Chương 58: Sự Thật Hay Giả Dối ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô họ nói thật không? Chị Di Hân bị anh chị đưa về Thiên Giới sẽ không thể quay về được? Nếu là vậy, em cũng sẽ chọn bảo vệ chị Chu Di Hân, không để hai người đưa chị ấy đi." - Lưu Quả vẫn còn là đứa trẻ, nhưng nét mặt vô cùng quyết tâm.

Lưu Quả vừa nhìn đã thích Thủy Mặc Thừa, nhưng cô bé biết đây không phải là tình yêu, chỉ là hảo cảm chứ chưa phát triển cao hơn. Thế nhưng Chu Di Hân và Lưu Quả là bạn bè hơn nửa năm, dù xảy ra chuyện gì, cô bé cũng sẽ tin tưởng Chu Di Hân. Chưa kịp yêu đương, thì đã trở thành thù địch, đúng là đau lòng thật, nhưng chị Chu Di Hân là bạn cô bé, chị ấy quan trọng hơn.

"Đây là quyết định của Thiên Giới, tôi không có quyền thay đổi. Tôi lại càng không giúp một người đã từng tàn sát rất nhiều thần tiên, vì thế tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về Thiên Giới." - Thủy Mặc Thừa có ánh mắt màu xanh như biển, làm người ta nhìn không thấu. Bề ngoài của anh cho người ta cảm giác rất ôn hòa, nhưng tiếp xúc nhiều mới biết, anh rất lạnh lùng.

"Khi xảy ra chuyện các người mới biết hối hận." - Thủy Linh Lâm tức giận, trừng mắt với Lưu Quả. Một đứa con nít mà bày đặt nói nghĩa khí, lại còn xem bọn họ là người xấu. Chu Di Hân là một mồi lửa, nếu không dập tắt sẽ cháy cả cánh đồng. Thế mà, bọn họ còn bảo vệ cô ta.

"Bây giờ bọn họ không biết đi đâu, tạm thời không có gì nguy hiểm! Hiện tại chuyện quan trọng là, phải sửa lại căn nhà trước khi cô trở về."

"Chỉ đi có mấy ngày, mà cả căn nhà bay mất tiêu."

Lưu Quả nghe giọng nói, sống lưng cứng đờ, chỉ muốn cắm đầu chạy. Nhưng cô bé vẫn chậm chân, bị Lưu Thù Hiền túm trở lại, canh giờ rất chuẩn nhỉ. Tốt xấu gì, cũng cho cô bé tiêu hủy chứng cứ phạm tội đã chứ.

Lưu Quả không quay đầu, cũng cảm giác được ánh mắt giết người sau lưng. Có thể tưởng tượng được mặt Lưu Thù Hiền đen cỡ nào, lúc này năn nỉ còn kịp không? Cô bé là cháu ruột, nên chắc Lưu Thù Hiền không nỡ đánh đến chết đâu nhỉ? Hơn nữa, đâu phải một mình Lưu Quả làm, cô bé nhìn về phía hai tên yêu quái kia. Kết quả, hai người kia âm thầm trốn mất.

"Đã xảy ra chuyện gì? Sao cái nhà lại nát bét thế kia? Có người tấn công sao?" - Hôm nay Hồ Hiểu Tuệ đi đón Lưu Thù Hiền nên cũng vừa về tới. Nhìn tàn tích của chiến tranh, trợn tròn mắt. Nhưng điều nàng quan tâm đầu tiên là Lưu Quả có bị thương hay không.

"Phải, chúng cháu bị một đám Hắc Vu Nữ tấn công, nên...cái nhà...mới biến thành như thế. Không phải chúng cháu cố ý, bây giờ cô họ và chị Di Hân cũng mất tích luôn." - Lưu Quả giả vờ tội nghiệp, rưng rưng nước mắt, nhìn Hồ Hiểu Tuệ cầu cứu. Dù nói là bảo vệ, nhưng nhà là do Chu Di Hân nổi điên phá tan tành, lại thêm Thủy Linh Lâm châm dầu vào lửa...nên...nó thành...như vậy đây.

Lưu Thù Hiền cũng biết bọn họ không vô duyên mà đập phá cái nhà, chỉ là lần nào cũng như lần nào, cái nhà phải hy sinh oan ức, nên muốn đánh người cho hả giận. Có điều, vừa về tới Lưu Thù Hiền liền để ý có hai người không quen biết đứng bên ngoài kết giới, còn có tiên khí, chắc không phải kẻ thù. Nếu không cũng chả đứng im nghe họ nói chuyện lâu như vậy.

"Mấy người là ai?" - Lưu Thù Hiền nhìn hai người hỏi.

"Cô chính là tiểu thư Lưu Thù Hiền? Tôi là Thủy Thần, Thủy Mặc Thừa, đây là em gái tôi Thủy Linh Lâm. Chúng tôi đến tìm người, nhưng không thấy. Không dám quấy rầy, chúng tôi đi trước." - Thủy Mặc Thừa mỉm cười, gật đầu chào Lưu Thù Hiền, xem ra rất có dáng dấp thân sĩ. Trước khi đi, anh còn trả lại căn nhà nguyên vẹn cho Lưu Thù Hiền.

Nói đến, nếu mẹ của Lưu Thù Hiền là Bách Lam không kết hôn với con người, thì bây giờ Lưu Thù Hiền cũng đã là Hỏa Thần trên Thiên Giới, cùng Thủy Thừa Mặc phân tài cao thấp. Nhưng nếu giải trừ phong ấn, năng lực của Lưu Thù Hiền cũng không yếu.

Nhìn hai người đó bỏ đi, Lưu Thù Hiền mới có thể hỏi rõ Lưu Quả. Những ngày nàng không có ở nhà, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai Thủy Thần đó lại xuất hiện ở nhà nàng?

"Cháu vừa nói Bách Hân Dư với Chu Di Hân mất tích, là sao?"

"Anh Mặc Thừa nói họ muốn đưa chị Di Hân đi, cô họ không cho. Trong lúc họ xém nữa đánh nhau, thì một vòng xoáy xuất hiện cuốn hai người ấy đi mất, có thể là do Vu Nữ của Tiên Cung làm."

"Để hai người họ đến thế giới khác cũng tốt, ít nhất bên này có thể yên ổn vài ngày." - Lưu Thù Hiền cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là nói thật lòng. Nàng sợ không lâu, bên này sẽ có sự thay đổi, mà hai người đó chính là khởi nguồn. Vì thế, đi được bao lâu thì hay bấy lâu vậy.

Chu Di Hân bị cuốn vào vòng xoáy, Bách Hân Dư không thèm nghĩ liền nhảy vào, có một số việc đã trở thành thói quen. Ở trong vòng xoáy, nàng có cảm giác như đang được đưa đến nơi nào đó, nhưng nàng không nhìn thấy Chu Di Hân. Mãi đến khi một tia sáng chói mắt lóe lên, cả người trượt xuống, nằm dài trên đất, cũng may Bách Hân Dư là thần, nếu không đã bị lọi tay gãy chân.

Bách Hân Dư bò dậy, nhưng lại có người rơi xuống, nàng trở thành cái bị thịt lại nằm dài trên đất. Bách Hân Dư định giãy dụa, nhưng nhìn thấy Chu Di Hân đang khóc, nước mắt rơi xuống má nàng, lập tức hoảng sợ. Cho dù bị Chu Di Hân đè, Bách Hân Dư cũng không dám giãy.

"Em thật sự rất vui, em không ngờ Dư Dư chọn em, còn tự nguyện bảo vệ em. Coi như em bị Dư Dư ghét, nhưng nhìn thấy Dư Dư lo lắng cho em như vậy, em vui đến mức không biết phải làm sao." - Chu Di Hân vẫn đang khóc, nhưng lại nở nụ cười.

"Chỉ thế mà cô khóc rồi sao? Đúng là không tiền đồ." - Bách Hân Dư là loại người, dù bị ngươi đạp dưới chân cũng cao ngạo. Nhìn Chu Di Hân vừa khóc vừa cười, nàng cũng cười cười.

Thật ra, Bách Hân Dư cũng không biết tại sao nàng lại làm thế, Chu Di Hân bị Thiên Giới nhốt lại thì liên quan gì đến nàng? Không phải nàng đã từng hy vọng như thế sao? Nhưng sự thật là nàng không muốn anh em Thủy Thần đưa cô ấy đi, Bách Hân Dư hiểu, nhưng lại không muốn hiểu.

[Nếu tôi nói thích cô, không biết cô sẽ đắc ý thế nào đây!]

"Em nhất định sẽ làm chị yêu em."

Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân vừa khóc vừa cười, tự nhiên cảm thấy cô ấy biết lòng nàng đang nghĩ gì. Yêu ư? Cũng phải chờ có cảm giác, mới có thể mở miệng chứ.

"Hai người muốn nằm đó bao lâu nữa hả? Có cần ta cho mượn phòng không? Ban ngày ban mặt, không có văn hóa." - Viêm Linh đã biến thành người, ôm chặt Lai Hủy, mở miệng trách móc. Sở trường của Lai Hủy là che giấu cảm xúc.

"Vậy mà ngươi còn ở đó châm chọc à, ném cô ấy ra để ta đứng dậy." - Bách Hân Dư lập tức giương nanh múa vuốt.

Chu Di Hân lúng túng vội vàng đứng lên, lúc nãy vì quá kích động, bây giờ bị Viêm Linh nói mới chịu phản ứng. Nếu cứ đè Bách Hân Dư như thế, sẽ khiến chị ấy ghét nàng hơn. Nàng lập tức đứng dậy, kéo Bách Hân Dư đứng lên.

Lúc này, hai người mới chú ý xung quanh. Khắp nơi tràn ngập màu sắc của những loài hoa lạ, bầu trời trong xanh không hề bị ô nhiễm, lại còn có rất nhiều sinh vật lạ bay tùm lum. Đúng là nơi của thần tiên.

"Chúng ta đang ở đâu?" - Nơi này rất giống Thiên Giới, nhưng không phải là Thiên Giới. Có thể là Tiên Cung mà Trương Quỳnh Dư từng nói, Bách Hân Dư vừa hỏi xong thì lập tức đoán như vậy.

"Là Trương Quỳnh Dư đưa chúng ta đến đây sao?" - Chu Di Hân hỏi. Nếu là Trương Quỳnh Dư, tại sao lúc này vẫn chưa thấy người đâu? Hơn nữa, ngoài chim thú bay tung tăng ngoài kia, thì chẳng có gì khác, thậm chí không thấy một bóng người. Yên tĩnh đến kỳ lạ.

"Lúc trước cô ấy cũng nói, khi thích hợp sẽ liên hệ với chúng ta, có phải lúc này không? Nếu là Hắc nữ vương, thì chúng ta đã bị bao vây rồi. Thôi, đi trước rồi tính." - Bách Hân Dư suy nghĩ một chút. Có lẽ địa điểm cần đến hơi bị sai lệch, trước tiên phải tìm thấy người sống hỏi vài câu đã.

Chu Di Hân đi theo sao, cúi đầu hình như đang nghĩ cái gì đó. Cuối cùng quyết định mở miệng hỏi Bách Hân Dư.

"Dư Dư, nếu như em thật sự là người như Thủy Linh Lâm nói, từng tàn sát rất nhiều thần tiên. Vậy chị sẽ làm gì?"

Bách Hân Dư ngừng lại, quay đầu nhìn Chu Di Hân: "Chuyện đã qua hơn ngàn năm, thần ma cũng đã đình chiến, chẳng lẽ tôi giết cô sao? Tôi chỉ không thích cách bọn họ làm việc, chưa xác định tương lai thế nào đã muốn giam lỏng người ta. Đúng là, trước đây tôi cho rằng cô đang lừa gạt tôi, rất muốn mần thịt cô. Có điều, khó hơn tôi nghĩ, nhưng được lòng trước mất lòng sau. Nếu người giết Ngạo Hàn là cha của cô, thì tôi nhất định không tha cho ông ta."

Khi đó, Bách Hân Dư cũng tầm tuổi Lưu Quả, không thèm chơi với ai, chỉ thích Ngạo Hàn thượng tiên tính tình cổ quái. Do đó, dù chuyện đã qua rất lâu, nàng cũng đã quên rất nhiều thứ, nhưng Ngạo Hàn thượng tiên thì không thể quên. Nếu ma vương chính là người đã phụ lòng làm tổn thương Ngạo Hàn, Bách Hân Dư nhất định sẽ không tha thứ cho ông ta.

Chu Di Hân không thể nhớ rõ ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng tin tưởng cha của mình. Cái người cưng chiều con gái hết mực, thỉnh thoảng sẽ như một đứa bé quậy phá đủ thứ, nhất định sẽ không làm những chuyện như vậy. Dù sao Ma vương ở Ma Giới rất phong lưu, cũng khó tin ông ấy không làm những chuyện như thế. Nhưng Chu Di Hân thì tin tưởng cha mình không phải là người thích đùa giỡn với tình cảm.

"Giải quyết xong chuyện này, em sẽ về Ma Giới tìm papa, hỏi cho rõ. Nếu chị không an tâm, em sẽ đưa papa tới trước mặt chị." - Điểm của Chu Di Hân cũng gần đủ, chỉ cần thêm vài điểm là chuyện rất dễ dàng. Nói cách khác, bây giờ lúc nào nàng cũng có thể về Ma Giới.

"Nói sau đi, tìm Trương Quỳnh Dư đã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro