Chương 6: Ma Nữ Giá Lâm ( kết )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô khỏa thân như vậy không thấy lạnh à?" - Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân không một mảnh vải che thân, ngồi trên đất. Nàng đưa tay kéo khăn tắm lớn, rồi ném cho Chu Di Hân.

"Cơ thể em không sao, nhưng nước này lạnh quá rồi." - Chu Di Hân rất tự nhiên đón nhận ý tốt của Bách Hân Dư, cầm khăn tắm quấn quanh người.

Nếu Chu Di Hân không thét lên vì nước quá lạnh, thì Bách Hân Dư cũng không quay lại. Và nếu như Bách Hân Dư không quay lại, thì Chu Di Hân đã dùng ma lực để đun sôi nước đến mức nóng nhất. Nhưng bây giờ, Chu Di Hân không thể ở trước mặt "người thường" thi triển ma pháp.

Bách Hân Dư đưa tay vào nước, rõ ràng còn rất nóng. Cô gái đến từ Moscow này không phải đang cố ý chỉnh nàng chứ?

Cũng may, nước chỉ đến nửa bồn, Chu Di Hân lại không biết dùng máy nước nóng. Bách Hân Dư liền kéo tay Chu Di Hân đặt vào nước, còn nàng thì điều chỉnh nhiệt độ. Đến khi Chu Di Hân thấy hài lòng thì Bách Hân Dư tắt nước.

Bách Hân Dư chỉnh nhiệt độ nước đến mức nóng nhất, mà tay Chu Di Hân để trong nước vẫn không có phản ứng. Người bình thường với nhiệt độ này đã nóng đến bỏng tay, chuyện gì đây?

Bách Hân Dư nhìn đôi chân mày tinh xảo, đang chau lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Di Hân. Bàn tay nàng thì đặt trên mặt nước, dùng pháp lực đun sôi nước. Bách Hân Dư là con gái Hỏa Thần, không cần tốn tiền cũng có thể đun nóng mọi thứ. Nhưng tình hình trước mắt, làm nàng có cảm giác rất kì lạ. Nàng vì làm nước nóng lên mà lén sử dụng pháp lực của mình.

Đến khi Bách Hân Dư đun sôi nước đến mức nổi cả bọt bong bóng, thì Chu Di Hân mới nở nụ cười. Có nhầm không? Một bồn nước ấm, bây giờ trở thành một nồi nước sôi sùng sục, đây là muốn luộc đồ ăn hay đi tắm? Nhìn cô em mỏng manh, làn da mịn màng như vậy, chẳng lẽ đã luyện tới cảnh giới "mình đồng da sắt"? Bách Hân Dư đen mặt, trong lòng âm thầm thét gào.

"Cơ thể chị ấm thật." - Chu Di Hân cảm thấy ở bên Bách Hân Dư thật sự rất thoải mái, giống như một cái lò sưởi thiên nhiên. Nếu đại thần chúng ta mà biết, bị người ta xem như cái lò sưởi, chắc đập bể tường.

"Trời sinh, ha ha ~~~" - Bách Hân Dư gượng cười, nhìn vào cái bồn nước sôi sùng sục kia cảm thấy thốn thay.

"Đã được rồi, cảm ơn chị." - Cuối cùng đã đạt được nhiệt độ Chu Di Hân mong muốn.

"Không có gì." - [Người làm bẩn quần áo của cô là tôi, tiểu thư cảm ơn làm gì?]

Bách Hân Dư đã làm xong nước ấm cho Chu Di Hân, à không nước sôi, rồi đi khỏi phòng tắm. Nhưng thật lòng nàng sợ làm chết người, nếu chết có phải lại đổ tội lên đầu nàng? Bách Hân Dư chỉ lấy giúp người làm niềm vui, đáng lý phải được cộng điểm mới đúng. Nghĩ lại vẫn cảm thấy kì lạ, bịch bịch bịch Bách Hân Dư đi xuống lầu.

"Này cô em xác định người trên lầu là 'người'?"

Lạch cạch

Bách Hân Dư bất ngờ hỏi, Hồ Hiểu Tuệ sợ đến rơi đũa xuống bàn ăn. Đừng nói là bị lộ rồi nhé, chỉ mới ngày đầu tiên thôi mà. Đúng là không nên để cho hai người đó ở riêng với nhau, rất dễ bị lộ. Có thể che giấu tốt một chút được không?

Vào thời điểm quan trọng, Hồ Hiểu Tuệ vẫn bình tĩnh, mặt dày vô sỉ, lúc này chỉ là lời nói dối thiện ý.

"Thật ra cũng nên nói cho chị biết. Chu Di Hân bẩm sinh có tư chất khác người." - Lời nói của Hồ Hiểu Tuệ mâu thuẫn với hành động của nàng, nhưng khí thế rất hùng hồn.

"Con người mà có thể dùng nước sôi tắm à? Cô em lột đồ tắm thử chị xem, để biết cái gì gọi là 'bẩm sinh khác người'." - Bởi vì, hành vi của Chu Di Hân khác hẳn người bình thường, Bách Hân Dư cũng không ngốc đến nổi tin lời Hồ Hiểu Tuệ. Còn Hồ Hiểu Tuệ là người biết toàn bộ sự thật, bị hỏi dồn nên chột dạ, tim đập càng lúc càng nhanh.

"Thế gian rộng lớn, chẳng có gì là không có. Có rất nhiều người đầy bản lĩnh, chỉ là bà chị chưa thấy thôi." - Lưu Thù Hiền ngồi một bên, nói chuyện thật đầy sức thuyết phục.

Hồ Hiểu Tuệ há hốc mồm, nhìn thiên sư nhà nàng nói dóc mà vẫn bình tĩnh. Lời nói của cái người lạnh lùng này rất có sức thuyết phục, Bách Hân Dư thật sự tin, tin thật đó! Bách Hân Dư gật gù, giống như vừa được giác ngộ hoàn toàn, đúng là không nên xem thường con người.

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ có Hồ Hiểu Tuệ trợn mắt ngoác mồm. Hai người chị em họ này không phải đang diễn hài chứ? Này, tính cách của hai người không thích hợp để tấu hài đâu đấy.

"Có điều, chị đây thấy cô ấy rất thú vị." - Bách Hân Dư cười nói, cứ tưởng hạ phàm thi sẽ rất chán, ai ngờ lại gặp được người thú vị như vậy.

Bách Hân Dư nói xong thì đi lên lầu xem phòng của mình. Lúc đó, Chu Di Hân cũng đã tắm xong, mặc quần áo Bách Hân Dư mới mua đi xuống lầu. Dáng vẻ xinh đẹp của nàng, mặc lên bộ quần áo chất lừ theo phong cách của Bách Hân Dư nhìn rất dễ thương. Đúng là, gái xinh mặc cái gì cũng xinh, còn người đã xấu thì đừng đổ thừa quần áo.

Chu Di Hân nói tạm biệt với Hồ Hiểu Tuệ rồi đi về nhà mới, đối diện nhà Lưu Thù Hiền, trời cũng đã tối. Cuối cùng, Hồ Hiểu Tuệ có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có một ngày, nhưng nàng thấy như cả tháng trời cực nhọc, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Tất nhiên, Lưu Thù Hiền cũng muốn như vậy, dọn dẹp bàn cơm rồi lên lầu trước.

Một ngày vui vẻ, cứ thế trôi qua?

Nếu nghĩ như vậy, thì các người đúng là ngây thơ quá rồi.

"Hai nhóc, nhanh, đi chơi với chị nào." - Trời đã gần khuya, Bách Hân Dư hớn hở xông thẳng vào phòng Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ. Vừa vào đã thấy hai người quấn chặt lấy nhau, quần áo xốc xếch, biết mà còn ráng hỏi: "Ồ, đang bận à?".

Đột nhiên bị người ta phá hỏng "chuyện tốt", Lưu Thù Hiền nổi giận: "Cút ra ngoài cho ta!"

"Vậy chờ hai người hết 'bận' thì đi chơi với chị nhé."

"Thần tiên tỷ tỷ, trời đã tối lắm rồi. Ngài nên đi ngủ đi." - Hồ Hiểu Tuệ lấy giọng điệu dỗ dành con nít nói với Bách Hân Dư. Bị phá hỏng "chuyện tốt", là ai cũng không vui.

"Hai đứa cũng còn thức đấy thôi. Chị đây là thần tiên, có ngủ hay không cũng chả sao. Với lại, chị chưa quen vì bị lệch múi giờ." - Bản tính ma nữ của Bách Hân Dư đã nổi dậy. Bất kể ngươi có tình nguyện hay không, cho dù ngươi đang đi cầu hay trên giường H, bổn đại thần ta muốn các người theo, thì các người phải kéo quần lên để chạy theo.

Rất tiếc, người trước mặt Bách Hân Dư cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Lưu Thù Hiền tức giận, Hồ Hiểu Tuệ cũng không thèm cản, đâu đó trên trời một tia sét đánh thẳng xuống nơi Bách Hân Dư đứng. Bách Hân Dư không ngờ Lưu Thù Hiền dùng sét chứ không dùng lửa, nàng phải lùi lại vài bước. Kết quả, Bách Hân Dư lùi ra khỏi cửa phòng, cánh cửa bị một sức mạnh vô hình đóng sầm lại, suýt nữa đập trúng mũi Bách Hân Dư. Tiếp theo là những âm thanh sột soạt của dây leo quấn chặt cửa. Cửa phòng Lưu Thù Hiền trở thành bất khả xâm phạm.

"Bộ bị 'đói tình' à! Làm ít một chút thì chết à! Coi chừng suy thận đó."

"BIẾN!"

Ngay sau tiếng hét ấy, là âm thanh thứ gì đó nặng nề đập mạnh vào cửa. Bách Hân Dư tức sôi ruột, chán chết mà! Ở trần gian không có nhiều thần tiên như Thiên Giới, hai đứa nó thì không thèm để ý đến nàng, cháu gái nhỏ đáng yêu thì không ở đây, em trai họ cũng trốn luôn. Bách Hân Dư nhàm chán đến phát điên.

Bách Hân Dư xuống lầu, đi thẳng ra cửa chính, quyết định lấy con xe yêu thích vừa cướp được lúc sáng ra ngoài dạo. Nhưng, nàng nhìn thấy căn nhà đối diện vẫn còn sáng đèn. Bách Hân Dư nghĩ rằng Chu Di Hân chưa quen giờ giấc nên chưa ngủ, quyết định chạy qua đó chém gió.

Bách Hân Dư cảm thấy tên cô gái này rất lạ, tính cách cũng rất đặc biệt, nàng có thiện cảm với Chu Di Hân hơn hai đứa cùng nhà, cảm thấy chơi đùa với Chu Di Hân cũng rất thú vị. Chạy qua, gõ cửa, đợi một lúc thì có người ra mở cửa. Bách Hân Dư nhìn thấy Chu Di Hân mở cửa, chả biết nhìn thấy cái gì sợ đến tái mặt, rồi tự mình đóng sầm cửa lại.

Chu Di Hân đứng trong nhà bàng hoàng, nàng không hiểu xảy ra chuyện gì. Rõ ràng đây là nhà nàng, nàng đang ở trong nhà, tại sao lại bị nhốt lần nữa? Chu Di Hân lại thử mở cửa, Bách Hân Dư vẫn đè cửa.

"Cô có thể mặc quần áo tử tế rồi mới ra mở cửa được không? Tôi không vội." - Bách Hân Dư tốt bụng, nhắc nhở cái người kia không mảnh vải che thân mà vẫn tung tăng chạy ra mở cửa. Một cô gái thích "thả rong", có nên thả nàng "trở về với thiên nhiên" không đây.

Cánh cửa lại lần nữa mở ra, Chu Di Hân vẫn trần như nhộng. Nàng không hiểu, tại sao nàng nhất định phải mặc quần áo vào mới được ra mở cửa, như vậy không phải sẽ rất phiền sao? Bách Hân Dư nhìn Chu Di Hân một chút, cảm thấy mình nên đi vào nhà đã rồi tính. Lỡ như có tên dê xồm nào đi ngang, sẽ tưởng Chu Di Hân thiếu tiền xài. Nhưng mà, cô ấy đâu phải là thứ rẻ tiền đi làm tình nhân lén lút của người khác, đúng là bị hoang tưởng rồi.

"Chị tìm em có chuyện gì không?" - Chu Di Hân ngây thơ vô số tội hỏi Bách Hân Dư.

Cô thật sự không lo lắng cơ thể trần trụi trước mặt người khác à?

"Chu Di Hân, ở nhà cô thường không mặc đồ sao? Cô không lo lắng nếu có người xấu hay đàn ông lạ gõ cửa à?" - Bách Hân Dư cảm thấy bộ ngực của Chu Di Hân quá chói mắt, liền xoay người Chu Di Hân 180 độ, đẩy thẳng vào phòng ngủ. Động một tí là lột sạch quần áo, người ở Moscow ai cũng vậy à?

Rất may, Bách Hân Dư là con gái, lại còn là thần tiên không ham thất tình lục dục. Có lẽ Chu Di Hân xem Bách Hân Dư như người thân thiết, nên trưng ra bộ mặt trong sáng, đáng thương, nó trái với những thứ Bách Hân Dư thích nên nhất thời khó lòng tiếp nhận. Có điều, cả hai đều là nữ, nhìn thì nhìn, chứ có xơ múi được cái gì. Nhưng mà, cởi sạch như vậy, có "vài chỗ" Bách Hân Dư nhìn thấy rất rõ. Bách Hân Dư đứng sau lưng Chu Di Hân, có thể nhìn rõ "đồi núi nhấp nhô" kia, ngó lại của mình, khác xa quá.

"Em đã quen ngủ khỏa thân, nhưng không hiểu tại sao hôm nay khó ngủ. Nghe thấy có người bấm chuông cửa, nên em liền ra mở thôi." - Chu Di Hân hoàn toàn không có ý thức cảnh giác, xem ra Chu Tát Khắc Tư bảo vệ nàng quá mức rồi. Ở Ma Giới, chẳng ai dám tấn công Chu Di Hân, cho nên tới trần gian cũng xem là rèn luyện.

"Thế gian hiểm ác. Nếu ngày hôm nay người xấu đến nhà, thấy cô trong bộ dạng này nhất định sẽ bị hiếp trước giết sau." - Bách Hân Dư gằn giọng. không phải muốn hù dọa Chu Di Hân. Vì nàng là một thần tiên, hiểu biết trần gian đáng sợ thế nào, nên mới dạy cho cô gái ngu ngốc này một lớp.

"Em có thể tự bảo vệ mình." - Chu Di Hân lại nở nụ cười yên bình.

Ai có thể tin là cô có thể tự bảo vệ mình chứ, làm ơn đừng có trần truồng chạy ra mở cửa cho người lạ.

"Trước tiên cô mặc quần áo đàng hoàng đã." - Bách Hân Dư cảm thấy, Chu Di Hân cứ như thế này thì không thể nói chuyện đàng hoàng được. Nàng nhớ lại bộ đồ mới đã đưa cho Chu Di Hân: "Phải rồi, đồ của tôi đưa sao cô không mặc?"

"Áo ngực hơi chật ạ!" - Lúc Chu Di Hân thay quần áo, mặc được cái áo ngực cũng là một kỳ công. Nhìn đồi núi nhấp nhô không che đậy kia, Bách Hân Dư bị tổn thương nghiêm trọng, muốn ra ngoài hút vài điếu thuốc.

"Cô muốn đánh nhau hay cố ý khoe khoang?"

"Em thấy của chị cũng được mà."

Lời vừa nói ra, thì tay Chu Di Hân cũng nhanh chóng chụp lên ngực Bách Hân Dư, đoán thử kích thước. Ngực chị ấy cũng đâu thua kém nàng bao nhiêu, tại sao lại nói nàng khoe khoang?

Bách Hân Dư xin thề, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ, chưa ai dám chạm một ngón tay vào nàng, nói chi là bóp hẳn vào ngực. Gương mặt của Chu Di Hân cũng thật là trong sáng, giống như nàng cảm thấy sờ qua một tí chả sao đâu. Đúng là trời chơi nàng mà, tiểu thư này "thú vị" hơi quá tay rồi.

"Phải rồi, chị qua tìm em có chuyện gì?" - Chu Di Hân thật sự không thấy mình làm sai, rất tự nhiên thu tay về tiếp tục mặc quần áo. Đột nhiên, nàng nhớ lại Bách Hân Dư chưa nói tại sao lại qua tìm nàng.

Bách Hân Dư bóp trán, nàng hoàn toàn đại bại dưới tay cô gái này. Gần nửa đêm kéo Chu Di Hân ra ngoài quẩy, có khi nào xảy ra chuyện không?

"À, tại tôi cũng không ngủ được nên qua tìm cô để chơi."

"Ý chị là muốn em cùng chị ra ngoài chơi sao?"

"Chúng ta đua xe, thế nào?"

"Đua xe, là gì vậy?"

Bách Hân Dư có cảm giác khó chịu, tại sao cứ như đang lừa gạt gái nhà lành đem bán thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro