Chương 7: Thần Tiên Thích Làm Loạn ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A a a thích thật! So với bay trên trời (1) thích hơn nhiều." - Chu Di Hân ngồi phía sau xe moto của Bách Hân Dư, khua tay múa chân.

"Ý cô nói là đu quay (2) à? Nè ngồi ở sau đừng có vung tay như vậy, nguy hiểm lắm." - Bách Hân Dư nghiêng đầu nói với Chu Di Hân ngồi phía sau.

Bởi vì xe moto chạy với tốc độ nhanh, gió rất mạnh, nên khi nói chuyện hai người phải hét thật to.

Chu Di Hân thấy mọi thứ đều rất mới lạ, ngồi trên xe chạy với tốc độ kinh người nàng cũng không sợ, còn rất thích. Nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt, nếu không chịu ôm chặt người lái, sẽ rất dễ xảy ra tai nạn. Bách Hân Dư sao biết được, Chu Di Hân là công chúa Ma Giới, khi đi toàn cưỡi ma thú bay trên trời. Đây là lần đầu tiên nàng được đi xe của con người.

"Thứ này thì có gì nguy hiểm?" - Chu Di Hân vịn vai Bách Hân Dư hỏi. Lúc trước, nàng cảm thấy xe moto màu bạc này với linh thú (3) cũng giống nhau. Không ngờ đến Nhân Giới, nàng có thể tự mình trải nghiệm cảm giác đi xe. Trong thời gian ngắn Chu Di Hân đã ném bỏ những ý nghĩ về Nhân Giới lúc trước.

"Rất dễ xảy ra tai nạn giao thông." - Bách Hân Dư chỉ có lòng tốt chở Chu Di Hân đi hóng gió, chứ không muốn xảy ra tai nạn giao thông. Tiếp theo thì bị trừ điểm liên tục, nàng sẽ bị thiệt thòi. Có lòng tốt mà khiến sự việc xấu đi, không phải chuyện đùa.

"Tai nạn giao thông? Ở đây chỉ có mỗi chiếc xe này, làm sao xảy ra tai nạn giao thông được?" - Chu Di Hân thần kinh bị kích thích, nàng thấy Bách Hân Dư nói chuyện thật hài hước.

Chu Di Hân rất thuần khiết, nàng chưa bao giờ nghĩ xấu về ai. Ở Ma Giới, lúc Chu Di Hân gặp Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ đến tìm hoa Diễm Ma, trực giác của nàng cho biết hai người đó không phải người xấu. Chu Di Hân quyết định làm đủ mọi cách để giúp đỡ họ, cái tính "lương thiện" này có chút giống Hồ Hiểu Tuệ ấy nhỉ.

Bách Hân Dư là chị họ của Lưu Thù Hiền, nên Chu Di Hân rất tự nhiên xem cô ấy là bạn. Có lẽ, ngoài cảm giác quen thuộc, Chu Di Hân cũng muốn làm tốt mối quan hệ bạn bè.

Hai người con gái, cưỡi một chiếc moto màu bạc, chạy như bay trong đêm. Châu Mã nhẹ nhàng thức dậy, nhìn thấy Chu Di Hân ra ngoài với người lạ lúc đêm khuya, liền nhắc nhở nàng. Buổi tối, là thời gian rất dễ làm chuyện ác, đáng lý lúc này Chu Di Hân phải nhân cơ hội tích góp điểm thi mới đúng. Nhưng, mấy chuyện giết người phóng hỏa Chu Di Hân tuyệt đối không làm, nên nàng dùng thần giao cách cảm cãi nhau um sùm với Châu Mã.

"Tôi biết một nơi, buổi tối chơi rất vui." - Bách Hân Dư đã nghĩ được, lúc này nên đi đến chỗ nào, nhưng khi nàng hỏi thì Chu Di Hân không trả lời. Bách Hân Dư nhìn vào kính chiếu hậu, hình như cô ấy đang lẩm bẩm cái gì đó. Mà, Bách Hân Dư cũng chẳng thèm để ý, cứ thẳng thừng chở cô ấy đi là được rồi. Còn đại tiểu thư thì đối với những thứ này thích thú vô cùng.

"Thánh địa giải trí" vào buổi tối, tất nhiên là quán bar.

Ở Thiên Giới cũng phát triển như Nhân Giới, cũng có quán bar, chỉ là không chơi điên cuồng như con người. Lúc trước Bách Hân Dư hạ phàm, tình cờ bước vào một quán bar, đúng là cực phẩm.

Nhưng hôm nay, vì phải "chăm sóc" cho tiểu thư Chu Di Hân, nên Bách Hân Dư quyết định dẫn cô ấy vào một quán bar "bình thường". Mà "bình thường" theo kiểu Bách Hân Dư là cỡ nào đây?

"Thì ra chị muốn dẫn em đến quán bar à?" - Sau khi nhìn thấy bảng hiệu, Chu Di Hân bước xuống xe nói hơi kích động.

Chu Di Hân làm Bách Hân Dư ngạc nhiên lần này đến lần khác. Nếu là người bình thường thì mọi thứ đều biết rõ, nhưng Chu Di Hân lại chẳng giống người bình thường tí nào. Cứ có cảm giác như, vị đại tiểu thư này sống trong một tòa lâu đài cổ, nơi mà ngươi cái gì cũng không biết, thì cô ấy lại biết rõ ràng. Đại tiểu thư, đúng là rất khác người.

"Cô trước đây có từng đến quán bar chưa?"

"Lúc còn ở Moscow, em từng đến." - Chu Di Hân không biết quán bar ở Ma Giới, với Nhân Giới có gì khác nhau.

Quán bar ở Ma Giới, nhìn ngang nhìn dọc toàn là ác ma. Chu Di Hân lại là con cưng của ma vương, công chúa Ma Giới, mỗi lần đến quán bar nàng phải thay hình đổi dạng. Nếu không, khi đến đó, mọi người sẽ nhất nhất cung kính nàng. Nhưng, không được bao lâu, sẽ có một đám người ở Ma Cung đến quán bar để đón nàng về cung.

Chu Di Hân ở trong mắt Bách Hân Dư, là một thiên kim đại tiểu thư cái gì cũng không biết, cái gì cũng không quen, có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt. Nhưng, nói thế nào cô ấy cũng là công chúa Ma Giới, ma vương tương lai, không có nhu nhược như vẻ bề ngoài.

"Tôi cứ nghĩ rằng, đại tiểu thư đây chỉ ở nhà học cắm hoa, chơi đàn dương cầm thôi chứ." - Bách Hân Dư cười nói.

"Sao?" - Chu Di Hân không hiểu.

"Không có gì, quán bar như thế này chắc cô chưa từng đến." - Nói xong, Bách Hân Dư kéo Chu Di Hân đi vào.

Theo Bách Hân Dư đi vào quán bar, Chu Di Hân nhìn đâu cũng thấy toàn là đàn ông, chỉ có hai người họ là nữ. Cái quán bar gì mà lạ thế, hơn nữa khi hai người đi vào đều làm cho mọi người ngạc nhiên, giống như đây là nơi hai người không nên tới. Quả nhiên, quán bar ở nhân gian và Ma Giới rất khác nhau, không lẽ con gái ở trần gian không đến quán bar?

"Thật ra, đây là một gay bar. Tôi có bạn ở đây."

"Sao chị lại đưa em đến đây?"

"Thì tôi nghĩ cô chưa từng đến quán bar, nên đưa cô đến gay bar. Trong này đàn ông sẽ không có hứng thú với sắc đẹp của cô, sẽ không xảy ra chuyện. Không phải tôi rất chu đáo sao?" - Bách Hân Dư muốn cho mình một điểm 10.

Với sự "chu đáo" của Bách Hân Dư, Chu Di Hân câm nín. Người chị họ này đúng là thú vị thật, dẫn con gái người ta vào gay bar cũng được sao? Cũng không quan tâm, là người ta có thể nhìn được cái cảnh hai thằng đàn ông hôn nhau đắm đuối hay không.

"Thỏ!" - Bách Hân Dư gọi chàng trai đứng ở quầy bar, sắc đẹp khiến người ta say mê. Rồi kéo Chu Di Hân đi đến đó.

Chàng trai nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên. Nhưng chàng không thích bị gọi bằng cái tên "thỏ" như vậy.

"Đừng có lúc nào cũng gọi ta là thỏ, tốt xấu gì ta cũng là..." - Nguyệt (4) để ý thấy bên cạnh Bách Hân Dư có một người, nên những gì muốn nói đều nuốt trở vào. Hắn không biết người Bách Hân Dư dẫn đến là ai, tùy tiện nói mình là người quản lý "nhân duyên đồng tính", chắc làm người ta hoảng sợ.

"Đây là bạn mới của ngươi?" - Nguyệt chỉ vào Chu Di Hân hỏi. Nhìn cô ấy khác với những người Bách Hân Dư quen biết, thật hiếm có.

"Đúng vậy, bạn mới. Giới thiệu một chút, đây là Chu Di Hân tới từ Moscow. Chu Di Hân, cái người ẻo lả, nhìn còn đẹp hơn phụ nữ này tên là Nguyệt. Có thể xem hắn là một đứa bạn xấu tính." - Bách Hân Dư kéo vai Nguyệt. Vì cách cái quầy bar, nên Nguyệt phải khom người xuống, thật khó chịu.

"Nói kiểu gì thế, ngươi đúng là bất lịch sự. Ai ẻo lả." - Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Hân Dư. Hắn chỉ là quá đẹp thôi, đẹp khác với ẻo lả nha.

"Bạn của chị Bách Hân Dư thật thú vị, anh rất đẹp." - Chu Di Hân thật lòng khen. Thế nhưng là một người đàn ông, bị người ta khen "đẹp" chắc sẽ không vui.

Nhưng mà, Nguyệt đâu phải đàn ông bình thường.

"Tôi cũng biết mình đẹp, không cần cô bé khen ngợi, ha ha ~~~~"

"Bớt nhảm, làm ơn thu lại cái 'lan hoa chỉ' (5), nhìn ớn muốn ói."

"Ha ha, hai anh chị thú vị thật."

Trong thời gian vui chơi này, Bách Hân Dư lần thứ hai được mở rộng tầm mắt về Chu Di Hân. Chu Di Hân nói bản thân tửu lượng rất cao, có thể lấy Vodka thay nước, nhưng nàng không ngờ rượu của con người lại mạnh như vậy. Theo nhân chứng tại hiện trường là Bách Hân Dư cho biết, sau khi say bí tỉ Chu Di Hân còn chưa hài lòng, đi cụng ly với toàn bộ người trong quán bar. Sẵn tiện còn làm bà mai cho một đôi, cô em gái này thật là động vật hiếm có. "Hiếm có" ở đây là đang khen đấy.

"Dụ dỗ gái nhà lành đi chơi thế này, có bị trừ điểm không nhỉ? Ta cảm thấy con đường trở về Thiên Giới của ngươi thật xa xôi." - Nguyệt đứng trong quầy bar nhìn Chu Di Hân, lắc đầu thở dài. Hắn đang lo lắng cho Bách Hân Dư, cứ thế này thì khỏi về Thiên Giới.

"Ta chỉ đưa bạn đến đây chơi, người say cũng đâu phải ta. Tại chính cô ấy nói tửu lượng của mình cao, thế mà cũng bị trừ điểm còn có đạo lý không? Kim Oánh Nguyệt ngươi nói xem!" - Bách Hân Dư không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc, nghiêng đầu hỏi Kim Oánh Nguyệt bay bên cạnh.

"Dạ phải...phải..." - Kim Oánh Nguyệt nhỏ bé yếu đuối, làm sao dám mở miệng nói không.

"Ta thấy, nên đưa cô ấy về nhà thôi." - Bách Hân Dư dập thuốc vào một cái gạt tàn, để chai rượu xuống bàn, rồi lôi Chu Di Hân ra khỏi quán.

Chu Di Hân không thể chịu nổi độ mạnh của rượu trên Nhân Giới, nói say liền say. Nhưng không phải say ở bề ngoài, mà tính cách sẽ trở nên rất lạ lùng, bước đi vẫn rất vững vàng, không đến mức phải nhờ Bách Hân Dư đỡ.

"Mới đó mà chúng ta đã đi rồi sao? Buổi tối còn dài đằng đẵng, ngày mai cũng dài đằng đẵng, tiếp theo chúng ta đi đâu?" - Chu Di Hân rất vui vẻ hỏi. Bách Hân Dư thì đã ngồi lên xe moto, ném cái nón bảo hiểm cho Chu Di Hân.

"Cô đã say lắm rồi, tạm thời về nhà đã."

"Say? Em chưa từng biết say là gì, papa đã nói con gái uống rượu không bao giờ say." - Chu Di Hân đặt ngón trỏ lên môi, mỉm cười, nhìn có chút nghịch ngợm. Không thể biết được nàng say hay tỉnh.

Tóm lại, mặc kệ như thế nào, nhưng Chu Di Hân bây giờ khác hẳn Chu Di Hân buổi sáng. Đêm hôm khuya khoắt, mà để một người cô gái trong tình trạng này lang thang ngoài đường, cực kỳ không tốt. Bách Hân Dư vẫn quyết định đưa Chu Di Hân về nhà.

"Buông ra...tôi...tôi không đi...đừng kéo tôi."

Bách Hân Dư đang tính nhắc nhở Chu Di Hân nhanh chóng lên xe, thì nghe cách đó không xa có một giọng nói không rõ ràng của một phụ nữ. Nàng nhìn lại, thấy có hai người đàn ông đang lôi kéo một cô gái. Cô ấy hình như đang say, hình như cũng không tình nguyện đi theo hai người đó. Hai người đàn ông dùng sức đẩy cô gái lên xe, chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc ai cũng biết.

Cơ hội để làm việc tốt.

"Chu Di Hân, cô đứng đây chờ tôi một chút. Có vài thứ cặn bã cần phải dọn dẹp."

Bách Hân Dư xuống xe, đi đến chỗ chiếc xe kia. Hai người đàn ông cố gắng nhét cô gái vào xe, chuẩn bị đóng cửa lại thì Bách Hân Dư đã chặn cửa xe. Người đàn ông ngồi phía sau nhìn thấy một cô gái ở đâu chui ra, hơi ngẩn người rồi lập tức lớn tiếng mắng chửi "đừng có lo chuyện bao đồng".

"Thả người, ta có thể nhẹ tay một chút." - Không biết từ lúc nào, trong miệng Bách Hân Dư đã có kẹo cao su.

"Trên xe là bạn gái tao! Tao đưa nó về không được sao? Hay là, cô em muốn đi cùng?" - Thứ đàn ông hèn hạ, dùng ánh mắt nhìn Bách Hân Dư từ trên xuống dưới. Khuôn mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, so với cô em trên xe ngon hơn nhiều.

"Nếu ngươi ngậm mồm thì còn đường sống. Bây giờ, cái miệng thối của ngươi đã mở, thì cho dù quỳ xuống van xin ta cũng đập gãy chân ngươi."

"Á...."

Bách Hân Dư vừa giơ nắm đấm lên, thì ở đâu đó truyền đến âm thanh của đàn ông kêu la thảm thiết. Người đàn ông trước mặt Bách Hân Dư sững sờ, quay đầu lại thì phát hiện, đó là tiếng của cái thằng lái xe. Hắn đang bị Chu Di Hân kéo ra khỏi xe, ném xuống đất, rồi được Chu Di Hân ban tặng vài cước.

"Tôi có ấn tượng khác về cô em rồi đấy." - Bách Hân Dư chống tay trên cửa xe, nhìn Chu Di Hân đang đánh người. Một tay còn đang rảnh, sẵn tiện cho tên còn lại một cú thụt chỏ vô mặt, ai bảo hắn tới gần làm gì.

"Em không thích nhìn con gái bị bắt nạt."­ - Chu Di Hân mỉm cười trả lời Bách Hân Dư, cái chân ngọc ngà kia vẫn "sút" tận lực vào kẻ đang nằm dưới đất.

"Công chúa! Giúp người làm niềm vui không phải quy tắc của ác ma! Trừ điểm." - Sau lưng Chu Di Hân vang lên giọng nói tức giận của một ông lão.

--------------

(1) Lời của Chu Di Hân nói là "Ma Thiên" (摩天): ý cô ấy nói là thần tiên, ma quỷ biết bay ấy. (2) Còn Bách Hân Dư nghe thế tưởng là Đu quay khổng lồ "Ma Thiên Luân"(摩天轮.)

(3) Linh Thú: vật cưỡi, thú nuôi.

(4) "Nguyệt" là Nguyệt Nhi Thần: người cai quản nhân duyên "đồng tính" trên Thiên Giới, đã từng xuất hiện trong bộ Âm Dương Nhãn và Thiên Sư Tiểu Thư. Tại sao lúc là "Nguyệt" lúc là "thỏ" mình cũng chả biết, nhưng nghe nói vì lúc xưa cái bóng màu đen trên Mặt Trăng nhìn giống con thỏ, nên chúng ta có Thỏ Ngọc.Chắc do thế nên Thỏ cũng là Trăng.

(5) Lan hoa chỉ: là động tác ngón tay mấy anh "thái giám" hay làm ấy! Bạn nào không biết thì gg giúp mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro