Chương 8: Thần Tiên Thích Làm Loạn ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao sáng nay hai người về nhà cùng nhau vậy? Đừng nói hôm qua chị ngủ không được, nên kéo Chu Di Hân đi chơi suốt đêm nhé." - Hồ Hiểu Tuệ thức dậy, xuống lầu, liền nhìn thấy Bách Hân Dư lái xe moto chở Chu Di Hân về nhà. Nàng giật mình, há mồm, cằm muốn rơi xuống đất, [hai người đó thân nhau lúc nào thế? Mới đó đã đi chơi riêng với nhau rồi].

Khoan đã, sao lại nói là "đi chơi riêng", nhất định là bị Bách Hân Dư kéo theo.

"Chu Di Hân rất được, chị nhất định phải làm bạn với cô ấy. Tối qua cô ấy đánh một tên dê xồm, bọn chị cứu được một cô gái chút nữa bị hại. Chị đây được cộng thêm ba điểm." - Tâm tình Bách Hân Dư xem ra khá tốt.

"Không phải chứ! Chu Di Hân đánh người? - Hồ Hiểu Tuệ cảm thấy lo lắng không thừa, cứ thế này sớm muộn gì cũng bị lộ.

"Không phải cô ấy tập võ phòng thân chứ? Hôm qua đúng là rất buồn cười, cô ấy uống say đánh thằng đó ra bã. Chị phải đây tốn một đống sức mới kéo cô ấy về được." - Bách Hân Dư nhớ lại cô gái say mèm tối qua, đúng là rất kinh khủng. Nhưng vẫn tốt hơn Chu Di Hân lúc tỉnh táo.

"Chị cũng biết mà, cậu ấy là đại tiểu thư nên cũng phải học cách tự bảo vệ mình mà, ha ha~~~" - Hồ Hiểu Tuệ lúng túng cười, hy vọng là sự bắt đầu tốt đẹp.

Thần và Ma cũng có thể làm bạn mà, với lại tình hình hiện tại chắc cũng sẽ không có đại chiến đâu nhỉ. Hai bên xem như nước sông không phạm nước giếng, nếu hai người có quan hệ tốt đẹp, thì lúc biết rõ thân phận nhau cũng sẽ không đánh nhau. Hồ Hiểu Tuệ và Lưu Thù Hiền chỉ là cân nhắc về "mục đích" của hai người, nên đây chỉ là những lời nói dối thiện ý. Nếu mà Bách Hân Dư và Chu Di Hân biết nhiệm vụ của hai người phải "đối đầu" với nhau, thì chắc sẽ cào cấu nhau đến chết.

"Chu Di Hân phải làm bạn với bà chị, tôi bắt đầu thấy thương cô bé rồi." - Lưu Thù Hiền lười biếng đi xuống lầu, nghe thấy hai người nói chuyện liền đâm thọt Bách Hân Dư. Quan hệ "thân thiết" của hai chị em đúng là còn gay go hơn cả Thần - Ma.

Bách Hân Dư không lập tức cãi lại, nhìn Lưu Thù Hiền từ đầu tới chân, sau đó thì cười xấu xa: "Không ngờ cô em lại nằm dưới đấy! Tối qua bị chị phá đám mà vẫn có tâm trạng 'giải quyết' xong à?"

"Đừng có kích động! Đều là người một nhà mà." - Hồ Hiểu Tuệ sợ Lưu Thù Hiền tức giận, trước tiên giúp chị ấy bình tĩnh. Nhưng Lưu Thù Hiền không giận, còn cười.

"Dù sao cũng còn đỡ hơn cái người, nửa đêm một mình một bóng chạy ra đường suốt đêm là được rồi." - Lưu Thù Hiền cười yêu mị, rồi quay đầu hôn Hồ Hiểu Tuệ thật sâu. Bách Hân Dư thấy hai người bày ra hành động trơ tráo, trong lòng thầm chửi rủa.

"Hai người, đi chết đi! Còn nữa, THẦN TIÊN KHÔNG CẦN TÌNH YÊU. Không có cũng chả có chết đâu, chị đây có bạn bè là được rồi." - Bách Hân Dư làm mặt quỷ với hai người, bỏ lên lầu.

Cái chuyện thần tiên "nói không với tình yêu" ấy hả, đã bị quăng thùng rác từ 800 năm trước rồi. Nếu không, thì làm sao có Lưu Thù Hiền? Mẹ của cô ấy là em gái của Hỏa Thần đấy, Hồ Tiên Bạch Vũ thì thành đôi thành cặp với Lưu Phù, ma vương thì yêu thần tiên, Hằng Nga thì lấy Thiên Bồng Nguyên Soái.... Trên đời này, cái gì cũng có, cái gì cũng có thể xảy ra. Cho dù trời có tức giận sập xuống, cũng chả cản được thần - nhân - ma yêu nhau.

Với Bách Hân Dư thì có cũng được, mà không có cũng chả sao. Nàng không có thất tình lục dục cao như con người, thần tiên thường sống rất hời hợt. Ngoài trừ cười to và tức giận, thì Bách Hân Dư không có nhiều cảm xúc khác. Nàng thấy hợp thì làm bạn, không hợp thì người đó trở thành đối tượng chơi đùa của nàng. Khi Bách Hân Dư xem người đó là bạn, nàng sẽ luôn hết mình vì bạn. Lúc này, Bách Hân Dư thấy Chu Di Hân là người đáng để làm bạn, chả cần nói đến tình yêu. Nàng cũng chả thích mấy vụ yêu đương, tình bạn quan trọng hơn tình yêu.

Vả lại, "dây tơ hồng" của Bách Hân Dư ở chỗ Nguyệt Lão, đã sớm bị nàng trộm mất rồi.

Bách Hân Dư lên lầu, thay quần áo, rồi lại đi xuống, chạy qua nhà Chu Di Hân. Nhiệm vụ của nàng là không ngừng làm việc tốt, mà cứ ru rú trong nhà thì lấy gì có việc mà làm. Bách Hân Dư muốn đi ra ngoài dạo, thay vì đi một mình thì kéo ai đó cùng đi. Dù sao tối qua Chu Di Hân cũng đã giúp đỡ nàng, cho nên Bách Hân Dư hoàn toàn cho rằng cô ấy chính là phúc tinh của mình.

Trải qua chuyện tối qua, ma lực của Chu Di Hân bị giảm xuống, nên nàng cũng muốn đi ra ngoài. Gần sáng, Chu Di Hân cũng tỉnh rượu rất nhiều, lúc này mới nhớ nàng đã làm gì. Chu Di Hân không ngờ, rượu của nhân gian lại mạnh hơn rượu của Ma giới. Sau đó, nàng còn bị Châu Mã tụng kinh rất lâu. Cho nên, nàng phải đi ra ngoài bù đắp lại ma lực đã mất.

"Hôm nay chúng ta đi đâu?" - Chu Di Hân thật sự không muốn đi chơi, chỉ là cần một cái cớ để đi ra khỏi nhà.

Có điều, Chu Di Hân không biết Bách Hân Dư cũng là túy ông chi ý bất tại tửu (1), nên cũng đã tìm được một lý do.

"Chúng ta đi shopping! Không phải cô nói áo ngực quá nhỏ sao? Chúng ta đi mua." - Bách Hân Dư tính tình cẩu thả, thích gây chuyện, bạn của nàng toàn nam giới. Số lần đi dạo phố với con gái, là cực kì hiếm hoi. Nhưng mà đi mua đồ lót với bạn nữ rất bình thường mà.

"Được." - Chu Di Hân trước giờ không cần tự làm, toàn được người khác hầu hạ. Nàng vui vẻ khi được trải nghiệm những điều mới mẻ.

Chỉ là, những thứ mới đôi khi cũng hại chết người.

Hai cô bạn, lần đầu tiên cùng nhau đi shopping, nhìn những bộ quần áo đẹp cả hai cực kì thích thú. Kết quả, trở thành Chu Di Hân lôi kéo Bách Hân Dư đi dạo mấy tiệm quần áo. Xem ra, Chu Di Hân rất vui, rất hào hứng thử đồ.

"Bách Hân Dư, ở đây có rất nhiều quần áo đẹp, chị có muốn thử không?" - Chu Di Hân cầm một bộ quần áo nói với Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư ngồi trên ghế salon, cứ như "bạn trai" đi dạo phố với người yêu. Sau đó, "bạn trai" lắc đầu như điên, ý nói rằng "bộ đồ này không hợp với công chúa như em".

Chu Di Hân rất dịu dàng, mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt xinh xắn, vóc dáng xinh đẹp, mặc cái gì cũng rất hợp. Cho nên, trong thời gian ngắn, Chu Di Hân mua rất nhiều quần áo. Nhân viên cửa hàng vừa gói lại quần áo, vừa báo giá cho Chu Di Hân, yêu cầu nàng trả tiền. Và lúc đó, đại tiểu thư nhỏ bé của chúng ta lại lần nữa "không dính chút bụi trần".

"Tiền? Tiền là gì?" - Chu Di Hân rất ngây thơ nhìn cô nhân viên. Nếu không phải vì ánh mắt quá trong sáng của nàng, thì có lẽ cô nhân viên sẽ nghĩ thế này: "Tại sao cô dám bắt tôi trả tiền!"

Bách Hân Dư đứng kế bên kinh ngạc nhìn Chu Di Hân, đùa đúng không? Đừng nói là cô ấy muốn cướp cửa hàng nhé! Trong hoàn cảnh này, nếu Chu Di Hân móc súng ra thì Bách Hân Dư cũng không giật mình như vậy.

"Dĩ nhiên là khi cô mua những bộ đồ này phải trả tiền. Tổng cộng là 3280 tệ, cảm ơn!" - Nhân viên cửa hàng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong nụ cười ấy có chút bực mình.

[Chỉ cần quét thẻ thôi, nếu ngươi dám nói 'trả hàng', bà đây sẽ mổ bụng ngươi!] - Nội tâm nhân viên cửa hàng rít gào.

Giọng nói Châu Mã vang lên sau lưng Chu Di Hân: "Cầm lấy quần áo chạy đi, không cần trả tiền."

Vì bù lại phần ma lực đã mất, Chu Di Hân đành, một tay cầm lấy hai túi quần áo chà bá, một tay cầm lấy tay Bách Hân Dư chạy ra khỏi cửa hàng. Rồi nhắm thẳng chạy ra khỏi khu thương mại.

[Khốn nạn! Tiểu thư đầu gấu! Cô cướp đồ thì tự mình cướp, tại sao còn lôi tôi chạy theo cô! Ta vô tội~~~] - Thế nhưng, tại sao Bách Hân Dư lại có cảm giác thoải mái nhỉ? Giống như nàng hay làm loạn trên Thiên giới.

Cả hai vừa mới chạy được vài bước, phía sau lưng nhân viên bảo an đã đuổi tới, thậm chí trước mặt cả hai cũng là bảo an. Hai người cứ chạy, không biết đã đụng phải bao nhiêu người. Bách Hân Dư hơi hưng phấn, xém tí nữa là quên luôn nàng phải làm chuyện tốt. Pháp lực vừa được thêm vào, lại bị mất đi thì thật là chó đái.

"Không được chạy!" - Bảo an tay cầm dùi cui dí tới.

Lau mồ hôi, ngu sao đứng im trời, đã leo lên thuyền giặc thì sao dễ dàng đi xuống được.

Cứ chạy đi! Cô gái cứ chạy đi! Phi ~~ đây là đang chạy trốn đó mấy ba! Bách Hân Dư thật sự muốn chặt đứt hoàn toàn quan hệ với Chu Di Hân, còn hơn là bị dí chạy như vậy. Mà nói gì thì nói, đều tại do Chu Di Hân lôi Bách Hân Dư chạy, thế nhưng không lẽ Bách Hân Dư lại mất nghĩa khí bỏ bạn lại sao?

[Bách Hân Dư đại thần, cô mà chạy nữa thì sẽ bị trừ điểm đấy.] - Kim Oánh Nguyệt bay trên đầu Bách Hân Dư nhắc nhở. Bởi vì để người khác không thấy nghi ngờ, nên khi ở ngoài cả hai nói chuyện bằng thần giao cách cảm.

[Hây da, ta biết. Thế nhưng bây giờ không chạy thì làm gì? Cũng đâu phải ta làm chuyện xấu, không chịu phân biệt cứ chụp mũ lên đầu ta à. Quá bất công rồi đó.]

[Bởi vì cô là đồng lõa.]

[WTF!]

Hai người chạy mà chứ như bay, mặt không đỏ, không thở gấp, bỏ xa đám bảo an. Chạy ra khỏi khu thương mại, Bách Hân Dư liền kêu một chiếc taxi, mở cửa đẩy Chu Di Hân lên xe, còn nàng vẫn đứng đó.

"Cô cứ đi trước, chuyện còn lại để tôi giải quyết." - Bách Hân Dư nói địa chỉ cho tài xế taxi, rồi kêu hắn lái đi.

Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư định nói gì đó, thì tài xế đã lái xe đi, bảo an phía sau cũng vừa đuổi tới. Bách Hân Dư gãi đầu, lần đầu tiên biết cảm giác "dọn dẹp tàn cuộc" cho người khác. Bây giờ, Bách Hân Dư đã hiểu cảm giác khi nàng gây họa, mẹ nuôi Nữ Oa ngồi tít trên cao phải hạ xuống để xử lý hậu sự.

Bách Hân Dư rất tự giác quay trở lại cửa hàng quần áo, giải thích rằng người bạn của nàng chỉ muốn tìm một chút cảm giác kích thích, chứ không phải muốn quỵt nợ. Sau đó, Bách Hân Dư giúp Chu Di Hân trả tiền cái đống quần áo. Nhưng nhân viên cửa hàng nhìn nàng với ánh mắt, như muốn nói: "Chứ không phải cô bị bắt quay lại trả tiền à?"

Cũng may, Bách Hân Dư quay lại trả tiền kịp lúc, nếu không "trò đùa" này thật sự đến tai cảnh sát. Bách Hân Dư lại lần nữa có cái nhìn mới về Chu Di Hân, cho dù cô ấy gây chuyện phiền phức, nhưng Bách Hân Dư vẫn có cảm giác cực tốt. Ngay sát bờ vực sắp bị trừ điểm, nàng có thể nhanh chóng trở lại với việc "giúp người làm niềm vui". Bách Hân Dư nghĩ, nàng và Chu Di Hân là một đội rất ăn ý, cô ấy gây sự, nàng giải quyết, tiếp theo là số điểm của nàng sẽ tăng vù vù, ha ha~~~. Nghĩ ra được cái diệu kế này, Bách Hân Dư có phần kích động.

"Này, Bách Hân Dư đại thần, những chuyện này nghĩ thôi chứ đừng làm. Dung túng người khác làm chuyện xấu là không được." - Thân là giám thị, Kim Oánh Nguyệt nhắc nhở.

"Nghĩ thôi cũng phạm pháp à?" - Bách Hân Dư hơi bực mình nhìn Kim Oánh Nguyệt, ngồi trên xe chống chân, chuẩn bị đội nón bảo hiểm, thì nghe một tràn kêu cứu.

"Cướp, có người cướp túi xách của tôi!! Có người cướp túi xách của tôi!!!"

Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, đang đứng trên vỉa hè giơ tay hô lớn. Một chiếc moto chạy nhanh bay ngang qua mặt Bách Hân Dư, chắc đó là tên cướp.

"Ngày hôm nay việc tốt đi đôi."

Bách Hân Dư rồ máy xe, đuổi theo.

-------------

(1) Túy ông chi ý bất tại tửu (ý của Túy Ông không ở rượu): Ý là trong lời nói có dụng ý, nói câu này phải hiểu ra nghĩa khác. Hay muốn làm việc gì đó nhưng phải tìm một lý do để che dấu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro