Chương 80: Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau.

"Hai ngày nữa sinh nhật Vương Mẫu, đừng có quên. Dạo này ngươi thế nào?"

"Vẫn thế thôi. Ở trong phủ Hỏa Thần thấy chán, vì thế nên đi chỗ khác. Giờ ta đang ở một nơi nhỏ, cũng không biết đây là đâu."

"Vậy thì đến nhanh, cùng ta uống vài ly."

"Được."

Nguyệt bỏ ống nghe thông thiên (1) xuống, nối hai sợi tơ hồng lại với nhau. Từ sau lễ phong thần, anh và Bách Hân Dư chưa từng gặp nhau. Dù cô ấy càng lúc càng lạnh lùng, nhưng vẫn không an phận ở trong phủ Hỏa Thần.

Bách Hân Dư dọn đến một hòn đảo nhỏ, nàng không biết tại sao, cứ thấy chẳng có hứng thú với thứ gì cả. Một năm này, đi khắp nơi làm ít việc. Nhưng vẫn không thấy vui, vẫn thấy thiếu thứ gì đó.

Một năm nay, Bách Hân Dư không liên lạc bất cứ ai, cứ như nàng không còn cảm tình gì nữa , không cần quá nhiều bạn bè. Có điều, nếu Nguyệt đã trực tiếp liên lạc, thì nàng cũng không từ chối. Bách Hân Dư không nhớ được, một năm trước nàng là người thế nào.

Bách Hân Dư về Thiên Giới, đi thẳng đến nhà Thố Nhi Thần.

Nguyệt đã lấy một bình rượu loại A từ Nguyệt Lão, ngồi chờ Bách Hân Dư. Nhìn thấy cô, anh chỉ chỉ vào ghế, rồi rót đầy ly.

"Ngươi sống thấy quen không?"

Bách Hân Dư ngồi đối diện Nguyệt: "Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng không biết là gì. Giống như ta đã quên cái gì đó."

"Vậy ngươi thấy sao?"

"Không có cảm giác gì."

Bách Hân Dư uống ly rượu, cảm giác cuống họng cay cay. Đã lâu không uống, đúng là nàng đã quên mùi vị của nó rồi.

"Uống một hơi, coi chừng bị sặc. Có cảm thấy cay không?"

"Ta đâu phải sống đời sống thực vật."

Nguyệt cười, xem ra cô vẫn có thể nói chuyện đùa, xem ra anh lo lắng hơi thái quá, cứ lo cô sống kiếp người thực vật. Hai người đã lâu không gặp, cũng nói một ít chuyện xưa. Bách Hân Dư kể về những nơi nàng đã đi trong một năm qua, gặp những ai, làm chuyện gì. Nguyệt không biết đối với Bách Hân Dư như vậy là tốt hay xấu, nhưng không cho cô quên hết những chuyện kia, có thể lúc này cô vẫn còn là xác chết di động.

Sinh nhật Vương Mẫu là chuyện đại sự của Thiên Giới, trước kia là tiệc Bàn Đào, Nhân Giới đã phát triển như vậy, Vương Mẫu cũng không chịu thua kém. Có người nói, trước một ngày, bà còn kéo Ngọc Đế đi vòng quanh thế giới, còn làm cái bánh sinh nhật to chà bá lửa. Con người sinh nhật thế nào, thì Thiên Giới cũng làm thế đó.

Nhớ đến ngày xưa, Tề Thiên Đại Thánh nổi tiếng vì dám ăn vụng Đào Tiên của Vương Mẫu trong ngày sinh nhật. Rồi sau đó thì đến Bách Hân Dư phá hoại, nên hai người mới quen biết nhau, trở thành bạn tốt. Hai người thì càng chết hơn, chỉ là một người làm Đấu Chiến Thắng Phật ở tận Tây Phương Cực Lạc, một người thừa kế Hỏa Thần, nên cũng không đến mức. Hơn nữa, một năm trước Bách Hân Dư hoàn toàn thay đổi, nên chúng thần tiên có thể an tâm là dự sinh nhật.

"Ma Giới đến chúc thọ."

Thiên binh trông coi Nam Thiên Môn báo, nhạc ngừng, mọi người buông chén, Nguyệt cũng lén nhìn Bách Hân Dư. Cô ấy không hề có phản ứng.

Nay đã khác xưa, còn tưởng Ma Giới đến phá rối. Một năm trước dù đánh nhau tơi bời, nhưng sau khi Diệt chết, thần ma lại lần nữa ký hiệp ước đình chiến. Dù sao, đánh nhau hai bên đều hại.

"Vui mừng chào đón." - Vương Mẫu cũng không ngờ tới. Dù đã ký hiệp ước đình chiến, nhưng đây là lần đầu tiên Ma Giới đến dự sinh nhật Vương Mẫu.

Nghe nói Ma Giới đã đổi ma vương, chúng thần cũng muốn xem ma vương mới là ai.

Một cô gái xinh xắn đi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hoàn toàn tương phản với ác ma. Nhìn vào, người ta chỉ thấy cô thật ngây thơ, thuần khiết, không có sức sát thương. Nhưng, nhỏ mà có võ đấy nhá.

Hai lần xảy ra cuộc chiến thần ma, cô chính là nhân vật chủ chốt, chúng thần ai cũng biết cô. Nếu không phải đã từng nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của cô, thì họ vẫn nghĩ cô là động vật vô hại. Cô trở thành ma vương kế nhiệm đúng là hợp tình hợp lý, nhưng không phải cô đã chết rồi sao?

"Chu Di Hân đến mừng thọ Vương Mẫu nương nương, một chút lễ vật xin nhận cho."

Chu Di Hân ra hiệu người phía sau trình lên, miệng thì nói là lễ nhỏ, nhưng đó là Nhan Mị Chi Hoa của Ma Giới, nó có thể duy trì nhan sắc của con gái gì gì đó đó. Tuy Thiên Giới có Thái Thượng Lão Quân, bản thân Vương Mẫu cũng pháp lực cao cường, tất nhiên sẽ không già đi. Nhưng mà cho dù qua mấy ngàn mấy vạn năm, thì thứ phụ nữ quan tâm nhất chính là sắc đẹp. Thứ có thể làm mình xinh đẹp vạn người mê, ai mà nỡ từ chối.

"Ma vương có lòng, mời ngồi." - Vương Mẫu nhìn lễ vật mà cười tươi như hoa.

Từ khi bước vào, Chu Di Hân đã nhìn Hỏa Thần Bách Hân Dư đang ngồi bên trái, trái tim đập không ngừng. Nhưng chị ấy chỉ nhìn nàng một cái, rồi cúi đầu uống rượu hoặc nói chuyện với người bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến nàng.

"Đã lâu không gặp."

Chu Di Hân không ngồi xuống nơi Vương Mẫu sắp xếp, mà đi đến chỗ Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Di Hân.

"Tôi và ma vương lần đầu gặp nhau, tại sao lại đã lâu không gặp?" - Giọng nói thờ ơ, cũng không phải làm bộ. Giống như, hai người hoàn toàn xa lạ.

Chu Di Hân thấy tim đau nhói. Người này đã từng lạnh lùng với nàng, từ chối tình yêu của nàng, nhưng cuối cùng vẫn thừa nhận yêu nàng. Kết quả, bản thân nàng thay đổi, tổn thương chị ấy lần này đến lần khác. Bây giờ chị ấy xem nàng như kẻ xa lạ cũng đúng thôi. Hay chị ấy đã thực sự quên nàng, chuyện này có thể trách ai?

Từ khi "người xa lạ" đó đến gần, Bách Hân Dư thấy trong lòng bất an, ngực đau buốt, giống như đau lòng, nhưng tại sao? Tại sao người ấy nhìn nàng với ánh mắt đau buồn ấy? Rõ ràng, cả hai không hề quen.

Chúng thần nói chuyện ồn ào, chuyện của hai người cả Thiên Giới đều biết. Bách Hân Dư thay đổi cũng bởi vì ma vương mới này. Nhưng, là một chuyện tình cẩu huyết. Chu Di Hân cũng rõ thân phận của mình lúc này, không thể làm bừa ở tiệc sinh nhật của Vương Mẫu, nên chỉ nén ưu tư, về chỗ ngồi.

Một bữa tiệc vô vị, Chu Di Hân chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc, để chạy đến bên Bách Hân Dư, giải thích mọi thứ.

Tiệc sinh nhật kéo dài, các thần tiên ngồi cạnh Chu Di Hân, cũng cảm giác cô nhìn Bách Hân Dư với ánh mắt bốc lửa, còn Bách Hân Dư vẫn tỉnh bơ. Thần tiên tự giác bỏ đi chỗ khác.

Tiệc rượu kết thúc, Vương Mẫu còn muốn mời Chu Di Hân đến Dao Trì đi dạo. Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư sắp bỏ đi, nên từ chối. Vương Mẫu cũng hiểu, nên không giữ nàng lại. Chu Di Hân chào tạm biệt Vương Mẫu, định đuổi theo Bách Hân Dư, thì có người cản lại.

"Đừng mong cản ta, một tiểu tiên bé nhỏ thì làm được gì?" - Chu Di Hân nghiêm giọng. Khi nàng nghiêm túc, thì khác hẳn lúc bình thường.

"Tôi biết cô muốn làm gì, nhưng tôi muốn nói không nên. Hơn nữa, tôi cũng báo cô biết, Bách Hân Dư không còn nhớ cô."

"Ngươi nói, chị ấy không nhớ ta? Chị ấy thấy thật sự quên ta?" - Chu Di Hân bóp chặt cổ tay đối phương: "Kể hết mọi chuyện cho ta."

"Tất nhiên." - Nguyện cười. Ngày anh mong chờ cũng đã đến.

Bách Hân Dư rời khỏi, lòng nàng vẫn còn đau nhói, nàng chưa từng có cảm giác này. Một thần tiên, không phải không có tình cảm hay sao? Tại sao lại đau lòng? Bách Hân Dư không hiểu, trở về phủ Hỏa Thần, từ từ bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại gọi.

"Bách Hân Dư, chị có muốn đón Tết với tụi em không?"

Đầu bên kia là tiếng hú hét của Hồ Hiểu Tuệ. Một năm này, Bách Hân Dư rất ít khi điện thoại cho nàng. Hồ Hiểu Tuệ nhiệt tình quá mức mà Bách Hân Dư thì lạnh nhạt, đúng là tương phản hẳn luôn. Cũng không biết tại sao Bách Hân Dư lại bền bỉ, thường xuyên gọi điện thoại cho em ấy.

"Thần tiên không đón Tết."

"Này đừng có lôi cái thân phận thần tiên đó ra. Chị cũng là người nhà, chị họ của Thân Hiền mà!" - Đầu bên kia xuất hiện giọng bất mãn của Lưu Thù Hiền: "Đừng có lôi chị vào."

Bách Hân Dư cảm thấy, nếu nàng không đồng ý, thì Hồ Hiểu Tuệ sẽ nhõng nhẽo phá điện thoại. Dù sao đón Tết cũng không có gì lớn, Bách Hân Dư do dự rồi cũng đồng ý.

"Quyết định vậy đi! Chị nhớ tới sớm, cùng em và Thân Hiền làm vằn thắn."

Lưu Thù Hiền: "Em là sát thủ nhà bếp, đòi làm sủi cảo cái gì."

Hồ Hiểu Tuệ: "Thì em có thể nhồi bột mà."

Hai người bên kia nói um sùm, Bách Hân Dư tốt bụng cúp máy trước. Ai biết được, điện thoại từ nhân gian đến thiên đình tốn bao nhiêu tiền.

Bách Hân Dư cũng chưa từng đón Tết, lúc ở trần gian cũng chưa đến Tết. Phải rồi, lúc nàng hạ phàm thi là khi nào? Bách Hân Dư cảm thấy ký ức trở nên mơ hồ, hình như những ngày tháng này rất quan trọng.

Ngày 30 Tết, bắn pháo hoa, người nhà đoàn tụ, rất náo nhiệt. Bách Hân Dư ở trong đám người cùng khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không hợp, nàng đi thẳng đến nhà Lưu Thù Hiền. Vốn nàng có thể biến đến nhà Lưu Thù Hiền, nhưng nàng muốn cảm nhận không khí Tết một lần, nên đi dạo quảng trường.

Có điều, vừa đến trước cửa nhà họ Lưu, chưa bấm chuông cửa đã mở.

"Thân Hiền nói chị đã đến, đúng thật nha! Sao chị không biến vào, còn đi?" - Vừa mở cửa Hồ Hiểu Tuệ đã rất nhiệt tình, trên mặt còn dính cả đống bột.

"Từ xa đã cảm nhận được tiên khí của bà ấy, không muốn biết cũng khó." - Bên trong là giọng nói miễn cưỡng của Lưu Thù Hiền.

Bách Hân Dư chỉ cười không nói gì, bước vào. Trong phòng náo nhiệt không thua gì bên ngoài, người đến cũng nhiều, có điều không phải người thân, toàn là bạn.

"Hồ Hiểu Tuệ! Nói mọi người không cần vào bếp, càng đông càng vướng."

"Thật là, bột mì cứng vậy sao mà làm vỏ bánh được!"

"Này! Thân Hiền nói tôi không sao, cô là cái gì mà dám dạy dỗ tôi. Trương Hoài Cẩn, mau quản thuộc hạ đi!"

"Đã hết giờ làm, không thuộc quyền của tôi."

"Tôi cho hai người một đạp bây giờ!"

Ngay lập tức, có hai cục bột chuẩn bị dính vào mặt Hồ Hiểu Tuệ, chỉ là còn cách mặt 2cm thì bị Lưu Thù Hiền cho cháy thành tro. Ai cho phép đụng vào vợ yêu của bà.

"Các người muốn chết à!"

"Cô đừng kích động, nhà bếp mới vừa được sửa lại thôi." - Lưu Quả thấy Lưu Thù Hiền nổi khùng, vội vàng khuyên can. Nếu đánh nhau, thì khỏi ăn cơm.

Trương Tử Khiêm đứng bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác, anh vui vẻ nhìn mấy vị nữ nhân đánh nhau. Bách Hân Dư nhìn cả đám cãi nhau ồn ào, nhưng tình cảm thì rất tốt. Chỉ là, nàng cảm thấy không có mình trong đó.

Dingdong~~~

Chuông cửa vang lên, nhưng mọi người vẫn còn đang "đại chiến bột mì".

"Hình như có khách, tôi đi mở cửa." - Bách Hân Dư tự động đi mở cửa.

Bách Hân Dư đi đến cửa, Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, muốn cản, nhưng cản không kịp. Người đứng bên ngoài tóc dài đến eo, khuôn mặt xinh đẹp, có đôi mắt màu đỏ, dáng vẻ quá mức đơn thuần đáng yêu. Chỉ là, đôi mắt không ổn lắm.

Người này, Bách Hân Dư đã từng gặp.

"Xin chào."

"Xin chào."

Hai người sững sờ đứng nhìn nhau rất lâu. Rõ ràng khi Bách Hân Dư hạ phàm, cùng mấy người Hồ Hiểu Tuệ rất thân thiết, nhưng bây giờ nàng không có chút cảm giác nào. Trái lại, với người xa lạ này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, và sự đau lòng. Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì?

"Em giới thiệu một chút." - Hồ Hiểu Tuệ phá bỏ không khí ngột ngạt.

"Không cần, chị biết cô ấy, ma vương kế nhiệm Chu Di Hân. Trong tiệc sinh nhật của Vương Mẫu đã từng gặp qua." - Giọng nói của Bách Hân Dư vẫn rất máy móc.

"Phải, chúng mình từng gặp qua." - Ánh mắt Chu Di Hân nhìn Bách Hân Dư vừa thâm tình, vừa đau xót. Bách Hân Dư có chút không hiểu, tại sao lần trước nàng lại nói họ đã lâu không gặp.

Hình ảnh này sao quen thuộc quá, nhưng tại sao nàng không nhớ được? Trong đầu Bách Hân Dư lóe lên một hình ảnh, đau đầu quá.

"Chị không sao chứ?" - Chu Di Hân lo lắng nắm tay Bách Hân Dư, lại bị chị ấy gạt ra.

"Cô đừng chạm vào tôi." - Chỉ cần Chu Di Hân đến gần, lòng nàng càng đau.

Hồ Hiểu Tuệ thật không biết làm sao giảm bớt bầu không khí căng thẳng này, tình cảnh tại sao trở thành như vậy? Chu Di Hân trở về, đáng lý phải là đại đoàn viên. Kết quả, Bách Hân Dư quên mất Chu Di Hân. Sao đây?

"Mấy người đứng đó đẻ con à, nhanh lết vô đây!" - Vẫn là nữ vương giỏi nhất.

Hồ Hiểu Tuệ thuận thế đẩy cả hai vào nhà. Bách Hân Dư lần thứ hai cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, có phải vì Chu Di Hân ở đây nên nàng đau lòng, không còn lạnh lùng như bình thường? Cứ như nàng đang dung hòa vào bầu không khí.

Tất cả mọi người đều ngậm miệng, không dám đề cập đến, cũng không thèm nhìn đến bầu không khí ngột ngạt giữa Chu Di Hân và Bách Hân Dư. Đây chỉ là ngày đón Tết bình thường thôi.

Sau khi Chu Di Hân đến, thì rất nhiều người liên tục kéo đến. Không chỉ là người, mà cả thần ma yêu đều tụ tập, bất cứ thứ gì cũng không còn là vấn đề. Từ trên trời dưới đất, còn ngoài không gian nữa.

Thần Tài Diệp Thịnh mang theo Thiện Tài Đồng Tử đem bao lì xì đến, nhìn thấy Bách Hân Dư thì nơm nớp lo sợ. Khi cô ở trần gian không còn pháp lực, anh cũng sợ đến mất mật, bây giờ người ta là thượng thần, sao không cẩn thận được.

"Ta thì miễn đi, ta không dùng tiền Nhân Giới nên không cần." - Bách Hân Dư dứt khoát từ chối, làm Diệp Thịnh còn tưởng là nàng hạ phàm trải nghiệm cuộc sống nhân gian.

Nếu Bách Hân Dư không muốn, thì Lưu Thù Hiền cũng không khách khí cầm lấy tấm thẻ. Nàng thật sự rất rất cần đấy.

"Lạm phát thế này, ngươi không sợ tiền nhân gian mất cân bằng sao?"

"Chị yên tâm, Thân Hiền dùng tiền với tốc độ ánh sáng." - Hồ Hiểu Tuệ bán đứng người yêu, dù sao chuyện này ai ai cũng biết. Vị thiên sư này ăn ở đều phải dùng loại cao cấp, Hồ Hiểu Tuệ theo bên cạnh cứ như đầy tớ.

Bách Hân Dư cũng không muốn nói nữa. Có điều, nhà họ Lưu nổi đình đổi đám thế này, cũng nhờ đứa tài lanh, thoải mái là Hồ Hiểu Tuệ. Chứ không lẽ thích cái mặt đáng ghét của vị thiên sư lúc nào cũng muốn giết người kia.

Trong vòng một tiếng, từ thần tiên Bạch Vũ trên trời, đến Phán Quan Thôi Ngọc, Hắc Bạch Vô Thường, ở Yêu Giới có Trương Tiếu Doanh và Lưu Thiến Thiến. Thậm chí, ngay cả người ngoài hành tinh Trần Vũ Tư và Tả Tịnh Viện cũng đến. Lưu Thù Hiền từ chối nhận đồ lạ, mấy lần bị dính chưởng còn chưa sợ sao.

Bách Hân Dư chỉ ngồi nhìn mọi người chơi đùa, và một người khác cũng giống vậy, đó chính là ma vương Chu Di Hân. Nàng không phải nhìn đám người họ, mà nhìn Bách Hân Dư chằm chằm. Bị nhìn, Bách Hân Dư thấy toàn thân tê tê, ánh mắt Chu Di Hân tràn đầy sự sở hữu. Bách Hân Dư thấy ánh mắt ấy hơi đáng sợ, giữa hai người đã từng có chuyện gì sao?

"Sắp 12h rồi, bắt đầu đếm ngược thôi!!! Chúng ta cùng chụp chung nào!"

Hồ Hiểu Tuệ vui vẻ đặt máy chụp hình, kéo một người lại một chỗ. Chu Di Hân thì đứng bên cạnh Bách Hân Dư, Bách Hân Dư muốn tránh, nhưng bị ép nên không thể nào đổi vị trí, chứ như vậy cùng nhau đếm ngược. Hồ Hiểu Tuệ bấm nút điều khiển máy chụp hình.

5, 4, 3, 2, 1. Chúc mừng năm mới!!!!!!!!!!

"Chúc mừng năm mới!"

Bách Hân Dư nghe thấy Chu Di Hân nói nhỏ vào tai mình, phản xạ có điều kiện xoay đầu qua, chóp mũi lướt nhẹ qua mặt Chu Di Hân, sau đó thì đôi môi bị tấn công. Như có một công tắc được bật, trong đầu Bách Hân Dư những ký ức hỗn loạn được chắp vá hoàn chỉnh. Cái cảm giác nhạt nhẽo đã trở nên dữ dội hơn, đầu óc như muốn nổ tung.

"Đừng nghĩ nữa, không có thời gian, ra tay đi! "

"Em đừng ép chị! Chị không làm được...KHÔNG LÀM ĐƯỢC."

"Bởi vì biết được Dư Dư lo lắng cho em, nên em vui, nên muốn hôn chị."

"Nên có điểm dừng."

"Chờ sau khi mọi thứ kết thúc, chị gả cho em đi."

"Dư Dư, chị yêu em, phải không?"

"Hành động còn chưa đủ rõ sao?"

"Ác ma...thì ra cô là ác ma. Vì thế, từ lúc bắt đầu cô đã gạt tôi?"

"Xin chào."

"Xin chào."

Những âm thanh hỗn loạn đã được sắp xếp hoàn chỉnh. Bách Hân Dư mở mắt, đẩy người trước mặt ra, đánh em ấy một quyền.

Mọi người nín thở nhìn. Một giây sau, những người đã va chạm nhiều, cấp tốc tìm chỗ núp, người thì nhàn nhã làm khán giả.

"Khốn kiếp, không phải em đã chết rồi sao? Tại sao chưa chết lại không đến tìm chị? Em có biết vì em, mà chị như bà oán phụ, sắp phát điên không? Em nói chết liền chết, có nghĩ đến cảm nhận của chị không? Em có gan chết, tại sao còn sống lại làm gì...khốn nạn...mà."

"Tốt quá." - Chu Di Hân vui vẻ ôm lấy Bách Hân Dư. Cái người tức giận, đánh nàng mắng nàng mới là Bách Hân Dư mà nàng quen. Đây mới phải là cách hai người gặp lại nhau.

"Chị cứ nghĩ là em đã chết rồi." - Bách Hân Dư khổ sở khóc lóc, cảm giác một năm bị đè nén đã thoát hết ra ngoài.

"Em về rồi, xin lỗi, em đến trễ."

"Nhưng sao lúc trước chị không nhớ em. Phải rồi, chị đã nhờ Nguyệt chặt đứt tình duyên...Không lẽ, hắn..."

"Anh ấy đã nói hết với em rồi. Lúc trước anh ấy không có cắt tình duyên của chị, chỉ là phong ấn tạm thời thôi. Cách giải phong ấn, chính là nụ hôn của người chị yêu. Nếu như em thật sự chết rồi, thì chị mãi mãi không thể nhớ lại."

Bách Hân Dư đẩy Chu Di Hân ra, không thể bị cái trò lâu ngày gặp lại này che mắt. Sau một năm, Chu Di Hân mới đến tìm nàng, làm nàng một năm như sống dở chết dở. Món nợ này phải tính cho rõ.

"Em đừng tưởng trở về là chị tha cho em, mơ đi! Cơn giận này bổn đại thần nuốt không trôi."

"Chu Di Hân có được không? Cứ đè cô ấy xuống xxx đi, nói nhiều." - Quần chúng đã nhìn không nổi cái màn tình cảm cẩu huyết này, Lưu Thù Hiền hừ giọng nói.

"Thân Hiền, chị thô bạo quá đó! Có điều, em ủng hộ. Khoan đã, Chu Di Hân là người làm sai mà, không phải họa vô đơn chí sao? Người và ác ma khác nhau, đáng lý cậu phải quỳ xuống xin tha mới đúng chứ!" - Hồ Hiểu Tuệ bất mãn. Thật sự mỗi lần làm Lưu Thù Hiền giận, nàng cứ như bé cún ôm chân chủ, mất mặt chết rồi.

"Em không biết mình thua xa người ta à?"

Hồ Hiểu Tuệ câm nín, yên lặng xem trò vui, chờ đợi cơ hội trói Lưu Thù Hiền lại.

"Muốn cái gì, em đều chấp nhận."

"Này này! Hai người đừng có đùa nữa được không? Làm gì làm đi, khán giả chịu không nổi rồi nè." - Lưu Quả lên tiếng.

"Người phải lượn nhanh không phải là chúng ta sao?" - Trương Hoài Cẩn cũng bắt đầu, còn có thể cứu?

Hai vị kia vẫn lằng nhằng, quần chúng vừa xem vừa ăn sủi cảo. Tuyển thủ từ Ma Giới và Thần Giới phủi sạch quần áo. Thần Giới nổi giận, tát mạnh vào mặt đối phương, coi chừng đánh rớt cái đầu người ta đó!! Quả nhiên, Ma Giới đúng là thú ăn thịt, đẩy Thần Giới lên salon, tình cảnh đến hồi gay cấn. Kết quả, ngay thời khắc sống còn, Thần Giới dùng Liệt Diễm Thần Hỏa bắn vào bụng Ma Giới, người kia bị đánh bay.

Ai da!!!!

Quần chúng oán than, cứ như đang đến đoạn gay cấn, bị mẹ rút điện.

"Em đừng tưởng về là chị tha cho em, chị thấy em ở đâu thì đánh ở đó. Còn những người ở Ma Giới nữa, nhớ đứng xa chị ra."

Bách Hân Dư lóe sáng rồi biến mất, mọi người hết phim xem. Hồ Hiểu Tuệ đi đến an ủi Chu Di Hân.

"Cậu cũng đừng lo quá, tính Bách Hân Dư cậu rõ nhất mà. Nói thế thôi, chứ sẽ không làm gì cậu đâu."

"Mình không lo, chỉ là đang vui." - Chu Di Hân cười.

Mặt Hồ Hiểu Tuệ đen thui. Thật không hiểu nổi cái người này, lạc quan còn hơn nàng.

"Cậu còn M hơn mình sao? Mình thấy Bách Hân Dư đã trở về, cậu sẽ phải nếm mùi đau khổ. Không đúng, phải là cả đám đều nếm mùi đau khổ." - Hồ Hiểu Tuệ thật không dám tưởng tượng cảnh trên Thiên Giới, nhất định là tang thương.

Chu Di Hân chào tạm biệt rồi đi trước, những người còn lại tiếp tục đón năm mới.

Liên quan đến chuyện Chu Di Hân sống lại, còn nhớ vào lúc Trấn Ma Kiếm dung hợp với Viêm Linh. Trấn Ma Kiếm đúng là không nhẹ tay với ác ma, nhưng Viêm Linh thì không giống. Chủ nhân của cô yêu tha thiết Chu Di Hân, mà cô thì yêu Lai Hủy, nên tất nhiên muốn bảo vệ đối phương. Nên khi Trấn Ma Kiếm đâm vào Diệt, Viêm Linh đã làm nó lệch đi một chút. Nhưng uy lực của Trấn Ma Kiếm vẫn đánh tan hồn phách của Chu Di Hân.

Cũng may hồn phách của Chu Di Hân chỉ bay tứ tán, chứ chưa tan thành mây khói. Trong một năm nay, Chu Di Hân cố gắng gắn kết hồn phách của mình. Dù linh hồn có khôi phục nhưng nguyên khí đại thương, nàng trở về Ma Giới nhờ A Tát Khắc Tư khôi phục linh lực và tái tạo lại cơ thể. Sau khi Chu Di Hân hồi sinh, vốn định đi tìm Bách Hân Dư, kết quả lại bị A Tát Khắc Tư hành hạ, bắt nàng kế nhiệm chức vị ma vương. Còn nói, đúng lúc sắp đến sinh nhật của Vương Mẫu, lúc ấy gặp nhau chắc sẽ cảm động cả Thiên Giới.

Quần què á! Cảm động đâu không thấy, mà hiện thực tàn nhẫn gấp mấy lần. Chu Di Hân không ngờ, Bách Hân Dư đã quên nàng.

Không sao, cùng lắm thì yêu lại từ đầu.

Mà lúc này trên Thiên Giới, các vị thần tiên đang chạy nạn, khi biết được Hỏa Thần đã trở lại như lúc ban đầu. Ai cũng sợ bị đưa vào "đám cần trả thù", nên ráo riết trốn đi du lịch.

"Thiệt thòi cho các người suốt ngày nói mình thần thông quản đại. Biết ta tới, nên toàn bộ trốn hết rồi sao? Không thấy mất mặt à? Nam Thiên Môn cũng không cần giữ luôn." - Bách Hân Dư cười, nhìn Nam Thiên Môn không một bóng người. Cả đám không có tiền đồ.

Bách Hân Dư vừa đi khỏi Nam Thiên Môn, thì Tứ Đại Thiên Vương mới dám về. Bọn họ không muốn bị đưa ra làm bia đỡ đạn, Bách Hân Dư đúng là đã trở về rồi.

Nếu ai cũng trốn hết, vậy đi tìm người quen.

"Con thỏ kia, lăn ra đây!!!" - Bách Hân Dư khí thế hùng hổ bước vào nhà Thố Nhi Thần.

"Đến cảm ơn ta sao?" - Nguyệt đã sớm biết Bách Hân Dư sẽ đến.

"Không phải ta đã bảo ngươi cắt đứt nhân duyên sao? Tại sao ta có thể nhớ lại em ấy!"

"Mặc dù là không có khả năng, nhưng một phần nghìn hy vọng cũng tốt mà, muốn ngươi cố gắng sống vì em ấy. Vì thế, ta chỉ tạm thời phong ấn tình cảm của ngươi. Còn không mau cám ơn ta, rượu ở đâu vậy?" - Nguyệt chỉ vào hai chai rượu trong tay Bách Hân Dư.

Bách Hân Dư ngồi xuống, mặt không đỏ: "Nguyệt Lão, hạng A đó."

Nguyệt thật sự bị Bách Hân Dư chọc cười, cái người hung hăng càn quấy đã trở về. Anh cảm thấy hơi có lỗi với mấy vị thần kia, không biết là phúc hay họa.

"Chắc Nguyệt Lão phải khóc rất lâu đây, cái ngươi trộm là ông ấy trân quý nghìn năm đó."

"Ngươi chính nghĩa thế thì đừng có uống. Đừng có lạc đề, nói chung, mặc kệ linh hồn Chu Di Hân tứ tán cả năm, nhưng ta không tha chính là không tha. Em ấy có quan tâm đến cảm xúc của ta không?"

"Nói như vậy, rõ ràng ngươi còn để ý vì em ấy muốn chết, tại ngươi sĩ diện không muốn giảng hòa với em ấy thôi." - Đã quen Bách Hân Dư mấy trăm năm, huống chi anh còn là người quản lý nhân duyên, làm sao không hiểu cô ấy nghĩ gì. Cũng là phụ nữ thật đáng sợ, hở tí là chạy đến tìm anh than phiền.

"Phắn! Ta thật hận không thể treo em ấy lên đánh."

"Yêu nhau lắm, cắn nhau đau."

"Biến biến." - Bách Hân Dư hết kiên nhẫn phất tay, rồi gục mặt xuống bàn.

Nguyệt cảm thấy, hai người này như con nít. Rõ ràng đã mấy ngàn tuổi, lại cứ như mấy cô gái mới yêu.

Thật ra, khi thấy Chu Di Hân vẫn còn sống, lại được giải phong ấn tình cảm, rất nhiều thứ cảm xúc lẫn lộn vào nhau, làm Bách Hân Dư không thể bình tĩnh được. Nàng rất vui, rất kích động, nhưng biểu hiện ra thấy có lợi cho Chu Di Hân, nên nàng không cam lòng.

Bách Hân Dư vẫn kìm nén ngọn lửa vô hình, các thần tiên đều bỏ đi hết, nên đành bắt nạt tiểu ác ma. Cả ngày ngồi ở Thiên Ma giếng đánh ác ma tơi bời, tại vì vẫn có những ác ma thích tự mình đưa đến cửa. Thật ra, đều do Chu Di Hân phái đến.

"Tên khốn kiếp Chu Di Hân kia, sao không tự thân đến? Em đưa mấy con chốt thí này đến làm gì, chơi chị à?" - Bách Hân Dư đạp ác ma, tay còn tàn nhẫn đập đầu hắn.

"Hỏa Thần đại nhân, ma vương đã nói rồi. Vì sợ ngài nhìn thấy sẽ tức giận, nên phái chúng tôi đến để cho ngài xả giận."

"Có điều, ngài ấy nói hai ngày nữa sẽ cho ngài niềm vui bất ngờ."

"Bất ngờ? Bất ngờ cái rắm! Ta không thích bất ngờ, ta trực tiếp đi đến Ma Giới."

"Tuyệt...tuyệt đối là...là...bất ngờ."

"Một chút cũng không thuyết phục, cút!" - Bách Hân Dư trực tiếp đá hai ác ma xuống Thiên Ma giếng.

Ngạc nhiên? Đùa gì thế! Cái tên này muốn làm gì? Bách Hân Dư càng ngày càng dễ nóng, cứ tưởng rằng Chu Di Hân mặt dày mày dạn kiểm điểm. Kết quả, vẫn không chịu hạ mình để xin lỗi nàng. Làm ma vương rồi, nên có tiền đồ ghê.

"Tức chết mà!!!!!"

Bách Hân Dư đập phá gần nửa phủ Hỏa Thần, những tiểu tiên phía sau sửa chữa không kịp.

Ngay khi Bách Hân Dư muốn đốt Liệt Diễm Thần Hỏa, thì một tiểu tiên chạy vào.

"Không ổn, không ổn. Hỏa Thần đại nhân...ma...ma vương đến rồi."

"Cô ấy đến tìm ta?" - Bách Hân Dư ngừng lại, hỏi.

"Dạ không, ngài ấy đi tìm Vương Mẫu, hình như Nữ Oa cũng ở đó. Thần nghe một cung nữ của Vương Mẫu nói, hình như là đến cầu thân."

"What?" - Bách Hân Dư cảm giác mình như bị ù tai, cái tên đó muốn làm gì?

Sau khi được thông báo, Bách Hân Dư bay thẳng đến điện Vương Mẫu. Nàng kết hôn? Ai cho?

Dọc theo đường đi, chúng tiên cũng không dám cản Bách Hân Dư. Trên người nàng lửa cháy bừng bừng, điên sao đụng vô.

"Chu Di Hân! Em giở trò gì thế?" - Bách Hân Dư đi vào hỏi tội.

Vương Mẫu lắc đầu, cười: "Con nhìn con xem, đã là thượng tiên còn lỗ mãng như vậy."

"Chào Vương Mẫu, cô ấy đến làm gì? Hiện tại Thiên Giới trở thành khu vui chơi rồi sao, lúc nào cũng đến tham quan." - Bách Hân Dư trừng mắt nhìn Chu Di Hân, hận không thể đốt em ấy thành tro.

Chu Di Hân nhìn thấy Bách Hân Dư cười rất vui. Bách Hân Dư càng tức, nàng càng vui. Bởi vì, khi nhìn thấy chị ấy tức giận rất đáng yêu.

Bách Hân Dư nhìn thấy bộ dáng Chu Di Hân như vậy càng tức hơn, rất rất hận muốn thiêu chết em ấy.

"Vương Mẫu nương nương đã đồng ý rồi." - Chu Di Hân cười nói, đến gần Bách Hân Dư.

"Đồng ý cái gì?" - Bách Hân Dư có dự cảm không tốt.

"Chị lấy em nha."

"Lấy cái đầu em, chị không đồng ý. Ai lấy em chứ! Chị đường đường là một thượng tiên của Thiên Giới, mà phải gả xuống Ma Giới sao? Nằm mơ đi!"

"Nhưng Vương Mẫu và Nữ Oa đã đồng ý rồi."

"CHỊ! KHÔNG! LẤY!"

Bách Hân Dư kiên quyết, rồi muốn bỏ đi. Kết quả, không thể nhúc nhích được, nàng bị Khổn Tiên Thằng trói. Bách Hân Dư quay đầu nhìn Nữ Oa, cũng biết do bà giở trò. Nào có mẹ nuôi nào giúp ác ma hại con gái chứ hả hả hả!

"Mẹ nuôi, thả con ra. Mẹ định làm gì?"

"Hai người tình đầu ý hợp, nên mẹ thấy hai người nên ở cùng nhau. Vừa hay, Thiên Giới và Ma Giới trở thành thông gia. Người ta dù gì cũng là ma vương, gả cho cô bé, con đâu có mất mát gì." - Nữ Oa khoác tay lên vai Bách Hân Dư nói, hoàn toàn không phải nữ thần đoan trang mà mọi người thầm ao ước.

"Nói vậy mà cũng nói được à! Năm đó Thất Tiên Nữ và Đổng Vĩnh còn có Tam Thánh Mẫu với Lưu Ngạn Xương, sao các người lại chia rẽ họ! Bây giờ thì đem con gả cho Ma Giới! Ma Giới đó! Kẻ thù không đội trời chung đó!" - Bách Hân Dư cảm thấy chẳng còn chút tôn nghiêm nào nữa, như cá nằm trên thớt, ngáp ngáp chờ mần thịt. Nói cái gì mà phong thần rồi địa vị sẽ tăng lên, đồ gạt người!

"Ngày nay sao giống ngày xưa, Thiên Giới và Ma Giới chung sống hòa bình. Cái thời đánh đánh giết giết đã qua rồi."

"Mẹ có lợi nên tất nhiên nói dễ nghe rồi."

Nữ Oa chột dạ. Sính lễ của Chu Di Hân chính là hạt cà phê, có thể trồng ra được loại hảo hạng. Bách Hân Dư thấy kiếp này của nàng xem như xui, cha mẹ cả ngày không ở nhà, mẹ nuôi bán gả con gái, còn lại gả đi Ma Giới. Đời mà.

"Nữ Oa nương nương, người thả chị ấy ra đi, con sẽ nói chuyện với chị ấy."

Nữ Oa thấy cũng nên tháo rồi, thu hồi Khổn Tiên Thằng. Bách Hân Dư vừa được thả, lập tức bỏ đi, Chu Di Hân đuổi theo sát nút. Hai người chạy đến Dao Trì, Bách Hân Dư thấy phiền mới ngừng lại.

"Em nói an tâm cái gì? Không quan tâm đến ý nguyện của chị, lại trực tiếp đi tìm Vương Mẫu xin gả chị cho em. Thế nào, làm ma vương thì có bản lĩnh nhục mạ chị sao?"

"Em cứ tưởng chị không muốn nói chuyện với em nữa. Em từng nói rồi, sau khi mọi chuyện kết thúc, thì chị lấy em đi, chị còn nhớ không?"

"Không."

Bách Hân Dư giận, giả vờ mất trí nhớ. Lúc trước yêu nhau tha thiết, mấy chuyện chiến tranh lạnh này nhằm nhò gì. Không phải trước đây nàng cũng từng nói rồi sao, "tại sao không phải em lấy chị". Khi nàng nói câu đó, cũng đồng nghĩa muốn cả hai vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng giờ, mọi thứ đều thay đổi.

"Xin lỗi." - Chu Di Hân bất ngờ nói một câu, lửa giận của tiêu hết một nửa. Đừng cho rằng giả bộ đáng thương thì ta đây sẽ dính chưởng, chị hiểu rõ em nhất. Bề ngoài trong sáng, nhưng bên trong còn "sáng hơn".

"Em thừa nhận khi có em có nghĩ, bị giết hay sẽ giết chị, thì em chọn cái đầu tiên. Em biết chị rất đau khổ, nhưng em đành phải đánh cược. Với lại trong hoàn cảnh đó, em chết thì mới giết được Diệt. Hắn còn sống, thì em vẫn sẽ bị giam cầm trong cơ thể của hắn, làm hại chị, hại toàn bộ Ma Giới. Em tin nếu em chết đi, người của Thiên Giới sẽ không để chị phải đau khổ, bọn họ sẽ tìm cách giúp chị phong ấn lại trí nhớ về em. Lúc đó, chị có thể vui vẻ mà sống tiếp..."

Chát.

Bách Hân Dư tát mạnh vào mặt Chu Di Hân, nàng giận đến run người.

"Em có biết một năm qua chị sống thế nào không? Chính vì em ích kỷ, nên chị phải chọn cách làm bản thân dễ chịu nhất, làm sao chị có thể tha thứ cho em? Em bỏ rơi chị, lại còn muốn chị phải vui mừng mà lấy em sao? Được sao? Chị cứ tưởng rằng em đã chết rồi, không thể nào trở lại...chị...chị không cảm nhận được em...lần đầu tiên chị biết mất đi em là cảm giác thế nào...chị...chị rất sợ."

"Em đã về rồi Dư Dư." - Chu Di Hân ôm lấy Bách Hân Dư đang khóc lóc, nhẹ giọng nói. Một lời này, cũng đủ tháo bỏ nút thắt trong lòng Bách Hân Dư.

Giữa hai người chưa từng có sự công bằng. Bách Hân Dư là thần, Chu Di Hân là ma, một người coi nhẹ ái tính, một thì quá nhiều dục vọng. Chu Di Hân đã từng rất tàn nhẫn vô tình, nhưng khi hồi sinh nàng lại trở về một cô gái vừa biết yêu. Chu Di Hân yêu Bách Hân Dư trước, và cũng không biết yêu chị ấy lúc nào. Nàng bỏ ra rất nhiều công sức, làm Bách Hân Dư yêu mình, nhưng nàng vẫn sợ hãi. Sợ hãi vị thần kia không chút động lòng, đến cuối cùng tự mình đau thương.

Nhưng giờ, nàng đã sai rồi.

"Em thật sự rất vui, vì Dư Dư yêu em."

"Phắc du, em tào lao quá. Chị thật sự nghĩ em chết rồi, em đúng là ác ma."

"Em vốn là vậy mà. Thế chị có muốn lấy không?"

"Không lấy, có bản lĩnh thì em gả lên Thiên Giới đi."

"Quyết định vậy đi."

"Tại sao...Ê!!!"

[Hôn lễ]

Bách Hân Dư nhìn chúng tiên xếp hàng từng người đi vào tặng đồ, cảm thấy đau đầu, tại sao dễ dàng thỏa hiệp như vậy chứ? Kết hôn cái quần què! Thần ma cử hành hôn lễ long trọng như vậy, là lần đầu tiên. Thế nhưng nhân vật chính chả ham.

"Hỏa Thần đại nhân, đám cưới phải mặc đồ cưới."

Bách Hân Dư nhìn bộ quần áo đỏ chói trước mặt liền choáng váng. Chu Di Hân, đồ lừa đảo! Đã bảo gả đến Thiên Giới, cuối cùng cũng là nàng đi xuống Ma Giới, lấy chức đè người. Ma vương Ma Giới là ngon à.

"Ta không mặc."

"Ngài cứ thế, sẽ trễ giờ lành."

Chúng tiểu tiên cũng không quan tâm Bách Hân Dư không vui, cả đám tiến lên lột đồ nàng, thay bộ đồ đỏ, rồi lại gắn thêm trang sức. Dù là thế kỷ mới, nhưng Thiên Giới vẫn dùng lễ cưới thời xưa chứ không phải theo kiểu Tây.

Bình thường mặc áo ba lỗ, quần soóc jean, áo khoác da, Bách Hân Dư chưa từng mặc những bộ đồ như vậy. Đầu đội mũ Phượng lấp lánh, trang sức đỏ, áo cưới dài màu đỏ, dưới đuôi điểm thêm Kỳ Lân màu vàng. Bách Hân Dư lần đầu thấy mình đoan tranh hiền thục, sợ thật đó.

"Hỏa Thần đại nhân, hôm nay ngài đẹp quá."

"Đến Hằng Nga tiên tử cũng không đẹp bằng ngài."

"Các ngươi đừng có nịnh bợ." - Bách Hân Dư không phải là loại con gái được khen vài câu là bay bổng trên mây, hơn nữa trong lòng cũng đâu có tình nguyện.

Chúng tiểu tiên thấy nói cũng hơi quá, bật cười. Bách Hân Dư ngắm mình trong gương, làn da trắng nõn được điểm phấn, ánh mắt được trang điểm ma mị, đôi môi đỏ tươi ướt át, khuynh quốc khuynh thành. Cũng ngang ngửa Hằng Nga chứ bộ.

Bách Hân Dư thật không muốn để Chu Di Hân thấy nàng trong bộ dáng này, cả đời sẽ bị em ấy cười cho.

Mọi người chưa kịp phản ứng, Bách Hân Dư vung tay điểm huyệt tất cả tiên nữ phủ Hỏa Thần, rồi bỏ đi.

"Không ổn, Hỏa Thần Bách Hân Dư chạy trốn."

Chu Di Hân mặc đồ cưới màu đen, đem theo quân đến Thiên Giới, đúng lúc nghe thấy mọi người báo tin. Nàng không bất ngờ, nếu Bách Hân Dư chịu ngoan ngoãn chịu chờ ở phủ Hỏa Thần, thì không còn là Bách Hân Dư.

"Ta đuổi theo chị ấy."

Nếu Chu Di Hân đã sống lại, thì dây tơ hồng của hai người cũng tự động nối lại, Chu Di Hân có thể cảm ứng được Bách Hân Dư ở đâu. Chị ấy đến Thiên Ma giếng.

Chu Di Hân đi đến nơi cảnh đẹp nhất Thiên Giới, mà ở nơi này còn có người đẹp hơn cảnh. Người đó mặc đồ cưới màu đỏ, đứng trong gió, tà áo bay bay. Như cảm nhận được có người ở phía sau, người đẹp giật mình, thì ra Chu Di Hân đã đứng đó khá lâu.

"Sao em biết chị ở đây? Chị không muốn trở lại để tham gia cái lễ kết hôn chó má này." - Bách Hân Dư mở miệng ra, thì cảnh đẹp gì cũng tan biến. Ôi mỹ nhân~~~~

"Chị hôm nay rất đẹp."

"Vậy ngày nào chị không đẹp?" - Bách Hân Dư lườm một cái, đúng là tự tin không biết xấu hổ.

Chu Di Hân đến trước mặt Bách Hân Dư, gió cũng làm tà áo nàng bay bay, trên đầu chỉ cài một viên đá quý màu đen ánh tím, nón có hình dáng bụi gai. Chu Di Hân dù mặc đồ đen, nhưng khuôn mặt trắng nõn hồng hào, làm cho nàng như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc ra. Hai người một đỏ một đen, đứng cứ như bức tranh.

"Nghi thức không quan trọng, quan trọng là chị vĩnh viễn ở bên em."

Bàn tay mang găng tay len, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Bách Hân Dư. Mặt chị ấy ửng đỏ, lại còn đẹp hơn.

Bách Hân Dư có chút không cam lòng, lúc nào cũng do em ấy nắm thể chủ động. Giờ đến thành hôn, cũng bị em ấy dắt mũi, đúng là vô dụng. Lúc trước nàng là một thần tiên không muốn có ái tình, không dục vọng. Chỉ có Chu Di Hân mới cho nàng cái cảm giác này, nếu không phải em ấy nàng chẳng quan tâm. Chỉ là, nàng không rõ ràng như Chu Di Hân.

Có điều lần này, làm ơn cho nàng một lần chủ động, thể hiện tình yêu đi.

Bách Hân Dư nắm bàn tay Chu Di Hân trên má mình, sau đó ôm em ấy, cúi đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng kia. Cái hôn này nóng rực, vì Bách Hân Dư chủ động, nên càng làm Chu Di Hân hưng phấn đến run rẩy, dù đang bị người ta đè vẫn thấy vui.

"Mặc dù chưa tới giờ động phòng, nhưng bây giờ chị đã mạnh hơn rồi đó, đồ lừa gạt." - Bách Hân Dư nỗ lực biểu hiện như tên lưu manh. Mỗi lần nàng bắt nạt Chu Di Hân, đều muốn nhìn thấy dáng vẻ xin tha của em ấy.

Có điều, Bách Hân Dư tính nhầm rồi, người ta là ai chứ.

Chu Di Hân cao hứng cười: "Được."

"Này, phản kháng một chút được không?"

"Tại sao phải phản kháng? Hiếm thấy chị chủ động, em vui còn không kịp. Trước giờ cứ như em ép buộc chị ấy, lần này chị chủ động, thì em hưởng phước thôi."

Bách Hân Dư nghe Chu Di Hân nói thẳng, đỏ mặt. Em ấy đúng là không có dây thần kinh xấu hổ.

"Đồ lưu manh, biến thái!"

"Vậy chị có muốn làm không?"

"Đệt, chị sẽ cho em khóc lóc, khốn nạn. Này tay em cấm lộn xộn, mò ở đâu vậy hả?"

"Em vẫn không thể kiềm chế chỉ nằm hưởng được."

"Thành thật cho chị, hm...um....ah ah~~~"

Nơi đẹp nhất Thiên Giới, hai người mặc áo cưới, quên hết mọi chuyện, ôm chặt lấy nhau. Cũng bỏ luôn lễ cưới.

"Ngươi cảm thấy hai người đó sẽ quay lại sao?" - Nguyệt Lão hỏi Thố Nhi Thần.

"Ta xem hai người đó bỏ qua hôn lễ, trực tiếp động phòng luôn rồi."

"Vậy...giờ làm sao? Khách mời đến đủ rồi."

"Làm bộ không biết gì đi, cứ việc uống thôi Nguyệt Lão."

--------------

(1) thông thiên: điện thoại của thần tiên.




Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro