Chương 10: Sang Ở Với Mình Nè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi đó, hai cô gái chẳng còn tâm trạng để ăn uống hay nấu nướng gì nữa, thấy nàng đang buồn nên cô hỏi

" Uống một chút không?"

" Uống giờ này á? Chúng ta còn chưa ăn" Nàng nói

" Mình sẽ nấu chút mỳ rồi chúng ta vừa ăn vừa uống, chịu không nào?" Cô hỏi

" Ừm, chịu" Nàng nói

Từ lúc đi ra khỏi chỗ đó tới giờ, nàng vẫn ôm chặt cánh tay của Mẫn Anh không buông, có vẻ như hiện tại thì cô chính là phao cứu sinh của nàng.

Cả hai mua một ít bia về nhưng nàng thì lén mua cả một bình rượu nhỏ về nữa, cô không để ý nên cũng chẳng biết gì. Lên nhà cô, Mẫn Anh vào bếp để làm mỳ rồi đem ra phòng khách. Cô để nàng ăn một chút rồi mới để nàng uống.

Mẫn Anh chỉ uống một chút vì ngày mai cô còn phải lên xưởng để xem xét công đoạn in sách, Kiều Nghi uống rất nhiều, khi đã hết bia thì cũng là nửa đêm rồi, cô mới định dọn dẹp nhưng không ngờ nàng lại lôi ra chai rượu khiến cô giật mình hỏi

" Cậu mua rượu từ lúc nào thế?"

" Mình mua chung với bia...cậu uống không?" Nàng hỏi

Gương mặt nàng giờ đây đã đỏ ửng, giọng lè nhè báo hiệu nàng đã say, tay thì ôm khư khư chai rượu, cô nhìn nàng rồi nhích qua ngồi ngay cạnh nàng, tay cầm chiếc ly lên rồi đưa về phía nàng

" Một ly thôi, cậu say lắm rồi" Cô nói

Nàng không hài lòng với lời cô nói, gương mặt thể hiện sự hờn dỗi rồi nói

" Tớ chưa say...tớ vẫn còn tỉnh lắm chứ bộ..." Nàng nói

Làm gì có kẻ nào đang say lại tự nhận mình say...thật là, cô cảm thấy hơi hối hận khi rủ nàng uống rồi đó.

Nàng rót rượu vào ly cho cô rồi nở nụ cười ngốc nghếch nhìn Mẫn Anh, cô nhận lấy rồi đưa lên uống một chút, gương mặt nhanh chóng nhăn lại vì rượu này quá mạnh, cô bỏ xuống nhìn nàng.

" Cậu yếu quá đi...tớ có thể uống cả chai này đấy" Nàng nói rồi chứng minh bằng cách đưa chai rượu lên uống một ngụm lớn

Cô đưa tay ra giật lấy chai rượu từ tay nàng rồi đóng lại, nàng khó chịu mà mè nheo đòi cô trả lại cho mình

" Trả cho tớ...tớ muốn uống nữa mà...Mẫn Anh đáng ghét...trả cho tớ đi" Nàng chồm tới chỗ cô nhưng vì quá say nên không thể xác định rõ vị trí mà ngã ra sàn nhà

" Sáng mai mình sẽ trả cho cậu, bây giờ thì mau ngủ đi"

Cô đứng lên kéo 2 chiếc ghế lười to lại gần rồi để nàng nằm lên, nàng thì vẫn tiếp tục quấy vì cô chẳng chịu trả rượu cho nàng

" Trả cho tớ đi mà...tớ muốn uống..." Nàng nói, tay chân thì quơ quàng lung tung

" Rồi rồi, ngủ đi, ngày mai cậu thức dậy rồi thì mình trả cho cậu uống, giờ đã khuya lắm rồi, không ngủ sẽ hại sức khỏe đó quý cô à"

" Mẫn Anh...là đồ đáng ghét..." Nàng nói

" Ừ ừ, mình đáng ghét lắm, ngoan, ngủ đi nào"

Cô nói, đắp chăn cẩn thận cho nàng, đưa tay giữ hai tay nàng xuống rồi ngồi bên cạnh chờ nàng ngủ. Nàng ngủ cũng nhanh lắm vì say rồi mà, chỉ tầm 5 phút không quấy là nàng đã chìm vào cõi mộng rồi.

Mẫn Anh thấy Kiều Nghi đã ngủ thì đi dọn dẹp đống vỏ lon bia và cất chai rượu ở nơi khó tìm nhất xong mới vào phòng lấy cái gối đem ra phòng khách và nằm xuống bên cạnh chỗ nàng.

.

.

.

Trưa hôm sau, Mẫn Anh đã đi tới xưởng in từ sớm nên trong nhà chỉ còn mỗi mình nàng vẫn còn đang ngủ.

" Ưm...đau đầu quá..." Nàng đã thức

Kiều Nghi ngồi dậy nhìn xung quanh và chẳng thấy Mẫn Anh đâu, tìm tới điện thoại và mở ra xem thử thì có một tin nhắn từ cô lúc 7 giờ sáng.

- Mình tới xưởng in để kiểm tra vài thứ, mình có làm chút nước chanh giải rượu, khi nào dậy rồi thì ra uống một chút nhé, mình về sẽ mua chút món ngon cho cậu

Nàng mỉm cười rồi bỏ điện thoại xuống, loạn choạng đứng lên đi vào bếp, quả thật là có một ly nước chanh để trên bàn. Kiều Nghi ngồi xuống ghế rồi uống hết ly nước, nhưng vì vẫn còn mệt nên nàng cứ thế mà nằm dài ra bàn nhìn xung quanh một tí rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Đến khi thức dậy một lần nữa thì đã thấy một hộp cơm cùng hộp súp vẫn còn nóng đặt trên bàn, tiếng nước chảy từ phòng tắm cho nàng biết rằng ngoài nàng ra thì căn nhà đã có sự xuất hiện của người khác.

Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. Mẫn Anh bước ra trong chiếc áo sơ mi mỏng to lớn và một chiếc khăn vẫn còn đang nằm chiễm chệ trên đầu mình.

" Cậu dậy rồi hả? Mình mua đồ ăn rồi đó, cậu ăn một chút đi" Cô nói và đi lại gần mở hai hộp thức ăn ra

" Cậu muốn ăn cơm hay súp?" Cô hỏi

" Tớ ăn cả hai được không?" Nàng hỏi, đôi môi vẽ ra nụ cười trêu đùa

" Được chứ, nhưng cậu có chắc là ăn hết không?" Cô nói

" Ừm...chắc được mỗi thứ một nửa..." Nàng cười cười

Cô lắc đầu rồi đi lấy muỗng cho cả hai, mỗi người cứ chia ra một nửa của mỗi thứ rồi cùng nhau ăn.

Ăn xong hết rồi thì cô kéo nàng ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, lúc đang đi thì nàng nói

" A, tớ vẫn chưa lấy quần áo...nhưng lấy xong rồi thì tớ nên đi đâu đây? Hay cậu chở tớ về mẹ nhé?"

" Sao lại về? Công việc của cậu vẫn còn mà, nếu không biết đi đâu thì sang ở với mình" Cô nói

" Như vậy thì sẽ phiền cậu lắm..."

" Không phiền, chúng ta là bạn mà" Cô cười nhìn nàng

Nàng do dự một hồi cũng gật đầu đồng ý, cả hai sang nhà Kiều Nghi để dọn đồ. Lâm Hy đã đi làm nên không có ở đây, cô muốn vào phụ nhưng nàng lại bảo

" Không cần đâu, đồ của tớ không nhiều đâu, cậu cứ ngồi ngoài phòng khách chơi đi"

Và thế là cô phải ra phòng khách ngồi, ngồi nhiều thì đau lưng nên cô quyết định nằm dài ra sofa xem điện thoại.

Bỗng cửa nhà mở ra, Lâm Hy đã về nhà, gương mặt cô ta vẻ buồn bã và khi nghe tiếng điện thoại thì đột ngột chạy vào phòng khách, vẻ mặt vui vẻ hớn hở của cô ta bỗng chuyển sang thành cái nhíu mài khó hiểu.

" Tại sao cô lại ở đây?" Lâm Hy hỏi

" Kiều Nghi về lấy đồ nên tôi đi cùng cậu ấy, chị có ý kiến gì à?"

Cô hỏi, dáng vẻ thờ ơ làm Lâm Hy tưởng cô ta mới là khách chứ không phải Mẫn Anh

" Tớ xong rồi nè Mẫn A-...Lâm Hy" Nàng hơi bất ngờ khi cô ta về nhà vào giờ này

" Kiều Nghi!!"

Cô ta thấy Kiều Nghi thì mừng rỡ, vừa chạy lại thì bị Mẫn Anh chắn giữa khiến cô ta không khỏi khó chịu.

" Tránh ra!" Lâm Hy nói

" Không"

Cô ta cố tìm mọi chỗ hở để có thể luồng qua ôm nàng nhưng làm thế nào cũng không qua được cô.

" Vô ích thôi"

" Mẫn Anh" Kiều Nghi nói

" Ơi"

" Tớ muốn về, ở căn nhà này lâu khiến tớ khó chịu quá"

" Được rồi, đi thôi, phiền Lâm tổng tránh đường cho chúng tôi đi"

Mẫn Anh cầm giúp nàng một ít đồ rồi cùng nàng rời đi, để lại Lâm Hy đứng đó đưa mắt nhìn ra cửa dõi theo bóng dáng của hai cô gái ngày càng khuất.

Cả hai về lại nhà Mẫn Anh, cô chỉ những chỗ nàng có thể để đồ và lôi từ trên tủ quần áo xuống một cái thùng carton to xuống sàn, nàng đang lấy đồ ra thấy thế liền tò mò hỏi

" Đó là cái gì thế Mẫn Anh?"

" À, là tủ quần áo á, lần trước mấy chị trong tòa soạn mua tặng mình, chị biên tập nói nhà mình trống quá nên kêu mình mua thêm đồ để trang trí nhưng mình không dùng tới" Cô nói, tay tháo lớp băng kéo rồi mở ra

Mẫn Anh lấy ra mấy mảnh gỗ rồi đinh ốc các thứ, xong thì đi tìm đồ lắp vào. Khoảng 30 phút vừa xem hướng dẫn vừa mò mẫm lắp đi cô cũng đã xong được cái tủ rồi dựng vào góc phòng ngủ. Vì nhà của cô chỉ có một phòng ngủ nên để nàng ở trong phòng mình, dù sao thì cô thường cắm rễ ngoài phòng khách và chỉ vào phòng để tìm đồ và thay đồ rồi thôi chứ tới cả giường dù được thay gra thường xuyên nhưng cũng chả nằm được bao nhiêu lần.

" Cậu cứ dùng phòng này nhé, thiếu gì thì nói mình" Cô nói, ngồi trên giường phụ nàng xếp quần áo

" Cảm ơn cậu nhé" Nàng nói

" Không có gì, mau làm xong sớm để cậu còn đi tắm nữa nào" Cô nói

" Này, cậu chê tớ có mùi đó hả?" Nàng trưng ra vẻ mặt hờn dỗi hỏi

" Đâu, nào có đâu, chỉ là mùi rượu trên người cậu cứ phản phất quanh mũi mình nên mình mới nhắc thôi mà" Cô cười cười

" À mà chai rượu tối qua..."

" Mình bỏ rồi, uống một hôm thôi, nếu cậu còn buồn thì mình sẽ dẫn cậu đi chơi, uống mấy cái này nhiều không tốt đâu"

" Tớ biết rồi, vậy mai chúng ta đi chơi được không?"

" Mai hả? Để mình coi lịch cái đã"

Cô lấy điện thoại ra xem, xui thay ngày mai cô lại bận lịch với biên tập, nhìn nhìn lịch một chút thì cô mới nói

" Ngày mai mình có lịch mất rồi"

" Vậy sao..."

" Mình xin lỗi nhé, nhưng nếu tuần sau cậu rảnh thì chúng ta đi biển chịu không? Tòa soạn rủ nhau đi á"

" Đi biển sao? Nhưng đó là đi với chỗ cậu làm mà, tớ đi theo có bất tiện quá không?" Nàng hỏi

" Không sao hết á, có gì cậu kéo mình ra khỏi mấy bà chị thích nhậu là được rồi, lần nào tới tòa soạn mình cũng bị rủ rê đi uống hết trơn" Cô nói

Nàng gật đầu đồng ý khiến cô rất vui, may mà lần này cô có người đi chung rồi, mấy lần trước toàn từ chối nên giờ bị đe dọa không đi là mấy chị bên tòa soạn sẽ tới tận nhà lôi cô đi mất.

Tới giờ đi ngủ, cô vẫn như mọi ngày mà ra phòng khách làm chút việc rồi mới ngủ, nàng thì nằm bên trong phòng. Căn phòng lạ lẫm khiến nàng hơi khó vào giấc, nhìn đồng hồ thì cũng đã trễ lắm rồi nhưng nàng thì chẳng thể ngủ được.

Thế là nàng ôm gối ra phòng khách, thấy cô đang tựa người vào ghế lười, chiếc laptop vẫn đang mở và chiếu bộ phim nào đó.

" Mẫn Anh"

" Ơi, sao cậu vẫn chưa ngủ? Lạ chỗ sao?" Cô hỏi

" Ừm" Nàng gật đầu rồi đi tới ngồi xuống cạnh cô

Cô đứng lên đi vào bếp, nàng nhìn theo, tầm 5-7 phút sau thì cô trở lại, tay cầm theo một cốc sữa ấm. Cô ngồi xuống rồi đưa cho nàng

" Cậu uống chút sữa ấm sẽ dễ ngủ hơn đấy"

" Cảm ơn nhé...có cậu thật tốt" Nàng cười nói

" Thôi đi cô, khen tôi làm tôi ngại đấy" Cô nói, tay theo thói quen đặt lên đầu nàng vuốt nhẹ

" Uống đi rồi ngủ, ngày mai cậu còn phải đi làm đấy"

Nàng nhanh chóng uống hết ly sữa rồi tựa lưng vào chiếc ghế lười của cô và xem phim cùng cô, tầm 15 phút sau thì cơn buồn ngủ kéo đến và nàng đã chìm vào giấc mộng.

" Ngủ rồi..."

Cô nhìn nàng một lúc rồi đứng lên, cúi người dùng hết lực ở tay để bế nàng lên và đưa về phòng. Cùng là con gái nhưng nàng lại nhẹ hơn cô rất nhiều nên không quá khó khăn để đưa nàng về phòng ngủ. Đặt nàng xuống giường rồi đắp chăn cho nàng cẩn thận, đặt báo thức và chỉnh đèn ngủ về mức thấp nhất, máy lạnh cũng tăng lên vài độ để nàng không bị lạnh rồi mới trở ra phòng khách.

Trước khi đi ra thì cô ghé sát gần nàng rồi thì thầm

" Chúc ngủ ngon, Kiều Nghi"

.

.

.

--------

23:23 PM - 26/07/2023

Chúc mọi người ngủ ngon :>

---YeoniePark---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro