Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc ăn cơm, Tú Anh thỉnh thoảng gắp vài miếng rau để vào trong bát của Tôn Thừa Hoan, mà Bùi Châu Hiền cùng Khương Sáp Kỳ như cũ vẫn không nói gì.



"Tiểu Tú Anh vẫn như trước đối với Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta thật tốt." Khương Sáp Kỳ bày ra vẻ mặt mị hoặc nói "Không hổ là thanh mai trúc mã của Tiểu Hoan Hoan"



Bùi Châu Hiền nghe vậy mi nhíu lại, cầm cái ly uống chút rượu, không hề để ý tới chuyện của ba người đó.



Tôn Thừa Hoan khóe miệng hơi hơi gợi lên, nhìn Khương Sáp Kỳ, "Kỳ tỷ, chị với em cũng là thanh mai trúc mã mà....."



Tú Anh tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Tôn Thừa Hoan, nhìn cô vài giây, căm giận đem khối thịt phóng tới trong bát của Khương Sáp Kỳ "Cho chị mập chết"



"Ha ha...." Bùi Châu Hiền vốn là không chút thay đổi để ba người nói chuyện với nhau, nghe được lời nói của Tú Anh, lại nhìn đến Khương Sáp Kỳ nguyên bản quyến rũ lại trên mặt cười gượng, nhịn không được cười ra tiếng, có chút vui vẻ khi người khác gặp họa.



Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái mũi, cầm lấy bên cạnh ly nước lọc uống một ngụm, làm như cố gắng nhịn xuống cười, "Tú Anh, như thế nào nói như vậy với Kỳ tỷ?"



"Hoan......" Tú Anh nhăn mũi lại, "Em đã muốn đem đĩa rau đưa cho chị ta rồi."



Tôn Thừa Hoan lắc đầu, dời đi tầm mắt nhìn Khương Sáp Kỳ, "Kỳ tỷ, kỳ thực Tú Anh đối với chị cũng không sai, chị xem phía trước em ấy đem đĩa rau cho chị, phỏng chừng là lo lắng chị sẽ bị béo phì."



Khương Sáp Kỳ nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong con mắt lại tràn ngập ý cười của Tôn Thừa Hoan, có chút kinh ngạc cúi đầu cố ăn khối thịt gà kia.



"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền bỗng nhiên có chút đăm chiêu muốn mở miệng, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.



"Dạ" Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu cô muốn nói gì.



"Từ từ ăn cơm nước xong chúng ta cũng đi một chút." Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn Tú Anh cùng Khương Sáp Kỳ bên cạnh liếc mắt một cái "Theo chị đi một chút, chỉ hai người thôi, chị có chuyện muốn nói với em."



"Được" Tôn Thừa Hoan tuy rằng không biết cô có chuyện gì muốn nói, nhưng vẫn do dự đồng ý.



"Hoan!" Vẫn đang khẩn trương nhìn Tôn Thừa Hoan, Tú Anh vội vàng kêu lên một tiếng, giống như là muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Tôn Thừa Hoan ngăn lại.



Khương Sáp Kỳ nhìn Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền, dùng tay vỗ nhẹ nhẹ vai của Tú Anh  "Yên tâm đi."



Bùi Châu Hiền nhìn tình trạng như vậy, càng có thêm nghi hoặc.



Tú Anh này, vì cái nhìn nhìn thực khẩn trương cô với Tôn Thừa Hoan đi cùng nhau?



Chẳng lẽ là ghen?



Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ý nghĩ này, Bùi Châu Hiền nhất thời tròng mắt có chút quỷ dị, ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh, Tôn Thừa Hoan dường như không có việc gì vẫn đang ngồi ăn cơm, hơi hơi có chút mất tự nhiên.





Việc nữ nhân thích nữ nhân, cô cũng biết là chuyện gì.

Khi cô còn học đại học, trong lớp có một cặp sinh viên, đều là nữ sinh, cũng là người yêu, hơn nữa cũng không che dấu.

Với tính tình của cô tự nhiên sẽ không cùng người khác nói ra nói vào, nhưng là hai nữ sinh kia, lại bị lời đồn đãi chuyện nhảm làm cho nghỉ học.

Cũng không biết hai nữ sinh kia hiện tại như thế nào?

Trong lòng thở dài một tiếng, Bùi Châu Hiền lại bắt đầu cân nhắc đến sự tình nếu Tôn Thừa Hoan thật sự thích nữ sinh, thì sẽ có ảnh hưởng gì?

Kiểm sát trưởng cũng được, quan tòa cũng được, phương diện công tác hoặc là cuộc sống đều là cần thực cẩn thận.

Nếu là ở chỗ người khác nắm nhược điểm của mình, như vậy càng có khả năng vì nhược điểm đó mà làm ra một số chuyện tình bất công.

Bùi Châu Hiền là tuyệt đối không muốn Tôn Thừa Hoan bị một người nào đó nắm lấy nhược điểm, bắt buộc Tôn Thừa Hoan làm ra một số chuyện trái pháp luật.

Ăn cơm xong, ở Tú Anh không tình nguyện trong ánh mắt, Tôn Thừa Hoan theo Bùi Châu Hiền đi ra khách sạn, bước chậm ở trên đường.

"Thừa Hoan, nghỉ hè đến viện kiểm sát thực tập, có thể chứ?" Bùi Châu Hiền mặt không có chút thay đổi nhìn trước mặt, thanh âm nghe không có chút độ ấm, chính là một câu trưng cầu ý kiến bình thường, lại bị nói ra giống như một câu mệnh lệnh.

Tôn Thừa Hoan nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội "Được"

Ôn lại kiến thức cũng tốt, bất quá...

"Ừ." Bùi Châu Hiền gật gật đầu, tiếp theo nghiêng đầu, nhìn đến bộ dáng thanh thản của Tôn Thừa Hoan, "Chị muốn hỏi em vấn đề riêng tư, nếu em không muốn trả lời, chị cũng không bắt buộc em."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn cô "Được thôi."

"Em cùng với Tú Anh, là quan hệ yêu đương hay sao?" Bùi Châu Hiền trong lòng hơi có chút không yên hỏi.

"Ha ha..." Tôn Thừa Hoan lập tức nở nụ cười, "Học tỷ, em cùng với Tú Anh đúng là thanh mai trúc mã, nhưng em chỉ xem em ấy là em gái mà thôi."

"Ừ. Vậy không có việc gì." Bùi Châu Hiền nhìn nàng con ngươi trong suốt, không có chút chần chờ liền tiếp nhận cách nói của Tôn Thừa Hoan, nhưng không có ý thức được những lời này của Tôn Thừa Hoan không giống bình thường.

Nếu là một người thích nam nhân nghe một câu hỏi như thế, thì sẽ trả lời là "Em và em ấy đều là nữ, sao hai đứa em có quan hệ người yêu được?" chứ không phải sẽ nói như vậy.

Mà trong lời nói của Tôn Thừa Hoan cũng như thế.

Lấy Bùi Châu Hiền cho đến bây giờ đều rất là nhạy cảm trong lời nói, cô vốn sẽ là nghe ra được trong lời nói của Tôn Thừa Hoan có chút không bình thường, nhưng vì chuyện tình mà làm cho cô mấy ngày nay phiền lòng nên bỏ qua nó.

Tôn Thừa Hoan cười cười, cũng không biết xuất phát từ ý tưởng gì, cư nhiên ngữ khí thản nhiên đi giải thích "Tú Anh cùng em cùng nhau lớn lên, chúng ta quan hệ tốt lắm, bất quá từ ba năm trước đây......Ta bị một cơn bệnh nặng, em ấy rất là khẩn trương em, lo lắng em không qua khỏi."





Tuy rằng nói xong lời cuối cùng, cũng chỉ dùng ngữ khí hay nói giỡn để nói, Bùi Châu Hiền vẫn là thực mẫn cảm liền nắm chặt lời nói của Tôn Thừa Hoan"Ba năm trước đây...." Khi nói ra mấy chữ đó, có chút trầm trọng trong lời nói.

Ba năm trước đây...........

Bùi Châu Hiền tuy rằng trong lòng đối với chuyện đã xảy ra ba năm trước đây có một tia tò mò, nhưng mặt vẫn không có chút thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu.

Tôn Thừa Hoan tay nắm ở thắt lưng, híp mắt lại tựa hồ là đang hưởng thụ hoàng hôn buổi chiều bình thường, thanh âm có vẻ thập phần dày "Học tỷ, chị luôn như vậy u buồn sao?"

Nàng có chút không thích nhìn vị học tỷ này dùng biểu tình lạnh lùng như băng che dấu đi sự u buồn, thực không xong, cư nhiên lại muốn xen vào chuyện của người khác.

Bùi Châu Hiền nghe vậy cước bộ dừng lại, thanh âm như trước lạnh lùng, "Phải không?"

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan cước bộ có vẻ thực nhẹ nhàng, hai tay đút vào túi quần, "Cũng không biết vì cái gì, chính là có cảm giác như vậy."

" Cảm giác của em sai rồi." Bùi Châu Hiền cũng không thèm nhìn đến nàng liếc mắt một cái, thanh âm không có nửa điểm thay đổi "Chị luôn luôn như vậy."

"A........." Tôn Thừa Hoan từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, không hề tiếp tục muốn nói cái gì.

Hai người cứ như vậy tùy ý trên đường tản bộ, Tôn Thừa Hoan từ đầu tới đuôi đều là bộ dáng hai tay đút túi quần, lại đi qua một hồi lâu, một tay lấy ra khỏi túi quần, mi hơi nhăn lại, lôi kéo tay Bùi Châu Hiền đi vào một con hẻm nhỏ.

"Em làm gì vậy?" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên bị nàng kéo đi vào trong hẻm, thoáng sửng sốt một chút, nhưng không có gì bị dọa đến cảm xúc, chính là cau mày lại nhìn nàng.

"Có người theo dõi chúng ta." Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói những lời này, cước bộ lại tiếp tục đi về phía trước không hề có ý dừng lại, cho đến khi đến con hẻm nhỏ ở phía sâu bên trong, mới dừng lại, buông tay Bùi Châu Hiền tay đút túi quần chờ đám người đi theo hai người.

"Vì cái gì lại đứng ở đây?" Bùi Châu Hiền một chút kinh hoảng đều không có, sửa sang lại áo khoác trên người, đem tóc rơi ở trước mắt ra đằng sau tai.

"Ừm, để dễ dàng bắt người xấu đó mà." Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười sáng lạn, nhìn vài cái người nam nhân đi ra.

Người nam nhân đi đầu trực tiếp không nhìn nàng, mà là nhìn Bùi Châu Hiền"Cô là Bùi Châu Hiền?"

Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh "Là tôi."

"Ông chủ của chúng tôi hy vọng cô không xen vào việc của người khác." Nam nhân cầm đầu ngữ khí kiêu ngạo nói, "Bằng không cô sẽ không còn là kiểm sát trưởng mỹ nữ."

Nghe được người nam nhân nói như vậy,  Bùi Châu Hiền có chút bất mãn nhăn lại mi, lạnh như băng nói, "Tôi không phải là cái gì kiểm sát trưởng mỹ nữ."

Tôn Thừa Hoan dựa vách tường, quét mắt nhìn mấy người nam nhân kia, ngồi chồm hổm kiếm mấy khối đá nhỏ.

"Cô đang làm cái gì?" Người nam nhân đang đứng ở gần nàng, nhìn thấy hành động của nàng, hô to một tiếng, Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu mi lại, trên tay không biết từ lúc nào cầm một khối đá cứng, ném một phát thật mạnh trúng ngay giữa chỗ đũng quần của hắn.

"A!" Khối đá kia ném một cái vừa nhanh vừa chính xác, khiến cho người nam nhân kia không có chút phòng bị nào bị trúng đòn, lập tức quỳ rạp xuống đất kêu đau.

Bùi Châu Hiền nhìn mắt Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt bình tĩnh, "Giao cho em đó, Thừa Hoan."

Nếu lúc đó Tôn Thừa Hoan lựa chọn đem cô kéo vào con hẻm nhỏ này, thì chắc chắn là em ấy có biện pháp giải quyết.

Không biết vì cái gì, chính là Bùi Châu Hiền tin tưởng Tôn Thừa Hoan, cảm thấy Tôn Thừa Hoan nhất định là có thể đem mấy nam nhân này giải quyết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro