Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô......" người vừa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, sắc mặt đại biến, Cận Phi Hàn càng giống như gặp quỷ chỉ vào nàng, "Làm sao cô đi lên được?"

Hắn rõ ràng dẫn theo rất nhiều bảo tiêu kia mà, những người hộ vệ kia số lượng rõ ràng so với người Tôn Thừa Hoan phái tới bảo vệ Bùi Châu Hiền nhiều hơn rất nhiều.....

"Anh cho rằng đây là đang ở phương Bắc?" Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan châm chọc nhìn Cận Phi Hàn, sau đó bỗng nhiên nhe răng cười, "Được rồi, thương thế của anh ra sao? Nghe nói ngày đó Uông Minh có mấy súng bắn không đúng chỗ? Thật ngại quá, thủ hạ kĩ thuật bắn súng không giỏi, lỗi của tôi, lỗi của tôi. . ."

"Cô....." Sắc mặt Cận Phi Hàn tái xanh, bị Tôn Thừa Hoan làm cho tức giận đến thở phì phò, nửa ngày nói không nên lời.

"Cô buông tay cho tôi." Bùi Đình Vĩ trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Ôm ôm ấp ấp như vậy thành cái dạng gì?"

"Cha vợ đại nhân, tôi ôm vợ của mình có vấn đề gì sao?" Tôn Thừa Hoan nắm thật chặt cánh tay của mình, nghiêng đầu đối với Bùi Châu Hiền lộ ra một nụ cười, Bùi Châu Hiền oán trách mà nhìn nàng một cái, lại không có tránh ra.

"Vợ cái gì, cô buông tay ra cho tôi!" Bùi Đình Vĩ rất nóng nảy mà nhìn hai người đối diện ngọt ngào, "Châu Hiền, hôm nay con phải theo ta trở về."

"Tôi sẽ không trở về." Bùi Châu Hiền dựa vào trong lòng Tôn Thừa Hoan, nhìn ba mẹ mình, "Các người không cần nói, vô luận như thế nào, tôi cũng sẽ không trở về."

Đan Trác đánh giá Tôn Thừa Hoan hồi lâu, đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Cô dám tới nơi này, nhất định là đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn?"

Nhẹ nhàng cười cười, Tôn Thừa Hoan liếc nhìn Bùi Châu Hiền bên cạnh nghe vậy nhìn nàng, tay trấn an mà ma sa lấy phần eo của cô, nói với Đan Trác, "Không dám nói vẹn toàn, 9999 điểm cũng nên có."

"Cô không sợ Thanh Long Bang sẽ bởi vì hành vi của cô xuất hiện nguy cơ sao?" Đan Trác đi tới trước mặt hai người, giọng nói như trước mang theo uy hiếp, "Cần gì phải làm vậy chứ?"

"Mẹ vợ đại nhân muốn thử một chút sao?" Tôn Thừa Hoan mỉm cười, không có chút nào e sợ.

Không phải không có lo lắng bởi vì hành vi của mình mang đến nguy cơ cho Thanh Long Bang, có thể là mới vừa rồi nàng nhận được tin tức trước khi ra cửa, ba ba của nàng, Bang chủ Thanh Long Bang nói với nàng một câu, Hoan Nhi, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, buông tay đi làm. Chúng ta có vốn liếng cùng chống lại bọn họ."

Vẫn không biết Tôn Tử Đằng không có để cho nàng tiếp nhận một bộ phận cơ mật trọng yếu kia là cái gì, lại đối với lời nói của Tôn Tử Đằng tuyệt đối tín nhiệm, lúc này Tôn Thừa Hoan không có bất cứ sầu lo gì, đối mặt hai nhân vật đều được cho là trưởng bối ở kinh đô, Tôn Thừa Hoan không có chút nào sợ hãi.

Đan Trác híp mắt nhìn nàng vài giây, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi.

Vẻ mặt Bùi Đình Vĩ âm ngoan, "Tôn Thừa Hoan, người trẻ tuổi đừng kiêu ngạo như vậy."

Một câu tất, cũng hừ lạnh một tiếng rời khỏi,

Cận Phi Hàn vốn muốn đối với Tôn Thừa Hoan bỏ lại lời độc ác, chỉ là vừa nhìn Tôn Thừa Hoan lại không tự chủ được có chút sợ, miệng giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, cũng đi theo rời khỏi.

Nhìn ba người rời khỏi, Tôn Thừa Hoan thở phào nhẹ nhõm tựa như úp sấp trên người Bùi Châu Hiền, ở trên cổ cô cọ cọ, giọng nói làm nũng, "Lão bà đại nhân, cha vợ mẹ vợ đại nhân rất có khí thế ah, người ta hơi sợ. . ."

Bùi Châu Hiền buồn cười nhẹ xoa lỗ tai của nàng, "Tiểu Đản ngốc. . ."

"Hắc. . ." Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, ngốc cười một tiếng, ôm Bùi Châu Hiền ngồi vào trên ghế sa lon, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc của Bùi Châu Hiền, làm như cảm thán nói, "Thật tốt. . ."

Dựa vào trong ngực của nàng nghe tim của nàng đập, Bùi Châu Hiền an tâm cười cười, "Em nha, lá gan ghê gớm thật, dám nói như thế cùng ba mẹ chị."

"A..... Kỳ thật vốn là không dám....." Tôn Thừa Hoan có chút ngượng ngùng nhìn Bùi Châu Hiền, "Bởi vì em sợ ngữ khí không tốt chị sẽ tức giận, sẽ trách em không tôn trọng ba mẹ của chị."

"Ah. . . Vậy tại sao còn dám lớn lối như vậy?" Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan qua, mười ngón tay khấu chặt, "Không sợ chị tức giận sao?"

"Bởi vì. . . Bởi vì. . ." Tôn Thừa Hoan có chút chột dạ không dám mở mắt ra không dám nhìn Bùi Châu Hiền, có chút thấp thỏm không yên mà nói, "Kỳ thật em rất sớm đã tới rồi, đứng ở ngoài cửa nghe ngữ khí của chị. . . Khụ. . . Cho nên em mới. . ."

"Như vậy a. . ." tay Bùi Châu Hiền không thành thật trượt lên eo Tôn Thừa Hoan, giọng nói ngọt nị nị, đầu ngón tay lại dùng sức nắm bắt thịt mềm chuyển động, "Nghe chị xấu mặt?"

"Không phải. . . Không phải. . ." Tôn Thừa Hoan vội vã phủ nhận, không để ý bên hông truyền tới cảm giác đau đớn, một ngụm hôn ở trên mặt Bùi Châu Hiền, âm thanh thật thấp, mang theo cảm động, "Nghe chị nói em là người yêu của chị. . . Nghe chị nói chị sẽ không cùng em xa nhau. . . Nghe chị nói Cận Phi Hàn phỉ báng em. . . Nghe chị. . . Ư. . ."

Đau đớn bên hông chợt tăng lên, Tôn Thừa Hoan đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền, không rõ tại sao cô muốn véo chính mình.

Vốn là nghe vô cùng ấm áp, tay Bùi Châu Hiền cũng bắt đầu buông lỏng, nhưng khi nghe được câu kia cùng phỉ báng có liên quan, chợt nhớ tới những hình kia, tay cũng liền không tự chủ được bỏ thêm lực đạo.

Từ trên bàn trà cầm lên phần tài liệu kia, Bùi Châu Hiền rút ra những tấm ảnh kia, cười híp mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản không cần giải thích một chút gì đó sao?"

Nhìn mấy tấm hình kia, nháy mắt mấy cái, Tôn Thừa Hoan rút ra mấy tấm trong đó, "Bịa đặt, em và Kỳ tỷ, Tú Anh rất trong sạch."

Tiếp theo, lại rút ra mấy tấm còn dư lại trên tay Bùi Châu Hiền, "Chuyện đã qua, em sẽ không lại để ý tới, hiện tại em chỉ yêu chị."

Bùi Châu Hiền nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài, hai tay vòng trên cổ của nàng, giọng nói sâu kín, "Tiểu Đản, em nghe không hiểu sao? Ban đầu Phó Quân là bởi vì hiểu lầm em và Khương Sáp Kỳ mới. . ."

Mỉm cười, Tôn Thừa Hoan hôn lên môi Bùi Châu Hiền, lại không hôn sâu, chỉ kề sát, lẩm bẩm, "Nếu quả như thật yêu, vô luận tận mắt thấy cái gì, chung quy vẫn sẽ cho người yêu một cơ hội giải thích, tựa như chị, Cận Phi Hàn cầm những thứ này cái gọi chứng cứ hướng chị phỉ báng em, không phải chị cũng không có tin tưởng sao?"

"Thế nhưng mà. . ." Trong mắt Bùi Châu Hiền hiện lên sầu lo, mở miệng lại muốn nói cái gì, Tôn Thừa Hoan vẫn lẩm bẩm như vậy, "Không có thế nhưng, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Phó Quân là quá khứ, chị là hiện tại và tương lai."

Sững sờ nhìn xem nàng hồi lâu, Bùi Châu Hiền tự nhiên cười nói, 'ừ' một tiếng, bắt đầu chủ động hôn sâu Tôn Thừa Hoan.

Phối hợp bắt đầu nghênh hợp Bùi Châu Hiền, trong lòng Tôn Thừa Hoan tràn đầy đều là vui mừng và hạnh phúc.

Dù cho các nàng đối mặt rất nhiều mối nguy không biết, nàng cũng sẽ không lựa chọn buông tay cô gái này.

Chỉ là rất nhanh, Tôn Thừa Hoan lại bị đẩy ra, Bùi Châu Hiền mặt lạnh nói, "Không đúng, Cận Phi Hàn vừa mới nói vụ án Hồ Vĩ trước đây, kỳ thực là em muốn giúp Phó Quân?"

Bởi vì trước đây quả thật có tâm tư như vậy, nhưng lại để cho người vụng trộm bảo vệ Phó Quân một đoạn thời gian, Tôn Thừa Hoan nhìn sắc mặt Bùi Châu Hiền, có chút chột dạ ho khan vài tiếng, "Khụ.., quá khứ quá khứ. . ."

"Tôn Thừa Hoan!" Giọng nói của Bùi Châu Hiền càng phát ra bất thiện, "Em cảm thấy thật sự đã là quá khứ?"

"Thực sự." Tôn Thừa Hoan không hề trêu đùa, mà nghiêm túc nhìn Bùi Châu Hiền, ánh mắt chuyên chú, "Có lẽ trước khi gặp chị vẫn còn có chút không cách nào bình tĩnh, nhưng hiện tại. . . Tin tưởng em, được không?"

"Được..... Miễn cưỡng tin em một lần." Bùi Châu Hiền đáng yêu nghiêng đầu quan sát Tôn Thừa Hoan, "Nếu em dám có lỗi với chị, hừ hừ. . ."

"Vậy thì dùng tội lưu manh khởi tố em." Tôn Thừa Hoan hôn gò má cô một ngụm, thật ấm áp nói.

"Ha ha ha ha. . . Tiểu Đản ngốc. . ." Bùi Châu Hiền bật cười, tiếp đó làm như nhớ tới cái gì, lời nói xoay chuyển, "Tiểu Đản, trước kia em và Cận Phi Hàn đã gặp mặt? Còn bị hắn đả thương?"

Cận gia mặc dù không có thực lực như Bùi gia, nhưng cũng không thể coi thường a.

"Ừ...." Tôn Thừa Hoan đặt cằm ở trên vai cô, cọ xát, "Còn nhớ rõ lúc trước em đã nói với chị đi E quốc là bởi vì vấn đề một lô quân hỏa không?"

"Ừm." Bùi Châu Hiền đưa tay nhẹ vỗ về cái ót của Tôn Thừa Hoan, thanh âm nhu nhu, "Đúng rồi, xin lỗi."

"Sao?" Kéo ra khoảng cách, khó hiểu nhìn cô, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan không rõ vì sao, trong con ngươi tràn ngập nghi hoặc và sợ hãi.

Xin lỗi cái gì, thật sự rất ám ảnh mà.

Nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của nàng, Bùi Châu Hiền buồn cười đánh đánh cái mũi của nàng, "Chị là muốn nói trước kia không có nghe em nói rõ ràng tất cả mọi chuyện liền đối với em như vậy, xin lỗi."

Tôn Thừa Hoan lập tức nở nụ cười, hôn lên môi Bùi Châu Hiền, một hồi triền miên, sau đó mới buông ra, "Đừng nói xin lỗi, em không thích, sẽ có bóng ma."

"Được rồi. . ." Bùi Châu Hiền sờ sờ đầu của nàng, "Tiểu Đản ngoan, nói tiếp."

Tiểu Đản ngoan?

Khuôn mặt Tôn Thừa Hoan lập tức đỏ bừng lên, ngốc hề hề cười ôm chặt Bùi Châu Hiền, "Chuyện quân hỏa từ đầu tới đuôi đều là âm mưu của Cận Phi Hàn, làm như vậy là để cho cậu của em đem em vây ở E quốc, về sau âm mưu không thành, lại ở bên ngoài ngoại ô thành phố N phục kích em. . ."

Tâm tê rần, vốn tay Bùi Châu Hiền vòng quanh bên hông Tôn Thừa Hoan từ dưới vạt áo của nàng đi vào trong, cho đến khi sờ thấy vết thương nào đó giữa tấm lưng của nàng, mới run rẩy nói, "Cho nên, em phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, đều là Cận Phi Hàn làm?"

"A.... . ." Tôn Thừa Hoan gãi đầu, cười khúc khích nói, "Cận Phi Hàn so với em còn thảm hơn nhiều."

"Mặc kệ." Bùi Châu Hiền bĩu môi, vùi đầu vào cổ Tôn Thừa Hoan, giọng nói rầu rĩ, "Đều là bởi vì chị em mới có thể bị thương, lúc nãy nên tiếp tục báo nguy để cho cảnh sát bắt Cận Phi Hàn lại."

"Ah. . ." Tôn Thừa Hoan cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên ôm ngang Bùi Châu Hiền lên, đi về phía phòng ngủ, "Lão bà đại nhân, chị thật là đáng yêu."

Bùi Châu Hiền bao che khuyết điểm, thật sự rất dễ khiến cho người tâm động.

Bỗng nhiên bị ôm lấy nhấc bổng lên, Bùi Châu Hiền hét lên một tiếng, vội vã ôm chặt cổ Tôn Thừa Hoan, oán trách nói, "Làm gì vậy....A...."

"Haha. . ." Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Châu Hiền lộ ra một nụ cười rất ý vị thâm trường, "Ba giờ mới đi làm..... Bây giờ là một giờ rưỡi, còn không ngủ trưa sao ! Honey. . ."

"Em....." Khuôn mặt trướng trở thành màu đỏ sậm, Bùi Châu Hiền bất mãn mà đấm nhẹ xuống bờ vai của nàng, "Không cho phép làm bậy!"

"Khó khăn lắm rốt cục cái tiểu quỷ bóng đèn kia mới không trở ngại chúng ta." Tôn Thừa Hoan đem Bùi Châu Hiền thả lên giường, vẻ mặt cười xấu xa, "Hơn nữa chúng ta dường như thật lâu không có. . ."

"Không cho nói!" Bùi Châu Hiền duỗi tay bịt kín miệng Tôn Thừa Hoan lại, liếc nàng một cái, "Không cho phép em làm xằng bậy, nếu không... em trở về nhà mình ở đi, hừ!"

Ồ?

Tôn Thừa Hoan nghe xong lời này, lập tức có chút ngây ngẩn cả người.

Bùi Châu Hiền lại liếc nàng một cái, kéo chăn qua đắp lại thân thể của chính mình, nỗ lực bảo trì bình tĩnh, "Hay là, em không muốn trở về nơi này ở sao?"

Mừng rỡ như điên gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới hình như không đúng dốc sức liều mạng lắc đầu, Tôn Thừa Hoan trở mình đến trên giường, cởi giày chui vào trong chăn ôm chặt Bùi Châu Hiền, hôn cô một ngụm, "Buổi trưa bình yên, thân ái."

*****

Vẫn còn hành trình 68 chương chờ đón a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro