Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kí túc xá trống trải, Tú Anh ôm đầu gối ngồi dựa vào trên giường đờ ra, nhãn thần có vẻ hơi mê man.

Thiếu chủ nói buổi tối không trở về biệt thự lớn ở, bảo cô xem tình huống muốn đi đâu ở cũng được.

Biệt thự lớn không có Thiếu chủ, cô luôn cảm thấy không thích hợp, chính là ngoài Biệt thự lớn cũng chỉ có Biệt thự lớn. . .

Nghĩ đến nhà Khương Sáp Kỳ, căn nhà đó chính mình ở cũng được mấy tháng, nơi đó thỉnh thoảng sẽ cho mình có loại cảm giác như ở nhà, Tú Anh đột nhiên cảm giác được trong lòng ấm áp, muốn ở, nhưng lại không dám đối mặt Khương Sáp Kỳ.

Ngày đó, Khương Sáp Kỳ ở bên tai cô nói với cô, "Như vậy. . . Không phải ám muội. . . Yêu đương a !."

Cô chính tai nghe được cái nữ nhân như yêu tinh kia nói yêu đương với cô, phản ứng đầu tiên của cô lại là chạy trốn.

Cô không biết cảm giác của mình đối với Khương Sáp Kỳ là như thế nào, chỉ biết mình tựa hồ đối với lời thổ lộ của nàng cảm thấy mừng rỡ, rồi lại bởi vì quen biết nàng cho tới nay mà mê man.

Cô vẫn cho rằng, mình sẽ cả đời đi theo Thiếu chủ, vô luận Thiếu chủ bên người có ai, cô đều đi theo Thiếu chủ, một tấc cũng không rời.

Thế nhưng hình như Thiếu chủ không muốn cô một mực đi theo thì phải, Thiếu chủ nói cô nên cùng Khương Sáp Kỳ cùng một chỗ.

Thiếu chủ làm sao biết Khương Sáp Kỳ thích cô đây? Hơn nữa, dường như biết rõ từ rất sớm rồi.

Biệt thự lớn không muốn ở, Khương Sáp Kỳ nơi đó không dám đi, cuối cùng Tú Anh trở về ký túc xá của cô và Tôn Thừa Hoan ở trường học.

Mắt thấy chưa tới nửa năm nữa, cô và Thiếu chủ sẽ tốt nghiệp, kí túc xá này lâu không có quét dọn đã đầy bụi, sau khi Tú Anh về đây, bỏ ra một ít thời gian đem nơi đây dọn dẹp sạch sẽ, tắm xong sau đó động cũng không muốn động, chỉ ngơ ngác mà ngồi ở trên giường ngẩn người.

Lúc Cận Phi Hàn được vệ sĩ của Bùi Đình Vĩ tới đảm bảo từ trong cục cảnh sát đi ra, trên người đã có đến vài chỗ máu bầm tím.

Đối với Cận Phi Hàn vô dụng, Bùi Đình Vĩ và Đan Trác liếc nhau, đều thấy trong mắt cả hai sự bất đắc dĩ.

Luận năng lực, luận thủ đoạn, luận can đảm, Tôn Thừa Hoan quả thực đều so với Cận Phi Hàn cao hơn không chỉ một bậc, nếu không phải vấn đề về giới tính, bọn họ ngược lại thật có thể suy nghĩ để cho Bùi Châu Hiền gả cho Tôn Thừa Hoan, dù sao thế lực của Thanh Long Bang so với Cận gia quả thực không kém.

"Tôn Thừa Hoan chết tiệt, tôi nhất định phải đem cô ta vào thiên đao vạn quả*!" Cận Phi Hàn trở về gian phòng của mình, rất tức tối mà đẩy ngã cái ghế, nhưng không ngờ chạm đến một khối máu ứ đọng ngay ngắn ở trên đùi, nhất thời đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
*thiên đao vạn quả: băm thành trăm mảnh

"Thiếu gia." Thủ lĩnh bảo tiêu từ Cận gia phái tới bảo vệ Cận Phi Hàn trông thấy Cận Phi Hàn như vậy, tiến tới nhìn Cận Phi Hàn nói, "Tôi có biện pháp đối phó Tôn Thừa Hoan."

"Ồ?" Đau đến nhe răng trợn mắt lại vô cùng tức giận Cận Phi Hàn híp mắt nhìn hắn vài giây, "Nói nghe một chút."

"Tôi nghe nói. . ." Thủ lĩnh bảo tiêu tiến đến bên tai Cận Phi Hàn thì thầm một hồi, Cận Phi Hàn vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt cười có vẻ hết sức âm hiểm, "Tốt, cứ làm như vậy."

----

"Sao? Tú Anh không ở nhà?" Trở về nhà Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan thừa dịp lúc Bùi Châu Hiền tắm gọi điện thoại về nhà, lúc nghe được Tú Anh không có ở đây có chút kinh ngạc, thầm nghĩ Tú Anh từ lúc nào lại có thể rõ ràng thông suốt biết đi nhà Khương Sáp Kỳ rồi, "Vậy được rồi, chú Liên Ám, làm phiền chú."

Cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, Tôn Thừa Hoan vẫn lựa chọn gọi điện thoại cho Khương Sáp Kỳ, "Kỳ tỷ, Tú Anh đi đến nhà chị rồi hả?"

Lúc này vừa mới đi xã giao về đến nhà rất mệt mỏi Khương Sáp Kỳ nghe vậy sửng sốt, nhìn thấy trong nhà trống trải, giọng nói kinh dị, "Không có nha."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt, nhức đầu, sau đó tâm niệm vừa động, bất đắc dĩ thở dài, "Em ấy nên trở về trường học."

Khương Sáp Kỳ nhất thời trầm mặc, một lát, sâu kín thở dài một tiếng, "Cũng tốt."

"Kỳ tỷ. . ." Tại lúc trước khi Bùi Châu Hiền tắm rửa xong, Tôn Thừa Hoan tựa ở đầu giường, gọi Khương Sáp Kỳ một tiếng sau nói, "Bá vương ngạnh thượng cung* đi !."
*bá vương ngạnh thượng cung: nói thẳng là cưỡng gian.

Khương Sáp Kỳ vốn bởi vì thái độ trốn tránh của Tú Anh mà có chút nản lòng thoái chí, đang tự cúi đầu buồn bã, chợt nghe Tôn Thừa Hoan nói như vậy, dở khóc dở cười cầm điện thoại di động nửa ngày không nói.

"Ài, trước tiên không nói, Kỳ tỷ, hảo hảo nắm chặt." Cửa phòng tắm mở ra, Bùi Châu Hiền từ bên trong đi tới, Tôn Thừa Hoan đối với Khương Sáp Kỳ bỏ lại một câu nói, đứng dậy hướng phía Bùi Châu Hiền nghênh đón.

Khương Sáp Kỳ sững sờ mà cầm di động, nghĩ đến lời nói của Tôn Thừa Hoan, lại nghĩ đến thân ảnh của Tú Anh, có chút vô lực ngồi vào trên ghế sa lon ngẩn người ra.

Từ ngày đó thổ lộ về sau, Tú Anh đang trốn tránh nàng không phải là không biết.

Chỉ là vẫn muốn làm cho chính em ấy suy nghĩ cẩn thận, mới vẫn giả vờ không biết mà tiếp tục những ngày sinh hoạt qua, nhưng hình như, Tú Anh càng muốn, liền cách nàng càng xa.

Bá vương ngạnh thượng cung sao?

Ngồi ở trên ghế sa lon thật lâu, nghĩ đến những lời này của Tôn Thừa Hoan, Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày, vốn thần sắc ảm đạm dần dần không thấy nữa.

Dường như...... Cũng không phải không thể.

Đứng dậy, cầm chìa khóa xe xe đi ra ngoài, một đường lái xe đến lầu dưới ký túc xá, Khương Sáp Kỳ cùng cô quản lý hàn huyên vài câu sao sao đó lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Tú Anh vẫn đang nghĩ ngợi lung tung có chút kinh ngạc nhìn cửa phòng bị gõ vang lên, nhíu lại hàng lông mày xinh đẹp, rút ra đao võ sĩ, cẩn thận từng li từng tí tới gần, "Ai đó?"

"Tôi, Khương Sáp Kỳ." Đối với tính cách của Tú Anh thập phần hiểu rõ, cũng biết chính mình không lên tiếng Tú Anh tất nhiên sẽ miên man suy nghĩ, nói không chừng sau khi mở cửa thanh võ sĩ đao sẽ trực tiếp gác ở trên cổ mình, Khương Sáp Kỳ suy nghĩ nhiều lần, vẫn quyết định nói lên tên của mình.

Vẻ mặt Tú Anh vốn đề phòng nhất thời liền ngây dại, một lát, thả lỏng thân thể căng thẳng mở cửa, mặt lạnh, "Chị tới làm gì vậy?"

Đã thật lâu không có khoảng cách gần như vậy mà đứng ở trước mặt Khương Sáp Kỳ, đối diện khí tức của người nọ tựa hồ rất ấm áp, Tú Anh đè xuống cảm giác tim đập rộn lên, nhìn Khương Sáp Kỳ chờ nàng trả lời, rồi sau đó một khắc lại càng thêm băng lãnh, "Chị uống rượu?"

"Tôi...." Khương Sáp Kỳ đang kiếm cớ nghe được câu hỏi của cô, giương mắt nhìn cô hồi lâu, mỉm cười, "Đúng, mới vừa đi xã giao về."

"Chị có thể trở về." Tú Anh hận nhất Khương Sáp Kỳ đi ra ngoài xã giao nghe vậy lập tức trên tay dùng sức muốn đóng cửa, Khương Sáp Kỳ liền vội vươn tay đi ngăn cản, "Tú Anh, tôi đáp ứng em, về sau không đi xã giao nữa."

Danh tiếng của nàng sớm đã có, ở thành phố X, kỳ thực không cần xã giao sẽ có rất nhiều người tìm nàng thưa kiện, mà Pháp viện Viện kiểm sát bên kia, nàng từ lâu lăn lộn vô cùng quen thuộc, vì vậy xã giao kỳ thực cũng không phải là đặc biệt cần, chỉ thỉnh thoảng có nhân vật nào lớn hoặc là vụ án lớn, nàng mới có thể cùng đương sự hoặc là quan toà các loại đi khách sạn ăn một bữa cơm.

Tay vốn muốn đóng cửa nghe vậy buông lỏng, trong lúc Tú Anh vẫn còn kinh ngạc khi nghe được câu nói kia, Khương Sáp Kỳ đã nhân cơ hội nhanh chóng vào trong phòng, đóng cửa phòng.

"Làm sao chị vào được?" Tú Anh nhíu mày lại rất bất mãn nhìn nàng, "Đêm hôm khuya khoắt không trở về nhà tới nơi này làm gì? Say khướt sao?"

Mỉm cười, Khương Sáp Kỳ hai tay câu lên cổ Tú Anh, tiến đến bên tai cô thổ khí như lan*, "Tới bắt tội phạm. . ."
*thổ khí như lan: câu đầy đủ là "thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" nghĩa là hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.

"Chị....." Khuôn mặt thoáng cái trở nên nóng hổi, Tú Anh lấy tay muốn đẩy bả vai Khương Sáp Kỳ, tay Khương Sáp Kỳ lại quấn càng chặt hơn, giống như quyến rũ, trong giọng nói lại có một chút âm rung khó có thể phát giác, "Tiểu Tú Anh, đừng chạy, tất cả mọi chuyện tôi đều nghe theo em. . ."

Toàn thân run rẩy, tay Tú Anh khoát lên trên vai Khương Sáp Kỳ, không hề dùng lực.

"Tiểu Tú Anh. . ." Khương Sáp Kỳ đã lâu không có tiếp xúc với Tú Anh, ôm Tú Anh vào trong ngực, "Đừng chạy, tôi sẽ sợ. . ."

Nàng cho tới bây giờ đều tự tin, nhưng lúc đang đối mặt Tú Anh vĩnh viễn đều là không tự tin.

Nhiều hơn nữa giả vờ quyến rũ và phóng đãng, đến trước mặt Tú Anh, cuối cùng vẫn không cách nào thể hiện hết nỗ lực của bản thân, một ánh mắt, một động tác thông thường của Tú Anh, sẽ làm cho nàng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Rũ mắt xuống, lông mi khẽ run, Tú Anh vẫn là lần đầu tiên nghe được Khương Sáp Kỳ nói ra lời nói vô lực như vậy, hai tay như trước khoát lên trên vai Khương Sáp Kỳ, lại bỗng dưng, cũng có xung động muốn ôm Khương Sáp Kỳ.

"Tiểu Tú Anh. . ." Thở dài dường như ôm thật chặt Tú Anh, Khương Sáp Kỳ lại nói, "Cái Thiếu chủ ghi âm kia, em còn nhớ rõ không? Tôi nói, tôi sẽ vẫn cùng em. . . Cho nên, không quan trọng em nghĩ như thế nào, không quan trọng em có tiếp nhận hay không. . . Chỉ xin em. . . Đừng chạy, đừng xa cách. . ."

Lời nói hèn mọn như vậy, từ trong miệng nữ nhân rất khoe khoang nói ra, Tú Anh không hiểu sao cái mũi đau xót, tay rung động vài cái, vẫn khắc chế dục vọng muốn ôm nàng của cô.

"Em chạy, tôi sẽ cùng theo, nhưng.... lại sợ theo không kịp...." Cho dù lúc Tôn Thừa Hoan bị trọng thương, Khương Sáp Kỳ cũng vẫn duy trì lý trí xử lý tốt mọi chuyện, nhưng vào thời khắc này, lấy mặt mềm yếu nhất đối diện Tú Anh, "Em trốn, tôi sẽ tìm em, nhưng....sẽ lo lắng tìm không được em......"

Nhiều năm giữ gìn hình tượng như vậy, lại lấy chính là hèn mọn khẩn cầu của hôm nay, Khương Sáp Kỳ không chút phật lòng, đơn giản là giờ khắc này nàng còn có thể ôm lấy Tú Anh, liền không hề suy nghĩ Tú Anh sẽ hồi báo thâm tình như vậy hay không.

"Chị nghiêm túc?" Vốn tay ở bả vai Khương Sáp Kỳ, bất tri bất giác đã đến trên lưng Khương Sáp Kỳ, Tú Anh vẫn chưa dùng sức, mà nhẹ nhàng để đó, "Không phải trêu chọc tôi?"

Chợt ngẩng đầu nhìn cô, Khương Sáp Kỳ nhíu lại lông mi, "Em không tin tôi?"

Quay đầu ra không nhìn nàng, Tú Anh cứng rắn bĩu môi nói, "Quỷ mới biết chị nói câu nào thật câu nào giả."

Nữ nhân này giống như yêu tinh, là không thể tin tưởng nhất.

"Bắt đầu từ khi tôi 8 tuổi, mỗi một câu nói với em, đều là thật." Khương Sáp Kỳ thay đổi bộ dáng như trước, hết sức nghiêm túc hướng về phía Tú Anh gằn từng chữ nói.

Quay đầu chăm chú nhìn nàng, đã thấy nàng đồng dạng nghiêm túc nhìn chính mình, trong mắt cả hai đều là hình ảnh phản chiếu của nhau, Tú Anh giật giật miệng, âm thanh nho nhỏ nói một câu gì đó, Khương Sáp Kỳ giống như là đã nghe được, rồi lại có chút không tin, "Em nói cái gì?"

". . ." Tú Anh lại giật giật miệng, khuôn mặt đã từ từ đỏ.

Lần này, Khương Sáp Kỳ nhưng lại nghe rõ ràng, trong tròng mắt xẹt qua một tia âm mưu giảo hoạt đã thực hiện được, rồi lại rất nhanh biến mất, "Tốt, tôi chứng minh cho em xem."

Tú Anh nói là, "Tôi không tin chị, chị chứng minh cho tôi xem."

Cái tay đặt ở trên lưng nàng không biết chuyện gì đã ôm thật chặt nàng, hai tay Khương Sáp Kỳ như trước câu quấn quít lấy cổ Tú Anh, cười đến mức dị thường ý vị thâm trường.

Chứng minh sao? Nàng có thời gian cả đời gian đầy đủ để chứng minh đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro