Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng giống như những năm trước, bữa cơm tất niên tối nay tụ tập rất nhiều người, bao gồm thanh niên, cũng bao gồm cả những người già. Tôn gia có một phòng ăn rất lớn, trong ngày thường đều để trống, vừa đến loại thời điểm tụ họp này, sẽ bày ra hơn mười cái bàn tròn lớn, một đám người uống chút rượu tán gẫu với nhau.

"Có phải chị không quen không khí ở nơi này phải không?" Tay Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng mà lôi kéo tay Bùi Châu Hiền, hạ giọng hỏi.

Nàng biết Bùi Châu Hiền từ trước đến nay yêu thích yên tĩnh, ngày hôm nay ở đây quả thật có chút ồn ào.

Mỉm cười, Bùi Châu Hiền gắp đồ ăn vào trong bát Tôn Thừa Hoan, "Không đâu."

Hắc bang tụ hội ăn uống so với ngày thường xã giao kỳ thực cũng không khác nhau nhiều lắm, đơn giản chính là vây quanh cái bàn lớn ăn một bữa cơm uống một chút rượu.

Chỉ là so với loại xã giao tiệc tùng này, cô càng thích ở chỗ này hơn, nhìn xem vô luận là người già hay người trẻ tuổi, trên mặt của mỗi người đều không có một tia giả tạo nào, chân chính coi nhau là hảo huynh đệ, người một nhà.

"Hắc, vậy là tốt rồi." Cầm đôi đũa gắp đồ ăn vào chén của Bùi Châu Hiền, ánh mắt Tôn Thừa Hoan liếc thấy đã có người cầm rượu cùng chén rượu qua đây, để đũa xuống cầm chén rót rượu cùng người nọ cạn một ly.

Bùi Châu Hiền hơi hơi nhíu mày lại, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng trong lòng sâu kín hít một hơi, đôi mắt nhìn xem Tôn Thừa Hoan vừa có không nỡ vừa có sủng ái.

Thân là Thiếu chủ, đối với mấy những người tới mời rượu mình luôn khó có thể khước từ a!

Mắt thấy Tôn Thừa Hoan ai đến mời rượu cũng không có cự tuyệt uống cạn một ly lại một ly rượu, Bùi Châu Hiền vẫn còn có chút không nhịn được.

Nhẹ nhàng giật giật ống tay áo Tôn Thừa Hoan, tại thời điểm người kia quay đầu nhìn mình cười ngốc nghếch, mang theo nhè nhẹ mị hoặc, "Tiểu Đản, đừng uống nữa ~~"

"Hử?" Hai má Tôn Thừa Hoan đỏ rực nháy mắt mấy cái, nhìn xem dáng vẻ quyến rũ của Bùi Châu Hiền, có chút ngây người hỏi lại, "Cái gì?"

"Em lại uống hết...." Trên mặt Bùi Châu Hiền có một chút ửng đỏ bay lên, "Buổi tối vừa trở về lập tức nằm xuống đi ngủ, sẽ không còn phần thưởng cho em nữa nhé."

Đột nhiên mở to mắt nhìn xem Bùi Châu Hiền vài giây, Tôn Thừa Hoan thật biết điều mà đem chén rượu đẩy qua một bên, bắt đầu từ chối những người tới mời rượu mình.

Tôn Tử Đằng mặc dù cũng đang uống rượu, nhãn thần lại thường rơi vào trên người Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền, nhìn thấy Bùi Châu Hiền mới nói nói mấy câu Tôn Thừa Hoan liền không uống rượu nữa, đôi mắt bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Lúc trước, khi Sở Chiêu còn chưa qua đời, cũng giống như Bùi Châu Hiền ngăn Tôn Thừa Hoan uống rượu như vậy, sẽ ngăn lại ông uống quá nhiều rượu.

Mà nay......

Ánh mắt dần dần rõ ràng, nhìn xem vẻ mặt Tôn Thừa Hoan cười ngây ngô như vậy, Tôn Tử Đằng cười nhạt, cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Tú Anh cũng không uống rượu, mỗi lần vào dịp này đều sẽ cầm Cocacola ở một bên yên lặng uống.

Khương Sáp Kỳ tự nhiên cũng nhìn thấy Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan nói gì đó sau Tôn Thừa Hoan liền không hề uống rượu nữa, tâm niệm vừa động, tay trái không cầm gì nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Tú Anh, âm thanh thật thấp, "Ngày hôm nay tại sao không nói gì với tôi? Không phải em không thích tôi uống rượu sao?"

Trắng mắt liếc nàng, tay lại không có từ trong tay nàng rút ra, giọng nói của Tú Anh nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, "Hôm nay ở chỗ này đều là huynh đệ, chị uống say cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Sững sờ, tiếp theo hiểu được, tuy nhiên vẫn biết Tú Anh cũng thích mình, nhưng vẫn vì những lời này mà vui mừng, trong lời nói cũng mang theo một chút điểm khiêu khích, "Tiểu Tú Anh quả nhiên là quan tâm tôi ~~ "

"Chớ tự mình đa tình." Tú Anh tức giận nói, ánh mắt rơi vào trên mặt Khương Sáp Kỳ, có chút ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân kia bình thường luôn treo lên nụ cười quyến rũ lúc này đang ôn nhu mà nhìn mình, trên mặt hiện lên ửng đỏ, đôi mắt thoạt nhìn hơi có chút ướt át.

Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên đôi môi đỏ tươi ướt át của Khương Sáp Kỳ, chăm chú nhìn đôi môi xinh đẹp kia, Tú Anh đột nhiên cảm giác được có chút khát nước, vội vã quay mặt đi chỗ khác cầm ly uống một ngụm Cocacola.

Đem phản ứng của cô nhìn ở trong mắt, khóe môi Khương Sáp Kỳ hơi hơi cong lên, cầm chén rượu lên che giấu ý cười trên mặt mình.

Bữa cơm này, bắt đầu từ 7 giờ tối đến 11 giờ đêm vẫn còn chưa kết thúc, Tôn Thừa Hoan quan tâm nhìn Bùi Châu Hiền, tay cùng tay cô mười ngón tay đan xen, "Mệt không? Nếu mệt có thể trở phòng nghỉ một chút?"

"Có thể không?" Bùi Châu Hiền quả thật có chút mệt mỏi, huống chi, cô cũng muốn cùng Tôn Thừa Hoan một chỗ, muốn ôm lấy nàng hôn hôn nàng.

"Có thể, hiện tại là thời điểm bọn họ bắt đầu liều mạng uống rượu." Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn xung quanh, sớm đã có mấy người uống đến say khướt rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh nói với ba mình, sau đó liền dẫn Bùi Châu Hiền trở về trong phòng mình.

Khương Sáp Kỳ thấy hai người đi rồi, cũng đứng dậy đối với Tôn Tử Đằng nói mấy câu, lôi kéo Tú Anh trở về gian phòng của nàng ở đây.

"Chị kéo tôi tới chỗ này làm cái gì?" Không rõ có chút khẩn trương, Tú Anh nhíu lại lông mi, "Tôi muốn trở về phòng của mình."

Không biết vì sao, từ sau cái ngày cô nói muốn Khương Sáp Kỳ chứng minh, mỗi lần cô và Khương Sáp Kỳ có một chút thân mật, liền luôn cảm thấy trong cơ thể có cái gì đang kêu gào.

"Tôi nhớ em~~" Khương Sáp Kỳ yêu kiều mà ôm lấy Tú Anh, giọng nói vô cùng dụ dỗ rồi lại mang theo nhè nhẹ cảm giác như làm nũng, chìa tay ôm lấy Tú Anh, nghe hương khí trên người Tú Anh, "Tiểu Tú Anh....."

Tay rũ xuống hai bên hông, do dự một chút, Tú Anh đưa tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Khương Sáp Kỳ, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tiểu Tú Anh ~~" Khương Sáp Kỳ vòng tay ôm lấy cổ Tú Anh, ở bên tai cô thở khẽ nhiệt khí, "Hôm nay tôi có thể ôm em ngủ được không?"

Lông mày run rẩy vài cái, thân thể Tú Anh hơi cứng lại, âm thầm bởi vì lời nói trắng trợn của Khương Sáp Kỳ mà mặt đỏ lên, lời nói lại không lưu tình chút nào, "Lời nói mất mặt như vậy chị làm sao lại nói ra được đây...."

Khương Sáp Kỳ kiều mỵ cười cười, môi cách lỗ tai Tú Anh ngày càng gần, nhiệt khí làm cho vành tai nhạy cảm dần dần nổi lên ửng đỏ, "Bởi vì đối tượng là Tiểu Tú Anh a ~~ nếu là người khác, tôi mới không nói ra miệng đâu....."

Vốn là bởi vì nhiệt khí kia mà càng ngày càng nóng, nghe Khương Sáp Kỳ nói như vậy, thân thể Tú Anh mềm nhũn, trên mặt càng ngày càng đỏ, cũng càng ngày càng nóng, "Chị....Chị...."

"Có được hay không vậy ~~" Nhẹ nhàng cọ xát với thân thể Tú Anh, thân thể có lồi có lõm của Khương Sáp Kỳ, đặc biệt đầy đặn dán lên ngực của Tú Anh, Khương Sáp Kỳ vốn đã hạ quyết tâm ở đêm nay nhất định phải cùng Tú Anh xác định quan hệ, vào thời khắc này cũng có chút xấu hổ, nét mặt lại vẫn như cũ vậy mềm mại đáng yêu.

Hô hấp không khỏi dồn dập, thân thể Tú Anh cứng ngắc lại, cảm thụ được khối đầy đặn dán trước ngực mình, tay ôm thật chặt vòng quanh eo Khương Sáp Kỳ, rồi lại sau đó một khắc như bị hỏa thiêu lùi về, thân mình cũng từ trong lòng Khương Sáp Kỳ giãy giụa tránh ra.

Kinh ngạc nhìn Tú Anh, tâm Khương Sáp Kỳ vốn hừng hực lửa nóng lập tức lạnh xuống, mặt mày thất lạc.

"Tôi.... Tôi trở về phòng lấy đồ ngủ...." Sắc mặt Tú Anh đỏ bừng lên, ấp úng nói, "Chị một thân....Mùi rượu.....Đi tắm rửa đi...Tôi.... Chờ tôi tới...."

Dứt lời, giống như chạy trốn ra khỏi phòng Khương Sáp Kỳ.

Đứng ở tại chỗ hồi lâu, lúc này Khương Sáp Kỳ mới hiểu ra cười khẽ một tiếng, mở ra tủ quần áo cầm ra áo ngủ và đồ lót tiến phòng tắm tắm rửa.

Tôn Thừa Hoan nắm tay Bùi Châu Hiền trở về trong phòng, bỗng nhíu mày lại, lôi kéo áo ngửi một cái, khuôn mặt suy sụp xuống.

Đầy người mùi rượu, thật là khó ngửi.

Buồn cười mà nhìn xem động tác của nàng, Bùi Châu Hiền xoay người đi đến tủ quần áo cầm quần áo, từ sau lưng ôm lấy nàng, thở dài giống như nhẹ giọng nỉ non, "Tiểu Đản....."

"A......Rất khó ngửi...." Bỗng nhiên bị ôm lấy, Tôn Thừa Hoan có chút vô phương ứng đối mà giật giật, Bùi Châu Hiền lại lại đem nàng ôm càng chặt hơn, "Đó cũng là Tiểu Đản của chị....."

Trong lòng mềm nhũn, Tôn Thừa Hoan xoay người, mặc dù nét mặt cũng bởi vì mùi rượu mà hồng hồng, con ngươi lại có vẻ vô cùng trong suốt, "Có phải ba em nói cái gì với chị phải không? Hôm nay thấy chị là lạ...."

Bùi Châu Hiền của nàng hảo dính người, thật đáng yêu.

"Em không vui sao?" Mềm nhũn hướng về phía nàng làm nũng, Bùi Châu Hiền bĩu môi, "Rất quái lạ sao?"

"Rất thích." Môi Tôn Thừa Hoan sờ nhẹ dưới môi của nàng, nói tiếp, "Em đi tắm trước có được hay không? Hôi như vậy, ôm chị, chị sẽ không thoải mái."

Rất đáng yêu mà nghiêng đầu xem nàng vài giây, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, "Tiểu Đản, chúng ta cùng tắm a!"

Hô hấp bị kiềm hãm, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem Bùi Châu Hiền, tim đập bắt đầu gia tăng tốc độ.

"Biểu tình như vậy của em là sao đây...." Bĩu môi bất mãn nhìn nàng, Bùi Châu Hiền lấy tay véo má nàng, "Không muốn thì quên đi......"

"Muốn, ai nói không muốn!" Tôn Thừa Hoan chặn ngang Bùi Châu Hiền đang muốn từ trong ngực nàng cựa ra ôm ngang lên, ôm cô thẳng đến phòng tắm.

"Lấy quần áo đã, Tiểu Đản....." Bùi Châu Hiền nào biết đâu rằng Tôn Thừa Hoan có thể trực tiếp ôm cô đi vào như vậy, khuôn mặt đỏ lên, tay vòng quanh cổ của nàng nói.

Tôn Thừa Hoan xấu xa cười, đến sau đó buông cô ra, tay bắt đầu cởi quần áo trên người Bùi Châu Hiền, "Dù sao đến trên giường vẫn phải cởi ra, không mặc cũng được...."

"Em..." Bùi Châu Hiền lập tức nghẹn lời, sau nửa ngày, tức giận trắng mắt liếc nàng, "Hoang. Dâm. Vô đạo."

"Haha...." Tôn Thừa Hoan lơ đễnh cười, động tác trên tay không ngừng, quần áo trên người Bùi Châu Hiền bởi vì động tác của nàng toàn bộ rơi xuống đất, chỉ chừa lại nội y bao quanh khối đầy đặn và cái quần lót nhỏ thật mỏng.

Mặc dù đã cùng Tôn Thừa Hoan làm qua rất nhiều lần loại chuyện như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên ở trong phòng tắm cùng Tôn Thừa Hoan như vậy "suy nghĩ thẳng thắn thành khẩn", Bùi Châu Hiền lấy tay ngăn lại động tác cởi đồ lót trên người của cô, đỏ mặt, giọng nói thật thấp, "Chị tự mình làm, em cởi của em đi....."

"Hở..." Không nỡ lấy tay ra, Tôn Thừa Hoan vừa gật đầu, vừa cởi quần áo của mình, ánh mắt cũng không rời khỏi thân thể của Bùi Châu Hiền, nhìn cô cởi đồ lót ra, mà khối đầy đặn kia như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, động tác trên tay Tôn Thừa Hoan ngừng lại.

Cảm giác được ánh mắt nóng rực kia, Bùi Châu Hiền ngước mắt nhìn người ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ ngực của mình, ngượng ngùng bảo vệ hai khối đầy đặn kia, xấu hổ nói, "Nhìn cái gì vậy, nhanh cởi!"

"Ah nha...." Tôn Thừa Hoan vội vàng gật đầu, lại bắt đầu động tác cởi quần áo, ánh mắt lại như bình thường dính vào Bùi Châu Hiền không dời ra.

Cho đến khi Bùi Châu Hiền cởi ra cái quần lót nhỏ thật mỏng kia, Tôn Thừa Hoan rốt cục nhịn không được tiến lên một bước, ôm Bùi Châu Hiền, "Em rất biết điều, chị nói thưởng cho em, bắt đầu từ bây giờ được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro