Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền mới xuống máy bay, liền lập tức có mấy người đi đến trước mặt hai người, "Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân."

Nhăn mi lại, Tôn Thừa Hoan nhìn mấy người đó, "Các cậu sao lại ở đây?"

Việc nàng mua vé máy bay lập tức trở về, rõ ràng chưa nói với bất kỳ ai mà, vì sao có người biết rõ nàng sẽ xuống máy bay lúc này?

Mấy người liếc nhau, không dám trả lời.

Trong lòng bắt đầu càng ngày càng bất an, Tôn Thừa Hoan trừng mấy người đó, "Tôi hỏi các cậu làm sao biết tôi ở đây?"

"Thiếu chủ, là Bang chủ cho chúng tôi đi theo bảo vệ Ngài và Thiếu chủ phu nhân." Đi theo hai người xuống máy bay, bốn nam nhân đã đi tới, đối với hai người khom lưng cung kính, "Lúc Thiếu chủ mua vé máy bay, sau đó chúng tôi cũng lập tức mua, đồng thời báo cáo cho Bang chủ."

Rõ ràng mình bị theo dõi từ rất lâu mà không chú ý đến tình hình mà âm thầm ảo não, nét mặt Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc, "Được rồi, nếu là Bang chủ cho các cậu đến, thì quên đi."

Hít sâu một hơi, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy mấy người kia vẫn cúi đầu xuống, "Đi thôi, trở về."

"...." Mấy người kia chính là thủ hạ đã sớm ở sân bay chờ hai người, hơn nửa ngày không dám nói lời nào, cũng không dám di chuyển.

"Các người làm gì vậy?" Nhíu mày, Tôn Thừa Hoan cảm thấy chính mình bỗng nhiên có chút nóng nảy, khống chế cảm xúc, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút, "Đi, không biết đường sao?"

"....Dạ." Người đàn ông đứng đầu lên tiếng, mặt khác cùng những người kia đối mặt lẫn nhau vài lần, hướng phía xe đi đến.

Lên xe, Tôn Thừa Hoan luôn cảm thấy thập phần lo lắng, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người phía trước, tâm trạng lo lắng không hiểu từ đâu nổi dậy.

Rốt cuộc.... Vì sao lại có cảm giác kỳ lạ không yên đây?

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng cầm tay nàng, trấn an mà nhìn nàng, Tôn Thừa Hoan rất miễn cưỡng mà đối với nàng nặn ra một nụ cười, chỉ là khi mới quay đầu lại sắc mặt liền trầm xuống cực điểm, tay rất nhanh từ trong tay Bùi Châu Hiền rút ra, nghiêng người về phía trước đưa tay bóp cổ tài xế, "Con đường này không phải đường trở về."

"Vâng....Thiếu chủ, là đi bệnh viện...." Người lái xe đột nhiên bị bóp cổ như vậy, tay run lên, xe thiếu chút nữa đụng vào cây đại thụ, vội vàng quay ngược hướng lại, làm cho xe tiếp tục vững vàng trên đường, mà người ngồi ở ghế phó lái lập tức giải thích.

"Đi bệnh viện làm cái gì?" Tôn Thừa Hoan nghiêm mặt lạnh băng, giọng nói băng lãnh, "Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

"Thiếu......Thiếu chủ, không hề có mục đích gì ...." Người đàn ông ngồi ở chỗ phó lái vẻ mặt đổ mồ hôi mà giải thích lí do, "Uông Đường chủ và Khương Đường chủ ra lệnh cho thuộc hạ đón Ngài qua đây trước."

"Tại sao lại là bọn họ ra lệnh cho các ngươi, mà không phải là Bang chủ?" Tay Tôn Thừa Hoan hơi dùng lực một chút, tài xế lập tức hít thở không thông, nhưng tay vẫn duy trì động tác điều khiển xe.

"Nguyên nhân.....bởi vì....." Người ngồi ở chỗ phó lái run rẩy, nói chuyện lắp bắp, mà tài xế lại cố nén cảm giác nghẹt thở, bình tĩnh nói, "Bởi vì Bang chủ đã mất tích."

"Không có khả năng." Tay Tôn Thừa Hoan lại càng siết chặt, sắc mặt của tài xế kia đã sớm đỏ lên, thở gấp nói, "Thiếu chủ, đến nơi Ngài sẽ biết, giết tôi cũng vô dụng."

Bùi Châu Hiền ở phía sau vẫn luôn khẩn trương mà nhìn hành động của Tôn Thừa Hoan, lúc này nghe được lời nói của tài xế, vội vàng đưa tay khẽ vuốt lưng Tôn Thừa Hoan vỗ về, Tôn Thừa Hoan nửa tin nửa ngờ mà buông lỏng tay một chút, nhưng không có rời khỏi, "Nếu tôi muốn cậu chết, một giây là đủ rồi."

"Dạ."

Xe quả nhiên ngừng lại ở trước cửa bệnh viện mà, tài xế nhanh chóng gọi điện cho Uông Minh và Khương Sáp Kỳ, nói cho bọn họ biết Tôn Thừa Hoan không hề tin tưởng họ, Uông Minh và Khương Sáp Kỳ lập tức từ bên trong đi ra, trên người hai người vẫn còn quấn băng gạc.

"Ba của tôi ở đâu?" Tôn Thừa Hoan vừa nhìn thấy Uông Minh, lập tức đi tới cầm lấy hai cánh tay của hắn, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Thiếu chủ...." Uông Minh lo lắng mà nhìn xem Tôn Thừa Hoan, có chút không đành lòng nói cho Tôn Thừa Hoan sự thật.

"Ba tôi ở đâu?" Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa lập lại, sắc mặt âm trầm, "Tôi hỏi anh ba tôi ở đâu a?"
Uông Minh và Khương Sáp Kỳ liếc nhìn nhau, Khương Sáp Kỳ nhìn về phía Bùi Châu Hiền vẻ mặt cầu cứu.

Bùi Châu Hiền ở trong lòng âm thầm hít một hơi, đau lòng nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản...."

Cảm xúc kích động khiến Tôn Thừa Hoan nắm chặt tay Bùi Châu Hiền, đem bàn tay trắng ngần nắm đến đau, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Uông Minh, "Ba của tôi ở đâu?"

"Tiểu Đản, đau....." Bùi Châu Hiền ủy khuất mà nói, tay bị Tôn Thừa Hoan nắm nhẹ nhàng giãy giãy, Tôn Thừa Hoan lúc này mới hòa hoãn lại, tay thả lỏng, nhìn thấy bàn tay bị nắm đã muốn có dấu đỏ, một trận đau lòng, "Thật xin lỗi..."

Lắc đầu, Bùi Châu Hiền dịu dàng ôm lấy cánh tay của nàng, "Tiểu Đản, chị biết em khó chịu, nhưng .... Đừng có như vậy, có được hay không?"

Từ trong mắt cô nhìn thấy tràn đầy lo lắng, Tôn Thừa Hoan đau lòng không nỡ, ánh mắt ảm đạm, "Thật xin lỗi....."

"Thiếu chủ, Liên Ám thúc còn chưa có tỉnh...." Khương Sáp Kỳ cân nhắc trong chốc lát, vẫn quyết định nói thật cho Tôn Thừa Hoan, "Ngày hôm qua, tòa nhà bỗng nhiên bị tập kích, thủ vệ trong nhà trước đó đã bị Bang chủ phái ra ngoài hơn phân nửa, lại là ở giữa đêm...."

Từ từ tỉnh táo lại, tay Tôn Thừa Hoan nắm chặt thành quyền, nghe Khương Sáp Kỳ nói xong, nhắm chặt mắt lại, thở hổn hển mấy hơi, lại mở mắt thì đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như ngày thường, "Đi vào trong rồi nói."

"Được."

Một nhóm mấy người đến cửa phòng bệnh Liên Ám, Liên Ám nằm ở trong phòng bệnh trắng như tuyết, chưa tỉnh lại.

"Sau đó thì sao?" Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Liên Ám hôn mê, tay run rẩy, cố gắng làm cho mình không loạn tưởng, giọng điệu lạnh lùng mà hỏi.

"Sau đó...." Uông Minh có chút thống khổ mà nói, "Đại khái khoảng mười hai giờ, mọi người cơ bản đều đã ngủ, bãi đỗ xe bên kia bất ngờ nổ tung, tiếp theo là tiếng súng hỗn độn."

"Mấy người chúng tôi lập tức cầm súng đi ra ngoài, không nghĩ tới đối phương đã tiến công vào, sau đó, chung tôi để Liên Ám thúc cùng Bang chủ rời đi trước, chúng tôi ở phía sau yểm trợ...." Khương Sáp Kỳ tiếp lời, nắm tay nắm chặt, "Sau đó, vài người chúng tôi cũng trốn thoát vào nội thành bên này.... Đối phương dường như tập trung hỏa lực đánh tòa nhà lớn, bên này rất an toàn.... Không nghĩ tới, Liên Ám thúc bỗng nhiên đến công ty Uông Minh, còn bị trọng thương..... Bang chủ.... Không biết tung tích."

Nhìn bộ dáng của bọn họ như vậy, Tôn Thừa Hoan rõ ràng đã đoán được mấy phần, đứng ở đó, cúi đầu, chỉ cảm thấy có chút khó mà hô hấp được, Bùi Châu Hiền nhíu mi lại, muốn an ủi nàng, lại không biết làm sao mở miệng.

"Địa phương khác tình huống thế nào?" Thật lâu sau, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở miệng hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, giống như cái gì cũng đều không có phát sinh.

"Đúng vậy." Nhìn thấy khí tức người bên cạnh vừa khôi phục, Bùi Châu Hiền xuất hiện loại cảm giác trước khi gặp Tôn Thừa Hoan, cái loại cảm giác này, Khương Sáp Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, cúi đầu đem tình huống các nơi trong những ngày này báo cáo lại.

Gật đầu, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan nhìn không ra đang buồn hay đang vui, cứ như vậy mặt không chút biểu tình, bộ dáng làm cho Bùi Châu Hiền nhìn mà đau lòng, "Liên Ám thúc tỉnh dậy, lập tức báo cho tôi, tôi đến phòng tập thể thao đây."

"Vâng." Khương Sáp Kỳ và Uông Minh đồng thanh cung kính đáp.

Bùi Châu Hiền đuổi kịp bước chân Tôn Thừa Hoan, nhưng không ngờ Tôn Thừa Hoan chợt dừng lại, xoay người trong chớp mắt, "Chị..... Em..... Em cần yên tĩnh một chút.... Thực xin lỗi...."

Tâm chợt nguội lạnh, Bùi Châu Hiền chưng từng nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt của Tôn Thừa Hoan, trầm mặc vài giây, gật đầu.

Tôn Thừa Hoan thấy cô gật đầu, ngay tức khắc vội vã mà ra ngoài, Bùi Châu Hiền nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của nàng, đột nhiên mở miệng nói, "Tiểu Đản, chị sẽ luôn ở đây."

Bước chân bị kìm hãm, ngực Tôn Thừa Hoan giống như bị cái gì đâm vào, cười khổ, rời khỏi bệnh viện.

Bùi Châu Hiền có chút hồn bay phách lạc mà đứng ở nơi đó, đột nhiên bắt đầu cảm thấy áy náy nổi lên.

Nếu không phải cô... Có phải hay không....

Việc ấy sẽ không khiến bác trai rất yêu thương Tôn Thừa Hoan xảy ra chuyện?
Nguyên nhân bởi vì ý tưởng này bắt đầu cảm thấy nỗi hỗ thẹn đáng sợ chiếm đoạt, Bùi Châu Hiền ôm lấy tim, ánh mắt chua xót, nước mắt gần như chảy ra.

--------

"Chị nên đi nghỉ một chút đi." Âm thanh trong trẻo vang lên, Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn lại, Tú Anh chống thắt lưng trừng Khương Sáp Kỳ.

Khương Sáp Kỳ cười khổ nói, "Tú Anh, thời điểm này...."

"Bác sĩ nói trên người chị có vết thương phải nghỉ ngơi nhiều." Tú Anh cau mày, "Tôi sẽ coi chừng Liên Ám thúc cho."

"...." Nhìn thấy bộ dáng cô cố chấp như vậy, Khương Sáp Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, "Được, tôi đi nghỉ ngơi."

"Hiện tại." Tú Anh nói ngắn gọn, "Phòng bệnh của chị ở phía trước."

"Tôi....."

"Quên đi, tùy chị." Tú Anh không hề nhìn nàng nữa, khẩu khí hết sức kém, nói xong xoay người đi vào phòng bệnh.

Khương Sáp Kỳ trầm mặc vài giây, đi đến bên cạnh Tú Anh, nhẹ tay kéo khẽ quần áo Tú Anh, hạ giọng, "Là phòng nào?"

Tú Anh mặt không chút thay đổi, "Chị không phải không đi sao?"

"Tiểu Tú Anh......" Khương Sáp Kỳ lại nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Tú Anh, "Tôi sai rồi..."

Uông Minh nhìn thấy thường ngày luôn điêu luyện như Khương Sáp Kỳ, lúc này dáng vẻ đáng thương như vậy mà lôi kéo Tú Anh, lắc đầu, xoay người, nhìn thấy dáng vẻ Bùi Châu Hiền ôm ngực dựa vào tường không biết đang suy tư điều gì.

Đi đến trước mặt cô, cảm giác áp bách mạnh mẽ như vậy làm cho Bùi Châu Hiền nhíu mày lại, ngẩng đầu lên, Uông Minh do dự trong chốc lát, "Cô không đến nhìn xem Thiếu chủ như thế nào sao?"

Buồn bã mà lắc đầu, Bùi Châu Hiền cười khổ, "Em ấy nói muốn chính mình một người yên lặng một chút."

"Nhưng mà....." Uông Minh lưỡng lự một chút, nhìn sườn mặt Bùi Châu Hiền, rũ mắt xuống, "Mỗi lần em ấy một mình yên lặng một chút, đều đem mình làm bị thương."

Ngẩng đầu nhìn anh ta, Bùi Châu Hiền vội vàng hỏi, "Em ấy nói em ấy đi phòng tập thể thao? Là hướng Đông bên kia đi qua cái phòng lớn kia đúng không?"

"Phải."

"Cám ơn." Bùi Châu Hiền bỏ lại một câu, vội vội vàng vàng rời khỏi, Uông Minh vội đuổi kịp, "Tôi đưa cô qua đó."

Hai người một đường thẳng đến phòng tập thể thao, lúc Bùi Châu Hiền đến ngoài cửa phòng, Tôn Thừa Hoan đang dùng dụng cụ chuyên dụng luyện tập, bao cát kia sớm bị Tôn Thừa Hoan đấm đến rách ra, để lộ hạt cát ra ngoài.

Bùi Châu Hiền đau lòng mà đi tới, Tôn Thừa Hoan nằm trên mặt đất thở hổn hển cảnh giác mở mắt ra, lại nghe rõ ràng tiếng bước chân phía sau, lại nhắm mắt lại lần nữa.

Đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống, Bùi Châu Hiền nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng, trên tay sớm đã trầy da, mũi đau xót, nước mắt vẫn áp chế thoáng cái dâng trào, nước mắt rơi trên mặt Tôn Thừa Hoan.

Bị nước mắt nhất thời rơi trên mặt, Tôn Thừa Hoan liền mở mắt ra, chứng kiến vẻ mặt Bùi Châu Hiền đầy nước mắt, tâm tê rần, giọng khan khàn nói, "Bảo bối không khóc, không khóc, tại sao lại khóc....."

"Thật xin lỗi......" Bùi Châu Hiền ôm lấy Tôn Thừa Hoan, nước mắt nhiễm ướt quần áo của nàng, một lần lại một lần lặp đi lặp lại lời nói, "Thật xin lỗi.........Thật xin lỗi......."

Ngẩn ngơ, không rõ vì nguyên do gì mà nhìn Bùi Châu Hiền, tay Tôn Thừa Hoan không ngừng mà thay cô lau nước mắt, vừa mới khóc mà đôi mắt đã hồng hồng như vậy rồi, "Tại sao lại nói xin lỗi."

Tâm rất đau, điều cô không muốn nhất là hai người rất quan trọng của mình gặp chuyện không may.

"Nếu..... Nếu như không phải vì chị....." Bùi Châu Hiền nghẹn ngào, "Nếu như không phải bởi vì chị....."

Lời nói đứt quãng nhưng Tôn Thừa Hoan cũng hiểu được ý nghĩ của cô, ôm chặt cô, "Không phải vấn đề của chị, đừng suy nghĩ nhiều."

Ba ba đã từng nói qua, khi đối mặt với sức mạnh cường đại, hết thảy âm mưu quỷ kế đều yếu đuối và vô lực.

Ba ba của nàng, tuyệt đối là sức mạnh cường đại, nàng không tin ông ấy sẽ chết, huống chi, trước khi nàng đi, ba ba của nàng còn nói với nàng khi nàng trở về còn muốn nói cho nàng một số chuyện.

Ba ba của nàng, mới sẽ không gặp chuyện không may.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro