Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uông Minh đứng ở cửa nhìn thấy hai người ôm nhau cùng một chỗ, siết chặt nắm tay, vẻ mặt thống khổ mà dựa vào tường.

Vô luận Tôn Thừa Hoan khuyên như thế nào, Bùi Châu Hiền nhất định cho rằng là cô làm hại Tôn Tử Đằng gặp chuyện không hay, nước mắt từ đầu đến cuối chưa từng ngưng lại, làm cho Tôn Thừa Hoan tay chân luống cuống mà bối rối.

"Ngoan, không khóc...." Không ngừng lặp đi lặp lại lời giống vậy, Tôn Thừa Hoan ôm sát Bùi Châu Hiền, "Không khóc, không khóc....."

Nhẹ lôi kéo góc áo của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền hít hít mũi, ngẩng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản.....em không phải.....sẽ có nguy hiểm đi?"

"Sẽ không đâu." Trong đầu Tôn Thừa Hoan loạn thành một đoàn, đem Bùi Châu Hiền ôm vào trong lòng mà an ủi, "Có chị ở đây, em sẽ không việc gì, nghe lời, đừng loạn tưởng."

"Nhất định bởi vì chị......" Nữ nhân ngày thường thông minh nhạy bén lúc này giống như chui vào ngõ cụt, nước mắt đầy mặt, khóc thút thít nói, "Đều là bởi vì chị.....Nếu em không quen biết chị, em cũng sẽ không bị thương....."

Vẫn đối với Tôn Thừa Hoan bởi vì chuyện nàng bị Cận Phi Hàn mưu sát mà canh cánh trong lòng, Bùi Châu Hiền từ trong lòng Tôn Thừa Hoan tránh ra, bả vai gầy gòm run rẩy, "Tiểu Đản, nếu không chúng ta.... ô ....."

Tôn Thừa Hoan đem cô áp đảo trên mặt đất, môi của mình nặng nề mà khắc trên môi của cô, một hồi dây dưa, khó có được một lần không chút nào thương tiếc mà cắn nát môi Bùi Châu Hiền, mắt đỏ quan sát xem cô muốn nói gì, "Chị muốn nói cái gì?"

Trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Bùi Châu Hiền lau nước mắt, "Là chị liên lụy đến em..."

Khẽ cắn môi, Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa hôn Bùi Châu Hiền, thẳng đến khi không thể thở nổi mới buông lỏng một chút, âm thanh khàn đặc, "Cái gì hả?"

"Chị......" Bùi Châu Hiền kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan, "Chị......"

"Mặc kệ." Tôn Thừa Hoan tức giận mà nói một câu, cúi đầu lại một lần nữa hôn nữ nhân đã toàn thân vô lực, mãi đến cuối cùng nằm ở trên người Bùi Châu Hiền, "Bất luận là gì.... Không cho phép chị rời khỏi em......"

Nhẹ tay vỗ về sau gáy Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nghe tiếng Tôn Thừa Hoan nỉ non, tâm trạng một hồi mâu thuẫn.

Cô thậm chí vừa mới tưởng tượng..... Cứ như vậy quay về Kinh đô, tất cả mọi chuyện làm theo nguyện vọng của cha mẹ mình, chỉ cầu bọn họ không cần lại gây tổn thương cho Tôn Thừa Hoan.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như mình làm như vậy, Tôn Thừa Hoan nhất định sẽ rất thống khổ đi.

Hai người nằm trên đất không biết bao lâu, dần dần khôi phục lại lý trí, Bùi Châu Hiền tự hỏi, cuối cùng thở dài, "Tiểu Đản, thật xin lỗi, vừa rồi lại có thể có ý niệm như vậy trong đầu."

"Cho nên?" Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mơ hồ có nước mắt dâng lên, giọng nói vừa ủy khuất vừa sợ hãi, "Ba ba không thấy, chị cũng không cần em nữa sao?"

"Không có." Bùi Châu Hiền đưa tay khẽ vuốt gò má của nàng, "Tiểu Đản rất thông minh, ba ba rất nhanh sẽ tìm được, chị cũng sẽ không có không cần em."

"Thật sự?" Hít hít mũi, Tôn Thừa Hoan bán tín bán nghi mà nhìn cô.

"Thật sự." Kéo nàng vào trong lòng mình, Bùi Châu Hiền cúi đầu hôn lên khóe mắt Tôn Thừa Hoan đang đầy nước mắt, "Làm sao bỏ được."

"Không cho phép gạt em."

"Ừ."

Hai người ôm nhau nằm trên mặt đất của phòng thể thao, Tôn Thừa Hoan mệt mỏi chui vào trong lòng Bùi Châu Hiền, ôm chặt lấy thắt lưng cô.

Điện thoại di động đặt trong túi áo rung lên, Tôn Thừa Hoan lấy điện thoại, nhận lấy, bộ dạng đang mơ mơ hồ hồ giống đang chuẩn bị ngủ, hoàn toàn biến mất, dùng cả tay và chân bò dậy, "Tôi lập tức đến."

Lôi kéo Bùi Châu Hiền đứng dậy, Tôn Thừa Hoan thả lại điện thoại vào trong túi áo, "Liên Ám thúc đã tỉnh."

Hai người đi ra khỏi cửa, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Uông Minh đang ngẩn người, liền khẽ gật đầu, "Đi thôi, quay về bệnh viện."

"Dạ." Uông Minh lên tiếng sau đó tiến lên trước, Bùi Châu Hiền nhìn thấy bóng lưng của anh ta, tay đang nắm tay Tôn Thừa Hoan không nhịn được nắm thật chặt.

Cảm giác được hành động của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, có chút nghi ngờ, tay vẫn cùng nhau mười ngón đan chặt vào nhau.

Trở lại bệnh viện, Tôn Thừa Hoan vào phòng bệnh, nhìn thấy Liên Ám rất kích động mà đi tới, "Liên Ám thúc, ba của tôi ở đâu?"

Liên Ám tâm trạng phức tạp mà nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, thở dài, "Thiếu chủ, Bang chủ nói Ngài đã đủ năng lực gánh vác."

Bước chân bị kìm hãm, Tôn Thừa Hoan thu hồi thần sắc trên mặt, nhìn Liên Ám, "Lời này của Liên Ám thúc là có ý gì?"

"Bang chủ nói Ngài không nên thương tâm hoảng loạn, bình tĩnh mà kiểm soát cục diện, đối phó với các thế lực thù địch." Liên Ám nhìn thân mình đã bắt đầu run rẩy của Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt không đành lòng, lại tiếp tục nói, "Bang chủ.... Thời điểm chúng tôi đến một vách núi dốc....."

"Tôi có việc đi trước." Bị sợ hãi chiếm giữ trái tim lẫn trí óc, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên dừng bước, không dám nghe tiếp, chạy ra ngoài, Bùi Châu Hiền vội vàng đuổi theo, "Tiểu Đản...."

"Thiếu chủ!" Liên Ám lớn tiếng gọi Tôn Thừa Hoan, "Bang chủ nói, luôn trốn tránh không bao giờ có thể giải quyết được vấn đề."

Đã đến cửa, Tôn Thừa Hoan dừng lại, tay run rẩy vịn cánh cửa, giọng đầy chua sót, "Ba của tôi còn nói cái gì nữa không?"

"Bang chủ nói, Ngài không còn là Thiếu chủ nữa rồi." Lời Liên Ám nói ra, làm cho mọi người ở trong phòng bệnh cả kinh, ngơ ngác mà nhìn nhau.

"......" Tôn Thừa Hoan trầm mặc một lúc lâu, môi dưới bị cắn đến chảy máu, mọi người thấp thỏm không yên mà trầm mặc, mãi đến khi mọi người cảm thấy sắp bị bức đến điên, Tôn Thừa Hoan bất ngờ nói, "Tôi hiểu được."

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho mọi người cả kinh, Tôn Thừa Hoan xoay người, đi đến trước giường bệnh Liên Ám, "Còn có gì không?"

Lắc đầu, Liên Ám nhìn Tôn Thừa Hoan thầm than, "Thiếu chủ, chờ thương thế tôi tốt hơn, tôi đến bảo vệ Người."

Hít một hơi thật sâu, Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, "Được, chú dưỡng thương cho tốt đi."

"Được." Liên Ám đáp.

"Uông Minh, Kỳ tỷ, vết thương của hai người ra sao rồi?"

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Thiếu chủ yên tâm."

"Cho hai người hai ngày nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong.... Đến biệt thự Thành Đông bên kia tìm tôi." Tôn Thừa Hoan bỏ lại một câu, nắm tay Bùi Châu Hiền đi ra khỏi phòng bệnh, sớm đã không còn yếu đuối và thống khổ nữa.

Sau khi Liên Ám thương thế tốt lên, giống như lúc đi theo bên cạnh Tôn Tử Đằng, bình thường vẫn đi theo bảo vệ Tôn Thừa Hoan.

Tôn gia đột nhiên bị tập kích, chuyện Tôn Tử Đằng bị truy kích té xuống vách núi truyền đến Hắc bang ở khắp nơi, Hắc đạo ở phía Nam dường như biến đổi thế lực phản động ngóc đầu trở lại.

Lúc bị tập kích bất ngờ, bởi vì trước đó Tôn Tử Đằng đã phán đoán đúng, tổn thất kỳ thực cũng không nhiều, việc duy nhất làm bất ổn lòng người đó là chuyện tình Bang chủ chết đi.

Tôn Thừa Hoan ở trong trên dưới Thanh Long Bang vốn đã tích lũy uy vọng nhất định, lúc này cũng không có vì vậy mà suy sút tinh thần nhiều, mà lấy thủ đoạn phương pháp khắc nghiệt áp chế những bang phái đã bắt đầu có chút hành động rục rịch.

Không đến một tháng, trước sau có gần mười bang phái bị Thanh Long bang tiêu diệt, Tôn Thừa Hoan không ngoại lệ đều tự thân mình mà tiến lên phía trước.

Ban đêm gió lớn, Bùi Châu Hiền đã từ nhà của mình dọn đến ở cùng Tôn Thừa Hoan trong một ngôi biệt thự, chung quanh biệt thự đều có người bảo vệ, bên trong ẩn dấu đủ loại súng ống đạn dược.

Chuyện Thanh Long Bang vừa xong, ngay cả bạch đạo cũng bắt đầu muốn kiếm một chén canh. Tất cả mọi người coi thường Tôn Thừa Hoan một cô gái mới ngoài hai mươi, nhưng sau hơn một tháng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Tổ điều tra quay về Kinh đô, đối với kết quả điều tra Lệ bí thư cho thấy không đủ chứng cứ, Lệ bí thư rảnh tay muốn đối phó Tôn Thừa Hoan, lại phát hiện thuộc hạ dưới quyền bất tri bất giác rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Tử Tinh Đường xưa nay rất ít xuất hiện ở trong miệng mọi người trong lần rung chuyển nghiêm trọng này cho thấy uy lực của nó. (Cái này là một phân đường trong Thanh Long Bang nhé, đã nhắc tới ở những chương trước rồi.)

Các tỉnh phía Nam nhiều năm trước đây, sớm đã có nhiều quan chức và phú hào cùng Thanh Long bang gắn bó với nhau, thậm chí có rất nhiều quan nhị đại, quan tam đại, phú nhị đại, phú tam đại* đều bị kéo vào trong nội đường trở thành một thành viên của Tử Tinh đường, Thanh Long Bang gặp chuyện không may, bọn họ làm sao lại khoanh tay đứng nhìn, phía bạch đạo rối ren rất nhanh bị đè ép xuống lại.

(*quan nhị đại, quan tam đại: thế hệ làm quan thứ hai, thứ ba Phú nhị đại, phú tam đại: thế hệ giàu có thứ hai, thứ ba)

"Em ấy.... lại đi chỗ nào rồi?" Trong biệt thự, Bùi Châu Hiền ngồi trên ghế salon ở phòng khách, vẻ mặt có vẻ có chút mờ mịt.

Khương Sáp Kỳ thở dài, ngồi vào bên cạnh Bùi Châu Hiền, "Tôi sẽ không gọi cô là Bùi kiểm."

"Ừ." Bùi Châu Hiền gật đầu, tay vuốt nhẹ cái cốc, giọng nói sâu kín, "Em ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Nói nguy hiểm..... Tôi không dám bảo đảm hoàn toàn không có, dù sao....." Khương Sáp Kỳ dựa sát vào ghế salon, hết sức bất đắc dĩ nói, "Ở trên giang hồ sao có thể không bị đao kề cổ.... Em ấy là Thiếu chủ, vào lúc này nhất định phải lập uy danh."

"Tôi hiểu rõ." Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu, giọng nói khổ sở, "Mỗi lần em ấy ra ngoài, tôi đều cảm thấy vô cùng sợ hãi."

"Đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi, không nghĩ tới lại có thể có tình trạng như ngày hôm nay." Khương Sáp Kỳ đứng thẳng dậy, nhìn Bùi Châu Hiền một lúc lâu, nghiêm nét mặt nói, "Cô sẽ để ý.... Em ấy là đi ra ngoài giết người sao?"

Lắc đầu, Bùi Châu Hiền vén vén sợi tóc bị rơi, "Cho tới tình cảnh bây giờ, làm sao còn có thể đi để ý những thứ này.... Em ấy không giết người.... Người ta sẽ giết em ấy..... Tôi là một Kiểm sát trưởng, nhưng cũng là một người vợ hi vọng chồng mình an toàn."

"Vậy là tốt rồi." Khương Sáp Kỳ khẽ gật đầu, lại lần nữa buông lỏng cơ thể mình, thở dài một hơi, giọng nói bình thường, "Cô cũng đã nhìn ra rồi đi?"

"Hả?" Bùi Châu Hiền sửng sốt, quay đầu nhìn Khương Sáp Kỳ, chống lại đôi mắt của cô ấy, lập tức hiểu được, "Đúng."

Tôn Thừa Hoan chính là mạnh mẽ chống cự mà thôi, liều mạng muốn áp chế toàn bộ bố cục hỗn loạn, một khi tình cảm xảy ra điều gì, chỉ sợ rất nhanh sẽ sụp đổ.

"Cho nên.... Nếu như cô xảy ra chuyện gì, em ấy thực sự phát điên mất." Khương Sáp Kỳ nói trắng ra, "Cô là chỗ dựa tinh thần của em ấy."

"Tôi biết rõ." Bùi Châu Hiền nhớ tới Tôn Thừa Hoan mỗi lần từ bên ngoài về, đều ôm chính mình hồi lâu cũng không nói chuyện, mỗi lần đều cảm thấy người trong ngực rầu rĩ, hận không thể cứ như vậy ôm Tôn Thừa Hoan, làm cho nàng cái gì cũng không muốn quản, cả ngày đợi ở nhà chờ chăm sóc nàng.

"Yên tâm đi, thân thủ của Thiếu chủ, so với mấy người chúng ta cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều." Khương Sáp Kỳ nhìn ra Bùi Châu Hiền còn đang lo lắng không yên, liền an ủi, "Hơn nữa có Uông Minh đi theo, Liên Ám thúc cũng âm thầm bảo hộ em ấy."

"Ừ." Nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng, Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ nói, "Tuy rằng biết rõ như vậy, thế nhưng nhịn không được chính là lại không yên tâm."

Có lẽ, đây là cảm giác giữa những người yêu nhau.

-----

"Ngươi..... Người là Tôn Thừa Hoan." Lúc này, trong một biệt thự nào đó, một người đàn ông trung niên bị ép quỳ gối trước mặt Tôn Thừa Hoan, khóe miệng đầy máu, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn Tôn Thừa Hoan.

Trên tay cầm dao găm mang theo người từ khi còn bé mà chơi đùa, Tôn Thừa Hoan ngồi thấp xuống, vung vung dao găm, mang theo nét mặt làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà cười, "Đổng Đường chủ, là cảm thấy tôi vẫn còn trẻ dễ bắt nạt phải không?"

"Không..... Không phải....." Ánh sáng sắc bén của dao găm phản xạ với ánh sáng ở dưới bóng đèn khiến cho Đổng Đường chủ nhìn mà chủ kinh hồn bạt vía, chỉ sợ Tôn Thừa Hoan tuột tay, đem dao găm quăng đến mặt của hắn.

Tôn Thừa Hoan híp mắt cười mà nhìn hắn, "Như vậy, thủ hạ của ngài là xảy ra chuyện gì đây. Nghe nói khách sạn của cháu quản lý bị thủ hạ của ngài quăng vài bàn tay phải không?"

"Này.... Này chẳng qua chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm....." Đổng Đường chủ toàn thân mồ hôi đầm đìa mà giải thích, "Đứa bé kia mới đến, không hiểu chuyện, không biết đó là khách sạn của Ngài..." Kỳ thật hành động này vốn là muốn thăm dò thử cô gái trẻ mới lên làm Bang chủ Thanh Long bang sẽ phản ứng như thế nào, lại mượn phản ứng này để lên kế hoạch ứng phó Thanh Long Bang, là tiếp tục dựa vào, hay là làm như người đến giật giây người của hắn nói, nhân cơ hội liên kết với những bang phái khác, đem mười mấy năm qua hợp tác với Thanh Long bang mà đạp đổ.

Lại không đoán được, tốc độ của Tôn Thừa Hoan cư nhiên lại nhanh như vậy, ban ngày mới thăm dò, ban đêm nàng liền mang người trực tiếp đến tổng bộ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro