Chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Đản, hôm nay em không phải bề bộn công việc sao?" Hai người lẳng lặng dựa vào nhau hồi lâu, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Buổi sáng là Tôn Thừa Hoan đưa cô đi làm, buổi trưa lại là Tôn Thừa Hoan tự mình tới đón cô tan làm, loại cảm giác này thực sự rất tốt đẹp, rất ấm áp.

"Ừ, ngày hôm nay không vội vàng." Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, tay ôm lấy hông của Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên có chút một chút ủ rũ.

Một khi Bùi Châu Hiền ở bên người nàng, nàng liền không cách nào đi suy nghĩ những âm mưu quỷ kế ngươi lừa ta gạt, cũng lười suy nghĩ tới chém chém giết giết, thầm nghĩ muốn ôm Bùi Châu Hiền, cả đời đều dựa vào nhau như vậy không xa rời nhau.

Tay nhẹ vỗ về thiên hạ đang dựa vào bả vai mình, Bùi Châu Hiền mẫn cảm mà nhận thấy được ủ rũ trong lời nói của Tôn Thừa Hoan, không cần phải nhiều lời nữa.

Trong lúc nhất thời, trong xe một mảnh yên tĩnh, mà Tôn Thừa Hoan cũng dựa vào bả vai Bùi Châu Hiền, dần dần ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, trong lòng Bùi Châu Hiền cũng là một hồi an bình.

Cảm giác như vậy, đã bao lâu rồi cô không có?

Ngày hôm nay Tôn Thừa Hoan đối với cô nở nụ cười, nụ cười thuần túy như vậy, mà không phải là vì không muốn cô lo lắng mà miễn cưỡng kéo ra nụ cười.

Xe dừng ở bãi đỗ xe của biệt thự, xin chỉ thị mà nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền giơ tay lên đem ngón trỏ phóng tới bên miệng làm tư thế chớ lên tiếng, lại liếc mắt nhìn xem Tôn Thừa Hoan vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt ra hiệu tài xế cứ xuống xe trước.

Tài xế gật đầu, cẩn thận từng li từng tí từ trên xe xuống phía dưới, lại không rời đi, mà lên một chiếc xe khác cách xe của Tôn Thừa Hoan rất gần, ngay cả những người ngầm bảo hộ Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền đợi ở trong xe, chờ Tôn Thừa Hoan tỉnh lại.

Đoạn này thời gian trước tới nay Tôn Thừa Hoan khổ cực tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt, vốn người Thiếu chủ này trong lòng kính yêu, lại thấy Thiếu chủ khi mất cha dưới sự đả kích còn cứng muốn gượng chống đỡ toàn bộ Thanh Long bang, nơi nào còn có người sẽ phản đối, đều bội phục vị Thiếu chủ này.

Mà chuyện của nàng và Bùi Châu Hiền, bọn họ cũng biết đến, cho dù ngay từ đầu trong lòng đều cho rằng hai nữ nhân cùng một chỗ là lạ, nhưng lâu ngày, nhìn thấy bộ dạng ân ái của Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan, còn có ai có thể nói ra dù cho một câu không tốt.

Khương Sáp Kỳ và Tú Anh là biết rõ Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài đón Bùi Châu Hiền về, nhưng ở trong đại sảnh của biệt thự đợi đã lâu vẫn không thấy hai người trở về, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, lại nghe thủ hạ bẩm báo có một chiếc xe vào bãi đỗ xe liền chưa có trở ra, nhất thời liền có chút hoảng sợ.

Lần trước Biệt thự lớn bị tập kích, bắt đầu từ bãi đỗ xe đầu tiên, xe đậu ở chỗ đó bị đạn nổ hơn phân nửa.

Vội vàng kêu người, hai người cầm súng mang theo mười mấy người cẩn thận từng li từng tí mà đi qua, đã thấy sáu bảy chiếc xe bảo hộ Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền vòng xung quanh chiếc xe của Tôn Thừa Hoan, không khỏi cảm thấy có một tia kỳ quái.

Mới đi không bao xa, Liên Ám bỗng nhiên từ trong một chiếc xe đi ra, hướng về phía Khương Sáp Kỳ lắc đầu.

Khương Sáp Kỳ trong lòng cảm thấy kỳ quái, đi tới trước mặt Liên Ám, "Liên Ám Thúc...."

"Thiếu chủ ở trong xe, ngủ." Liên Ám ngắn gọn nói, "Để cho nàng ngủ thêm một lát nữa."

Ngẩn người, tiếp theo hiểu được, Khương Sáp Kỳ nhìn xem những chiếc xe kia, trong lòng đau xót, cắn môi dưới nhẹ nhàng gật đầu.

Tôn Thừa Hoan mỏi mệt tất cả mọi người đều biết rõ, tất cả mọi người cũng đều đang ủng hộ Tôn Thừa Hoan.

Bang chủ trên trời có linh thiêng biết, nhất định sẽ vui vẻ.

Nghĩ đến Tôn Tử Đằng, cảm xúc của Khương Sáp Kỳ liền sa sút xuống, thở dài, nói với Liên Ám, "Cháu và Tú Anh vào trong đại sảnh trước, Thiếu chủ làm phiền mọi người và Liên Ám Thúc."

"Yên tâm đi, đi thôi." Liên Ám làm như có thể nhìn thấu tâm tình của Khương Sáp Kỳ bình thường mà nhàn nhạt đáp lời, vỗ vỗ bả vai Khương Sáp Kỳ, "Đừng suy nghĩ nhiều."

"Dạ." Gật đầu, Khương Sáp Kỳ nhìn xem Tú Anh một bên cúi thấp đầu không nói lời nào, nhẹ tay khẽ kéo tay cô, "Tú Anh, chúng ta về trước đi."

Tú Anh vẫn không có thói quen ở trước mặt mọi người cùng nàng thân mật như vậy, chân mày của Tú Anh nhẹ nhàng nhíu lại, muốn rút tay về, nhưng khi ánh mắt liếc nghiêng qua nhìn đến thần sắc của Khương Sáp Kỳ liền ngừng lại.

Đúng rồi, hơn một tháng tới nay, không chỉ Thiếu chủ ở gắng gượng chống đỡ, Khương Sáp Kỳ và Uông Minh cũng là như vậy.

Chỉ có cô là vô dụng nhất, mỗi ngày đều ở trong biệt thự, nhìn xem bọn họ bận rộn, nhưng cái gì cũng không thể giúp.

Cùng Khương Sáp Kỳ cùng nhau trở lại trong biệt thự, tay bị buông ra, Tú Anh đầu đều là ý nghĩ mình rất vô dụng, ngay cả Khương Sáp Kỳ đưa mắt nhìn cô hồi lâu cũng không biết.

"Đang suy nghĩ gì?" Khương Sáp Kỳ thấy sắc mặt cô càng ngày càng kém, không khỏi có chút bận tâm hỏi.

Tú Anh ngẩng đầu nhìn nàng một lát, mũi đau xót, bỗng nhiên muốn ôm chặt nàng khóc, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, "Không có việc gì, tôi về phòng trước, bao giờ Thiếu chủ tỉnh lại thì gọi tôi."

Chỉ là mới đi một bước, tay liền bị Khương Sáp Kỳ bắt lại.

"Tiểu Tú Anh, nói cho tôi biết, em làm sao vậy?" Dựa vào sự mẫn cảm của bản thân, Khương Sáp Kỳ lập tức đã nhận ra không đúng, quan tâm nhìn xem vẻ mặt Tú Anh, "Có phải không thoải mái hay không?"

"Không có gì." Lắc đầu, Tú Anh giùng giằng muốn rút tay ra, vẫn như cũ bị Khương Sáp Kỳ nắm thật chặt, "Khương Sáp Kỳ....."

"Tại sao lại gọi tôi như vậy?" Khương Sáp Kỳ nhíu mày, có chút bất mãn, nghĩ nghĩ, dứt khoát lôi kéo Tú Anh trở về trong phòng, lúc này mới đem tay của cô buông ra, hai tay quấn lên trên cổ cô, "Tiểu Tú Anh, nói cho tôi biết, em làm sao vậy?"

Tú Anh ngưng mắt nhìn đôi mắt nàng ấy không che giấu chút nào thần tình, hơi động lòng, suy nghĩ cúi đầu giọng nói mang theo khổ sở, "Chỉ là đột nhiên cảm giác thấy mình thật vô dụng."

"Làm sao lại nghĩ như thế nhỉ?" Khương Sáp Kỳ thấy cô như vậy, không nỡ vạn phần đem cô kéo đến trong lòng ngực mình, "Em mới không vô dụng."

"Tôi không thể giúp mọi người được cái gì cả." Đầu Tú Anh tựa vào trong lòng Khương Sáp Kỳ, tay một cách tự nhiên ôm lấy eo Khương Sáp Kỳ, giọng nói buồn buồn, "Mấy người các ngươi mỗi ngày đều bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng tôi cái gì đều không thể giúp, chỉ có thể ngồi một bên nhìn các ngươi bận rộn."

"Đứa ngốc...." Thở dài mắng một tiếng, tay Khương Sáp Kỳ nhẹ vỗ về lưng Tú Anh, "Em đã quên em am hiểu nhất là cái gì rồi sao? Trước kia em là cận vệ của Thiếu chủ, đương nhiên không hiểu được xử lý những thứ này."

Cảm giác trên lưng nhẹ vỗ về làm cho cảm xúc vốn xuống thấp của Tú Anh dần dần trở lại, Tú Anh vẫn như cũ, chấp nhất với ý nghĩ của chính mình, "Nhưng Thiếu chủ hiện tại không cần tôi bảo vệ nữa."

"Vậy tôi thì sao?" Khương Sáp Kỳ ở bên tai cô thở khẽ nhiệt khí, âm thanh êm dịu, mang theo một chút ý tứ làm nũng, "Tôi muốn em bảo hộ tôi."

"Chị cũng không cần tôi bảo vệ a." Nghĩ đến đây, Tú Anh không khỏi chu miệng lên, "Kỹ thuật bắn súng của chị rõ ràng so với tôi tốt hơn."

Thiếu chủ còn lừa cô, Khương Sáp Kỳ rất nhu nhược rất cần người bảo hộ.

"Nhưng tôi đánh cận chiến rất kém cỏi a." Khương Sáp Kỳ thở dài nói, "Còn có. . . Tú Anh, em thực sự rất quan trọng. . ."

"Chị đang an ủi tôi sao?" Bởi vì nghe lời nói của Khương Sáp Kỳ, Tú Anh lại an lòng chút ít, ngoài miệng vẫn nói như vậy.

"Em cảm thấy, Bùi Châu Hiền đối với Thiếu chủ mà nói có quan trọng không?" Khương Sáp Kỳ bỗng nhiên buông cô ra, nhãn thần thẳng tắp nhìn cô.

"Đương nhiên quan trọng." Tú Anh không chút do dự nói, "Thiếu chủ hiện tại cần nhất chính là Bùi Châu Hiền, chị không phải cũng biết Bùi Châu Hiền trụ cột tinh thần của Thiếu chủ sao?"

Trước đây cô vẫn cho rằng Bùi Châu Hiền sẽ làm Thiếu chủ thương tâm, mà nay xem ra, may mắn có Bùi Châu Hiền ở đây.

Bằng không, bộ dạng Thiếu chủ sẽ là cái gì đây?

"Đúng vậy. . . Trụ cột tinh thần. . ." Khương Sáp Kỳ làm như thở dài vừa tựa như là cảm khái nói, sao đó lại tiếp tục đem Tú Anh kéo đến trong lòng ngực mình, "Tiểu Tú Anh, em đối với tôi mà nói..... Tựa như Bùi Châu Hiền đối với Thiếu chủ mà nói cũng rất quan trọng."

Bởi vì Khương Sáp Kỳ nói như vậy ngữ khí như vậy làm cho tim cô đập nhanh không thôi, Tú Anh tựa ở trong lòng Khương Sáp Kỳ một hồi lâu sau cũng không nói câu nào.

Cửa bỗng nhiên bị gõ, Khương Sáp Kỳ nhẹ nhàng buông Tú Anh ra, đi tới mở cửa.

"Đường chủ, Thiếu chủ tỉnh, đang đi trở về." Ngoài cửa, một tên thủ hạ rất là cung kính nói.

"Được, tôi đã biết." Khương Sáp Kỳ nhàn nhạt gật đầu, để cho thủ hạ xuống phía dưới, lúc này mới xoay người nói với Tú Anh, "Thiếu chủ tỉnh rồi, chúng ta đi xuống đi."

"Ừ." Tú Anh gật đầu, nhìn xem thân ảnh Khương Sáp Kỳ, đi tới.

Đợi sau khi cô đến gần sau đó duỗi nắm tay tay nàng muốn đi, lại phát hiện người phía sau không hề động một chút nào, Khương Sáp Kỳ không khỏi hơi nghi hoặc một chút mà quay đầu nhìn lại, đã thấy Tú Anh đang kinh ngạc nhìn xem chính mình.

"Làm sao vậy?" Cho là cô vẫn còn đang vì ý tưởng vừa rồi quấn quýt, Khương Sáp Kỳ bất đắc dĩ cười cười, đang định an ủi cô, Tú Anh lại lên tiếng, "*Ấp úng*, Khương Sáp Kỳ...."

"Hử?"

"Lần trước, cái kia không phải là nói mớ." Tú Anh đỏ mặt, nói xong câu này, tay từ trong tay Khương Sáp Kỳ rút ra, vội vã đi ra ngoài.

Khương Sáp Kỳ ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.

Lần trước, cái kia không phải là nói mớ.

Lần trước cái kia. . . Chẳng lẽ là chỉ. . .

Đúng rồi, em yêu chị, em đang ngủ.

Lời nói thường nhớ lại dùng để tự an ủi mình một lần nữa ở vang lên bên tai, khóe môi Khương Sáp Kỳ bỗng dưng cong lên, cười tươi như hoa.

Lúc từ trên lầu đi xuống, Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền đã ngồi bên bàn cơm rồi, Tú Anh cũng như thế, chỉ là ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng.

Sau một hồi ngủ trong xe Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, lúc này vẫn có vẻ hơi mơ hồ, nhìn Khương Sáp Kỳ, lại nhìn Tú Anh, lại tiếp tục nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền ở bên cạnh.

Bùi Châu Hiền sủng nịch mà sờ sờ mặt nàng gò má, gắp đồ ăn đến trong bát nàng, "Ăn cơm đi."

"Ừ." Ngoan ngoãn đáp một tiếng, Tôn Thừa Hoan vùi đầu ăn cơm, con mắt nhìn qua bỗng nhiên liếc đến bộ dạng Khương Sáp Kỳ vẫn nhìn lén Tú Anh, đầu óc rốt cục triệt để thanh tỉnh.

Ánh mắt chuyển qua Tú Anh nơi đó, gặp Tú Anh một mực đỏ mặt ăn cơm, Tôn Thừa Hoan hơi suy nghĩ, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không phá vỡ, phối hợp vùi đầu vào ăn cơm.

Tú Anh cố chấp cứng rắn đầu gỗ, cũng chỉ có nữ nhân dịu dàng đáng yêu như Khương Sáp Kỳ mới có thể đả động đến được.

Bùi Châu Hiền cũng đã nhận ra không khí quái dị, cũng không có vạch trần, chỉ là là ánh mắt một mực đặt ở trên người Tôn Thừa Hoan, trong lòng một hồi nhu tình.

Mặc dù đã cùng nhau rất lâu rồi, nhưng cô cho tới bây giờ đều là ở trong lòng Tôn Thừa Hoan tỉnh lại, ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tôn Thừa Hoan mới vừa tỉnh ngủ.

Ngốc ngốc ngơ ngác, mơ mơ màng màng, dáng vẻ ngồi ở ghế sau của xe xoa mắt, thật là làm cho cô nhịn không được liền muốn đem Tôn Thừa Hoan kéo đến trong lòng thương yêu.

Kéo đến trong lòng thương yêu?

Vì mình cái ý tưởng đột nhiên tới này kinh ngạc một hồi, hơn nữa ngày, nhìn thấy động tác Tôn Thừa Hoan đem một hạt gạo bên khóe miệng liếm vào trong miệng, mặt Bùi Châu Hiền nhất thời đỏ bừng.

Cô vừa mới. . . Liền trong nháy mắt đó. . . Bỗng nhiên có ý tưởng tuyệt không thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro