Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em và Đông Phương Tấn quen biết là do trước kia em đi tham gia một khóa huấn luyện." Tôn Thừa Hoan nhìn thấu nghi hoặc của Bùi Châu Hiền nắm lấy tay cô, vừa đi về phía một chiếc xe vừa nói, "Không nghĩ tới, ba ba em cư nhiên cùng ba cậu ta là bạn tốt."

"Nhưng mà....." Bùi Châu Hiền nhíu lông mày lại, cảm thấy rất khó hiểu, "Tốt như vậy sao? Quân đội tự mình tới nơi này. . ."

"Diễn tập quân sự a." Tôn Thừa Hoan tỏ ra rất tự nhiên nói, tay nắm thật chặt lấy tay Bùi Châu Hiền, "Hoặc là huấn luyện đặc thù các loại, dù sao cuối cùng cũng là lấy cớ mà thôi."

"Vậy sao..." Bùi Châu Hiền như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó bỗng nhiên dừng bước lại, "Tiểu Đản, tại sao chị đột nhiên cảm giác được em bước đi là lạ, có phải lúc tới đây bị thương phải không?"

"Hở?" Tôn Thừa Hoan ngẩn người, đi hai bước, xoay người lại nhìn cô, "Vậy sao?"

Gật đầu, vẻ mặt Bùi Châu Hiền trở nên nghiêm nghị, "Em đi vài bước thử xem, không được quay đầu lại nhìn chị."

"Nha." Tuy xung quanh còn đứng rất nhiều thủ hạ, Tôn Thừa Hoan vẫn rất ngoan gật đầu, quay đầu nhìn thẳng phía trước đi mấy bước, chỉ là mới đi chưa được mấy bước, Bùi Châu Hiền ở sau lưng nàng bỗng nhiên kêu một tiếng, "Tiểu Đản!"

Tôn Thừa Hoan lập tức quay đầu, xoay người chạy đến bên cạnh Bùi Châu Hiền, "Làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền ôm ngực, mặt lạnh nhìn nàng, "Có phải em nên giải thích hay không?"

"Hả? Cái gì?" Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan không rõ vì sao, "Giải thích cái gì? Đông Phương Tấn sao? Hay là..."

"Máy trợ thính của em không phải còn ở bên trong giáo đường sao?" Vẻ mặt Bùi Châu Hiền lạnh lùng, trên người phát tán băng lãnh áp lực làm cho Tôn Thừa Hoan nghe được câu này chột dạ, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng xuống, dè dặt đi qua muốn dắt tay cô, lại bị né tránh, "Trước giải thích rõ."

Lẽ nào Tôn Thừa Hoan từ lúc vừa mới bắt đầu chính là làm bộ giả mình bị điếc sao?

"Vào xe trước nha. . ." Tôn Thừa Hoan rất không để ý hình tượng bĩu môi, rất kiên trì mà kéo tay Bùi Châu Hiền qua nhẹ nhàng phe phẩy, phảng phất giống như làm nũng, "Có được hay không vậy. . ."

Khó có được khi chứng kiến Tôn Thừa Hoan ở trước mặt mọi người cùng mình làm nũng, trong lòng Bùi Châu Hiền mền nhũn, nhưng nét mặt vẫn nhìn không ra vui giận, "Được rồi."

Đường đi xuống núi Tôn Thừa Hoan nhìn xe mình do dự một chút, vẫn để cho thủ hạ qua lái xe.

Dù sao chỉ có một bên lỗ tai nghe được, lái xe thực sự quá nguy hiểm.

Sau khi lên xe, Bùi Châu Hiền liền đem tay từ trong tay Tôn Thừa Hoan rút ra, nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng."

"Ồ..." Tôn Thừa Hoan gãi đầu, đem ngón tay đưa đến trong tai phải, tiến vào sờ sờ, sau đó lấy ra một cái nho nhỏ gì đó đưa tới trước mặt Bùi Châu Hiền, "Cái này."

Bùi Châu Hiền tiếp nhận, nhìn vài giây, "Máy trợ thính?"

"Ừ." Tôn Thừa Hoan gật đầu, nói tiếp, "Rất lâu trước kia ba em đã đưa cho em, em chỉ đeo bên tai phải sau đó cái kia nhìn thấy bên ngoài, tai phải bên kia kỳ thực là vô dụng, có tác dụng chính là cái này."

"Như vậy..." Bùi Châu Hiền giống như hiểu được khẽ gật đầu, sau đó chuyển đề tài câu chuyện, "Vậy Tiểu Đản mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ đều nghe được lời nói của chị sao?"

Nghĩ như vậy, Bùi Châu Hiền liền không nhịn được nổi giận, nói cách khác, mỗi đêm cô cho rằng Tôn Thừa Hoan nghe không được liền ở bên tai Tôn Thừa Hoan nói những lời này, Tôn Thừa Hoan đều nghe được toàn bộ lại còn làm bộ không nghe được.

"Ách...." Ý thức được vấn đề ở chỗ nào, thân thể Tôn Thừa Hoan cứng đờ, còn giả vờ vô tội, "Cái gì? Em ngủ a. . ."

"Thật vậy chăng?" Bùi Châu Hiền rất hoài nghi nhìn nàng.

"Thực sự!" Dùng sức gật đầu, Tôn Thừa Hoan dự định chết sống không thừa nhận chuyện này.

"Vậy đêm nay em ngủ trên sàn nhà nha." Bùi Châu Hiền nhàn nhạt đáp.

"Ô. . ." Tôn Thừa Hoan đáng thương hề hề mà nhìn cô, tay vẫn nắm lấy tay Bùi Châu Hiền, "Thật sao, kỳ thật đúng là nghe được mà. . ."

"Hừ!" Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái, quay đầu nhìn ngoài của sổ xe, không muốn phản ứng nàng, chỉ là tay lại tùy ý nàng nắm, không có tránh ra.

"Được rồi, lão bà đại nhân ngày hôm nay rất soái khí." Thấy Bùi Châu Hiền không để ý tới mình, Tôn Thừa Hoan trơ mặt ra tiến tới, rất chân chó nói, "Thật là lợi hại nha."

"Là Tôn bang chủ lợi hại mới phải." Bùi Châu Hiền cắt ngang nàng liếc mắt, "Súng lục còn không phải em bảo người khác cho chị sao."

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan nghe vậy sửng sốt, nhìn Bùi Châu Hiền, vẻ mặt khó hiểu, "Em..... em không có sai người đưa súng cho chị mà..."

Bùi Châu Hiền lập tức ngây dại, hơn nửa ngày mới nói, "Thế nhưng mà ngày hôm qua, người kia. . ."

"Chuyện gì xảy ra?" Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan nghiêm túc, nhìn Bùi Châu Hiền, "Ngày hôm qua em chỉ phái vài người am hiểu ngụy trang trà trộn vào đó mà thôi..."

Đòn sát thủ chân chính lợi hại của nàng, là những người ở quân khu hôm nay.

"Ngày đó, chị vốn là muốn cùng Ngô thúc trò chuyện, không nghĩ tới. . ." Có chút áy náy mà nhìn Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ôm lấy cánh tay của nàng, "Xin lỗi."

"Việc này cũng không liên quan gì đến chị." Tôn Thừa Hoan kéo cô ôm vào trong ngực, rất cảm khái nói, "Em biết chị tín nhiệm Ngô thúc."

"Nhưng mà..." Bùi Châu Hiền hơi hơi cắn môi, một lúc lâu, rất bất đắc dĩ nói, "Chị hại em phải mạo hiểm vì chị."

May mắn Tôn Thừa Hoan không có bị thương, bằng không cô nhất định sẽ cả đời đều vì vậy mà khó chịu.

"Được rồi, không nói cái này, nói cho em biết tất cả mọi chuyện, được không?" Tôn Thừa Hoan tự nhiên biết cô đang suy nghĩ gì, cưng chìu hôn một cái lên trán cô.

Rốt cuộc là người nào, sẽ đem súng ngắn đưa cho Bùi Châu Hiền?

Là ai đang giúp nàng?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro