Chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi theo Đan Trác tới tập đoàn Trường Vĩnh, nhìn những người đó hoặc ước ao hoặc cung kính hay là ánh mắt khinh thường, trong lòng Bùi Châu Hiền vẫn một mảnh yên tĩnh.

Đối với cô mà nói, cô quen thuộc về lĩnh vực để làm một kiểm sát trưởng, sở dĩ cô sẽ bởi vì cố sự phía sau của người phạm tội mà động dung, hay hoặc là bởi vì người bị hại gặp thảm thương mà đồng tình, càng có thể thật sự vì nước mắt của thân nhân đương sự mà cũng có dục vọng lã chã rơi lệ, mà ở nơi này trong tập đoàn tràn đầy những kẻ ngươi lừa ta gạt, đối mặt hơn mấy ngàn người bày ra các loại gương mặt bất đồng, cô cũng không có một chút cảm giác nào.

"Con có muốn đi phòng tư pháp hay một số bộ phận khác không?" Mang theo Bùi Châu Hiền ở trong công ty tuần tra một vòng, Đan Trác thản nhiên mở miệng nói, "Đối với những bộ phận này có lẽ con sẽ tương đối quen thuộc đó."

"Mẹ có thể trực tiếp khiến con không cần xuất hiện ở trước mặt mọi người." Bùi Châu Hiền đối với lời nói của mẹ mình không thèm để ý chút nào, chỉ đứng ở bên cạnh tủ sách trong phòng làm việc của Đan Trác, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Trực tiếp làm tạp vụ cũng được, con gần đây không có thói quen cùng người bình thường giao tiếp. "

"Ha ha....." Đan Trác cười cười, ngồi ở sau bàn làm việc lên tiếng, "Muốn từ tầng dưới chót nhất bắt đầu đi lên sao?"

Khiêu mi, Bùi Châu Hiền không có quay người, hai tay ôm ngực, trên người lộ ra khí tức lạnh như băng, "Mẹ đánh giá cao con rồi. "

"Được rồi. " Đan Trác nhún nhún vai, nói tiếp, "Con gái của ta không cần mệt mỏi như vậy, trước tiên đi tới phòng tư pháp đi."

"Không cần. " Bùi Châu Hiền xoay người, nhìn thẳng vào mẹ mình, "Sở trường của con là phương diện về hình pháp cùng với hình sự, cho dù mẹ để cho con giúp mẹ thiết kế hợp đồng, cũng sẽ học chậm hơn so với người tốt nghiệp chuyên môn về luật thương mại. Chẳng bằng để cho con từ chỗ cao nhất làm lên. "

Huống chi, tại phòng pháp vụ, đối mặt với lĩnh vực quen thuộc nhất, sợ rằng tốc độ phát triển của cô sẽ rất chậm.

"Như vậy...." Đan Trác gật đầu, hai tay chống cằm, "Vậy.... Con làm thư ký của ta đi. "

Nheo lại mắt, dáng vẻ suy tư của Bùi Châu Hiền lúc này cùng với dáng vẻ suy tư của Tôn Thừa Hoan giống nhau như đúc, sau nửa ngày mới nói, "Được. "

Làm thư ký của Đan Trác, có thể tiếp xúc với những người khác nhau, cũng tốt.

"Được rồi, đến giờ cơm trưa rồi, đi thôi, ăn cơm trưa. " vỗ vỗ tay, đứng lên, Đan Trác từ sau bàn làm việc đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, "Châu Hiền, vẻ mặt vừa rồi của con...."

Giơ lên lông mày, như trước bảo trì nét mặt thản nhiên, Bùi Châu Hiền mím mím môi nhìn mẹ mình vẫn không nói một lời.

"Ah, cùng Tôn Thừa Hoan có điểm giống. " Đan Trác mỉm cười, "Giống như vợ chồng?"

Không nghĩ tới mẹ của mình sẽ bỗng nhiên nói ra lời như vậy, vẻ mặt của Bùi Châu Hiền biến đổi, trên mặt từ từ nổi lên sắc hồng, nhưng lại rất nhanh bị cô khống chế xuống, "Không phải mẹ muốn đi ăn cơm sao?

"Ừ, đi thôi. " Từ sau khi Châu Hiền trở về bà liền đối với biểu hiện của cô hết sức hài lòng, Đan Trác xoay người mở cửa ra khỏi phòng làm việc, Bùi Châu Hiền cùng đi theo qua, cùng bà đi song song với nhau, chỉ là ở dưới đáy lòng vẫn còn có chút ngượng ngùng vì câu bà vừa nói kia.

Giống như vợ chồng?

Nếu như Tiểu Đản ở đây, nghe được mẹ của cô nói như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.

------

Tôn Thừa Hoan ở trong thư phòng, ngày bình thường luôn bề bộn nhiều việc, nhưng Tôn Thừa Hoan lúc này lại gục xuống bàn, rất buồn rầu mà cầm lấy tóc, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, Tôn Thừa Hoan lập tức ngồi thẳng, cầm điện thoại lên, "Alo?"

"Thiếu chủ, dựa theo phân phó của ngài, đã đem nhân thủ phái đến nơi rồi ạ." bên đầu điện thoại kia giọng nói khiêm cung của một người đàn ông vang lên, "Cam đoan sẽ không để cho Thiếu chủ phu nhân xảy ra bất cứ vấn đề gì. "

"Ừ.... Tốt. " Tôn Thừa Hoan trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, nói tiếp, "Vậy... Có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi... Còn có, không được vì vậy mà làm bại lộ thân phận của các ngươi cho tới nay... Châu Hiền chị ấy... Dù sao tại đó cũng có rất nhiều người bảo hộ. "

"Vâng, Thiếu chủ xin yên tâm. "

"Ừm, vậy cứ như thế. " Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt đáp, đang muốn cúp điện thoại, người bên đầu điện thoại kia do dự một chút nói, "Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân buổi trưa hôm nay hình như muốn cùng Cận Phi Hàn ăn cơm, xử lý như thế nào bây giờ ạ?"

Thân thể cứng đờ, Tôn Thừa Hoan nắm điện thoại trầm mặc hồi lâu, trên mặt âm tình bất định, hơn nửa ngày chậm rãi nói, "Mặc kệ hắn, các cậu không được bại lộ, Cận Phi Hàn tuy là có chút ngu xuẩn nhưng mà người bên cạnh hắn không nhất định cũng ngu xuẩn. "

"Dạ."

Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan cầm lấy điện thoại di động ở bên cạnh, nhìn xem ảnh chụp Bùi Châu Hiền trên màn hình điện thoại di động hồi lâu, lại đem điện thoại di động thả trở về.

Sau khi trở về, thấy Cận Phi Hàn, là khó mà tránh khỏi.

Bùi Châu Hiền trước khi đi nói qua, nếu người yêu bị cướp đi, thì không phải là người yêu chân chính.

Nàng và Bùi Châu Hiền, đều là hai bên thật sự yêu nhau.

Nghĩ như vậy, lo lắng trên mặt Tôn Thừa Hoan rốt cục tản đi đôi chút, thở ra một hơi, bắt đầu chính thức mà bận rộn.

-----

Bùi Châu Hiền và Đan Trác đến một khách sạn lớn, sau đó tiến thẳng vào một phòng ăn đã đặt trước, liền thấy được Cận Phi Hàn vốn đang ngồi nhìn thấy cô lập tức đi tới, mày nhăn lại, lập tức xoay người, mới vừa bước ra phòng ăn, giọng nói mang theo tức giận của Bùi Đình Vĩ ở phía sau vang lên, "Thái độ con như vậy là sao?"

Không có dừng bước lại, Bùi Châu Hiền giống như trào phúng nhếch khóe miệng một cái, tự nhiên đi ra ngoài, Đan Trác liếc nhìn hai nam nhân trong phòng ăn, xoay người rời đi thần sắc trên mặt cùng Bùi Châu Hiền không có khác nhau chút nào, chỉ lạnh lùng mà ném câu nói tiếp theo, "Bùi Đình Vĩ, ông càng sống càng thụt lùi."

Dứt lời, cũng giống như Bùi Châu Hiền xoay người rời đi, mà trong phòng ăn chỉ truyền tới tiếng hô tức giận của Bùi Đình Vĩ, âm thanh chén trà bị ném xuống mặt đất vỡ tan, cùng với âm thanh Cận Phi Hàn giả mù sa mưa khuyên bảo ông ta.

Đuổi kịp bước chân của Bùi Châu Hiền, Đan Trác cùng cô vai kề vai đi tới, "Chúng ta đi ăn cơm đi. "

"Được." không hoài nghi chút nào có phải là Đan Trác không có đem lời của mình nói với Bùi Đình Vĩ hay không, Bùi Châu Hiền chỉ là thuận miệng đáp một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước.

"Châu Hiền, bộ dáng như vậy của con, vẫn thích hợp làm kiểm sát trưởng hơn." Đan Trác bỗng nhiên giống như là cảm khái cái gì bình thường nói xong, "Bộ dạng vừa rồi của con, bỗng nhiên làm cho ta cảm thấy ba ba con và Cận Phi Hàn đều giống như tội phạm. "

Quay đầu liếc mắt nhìn Đan Trác, thần tình trên mặt Bùi Châu Hiền nhìn không ra vui giận, "Mẹ trước sau như một làm cho con xem không hiểu. "

"Chậc, con gái đối với ta nói như vậy, ta nên cao hứng hay là nên thương tâm đây?" Đan Trác như cười mà không phải cười nói, sau đó giống như hai mẹ con nhà người thường vẫn làm khoác tay Bùi Châu Hiền nói, "Ăn cơm xong đi dạo phố đi."

Nhíu lên lông mi, Bùi Châu Hiền không hiểu nhìn bà, "Vì sao?"

"Cái kia, vài năm con đã dưỡng thành thói quen ta biết, Tôn Thừa Hoan nhân nhượng con ta cũng biết. " Đan Trác nhìn thẳng vào cô trong mắt mang ý cười, giọng nói lại hết sức đứng đắn, "Nhưng mà bây giờ con không phải Bùi kiểm sát trưởng, con là người thừa kế tập đoàn Trường Vĩnh, không thể để cho người khác khinh thường. "

Suy tư trong chốc lát, giống như là cảm thấy có đạo lý, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa.

"Thiếu chủ, Thiếu chủ phu nhân ngay cả cửa phòng ăn cũng không vào rồi rời đi. " Tôn Thừa Hoan đang ăn cơm trưa bỗng nhiên nhận được điện thoại, vừa cầm microphone liền nghe được người đầu bên kia điện thoại hưng phấn mà nói, suýt chút nữa bị nghẹn cơm, ho khan hơn nửa ngày uống vài hớp nước mới đem cơm nuốt xuống được, "A. . . Ừ. . . Tốt. . ."

Nói không rõ là cảm giác gì, trong đầu tưởng tượng thấy vẻ mặt và động tác của Bùi Châu Hiền, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch, ánh mắt liếc qua liếc đến Khương Sáp Kỳ và Tú Anh đang nghi ngờ xem chính mình, vội vã làm ra vẻ mặt nghiêm túc, "Ừ... Tốt.... A, không phải..... Cái kia, kỳ thực các cậu không cần mỗi thời mỗi khắc đều cùng tôi báo cáo...."

"Vâng, Thiếu chủ!" Điện thoại lần nữa cắt đứt, Tôn Thừa Hoan gãi đầu, liếc mắt nhìn hai người đang nhìn mình chằm chằm, ra vẻ mặt nghiêm túc, cầm đũa lên, rất nghiêm túc nói, "Ăn cơm. "

Chỉ là lúc vùi đầu ăn cơm, trên mặt lại không ngừng được mà cười ngây ngô.

Buổi tối trước khi ngủ, không đợi Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại tới, Bùi Châu Hiền liền gọi lại, biểu hiện là số điện thoại lạ.

"Tiểu Đản, chị mới đổi số điện thoại ở kinh đô." Trái với vẻ ngoài lạnh như băng lúc ban ngày kia đây là một mặt hoàn toàn trái lại, giọng nói của Bùi Châu Hiền ôn nhu, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều, "Về sau gọi vào số này nha."

"Được." Tôn Thừa Hoan ngồi ở trong thư phòng, nghe thấy giọng nói ôn nhu của Bùi Châu Hiền, cười ngây ngô vài tiếng lại không nói lời nào.

"Làm gì mà cười ngu ngốc như vậy?" Bùi Châu Hiền tắm rửa xong ngồi ở trên giường thổi tóc, trên đầu gối còn bày đặt một phần tư liệu, nghe được âm thanh Tôn Thừa Hoan cười ngây ngô trong lòng ngòn ngọt, sủng nịch mà nói, "Đụng phải chuyện gì sao?"

"Không có...." Tôn Thừa Hoan do dự một chút, không biết có nên nói cho Bùi Châu Hiền chính mình vẫn phái người ngầm bảo vệ chị ấy hay không, ấp úng nửa ngày một câu nói cũng nói không nên lời.

"Hử?" Vừa nghe giọng nói này của nàng liền biết chắc có việc gì đó lừa gạt mình, âm điệu của Bùi Châu Hiền kéo cao lên mang theo một chút mùi vị uy hiếp, "Ngày hôm qua người nào nói với chị chính mình sẽ thành thật ngoan ngoãn nghe lời vậy?"

"A.... A...." Gãi đầu, một hồi lâu, Tôn Thừa Hoan chần chờ vài giây, trung thực mà nói, "Em sợ nói ra chị sẽ tức giận."

"Nói. " chỉ một chữ, tuy nhiên giọng nói của Bùi Châu Hiền không băng lãnh như ban ngày, nhưng cũng tràn đầy uy nghiêm, Tôn Thừa Hoan sờ mũi một cái, "Em... Ừm, cái kia... Tào Minh Nghĩa sẽ ở phía nam ẩn náu, em cũng sẽ phái người ở phương bắc ẩn náu. "

"Cho nên. " lần này đổi thành hai chữ, trong lòng Bùi Châu Hiền mơ hồ biết Tôn Thừa Hoan muốn nói gì, có chút bất đắc dĩ, rồi lại có chút vui mừng.

Tôn Thừa Hoan quả nhiên vẫn sẽ để ý đến cô như vậy, cho dù nam bắc chia lìa, vẫn sẽ phái người ngầm bảo vệ an toàn cho cô.

"Em an bài nhân thủ ngầm bảo vệ chị." đối với Bùi Châu Hiền hiểu rõ quá sâu Tôn Thừa Hoan tự nhiên biết rõ Bùi Châu Hiền đoán được sự thật, tiếp tục thẳng thắn sẽ được khoan hồng, "Em chỉ là vẫn không yên lòng. "

"Được rồi, chị không trách em. . ." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng cười, vẻ mặt tràn đầy ngọt ngào, một lúc lâu mới đè xuống vui mừng, "Ngược lại là. . . Như vậy có thể hại bọn họ bại lộ hay không, dù sao. . ."

"Yên tâm đi. " Tôn Thừa Hoan giơ lên một nụ cười tự tin, "Thanh Long Bang và Tôn Lang Bang là không cùng một dạng. "

"Ừ, vậy là tốt rồi. " Bùi Châu Hiền gật đầu, tâm niệm vừa động, chợt cười đến mười phần quyến rũ, "Nói cách khác, Tiểu Đản biết chuyện chị ăn cơm buổi trưa?"

"Ách.... Đúng vậy."

"Tiểu Đản ngốc, vậy thì có cái gì mà cao hứng, vốn chính là nên như vậy." Bùi Châu Hiền rất tự nhiên nói, giọng nói tràn đầy đương nhiên.

Vốn chính là nên như vậy....

Một tay Tôn Thừa Hoan đặt lên bàn, cằm gối trên cánh tay, nghe giọng nói của Bùi Châu Hiền, vốn bởi vì Bùi Châu Hiền rời đi mà tâm tình tối tăm phiền muộn triệt để quét hết sạch sẽ.

Có lẽ, xa cách một thời gian ngắn, cũng không phải là một chuyện xấu.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro