Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra cầm một cái khăn chà chà mái tóc, đi đến bên giường mới phát hiện mình có điện thoại.

Bùi Châu Hiền cầm lấy di động, nhìn đến màn hình thông báo, hơi hơi có chút kinh ngạc, "Alo?"

"Xin chào.....Kiểm sát trưởng đại nhân." Điện thoại bên kia vang lên thanh âm lười biếng,làm cho cô khó có thể liên tưởng đến người kia lúc ban ngày thật sự rất nghiêm túc.

Bùi Châu Hiền áp chế cảm giác kỳ dị trong lòng, "Tôn Thừa Hoan?"

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan dựa đầu giường, nhẹ nhàng cười, "Học tỷ, chị không phải nói có thời gian liên hệ chị sao?"

"Ừ....." Bùi Châu Hiền ngồi vào bên giường, lộ ra nụ cười, "Em biết chị hiện tại có thời gian sao?"

"Chị biết em biết chị hiện tại có thời gian sao?" Tôn Thừa Hoan khó có dịp mồm mép đùa giỡn, lúc trước vĩnh viễn mặt lúc nào cũng mang theo vẻ u buồn lúc này vẻ mặt lại mang theo nhiều ý cười.

"Chị biết em biết chị biết em biết chị hiện tại có thời gian" Bùi Châu Hiền mang khăn mặt phóng tới một bên, mấy ngày nay tâm trạng luôn luôn áp lực nhưng bởi vì cuộc đối thoại quỷ dị này của Tôn Thừa Hoan mà cảm thấy tốt hơn một ít.

"Haha.....Kia không phải chứng minh học tỷ có thời gian sao?" Tôn Thừa Hoan giảo hoạt nói, "Đúng không học tỷ?"

Bùi Châu Hiền xửng sốt, tiếp theo mi nhíu lại, "Thừa Hoan, em dám đùa cợt với chị sao?"

"Hắc hắc hắc hắc....." Tiếng cười của Tôn Thừa Hoan nghe thập phần xấu xa, làm cho Bùi Châu Hiền vừa tức giận vừa buồn cười, "Em đúng là, mồm mép hết sức."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan nhíu nhíu mi, "Xin chỉ giáo cho em?"

"Tự em biết." Bùi Châu Hiền nắm di động đi đến trước tủ đầu giường, cầm lấy máy sấy tóc của chính mình bắt đầu sấy tóc.

Tôn Thừa Hoan nghe thanh âm từ đầu bên kia, trong đầu nhịn không được liền hiện ra bộ dáng của Bùi Châu Hiền mặc đồ ngủ, tóc dài ướt át, không hiểu trên mặt là biểu tình gì, cũng không tiện nói với Bùi Châu Hiền nữa, "Học tỷ đang sấy tóc sao? Em không quấy rầy chị nữa."

Bùi Châu Hiền cũng hiểu nói chuyện như vậy không được tiện lắm, thực rõ ràng "Ừ" một tiếng, nghe điện thoại đầu bên kia người nọ không nói thêm câu nào liền cúp điện thoại.

Để điện thoại lên trên bàn, Bùi Châu Hiền lúc này có chút không hiểu về cú điện thoại lúc nãy, lắc đầu, tiếp tục sấy tóc.

Tôn Thừa Hoan......Kỳ thật em ấy vẫn là đứa trẻ đi.

Cô ban ngày không nên nghi ngờ em ấy.

Lúc ban ngày, Tôn Thừa Hoan không có chút nào lao lực đã đánh thắng mấy côn đồ to con, chuyện này đối với người thường mà nói là không có khả năng.

Cho dù Tôn Thừa Hoan là Phú nhị đại cũng vậy, cũng không thể có một thân võ nghệ tốt như vậy đúng không?

Có cha mẹ nào lại đem con ruột của mình huấn luyện thành như vậy được?

Dựa vào sự mẩn cảm của kiểm sát trưởng, Bùi Châu Hiền rất nhanh liền cảm thấy thân phận của Tôn Thừa Hoan không đồng nhất, suy nghĩ rất lâu, đều không có nghĩ đến ở X dặm rốt cuộc có nhà ai họ Tôn.

Ban ngày lấy số điện thoại di động đưa cho Tôn Thừa Hoan, trừ bỏ cảm thấy học muội này cũng không tệ lắm đáng giá ở ngoài thân cận một chút, cũng có một tia muốn hòa hỏa nói chuyện, mà nay cuộc gọi này , Bùi Châu Hiền bỗng nhiên cảm thấy Tôn Thừa Hoan thật chất vẫn là đứa nhỏ, chính là thoạt nhìn là một đứa nhỏ thuần thục thôi, nhưng bên trong vẫn còn rất nghịch ngợm.

Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại xong ngáp một cái, ném điện thoại di động sang một bên, xoay người ghé vào trên giường nhắm mắt lại.

Làm như vậy chắc học tỷ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.....

Tôn Thừa Hoan nàng cũng chỉ là một người bình thường hai mươi tuổi, cùng lắm là con gái của thương nhân mà thôi.

Tú Anh đi đến bên người Tôn Thừa Hoan giúp nàng đắp chăn, nắm đao đi qua nằm bên cạnh Tôn Thừa Hoan, nhìn Tôn Thừa Hoan, chậm rãi ngủ.

Tôn Thừa Hoan sau khi Tú Anh ngủ bỗng dưng mở mắt, nhìn Tú Anh đang ngủ say, bất đắc dĩ lắc đầu, đem cái chăn ở trên người mình kéo qua.

Sau đó đắp lên người của Tú Anh.

Nha đầu kia....

Tôn Thừa Hoan âm thầm thở dài, con ngươi u ám.

Nếu nói người cần phải đi khám bác sĩ, ngoại trừ nàng ra, Tú Anh cũng nên đi đi.

Sự kiện ba năm trước đây, không chỉ có ảnh hưởng đến mình nàng mà thôi.

Nhưng là.........Đi khám bác sĩ........

Tôn Thừa Hoan nhắm lại mắt, khóe môi nở lên một nụ cười trào phúng.

Nàng như thế nào có khả năng nói cho người ngoài biết suy nghĩ của mình, đi khám bác sĩ sao? Nực cười...

Mấy ngày sau, ánh mặt trời như trước sáng lạn, văn phòng của Trưởng phòng kiểm sát, Chương Vận lo lắng đối với Trưởng phòng nói, "Trưởng phòng, chuyện này thật sự để tùy ý Bùi Châu Hiền muốn làm gì thì làm hay sao? Cô ta đã muốn đem vụ án kia mang đến pháp viện......"

Vạn Quyền hai tay đan vào nhau, cau mày lại, dường như là đang suy nghĩ cái gì.

"Trưởng phòng...."

"Cậu nghĩ rằng tôi và cậu đều muốn như vậy sao?" Vạn Quyền bỗng dưng dùng sức vỗ mạnh vào cái bàn, thuốc lá vẫn nằm yên trong gạt tàn, nhưng vì cú đập bàn đó mà làm cho bụi thuốc lá bay lung tung, "Viện phó, viện trưởng của pháp viện tỉnh đều đem cô ta là học trò đắc ý nhất, ai dám đụng tới cô ta?"

"Nhưng là..." Chương Vận nắm chặt quyền, hạ giọng, "Trưởng phòng, Hồ tổng cũng không phải là chỗ chúng ta có thể đắc tội.......Thị trưởng Vương....."

"Tốt lắm!" Vạn Quyền sinh khí đánh gãy lời nói của Chương Vận, "Tôi đương nhiên biết."

Chương Vận nhìn thấy hắn tức giận cũng không dám nói thêm gì nữa, thối lui đến một bên trầm mặc.

"Đinh linh linh, Đinh linh linh....." Điện thoại ở trên bàn công tác của Vạn Quyền bỗng dưng vang lên, đang phiền não Vạn Quyền phiền toái tiếp điện thoại "Alo?"

"A.........Viện trưởng, tôi biết.....Tôi biết....như vậy sao.....Được rồi.......Tốt tốt.....Tôi hiểu được...tốt...."

Đem điện thoại để xuống, Vạn Quyền nặng nề thở ra một hơi, "Chương Vận, chuyện này, cậu không được can thiệp vào nữa."

"Cái gì?" Chương Vận bất khả tư nghị trừng mắt nhìn Vạn Quyền "Trưởng phòng......"

"Được rồi. Cứ như vậy đi. Ra ngoài đi." Vạn Quyền hướng tới phất phất tay với hắn, "Nhớ kỹ, không được động vào."

Chương Vận khẽ cắn môi, nắm chặt quyền, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ buông ra "Vâng."

Nếu chuyện này trong lời nói thành công, hắn sẽ được trả công hậu hĩnh, chết tiệt Bùi Châu Hiền.

Hận rất hận, Chương Vận nhìn đến thái độ của Vạn Quyền hiện tại, cũng biết việc không thể thành công, cũng có thể căm giận đi ra khỏi văn phòng của Trưởng phòng.

Vạn Quyền nhìn Chương Vận rời khỏi, bộ dạng trấn định kia mới biến mất, có chút bối rối cầm điếu thuốc lên hút vô một ngụm, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn, lo lắng về thái độ nên đối xử với Bùi Châu Hiền sau này.

Viện trưởng cư nhiên tự mình gọi điện thoại đến, nói hắn đem vụ án của Hồ Tưởng giao cho Bùi Châu Hiền xử lý không được nhúng tay vào, chuyện này lúc trước căn bản là chưa từng xảy ra.

Nếu Viện trưởng đã nói như vậy, hắn đương nhiên không có khả năng tiếp tục gây khó dễ cho Bùi Châu Hiền.

Tuy rằng Vương phó thị trưởng chức danh nghe ra cũng thật vang dội, nhưng là sao có thể so với Viện trưởng của bọn họ, thị trưởng của bọn họ, nhưng có khả năng thăng cấp lên tới Cao viện của tỉnh đi.

Bùi Châu Hiền mấy ngày nay xử lý những vụ án cùng nhau rất cẩn thận, vốn là một người rất cẩn thận, lần này càng phải cẩn thận, sợ lưu lại sơ hở gì làm cho Vạn Quyền bắt được làm cho cô không thể tiếp tục xử lý vụ án này.

Chính là.....

Bùi Châu Hiền nhìn tư liệu của những người hiềm nghi phạm tội , không khỏi thở dài.

Hồ Tưởng mới hơn mười tám tuổi mà thôi, phạm tội cố ý giết người này, dù như thế nào phán cũng hơn mười năm hai mươi năm, sau này đi ra.....

Đối đãi với những người hiềm nghi phạm tội trước giờ Bùi Châu Hiền đều dùng thái độ lạnh lùng, lần này lại mềm lòng.

Dù sao vẫn là cái đứa nhỏ không phải sao?

"Alo?" Di động bỗng nhiên vang lên, Bùi Châu Hiền bắt máy, lại nghe đến thanh âm bên đầu bên kia bỗng dưng kinh ngạc trừng mắt.

Khương Sáp Kỳ?

"Bùi kiểm, tôi ở trong tay có tư liệu của Hồ Tưởng nha, cô khẳng định không có." Khương Sáp Kỳ như trước thanh âm kiều mỵ, thậm chí có chút nũng nịu làm cho người khác rung động.

Bùi Châu Hiền nghe vậy nhăn lại mi, nhìn nhìn chung quanh, nắm di động đi đến cầu thang bộ, "Vì cái gì bỗng dưng nói những lời này với tôi?"

Cô không thể không hoài nghi mục đích của Khương Sáp Kỳ.

Đầu bên kia, cằm di động dựa vào ở đầu giường nắm sợi tóc của mình đùa giỡn, trên mặt của Khương Sáp Kỳ một chút kiều mỵ đều không có ngược lại thật nghiêm trang, "Bùi kiểm nói đùa, nói như thế nào thì hai chúng ta cũng coi như là đồng học không phải sao?"

Bùi Châu Hiền đối với cách nói của của cô tuyệt đối không cảm động, "Khương luật sư làm cho Châu Hiền cảm thấy thụ sủng nhược kinh nha."

Khương Sáp Kỳ là nữ nhân giảo hoạt, không bao giờ làm mình bị chịu thiệt, bỗng nhiên nói với cô có tư liệu, nhất định là có mục đích gì đó, cô nhất định phải cẩn thận.

"A, tôi chỉ muốn cùng Bùi kiểm kết giao bạn hữu.........." Khương Sáp Kỳ ái muội nói.

"Khương luật sư lại nói đùa." Bùi Châu Hiền thản nhiên nói.

"A.........." Khương Sáp Kỳ lúc này mới xoay chuyển lời nói đứng đắn một ít, "Tôi chỉ là cảm thấy, tòa án này nếu không có Bùi kiểm chơi với tôi thật sự là không thú vị..."

Nói đến lúc sau, ngữ khí không dễ dàng đứng đắn một ít lại bắt đầu mang theo một tia cảm giác dụ dỗ.

Đối với cách nói như vậy, Bùi Châu Hiền đương nhiên là không tin, đang muốn tiếp tục nói, lại nghe Khương Sáp Kỳ tiếp tục nói, "Huống chi, Tiểu Hoan Hoan nhà chúng ta về sau tính đi viện kiểm sát của cô công tác, vạn nhất cô bởi vì khi dễ tôi mà gây khó dễ cho Hoan Hoan làm sao bây giờ?"

Bùi Châu Hiền nghe nói như vậy bỗng dưng có chút phát hỏa.

Khương Sáp Kỳ này xem nàng là loại người nào, cô như thế nào hội bởi vì quan hệ đối thủ cùng với Khương Sáp Kỳ mà gây khó dễ cho Tôn Thừa Hoan.

Đừng nói Tôn Thừa Hoan là sư muội của cô, cho dù Tôn Thừa Hoan chính là người khác thì cô cũng không như thế.

"Khương luật sư lo lắng nhiều rồi, Tôn Thừa Hoan là sư muội của tôi, tôi tự nhiên là sẽ chiếu cố tốt cho em ấy." Bùi Châu Hiền lạnh lùng gằn giọng nói từng tiếng xong.

"Tôi chỉ lo lắng cho cô mà thôi, cho nên vẫn là nên đem tư liệu cho cô, bắt người đừng nương tay........"

Bùi Châu Hiền hít sâu một hơi khống chế cảm xúc của chính mình, nghĩ Khương Sáp Kỳ đưa tư liệu cho mình là chuyện trọng yếu tất nhiên mà thôi, khôi phục lạnh lùng bộ dáng, "Một khi đã như vậy, Khương luật sư đem tư liệu cho tôi đi."

"Bây giờ chắc đang ở trong hộp thư của cô rồi." Khương Sáp Kỳ nói một câu, sau đó nói tiếp, "Cứ như vậy đi, Bùi kiểm, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Bùi Châu Hiền thu hồi di động của mình, đi đến chỗ ngồi của mình.

Khương Sáp Kỳ cúp điện thoại xong ném điện thoại sang một bên, hai chân ở bên giường lắc lư lắc lư, không để ý bởi vì động tác của mình mà váy ngủ đã nhếch lên.

Thiếu chủ cư nhiên vì Bùi Châu Hiền hao tốn rất nhiều tâm tư, lại không nói cho Bùi Châu Hiền biết.

Xem ra về sau cô phải điều chỉnh thái độ của mình với Bùi Châu Hiền rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro