Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi kiểm,vụ án này...." Trần đội trưởng nhíu nhíu mày, nhìn Bùi Châu Hiền, "Phía trước không phải kết quả đã định rồi hay sao?"

"Trần đội trưởng thẩm vấn hai vị hình cảnh hiềm nghi kia có suy nghĩ như thế nào?" Bùi Châu Hiền hỏi mà không đáp, nhìn Trần đội trưởng.

Tôn Thừa Hoan nhìn sườn mặt của Bùi Châu Hiền, bỗng nhiên cảm thấy Bùi Châu Hiền đúng là một nữ nhân vừa đẹp vừa có khí chất xuất chúng.

Nữ nhân như vậy........Kiểm sát trưởng mỹ nữ sao?

Trần đội trưởng tránh đi ánh mắt của cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Châu Hiền, "Yên tâm đi Bùi kiểm, bác sẽ giải quyết việc chung."

"Được. Trần đội trưởng, cháu tin tưởng Bác." Bùi Châu Hiền chậm rãi gật đầu, "Cháu có trong tay mấy phần khẩu cung, chứng cớ trong lời nói cùng với báo cáo xét nghiệm, cùng với cục của Bác đưa tới hoàn toàn không giống nhau.

"Sao?" Trần đội trưởng kinh ngạc nhìn Bùi Châu Hiền, "Không biết khẩu cung và báo cáo nội dung như thế nào?"

"Hai phần khẩu cung, khác biệt là Giang Trung người phạm tội hiềm nghi, khẩu cung của Tôn Tấn, dựa theo bọn họ khẩu cung, lúc ấy bọn họ mạnh mẽ đem hai người bị hại kéo vào ghế sô pha, Hồ Tưởng tiến hành xâm hại xong, lại sai khiến thuộc hạ cùng nhau xâm hại người bị hại." Bùi Châu Hiền mặt nghiêm lại trần thuật hai lời khẩu cung, ngữ khí nghe rất là bình tĩnh, nhưng Tôn Thừa Hoan rất dễ dàng nhìn thấy Bùi Châu Hiền hai tay nắm chặt thành quyền.

Trần đội trưởng khiếp sợ nhìn Bùi Châu Hiền, "Điều đó không có khả năng."

Bùi Châu Hiền không để ý đến lời nói của Trần đội trưởng, tiếp tục nói, "Lúc sau hai gã sai vặt thấy hai người bị hại khóc nói sẽ báo cảnh sát, Hồ Tưởng tàn nhẫn nói với hai gã sai vặt tiếp tục bạo hành ngược đãi hai người bị hại, thậm chí muốn siết cổ hai người bị hại cho đến chết....."

"Bùi kiểm!" Trần đội trưởng mạnh mẽ đánh gãy lời nói của Bùi Châu Hiền, "Lời khai.......Lời khai không phải như thế!"

"Cháu biết không giống vậy." Bùi Châu Hiền nhìn thẳng Trần đội trưởng, đôi mắt đẹp kia một chút độ ấm cũng không có, "Lời khai được trình tới nói, Giang Trung cùng Tôn Tấn ở trên ghế sô pha đối với hai người bị hại thực hiện hành vi đồi bại, tiếp thep Hồ Tưởng theo đúng lời hẹn tới nơi, hai người nữ bị bắt, tiếp theo hắn thấy hai người bị hại khóc lóc khẩn trương nên mới sai người giết chết người bị hại......"

Nói đến đây, Bùi Châu Hiền nheo mắt nhìn Trần đội trưởng, "Trần đội trưởng, Giang Trung cùng Tôn Tấn chính là hai tên côn đồ, mà Hồ Tưởng luôn luôn là người sai khiến một nhóm người đó, hai phần lời khai bất đồng nhau, chẳng lẽ Bác không nhìn ra lời khai nào là thật lời nào là dối trá hay sao?"

Trần đội trưởng trên mặt thần sắt biến hóa, vẻ mặt làm như do dự tự hỏi cái gì đó, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, "Bùi kiểm, Bác sẽ cho cháu một cái công đạo."

Bùi Châu Hiền lắc đầu, tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, một gốc cây bông gòn, những bông hoa nở rực rỡ trên cây, ngữ khí sâu kín, "Không phải cho cháu một cái công đạo, mà cho hai người bị hại một cái công đạo."

Tôn Thừa Hoan như vậy lẳng lặng nhìn Bùi Châu Hiền, con ngươi âm trầm.

Vụ án này nàng căn bản không có cẩn thận đi nghiên cứu chuyện gì đã xảy ra, lúc trước Khương Sáp Kỳ đưa tư liệu này tới, chính là đơn thuần biết án này có liên quan đến Hồ Tưởng con trai của Hồ Vĩ, nhưng là không nghĩ tới cư nhiên....

Chuyện súc sinh như vậy, Thanh Long Bang nếu có ai dám phạm, nhất định phải lấy cái chết để tạ tội.

Bùi Châu Hiền cùng Trần đội trưởng thương lượng một số chuyện xong, liền cùng Tôn Thừa Hoan cùng nhau ly khai cục công an.

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, có chút miễn cưỡng lộ ra một chút tươi cười, "Hôm nay, vẫn là chị mời em ăn cơm đi."

Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào cô, không cười, mà lắc đầu, "Không được, lần trước nói lần đi ăn tiếp theo em mời."

"Ha ha, em xem em vừa nói tiếp theo là em mời." Bùi Châu Hiền cố gắng thả lỏng chính mình, dường như hay nói giỡn bình thường nói, "Cho nên lần này là chị mời."

"Học tỷ......." Tôn Thừa Hoan có chút bất đắc dĩ phản bác, "Chị biết rõ em không phải ý này."

"Tốt lắm, em muốn mời liền để em mời đi, nhưng ăn chỗ nào là chị chọn" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên phát hiện chính mình chỉ cần cùng một chỗ với Tôn Thừa Hoan, là có thể rất dễ dàng làm cho chính mình bình tĩnh lại,mà không phải cảm xúc bùng nổ.

"Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu.

Nửa giờ sau.

"Học tỷ...." Tôn Thừa Hoan cầm đũa, vẻ mặt ai oán nhìn Bùi Châu Hiền.

"A, đã lâu chị không ăn ở căn tin trường, cũng không tệ lắm." Bùi Châu Hiền ăn miếng cơm, khen lên một tiếng, ngẩng đầu chống lại vẻ mặt ai oán của Tôn Thừa Hoan, che miệng cười khẽ, "Chị nghĩ trở lại đây ăn đã lâu, nhưng là không có thời gian, lần này rốt cục có thể ăn rồi."

Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của cô, tâm tình dường như rất tốt, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thỏa mãn, lắc đầu, cúi đầu ăn cơm.

Bùi Châu Hiền cư nhiên nói muốn cùng nàng đến căn tin của trường ăn cơm, đúng là dọa đến nàng mà.

"Thừa Hoan, em nhìn rất gầy." Bùi Châu Hiền ăn mấy muỗng cơm, bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan thật lâu, nói ra một câu.

"Sao?" Tôn Thừa Hoan đang cúi đầu ăn cơm nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô, chớp chớp mắt, "Có sao đâu?"

"Có......" Bùi Châu Hiền gật gật đầu, ngón tay chỉ quần áo của Tôn Thừa Hoan, "Xương quai xanh lộ ra hết rồi."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt, tiếp theo cúi đầu nhìn cổ áo của chính mình, quả nhiên cổ áo Polo không biết khi nào bị lệch ra, lộ ra xương quai xanh.

Tôn Thừa Hoan luôn luôn bình tĩnh mặt lập tức đỏ bừng, kéo kéo cổ áo lên, nhìn Bùi Châu Hiền một trận khó thở.

Nàng như vậy xem như là đang bị đùa giỡn đúng không?

Đường đường là Thiếu chủ, cư nhiên bị một nữ nhân đùa giỡn??

Bùi Châu Hiền, gật gật đầu, "Như vậy thoạt nhìn rất hoàn hảo, bất quá em nên ăn nhiều một chút đi."

Lời nói xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng là vẻ mặt thỏa mãn ăn cơm.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền như vậy, do dự vài giây, vẫn không mở miệng nói Bùi Châu Hiền đến ký túc xá của mình nghỉ ngơi.

Ba giờ đi làm ở viện kiểm sát, hiện tại đã gần tới giờ, Bùi Châu Hiền về nhà thu thập một chút, phỏng chừng không thể ngủ một giấc liền trở lại đi làm, chi bằng trực tiếp đến ký túc xá của nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ gần tới giờ lại đi làm.

Nhưng là............Ký túc xá như vậy là không gian của tư nhân........

Tôn Thừa Hoan chính là do dự vài giây, liền không mở miệng làm cho Bùi Châu Hiền lưu lại.

Một đường cùng Bùi Châu Hiền cùng nhau đi tới, buổi chiều ánh nắng thập phần chói mắt, Tôn Thừa Hoan híp mắt, hai tay đút túi quần không nói lời nào.

"Thừa Hoan........" Lúc này ở trường cơ bản không có người, Bùi Châu Hiền trong lòng một mảnh yên tĩnh, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, "Chị vốn........Không thể nào nhẫn tâm khởi tố Hồ Tưởng, Hồ Tưởng mới mười tám tuổi, chị cảm thấy hắn vẫn còn là đứa nhỏ....."

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng nghe, không có mở miệng phát biểu ý kiến gì.

"Không nghĩ tới chân tướng vụ án cư nhiên lại như vậy." Bùi Châu Hiền cười khổ một chút, nhìn lên bầu trời xanh, "Tại đây bầu trời rộng lớn, cư nhiên lại cư xử ác nhân như vậy, vẫn là một cái đứa nhỏ mười tám tuổi.......Hơn nữa....."

Bùi Châu Hiền thanh âm càng phát ra chua xót, "Đồng lõa trong đó cư nhiên còn có cảnh sát......Thậm chí........"

Thậm chí có khả năng còn có kiểm sát trưởng.

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền liếc mắt một cái, quay đầu nhìn thẳng về phía trước, "Học tỷ phải biết rằng, trên đời này, có ánh sáng đương nhiên sẽ có bóng tối, nếu không có bóng tối, chỉ sợ ánh sáng không biết đi theo ai?"

Bỗng nhiên nghe tới luận điệu như vậy, Bùi Châu Hiền khiếp sợ nhìn Tôn Thừa Hoan, một trận cảm giác kỳ quái bỗng nhiên hiện diện.

Tôn Thừa Hoan sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, quay đầu đối với Bùi Châu Hiền nở một nụ cười sáng lạn, "Chẳng qua, ánh sáng sẽ nuốt hết bóng tối không phải sao? Mỗi một buổi sáng, ánh sáng mặt trời chiếu sáng lên toàn bộ thế giới."

Bùi Châu Hiền nghe đến lời này xong, cảm giác kỳ quái rốt cuộc cũng qua đi, nhưng là nhìn thấy Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười sáng lạn, nhưng ánh mắt không rõ cảm xúc.

Bỗng nhiên có điểm đau lòng.

Tôn Thừa Hoan cũng không phải là đứa nhỏ chưa lớn hay sao? Vì cái gì sẽ có ý nghĩ như vậy?

Có phải bản thân đã trải qua cái gì hay không?

Tầm mắt rơi xuống máy trợ thính của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền thở dài, "Thừa Hoan, chị hy vọng....Em là thật sự....ừhm......Thật sự cảm thấy như thế."

Cô luôn luôn thực mẫn cảm, Tôn Thừa Hoan vừa mới nói hai câu nói kia thực tự nhiên, nhưng là trong lời nói che giấu đi tình cảm, cảm giác của cô chính là không đồng dạng như vậy.

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu mi, tiếp theo từ chối cho ý kiến cười cười, "Học tỷ yên tâm đi."

Giống nàng loại này là cả đời là người của bóng tối, như thế nào có khả năng hội hướng tới ánh sáng mặt trời đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro