Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến trường học, Tôn Thừa Hoan từ trên xe đi xuống, thanh toán tiền, đang định đem vỏ kẹo mút đang ở trong tay đem bỏ vào thùng rác, nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn tên kẹo cùng với mùi vị của nó, âm thầm nhớ kỹ, thế này mới đem bỏ đi.

Ngày kế, Tôn Thừa Hoan rời giường xong liền chạy đi học, môn học tự chọn là tâm lý học tội phạm vừa lúc Khúc Lưu Thông giảng dạy, vừa đến nơi Khúc Lưu Thông liền lôi kéo nàng lại nói, "Thừa Hoan học tỷ của em nói em rất ngoan nha!"

Sao?

Tôn Thừa Hoan vừa bước vào phòng đã bị Khúc Lưu Thông bắt đến bên cạnh, vẫn còn đang kinh ngạc, nghe được lời nói của Khúc Lưu Thông, nhất thời nghĩ tới đêm qua tự nhiên thất thố ôm lấy Bùi Châu Hiền.

Tối hôm qua, không khống chế được cảm xúc.

Nhưng là...........Vì cái gì Bùi Châu Hiền dễ dàng trấn an được cảm xúc của nàng chứ?

Khúc Lưu Thông vỗ vỗ bả vai của Tôn Thừa Hoan, "Thừa Hoan a, thầy quả nhiên không nhìn nhầm em, Châu Hiền học tỷ của em còn nói em có mười phần chính nghĩa nữa đấy."

Tôn Thừa Hoan lời này khen có chút ngượng ngùng, nhức đầu, giống như bình thường bị trưởng bối khích lệ tiểu hài tử vậy, "Học tỷ quá khen."

"Ha ha, Châu Hiền học tỷ của em luôn lạnh như băng, cũng không dễ dàng khen ai đâu." Khúc Lưu Thông cười ha ha, hơi hơi có chút vui mừng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Không hổ là đệ tử của thầy."

Khó được một lần thấy Tôn Thừa Hoan ngại ngùng cúi đầu, sờ sờ mũi, lại nghe Khúc Lưu Thông nói, "Ngày mai thứ sáu, em có rãnh không?"

"A?" Tôn Thừa Hoan ngẩn người, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Khúc Lưu Thông, nghĩ nghĩ, gật đầu, "Có."

"Thầy cùng với Châu Hiền học tỷ của em đến nhà một bạn tốt của thầy, Thừa Hoan à, cùng đi đi."

"Sao ạ?" Tôn Thừa Hoan đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo gật đầu, "Dạ."

Bùi Châu Hiền cũng đi a.........

Buổi sáng thứ sáu, ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời không chút gợn mây.

Tôn Thừa Hoan rất sớm liền rời giường, chạy nhanh đến chỗ mà Khúc Lưu Thông nói nàng chờ Khúc Lưu Thông cùng Bùi Châu Hiền, vừa đứng trong chốc lát, thanh âm "Đát đát đát" vang lên, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền tao nhã đi tới, lộ ra tươi cười, "Học tỷ."

Bùi Châu Hiền đi đến trước mặt nàng, nụ cười thản nhiên, "Rất đúng giờ nha!"

"Hắc hắc........." Tôn Thừa Hoan cười cười, "Chờ mỹ nữ mà, đến sớm một chút thì tốt hơn."

Bùi Châu Hiền oán trách liếc nàng một cái, "Lại muốn chị lấy tội lưu manh khởi tố em à."

"Ha ha, Châu Hiền a, tội lưu manh đã sớm bị hủy bỏ rồi." Khúc Lưu Thông từ trên lầu đi xuống dưới cười ha ha nói, đi đến bên cạnh Tôn Thừa Hoan, "Thừa Hoan, học tỷ của em khó được tươi cười như vậy nha!"

Tôn Thừa Hoan nghe vậy, liếc Bùi Châu Hiền một cái, Bùi Châu Hiền vừa lúc nhìn nàng, hai người bỗng nhiên đối diện, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái.

Tôn Thừa Hoan ho khan vài tiếng, sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, "Giáo sư, chúng ta là muốn đi nơi nào vậy?"

"Đi sẽ biết." Khúc Lưu Thông lộ ra nụ cười hòa ái, "Đến, đi xe của thầy."

Khúc Lưu Thông tuy là giáo sư hình pháp nổi danh chuyên gia, dựa vào viết sách xuất bản cũng kiếm không ít tiền, xe cũng thực bình thường là loại hiện đại.

Ba người ngồi vào trong xe, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền đều thực tự nhiên ngồi vào ghế sau, Khúc Lưu Thông khởi động xe đi ra khỏi trường học, Tôn Thừa Hoan theo thói quen tính nhắm lại hai mắt ngồi dưỡng thần, bỗng nhiên nghĩ tới đây không phải xe của nhà mình phái tới, quơ quơ đầu.

Hai ngày nay cảm giác tò mò kỳ quái, vì cái gì luôn hội không đủ cảnh giác?

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng tự hỏi vấn đề này, mà Bùi Châu Hiền còn lại một tay chống bên cửa kính xe nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Châu Hiền, nghe nói vụ án kia gặp nhiều khó khăn?" Trong xe quá mức yên lặng, Khúc Lưu Thông mở miệng nói, làm cho hai người đang trầm lặng bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Bùi Châu Hiền thở dài, "Nếu dựa vào vụ án mà nhìn, thì một chút khó khăn đều không có."

Nếu không có nhiều người như vậy cản trở,vụ án này chắc chắn đã thẩm phán xong rồi.

"Em chính là cậy mạnh, có chuyện gì cứ nói sư phụ, sư phụ nếu có thể giải quyết liền tận lực giúp em giải quyết." Khúc Lưu Thông tự nhiên là biết ý tứ trong lời nói của cô, thở dài nói, "Em là một hạt giống tốt, cũng không thể bị những việc lung tung mà ngừng không phát triển được."

Bùi Châu Hiền nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, tiếp theo lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, "Nếu thật sự có việc gì cần em sẽ tìm sư phụ, bất quá gần nhất thì rất tốt....."

Nói tới đây, Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn Tôn Thừa Hoan bên cạnh liếc mắt một cái, "Thừa Hoan quả thật là phúc tướng của em, từ lúc nhận thức em ấy tới nay, vụ án liền tiến triển rất tốt."

Hiện tại toàn bộ chứng cớ đã gần như đầy đủ, chỉ cần chờ Trần đội trưởng nơi đó căn cứ chính xác đem lại đây, là có thể đem vụ án này đến pháp viện rồi.

Đến lúc đó, cho dù Hồ Vĩ mời luật sư tốt nhất cho Hồ Tưởng, cô đều có thể làm cho pháp viện xử án tử hình.

"Ha ha, phải không?" Khúc Lưu Thông nhìn từ kính chiếu hậu nhìn Tôn Thừa Hoan liếc mắt một cái, vui mừng nói, "Hai người là học trò đắc ý nhất của thầy a........Hôm nay chắc làm cho lão Kiều ghen tị muốn chết đi."

Bùi Châu Hiền nhìn Khúc Lưu Thông nói chuyện tựa như một đứa nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu, "Sư phụ, thầy hôm nay cùng mang theo Tôn Thừa Hoan là muốn cùng Kiều kiểm sát trưởng khoe khoang sao?"

"Đó là đương nhiên." Khúc Lưu Thông cười hắc hắc, "Có đệ tự như em thì lão Kiều đã ghen tị muốn chết, giờ thêm Thừa Hoan, hắn khẳng định là càng ghen tị.

Kiều kiểm sát trưởng?

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng nghe hai người đối thoại, nghe đến xưng hô này xong, sắc mặt bỗng nhiên có chút quái dị.

Xe tới một cái tiểu khu thì dừng lại, Tôn Thừa Hoan nhìn kiến trúc trước mắt, vẻ mặt càng thêm quái dị.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền xuống xe sau mắt liền lơ đãng liếc nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, đã thấy nàng thần sắc có chút bất đồng, không khỏi có chút kỳ quái hỏi, "Là thân thể không thoải mái hay sao?"

"Không.............Không có." Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu, nói tiếp, "Học tỷ, người chúng ta muốn đi gặp...............Là Kiều kiểm sát trưởng hay sao?"

"Đúng vậy, Viện phó kiểm sát trưởng cấp cao , Kiều Lâm Cử." Bùi Châu Hiền gật gật đầu, hít sâu nói, "Kiều kiểm sát trưởng là một người chính khí, lý tưởng của chị là muốn giống như vậy."

"Sao..........Dạ." Tôn Thừa Hoan trên mặt càng phát ra quỷ dị, sau khi Khúc Lưu Thông đi tới, cùng Bùi Châu Hiền đuổi kịp cước bộ của hắn, hướng đằng trước đi.

Ba người đi đến trước cửa của căn hộ người ta thì dừng lại, Khúc Lưu Thông ấn chuông cửa, cửa rất nhanh được mở ra, một cái trung niên nam tử cười lớn cùng Khúc Lưu Thông ôm nhau, "Lão Khúc, đã lâu không gặp rồi nha."

"Ha ha, lão Kiều, hôm nay đến đây là làm cho cậu ghen tị." Khúc Lưu Thông vừa thấy nam tử kia, liền lập tức đắc ý nói.

"Sao a?" Nam tử mắt nhìn đến Bùi Châu Hiền đang đứng phía sau Khúc Lưu Thông, cười nói, "Cậu lại mang Bùi Châu Hiền ra đây khoe nữa sao......?"

"Ha ha, không chỉ vậy, nói cho cậu biết, tôi lại thu được một đồ đệ tốt." Khúc Lưu Thông đã là trung niên, lại cực kỳ không bình tĩnh cười đến đắc ý, "Đồ đệ này của tôi cùng với Bùi Châu Hiền rất giống nhau nha, vừa thông minh lại chính khí."

"Phải không? Tôi đây cũng muốn nhận thức một chút." Nam tử hơi hơi có chút ghen tị nói.

"Đến đây, Thừa Hoan, lại đây nhận thức người này nha, đây chính là viện phó kiểm sát trưởng cấp cao." Khúc Lưu Thông xoay người nói với Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan xấu hổ cười cười, đi ra. "Xin chào, Kiều kiểm sát trưởng."

Nam tử bị gọi Kiều kiểm sát trưởng, cũng chính là Kiều Lâm Cử, đang nhìn thấy Tôn Thừa Hoan bỗng dưng trừng lớn mắt, "Tiểu Hoan?"

"Dạ........" Tôn Thừa Hoan cười đến phát ra xấu hổ, "Cậu."

Xưng hô này lập tức làm Khúc Lưu Thông cùng Bùi Châu Hiền trừng lớn mắt.

Cậu?

Kiều Lâm Cử cùng Tôn Thừa Hoan liền rất nhanh thích ứng được trường hợp này, liếc nhau, trong mắt lẫn nhau hiện ra ý tứ rõ ràng.

"Lão Kiều, cậu cùng Thừa Hoan........" Khúc Lưu Thông nhịn không được mở miệng, nhìn qua lại hai người, vẻ mặt buồn bực.

"Tiểu Hoan là con của chị tôi." Kiều Lâm Cử cười cười, làm cho mấy người đi vào trong nhà, "Đến đến đến, vào đây ngồi đi."

Mấy người đang ở trong phòng khách ngồi vào chỗ của mình, Kiều Lâm Cử rất hứng trí rót ly trà cho Khúc Lưu Thông, "Cậu nói đệ tử đắc ý, không phải là Tiểu Hoan nhà chúng ta đi......"

Khúc Lưu Thông căm giận nói, "Cái gì mà Tiểu Hoan của cậu, Thừa Hoan là đồ đệ của tôi."

"Tiểu Hoan là cháu gái của tôi a." Kiều Lâm Cử đem trà để trước mặt mọi người, vẻ mặt đắc ý, "Tiểu Hoan từ nhỏ đã thông minh."

Nhìn thấy Khúc Lưu Thông lúc này buồn bực muốn chết, Bùi Châu Hiền ngồi một bên, lấy tay che miệng cười khẽ.

Tôn Thừa Hoan cúi đầu, cầm lấy ly trà uống một ngụm, không nói được lời nào.

Bùi Châu Hiền mẫn cảm cảm thấy Tôn Thừa Hoan có tia dị thường, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, liền thấy nàng dường như đang xuất thần nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền ngồi xích qua một chút, hạ giọng mở miệng hỏi hỏi, "Như thế nào bỗng nhiên không vui?"

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, một hồi lâu, lại cúi đầu lắc đầu, "Không có việc gì."

Một bên Kiều Lâm Cử cùng Khúc Lưu Thông tựa hồ vẫn đang nói nói cái gì, ánh mắt vẫn hướng về Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền bên này.

"Còn nói không có việc gì." Bùi Châu Hiền thở dài, "Vẫn còn là tiểu hài tử, suốt ngày mặt mày âm trầm để làm gì........"

Nhướng mày, quay đầu cùng Bùi Châu Hiền đối diện, Tôn Thừa Hoan bất mãn nói, "Em không phải tiểu hài tử....."

"Lão Kiều........Cậu đang làm cái gì vậy, kêu cậu nhiều như vậy cũng không trả lời." Bùi Châu Hiền đang định nói cái gì, thanh âm Khúc Lưu Thông vang lên, đánh gãy đối thoại của cô cùng Tôn Thừa Hoan, cùng lúc hướng về Khúc Lưu Thông cùng Kiều Lâm Cử.

Kiều Lâm cử mất tự nhiên dùng tay chải chải tóc, nghĩ nghĩ, đứng lên, "Tôi bỗng nhiên nhớ tới có một bưu kiện còn chưa gửi đi, các ngươi từ từ nói chuyện."

"Đi thôi đi thôi...." Khúc Lưu Thông phất phất tay, "Châu Hiền chính là học theo cậu, lúc nào cũng cuồng công tác."

Kiều Lâm Cử đối với Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền gật gật đầu, bước nhanh vào thư phòng.

Tôn Thừa Hoan nhìn hắn động tác vội vội vàng vàng, ánh mắt lóe ra, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro