Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em......" Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới Bùi Châu Hiền sẽ nói như vậy, rõ ràng sửng sốt một chút, miệng giật giật, há mồm muốn nói, lại không biết nói gì.

Nàng quả thật là trốn Bùi Châu Hiền a, nhưng là......

Tôn Thừa Hoan vốn lôi kéo tay của Bùi Châu Hiền, bỏ tay ra, cúi đầu không nói câu nào.

"Thừa Hoan, làm sao vậy?" Bùi Châu Hiền nói ra câu kia xong có chút hối hận.

Như thế nào đối với học muội của chính mình nói như vậy?

Chính là tia cảm xúc hối hận, lại nhìn đến Tôn Thừa Hoan sắc mặt âm trầm xuống dưới, lại trở thành hư không.

"Ừm..........Không có gì." Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười, không dấu vết cách xa Bùi Châu Hiền một chút.

"Học tỷ như thế nào hôm nay lại tới đây?"

Bùi Châu Hiền nhìn thẳng Tôn Thừa Hoan, vài giây sau bất đắc dĩ đứng lên, "Chị nghĩ tới nơi này yên lặng một chút."

Tôn Thừa Hoan giống như cố ý làm khoảng cách giữa hai người cách ra..........

Không chỉ là hành vi vừa nãy thật lơ đãng xích ra, còn có ngôn ngữ vẻ mặt kia nữa.....

Bùi Châu Hiền cắn cắn môi dưới, không hiểu sao tâm tình lại bắt đầu không tốt.

"Vâng." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, "Em đây không quấy rầy chị nữa, em viết luận văn."

"................" Mày nhăn lại, dừng ở Tôn Thừa Hoan hồi lâu, Tôn Thừa Hoan vẫn mỉm cười nhìn cô, không lộ ra một chút sơ hở, làm cho cô có một trận khó chịu, ngoài miệng vẫn là cố gắng chống đỡ, "Được rồi, em viết đi."

"Vâng." Tôn Thừa Hoan lên tiếng xong tháo xuống máy trợ thính bên tai trái, quay lại chuyên chú viết luận văn.

Bùi Châu Hiền ở tại chỗ đứng vài giây, đi trở về chỗ bình thường chính mình thường xuyên ngồi ở đó ngồi xuống, giống như bình thường lui tới suy nghĩ sự tình, ánh mắt lại thủy chung nhịn không được hướng tới chỗ của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan rốt cuộc làm sao vậy?

Không phải thật vất vả ở trước mặt cô tỏ vẻ xa cách không giống như trước kia bình thường?

Như thế nào bỗng nhiên lại như vậy?

Bùi Châu Hiền nhìn bộ dáng thật sự đang viết luận văn của Tôn Thừa Hoan, ngoài cửa sổ sánh nắng miễn cưỡng chiếu sáng vào trong phòng học, tia nắng ấm áp dừng ở trên người của Tôn Thừa Hoan, làm cho người kia đang chăm chút thoạt nhìn rất ấm áp.

Bất tri bất giác ghé vào trên bàn, Bùi Châu Hiền gắt gao nhìn sườn mặt của Tôn Thừa Hoan, không biết suy nghĩ cái gì.

Tôn Thừa Hoan ngón tay vẫn không ngừng gõ bàn phím, tựa hồ giống như bình thường viết luận văn, nhưng là nếu Bùi Châu Hiền đi vào, sẽ phát hiện kỳ thật Tôn Thừa Hoan chỉ đang đánh chữ mà thôi, văn chương tùm lum tà la một chút thống nhất cũng không có.

Bỗng nhiên rất hận máy trợ thính bên tai phải kia, Tôn Thừa Hoan tay phải thả lỏng xuống, hơi hơi nắm chặt thành quyền, sau đó buông ra, cầm lấy lý nước để ở một bên uống một ngụm, lại tiếp tục đánh máy.

Rõ ràng có thể nghe được thanh âm lại giả vờ không nghe được, rõ ràng dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng động từ Bùi Châu Hiền cũng không thể quay đầu, rõ ràng..............

Thực để ý lại giả bộ như không quan tâm.

Thời điểm đến giữa trưa như vậy trôi qua, Bùi Châu Hiền đứng lên tính rời đi, do dự vài giây, đi qua bên đó vỗ vỗ vai của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan thân hình chấn động, ngẩng đầu vẻ mặt mê mang nhìn Bùi Châu Hiền, đem máy trợ thính mang vào tai, "Học tỷ, làm sao vậy?"

"Chị muốn đi về, em về chưa?" Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh.

"A...................." Tôn Thừa Hoan nhức đầu, "Chị đi trước đi, em còn thiếu một chút nữa, viết xong rồi đi."

Bùi Châu Hiền lần này không có nói thêm gì nữa, gật gật đầu, "Chị đây.........Đi trước."

"Vâng. Học tỷ gặp lại."

"Ừ." Bùi Châu Hiền đối với nàng cười cười, rời đi phòng học, đi được vài bước dừng lại.

Trong đầu loạn một đoàn tâm tình thoải mái phập phồng Tôn Thừa Hoan nhìn bộ dáng Bùi Châu Hiền, nhịn xuống sự xúc động trong lòng, lễ phép nói, "Học tỷ, làm sao vậy?"

Bùi Châu Hiền cũng không xoay người, thân hình có vẻ gầy yếu, "ừm, chị muốn nói là, về sau nếu em muốn đến gian phòng học này, đi gặp Ngô thúc nói chị cho em lấy chìa khóa, không cần phải trèo cửa sổ."

Tôn Thừa Hoan ngẩn người, ánh mắt lóe ra nhìn Bùi Châu Hiền, mạnh mẽ nắm tay không ngẩng đầu, "Được."

"Chị đi đây." Bùi Châu Hiền cũng không biết chính mình đang chờ đợi cái gì, chính là cảm thấy không nghĩ như vậy rời đi, cho nên mới cố ý dừng lại, nhưng mà không ngờ Tôn Thừa Hoan vẫn cư nhiên như thế lạnh nhạt.

Là đã xảy ra chuyện gì sao?

Đứng ở thang máy, Bùi Châu Hiền ôm ngực nhìn chằm chằm con số kia tự hỏi vấn đề này.

Đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho thái độ của Tôn Thừa Hoan đối với chính mình trời long đất lở biến hóa.

"Đinh" Một thanh âm vang lên, Bùi Châu Hiền đi ra thang máy, đến cái phòng nhỏ Ngô thúc ở, "Ngô thúc."

Ngô thúc kéo cưới bộ thong thả lại đây, "Đi về sao?"

"Dạ." Bùi Châu Hiền lấy ra cái chìa khóa đưa hắn, nghĩ nghĩ lại nói, "Ngô thúc............Về sau nếu có nữ hài tử tới đây nói Bác đưa chìa khóa, có thể............Đưa cho em ấy không? Con cam đoan em ấy ở bên trong thực ngoan."

"Tôn Thừa Hoan?" Ngô thúc trong mắt có một tia sáng hơi lúng túng lướt qua, trên mặt lại vẫn lưu lại nét bình tĩnh hòa ái, "Con nếu đã như vậy tin tưởng, Ngô thúc đương nhiên cũng tin. Chính là.........."

"Chính là cái gì?" Bùi Châu Hiền có chút không yên hỏi.

"Chính là Tôn Thừa Hoan này là cái gì của con?"

Bùi Châu Hiền ngẩn ngơ, tiếp theo mỉm cười nói, "Ngô thúc, Thừa Hoan là học muội của con."

"Ừm. Học muội." Ngô thúc gật gật đầu, "Con nếu đã nói như vậy................Yên tâm, nếu Tôn Thừa Hoan có đến hỏi chìa khóa, bác sẽ đưa."

"Cảm ơn Ngô thúc." Bùi Châu Hiền thật cao hứng nói, "Con về trước."

"Đi thôi......" Ngô thúc khoác tay, "Có thời gian rãnh đến đây thăm lão già này."

Bùi Châu Hiền mỉm cười nói tốt, đang định rời đi, thang máy "Đinh" một cái, Tôn Thừa Hoan trên lưng mang balo vẻ mặt hậm hực đi ra.

Đáng chết............

Tôn Thừa Hoan vừa đi vừa thầm mắng chính mình.

Nàng cứ tưởng rằng Bùi Châu Hiền rời khỏi chính mình có thể bình tĩnh lại một chút, không nghĩ cư nhiên lại bắt đầu phiền toái.

Lấy tay xoa xoa nguyệt thái dương của mình, Tôn Thừa Hoan đi được vài bước, nhìn thấy Bùi Châu Hiền thì ngừng lại.

Bùi Châu Hiền vừa lúc quay đầu lại nhìn, nhìn đến Tôn Thừa Hoan cũng là sửng sốt.

"Xin chào........" Tôn Thừa Hoan giơ tay lên, thoạt nhìn có chút ngốc chào hỏi.

Cô ấy..............Không phải đi rồi sao?

Nhìn đến Bùi Châu Hiền một khắc kia, cái loại phiền toái kia lập tức đi đâu mất, lòng tràn đầy không yên cùng một chút vui mừng.

"Viết xong?" Bùi Châu Hiền thanh âm nhu hòa vang lên, làm cho Tôn Thừa Hoan càng toát ra an tâm.

Tôn Thừa Hoan có chút mất tự nhiên kéo balo lên, "Vâng."

Ngô thúc híp mắt nhìn lướt qua Tôn Thừa Hoan, lại nhìn đến Bùi Châu Hiền, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

"Ngô thúc, đây là Thừa Hoan mà con nói với Bác." Bùi Châu Hiền nói với Ngô thúc.

"Tôn Thừa Hoan a..........." Ngô thúc trên mặt có chút đăm chiêu liền biến mất, nhìn Tôn Thừa Hoan nói, "Đến, làm cho Ngô thúc nhìn xem."

Tôn Thừa Hoan có chút chần chờ, vẫn là đi qua, đối với Ngô thúc lễ phép gọi một tiếng.

"Được rồi, bé ngoan." Ngô thúc nhìn Tôn Thừa Hoan từ trên xuống dưới, tán thưởng nói.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười dường như trả lời.

"Tốt lắm, hai người trẻ tuổi các con đi ăn cơm đi." Không khí trong nhất thời có chút xấu hổ, Ngô thúc khụ một tiếng bắt đầu đuổi khách.

"Dạ. Vậy Ngô thúc nghỉ ngơi cho tốt." Bùi Châu Hiền gật đầu, mắt nhìn Tôn Thừa Hoan bên cạnh, "Đi thôi."

"Vâng." Tôn Thừa Hoan có chút mất tự nhiên rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, đôi với Ngô thúc chào tạm biệt, cùng Bùi Châu Hiền đi khỏi.

Dọc theo đường đi vẫn thực im lặng, ngẫu nhiên có vài người quen biết Tôn Thừa Hoan đi qua, đều rất ngạc nhiên đánh giá Bùi Châu Hiền, tiếp theo cùng Tôn Thừa Hoan chào hỏi, Tôn Thừa Hoan mỗi lần như vậy đều thản nhiên mỉm cười gật đầu.

Đi đến một cái ngã rẻ, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan đều cùng một lúc dừng lại, "Vậy......"

Hai người đồng thời mở miệng, tiếp theo đều là giật mình, Tôn Thừa Hoan như trước phản ứng lại, "Học tỷ, em muốn trở về ký túc xá....."

"Ừ. Chị thì muốn từ trường học đi ra ngoài." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy...........Hẹn gặp lại." Tôn Thừa Hoan cố gắng áp chế mình không nói ra từ "Đừng.", nhìn Bùi Châu Hiền hướng chính mình vẫy tay đi khỏi, cũng hướng tới ký túc xá đi được vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn Bùi Châu Hiền, lại là ngẩn ra.

Bùi Châu Hiền cư nhiên cũng ở một chỗ đứng nhìn nàng.

Trái tim lại bắt đầu đập dữ dội, Tôn Thừa Hoan cố gắng khắc chế chính mình không cho chính mình chạy lại ôm lấy Bùi Châu Hiền, "Sao vậy......Chị như thế nào vẫn đứng đây?"

Bùi Châu Hiền lộ ra mỉm cười, "Thừa Hoan, có muốn ăn cơm với chị không?"

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái, lúc trước bắt buộc mình thái độ xa cách bây giờ lại mềm lòng, dùng sức gật đầu, "Tốt."

Vẫn duy trì mỉm cười đi đến bên cạnh nàng, Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, "Chị đây trước cùng em hồi ký túc xá cất đồ đạc, sau đó chúng ta đi ra ngoài ăn cơm"

"Vâng." Tôn Thừa Hoan lên tiếng, cùng Bùi Châu Hiền sóng vai đi tới, di động bỗng nhiên vang lên, cầm lấy xem tin nhắn, thần sắc thay đổi, sau lại khôi phục bình thường.

"Thiếu chủ, Tú Anh có chút không thích hợp." Tin nhắn của Khương Sáp Kỳ làm cho mình có chút lo lắng, cũng rất mau bình tĩnh, trở lại bình thường.

"Được rồi, giao cho chị. Tôi không thấy em ấy."

Tin nhắn thành cô gửi đi vài giây, Khương Sáp Kỳ gọi điện trở lại.

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, thở dài, bắt điện thoại, "Kỳ tỷ."

"Thiếu chủ thật sự không đến gặp em ấy sao? Em ấy lại bắt đầu phiền toái........" Khương Sáp Kỳ ngữ khí rất là sốt ruột, cố gắng muốn thuyết phục Tôn Thừa Hoan làm cho Tôn Thừa Hoan qua đây nhìn Tú Anh.

Tôn Thừa Hoan ngữ khí thản nhiên, "Kỳ tỷ, tôi mang em ấy đi qua bên chị, vì không muốn làm cho em ấy ỷ lại tôi."

Điện thoại đầu bên kia Khương Sáp Kỳ đem tầm mắt trở lại trong phòng, nhìn Tú Anh vẻ mặt phiền toái muốn rút đao chém lung tung, có chút lo lắng nói, "Như vậy có thể chứ?...........Tôi lo lắng cho em ấy.........."

"Kỳ tỷ!" Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên đánh gãy lời nói của Kỳ tỷ, ngữ khí như vậy có vẻ bình thường, "Chị cũng không phải cũng nghĩ tới để cho em ấy cả đời ỷ lại vào tôi đi?"

Khương Sáp Kỳ trầm mặt xuống dưới, sau một lúc lâu, "Thiếu chủ yên tâm, tôi sẽ chiếu cố tốt cho em ấy."

"Ừ." Tôn Thừa Hoan đáp lại sau cúp điện thoại.

Bùi Châu Hiền nghe Tôn Thừa Hoan gọi điện thoại, lại chưa hỏi, hai người một đường đi tới ký túc xá của Tôn Thừa Hoan.

Đi vào sau, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, đôi mắt kia lộ ra tia hoang mang làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy bất an.

"Học tỷ..........Muốn biết em vì cái gì mà xa lánh chị hay không?" Tôn Thừa Hoan đi tới bên Bùi Châu Hiền từng bước từng bước, đôi mắt lộ ra một mảnh thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc.

Bùi Châu Hiền cắn lấy môi dưới, không hiểu sao bắt đầu có cảm giác nguy hiểm, lại vẫn là mở miệng, "Vì cái gì?"

"Bởi vì............." Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên đem Bùi Châu Hiền đặt ở trên tường, cúi đầu hôn trên môi cô, sao đó tách ra, ở trong ánh mắt Bùi Châu Hiền tràn đầy khiếp sợ, lại lạnh nhạt bỏ lại một câu, "Bởi vì em phát hiện em thích chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro