Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền không sự đoán được Tôn Thừa Hoan cư nhiên sẽ nói những lời này, vẻ mặt ngốc ra một chỗ nhìn Tôn Thừa Hoan gần trong gang tấc, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng cùng với cánh tay nóng bỏng kia tùy thời có thể chạm vào mình, tâm từng đợt khủng hoảng.

Kinh hỉ? Thích cô sao?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ còn lại duy nhất một cái ý niệm ở trong đầu, Tôn Thừa Hoan kia cư nhiên thích cô, còn hôn cô..........

Bùi Châu Hiền bỗng nhiên tỉnh táo lại, tay dùng sức đẩy mạnh Tôn Thừa Hoan ra, kinh ngạc nhìn cô, muốn nói ra lời cự tuyệt, lại không biết nên nói như thế nào.

Hơn nữa, cô cũng không muốn làm tổn thương tâm của một đứa nhỏ.

Tôn Thừa Hoan đối với chuyện mình sẽ bị đẩy ra đã dự đoán trước được, vẻ mặt như trước như vậy bình tĩnh, hai tay đút túi quần, "Như vậy..........Chúng ta về sau là không cần gặp mặt, học tỷ không phải không có biện pháp chấp nhận em không phải sao? Em lo lắng nhìn thấy chị em sẽ không khắc chế được chính bản thân mình."

Bùi Châu Hiền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, "Em.......Vì chuyện này?"

"Đúng vậy." Tôn Thừa Hoan như trước vẻ mặt lạnh nhạt, "Nếu nhất định chị không có khả năng tiếp nhận em,em liền nhất định dù có bị thương tích đầy mình giống như phía trước sẽ tận lực tránh xa chị."

Nhìn người trước mặt bình thường đều tươi cười lúc này cả người đều là hơi thở lạnh lùng, còn nói ra lời nói lạnh lùng như vậy, Bùi Châu Hiền trừng lớn mắt, giống như bình thường không biết Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, nhìn thấy Bùi Châu Hiền như thế, nhẹ nhàng nhíu mí, tươi cười ngả ngớn tới gần cô, "Hoặc là..........Học tỷ muốn chấp nhận em?"

Khi nói chuyện, Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa dồn bức Bùi Châu Hiền đến bức tường, tay chống lên vách tường, vẻ mặt ám muội tà khí.

Bùi Châu Hiền chưa bao giờ biết Tôn Thừa Hoan có một mặt tà khí như vậy, sau khi lấy lại tinh thần nhìn Tôn Thừa Hoan tới gần sát lại chính mình, đôi mắt lạnh lùng, nâng tay lên muốn cho nàng một cái tát.

Tôn Thừa Hoan tựa hồ sớm dự đoán được sẽ như vậy, khi tay Bùi Châu Hiền giơ lên liền nhắm mắt lại, lại không phải đợi đến là cái tát, mà là cái khẽ vuốt, không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.

"Tôn Thừa Hoan, em còn nhỏ, cái loại cảm tình này chị không phản đối, nhưng là hy vọng em có thể lo lắng rõ ràng." Cho dù Tôn Thừa Hoan đối với chính mình như vậy không lễ phép, Bùi Châu Hiền vẫn thực mẫn cảm khi nhìn thấy Tôn Thừa Hoan nhắm lại mắt, trong giây lát ánh mắt tràn đầy đau thương, không khỏi tâm mềm nhũn giận dữ nói, "Chị muốn cự tuyệt em, đương nhiên, không phải vì nguyên nhân chúng ta đều là nữ nhân. Chúng ta học pháp luật, tự nhiên biết rằng yêu thích đồng tính hay là khác giới đều là vấn đề của cá nhân, liên quan đến nhân quyền. Chị chỉ xem em giống như em gái mà đối đãi, em thực thông minh, lại thực chính nghĩa, chị thích đứa nhỏ như vậy.......Cái này không giống như em nói là cái kia thích......"

Tôn Thừa Hoan nháy mắt mấy cái, có chút trợn mắt há mồm mà nhìn Bùi Châu Hiền thao thao bất tuyệt.

"Em còn nhỏ. Làm việc không cần như vậy xúc động." Bùi Châu Hiền đau lòng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Nếu chị vừa lúc này cho em một cái tát đả thương em thì làm sao bây giờ?"

Tôn Thừa Hoan nghe đến những lời nói này, thần sắc tối sầm lại, không nói lời nào.

"Hôm nay, cho dù em nói em thích một người khác, người kia là nữ, không phải chị, chị vẫn như trước lo lắng rõ ràng khuyên em. Con đường này thực gian nan, hai đồng học lúc trước của chị cũng chính vì như thế mà bỏ học, chị không hy vọng em tốt như vậy lại giẫm vào vết xe đổ của hai người đó."

"Chị nói nhiều quá." Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô đánh gãy lời của cô, "Học tỷ, chị thật sự nói nhiều quá."

Bùi Châu Hiền trừng mắt lớn nhìn Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt bất khả tư nghị.

"Chị là tiếp nhận em, hay là không tiếp thu em?" Tôn Thừa Hoan thanh âm bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm, "Nói những điều vô nghĩa như vậy làm cái gì?"

Nguyên bản đôi mắt trừng to giờ hơi hơi nheo lại, Bùi Châu Hiền thân thủ nắm cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu hài tử giả thành thục làm cái gì! Học tỷ theo đạo lý giáo dục em em còn nói như vậy! Có dám nói chị nói nhiều, coi chừng chị đem em vô trung tâm giáo dục để dạy dỗ lại đó."

Người này, cư nhiên dám nói cô nói nhiều, lại còn nói cô nói lời vô nghĩa.

Tôn Thừa Hoan thở dài, "Chị như vậy, em sẽ thấy em có cơ hội."

Bùi Châu Hiền sửng sốt, tiếp theo có chút mất tự nhiên nói, "Cho em hiểu lầm trong lời nói, thật xin lỗi."

"............." Tôn Thừa Hoan lông mi run rẩy, sau một hồi lâu, buông ra Bùi Châu Hiền, "Thực xin lỗi, hôm nay em thất thốt."

"Thừa Hoan....." Bùi Châu Hiền sâu kín kêu một tiếng, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì, cuối cùng thở dài.

"Đi thôi, ăn cơm." Tôn Thừa Hoan hít một tiếng, đi đến bên cạnh cửa sổ, mở ra hai cánh cửa, sau đó nói với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền trong đầu có chút rối rắm.

Phản ứng đầu tiên của cô là không thể tiếp nhận Tôn Thừa Hoan, tiếp theo là ẩn ẩn có một chút vui sướng. Sau đó tiếp theo, nghe được câu Tôn Thừa Hoan sẽ không gặp mặt nữa, lại thật mất mát, thất vọng.

Bùi Châu Hiền luôn luôn thực lý trí, cho dù lúc này cùng Tôn Thừa Hoan bị vây trong hoàn cảnh xấu hổ như thế, cô có thể như trước bình tĩnh suy nghĩ phản ứng của chính mình là chuyện gì đang xảy ra.

Ở giây phút ngắn ngủi tự hỏi xong, Bùi Châu Hiền không thể không thừa nhận, cô cùng Tôn Thừa Hoan đối với lẫn nhau là hấp dẫn đối phương, Tôn Thừa Hoan nói thích cô, cô đồng dạng đối với Tôn Thừa Hoan có hảo cảm, chính là cái hảo cảm mối quan hệ tình yêu.

Bùi Châu Hiền đi đến bên người Tôn Thừa Hoan, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Từ giờ trở đi cho đến khi em vô viện kiểm sát thực tập, chúng ta sẽ không liên hệ đối phương, bĩnh tĩnh suy nghĩ, hiểu rõ cảm tình của chính mình, hiểu rõ đây có phải hay không là phần tình cảm xứng đáng để nổ lực đi tiếp."

Tôn Thừa Hoan ngây dại, nhìn Bùi Châu Hiền vẫn không nhúc nhích.

"Nếu đến lúc đó, chúng ta đều quyết tâm, như vậy.........." Bùi Châu Hiền hít một hơi thật sâu, nhìn nàng, "Cùng một chỗ."

"Chị.........." Tôn Thừa Hoan cứng họng chỉ vào Bùi Châu Hiền, "Chị như thế nào mà..........."

"Tốt lắm, ăn cơm đi, bắt đầu ngày mai, không ai liên hệ ai." Bùi Châu Hiền nói xong lời nói kia, cảm thấy cả người thả lỏng rất nhiều, thở ra một hơi nhìn bộ dáng ngốc của Tôn Thừa Hoan, cười khẽ một tiếng.

Hiện tại Tôn Thừa Hoan, càng ngày càng không ngụy trang.

Tôn Thừa Hoan thần sắc phức tạp nhìn cô, sau một lúc lâu, gật gật đầu, "Tốt"

Hai người rời đi ký túc xá, trong quá trình ăn cơm, một câu cũng chưa nói.

Sau khi ăn cơm xong, Bùi Châu Hiền phải trở về nhà, Tôn Thừa Hoan phải về ký túc xá, đứng ở trước cửa nơi ăn cơm chuẩn bị rời đi, Tôn Thừa Hoan nghĩ tới kế tiếp thời gian mấy tháng sẽ không thấy Bùi Châu Hiền, có chút luyến tiếc nhìn sườn mặt Bùi Châu Hiền.

Cuộc thi tư pháp là giữa tháng chín, chờ thi xong mới đi thực tập, ít nhất còn ba bốn tháng nữa.

Ba bốn tháng, chỉ sợ là cảnh còn người mất đi.

Bùi Châu Hiền đương nhiên biết Tôn Thừa Hoan vẫn đang nhìn cô, trầm ngâm hồi lâu, mở miệng nói, "Thừa Hoan, chúng ta quen biết nhau..............mới nhiều hơn hai tháng, em vì cái gì mà nghĩ em thích chị?"

Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần nhìn lên trời, "Chị cũng không thích em đúng không?"

Nếu Bùi Châu Hiền nói ra lời kia, liền biểu đạt trong lòng Bùi Châu Hiền đối với nàng có cảm giác.

"Chị cũng không biết." Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, "Tốt lắm, trở về đi."

"Được." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nhìn cô thật sâu, "Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Vẫy tay chào, sau đó đều tự xoay người đi, Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần tay nắm chặt thành quyền, Bùi Châu Hiền nhíu nhíu mi.

Trở lại ký túc xá, Tôn Thừa Hoan có chút mệt mỏi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Hôm nay nàng hoàn toàn bị cảm xúc cá nhân dẫn dắt đi, căn bản không thể lý trí được.

Đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lại cố gắng bình tĩnh xa cách, tiếp sau đó lại nhịn không được tâm động......

Nàng thật sự điên rồi, nếu lúc đó không đáp ứng cùng nhau ăn cơm, sẽ không có phát sinh nhiều chuyện tình như vậy.

Nhưng là lúc ấy, nàng thực sự muốn cùng Bùi Châu Hiền nói chuyện nhiều trong chốc lát.

Mới hơn hai tháng, vì cái gì có thể nhanh như vậy làm cho lý trí của nàng biến mất?

Tôn Thừa Hoan ảo não lăn qua lăn lại trên giường.

Thời điểm nhận được điện thoại của Khương Sáp Kỳ, nhắc tới bệnh tình của Tú Anh, khiến cho nàng nhớ đến sự tình của ba năm trước đây, vì thế cũng liền thanh tỉnh.

Nàng vốn tưởng nếu làm như vậy sẽ khiến cho Bùi Châu Hiền chán ghét nàng, như vậy hai người về sau sẽ không thể cùng nhau xuất hiện, cũng sẽ không có nhớ thương, cũng không liên quan.........

Tôn Thừa Hoan yên lặng nhìn mặt đất, đôi mặt hiện lên vẻ mờ mịt.

Không thể phủ nhận, khi nàng biết lòng của Bùi Châu Hiền không phải không có cảm giác với nàng, lòng của nàng quả thật có tia vui mừng.

Nhưng là...............Thật sự có thể cùng một chỗ sao?

Tôn Thừa Hoan vuốt ngực hỏi chính mình, cuối cùng tự giễu cười.

Cái cái gì mà tốt đâu?

Nàng cùng với Bùi Châu Hiền cũng không phải là yêu đối phương, chính là thích lẫn nhau thôi, còn chưa tới loại nhất định cùng đối phương cùng một chỗ, ba bốn tháng qua đi, chỉ sợ đối với nhau cũng không còn một chút cảm tình gì đi.

Tôn Thừa Hoan không biết là nên vui hay nên buồn, ngáp một cái, đơn giản nằm ngã trên giường bắt đầu ngủ.

"Tôi muốn đi tìm Thiếu chủ" Trong nhà Khương Sáp Kỳ, Tú Anh nắm chuôi đao đi qua đi lại trong nhà, rốt cuộc nhịn không được hướng lớn cửa lớn đi đến.

Khương Sáp Kỳ vội vàng tiến lên ngăn cản cô, "Tú Anh, Thiếu chủ đã muốn ngủ!"

"Không có khả năng." Tú Anh vẻ mặt bối rối, "Bây giờ mới hơn chín giờ, Thiếu chủ không có khả năng sớm như vậy đã ngủ."

"Thật sự." Khương Sáp Kỳ đau lòng nhìn Tú Anh hoảng hốt như thế, khẽ cắn môi, vẫn là nói ra chuyện làm cho Tú Anh thực đau lòng, "Hơn nữa, Thiếu chủ nói không muốn gặp em."

"Cái gì?" Tú Anh không thể tin được nhìn Khương Sáp Kỳ, cắn môi, "Chị nói bậy!"

Khương Sáp Kỳ tiến lên từng bước với ý đồ nắm tay cô, lại bị Tú Anh bỏ ra, ngữ khí không khỏi có một chút chua xót, "Đây là thực sự, Thiếu chủ nói em cần độc lập."

"Không...............Không có khả năng........" Tú Anh lắc lắc đầu, rút lui vài bước, "Điều đó không có khả năng......"

Khương Sáp Kỳ hít một tiếng, tuy rằng không đành lòng Tú Anh như thế, trên mặt lại như trước kiên quyết, "Thiếu chủ nói làm cho tôi xem em, tôi sẽ thực hiện theo mệnh lệnh, em cũng không tính cãi lại mệnh lệnh của Thiếu chủ đúng không?"

"Tôi........" Tú Anh nhìn Khương Sáp Kỳ, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.

Cô biết Khương Sáp Kỳ sẽ không lừa cô, Tôn Thừa Hoan khẳng định đã nói như vậy.

Nhưng là...........Nhưng là không có Thiếu chủ bên người, cô thực sự rất khó chịu, rất lo lắng.

"Vậy chị nói cho tôi biết, Thiếu chủ có an toàn không?" Tú Anh ngẩn ngơ tại chỗ một hồi lâu, bỗng nhiên đi tới nắm lấy tay của Khương Sáp Kỳ, "Thiếu chủ có đúng giờ ăn cơm không? Có hay không người sẽ gây nguy hiểm cho Thiếu chủ?"

Khương Sáp Kỳ kinh ngạc nhìn Tú Anh, một lúc lâu, lấy tay vuốt tóc, thanh âm thản nhiên, "Thiếu chủ thật an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro