Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Trên người Tiểu Hoan, từng phát sinh qua một chuyện tình." Khương Sáp Kỳ mắt nhìn Bùi Châu Hiền đang nhíu lại mi suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói, "Đã xảy ra cái gì, tôi không thể nói, đó là việc riêng của Tiểu Hoan, nếu em ấy nguyện ý, em ấy sẽ nói cho cô."

Đương nhiên, trừ bỏ đó là việc riêng của Tiểu Hoan, còn đề cập đến một sự tình, chuyện này không thể để người ở ngoài Thanh Long Bang biết được.

Bùi Châu Hiền trầm mặt, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Khương Sáp Kỳ, "Vì cái gì nói cho tôi nghe những chuyện này?"

"Bởi vì tôi không hy vọng Tiểu Hoan cả đời sẽ sống trong bóng ma này." Khương Sáp Kỳ nhíu mi lại, tay xoa xoa miệng ly, thở dài, đang định mở miệng nói, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, cô liền không nói nữa, mà là đối với người sau cánh cửa nói, "Mời vào."

Vài nhân viên phục vụ mang đồ ăn tiến vào, Khương Sáp Kỳ ngồi ở một bên nhìn, trong đó có một nhân viên phục vụ tay chân vụng về đem lý nước trà trước mặt cô đổ xuống.

Khương Sáp Kỳ nhăn lại mi, động tác rất nhanh liền đứng lên, nhân viên phục vụ kia vội vàng cúi đầu nói, "Thực xin lỗi Thực xin lỗi."

Bởi vì thanh âm kia mà Khương Sáp Kỳ nhìn nhân viên phục vụ kia đột nhiên trừng lớn mắt, lại rất nhanh trấn định lại, "Quên đi, đi xuống đi."

Vài người phục vụ lui xuống, Khương Sáp Kỳ mắt nhìn đồ ăn trước mặt, đối với Bùi Châu Hiền nói, "Tôi đi buồng vệ sinh chút."

Bùi Châu Hiền gật đầu, nhìn cô rời khỏi ghế, cúi đầu suy nghĩ về những lời Khương Sáp Kỳ vừa nói.

Tôn Thừa Hoan trên người rốt cuộc xảy ra sự tình gì, vì cái gì làm cho Khương Sáp Kỳ lo lắng như vậy?

Mà Khương Sáp Kỳ, vì cái gì có thể xác định cô có thể giúp đỡ Tôn Thừa Hoan?

Khương Sáp Kỳ từ trên ghế đi ra sau, lập tức đi vào buồng vệ sinh nữ, rửa rửa tay, một lát sau, nhân viên phục vụ lúc nãy làm đổ ly nước trà đẩy cửa đi vào.

"Uông đường chủ, đường đường là một người nam nhân, lại đột nhập vào buồng vệ sinh nữ, tôi có lý do để khởi kiện anh nha!" Khương Sáp Kỳ cầm khăn tay lau lau nước trên tay thản nhiên nói.

"Khương Đường chủ, một nhân viên phục vụ tiến vào phòng vệ sinh rửa sạch tay là chuyện bình thường đi, cô có thể đi báo cáo với chủ của nhà hàng này." Uông Minh lười biếng dựa vào cánh cửa.

Khương Sáp Kỳ khóe miệng nhếch lên, đi đến trước mặt hắn, "Chẳng lẽ chủ của nhà hàng này không phải anh sao?"

"No no no, tôi đã không làm ông chủ nhiều năm nay rồi." Uông Minh ra vẻ thâm trầm nói.

"Phải không?" Khương Sáp Kỳ ôm ngực đánh giá Uông Minh, "Nói vậy nếu Thiếu chủ biết Uông đường chủ xông vào phòng vệ sinh nữ chắc sẽ đối với anh thêm vài phần kính trọng đúng không?"

"Đừng." Uông Minh lập tức suy sụp hạ mặt, "Tôi nói này Khương đại tiểu thư, tôi sai lầm rồi, cô buông tha cho tôi đi."

Khương Sáp Kỳ vừa lòng phiêu mắt liếc hắn một cái, tiếp theo nghiêm mặt nói, "Anh giả bộ làm nhân viên phục vụ tiến vào phòng làm gì?"

Uông Minh sờ sờ mũi nói, "Tôi không phải là lâu rồi không gặp cô, không tiếc mình hóa trang thành nhân viên phục vụ tiến vào phòng không phải sao?"

Nhíu mi, Khương Sáp Kỳ gật gật đầu, "Tôi đây vẫn là cùng Thiếu chủ nói anh.........."

"Tôi sai lầm rồi....." Uông Minh giơ hai tay đầu hàng, nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Khương Sáp Kỳ, thở dài, "Tôi nói.........Cô tìm Bùi Châu Hiền làm cái gì?"

Khương Sáp Kỳ phiêu mắt liếc hắn một cái, "Anh đây là biết rõ mà còn cố hỏi hay sao?"

Uông Minh nhìn thẳng cô, "Thiếu chủ nếu biết sẽ tức giận."

"Chỉ cần làm cho Thiếu chủ khôi phục lại bộ dáng của trước kia, tôi không sao cả." Khương Sáp Kỳ đi đến cạnh cửa, đang tính mở cửa đi ra ngoài, đi ra vài bước, lại ngừng lại, "Uông Minh, Thiếu chủ rất thông minh, cũng thực mẫn cảm."

Nói xong, Khương Sáp Kỳ trở về chỗ,mà Uông Minh cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Cô nói cô không khi vọng cả đời Tôn Thừa Hoan là sống trong bóng ma, nghĩa là sao?" Bùi Châu Hiền thấy Khương Sáp Kỳ tiến vào, mở miệng hỏi, "Như vậy, tôi làm như thế nào mới có thể giúp em ấy thoát khỏi."

"A?" Khương Sáp Kỳ cười khẽ ra tiếng, "Bùi kiểm còn giả ngu hay sao? Cô không biết thời điểm Tiểu Hoan đối xử với cô so với người khác không giống nhau hay sao?"

Bùi Châu Hiền nhớ tới bộ dáng đáng yêu của Tôn Thừa Hoan, cũng cười khẽ, mà nghĩ lại có lẽ chỉ có mình mới có thể thấy được, trái tim có một chút như bị cái gì vây quanh, ấm áp, có cảm giác được che chở.

Khương Sáp Kỳ đi đến trước mặt Bùi Châu Hiền, trên mặt nét tươi cười dĩ nhiên biến mất, hơn nữa thật chân thành đối với Bùi Châu Hiền cúi mình chào, "Vô luận như thế nào, chuyện của Tiểu Hoan, kính nhờ cô."

Không thể dự đoán được Khương Sáp Kỳ sẽ như thế, Bùi Châu Hiền nhìn Khương Sáp Kỳ, có chút ngây dại.

"Kính nhờ cô." Khương Sáp Kỳ đứng dậy xong, thật cố nói thêm một lần, Bùi Châu Hiền nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

Mấy ngày sau, Bùi Châu Hiền ngồi ở trong văn phòng, tay nắm lấy tay, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Kể từ ngày đó Khương Sáp Kỳ nói với cô những lời đó xong, cô liền bắt đầu lo lắng cô sẽ xử lý như thế nào quan hệ giữa cô cùng với Tôn Thừa Hoan.

Có thể làm cho một nữ nhân cao ngạo như Khương Sáp Kỳ mà đối với chính mình cúi đầu, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc có mị lực như thế nào?

Lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ làm cho Khương Sáp Kỳ như thế lo lắng cho Tôn Thừa Hoan?

Mà cô, như thế nào có thể cùng với Tôn Thừa Hoan ở chung?

Là muốn chờ đợi cuộc thi qua đi, hay là hiện tại.........Chủ động đi tìm em ấy?

Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm di động đã bấm sẵn dãy số của Tôn Thừa Hoan, hơi có chút ý tứ cảm xúc rối rắm cau mày.

"Tỷ tỷ của tôi chính là tự bảo vệ mình!" Ở bên ngoài văn phòng một thanh âm nức nở của một nam nhân vang lên, Bùi Châu Hiền đột nhiên lấy lại tinh thần, lại nghe giọng nam kia nói, "Tôi cần xin các người đừng phán tội tử hình cho chị ấy, nam nhân kia chết là chưa hết tội!"

Bùi Châu Hiền nhăn lại mi, đứng dậy mở cửa ra, ở trên hành lang một người đang ông ôm đùi của Chương Vận, vẻ mặt đầy nước mắt.

Chương Vận không kiên nhẫn nói, "Tỷ tỷ của anh là cố ý giết người, còn nói cái gì nữa, tránh ra, tránh ra!"

Nam nhân vuốt vuốt cái mũi, "Tôi cầu anh, cầu anh buông tha cho tỷ tỷ của tôi, chị ấy thật sự không phải cố ý......."

"Cút ngay!" Chương Vận tức giận chuẩn bị lấy chân đá nam nhân kia ra, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên mở miệng, "Chương Vận!"

Động tác trên chân dừng lại, Chương Vận quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, không khỏi có chút bối rối, thu hồi lại chân, "Bùi phó phòng."

Nam nhân vừa nghe, lại bổ nhào vào trước mặt của Bùi Châu Hiền liều mạng dập đầu, "Tôi van cầu cô, tôi van cầu cô cứu tỷ tỷ của tôi..........Cầu cô............"

Bùi Châu Hiền vội vàng xoay người đỡ người nam nhân, "Vị tiên sinh này, trước tiên đứng lên, có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng."

Nam nhân có chút lảo đảo đứng lên, "Cô là Phó phòng công tố, nhất định có thể cứu được tỷ tỷ của tôi, tôi cầu cô........"

Nhăn lại mi, Bùi Châu Hiền nhìn Chương Vận, "Sao lại thế này?"

Chương Vận lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói, "Tỷ tỷ của hắn tên là Lương Uyển, phạm vào tội cố ý giết người."

Cái gì?

Bùi Châu Hiền kinh ngạc nhìn nam nhân kia liếc mắt một cái, nam nhân kia liều mạng lắc đầu, "Tỷ tỷ của tôi không phải là cố ý giết người..........."

"Đưa hồ sơ cho tôi xem........." Bùi Châu Hiền nói với Chương Vận, Chương Vận lúc này kiên cường đứng lên, "Thật có lỗi phó phòng, án tử này tôi phụ trách, dựa theo quy định phó phòng không thể nhúng tay vào."

Bùi Châu Hiền sửng sốt, tiện đà mặt lãnh lại, "Tôi có nói là tôi muốn nhúng tay vào sao? Tôi chỉ là muốn xem hồ sơ!"

Chương Vận không có chút nào để ý tới, tự tránh ra nói, "Án tử này đã muốn đem qua pháp viện."

Vừa mới dứt lời, Chương Vận lập tức đi vào một gian phòng khác, Bùi Châu Hiền mặt không chút thay đổi đứng ở kia trong chốc lát, đôi với nam nhân kia nói, "Đến văn phòng của tôi đi, nếu thật sự tỷ tỷ của anh không phải cố ý, tôi sẽ hỗ trợ."

Hai người còn lại ở trong văn phòng nhìn Bùi Châu Hiền đem nam nhân kia tiến vào, cúi đầu làm chuyện tình riêng của chính mình.

"Tỷ tỷ của anh là xảy ra chuyện gì?" Bùi Châu Hiền rót chén nước đưa cho nam nhân, để cho hắn ngồi trên sô pha sau đó mở miệng nói.

"Tỷ tỷ của tôi chị ấy thực sự không cố ý........Quách Minh Sinh tên súc sinh kia luôn luôn đánh chị ấy............." Nam nhân vừa khóc vừa nói, "Tỷ tỷ của tôi lúc đó là nhất thời tình thế cấp bách........."

Bùi Châu Hiền nhăn lại mi, "Như vậy..........Nói cách khác, người bị hại lúc đó đánh tỷ tỷ của anh, tỷ tỷ anh lúc đó phản kháng nhất thời đưa hắn..........."

"Đúng vậy......" Nam nhân có chút do dự, gật đầu, vẫn đang trầm mặt công tác, hai vị kiểm sát trưởng kia bỗng nhiên mở miệng.

"Bùi tỷ, án tử này không phải như thế." Đầu tiên là nữ nhân cách Bùi Châu Hiền có vẻ gần nói, "Quách Minh Sinh cùng Lương Uyển là vợ chồng, lúc ấy Quách Minh Sinh muốn cùng Lương Uyển sinh hoạt vợ chồng, Lương Uyển không đồng ý, giãy dụa sau đó cầm lấy bình hoa đặt ở đầu giường nện vào đầu của Quách Minh Sinh, làm cho Quách Minh Sinh mất máu quá nhiều mà chết."

"Đúng vậy." Nam tử còn lại trong văn phòng gật đầu nói tiếp, "Lương Uyển cùng Quách Minh Sinh bất hòa, chuyện này quê nhà ai cũng biết, bọn họ đã muốn tiến hành ly hôn."

"Như vậy.........." Bùi Châu Hiền nghe vậy có chút đăm chiêu như đang suy nghĩ cái gì, "Như vậy Lương Uyển cùng lắm chỉ phạm vào tội ngộ sát, như thế nào lại là cố ý giết người?"

"Chuyện này..........." Nam nhân kia không biết nói sao, nữ nhân kia nói tiếp, "Bùi tỷ, án tử này chúng ta không phải biết rõ ràng, Chương Vận......"

Bùi Châu Hiền trầm mặc hồi lâu, nói với nam tử đang khẩn trương nhìn chính mình, "Anh tên là gì?"

"Lương Thành." Nam tử thành thật đáp, tiếp theo lại hỏi, "Tỷ tỷ của tôi........Có thể cứu sao?"

Cầm giấy bút đưa cho nam tử, Bùi Châu Hiền nghĩ nghĩ nói, "Án tử này tôi không rõ ràng lắm, không có cách nào đưa cho anh lời cam đoan gì, anh trước tiên viết tên cùng phương thức liên hệ, có gì tôi sẽ tìm anh."

"Cảm ơn, cảm ơn......" Nam tử run run cầm giấy và bút, vừa nói lời cảm ơn vừa ghi tên cùng phương thức liên hệ lên giấy, Bùi Châu Hiền sau khi đợi hắn viết xong, tiếp nhận tờ giấy, gật gật đầu, "Vậy anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh."

"Được, cảm ơn, cảm ơn." Nam tử liều mình cảm ơn rời đi viện kiểm sát, Bùi Châu Hiền nhìn tờ giấy kia thở dài.

Tội ngộ sát cùng với tội cố ý giết người khác nhau rất nhiều.............

Vì cái gì lại xuất hiện vấn đề như vậy?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro