Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trưởng phòng,tôi muốn xem hồ sơ vụ án cố ý giết người của Lương Uyển." Bùi Châu Hiền tự hỏi hồi lâu, cuối cùng quyết định đi sang phòng của Trưởng phòng, gõ gõ cửa đi vào xong lập tức đưa ra yêu cầu.

Vạn Quyền ngẩn đầu nhìn cô, có chút khó hiểu, "Vụ án của Lương Uyển không phải Chương Vận phụ trách hay sao?"

"Đúng vậy?" Bùi Châu Hiền gật gật đầu, vẻ mặt kiên định, "Nhưng là tôi cho rằng không nên lấy tội cố ý giết người định tội."

Giận tái mặt, Vạn Quyền có chút bất mãn nói, "Châu Hiền, cô nên quản tốt chuyện của mình đi, vụ án Chương Vận phụ trách tất nhiên Chương Vận sẽ rất quen thuộc."

"Nhưng mà............" Bùi Châu Hiền cau mày, đang tính giải thích, Vạn Quyền phất tay nói, "Châu Hiền, cô hiện tại là phó phòng công tố, làm việc gì cần phải chú ý. Vụ án của Lương Uyển này thuộc về văn phòng khác, cô nhúng tay nhiều vào không tốt, tôi nghe nói vừa có em trai của người tình nghi phạm tội tới đây náo loạn một hồi, cô đừng có tin lời nói của người ta từ một phía mà gây khó xử cho đồng nghiệp."

"Tôi..............." Bùi Châu Hiền bị Vạn Quyền mắng cho một trận, trong lòng có sự tức giận nhưng không tiện phát tác, sau một lúc lâu, "Như vậy, Trưởng phòng, tôi đi ra ngoài."

"Được rồi, đi đi." Vạn Quyền gật đầu, đợi Bùi Châu Hiền đi ra ngoài sau, sắc mặt âm trầm.

Người ở sau lưng Bùi Châu Hiền rốt cuộc là ai? Vì cái gì hắn đã ở đằng sau cản trở mà Bùi Châu Hiền vẫn có thể ngồi vào ghế phó phòng công tố?

Một người không biết tốt xấu như vậy ở chỗ này như vậy, hắn thật sự không yên lòng.

Bùi Châu Hiền sau khi rời khỏi phòng của trưởng phòng, thực bất đắc dĩ trở lại văn phòng của mình, đối với máy tính ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên muốn gặp Tôn Thừa Hoan.

Nghĩ đến lời nói của Khương Sáp Kỳ nói với cô, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên có dũng khí, lấy điện thoại qua nhắn cho Tôn Thừa Hoan một cái tin, "Thừa Hoan, buổi tối chị muốn tới căn tin ăn cơm."

Tôn Thừa Hoan lúc này đang đọc sách ở phòng tự học, điện thoại ở trên bàn phát ra âm báo, vội vàng lấy lại đây, mở ra tin nhắn, vẻ mặt dại ra.

Khoảng cách từ lần trước gặp mặt, bất quá được một tuần, Bùi Châu Hiền lại gửi tin nhắn đến cho nàng nói muốn đi căn tin ăn cơm.

Tôn Thừa Hoan kiềm chế cảm giác trái tim đang nhảy lên kịch liệt, cố gắng duy trì trấn định hồi âm lại tin nhắn, "Đồ ăn ở căn tin rất khó ăn."

Bùi Châu Hiền nhìn tin nhắn gửi đến, mi nhíu lại, đi ra khỏi văn phòng gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan.

Một tay nắm di động một tay cầm bút, Tôn Thừa Hoan ra vẻ bình tĩnh nhìn bài tập trong sách, trong lòng lại một trận không yên, chỉ trong chốc lát, điện thoại lại vang lên, lần này không phải tin nhắn.

"Alo.........." Tôn Thừa Hoan chạy ra khỏi phòng tự học tiếp điện thoại, "Học tỷ........."

"Tôi sau khi tan tầm đi qua tìm em, cứ như vậy, cúp máy." Bùi Châu Hiền thực bình tĩnh bỏ lại một câu sau tắt máy, Tôn Thừa Hoan đứng ở góc cầu thang, trừng lớn mắt nghe di động đầu bên kia vang lên thanh âm tút tút, sau một lúc lâu, phục hồi tinh thần, đưa điện thoại di động thả vào trong túi quần, một nửa là vui mừng một nửa là rối rắm.

Một khoảng thời gian này, nàng rất là nhớ Bùi Châu Hiền, chính là mỗi khi nghĩ tới Bùi Châu Hiền, lại nghĩ đến mình sẽ có hay không một lần nữa bị thương tổn, sau đó lại muốn trốn tránh.

Huống chi, nàng đối với tình huống chính mình rất rõ ràng, đừng có nói lòng của nàng còn có một tý thân ảnh của Phó Quân, còn có thân phận Thiếu chủ của Thanh Long Bang, chỉ sợ Bùi Châu Hiền rất chính nghĩa, ghét tội ác, sẽ không tiếp thu được.

Tôn Thừa Hoan có chút trầm trọng đi trở về phòng tự học, sách vô luận như thế nào cũng không thể nhìn vô nữa, cuối cùng thu thập ba lô, cầm chai nước trở về ký túc xá chờ Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền trước lúc tan tầm, đem tờ giấy ghi số điện thoại của Lương Thành lưu vào trong di động, sau đó đưa tờ giấy kia ném vào thùng rác.

Lái xe đến trường đại học X, đi ở trong khuôn viên trường gặp một vài giáo sư còn nhớ rõ cô, Bùi Châu Hiền lễ phép cùng một vài giáo sư kia chào hỏi hàn huyên, đợi cho đến khi tới dưới lầu ký túc xá của Tôn Thừa Hoan, khoảng cách từ lúc cô tan tầm cho đến giờ đã trôi qua một giờ.

Bùi Châu Hiền cũng không gọi điện cho Tôn Thừa Hoan. Mà đi đến chỗ của dì quản giáo nói cô là tỷ tỷ của Tôn Thừa Hoan, dì đó đối với lời nói của Bùi Châu Hiền không có nửa điểm hoài nghi, mở cửa cho cô đi vào.

Đi lên lầu, đến trước cửa ký túc xá của Tôn Thừa Hoan, gõ cửa, Bùi Châu Hiền nghĩ đến vẻ mặt của Tôn Thừa Hoan khi nhìn thấy mình, nhịn không được lộ ra một nụ cười tinh nghịch cùng ôn nhu.

Tôn Thừa Hoan vừa mở cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn của Bùi Châu Hiền, quả nhiên có chút ngốc đứng sửng sờ tại chỗ.

"Ha ha, sao không cho chị vào?" Bùi Châu Hiền đứng ở cửa, trên mặt ý cười càng phát ra dày đặt.

"Sao.......Vâng......" Tôn Thừa Hoan vội vàng cho cô vào nhà, lại chạy tới rót một ly nước đưa cho cô, thế này mới nghi hoặc hỏi, "Như thế nào lại lên đây được?"

"Chị nói với dì là chị là tỷ tỷ của em nha" Bùi Châu Hiền đánh giá ký túc xá, thực tự nhiên nói.

Lúc đến lần trước, đã bị nụ hôn của Tôn Thừa Hoan làm cho hôn mê, đều không có chú ý phòng ký túc xá này như thế nào.

Nói trở lại, ký túc xá của trường đại học bình thường đều là 4 người một phòng, hai người một phòng là ký túc xá của nghiên cứu sinh, Tôn Thừa Hoan cư nhiên ở nơi này.

Tỷ tỷ?

Tôn Thừa Hoan nhức đầu, thực mất tự nhiên hỏi, "Chị thật sự đến căn tin ăn cơm sao?................"

Bùi Châu Hiền đình chỉ hành động đánh giá ký túc xá, ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thừa Hoan, em rất chán ghét nhìn thấy chị sao?"

"Không phải, đương nhiên không phải............" Tôn Thừa Hoan cơ hồ không có gì tự hỏi liền kêu ra tiếng, tiếp đó lại có chút hối hận.

Vì cái gì nàng luôn rối rắm, rõ ràng muốn rời xa, lại nhịn không được đến gần.

Bùi Châu Hiền nghe được lời này của nàng lộ ra tia mỉm cười, "Chỉ biết em sẽ không chán ghét chị."

Nói hết lời, đi đến bên người cô, "Đi thôi, mời chị ăn cơm."

"Được." Tôn Thừa Hoan gật đầu, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền "Học tỷ, cái kia cuộc thi ước định coi như xóa bỏ sao?"

Như thế nào cảm thấy Bùi Châu Hiền lặp đi lặp lại phá hư cái ước định kia?

Bùi Châu Hiền lộ ra một nụ cười giảo hoạt, làm cho bình thường luôn lấy tư thái kiểm sát trưởng xuất hiện trước mặt mọi người bây giờ lại lộ ra vẻ dị thường như vậy làm cho người ta tâm động, "Cái kia ước định là chị định, chị muốn xóa bỏ không được sao?"

Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa dại ra, sau một hồi lâu, thở dài, "Học tỷ hiểu được chính mình là đang làm gì sao?"

"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền thu hồi nụ cười, đứng đắn nhìn nàng, "Chị không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho em không có cảm giác an toàn, nhưng là.........Thừa Hoan, chị thích em, chị đã có thể xác định, chị cũng không muốn chạy trốn nữa, em còn muốn trốn tránh sao?

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, ánh mắt lóe ra nhìn cô, "Rõ ràng...........Là em thổ lộ trước......"

"Em thổ lộ không phải là muốn bức chị cách xa em hay sao?" Bùi Châu Hiền buồn cười nhìn nàng, "Thừa Hoan, em rõ ràng nên là một người tự tin thực tỏa sáng như ánh mặt trời, không cần sợ hãi, được không?"

"Em mới không phải sợ hãi!" Tôn Thừa Hoan mạnh mẽ lùi lại, giống như bị giẫm phải đuôi, "Em mới không phải sợ hãi!"

"Được rồi, em không sợ hãi!" Bùi Châu Hiền đối với động tác của nàng có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có bất mãn, "Từ từ sẽ đến, ok?"

Tôn Thừa Hoan không nói gì, trầm tư trong chốc lát, "Đi thôi, đi ăn cơm, chậm một chút sẽ không còn đồ ăn."

Bùi Châu Hiền cũng không ép cô, ôn nhu nhìn cô hồi lâu, "Được rồi, đi ăn cơm."

Bữa ăn cơm này dị thường im lặng, Tôn Thừa Hoan vẫn vùi đầu vào ăn cơm, đầu nâng cũng không nâng, Bùi Châu Hiền ăn cơm đồng thời vẫn mỉm cười nhìn nàng, tại đây một khắc ấm áp cảm giác làm cho cô cảm thấy một người một mình ở thành phố X cũng có chờ mong.

Mấy năm qua đi, cô một người một mình ở nơi này vì lý tưởng của chính mình, cô vì chính nghĩa mà liều mạng, tựa hồ ở đây một khắc, rốt cuộc cũng có một chút lý do an ủi cô xuất hiện.

Nếu như không phải ở chỗ này, cô sao có thể gặp được Tôn Thừa Hoan?

Nếu không phải cô vì chính nghĩa mà trừng trị Hồ Vĩ cùng con hắn, cô như thế nào có thể phát hiện có người cùng với cô giống nhau, cũng vì lý tưởng mà nổ lực.

Tôn Thừa Hoan vẫn cúi đầu ăn cơm, tuy rằng biết Bùi Châu Hiền vẫn đang nhìn chính mình, nhưng vẫn không thể nào ngẩng đầu.

Nàng thật sự là không biết nên làm thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ muốn nói cho Bùi Châu Hiền biết thân phận thật sự của nàng sao?

Nhưng nếu như vậy..........Có phải hay không Bùi Châu Hiền sẽ chán ghét nàng?

Bùi Châu Hiền thích nàng là lúc nàng ở ngoài ánh sáng mặt trời, nhưng lúc nàng ở trong bóng tối, nhất định sẽ làm cho Bùi Châu Hiền chán ghét.

Tôn Thừa Hoan càng nghĩ càng khó chịu, một lúc sau ăn cơm xong, trên mặt không có chút gì ý cười, có mười phần thâm trầm.

Luôn luôn mẫn cảm Bùi Châu Hiền trước tiên chú ý đến biến hóa của nàng, không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Quả nhiên không thể đề cập đến vấn đề yêu đương nói với đứa trẻ này, tựa hồ mỗi một lời nói liền lệch khỏi phương hướng quỹ đạo sở hữu.

"Thừa Hoan." Ăn cơm xong thật tùy ý ở trên đường tản bộ, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên ngữ khí kiên quyết nói, "Chị quyết định."

Chính là vẫn đang ngẩn người Tôn Thừa Hoan nghi hoặc quay đầu nhìn cô, đã thấy Bùi Châu Hiền trên mặt bỗng nhiên tràn ngập quật cường, "Nụ hôn đầu tiên của chị cho em, em phải phụ trách!"

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên trừng lớn mắt, rút lui vài bước, vẻ mặt không thể tin.

Không phải đâu, nàng đã cho người tra qua tư liệu của Bùi Châu Hiền cùng với Tào Minh Nghĩa.

Bọn họ thời đại học không phải đã từng hẹn hò sao?

Như thế nào mà nụ hôn đầu tiên của Bùi Châu Hiền còn đâu?

Kinh ngạc thật sự là kinh ngạc, Tôn Thừa Hoan trong lòng vẫn là tránh không được có một tia cảm giác thỏa mãn cùng với nhảy nhót.

"Em biểu tình gì vậy........." Bùi Châu Hiền thấy nàng có phản ứng như vậy, không khỏi có chút không vui, khó thở nói, "Không lẽ chị là loại người có thể tùy tiện cùng bất kỳ người nào hôn môi sao?"

"Sao.........Không phải....." Tôn Thừa Hoan đương nhiên biết mỹ nhân tức giận, vội vàng mở miệng dỗ dành, lại không biết muốn nói gì.

Nàng tổng không thể nói cho Bùi Châu Hiền biết nàng cho người điều tra tư liệu của Bùi Châu Hiền cùng với Tào Minh Nghĩa, biết được hai người bọ họ đã từng hẹn hò.

"Chị đã từng hẹn hò, nhưng mà chưa có hôn môi, ngày cả ôm cũng đều không có." Luôn luôn bình tĩnh Bùi Châu Hiền oán giận nhìn nàng, "Lần đầu tiên hôn môi cùng với lần đầu tiên ôm nhau đều cho em, em còn có biểu tình như vậy!"

"Em..........Em............" Tôn Thừa Hoan không biết làm sao nhìn cô, trên mặt bất khả tư nghị hiện lên tia đỏ ửng, "Em sai lầm rồi..........."

"Biết sai lầm rồi thì không nên trốn tránh nữa." Bùi Châu Hiền không cho nàng một tia cơ hội, hướng tới nàng đi vài bước, làm cho nàng lui về sau, lại tiếp tục nói, "Dựa theo thuật ngữ của người xưa, cái này gọi là bài loan không phải sao? Chị bị em bài loan, em phải phụ trách."

Bài..............Bài loan?

Tôn Thừa Hoan Thiếu chủ nghe cái từ này hoàn toàn trợn mắt!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro