Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài loan ( ý nói bẻ cong ) là cái gì vậy? Nàng chưa từng nghĩ tới nha!

Chính là không hiểu thích là gì, theo tâm ý đến gần rồi lý trí nói với nàng là không thể.

Tôn Thừa Hoan ngốc lăng nhìn Bùi Châu Hiền, bộ dáng ngây ngốc kia làm cho Bùi Châu Hiền một trận lay động.

"Tốt lắm. Không bức em nữa." Thấy nàng cư nhiên phản ứng như thế, Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ thở dài, "Từ từ sẽ đến, được không?"

Do dự nhìn cô một cái, Tôn Thừa Hoan đôi mắt nhắm lại, thanh âm có chút trầm thấp, "Em còn một chuyện không rõ, vì cái gì có thể trong thời gian ngắn như vậy chị có thể chấp nhận cảm tình như vậy?"

Bùi Châu Hiền là một nữ nhân lý trí, nàng không tin cô ấy sẽ vì cảm tình mà bị lu mờ đầu óc.

"Nguyên lai em để ý là chuyện này." Bùi Châu Hiền trên khóe miệng lộ ra một nụ cười, ánh mắt nhìn nàng, "Chị không phải là một người yếu đuối, cảm tình như vậy chị cũng có biết đến, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chính mình sẽ trải qua chuyện này. Mà hiện tại, Tôn Thừa Hoan..... Thích đó là thích, muốn trốn cũng không được."

Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần, hít một hơi thật sâu, "Có lẽ.........em không phải là người mà chị suy nghĩ như vậy, có lẽ một ngày nào đó em sẽ làm chị thất vọng, đến lúc đó chia tay, không phải khống khổ hơn sao?"

"Hai người cùng một chỗ, càng tới gần nhau hơn càng hiểu biết nhau hơn." Bùi Châu Hiền kéo tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta không có khả năng bởi vì lo lắng tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra, liền đứng yên ở một chỗ cái gì cũng không dám làm."

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Tôn Thừa Hoan cau mày, sau một lúc lâu, chầm chậm nói, "Chị làm cho em.............Còn muốn tưởng."

"Tốt." Bùi Châu Hiền chậm rãi gật đầu, còn thật sự nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thừa Hoan, không cần vì quá khứ đã từng bị ràng buộc, tổn thương qua liền không dám đối mặt với sự thật cùng với tương lai."

Tôn Thừa Hoan kỳ thật so với người bình thường chỉ là một cái đứa nhỏ trưởng thành sớm mà thôi, bị thương sẽ trốn tránh, sẽ không dám đi đối mặt với chuyện tình giống nhau.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ đau.

Con người luôn có suy nghĩ như thế, cô tuyệt đối không sợ Tôn Thừa Hoan vì sợ như thế mà rối rắm lặp lại chuyện tình như vậy.

Bùi Châu Hiền cùng với Tôn Thừa Hoan đi dạo ở trong sân trường một hồi lâu, tới gần khi trời tối muộn, Bùi Châu Hiền mới lái xe rời đi.

Tôn Thừa Hoan nhìn chiếc xe rời đi, trái tim trống rỗng, tựa hồ như đang thiếu cái gì.

Trở về ký túc xá tắm rửa sau đó nằm trên giường, Tôn Thừa Hoan nhìn trần nhà, đôi mắt toát ra tia phức tạp.

Phó Quân..............

Bùi Châu Hiền...............

Hai người này không phải là dạng người giống nhau.

Nàng ở Phó Quân nơi đó chịu nhiều thương tổn, ở Bùi Châu Hiền nơi đó có phải hay không lại giẫm lên vết xe đổ ấy.

Nhưng mà, Bùi Châu Hiền ôn nhu như vậy làm cho nàng tâm động.........

Tôn Thừa Hoan nắm chặt quyền, nghĩ như thế nào cũng không được rõ ràng, cuối cùng liền như vậy nắm chặt quyền ngủ quên.

Thời tiết của tháng sáu tháng bảy, nói muốn đổi là đổi.

Bùi Châu Hiền vừa vào nhà không bao lâu, ngoài phòng trời bắt đầu mưa.

Tắm xong lấy khăn tắm chà xát tóc nhìn ngoài cửa sổ mưa bụi phiêu đãng, Bùi Châu Hiền không hiểu sao liền nghĩ tới khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng nhưng có chút bi thương của Tôn Thừa Hoan.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới làm Tôn Thừa Hoan trở nên như thế?

Hít một tiếng, Bùi Châu Hiền cầm lấy máy sấy tóc làm khô tóc, ngồi ở bên giường lẳng lặng tự hỏi.

Cô thật sự là thích Tôn Thừa Hoan mất rồi, chỉ sợ ngay cả lúc trước từng hẹn hò với Tào Minh Nghĩa cô cũng chưa bao giờ để ý như vậy.

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa thích nam nhân và nữ nhân hay sao? Cũng có lẽ, cô đối với Tào Minh Nghĩa là không đủ thích, mà Tôn Thừa Hoan..........

Đúng rồi, đối với bản thân mình mà nói, Tôn Thừa Hoan là như vậy đặc thù.

Vô luận Tôn Thừa Hoan biểu hiện vô cùng thành thục, ở trong lòng của cô, đối với Tôn Thừa Hoan luôn có một cảm giác trìu mến.

Đối với Tào Minh Nghĩa là không có khả năng có cảm tình như vậy.

Bùi Châu Hiền lắc đầu, cầm lấy máy sấy tóc để trên bàn trang điểm, tắt điện nằm lên giường tính ngủ.

Từ từ nhắm lại hai mắt, chậm rãi sắp sửa đi vào giấc ngủ, di động đặt ở trên đầu giường bỗng nhiên vang lên.

Bùi Châu Hiền ngồi dậy, cầm di động nhìn màn hình đang sáng lên, mày gắt gao nhăn lại.

Tên Khương Sáp Kỳ ở trên màn hình người đang gọi hiện lên, tiếng chuông vang lên không gián đoạn.

"Alo........." Có chút chần chờ vẫn là tiếp điện thoại, Bùi Châu Hiền vừa alo một tiếng liền bị giọng nói vội vàng của Khương Sáp Kỳ đánh gãy, "Tiểu Hoan em ấy khi có trời mưa to có sấm chớp thì em ấy sẽ bị ác mộng đáng sợ."

Bùi Châu Hiền sửng sốt, phản ứng lúc sau có chút bất an, đứng dậy mặc áo ngủ cầm chìa khóa cùng ô chạy ra khỏi cửa, vừa chạy còn không quên nói với Khương Sáp Kỳ, "Tôi hiện tại đi qua."

"Tôi đang ở dưới lầu của cô." Khương Sáp Kỳ bỏ xuống một câu liền cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền không có bao nhiêu suy nghĩ, vội vã xuống lầu, quả nhiên chiếc xe thể thao màu đỏ đang ở dưới lầu.

Mở cửa đi vào, Bùi Châu Hiền vẻ mặt lo lắng, "Nếu để cho em ấy vẫn ở trong cơn ác mộng thì sẽ như thế nào?"

Khương Sáp Kỳ khởi động xe, mưa to đường trơn nhưng Khương Sáp Kỳ mặc lệ phóng xe chạy như bay.

"Không biết, trước kia Tú Anh luôn đánh thức em ấy dậy." Khương Sáp Kỳ căng thẳng thần kinh lái xe, trong thanh âm vang lên nghe thấy vài tia run run cùng với sắc mặt tái nhợt làm cho Bùi Châu Hiền càng lo lắng hơn.

Xe rất nhanh tiến vào trường đại học X, Khương Sáp Kỳ cùng với bảo vệ gác cổng nói vài câu sau đó đem xe tiến vào trong trường, thẳng đến khi đi tới dưới lầu ký túc xá của Tôn Thừa Hoan, thế này mới dừng lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là chìa khóa ký túc xá của Tiểu Hoan." Khương Sáp Kỳ dừng lại xe sau đó đưa một cái chìa khóa cho Bùi Châu Hiền, "Cô đi vào trong đi."

"Được." Bùi Châu Hiền không kịp suy nghĩ vì cái gì Khương Sáp Kỳ không tự mình đi lên, Bùi Châu Hiền cầm lấy chìa khóa mở cửa xe, thực có lỗi nói dì quản giáo mở cửa, nói em gái bị bệnh sốt cao mà đi vào, lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa phòng đi vào.

Trong phòng thực tối, Bùi Châu Hiền dựa vào trí nhớ trong phòng mà đi tới.

"Oành......" Một tiếng nổ, ngoài trời hiện lên tia sáng của sấm, ở trên giường Tôn Thừa Hoan lui về trong một góc, Bùi Châu Hiền trong lòng cực đau lòng, đi qua ngồi vào trên giường, trời như trước thỉnh thoảng hiện lên vài tia chớp nhìn người trên giường sắc mặt cau mày tái nhợt.

"Thừa Hoan, tỉnh tỉnh..........." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng lay động bả vai của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan mày càng nhăn lại, dùng sức thở hổn hển, tựa như bị cái gì đang trói buộc lại.

"Tôn Thừa Hoan..." Bùi Châu Hiền nhẹ giọng gọi vẻ mặt thống khổ trên giường, ngực một trận co rút đau đớn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới làm cho Tôn Thừa Hoan như thế?

Liếc mắt một cái nhìn thấy máy trợ thính bên tai trái của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ngốc sửng sốt, một trận khó hiểu.

Thời điểm đang ngủ, vì cái gì không đeo máy trợ thính?

Mũi tràn ngập mùi vị thản nhiên, bên tai thỉnh thoảng nghe được thanh âm ôn nhu kêu chính mình, bị nhốt ở trong mộng Tôn Thừa Hoan báo động muốn tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thẳng tắp Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền bỗng nhiên vì động tác như vậy của nàng mà hoảng sợ, ngay sau đó ngồi yên có chút ngây dại.

Vì cái gì Tôn Thừa Hoan sẽ có loại ánh mắt như vậy?

Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới người cư nhiên ngồi ở chính mình bên người lại là Bùi Châu Hiền, đôi mắt chậm rãi có chút độ ấm, ngồi dậy, thở hổn hển vài cái sau đó thanh âm khàn khàn nói, "Chị............Như thế nào ở chỗ này?"

Bùi Châu Hiền nhìn người lúc này cực kỳ nhu nhược, âm thầm mắng chính mình loạn tưởng.

Một cô gái nhu nhược như vậy, như thế nào có khả năng có một ánh mắt tràn ngập sát ý.

Nhưng cô không biết, khi Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, bên trong chăn tay phải đã muốn rút ra một con dao nằm ở dưới giường.

Bùi Châu Hiền đau lòng nắm cánh tay bên hông của Tôn Thừa Hoan, ôn nhu nói, "Thừa Hoan, thời điểm em gặp ác mộng, bộ dáng đó làm cho tim chị đau."

Tôn Thừa Hoan giật mình, đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên ý thức được một chuyện tình, "Chị vào bằng cách nào?"

Đáng chết, đêm nay là nàng sơ sót.

Nếu là có người muốn tính mạng của nàng, đêm nay hoàn toàn có thể mượn cơ hội này để giết nàng.

"Khương Sáp Kỳ đưa chị cái chìa khóa." Bùi Châu Hiền thân thủ giúp Tôn Thừa Hoan lau mồ hôi trên trán, "Như thế nào lại gặp ác mộng? Còn khó chịu không?"

Tôn Thừa Hoan có chút sợ run nhìn cô hồi lâu, tầm mắt dừng lại trên bộ áo ngủ cô đang mặc, lại lần nữa nhìn vào đôi mắt Bùi Châu Hiền, "Chị........Đã muốn chuẩn bị ngủ?"

"Ừ." Bùi Châu Hiền theo tầm mắt của cô nhìn xuống áo ngủ mình đang mặc, có chút ngượng ngùng nói, "Chị đi nhanh quá, chưa..........."

Lời còn chưa dứt, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên đem cô ôm chặt vào trong lòng.

"Thừa Hoan.........." Bùi Châu Hiền chưa kịp phản ứng, cả người liền bị ôm lấy, không khỏi sửng sốt, tiện đà phát ra tia đau lòng.

Tôn Thừa Hoan thì ra gầy như vậy sao?

Hai tay ôm thắt lưng của Tôn Thừa Hoan, cằm của Bùi Châu Hiền dựa vào bả vai của Tôn Thừa Hoan, càng thêm cảm thấy Tôn Thừa Hoan trên người toàn là xương.

Gắt gao ôm lấy Bùi Châu Hiền, trên mũi có chút chua xót, trên mặt như trước trầm tĩnh như nước.

Quả nhiên..........Người mình thích cũng đồng dạng thích chính mình để ý đến cảm giác của chính mình, thật là tốt................

Tôn Thừa Hoan dĩ nhiên không có biện pháp đi hỏi cảm giác của chính mình, gắt gao ôm, vô luận như thế nào cũng không muốn buông tay.

Bùi Châu Hiền mặc kệ nàng ôm, không giãy dụa cũng không nói gì hết, tay để bên eo của Tôn Thừa Hoan di động hai bên xương sườn.

Bị cảm động rối tinh rối mù không biết nên làm gì mặt lập tức đỏ lên.

Cô như thế nào cảm thấy cô đang bị chiếm tiện nghi?

Bên kia Khương Sáp Kỳ nhìn thấy Bùi Châu Hiền chạy lên ký túc xá trên lầu thì lái xe chạy về.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tú Anh sắc mặt tái nhợt ngồi ở đó, vừa thấy cô tiến vào, lập tức đứng lên chạy tới, "Thiếu chủ ra sao?"

Khương Sáp Kỳ trên mặt tràn đầy bi thương, vẻ mặt lúng túng lướt qua, miễn cưỡng nói, "Bùi Châu Hiền đi qua, cô ấy sẽ chiếu cố tốt cho Thiếu chủ."

"Cái gì?" Tú Anh vẻ mặt không thể tin, "Chị cư nhiên không phải tự mình đi qua, mà là làm cho Bùi Châu Hiền kia đi qua? Chị............Một người ngoài, chị làm cho cô ấy tới gần Thiếu chủ....."

"Bùi Châu Hiền không phải người ngoài!" Khương Sáp Kỳ mày nhíu lại, trong thanh âm ẩn ẩn có một tia tức giận, "Chẳng lẽ em nhìn không ra Thiếu chủ thích cô ấy sao?"

"Thiếu chủ cũng thích Phó Quân, sau lại thế nào?" Tú Anh đối chọi gay gắt, "Chị sao có thể làm cho tính mạng của Thiếu chủ không an toàn?"

Tú Anh đôi mắt đỏ tính chạy đi, Khương Sáp Kỳ giữ chặt tay cô, "Hiện tại Thiếu chủ hẳn là tỉnh rồi, em có thể gọi điện hỏi một chút, Bùi Châu Hiền cùng với Phó Quân hai người không giống nhau!"

Vừa nói vừa lấy di động gọi điện cho Tôn Thừa Hoan, mở âm thanh loa ngoài, chờ đợi bên kia bắt máy.

"Alo?" Tôn Thừa Hoan thanh âm có chút khàn khàn, hơn nữa có chút không kiên nhẫn, "Làm sao vậy?"

"Tú Anh lo lắng cho em." Khương Sáp Kỳ nói ngắn gọn.

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc, một lúc sau, thanh âm Tôn Thừa Hoan lại vang lên, "Làm cho em ấy đi ngủ đi, học tỷ đang ở đây, tôi ngủ rất yên ổn."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro