Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thừa Hoan, sao lại tới đây?" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên bị tát một cái, trừ bỏ cảm giác không hiểu chuyện gì xảy ra, càng cảm thấy một trận phẫn nộ, không ngờ cư nhiên nhìn thấy Tôn Thừa Hoan tiến vào, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tôn Thừa Hoan nhếch mắt, quét mắt nhìn đến nữ nhân trung niên liếc mắt một cái, đau lòng nhìn Bùi Châu Hiền má ửng đỏ, "Rất đau đúng không?"

Bùi Châu Hiền tay vuốt vuốt hai má, lắc lắc đầu, "Không có việc gì."

Biết rằng nơi này không phải là nơi phát hỏa, Tôn Thừa Hoan cố gắng áp chế phẫn nộ muốn lao ra khỏi lồng ngực, tay còn để ở bên trong túi quần, trầm giọng hỏi nữ nhân kia, "Bà đánh chị ấy?"

Nữ nhân trung niên kia bị khí thế Tôn Thừa Hoan làm cho lui vài bước, "Người như vậy không có tố chất kiểm sát trưởng......"

"Chát!"

Lại một tiếng động vang lên, nữ nhân trung niên lập tức té ngã trên mặt đất, một tia máu tươi từ trong miệng chảy ra.

"Cô........" Nữ nhân có chút ngây dại, phản ứng lúc sau là muốn mắng Tôn Thừa Hoan, hé miệng ra lại có hai cái vật gì văng ra.

Bùi Châu Hiền đứng ở một bên, có chút kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan lúc này không có chút che giấu thở ra hơi thở âm lãnh, một tia cảm giác xa lạ từ đáy lòng dâng lên.

"Tôi.........Tôi muốn tố cáo cô......." Nữ nhân nhìn trong tay chính mình hai cái răng, máu đến bây giờ còn không ngừng trào ra, nước mắt chảy ra, "Tôi muốn tố cáo cô......"

Một người nam nhân vọt vào văn phòng, nhìn thấy nữ nhân như thế, có chút ngây ngẩn cả người, tiếp theo một tiếng hô phẫn nộ, "Ai đánh mẹ tôi trở thành như vậy?"

Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái mũi, âm thầm tự trách mình như thế nào không áp chế được xúc động đánh nữ nhân kia, lúc này còn thấy người nam nhân kia như thế, không khỏi lộ ra một nụ cười trào phúng, "Là tôi? Muốn tố cáo tôi sao?"

Bùi Châu Hiền nhìn thân ảnh của Tôn Thừa Hoan, cau mày, chống tay xuống mặt bàn, tay trở nên trắng lại.

Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Cô tên là gì, tôi sẽ kêu luật sư của tôi khởi tố cô!"

"Được a." Tôn Thừa Hoan nhíu mi, trên người khí thế âm lãnh thu lại, thập phần tao nhã nói, "Tôn Thừa Hoan a."

"Tôn Thừa Hoan." Đang còn suy nghĩ sự tình Bùi Châu Hiền chưa kịp phản ứng lại, vội vàng đi qua ngăn cản Tôn Thừa Hoan, cũng đã không kịp, Tôn Thừa Hoan đã sớm báo tên.

Tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền đi đến trước mặt đôi mẫu tử kia, "Chuyện này người dựng nên là tôi, Thừa Hoan chỉ là một đứa nhỏ, có gì tìm tôi là được rồi."

"Minh Tề, cô ta đánh mẹ, còn có kiểm sát trưởng này, cô ta còn nói anh trai của con cưỡng bức con tiện nhân kia......." Nữ nhân trung niên vừa khóc vừa nói, "Con phải khởi tố cho chết hai người này......"

"Châu Hiền, chuyện gì thế này?" Vạn Quyền từ bên ngoài tiến vào, nhìn đến trường hợp như vậy trong lòng không khỏi nhảy dựng, đối với Bùi Châu Hiền nói, "Người nhà của người bị hại ở đây là làm sao vậy?"

"Vạn trưởng phòng, viện kiểm sát của các anh thật sự rất tốt, cư nhiên dám đánh mẹ của tôi." Nam nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi sẽ nói đoàn luật sư của tôi phụng bồi các người tới cùng."

Vạn Quyền lập tức có chút hoảng, "Chuyện này...........Quách tổng.........Tôi nghĩ chắc có hiểu lầm.........."

"Mẹ tôi đã bị đánh đến như vậy rồi thì còn cái gì hiểu lầm rồi............" Nam nhân hừ lạnh một tiếng nói, "Quách Minh Tề tôi từ xưa tới nay chưa bao bị mất mặt đến như vậy!"

"Trưởng phòng, chuyện này sai là ở tôi, tôi sẽ hoàn toàn phụ trách." Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh nhìn Vạn Quyền nói, tiếp theo nhìn Quách Minh Tề, "Quách tổng nếu muốn tố cáo liền tố cáo đi, Thừa Hoan bởi vì tôi nên mới xúc động như vậy."

Cô gái ngốc!

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, đôi mắt hiện lên tia xúc động cùng ôn nhu lướt qua, ở trong lòng âm thầm mắng một tiếng, đi qua đó, như trước vẻ mặt kiêu ngạo, "Người là tôi đánh, tất nhiên tôi sẽ phụng bồi các người tới cùng."

"Tôn Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền tức giận kêu lên một tiếng, Tôn Thừa Hoan không chút để ý tới bước lên từng bước, nhìn thẳng Quách Minh Tề đang đỡ nữ nhân trung niên, "Quách tiên sinh nếu muốn, anh có thể thử xem......"

"Cô.........Hừ!" Quách Minh Tề nhìn nàng bộ dáng kiêu ngạo có chút hoảng hốt, lại vẫn cậy mạnh, bỏ lại một cái hừ sau đó giúp đỡ nữ nhân trung niên rời đi, lúc gần đi còn không quên bỏ lại một câu, "Tôi sẽ cho cô trả giá tất cả."

Tôn Thừa Hoan hai tay ôm ngực nhìn thân ảnh của hai người, khóe miệng nhếch lên, nụ cười càng trở nên trào phúng.

"Thừa Hoan, sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, sao lại có thể đánh người." Bùi Châu Hiền tức giận nhìn nàng, "Còn kiêu ngạo như vậy nói ra tên của mình, đang ước gì mình bị kiện sao?"

Trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười, chính là tia cảm xúc hào phúng lại sớm rút đi, chỉ còn lại tia ấm áp, "Đi ăn cơm được không?"

"Hoan............" Bùi Châu Hiền bị câu này làm cho im lặng, trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Em đúng thiệt là......."

Tôn Thừa Hoan cư xử như vừa rồi, làm cho cô thật kinh ngạc.

Vạn Quyền mới vừa rồi như vậy có chút kinh ngạc, lại nhìn hai người như thế, lại nổi giận, "Bùi Châu Hiền, lập tức đến văn phòng của tôi!"

"Được." Bùi Châu Hiền lên tiếng sau đó trắng mắt liếc Tôn Thừa Hoan một cái, "Từ từ rồi sẽ phạt em."


Tôn Thừa Hoan vẫn là bộ dáng mỉm cười kia, làm cho Bùi Châu Hiền hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì, lại trắng mắt liếc nàng một cái rồi đi theo Vạn Quyền vào văn phòng.

Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn trong văn phòng nhìn đến hai người còn lại vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, cũng không nói nhiều, nắm di động đi ra khỏi văn phòng.

"Alo..........Lương kiểm sát trưởng sao? Tôi là em họ của Uông Minh...........Ngài lần trước đã gặp qua.........A, đúng vậy.........Có chuyện kính nhờ ngài, là như vậy............."

Đi đến chỗ góc khuất, mở ra điện thoại, cùng người đầu bên kia điện thoại hàn huyên một chút sau đó nói thẳng ra mục đích của mình, Tôn Thừa Hoan sau khi thấy đối phương đáp ứng thì vừa lòng cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, lại gọi điện thoại cho Lâm Vũ Đồng, "Vũ Đồng, giúp tôi tra tư liệu của người tên Quách Minh Tề, tôi không nghĩ tha cho hắn."

Đợi cho giải quyết hết thảy, Tôn Thừa Hoan nhớ tới văn phòng Bùi Châu Hiền, đi vô văn phòng ngồi trên sô pha thượng đẳng của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền sau khi theo Vạn Quyền vào văn phòng, liền bị giáo huấn một trận.

"Cô sao lại như thế này, sao lại phạm phải sai lầm như vậy!" Vạn Quyền phẫn nộ chỉ vào cái mũi của Bùi Châu Hiền, "Ẩu đả với người nhà người bị hại, loại chuyện này...........Quả thật là rất gièm pha."

"Thật có lỗi, trưởng phòng, chuyện này tôi sẽ phụ trách." Bùi Châu Hiền thản nhiên nói.

"Cô............" Vạn Quyền trong lòng có một cỗ hỏa muốn phát tiết, đang muốn mắng Bùi Châu Hiền một chút, cửa văn phòng bỗng nhiên có người gõ cửa.

"Vào đi." Vạn Quyền cưỡng chế cơn tức nói.

"Vạn Quyền, sao lại thế này." Một nam nhân trung niên vẻ mặt uy nghiêm tiến vào, mắt nhìn Bùi Châu Hiền sau đó nói với Vạn Quyền, "Như thế nào mà người nhà người bị hại chạy đến văn phòng Châu Hiền, còn đánh Châu Hiền."

Vạn Quyền lập tức có chút ngây dại, cười mỉa hai tiếng nói, "Lương kiểm sát trưởng, cư nhiên lại kinh động đến ngài, người xem này............."

"Chúng ta tất cả trong cùng một viện đều là đồng nghiệp tốt, sao lại bị người khác đánh?" Lương kiểm sát trưởng tiến vào bộ dạng nghiêm túc nhìn Vạn Quyền, "Tôi nghe nói vụ án này là bên văn phòng của Lí Trình phụ trách, sao người bị hại lại chạy tới văn phòng của Bùi Châu Hiền, cậu nên cho tôi một lời giải thích đi."

Bùi Châu Hiền có chút không hiểu nhìn một màn này, một hầu lâu sau cũng không có phản ứng gì.

Vạn Quyền có chút hiểu được sự việc, một hồi nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho một văn phòng khác, "Chương Vận, đến văn phòng của tôi ngay."

Chương Vận nguyên bản nghe chuyện xảy ra bên kia của Bùi Châu Hiền thì biểu cảm thập phần vui sướng khi người ta gặp họa.

Hắn đương nhiên biết sự tình mà Bùi Châu Hiền nói đến, bao gồm việc pháp viện đã phán quyết chuyện ly hôn, nhưng mà Quách Minh Tề cho hắn một bao lì xì rất lớn, còn nói rõ sau khi sự việc xử lý xong sẽ có một bao lì xì lớn hơn nữa, mà chuyện này phiêu lưu cũng không lớn, hắn đương nhiên thực sảng khoái đáp ứng.

Làm sao dự đoán được Bùi Châu Hiền cư nhiên lại nhúng tay vào, còn muốn sửa tội của Lương Uyển từ cố ý giết người sang phòng vệ chính đáng, hắn thực sợ hãi.

Vừa lúc người nhà của người bị hại tới viện kiểm sát, hắn cũng liền nhân cơ hội làm ra vẻ mặt vô tội nói Bùi Châu Hiền.

Mà người nhà người bị hại kia tính khí lúc nào cũng kiêu ngạo nghe như vậy liền lập tức nổi giận, chạy đi văn phòng của Bùi Châu Hiền, nghe nói đã tát Bùi Châu Hiền một cái.

Chính là lúc sau chuyện tình vượt qua suy đoán của hắn, cư nhiên có người vì Bùi Châu Hiền ra tay, còn đánh người nhà người bị hại.

Chậc chậc, xem lần này Bùi Châu Hiền chết như thế nào.

Nhận được điện thoại của Vạn Quyền xong, Chương Vận lập tức đi tới văn phòng của Vạn Quyền, trong lòng âm thầm nghĩ có phải Vạn Quyền sẽ khen ngợi hắn hay không, cũng không quan tâm đi tới văn phòng liền thấy Lương kiểm sát trưởng đã ở đó, không khỏi có chút chột dạ.

"Chương Vận, tôi nghe nói vụ án của Lương Uyển là cậu phụ trách?" Lương kiểm sát trưởng thấy hắn đi vào, rất uy nghiêm nói, "Người nhà người bị hại kia sao lại chạy tới văn phòng của Bùi Châu Hiền?"

"Chuyện này.............." Chương Vận nào dám nói ra người nhà người bị hại chính là bởi vì hắn ở sau dựt giây mà chạy tới văn phòng của Bùi Châu Hiền, trong lúc nhất thời tâm lý hoảng loạn, một câu cũng nói không nên lời.

"Người nhà người bị hại cảm xúc kích động, cậu nên ngăn trở, như thế nào lại để mặc kệ để họ chạy đến văn phòng của đồng nghiệp mà làm loạn." Lương kiểm sát trưởng nói rất là có khí phách, "Còn có Vạn Quyền, tôi nghe nói người nhà người bị hại còn có lời thề son sắt là sẽ khiến cho Bùi Châu Hiền gặp phiền toái? Cậu lúc đó ở đó không thèm để ý đúng không? Cậu là trưởng phòng công tố lúc đó cũng không biết cư xử, không đi ngăn cản người nhà kia, chuyện xảy ra lúc đó, làm toàn bộ danh dự của viện kiểm sát bị tổn hại, cậu có biết hay không?"

"Kiểm sát trưởng, tôi.........." Vạn Quyền bị trách cứ vừa thông suốt, lại một câu cũng không nói được.

Lương kiểm sát trưởng còn không bỏ qua, mắt nhìn Bùi Châu Hiền nói, "Châu Hiền, người nhà người bị hại tại sao đánh cô?"

"Kiểm sát trưởng, là như vậy..........." Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn đến Chương Vận kia sắc mặt tái nhợt liếc mắt một cái, trong lòng cũng biết mình bị ăn một cái tát là do đâu, hơn nữa Tôn Thừa Hoan cũng bị chuyện này mà liên lụy, không khỏi có chút tức giận, rõ ràng nói, "Vụ án này tôi không nghĩ rằng là tội cố ý giết người, mà là tội phòng vệ chính đáng, tôi đã nói với Chương kiểm sát trưởng về vấn đề này, hắn cũng không để ý đến tôi, về phần người nhà người bị hại.........cũng không biết như thế nào biết tôi nói tới vấn đề phòng vệ chính đáng này, cho nên trong lúc tức giận tìm tôi gây phiền toái."

"Vậy sao?" Âm điệu của Lương kiểm sát trưởng lên cao, nheo mắt lại nhìn Chương Vận, "Chương Vận, là như vậy sao?"

"Chuyện này............Chuyện này.........." Chương Vận run run thân mình cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ." Lương kiểm sát trưởng lạnh giọng nói một câu xong rời khỏi văn phòng của Trưởng phòng, chỉ để lại Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh, hai người đang nhìn lẫn nhau Chương Vận cùng Vạn Quyền.

Đôi mắt của Bùi Châu Hiền hiện lên một tia nghi hoặc.

Như thế nào cảm thấy khi Lương kiểm sát trưởng xuất hiện, toàn bộ trách nhiệm trên người cô đều biến mất?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro