Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vì sao lại nói như vậy?" Bùi Châu Hiền cầm khăn tay nhẹ nhàng lau lau khóe miệng, "Sao chị có thể chán ghét em?"

"Nhưng mà........Em vừa mới........." Tôn Thừa Hoan có chút do dự, không yên nói, "Em vừa mới đả thương nữ nhân kia, chị không cảm thấy em thật xấu xa, lại còn quá phận nữa sao?"

"Rất xấu, quá phận ư?" Khóe môi Bùi Châu Hiền hiện lên một chút tươi cười, "Như thế nào lại nghĩ về chính mình như vậy, Hoan đúng là ngốc mà!"

"Ách..........." Tôn Thừa Hoan vò vò đầu, "Không phải chị rất ghét những tội ác sao?"

"Ghét những tội ác.......Cái đó cũng phải nhìn đối tượng nha......" Bùi Châu Hiền buồn cười nhìn nàng, "Hơn nữa vừa rồi em mới làm cái gì ác sao? Nếu bà ta không đánh chị trước, em sẽ ra tay sao?"

"Cái này..........."

"Nói đến chuyện này.........." Bùi Châu Hiền rũ rũ tóc dài, "Chị còn chưa nói em đó, đúng là ngốc mà, đánh người còn đánh ở chỗ đông người như vậy, người ta nói tố cáo liền ngay lập tức nói tên của mình, em sẽ gặp rắc rối đấy, có biết không?"

Bùi Châu Hiền càng nói càng tức giận, không khỏi lấy tay đánh sau ót Tôn Thừa Hoan, "Ngu ngốc!"

Thái dương của Tôn Thừa Hoan có vài giọt mồ hôi, nhìn chằm chằm mặt của Bùi Châu Hiền, ngây ngốc ngồi một câu cũng không nói nên lời.

Bùi Châu Hiền thấy nàng như thế, ánh mắt nhu hòa một ít, "Về sau không được xúc động như vậy nữa."

Sờ sờ đầu cười mỉa, Tôn Thừa Hoan nghĩ nghĩ nói, "Vậy.........Chị về sau không được để bị khi dễ nữa."

"Được........" Bùi Châu Hiền cười đáp ứng, tiếp theo dường như nhớ tới cái gì, "Thừa Hoan, ba mẹ của em làm cái gì?"

Vẫn là có chút ngạc nhiên một gia đình như thế nào có thể tài năng dạy dỗ được một người như Tôn Thừa Hoan.

"À, Ba là Chủ tịch của một công ty, còn mẹ.........." Tôn Thừa Hoan dừng một chút nói, "Khi em mười tuổi, mẹ đã mất rồi........."

Tôn Thừa Hoan tựa hồ thực tự nhiên nói xong, tay làm như lơ đãng sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, vẻ mặt thản nhiên, thấy không rõ cảm xúc.

Bùi Châu Hiền tâm tê rần, nắm lấy tay của Tôn Thừa Hoan, "Thực xin lỗi."

"Xin lỗi làm gì chỉ là nói sự thật thôi mà." Tôn Thừa Hoan lắc đầu, "Qua đời chính là qua đời, chị cũng không biết. Huống chi, nhắc tới chuyện này cũng không có gì."

"Em, lại bắt đầu nữa rồi" Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.

"Sao?" Không rõ cho nên nhìn cô, Tôn Thừa Hoan bị cô nhìn có chút mất tự nhiên, lại vẫn nhìn thẳng ánh mắt của cô.

"Em luôn như vậy, lúc nào cũng tự ngụy trang chính mình." Bùi Châu Hiền đau lòng nắm chặt tay của nàng, "Vui vẻ thì vui vẻ, đau buồn liền đau buồn, ở trước mặt của chị đừng có giả bộ ngụy trang được không?"

Thật vất vả mới làm cho Tôn Thừa Hoan không giống như lúc trước luôn lộ ra cái vẻ tươi cười cô nhìn thấy thật giả dối, nụ cười thật chán ghét, hiện tại cư nhiên lại bắt đầu.

Ngụy trang?

Tôn Thừa Hoan không tự giác lấy tay sờ sờ mặt, xấu hổ cười cười, "Ừm"

Bùi Châu Hiền thở dài, cười đến thực miễn cưỡng, bất quá so với lúc trước cười giả tạo thì vẫn còn tốt."

"Ách.........."

Uông Minh ngồi ở văn phòng, nhìn màn hình máy tính, trên mặt Tôn Thừa Hoan mỗi một cái hành động, mỗi một cái vẻ mặt đều rất rõ ràng.

Khương Sáp Kỳ nói đúng, Thiếu chủ cùng với Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, quả nhiên so với lúc trước vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhìn chằm chằm mặt Tôn Thừa Hoan, hồi lâu, Uông Minh cuối cùng hít một tiếng, đóng máy tính lại, đứng lên lý khai.

Chỉ cần Thiếu chủ vui vẻ là được rồi.

"Thừa Hoan, chờ về sau......." Bùi Châu Hiền ngừng lại, làm như là lo lắng cái gì, Tôn Thừa Hoan cũng không quấy rầy, chính là tiếp tục chờ cô nói xong.

"Chờ về sau.........chị dẫn em trở về nhà của chị, gặp ba mẹ của chị............" Bùi Châu Hiền có chút lo lắng vào đề thong thả nói, "Bất quá bọn họ........Ah, bọn họ.........Nói như thế nào đây............."

Có chút rối rắm cau mày, lại có chút tự hỏi "Bọn họ chắc sẽ có thái độ không tốt, em đừng để ý."

Tôn Thừa Hoan ngơ ngác nhìn cô, cuối cùng nháy nháy mắt, làm như có chút gian nan nói, "Gặp.........ba mẹ chị?"

"Đúng vậy..........." Bùi Châu Hiền gật gật đầu, "Không phải có câu nói sao? Trong khi hẹn hò nếu không lấy hôn nhân làm điều kiện thì đều là đùa giỡn lưu manh."

"Hả?" Tôn Thừa Hoan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Bùi Châu Hiền, "Em là nữ nha........."

"Chị biết em là nữ......" Lập tức liền hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, Bùi Châu Hiền nhìn nàng nói, "Hoan, chị là một người thật đơn giản, với chị mà nói, thật sự đang hẹn hò, thì phải tính đến phải cả đời cùng một chỗ."

Thật sự đang hẹn hò, thì phải tính đến phải cả đời cùng một chỗ sao?

Bùi Châu Hiền thở dài, bắt đầu lo lắng mình đối với Tôn Thừa Hoan nói những cái này có quá sớm hay không?

Nhưng mà đối với cô mà nói, hoặc là không hẹn hò, nếu có, thì phải lấy điều kiện quen nhau bạch đầu giai lão làm trước tiên.

Nếu nhất định chia tay, thì cùng một chỗ làm gì?

Cô có thể tin tưởng rằng Tôn Thừa Hoan chính là người kia cùng cô đi suốt quãng đời còn lại, như vậy cô mới có dũng khí như vậy theo đuổi.

Đối với người từ nhỏ đã bị quản giáo thật nghiêm, cô tự nhiên đối với cảm tình như vậy cũng có chút sợ hãi.

Huống chi ba mẹ của cô lại là những người cực kỳ cổ hủ, chỉ sợ càng không thể chấp nhận chuyện nữ nhân thích nữ nhân.

Chính là thích đó là thích, cô tuy rằng thật sợ hãi, nhưng cũng không đi trốn tránh, lừa mình dối người.

Nếu là đã ở cùng nhau ba chữ, đương nhiên là muốn cùng nhau đối mặt hết thảy.

Có lẽ..........Tôn Thừa Hoan còn nhỏ, sẽ không có chuẩn bị tốt chuyện này đi.

Tôn Thừa Hoan có chút mê mang.

Cả đời cùng một chỗ sao?

Lúc trước thời điểm nàng cùng với Phó Quân hẹn hò, cũng nghĩ cả đời cùng một chỗ, nhưng kết quả thì sao?

Hiện tại Bùi Châu Hiền nói với nàng như vậy, cô nói cả đời cùng một chỗ là điều kiện kiên quyết khi hẹn hò, nàng bỗng nhiên không biết sẽ làm cái gì bây giờ?

Thật sự có thể tin tưởng sao?

Bùi Châu Hiền bỗng nhiên nhìn Tôn Thừa Hoan, thấy nàng thần sắc phức tạp, trong chốc lát rối rắm, trong chốc lát thì thống khổ, bỗng nhiên nhớ tới lời của Khương Sáp Kỳ.

Trên người Tôn Thừa Hoan từng phát sinh một chuyện tình?

Như vậy.........Sẽ là chuyện gì đây?

Tôn Thừa Hoan cúi đầu tự hỏi vấn đề cái gì gọi là cùng một chỗ, bỗng nhiên nhớ tới thân phận của chính mình, ngẩng đầu mạnh nhìn Bùi Châu Hiền, "Nếu........Em nói là nếu...........Có một ngày chị phát hiện em kỳ thật không phải người như chị nghĩ, chị sẽ làm thế nào?"

"Sao?" Bùi Châu Hiền kỳ quái nói, "Em không phải người như chị nghĩ như vậy? Đó là cái dạng gì?"

Tôn Thừa Hoan ở trước mặt cô không phải đã rất chân thực rồi sao?

Cô rõ ràng có thể cảm giác được nha.

Tay cầm xoay xoay cái dĩa đựng miếng thịt bò vô ý đụng trúng thịt bò, bộ dáng Tôn Thừa Hoan không có chút tinh thần làm cho Bùi Châu Hiền có chút lo lắng.

"Chính là..........Kỳ thật em không phải là người rất có tinh thần chính nghĩa, kỳ thật em rất bá đạo, rất hắc ám......" Tôn Thừa Hoan châm chước nên dùng từ ngữ gì để nói chính mình là Thiếu chủ của hắc bang nhưng mà không tiết lộ thân phận này, "Hơn nữa em cũng sẽ làm chuyện xấu........."

"Bá đạo? Hắc ám? Sẽ làm chuyện xấu?" Bùi Châu Hiền mỗi lần lập lại các từ, trên mặt tươi cười liền nhiều hơn một phần, cuối cùng là cười đến run rẩy cả người, "Hoan a, thật sự rất đáng yêu, như thế nào lại hình dung chính mình như vậy."

"Em........Em là nói sự thật......." Tôn Thừa Hoan thấy phản ứng của Bùi Châu Hiền liền không biết làm sao, vội vàng giải thích, Bùi Châu Hiền lại cười đến dữ dội.

"Châu Hiền........" Tôn Thừa Hoan thật sự không rõ vì cái gì Bùi Châu Hiền lại cười đến như vậy, vẻ mặt không hiểu nhìn cô, "Em......"

"Tốt lắm, chị biết em bá đạo, hắc ám, lại làm chuyện xấu." Bùi Châu Hiền chịu đựng cười, "Được rồi, muốn đánh người, đoàn luật sư của người ta đến sẽ phụng bồi. Được, bá đạo, hắc ám, sẽ làm chuyện xấu."

"..............." Tôn Thừa Hoan trừng mắt lớn nhìn Bùi Châu Hiền bộ dáng ra vẻ đứng đắn, miệng mở ra, rồi lại đóng vào, sau đó lại thở dài.

Quên đi, chuyện này đúng thật không thể nói rõ.

Làm những chuyện xấu gì, Thanh Long Bang cũng như những hắc bang khác, chuyện xấu gì cũng đã từng làm.

Huống chi, rất nhiều thời điểm, Thanh Long Bang đều là người kiểm soát hắc đạo.

Không cần bọn họ cố sức, liền có một đại bang phái trấn giữ hắc đạo toàn quốc, mà bang phái này cũng không đi buôn lậu thuốc phiện, lại càng không nghĩ làm hành động gây rối gì.

Nếu có bang phái nào không an phận, thì đại bang phái này đi áp chế.

Thanh Long Bang quả thật thành Lương Sơn Bạc.

Chính là, thế thì thế nào, hắc bang thì vẫn là hắc bang không phải sao?

Bùi Châu Hiền thật sự có thể tiếp nhận sao?

"Nói trở lại, hôm nay bộ dáng của em thật sự làm cho chị hoảng sợ." Bùi Châu Hiền xem bộ dáng cứng lưỡi của nàng, cũng biết rằng mình cười có chút quá, ngừng cười, có chút đăm chiêu nói, "Sẽ không phải em thật sự là người ăn chơi trác táng đúng không? Gây họa chọc người khác tố cáo."

"Em....." Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền nói một câu im lặng, mặt đỏ tai hồng giải thích, "Không phải..........Em không phải là người ăn chơi trác táng........Nhưng mà em cũng không sợ đoàn luật sư gì gì đó, tựa như hôm nay..........."

"Tốt lắm. Nói giỡn với em thôi." Bùi Châu Hiền nhìn nàng bộ dáng hoang mang giải thích cho chính mình, lắc đầu, "Ngoan, ăn hết miếng thịt bò đi."

Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền biến thành một bộ dạng hồ đồ, lúc này làm sao có thể lại đi nghĩ xem làm sao có thể cả đời cùng một chỗ, Bùi Châu Hiền có phải hay không chán ghét nàng, cầm dao nĩa ngoan ngoãn đem miếng thịt bò kia ăn hết, sau đó mới ngẩng đầu.

Bùi Châu Hiền rút tờ khăn giấy cẩn thận giúp Tôn Thừa Hoan lau miệng, sau khi lau xong còn không quên vuốt vuốt hai má Tôn Thừa Hoan, "Thật ngoan."

Mặt Tôn Thừa Hoan lập tức đỏ.

Nàng giống như là......bị đùa giỡn?

Càng nghĩ càng không đúng, Tôn Thừa Hoan một tay cầm tay Bùi Châu Hiền đang vỗ về nàng, đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Bùi Châu Hiền, cúi đầu nhìn Bùi Châu Hiền.

"Sao lại nhìn chị như vậy?" Bùi Châu Hiền bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, lại vẫn là duy trì chăm chú nhìn bộ dáng của nàng, vẻ mặt bình tĩnh, "Ăn xong rồi chúng ta đi thôi."

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn xuống, nhân viên phục vụ đã sớm lui ra, mà cửa sổ gần phía đường cách các nàng có chút khoảng cách.

Ra vẻ.........Thực thích hợp hôn môi sao? Ở hoàn cảnh hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro