Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Ngày hôm qua con đi thành phố Z?" Tôn Tử Đằng chỉ Tôn Thừa Hoan ngồi vào sô pha, sau đó cũng ngồi xuống.

"Dạ." Tôn Thừa Hoan vẻ mặt thận trọng, "Ba, ngày hôm qua Mạnh thúc......."

"Ta biết." Tôn Tử Đằng rót chén trà đưa tới trước mặt của Tôn Thừa Hoan, thần sắc không thay đổi, "Con làm vậy là đúng."

"Nhưng là........." Tôn Thừa Hoan có chút ảo não, tay vuốt vuốt tóc, "Nhưng là Mạnh thúc là nguyên lão, con không nên tuyệt tình như vậy, tối hôm qua là con xúc động."

Chuyện này từ tối hôm qua tới giờ nàng đều đặt nặng ở trong lòng.

"Hoan nhi, nếu con đã quyết định đảm đương việc của Thanh Long Bang, nên biết, thân là Thiếu chủ, vô luận làm đúng hay là làm sai, cũng không nên xuất hiện cảm xúc yếu đuối." Tôn Tử Đằng thản nhiên nói, "Ta cho phép con ở phương diện cảm tình có thể yếu đuối, nhưng là vấn đề của bang phái, Hoan nhi.........."

"Ba, con biết rồi." Tôn Thừa Hoan bị nói như vậy, thực nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng nghiêm nghị, "Lần sau sẽ không."

"Ừ." Tôn Tử Đằng chậm rãi gật đầu, "Uống trà đi, tối nay con ở nhà ăn cơm, không cần bồi người yêu sao?"

"Dạ, không cần." Tôn Thừa Hoan mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.

"A............Trưởng thành a." Tôn Tử Đằng uống ngụm trà, nét mặt nghiêm nghị nói, "Hoan nhi, gần đây phương bắc không an bình lắm, con nên cẩn thận."

"Dạ. Con biết."

———-

Buổi chiều, ở trong văn phòng Phó phòng kiểm sát trưởng của viện kiểm sát tỉnh.

"Kiều kiểm, anh xem chuyện này, nên làm sao bây giờ?" Lương kiểm sát trưởng đứng ở trước bàn làm việc chờ đợi người đang ngồi sau bàn làm việc quyết đoán.

Người ngồi ở đằng sau bàn làm việc là một người mà Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan rất đỗi quen thuộc – Kiều Lâm Cử.

Kiều Lâm Cử nhìn mấy phần tư liệu trên bàn, ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Anh thấy như thế nào?"

Lương kiểm sát trưởng cau mày tự hỏi trong chốc lát, thở dài, "Vụ án này nếu để cho viện kiểm sát của chúng ta thụ án, tựa hồ không được tốt......"

"Có cái gì không được tốt?" Kiều Lâm Cử nheo lại mắt, cười có chút gian trá, "Đừng quên các người còn có một cá nhân kia?"

"Sao a?" Lương kiểm sát trưởng nghi hoặc lên tiếng, tiếp theo đôi mắt chợt lóe ra, lộ ra cười, "Kiều kiểm, biện pháp hay."

"Chậc chậc....nào có cái gì gọi là biện pháp hay....." Kiều Lâm Cử lắc đầu, dựa vào lưng ghế, cảm thán nói, "Hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi."

"Nhưng là..........." Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên có chút do dự, "Như vậy có phải hay không rất nguy hiểm......."

"Sao? Anh nói Châu Hiền?"

"Đúng vậy, anh cũng biết, chuyện này liên quan đến người......"

"Không có việc gì, anh cứ yên tâm đi." Kiều Lâm Cử vẻ mặt hồ ly tươi cười hiển nhiên, "Có người sẽ bảo hộ tốt cho cô ấy."

————–

Tôn Thừa Hoan ăn xong cơm tối liền ngồi xe trở lại nhà của Bùi Châu Hiền.

Bởi vì Tôn Thừa Hoan không trở lại ăn cơm, cho nên rõ ràng Bùi Châu Hiền ở lại viện kiểm sát lâu hơn bình thường, lại không dự đoán được, vừa mở ra cửa, Tôn Thừa Hoan đang ngồi trong phòng khách đọc sách.

Vừa nghe đến thanh âm của cô trở về, nguyên bản ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên sô pha nhìn thấy cô lập tức ngồi thẳng dậy, thực phấn chấn nhìn Bùi Châu Hiền cười.

Bùi Châu Hiền cười khẽ lại, đi lại sô pha ngồi xuống, "Sao về sớm vậy?"

"Ừ." Tôn Thừa Hoan lôi kéo tay cô, "Như thế nào về trễ như vậy, tăng ca sao?"

Vuốt vuốt tóc dài, Bùi Châu Hiền ỷ ở trong lòng Tôn Thừa Hoan hơi hơi nhắm mắt lại, "Đúng vậy, gần nhất vụ án rất nhiều."

"Như vậy a....." Tôn Thừa Hoan ôm cô, nhẹ nhàng hôn cô một chút, "Vậy tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút đi."

"Em tắm chưa?" Bị Tôn Thừa Hoan ôm như vậy, Bùi Châu Hiền rất là thoải mái mà điều chỉnh vị trí, mở mắt ra nhìn Tôn Thừa Hoan.

"Còn không có đâu." Cánh tay Tôn Thừa Hoan rõ ràng dùng chút sức ôm ngang lấy Bùi Châu Hiền, "Trở về phòng đi."

"A............." Bỗng nhiên bị ôm lấy, Bùi Châu Hiền hoảng sợ, tay vội vàng ôm lấy cổ của Tôn Thừa Hoan, có chút oán trách nhìn nàng một cái.

"Ha ha.........." Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền trở về phòng, đem cô ôm tới trên giường, cúi người xuống đem giày cao gót ở trên chân của cô cởi ra, bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút dồn dập.

Bùi Châu Hiền trước sau như một mặc bộ váy công sở, phần phía dưới đầu gối da thịt trắng nõn lúc này bại lộ trước ánh đèn, Tôn Thừa Hoan có chút thất thần nhìn, trong đầu bỗng dưng hiện về những hình ảnh lúc trước xem ở trong quán bar.

Thực hưởng thụ tùy tiện để cho Tôn Thừa Hoan vì chính mình cởi giày, tóc Bùi Châu Hiền tán loạn ở trên gối nằm, từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ được cảm giác thả lỏng.

Chính là thật lâu lắm vẫn không thấy Tôn Thừa Hoan có chút động tĩnh gì, Bùi Châu Hiền không khỏi có chút kỳ quái mở mắt ra nhìn, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan bộ dáng nhìn chằm chằm phần hạ thân của mình, mặt lập tức đỏ lên.

"Tiểu Đản........" Mang theo một ít ngữ khí làm nũng kêu lên tên của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cảm thấy không tốt cho lắm, lấy cái chăn che ngang qua chân của mình.

Tôn Thừa Hoan có chút bất mãn nhăn lại mi, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Châu Hiền, nhìn thấy cô vẻ mặt tràn ngập ngượng ngùng, bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng.

"A.....Em............" Nằm lên ôm Bùi Châu Hiền, bộ dáng ngượng ngùng ấp úng làm Bùi Châu Hiền nhịn không được cười khẽ.

"Thẹn thùng." Nét đỏ trên mặt rút đi, Bùi Châu Hiền tiện tay điểm điểm cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản nguyên lai là háo sắc nha, sắc Đản Đản...."

Bị giọng điệu như vậy nói chuyện, Tôn Thừa Hoan vừa mới lúc này đau khổ áp chế xúc động trong lòng, giờ đây bỗng dưng trổi dậy.

Đôi mắt không nháy nhìn thẳng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan hai tay để cạnh bên cạnh sườn Bùi Châu Hiền, đôi mắt tràn ngập dị thường.

"Làm gì vậy?" Trên mặt sắc hồng sớm rút đi giờ đây lại hồng trở lại, Bùi Châu Hiền vẫn là cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, "Không phải muốn đi tắm rửa sao? Nhanh đi!"

Tôn Thừa Hoan ánh mắt lóe sáng lên nhìn bộ dáng của người dưới thân, Bùi Châu Hiền rõ ràng là bộ dáng thẹn thùng lại cố làm cho vẻ bình tĩnh, cái loại cảm giác khác thường này lại càng phát ra mạnh mẽ trong cơ thể cô.

"Tiểu Đản........." Bị nàng nhìn như vậy Bùi Châ Hiền thật sự chịu không nổi, Bùi Châu Hiền xoay đầu, tránh đi ánh mắt của nàng, "Nhanh đi tắm rửa mau..."

"Em............" Tôn Thừa Hoan mở miệng muốn nói, lại phát hiện tiếng nói của mình có chút khàn khàn, cổ họng cũng khô nóng, cúi đầu hôn Bùi Châu Hiền, đầu lưỡi tham lam quấn lấy lưỡi của Bùi Châu Hiền.

"Tiểu............" Bùi Châu Hiền chưa kịp mở miệng nói đã bị Tôn Thừa Hoan ngăn chặn miệng, hô hấp dồn dập ôm chặt Tôn Thừa Hoan, tự tiện để cho nàng dây dưa đầu lưỡi với mình.

Rõ ràng vẫn đang hôn Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan vẫn còn cảm thấy không đủ, khi Bùi Châu Hiền thở không nổi mới dời đi chiến trường, từ miệng của cô bắt đầu dời đến vành tai, đầu lưỡi vươn vào trong khám phá.

"Ưmmmm...." Bùi Châu Hiền chưa từng bao giờ thử qua cảm giác như vậy, thân mình bắt đầu run lên nắm chặt sàn đan, "Tiểu..........Đản................"

Lưỡi kia tham lam liếm vành tai mềm mại, còn nhẹ nhàng trên đó khẽ cắn, tay Tôn Thừa Hoan không tự giác đặt lên ngực của Bùi Châu Hiền, cách áo sơ mi cùng nội y vuốt ve khuôn ngực đầy đặn của Bùi Châu Hiền.

"A.................." Một tiếng rên vang lên từ khuôn miệng tràn ra, Bùi Châu Hiền vội vàng nắm chặt tay của Tôn Thừa Hoan, "Đừng............"

Tôn Thừa Hoan lấy lại bình tĩnh, khắc chế xúc động của chính mình, hít sâu vài cái nằm ngã vào bên cạnh của Bùi Châu Hiền, thở phì phò, "Thực xin lỗi..........."

Nàng cũng không phải là loại người lỗ mãng, nhưng là không biết vì cái gì chính là muốn.

"Chị hiểu được." Thân mình của Bùi Châu Hiền chính là run rẩy, thân thủ ôm lấy Tôn Thừa Hoan, "Cho chị một khoảng thời gian để có thời gian chuẩn bị được không?"

Người yêu nhau khi đối mặt gặp nhau, tổng hội có dục vọng muốn giữ lấy đối phương.

Đừng nói Tôn Thừa Hoan, mà ngay cả cô, vài lần nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đều nhịn không được muốn đi qua ôm hôn Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu mạnh, có chút sốt ruột nhìn Bùi Châu Hiền, "Em...............Em không phải cái ý tứ kia................"

Nàng thật sự không phải loại người như vậy.

"Chị biết chị biết mà." Cái xúc động trong lòng của Bùi Châu Hiền đã bình tĩnh lại, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan bộ dáng đỏ mặt cuốn huých giải thích chính mình, ôn nhu che lại miệng của nàng, "Chị biết ý tứ của em, chị chỉ là muốn............."

Mặt chậm rãi đỏ, Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan, chậm rãi nói, "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi a, chị lại.......cũng không phải người lãnh đạm, hơn nữa chúng ta là người yêu, loại chuyện này phát sinh rất là bình thường. Chị chỉ muốn qua một thời gian nữa thôi..........Được không?"

"Ừ. Chị không chuẩn bị tốt cũng không quan hệ." vẻ mặt Tôn Thừa Hoan còn thực sự sợ, sợ Bùi Châu Hiền hiểu lầm chính mình.

"Tiểu Đản ngốc.........." Bùi Châu Hiền buồn cười hôn nàng một chút, ngồi xuống, "Tốt lắm, chị đi tắm rửa nha, em phải ngoan ngoãn nha."

"Được." Tôn Thừa Hoam ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn Bùi Châu Hiền cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa, vẻ mặt đáng yêu gãi gãi cằm.

—————————-

Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn của không ngắn lắm.

Tôn Thừa Hoan sau khi thi xong tư khảo, tối ngày hôm đó rất là vui vẻ ôm Bùi Châu Hiền xoay qua xoay lại vài vòng, mà kiểm sát trưởng đại nhân luôn luôn bình tĩnh ngày đó cũng mặc lệ Tôn Thừa Hoan ôm, ở trong lòng nàng cười đến dị thường vui vẻ.

Tôn Thừa Hoan xoay quanh chuyển chuyển Tôn Thừa Hoan mệt mỏi ôm Bùi Châu Hiền ngồi ở trên sô pha, thở phì phò, "Mệt mỏi quá......."

"Ha ha.........." Bùi Châu Hiền cười ra tiếng, thân thủ vuốt vuốt cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Cho em sắc, xứng đáng....."

"Hắc hắc........." Tôn Thừa Hoan cười hề hề ngây ngốc, tiếp theo vui vẻ tựa đầu vào vai của Bùi Châu Hiền, "Ngày mai là có thể đi theo chị đến viện kiểm sát rồi."

"Nhanh như vậy sao, không muốn nghỉ ngơi sao?" Bùi Châu Hiền trìu mến vỗ về hai má của Tôn Thừa Hoan, "Em đã mệt mỏi mấy tháng nay rồi."

Trong khoảng thời gian này, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan mỗi ngày đều là bộ dáng dụng công đọc sách, làm cho cô đều có chút đau lòng.

Tuy rằng Tôn Thừa Hoan đều thường xuyên đang đọc xong lại dục sách qua một bên nói không đọc nữa, nhưng là ở mỗi lần khi cô uy hiếp, cuối cùng đều ngoan ngoãn đem sách đã dục xuống nhặt lên cầm lên đọc tiếp.

Lộ ra một tia ngọt ngào cười, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng xoa hai bên tai của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, nguyên lai lại y hệt một tiểu hài tử."

"Không cần nghỉ ngơi, em muốn đến chỗ chị thực tập." Tôn Thừa Hoan rất khí thế kêu lên một tiếng, tiếp theo thanh âm mềm xuống, "Có sao?"

"Có........" Bùi Châu Hiền khẽ cười nói, "Thời điểm lần đầu chị nhìn thấy em, còn tưởng rằng em là loại người không biết lễ phép đấy."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, khó hiểu chỉ chỉ chính mình, "Không lễ phép?"

Không có lý a, nàng lúc trước ngụy trang, thế nào cũng không làm người khác cảm thấy mình không lễ phép đi.

"Khi đó chị hỏi em có phải sinh viên ngành luật không? Kết quả em không để ý đến chị" Bùi Châu Hiền cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, tầm mắt dừng ở lỗ tai bên trái của Tôn Thừa Hoan đeo cái gì đó, có chút đau lòng mới nói, "Sau này mới biết được............."

Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái máy trợ thính kia, bỗng nhiên có chút u buồn, "Em............nếu về sau đi gặp ba mẹ của chị, bọn họ khẳng định sẽ đem em đuổi đi..............Em vừa là con gái, lại vừa là người tàn tật........."

"Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền khó được một lần thực nghiêm túc kêu tên Tôn Thừa Hoan, "Chị ghét nhất em nói ra ba chữ kia."

"Em.............."

"Người mà chị yêu, nhất định là người tốt đẹp nhất trên thế giới." Bùi Châu Hiền dán bên tai trái Tôn Thừa Hoan ôn nhu nói.

"Ha ha.........." Tôn Thừa Hoan cười khẽ ra tiếng, vẻ mặt hạnh phúc.

Cái này có phải là tình nhân trong mắt hoá Tây thi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro