Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Anh nắm chặt quyền, trừng mắt nhìn cô gái đang ôm Phó Quân, vẻ mặt phẫn hận.



Tôn Thừa Hoan khóe miệng giương lên, cười đến sáng lạn. "Cậu đây là đang đùa giỡn sao?"



Nữ sinh kia dường như không đoán được Tôn Thừa Hoan sẽ nói như thế, có chút không thoải mái, sau lại nhìn thấy Tôn Thừa Hoan ở trên lỗ tai bên trái có đeo tai nghe điện thoại nhìn rất giống máy trợ thính, không hề có ý tốt nói "Nghe nói cậu bị bệnh, thính lực có chướng ngại?"



"Cậu!!!" – Tú Anh nghe lời nói của nữ sinh kia giống như có chút vui sướng khi thấy người gặp họa lập tức nổi giận, tiến lên từng bước đang có ý định giáo huấn người kia một trận, Tôn Thừa Hoan ngay lập tức giữ tay nàng lại "Tú Anh !"



"Thiếu......Hoan!" – Tú Anh bị Tôn Thừa Hoan giữ chặt, không dám giãy, quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan căm giận nói "Cậu ấy rõ ràng nói...."



Ở thời điểm có người ngoài, Thiếu chủ đã dặn dò không được kêu chị ấy là Thiếu chủ mà phải gọi là Hoan.



Tôn Thừa Hoan chính là lắc lắc đầu, đối với cái nữ sinh nhún nhún vai "Sự thật chính là như vậy mà"



"Chuyện này, kỳ thật mang máy trợ thính cũng không có gì...." Bùi Châu Hiền từ xa đã có thể nghe thấy lời nói sắc nhọn nhằm vào Tôn Thừa Hoan, nhịn không được mày nhíu lên.



Người này....Đúng là quá vô sỉ đi.



Bùi Châu Hiền tính đi qua chen vào nói vài câu để cho mọi người tản ra, làm cho học muội của mình không như vậy xấu hổ, Bùi Châu Hiền đi lên trước vài bước, đang muốn mở miệng, là nghe thấy thanh âm ôn nhu của Phó Quân "Cậu....Thật sự không thể nghe được ư?"



Tôn Thừa Hoan nguyên bản tính tiếp tục để yên cho nữ sinh kia chế nhạo, hai tay đút vô túi quần, nhìn cái nữ sinh kia ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, lại không dự đoán được Phó Quân cư nhiên mở miệng hỏi chính mình, ngẩn người, nói tiếp "Đúng vậy, mang theo máy trợ thính là có thể nghe được rồi..."



Phó Quân cái mũi đua xót, đang tính đi lên đằng trước, tay lại bị gắt gao nắm chặt, không khỏi nhăn lại mi "Lục Cẩm Hoàng, buông ra!!!!"



Nữ sinh nắm cả thắt lưng của Phó Quân không thể tin được những gì mình vừa nghe, nhìn thẳng Phó Quân, đã thấy Phó Quân lấy tay mình bỏ ra, đi vài bước đến trước Tôn Thừa Hoan, nhẹ nhàng nói "Hoan..."



Tôn Thừa Hoan vẫn là tiếp tục yên lặng nhìn mình, tiếp theo nở nụ cười "Ừ. Có chuyện gì?"



Phó Quân trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên nói từ đâu, Tôn Thừa Hoan lại mở miệng trước "Nếu là chuyện của trường, thì hoan nghênh các cậu tới tìm mình, mình sẽ làm tốt vai trò là chủ nhà.



Dừng một chút, Tôn Thừa Hoan nhìn thật sâu Phó Quân "Nếu không còn chuyện gì để nói, mình với Tú Anh đi ăn cơm."



Phó Quân mặc càng ngày càng tái nhợt, bả vai không thể khống chế run lên vài cái, tránh ra "Ừ"



Tôn Thừa Hoan theo lễ phép tính gật đầu chào, lôi kéo tay của Tú Anh đi vài bước, tiếp theo có chút đăm chiêu quay đầu lại nhìn Bùi Châu Hiền, "Học tỷ, chị có muốn cùng đi ăn cơm không?"





Bùi Châu Hiền nhíu nhíu mi lại, đăm chiêu nhìn Tôn Thừa Hoan "Không được. Em đi đi."

"Vậy được rồi. Học tỷ, gặp lại sau." Tôn Thừa Hoan hướng về phía nàng phất phất tay, tiếp theo nhìn tới Lục Cẩm Hoàng đang ngồi ngẩn ở đấy liếc mắt một cái, lôi kéo tay Tú Anh đi.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi rồi, cũng không còn hứng thú, sau đó cũng rời đi.

"Quân, ở trong lòng của cậu vẫn còn Tôn Thừa Hoan hay sao?" Lục Cẩm Hoàng sau khi mấy người khác đi khỏi đó, tiến lên trước giữ chặt tay của Phó Quân, sinh khí nói "Cậu đến bây giờ vẫn còn quan tâm cậu ta?"

Phó Quân nhẹ nhàng nhíu mày, tay tránh ra khỏi, "Buông, cậu làm đau tôi!"

Lục Cẩm Hoàng vẫn cứ như trước không chịu buông ra "Cậu cư nhiên còn nhớ đến tên hỗn đản đó, tôi đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu lại làm cho tôi thất vọng hả?"

Phó Quân quay đầu nhìn lại nói "Tôi đã nói rồi, tôi không còn thương cậu ta nữa"

Lục Cẩm Hoàng cười nhạt nói "Cậu không thương cậu ta? Cậu ngay từ thời điểm gặp cậu ta ngay trước cửa cậu đã bắt đầu thất thường, nghe được tin cậu ta trở thành kẻ điếc, cậu so với ai khác thương tâm, khổ sở hơn, cậu còn nói cậu không thương cậu ta?"

Phó Quân mạnh mẽ giãy ra khỏi tay bị Lục Cẩm Hoàng giữ chặt, ánh mắt lạnh như băng "Lục Cẩm Hoàng, chúng ta là đại diện của H đại học tới đây chúng mừng người ta kỷ niệm ngày thành lập trường, hy vọng cậu chú ý tới hình tượng của mình, không nên hở ra một tý là ăn nói lỗ mãng, sẽ làm cho người khác hiểu lầm sinh viên của trường đại học H không có tố chất."

Một câu nói xong, Phó Quân xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lục Cẩm Hoàng liếc mắt một cái.

Lục Cẩm Hoàng đứng đó nhìn bóng dáng của Phó Quân một lúc lâu, có chút đau thương, có chút thống hận, nhưng cuối cùng cũng chạy chậm đuổi theo Phó Quân.

"Thiếu Chủ! Tú Anh thật sinh khí." – Tôn Thừa Hoan lôi kéo Tú Anh đến một quán ăn, vừa ngồi vào chỗ của mình, Tú Anh liền sinh khí nói "Người kia dám cư nhiên nói chuyện với Thiếu chủ như vậy!"

Tôn Thừa Hoan lắc đầu, bình tĩnh uống một ngụm nước, "Tú Anh , không cần xúc động."

"Thiếu chủ là Thiếu chủ, bất luận kẻ nào cũng không được như thế đối với Thiếu chủ." – Tú Anh đứng lên "Thiếu chủ, làm cho Tú Anh đi giáo huấn người kia một bài học đi"

Tôn Thừa Hoan hai tay giao vào nhau chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói "Tú Anh, em càng ngày càng không nghe lời của chị nói có phải không?"

"Tú Anh không dám" Tú Anh cuối đầu, bất an nói.

"Được rồi, hay nói giỡn." Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ cười cười, "Mau ngồi xuống, nhân viên phục vụ mau tới đây làm cho chúng ta gọi món."

"Dạ". Tú Anh ngồi xuống, vẫn là không nhúc nhích, sợ chính mình lại làm cho Thiếu chủ sinh khí.

Thiếu chủ tuy là hay nói giỡn, nhưng là vừa mới, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Thiếu chủ , căn bản không phải là một Thiếu chủ nhã nhặn thường có.





Thiếu chủ thật là sinh khí đi, nhất định là lỗi của cô gái kia.

Thời gian ăn cơm trôi qua im lặng, có một chút quỷ dị, cuối cùng cũng xong rồi, Tôn Thừa Hoan lấy khăn giấy lau miệng, lấy ra di động gọi một cú điện thoại "Phái xe lại đây đón, bây giờ đang ở quán XX"

Chỉ ít phút sau, một chiếc xe xuất hiện ở trước cửa quán ăn, Tôn Thừa Hoan và Tú Anh ngồi vào trong xe, xe lập tức di chuyển.

Khi Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan ngồi vào trong chiếc xe kia, trong lòng có một chút quan tâm lại bắt đầu rục rịch.

Phú nhị đại ? Hay là Quan nhị đại ?

(Phú nhị đại ý chỉ các cậu ấm,cô chiêu của các chủ công ty, tập đoàn lớn. Còn Quan nhị đại cũng đồng nghĩa như vậy là con của các Quan cấp chính phủ giàu có. Đây là một cụm từ phổ biến ở Trung Quốc nên mình để nguyên như vậy.)

Quên đi, sao tự nhiên cô lại đi quan tâm chuyện của người ta.

Bùi Châu Hiền ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, thở dài.

Cái kia án tử, cô thật sự không biết làm sao bây giờ.

Xe đi đến một cái đầu phố thì dừng lại, Tôn Thừa Hoan xuống xe, sờ sờ bên trái tai nghe điện thoại, hai tay đút vô túi quần, có chút thanh nhàn bước chầm chậm trên đường.

"Thiếu chủ!" Rõ ràng mới là buổi tối khoảng tám chín giờ mà thôi, trên đường lại không thấy một bóng người, thẳng đến khi đi đến ngã tư đường ở trung tâm, một đám người đã đứng sẵn ở đó,nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đi tới, một đám người rất có khí thế đồng loạt kêu lên.

Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, Tú Anh đi theo ở phía sau, kia thanh kiếm võ sĩ như trước đã được nắm chặt trên tay, đi theo Tôn Thừa Hoan , luôn luôn chú ý tình huống ở xung quanh.

"Thiếu chủ!" Một người nam tử trẻ tuổi đi lên trước vài bước, đến khi đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan thì dừng lại "Uông Minh đã chờ Thiếu chủ đã lâu"

Tôn Thừa Hoan tầm mắt nhìn đến mọi người trong chốc lát, thản nhiên nói "Ừ"

Uông Minh thế này mới ngẩng đầu, xoay người, chỉ vào người đàn ông trung niên đang bị một thanh đao sắc nhọn kề ngay cổ nói "Thiếu chủ, người kia chính là thủ hạ đắc lực của Thần Thuyền hội trưởng lúc trước"

Tôn Thừa Hoan khóe miệng hơi hơi gợi lên, trên mặt nét tươi cười có chút quỷ dị, cất bước đi đến trước mặt người nọ "Lâm Vũ Đồng?"

"Hừ!" – Người nọ hừ một tiếng, tiếp tục xoay đầu qua hướng khác, không thèm nhìn đến Tôn Thừa Hoan  .

Tôn Thừa Hoan chắp tay sau lưng, đi vòng vòng quanh người nọ "Dáng người tốt lắm......Uông Minh, câu lạc bộ đêm của chúng ta, gần nhất đang thiếu người đúng không?"

Uông minh vội vàng lại đây "Thiếu chủ, người đang nói là nam tiếp viên, hay là nữ tiếp viên?"

Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái mũi, ho khan một tiếng "Khụ, vậy thì ngươi nói xem cái nào thì tốt hơn?"

Lâm Vũ Đồng thân mình nhịn không được run run vài cái, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng mà vẫn tiếp tục cắn răng không nhìn tới Tôn Thừa Hoan.

"Thiếu chủ cảm thấy làm cái nào tốt thì cái đó tốt". Uông Minh cười hắc hắc,có điểm lấy lòng nói "Bất quá Thiếu chủ, người này làn da trắng, thực sự có thể kiếm tiền"

"Như vậy a....." Tôn Thừa Hoan vuốt cằm tự hỏi, vài giây sau nói "Hay là cả hai thứ đều làm?"

"Thiếu chủ anh minh" Uông Minh lập tức cúi đầu, bội phục nói.

"Vậy được. Cứ làm như vậy đi"

"Các ngươi! Tóm lại muốn làm cái gì" Lâm Vũ Đồng rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói "Muốn giết thì cứ giết đi, không cần ở đó mà bày âm mưu quỷ kế đối phó với ta"

Tôn Thừa Hoan từ chối cho ý kiến xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, híp mắt nhìn bầu trời đầy sao, không nói lời nào.

"Hắc hắc hắc...." Uông Minh âm hiểm cười thêm vài tiếng, "Lâm Vũ Đồng, ý tứ của Thiếu chủ ngươi vẫn còn không hiểu? Ngươi nhân tài như vậy, chết thật đáng tiếc, nhìn dáng người của ngươi xem, này ngực, này mông....chậc chậc....hình thể thì..."

Lâm Vũ Đồng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn, kia trong ánh mắt giống như là phát hỏa.

"Hắc hắc...Trương mụ mụ nhìn thấy ngươi chắc chắn rất vui vẻ, đến lúc đó không chừng lại cho Manh Manh của ta được nghỉ ngơi vài ngày..."

Uông Minh càng cười càng đắc ý, mà Tôn Thừa Hoan như trước,chắp tay sau lưng nhìn trời, một chút cũng không để ý đến tình trạng hiện tại.

Lâm Vũ đồng giận tái mặt, nhìn chằm chằm bóng dáng Tôn Thừa Hoan hồi lâu, bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một cây đao đánh về phía của Tôn Thừa Hoan, tựa hồ không hề phòng bị Uông Minh lộ ra khinh thường cười, bay lên một cước đá bay thanh đoản đao kia, mấy người ở chung quanh rất nhanh chạy lại chế phục được Lâm Vũ Đồng.

Tôn Thừa Hoan thế này mới xoay người, ngồi xuống trước Lâm Vũ Đồng bị chế phục lại nói "Cho ngươi một cơ hội cùng ta đánh một trận thế nào?"

Lâm Vũ Đồng kinh ngạc nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, tiếp theo xoay đầu nói "Ta không đánh với lũ nhóc con."

Tôn Thừa Hoan lộ ra tươi cười "Cùng ta đánh một trận, nếu ngươi thắng, ta thả người, đồng thời thả luôn những huynh đệ của ngươi, thua, ngươi cùng với huynh đệ của ngươi làm thủ hạ của ta. Tuyệt đối sẽ không bạt đãi ngươi."

Nam nhân bị áp chế trên mặt đất có chút bất khả tư nghị nhìn Tôn Thừa Hoan, sau một lúc lâu "Được thôi."

"Nói trước, đánh với ta, không cần đùa giỡn thủ đoạn gì đó, nếu không ta cho ngươi cùng đám huynh đệ vào câu lạc bộ làm vũ nữ thoát ý mua vui cho thiên hạ." Ánh mắt Tôn Thừa Hoan âm trầm lại, nhưng vẫn như trước cười nói.

Lâm Vũ Đồng khinh thường nói "Không dám"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro