Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A....." Hai cánh tay Bùi Châu Hiền câu lấy cổ Tôn Thừa Hoan, mặt đầy ôn nhu, "Tại sao ngay cả khi em cùng chị nói lời đứng đắn như vậy chị nghe đều cảm thấy thật ngọt ngào."

"Há há...." Tôn Thừa Hoan thuận thế cúi đầu xuống hôn trán cô, "Bởi vì là lời từ tâm nói ra nha"

" Ừ...." Bùi Châu Hiền nín cười, trong con ngươi lại không che giấu được vui vẻ, "Vậy sau này chị cần phải cẩn thận với em rồi, lời ngon tiếng ngọt nói năng ngọt xớt như vậy, sẽ bị em lừa mất."

Chỗ lo lắng nhất bị những lời này hung hăng đâm vào, vẻ cười trên mặt Tôn Thừa Hoan lập tức mất đi, nhìn Bùi Châu Hiền không nói.

"Làm sao vậy?" Khó hiểu nhìn thiên hạ bỗng nhiên sắc mặt biến hóa , Bùi Châu Hiền sờ mặt nàng, "Như thế nào bỗng nhiên không vui?"

"Em..." Ánh mắt Tôn Thừa Hoan lóe lên nhìn Bùi Châu Hiền, lo lắng phải mở miệng nói như thế nào mới thích hợp.

"Hở?"

"Em...Em còn có chuyện chưa nói với chị." Giãy giụa hồi lâu nặn ra một câu nói, sau khi Tôn Thừa Hoan nói ra liền cảm thấy rất lo lắng nhìn Bùi Châu Hiền, mặt đầy thấp thỏm.

"Chị biết." Ngữ khí chuyển thành lãnh đạm, vẻ mặt Bùi Châu Hiền đầy bình tĩnh, "Không phải chị đã nói rồi sao, chờ em chính mình muốn nói ra với chị thì lại tiếp tục nói, chị không ép em."

"Em .....Em ...." Tôn Thừa Hoan do dự hơn nửa ngày, thần sắc trên mặt một mực biến ảo, cuối cùng vẫn thở dài, im tiếng ngồi xuống, trực tiếp trầm mặc.

Bùi Châu Hiền vào thời khắc này bỗng nhiên cũng có chút lo lắng.

Rốt cuộc là loại gì chuyện sẽ để cho Tôn Thừa Hoan quấn quít không biết có nên hay không nói cho mình như vậy?

Là chuyện tình cảm sao?

Hay là chuyện gì khác đây?

"Tiểu Đản?" Bùi Châu Hiền thử tính kêu một tiếng, đưa tay xoa bên tai của nàng, "Là chuyện gì... Tại sao không thể nói cho chị biết chứ?"

"Em sợ nếu chị biết sẽ không cần em nữa." Giọng nói của Tôn Thừa Hoan lộ vẻ buồn bực mặt đầy rối rắm, "Thật vất vả mới lại yêu một người, em không muốn lại bị vứt bỏ, hơn nữa em không muốn chị không cần em...."

"Tại sao lại nghĩ như vậy chứ?" Bùi Châu Hiền đau lòng ôm nàng, "Tiểu Đản, chị sẽ không không muốn em."

"Thật sự?" Tôn Thừa Hoan mở to đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn Bùi Châu Hiền, "Nhất định sẽ không nhé?"

"Thật sự....." Bất đắc dĩ đánh đánh cái mũi của nàng, Bùi Châu Hiền rất đau lòng nói, "Em, tại sao lại sẽ không có lòng tin như vậy chứ?"

"Nhưng mà... Chuyện kia em cảm thấy rất nghiêm trọng ...." Tôn Thừa Hoan ở trên người cô cọ cọ, cuối cùng dứt khoát chui vào trong ngực Bùi Châu Hiền, "Em sợ nếu chị biết liền. . ."

"Được rồi được rồi, chị biết em có chuyện gạt chị, chờ thời điểm chị biết được chuyện đó cũng sẽ không trách em." Bùi Châu Hiền khẽ vuốt ve đầu Tôn Thừa Hoan , "Chị chờ ngày nào đó em sẽ nói cho chị biết, được không?"

"Được, chờ em nghĩ xong làm sao nói với chị, phải nói toàn bộ cho chị biết." Tôn Thừa Hoan ở trong lòng cô lại cọ cọ vài cái nói.

"Ha ha..." Bùi Châu Hiền khẽ cười hai tiếng, bỗng nhiên liễm khởi mi, "Em có phải còn chưa tắm hay không, nhanh đi tắm!"

"Ách... Được rồi..." Trong miệng đáp lời như vậy, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn dựa vào trên người Bùi Châu Hiền không nhúc nhích.

"Đi nhanh lên..." Bùi Châu Hiền nắm cái mũi của nàng, "Hồi đó chị còn tưởng rằng em là một người thành thục, kết quả quả nhiên vẫn là cái tiểu thí hài, lại để cho em giả bộ trưởng thành!!!"

Còn dám làm bộ dáng lôi kéo đối với cô, thật là......

"Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Tôn Thừa Hoan cười mỉa hai tiếng, tiếp theo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, "Chị sẽ ghét sao?"

"Sẽ không, Hoan Hoan hình dáng gì chị đều thích, nhanh đi tắm." Bùi Châu Hiền bất mãn nói, "Trên người em dính dính, chị ôm không thoải mái."

"Ách, thật sự sao?" Tôn Thừa Hoan lập tức ngồi dậy, kéo cổ áo của mình ngửi một cái, suy sụp cúi mặt xuống, "Em đi tắm đây"

Vừa nói xong lập tức xuống giường, từ trong tủ treo quần áo cầm quần áo bỏ chạy.

"Phốc. . ." Bùi Châu Hiền nhìn bóng lưng quen thuộc gần như chật vật của Tôn Thừa Hoan, một lần nữa nở nụ cười.

Chẳng qua là nụ cười kia, ở sau khi Tôn Thừa Hoan vào phòng tắm liền thu lại.

Lúc nãy nói đoạn chuyện cũ kia, cô đã tận lực thả lỏng ngữ khí để nói, nhưng là. . .

Trên thực tế cũng không được ung dung như vậy.

Cô không biết ba mẹ cô sau khi biết Tôn Thừa Hoan sẽ lấy thái độ như thế nào xuất hiện ở trước mặt cô và Tôn Thừa Hoan, huống hồ, chỉ sợ rằng ba mẹ sẽ lấy lợi ích gia tộc làm trọng sẽ không cho phép cô cả đời làm một kiểm sát trưởng nhỏ bé đi.

Nếu như có một ngày bọn họ ý thức được cô sẽ không thể nào trở về nữa, sẽ dùng thủ đoạn gì tới bức bách cô?

Còn có vị kia cái gọi là vị hôn phu của cô, sẽ cam nguyện để cho cô cứ như vậy chạy mất sao?

Bùi Châu Hiền ôm đầu gối ngồi ở trên giường, suy tư hồi lâu, cuối cùng thở dài.

Những vấn đề này, tạm thời thật sự là khó giải quyết.

Còn có Tôn Thừa Hoan vẫn không chịu nói cho cô chuyện của em ấy, cô cũng không lo lắng.

Cô hiểu biết Tôn Thừa Haon, Tôn Thừa Hoan sẽ không thể nào làm ra chuyện gì có lỗi với cô, chỉ sợ là trước khi cùng cô chung một chỗ phát sinh qua chuyện gì đó làm cho Tôn Thừa Hoan không muốn nhớ lại chăng.

Khúc mắc linh tinh gì đó, muốn cởi bỏ là không thể nóng vội.

Tôn Thừa Hoan vào phòng tắm, sau đó tùy ý để nước nóng từ trên đỉnh đầu đổ xuống, trong đầu cũng đang tự hỏi các loại vấn đề bất đồng.

Ba mẹ Bùi Châu Hiền là không thể nào để mặc cho Bùi Châu Hiền tiếp tục làm kiểm sát trưởng như vậy, nàng biết những thứ kia cái gọi là thủ đoạn của đại gia tộc có bao nhiêu người vô liêm sỉ, cũng biết những đại gia tộc kia là cỡ nào vô tình.

Huống chi, nếu ban đầu Bùi Đình Vĩ vì Bùi Châu Hiền đặt hôn sự là vì ổn định địa vị của Bùi gia, như vậy gia tộc bên kia nhất định cũng là một gia tộc rất có địa vị, vô luận là Bùi Đình Vĩ hay là Đan Trác, cũng hoặc là gia tộc kia, sợ rằng cũng sẽ cực lực chia rẽ mình và Bùi Châu Hiền đi.

Tay nắm thành quyền, Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, trong tròng mắt một mảnh thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền dậy thật sớm, hôn người nằm bên dường như vẫn còn ngủ say, ngồi dậy thay quần áo.

Tôn Thừa Hoan ở lúc cô tỉnh lại liền cũng đi theo tỉnh lại, bị cô hôn một cái, âm thầm hưng phấn, mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh Bùi Châu Hiền đang thay quần áo, đeo lên máy trợ thính đêm qua bị Bùi Châu Hiền lấy xuống, ngồi dậy từ phía sau ôm lấy cô, "Tại sao lại không gọi em dậy?"

Nửa người trên đang không mặc gì đột nhiên bị người ôm lấy, Bùi Châu Hiền không nhịn được thân thể cứng đờ, hô hấp cũng hơi dồn dập, chẳng qua là một khắc sau, lại mềm nhũn ra, "Sao không ngủ thêm một chút?"

"Muốn thực tập ...." Liếm liếm vành tai gần trong gang tấc, tầm mắt Tôn Thừa Hoan lướt qua bả vai Bùi Châu Hiền rơi vào hai ngọn núi hoàn toàn bại lộ trong không khí , nuốt một ngụm nước miếng.

Vành tai rất mẫn cảm bị tập kích, tiếp lại nghe đến tiếng nuốt nước miếng rất rõ ràng kia, khuôn mặt của Bùi Châu Hiền soạt một cái liền đỏ bừng, từ trong ngực Tôn Thừa Hoan tránh ra, mặc vào bra đang cầm trong tay, "Không cho phép làm loạn!"

Cô coi như là đã nhìn ra, Tiểu Đản nhà cô là không thể nào chú ý trường hợp, cô sau này phải xem lại nàng mới được.

Ngượng ngùng gãi đầu một cái, Tôn Thừa Hoan từ trên giường xuống dưới đất, vào phòng tắm rửa mặt, lúc trở ra Bùi Châu Hiền đã sớm đổi xong quần áo.

Hoàn toàn không có chút nào xấu hổ trực tiếp cởi quần áo ngủ thay quần jean cùng áo sơ mi T-shirt, Tôn Thừa Hoan tự nhiên hào phóng hành động ngược lại làm cho trên mặt Bùi Châu Hiền mới vừa hạ nhiệt không lâu lại lần nữa xông tới, vội vội vàng vàng vào phòng tắm rửa mặt, trong đầu nhưng không nhịn được nghĩ đến thân thể trắng nõn của Tôn Thừa Hoan mới vừa bại lộ ở trước cô mắt.

Sờ sờ cái mũi, sau khi Tôn Thừa Hoan đổi lại quần áo xong ngồi ở mép giường chờ Bùi Châu Hiền rửa mặt xong, điện thoại ở trong tay tùy ý xoay tròn, vẻ mặt không chút để ý.

"Buổi trưa em.... Có thể phải trở về cùng ba em ăn một bữa cơm." Đợi sau khi Bùi Châu Hiền đi ra, Tôn Thừa Hoan trầm ngâm một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ừ, được." Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy hẳn là chuyện cùng mình có liên quan, Bùi Châu Hiền nhu hòa kéo qua tay nàng , "Vậy buổi sáng em còn muốn đi thực tập không? Có muốn hay không. . ."

"Dĩ nhiên muốn đi thực tập rồi." Tôn Thừa Hoan cắt đứt lời cô, "Em muốn cùng chị ở cùng một phòng làm việc."

"Ha ha....."

Viện kiểm sát thành phố X lại một lần nữa oanh động.

Lúc Bùi Châu Hiền bị Viện kiểm sát thành phố Z dẫn đi, tất cả mọi người liền đối với chuyện này nghị luận ầm ĩ, thậm chí có người kết luận con đường làm quan của Bùi Châu Hiền đến đây đã kết thúc.

Nhưng Bùi Châu Hiền buổi sáng mới bị mang đi, lúc xế chiều người của Viện kiểm sát thành phố Z lại tới, còn hướng về phía tất cả mọi người công khai nói rõ Bùi Châu Hiền là bị oan uổng, tới đây là đối với cô tiến hành xin lỗi cùng với công khai khôi phục danh dự của cô.

Mà Bùi Châu Hiền cũng không ở đây.

Nghe nói người của Viện kiểm sát thành phố Z muốn đích thân đưa cô trở lại nhưng bị cự tuyệt, sau khi trở về thành phố X cũng không có tới Viện kiểm sát.

Đối với chuyện này, trong viện kiểm sát, những kiểm sát trưởng ngày hôm qua nhàn rỗi pha trà bắt chuyện tán dóc lại lớn nhỏ bàn luận, trong nháy mắt tin vịt bay đầy trời.

Vì vậy, buổi sáng sau khi Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan xuất hiện ở Viện kiểm sát, liền cảm giác ánh mắt mỗi người ở Viện kiểm sát nhìn Bùi Châu Hiền đều có chút kỳ lạ .

Đối với chuyện này căn bản không thèm để ý chút nào, Bùi Châu Hiền đi một đường mắt vẫn nhìn thẳng đến phòng làm việc của mình, mở cửa đi vào, tự mình đi tới vị trí của mình bắt đầu làm việc, mà Tôn Thừa Hoan cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh đợi lệnh.

Còn chưa tới giờ làm việc, trong phòng làm việc, hai người kia còn chưa tới, Phó Quân cũng còn chưa tới, Bùi Châu Hiền lật xem hồ sơ trong tay, Tôn Thừa Hoan ngồi một bên, tầm mắt một mực cố định ở trên người cô luyến tiếc dời đi, bầu không khí lộ ra bình tĩnh mà ấm áp.

Phó Quân đến phòng làm việc, lúc vừa đẩy cửa ra liền thấy cảnh tượng như vậy , không khỏi ngốc lăng ở cửa, cho đến khi Bùi Châu Hiền nghi hoặc ngẩng đầu nhìn đến cô, hơn nữa lên tiếng đặt câu hỏi, lúc này Phó Quân mới có chút khó chịu đi vào.

Nhận được ánh mắt cảnh cáo trong mắt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan rất vô tội quay đầu, liếc Phó Quân một cái, liền như không có chuyện gì xảy ra lấy điện thoại ra bấm.

Mà hai người kiểm sát trưởng cùng phòng sau khi đến nhìn thấy Bùi Châu Hiền, cũng hơi kinh ngạc một chút, hai mắt nhìn nhau một cái, lại rất mau trấn định lại, tựa như hết thảy cũng không có phát sinh tựa như không có việc gì cũng bắt đầu làm việc.

Cho tới trưa cứ như vậy bình tĩnh đi qua, trong thời gian đó Lương Kiểm sát trưởng đến đây xem Bùi Châu Hiền, an ủi cô mấy câu sau đó lại rời đi, trước khi đi nhìn Tôn Thừa Hoan vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng hơi có chút nghi ngờ.

Hắn không hiểu tại sao Kiều Kiểm vừa nghe đến bên người Bùi Châu Hiền còn có Tôn Thừa Hoan cứ như vậy yên tâm, chẳng lẽ Tôn Thừa Hoan còn có thân phận gì không muốn người biết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro