Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lấy xong lời khai, Tôn Thừa Hoan phụng bồi Bùi Châu Hiền đến Viện kiểm sát thành phố Z an bài chỗ ở.

Vừa đóng cửa một cái Bùi Châu Hiền liền ôm lấy Tôn Thừa Hoan, ôm chặt, người hơi hơi khẽ run, không nói một lời.

"Ngoan, đừng sợ, em ở đây rồi." Tôn Thừa Hoan khẽ vuốt ve sau lưng Bùi Châu Hiền, thì thào nói, "Em ở đây, em ở đây..."

Nếu không phải hôm nay nàng vừa vặn đưa Bùi Châu Hiền tới, có phải Bùi Châu Hiền sẽ có nguy hiểm hay không.

Nhớ đến đây, cơn tức giận của Tôn Thừa Hoan lại dâng lên.

Vừa rồi đang ở bên ngoài không tiện phát tác, cũng sợ dọa đến Bùi Châu Hiền, bây giờ trở lại đây, chỉ cần vừa nghĩ tới Bùi Châu Hiền thiếu chút nữa...

Nàng liền đối với những người đi theo bảo vệ Bùi Châu Hiền rất tức giận.

Cư nhiên có tay súng bắn tỉa ở chung quanh ẩn núp cũng không biết.

"Tiểu Đản..." Một lúc sau, Bùi Châu Hiền mới run rẩy nói, "Chị thiếu chút nữa... Sẽ không còn được gặp lại em."

"Không có không có..." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nói, "Không phải thiếu chút nữa không thấy được em, mà là một chút sẽ không không thấy được chị, hôm nay nếu như không phải là em, sẽ còn có người bảo vệ chị."

Nàng chỉ có thể an ủi Bùi Châu Hiền như vậy.

"Ừm?" Mặc dù còn có chút kinh hồn chưa định, Bùi Châu Hiền cũng rất nhạy cảm nghe ra ý tứ trong lời nói, "Sẽ còn có người bảo vệ chị?"

"Ách..." Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan bị kiềm hãm, do dự một chút, cúi đầu xuống, "Không phải em cố ý, em chẳng qua là lo lắng cho chị..."

Công việc này nguy hiểm như vậy, nàng làm sao có thể để mặc cho Bùi Châu Hiền một thân một mình.

"Em... Phái người bảo vệ chị?" Nghĩ đến lúc nãy Tôn Thừa Hoan đem mình che chở sau không bao lâu liền nhận được điện thoại, Bùi Châu Hiền rất nhanh kịp phản ứng, "Phải không?"

" Ừ..." Tôn Thừa Hoan chần chờ một chút, gật đầu một cái, "Chị... Giận sao?"

Từ trong ngực nàng tránh ra, Bùi Châu Hiền trầm mặc hồi lâu, mới nói, "Chị biết em là lo lắng cho chị."

"Em không có ý tứ gì khác, thật chỉ là lo lắng cho chị." Tôn Thừa Hoan rất sợ Bùi Châu Hiền hiểu lầm mình, vội vội vàng vàng nói, "Công việc của chị quá nguy..."

"Chị biết." Bùi Châu Hiền cắt đứt lời nói của nàng, chăm chú nhìn nhìn Tôn Thừa Hoan, "Chị biết suy nghĩ của em, cho nên không cần giải thích."

"Ừ." Tôn Thừa Hoan gật đầu thật mạnh, sau đó lại cau mày, "Lần này lại là tay súng bắn tỉa, vụ án này liên quan đến người rất khó giải quyết có phải không?"

Tay súng bắn tỉa, cũng khó trách những người bảo vệ Bùi Châu Hiền chưa kịp làm ra phản ứng.

Ở trước cửa Viện kiểm sát đánh lén kiểm sát trưởng, lá gan quá lớn. Hơn nữa, ám sát một cái kiểm sát trưởng, dùng đến tay súng bắn tỉa, quả thực có chút bất khả tư nghị chút.

(*bất khả tư nghị :không thể tưởng tượng nổi)

Bùi Châu Hiền cũng nhíu lại mi mắt, trầm ngâm một hồi, lúc này mới nói, "Cụ thể chị không thể cùng em nói được, vụ án quả thật rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều người ."

"Em sẽ phái thêm người bảo vệ chị." Tôn Thừa Hoan trầm mặt, trong tròng mắt mãnh liệt thoáng qua.

Có chút nghi ngờ nhìn Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền đưa tay đem những sợi tóc che trước mặt Tôn Thừa Hoan gạt qua một bên, "Tiểu Đản, nhà em... Em đem hộ vệ nhà em cho chị dùng, như vậy có thể không?"

Hộ vệ của Tôn Thừa Hoan tựa hồ rất nhiều, có phải có nghĩa, Tôn Thừa Hoan cũng rất nguy hiểm hay không?

Liếc mắt một cái liền biết Bùi Châu Hiền đang nghĩ cái gì, Tôn Thừa Hoan lộ ra nụ cười ấm áp, "Yên tâm, còn có người bảo vệ em mà."

"Ừ." Biết Tôn Thừa Hoan sẽ không lừa gạt mình, Bùi Châu Hiền yên lòng, chẳng qua là một giây kế tiếp, lại bắt đầu có nhè nhẹ lo âu.

Tựa hồ...gia thế của Tôn Thừa Hoan so với cô tưởng tượng lớn hơn nhiều...

Như vậy, ba mẹ Tôn Thừa Hoan sẽ đồng ý chuyện của hai người bọn họ sao?

Lôi kéo Tôn Thừa Hoan ngồi vào trên ghế, mới vừa định kéo một cái ghế khác, Tôn Thừa Hoan dùng sức kéo cô kéo một cái đến trong ngực, Bùi Châu Hiền ngồi ở trên đùi nàng, quở trách nhìn nàng một cái, cũng không cựa ra, mà là dựa ở trong ngực nàng, "Tiểu Đản, chị cho tới bây giờ chưa từng nghe em nói về ba mẹ của em..."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu hôn gò má của cô một cái, suy nghĩ sau, ôn nhu nói, "Ba em chính là một trung niên lão nam nhân tự cho mình là rất tuấn tú rất thông minh ..."

"Phì..." Bùi Châu Hiền nhẹ đập xuống vai nàng, kiều mị hoành nàng liếc mắt một cái, "Nào có ai nói ba mình như vậy..."

Thấy Bùi Châu Hiền tựa hồ khôi phục bình thường, Tôn Thừa Hoan lúc này mới yên lòng, cằm để trên trán cô, "Ba em biết chị."

Từ vừa mới bắt đầu, nàng không có ý định giấu giếm chuyện của nàng cùng Bùi Châu Hiền.

Từ sau chuyện ba năm trước, bên cạnh mình có quá nhiều ám vệ, mà những ám vệ này đối với Tôn Tử Đằng lại trung thành và tận tâm, nàng căn bản không nghĩ tới nàng có thể gạt Tôn Tử Đằng cái gì.

"Hả?" Bùi Châu Hiền rõ ràng có chút ngây ngẩn, nhìn Tôn Thừa Hoan, sợ run mấy giây, lấy lại tinh thần sau mặt đầy lo lắng, "Ông ấy... Nói thế nào?"

"Ba em không phản đối." Khẽ cười, Tôn Thừa Hoan ôn nhu trấn an Bùi Châu Hiền, "Đừng lo lắng."

"A..." Bị tin tức này làm chấn động, Bùi Châu Hiền rất kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan, sớm không có trấn định như bình thường.

"Kiểm sát trưởng đại nhân của em rất thất thố." Khóe môi câu khởi, Tôn Thừa Hoan trêu chọc nói với Bùi Châu Hiền, "Muốn em gọi điện thoại xác nhận sao?"

Vừa nói vừa từ trong túi lấy điện thoại di động ra làm bộ muốn gọi điện thoại, Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái cầm tay nàng, "Chán ghét..."

Mỹ nhân hờn dỗi nói chán ghét..........

Tôn Thừa Hoan nghiêm mặt hướng về phía Bùi Châu Hiền cười ngây ngô, bị cô nắm được lỗ mũi, "Bại hoại!"

"A..." Đã chắc chắn Bùi Châu Hiền hoàn toàn khôi phục, Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi, ôm chặt Bùi Châu Hiền, "Chị cái cô gái ngốc này, không cho phép chị gặp nguy hiểm. . ."

"Tiểu Đản,lá gan em càng ngày càng lớn, dám nói chị ngốc hả." Bùi Châu Hiền nheo lại mắt, giọng rất nguy hiểm nói, tay nắm được thịt mềm bên hông Tôn Thừa Hoan, "Nói, ai ngốc?"

"Em ngốc!" Tôn Thừa Hoan rất thức thời đáp, cằm đặt ở trên vai Bùi Châu Hiền, ánh mắt mơ hồ.

"A..." Tay khẽ vuốt ve cái gáy của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền nhìn bức tường trắng tinh sau lưng Tôn Thừa Hoan, đôi mi đẹp nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đúng rồi, Tiểu Đản, mẹ em đâu?" Bùi Châu Hiền bỗng nhiên mở miệng hỏi.

"À..." Tôn Thừa Hoan ngẩn người, tiếp tròng mắt ảm đạm, thanh âm cũng không có bất kỳ dị thường, "Qua đời."

"..." lòng Bùi Châu Hiền đau nhói, thẳng người lên ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Thật xin lỗi."

"Nói xin lỗi làm gì, chị lại không biết." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Cũng không có gì..."

"Tiểu Đản..." Bùi Châu Hiền vuốt gò má nàng, ánh mắt hiện ra thâm tình, "Chị yêu em."

"Em cũng vậy."

Vào buổi trưa, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền ăn cơm, vừa muốn trở về phòng, Bùi Châu Hiền liền bị kêu đi họp.

Đợi sau khi Bùi Châu Hiền rời đi, trên mặt Tôn Thừa Hoan và toàn thân bộ dáng vô hại lập tức biến mất, âm trầm mở ra một căn phòng khác, lại gọi điện thoại, liền đến trong căn phòng kia ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chơi đùa.

"Thiếu chủ." Một người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu đi vào, hướng về phía Tôn Thừa Hoan cung kính khom lưng, "Tay súng bắn tỉa kia là một thành viên có chút danh tiếng của một tổ chức sát thủ ."

" Ừ." Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt gật đầu một cái, cất điện thoại di động, "Ai mua?"

"Vạn Quyền." Nam tử đáp.

"Hả?" Không ngờ tới sẽ là người kia, Tôn Thừa Hoan hơi có chút kinh ngạc đáp một tiếng, tay đút túi đứng lên, ở trong phòng đi tới lui mấy chuyến, "Mục đích là gì ?"

"Vụ án lần này Bùi Châu Hiền phụ trách, là vụ án quan viên cùng nhau tham ô nhận hối lộ." Nam tử trẻ tuổi đứng hết sức thẳng tắp, có nề nếp nói, "Nhân viên liên quan bao gồm Cục trưởng phản tham cục Viện kiểm sát thành phố Z, Cục phó, những nhân viên khác của phản tham cục, Vạn Quyền cầm đầu mấy cái kiểm sát trưởng bên Viện kiểm sát thành phố X, đồng thời còn có..."

"OK, không cần phải nói những thứ kia." Tôn Thừa Hoan chặn lại ý định tiếp tục nói của nam tử trẻ tuổi, lạnh lùng nói, "Tôi bất kể chuyện những quan viên kia bừa bộn, một, Bùi Châu Hiền phải an toàn; hai, trợ giúp chị ấy phá án."

"Dạ!" Nam tử trẻ tuổi đáp một tiếng, cửa bỗng nhiên bị gõ, tiếp đi vào một người nam nhân cao lớn tráng kiện, vừa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan lập tức quỳ một chân xuống.

"Cậu làm như vậy làm gì, đứng lên đi." Tôn Thừa Hoan liếc hắn một cái nhàn nhạt nói.

Nam tử tráng kiện cúi đầu, "Thuộc hạ biết tội."

"Lúc ấy tại sao không có phát hiện tay súng bắn tỉa?" Tôn Thừa Hoan chắp tay sau lưng, thanh âm lạnh lùng, "Nhiều người như vậy, một người cũng không phát hiện sao?"

"Lúc ấy còn có một nhóm người khác." Nam tử cao lớn như cũ cúi đầu, giữ tư thế quỳ, các anh em cũng chú ý những người đó, chờ lúc chú ý tới tay súng bắn tỉa, lập tức có hai người chạy tới bên trong tầm bắn, nhưng tay súng bắn tỉa đã mau nổ súng, chúng ta chỉ kịp ở sau khi tay súng bắn tỉa nổ súng đánh gục hắn.

"Quên đi." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Một nhóm khác người là ai ?"

"Nói là một người tên là Vạn Quyền phái tới."

Vạn Quyền?

Tôn Thừa Hoan xoay người lại nhìn nam nhân cao tráng cùng người đàn ông trẻ kia, nhướng mày, "Hai người các cậu có một số tài liệu có thể có vấn đề, đi tra rõ."

"Dạ!" Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, lui ra khỏi phòng.

Tôn Thừa Hoan rất nhức đầu xoa huyệt thái dương, ngồi vào trên ghế buông lỏng toàn thân.

Vạn Quyền sẽ phái hai nhóm người đối với Bùi Châu Hiền bất lợi sao?

Huống chi, một trưởng phòng Viện kiểm sát, mời được tổ chức sát thủ trên quốc tế có chút danh tiếng? Thì người trưởng phòng ấy muốn tham ô nhận hối lộ bao nhiêu tiền?

Nếu như không phải là Vạn Quyền mời, thì là ai, xuất phát từ mục đích gì?

Tôn Thừa Hoan thở dài, nhìn thời gian một chút đứng lên rời đi gian phòng này.

------------

Bên này, Bùi Châu Hiền trở về Viện kiểm sát thành phố Z họp, trong phòng họp bầu không khí hết sức yên lặng.

Dù sao buổi sáng một người đồng nghiệp mới chết, mặc dù chưa bao giờ từng có đồng thời xuất hiện, nhưng vừa nghĩ tới là cùng một chuyện, không khỏi có chút khó chịu, huống chi người đồng nghiệp này có thể là bởi vì vụ án này mới bị sát hại.

"Chuyện hồi sáng này tôi nghĩ mọi người đều biết." Đàm kiểm đứng ở nơi đó, mặt đầy nghiêm túc, "Những người này, chúng ta nhất định phải đem bọn họ mang ra công lý."

Bùi Châu Hiền đàng hoàng ngồi, nhớ tới buổi sáng bộ dáng Tôn Thừa Hoan không chút do dự bảo vệ mình, so với những người khác bàn luận sôi nổi, vẻ mặt bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro