Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh nói gì? Bùi Châu Hiền buổi sáng thiếu chút nữa gặp phải đấu súng?" thành phố X luật sư sự vụ sở, Khương Sáp Kỳ tay cầm điện thoại di động, thanh âm tăng cao mấy phần, "Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ ra sao?"

"Thiếu chủ giành trước một bước kéo Bùi Châu Hiền ra, hai người đều không sao." chân mày Uông Minh nhíu thật chặt, "Triển Dương bây giờ đang điều tra kẻ đúng phía sau, tất cả tài liệu đều chỉ hướng về Vạn Quyền, nhưng tôi luôn có cảm giác không đúng."

Khương Sáp Kỳ trầm ngâm một hồi, ngón tay trắng nõn ở trên bàn khẽ nhịp giống như đang đàn dương cầm, mà Uông minh cũng không gấp, chỉ cầm điện thoại di động chờ đợi Khương Sáp Kỳ mở miệng.

"Tôi đi thăm dò." Khương Sáp Kỳ hít sâu một hơi, "Dùng lực lượng của Ám Nguyệt Đường ở nơi này."

" Được, chú ý an toàn." Muốn liền trả lời như vầy, hai tròng mắt Uông Minh lấp lánh, nhìn dưới lầu ngựa xe như nước, ngón tay nhẹ nhàng gõ dọc theo cửa sổ.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Sáp Kỳ lại cau mày suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại phân phó thủ hạ của mình mấy chuyện, liền thở dài tiếp tục lật xem cuốn tài liệu, chỉ là một chữ đều không nhìn thấy.

Bây giờ Thiếu chủ đều đã cùng Bùi Châu Hiền hạnh phúc như vậy , cô cùng Tú Anh còn dậm chân tại chỗ, thậm chí so với trước kia còn hỏng bét hơn.

Tú Anh vẫn còn bị quá khứ ràng buộc, vô luận chuyện gì xảy ra, phản ứng đầu tiên chính là Thiếu chủ như thế nào như thế nào.

Nàng vĩnh viễn cũng không biết nên lấy thái độ gì đối mặt với Tú Anh, chỉ biết một mặt dung túng, vô luận đáy lòng nàng có bao nhiêu đau.

"Khương Sáp Kỳ, Thiếu chủ lại gặp nguy hiểm, tôi phải đi bảo vệ chị ấy!" Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Tú Anh từ bên ngoài đi vào sau đó trở lại đóng cửa lại, khí thế hung hăng xông lại nói.

"Bây giờ đã không nguy hiểm." Khương Sáp Kỳ mỏi mệt xoa xoa huyệt Thái dương, "Tất cả mọi người đều đã điều động, rất nhanh sẽ bắt được hắc thủ phía sau màn."

"Tôi mặc kệ!" Tú Anh lưng đeo túi, tròng mắt lạnh như băng, "Có Bùi Châu Hiền ở, Thiếu chủ liền dễ dàng gặp phải nguy hiểm."

"Đó là bởi vì Thiếu chủ yêu cô ấy." Khương Sáp Kỳ thở dài nói tiếp.

"Tôi phải đi bảo vệ Thiếu chủ!" Tú Anh vẻ mặt cố chấp, "Tôi muốn lập tức đi thành phố Z!"

Vẫn cúi đầu cố gắng khống chế chính mình Khương Sáp Kỳ mạnh mẽ ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô mấy giây, trong mắt thoáng qua ưu tư Tú Anh xem không hiểu, "Được, đi đi, tôi phái người đưa em đến đó."

Không ngờ tới Khương Sáp Kỳ lại sẽ đáp ứng, Tú Anh lăng lăng đứng ở nơi đó, không nói được cảm giác của mình bây giờ là gì.

Là cao hứng thậm chí là hưng phấn sao?

Rốt cuộc có thể trở lại bên người Thiếu chủ, rốt cuộc có thể đi trở về theo chăm sóc Thiếu chủ bảo vệ Thiếu chủ, nhưng ... Tại sao toàn thân đều không thích hợp, luôn cảm thấy trong lòng trống không.

Khương Sáp Kỳ nói xong câu nói kia sau liền cúi đầu lật xem tài lệu trên bàn phía trước lật xem không biết mấy lần nhưng một chữ cũng chưa có xem qua, sợ mình một khi không nhịn được thổ lộ những thứ tình cảm không muốn Tú Anh biết.

Thiếu chủ nói, đem đoạn cảm tình này đánh chiếm, cố gắng hạ được Tú Anh.

Có lẽ... Tú Anh không phải địch nhân a.

Cô đối với Tú Anh chỉ có yêu chỉ có thương tiếc, như thế nào có thể dùng những thủ đoạn kia?

Chẳng qua là một lúc lâu, Khương Sáp Kỳ cũng không nghe được âm thanh mở cửa đóng cửa, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu, vừa vặn thấy Tú Anh bộ dáng mờ mịt, càng nghi ngờ, "Em không phải muốn đi bảo vệ Thiếu chủ sao?"

"Tôi..." Tâm nguyện đạt thành, Tú Anh ngược lại có chút khó chịu, nhìn Khương Sáp Kỳ hồi lâu, không hiểu trong lòng mình một mực mãnh liệt cảm giác kỳ dị là chuyện gì xảy ra, môi mỏng khẽ mở, "Vậy... Tôi đi rồi, chị làm sao bây giờ?"

Thiếu chủ nói để cho cô tới bảo vệ Khương Sáp Kỳ, nếu như cô đi rồi, Khương Sáp Kỳ có thể bị nguy hiểm hay không?

"À..." Khương Sáp Kỳ không biết mình lúc này nên vui hay nên buồn, tự giễu lắc đầu một cái sau đó nói, "Tôi là Đường chủ Ám Nguyệt Đường, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy."

Đứng ngẩn ở nơi đó một lúc lâu, vẫn đang cân nhắc rốt cuộc là muốn ở lại nơi này của Khương Sáp Kỳ hay là đi Tôn Thừa Hoan nơi đó, Tú Anh lần đầu cảm thấy, hoá ra lựa chọn quả thật khó khăn như vậy.

Thấy cô như vậy, Khương Sáp Kỳ trong lòng mơ hồ lại có một tia nhảy nhót.

Tú Anh chẳng lẽ là đang suy nghĩ muốn lưu lại hay là đi Thiếu chủ nơi đó?

Nếu là như vậy, ở trong lòng Tú Anh, cô có phải cũng giống Thiếu chủ trọng yếu như vậy hay không.

Ngay sau đó, Tú Anh nhẹ giẫm chân, nhìn Khương Sáp Kỳ nói, "Vậy tôi đi rồi, chị để cho thủ hạ của chị bảo vệ tốt chính mình đi."

Dứt lời, Tú Anh xoay người đi tới mở cửa, ra cửa, đóng lại cửa phòng làm việc.

Âm thanh đóng cửa vang ở bên tai, Khương Sáp Kỳ đã sớm nắm chặc quyền, môi mím thật chặt, nhưng không thể làm gì.

Cô sớm biết... Cô không sánh bằng Thiếu chủ.

-----

Bùi Châu Hiền từ Viện kiểm sát trở lại, vừa vào trong phòng liền chạy thẳng tới Tôn Thừa Hoan nơi đó, tay cầm bàn tay ấm áp kia, lòng có chút bất an mới bắt đầu khôi phục tần suất bình thường.

"Mệt không?" Đêm qua mới trải qua lần đầu tiên đối với nữ nhân mà nói là rất trọng yếu, hôm nay lại trải qua chuyện buổi sáng kia, bị kinh sợ, buổi trưa lại thông suất tới buổi chiều, bận rộn như vậy Bùi Châu Hiền cả người tỏ ra có chút tiều tụy, Tôn Thừa Hoan càng xem càng đau lòng.

Nhưng là như thế nào đau lòng đi nữa, nàng cũng không có biện pháp thay thế đối phương đi chịu đựng những thứ kia.

"Ừ." Tựa vào trong ngực Tôn Thừa Hoan, ấm áp lại an tâm, Bùi Châu Hiền bình tĩnh hô hấp, nhắm mắt buông lỏng thân thể.

"Buổi tối hẳn là không tái tăng ca đi?"

"Không cần..." Bùi Châu Hiền điều chỉnh lại tư thế, để cho mình có thể thoải mái hơn tựa vào trên người Tôn Thừa Hoan, "Thật ra thì bây giờ công việc của chị cũng không nhiều, ngược lại là Phản tham cục cùng Cục công an tương đối bận rộn."

" Ừ." Tôn Thừa Hoan hôn một cái gò má của cô, "Vậy cơm nước xong chúng ta ngủ."

" Được."

Lúc ăn cơm, Bùi Châu Hiền cắt thịt bò bít tết, nhìn động tác thuần thục trên tay Tôn Thừa Hoan, nhớ tới sáng nay Tôn Thừa Hoan bình tĩnh cùng thuần thục né tránh, cắn môi dưới, do dự mấy giây, "Tiểu Đản, em có phải thường gặp chuyện bị ám sát như vậy hay không?"

Sinh trưởng ở Bùi gia đại gia tộc như vậy, những người đó không chừa thủ đoạn nào cô luôn luôn đều là rõ ràng.

Cũng tự nhiên, bên người những người đó cũng có rất nhiều hộ vệ.

Động tác trên tay hơi chậm lại, Tôn Thừa Hoan khẽ run mấy giây, cố kéo ra một nụ cười, "Khá tốt, là ba không yên tâm, cho nên. . ."

Lời nói của Tôn Thừa Hoan căn bản không biện pháp nói xong, ánh mắt Bùi Châu Hiền quả thực làm cho nàng thất thần, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cô, miệng như cũ hé ra.

Lại là đau lòng lại là buồn cười, cắm một miếng nhỏ thịt bò bít tết nhét vào trong miệng nàng, Bùi Châu Hiền hạ giọng thật thấp nói, "Em lúc nào cũng dỗ dành chị, nếu như không phải là hay gặp nguy hiểm, hôm nay em làm sao sẽ trấn định như vậy."

"..." Tôn Thừa Hoan nuốt vào miếng thịt bò bít tết, trầm mặc một lúc lâu, đưa tay cầm tay Bùi Châu Hiền, "Chị sẽ để ý sao?"

"Ừ?" Bùi Châu Hiền cũng thực mâu thuẫn.

"Chị nếu đã đoán được em đã từng bị ám sát qua, chẳng lẽ lại không đoán ra được em là vì trong nhà làm việc, thì sẽ..." Tôn Thừa Hoan lấy dũng khí nói xong, rủ xuống tròng mắt không dám nhìn Bùi Châu Hiền.

"Trên thương trường ngươi lừa ta gạt vốn là cần phải như vậy." Bùi Châu Hiền thở dài, "Chị cũng không phải loại người máy móc."

Cô có đôi khi cũng rất mâu thuẫn.

Cô làm sao không biết thế giới này rất nhiều thời điểm không phải đen cũng không phải trắng, mà là màu xám tro.

Những người có quyền thế, có người nào chưa từng làm qua chút chuyện phạm pháp.

Cô thường thường không hiểu mình đang kiên trì cái gì, chính là nghĩ đến mình có thể góp một phần lực, liền đủ rồi.

Khẽ mỉm cười, Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói nhu hòa, "Ăn nhanh đi, chị nhìn chị xem, sắc mặt tái nhợt như vậy."

Quyến rũ hoành mắt liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền tiếp tục động tác cắt thịt bò bít tết, khóe môi lại cong lên độ cong đẹp mắt .

Ăn cơm xong, Tôn Thừa Hoan tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, ở trước khi nàng tắm xong Bùi Châu Hiền đã sớm nằm ở trên giường trầm trầm ngủ.

Đi tới mép giường giúp Bùi Châu Hiền đắp kín chăn, đem mấy sợi tóc trên trán cô đẩy ra, Tôn Thừa Hoan mặt đầy ôn nhu cúi đầu hôn một cái trên khóe môi Bùi Châu Hiền, thẳng người đứng dậy đổi bộ quần áo ra cửa.

Quần áo là lúc trước ở trên đường mua, quả thực lười phải trở về mang tới.

"Sao em lại biết mà tới?" Một đường đi xe tới phân đà Thanh Long bang ở thành phố Z, Tôn Thừa Hoan vừa đi vào sau đó liền nhìn Tú Anh đứng ở nơi đó lên tiếng nói, "Không phải chị để em bảo vệ Kỳ tỷ sao?"

"Em muốn bảo vệ Thiếu chủ!" Tú Anh cố chấp nhìn Tôn Thừa Hoan, "Vô luận Thiếu chủ như thế nào đuổi em, em cũng phải bảo vệ Thiếu chủ."

Thở dài, Tôn Thừa Hoan rất bất đắc dĩ nói, "Kỳ tỷ đâu? Em không lo lắng cho chị ấy sao?"

Tú Anh nghe vậy hơi do dự một chút, khôi phục lại mở miệng, "Có rất nhiều người bảo vệ chị ấy."

"Có càng nhiều người hơn bảo vệ chị." Lãnh đạm nói, Tôn Thừa Hoan đút tay túi quần đi tới một cái ghế dựa ngồi xuống, "Bên người chị như vậy nhiều ám vệ, em sợ cái gì?"

"Em..." Tú Anh nhất thời không trả lời được, nhìn Tôn Thừa Hoan hồi lâu, cuối cùng trầm mặc.

---

Sau khi Tú Anh rời đi, Khương Sáp Kỳ liền cười khổ làm cho chính mình tập trung tinh thần làm việc.

Trên đời này còn có rất nhiều chuyện không nên bởi vì tình yêu bị trễ nải.

Trên bàn của cô đường dây điện thoại riêng bỗng nhiên vang lên, Khương Sáp Kỳ cầm lên điện thoại, "Ngài khỏe."

"Khương luật sư sao? Là tôi, cao viện hình đình Trần Di Tùng." Bên đầu điện thoại kia có một giọng nam có chút nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, "Tối nay có rảnh không? Chúng tôi Tiếu Đình Trường muốn mời cô ăn cơm."

Khương Sáp Kỳ có chút kỳ quái Tiếu Đình Trường này rất ít xuất hiện vì sao phải mời cô ăn cơm, tuy muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến Tiếu Đình Trường kia dù sao cũng là hình đình trưởng cao cấp tòa án tỉnh, không tiện cự tuyệt, suy tư mấy giây, "Tiếu đình trưởng mời tôi ăn cơm, tôi đương nhiên đi."

" Được, khách sạn Cẩm Lang, sáu giờ tối nay."

" Được." Sau khi cúp điện thoại, Khương Sáp Kỳ cầm bút trầm tư một chút, vẫn không có nghĩ ra nguyên do nào, cuối cùng lắc đầu một cái, tiếp tục xem tài liệu.

Bất quá là một cuộc xã giao thôi.

Lại nhìn một hồi, đã năm giờ rưỡi, mà lúc này, Tú Anh vẫn còn ở trên đường chạy tới thành phố Z.

Trong ngày thường, buổi tối cô có xã giao, Tú Anh liền sẽ tức giận, mà cô cũng sẽ nghĩ biện pháp cự tuyệt xã giao kia.

Vừa vặn xã giao hôm nay đối với một luật sư mà nói không cách nào cự tuyệt, mà Tú Anh cũng không ở đây, cho nên cô mới có thể sảng khoái đáp ứng như vậy.

Sau khi đến khách sạn Cẩm Lang, Khương Sáp Kỳ ở trong xe trang điểm sửa sang lại, xuống xe, thật xa liền thấy Tiếu Tình Trường cùng cái vị Trần Di Tùng kia vừa vặn cũng từ trên một chiếc xe xuống.

Trên mặt treo lên nụ cười hồ mị, Khương Sáp Kỳ không nhanh không chậm bước chân tới, hướng về phía Tiếu Đình Trường nói, "Tiếu Đình Trưởng, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, Khương luật sư trước sau như một mê người a." Tiếu Đình Trưởng vẻ mặt nhã nhặn, đã gần đến trung niên lại xã giao đông đảo để cho bụng của hắn có vẻ rất lớn, mang cặp mắt kiếng, cười hết sức lễ phép, "Chúng ta vào đi ăn cơm đi, Khương luật sư thật cho tôi mặt mũi."

"Tiếu Đình Trưởng nói đùa, sao có thể để cho ngài mời khách." Khương Sáp Kỳ thuần thục cùng Tiếu Đình Trưởng hàn huyên, "Đương nhiên là tôi mời ngài ăn cơm."

"Ha ha, Khương luật sư quá coi thường tôi rồi, tôi nơi nào sẽ để cho một đại mỹ nữ tiêu tiền a." Tiếu Đình Trưởng một bên cùng Khương Sáp Kỳ nói xong, một bên vào gian bao sương.

Khương Sáp Kỳ đi vào theo, thấy trợ thủ kia không có ở đây, "Này. . . Trần quan tòa hắn. . ."

"À, hắn đi gọi điện thoại, vợ thúc giục, không có biện pháp." Tiếu Đình Trưởng cười hết sức thân thiện, "Tôi bảo hắn nhanh nghe điện thoại rồi trở lại."

"Thì ra là như vậy." Khương Sáp Kỳ gật đầu một cái, lại không phát hiện trong tròng mắt Tiếu Đình Trường cầm ly uống trà chợt lóe lên âm mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro