Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xem ra Tiếu Huy đã bị cảnh sát bắt, nhóm người Vạn Quyền kia phỏng chừng cũng sẽ không chạy thoát được, Khương Sáp Kỳ mặc dù bị thương, bất quá chỉ sây sát cánh tay, đối với bọn họ mà nói căn bản không coi là cái gì.

Tôn Thừa Hoan một đường suy tính trở lại chỗ ở của Bùi Châu Hiền, lúc đẩy cửa vào, ngạc nhiên phát hiện Bùi Châu Hiền vốn nên ngủ say ôm chăn ngồi ở trên giường, người vẫn còn run lẩy bẩy.

"Làm sao vậy?" Sốt ruột đi tới, Tôn Thừa Hoan lo âu nhìn cô, Bùi Châu Hiền vừa thấy nàng tới, lập tức nhào tới trong ngực nàng, "Tiểu Đản, chị nằm mơ thấy Tiểu Trịnh..."

Tiểu Trịnh?

Nữ nhân trong ngực cho dù bị mình ôm lại như cũ không ngừng run rẩy, Tôn Thừa Hoan vỗ nhẹ lưng của cô, mặc dù không biết Tiểu Trịnh trong miệng cô là ai, vẫn cố gắng an ủi, "Chớ sợ chớ sợ... Em ở nơi này..."

"Tiểu Trịnh là chết thay chị..." Bùi Châu Hiền ở trong ngực Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào, thân mình run lên.

Tôn Thừa Hoan giờ mới hiểu được Tiểu Trịnh trong miệng cô là ai, tâm niệm bách chuyển, cũng không biết nên như thế nào an ủi Bùi Châu Hiền thiện lương.

Đối với nàng mà nói, nàng chỉ để ý người nàng để ý, sống chết của những người khác, đều là cùng nàng không quan trọng.

Nhưng đối với Bùi Châu Hiền mà nói, mỗi một cái mạng đều là trọng yếu như vậy.

Đây cũng là một cái khác biệt giữa Thiếu chủ hắc đạo cùng một kiểm sát trưởng đi.

"Đều là chị hại hắn, hắn mới từ trong huyện điều đi lên Viện kiểm sát, hắn còn trẻ tuổi như vậy..." Bùi Châu Hiền lẩm bẩm nói nhỏ, nước mắt không gián đoạn từ trên mặt chảy xuống.

Ở ban ngày, đối với tử vong sợ hãi, đối với công tác chuyên chú, cùng với Tôn Thừa Hoan ở bên cạnh cảm giác an toàn, cũng để cho cô tạm thời đem bất an cùng áy náy đè xuống.

Nhưng khi ban đêm hạ xuống, khi quanh mình yên tĩnh như vậy, mà cô lúc từ trong ác mộng thức tỉnh nhưng không nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, những thứ sợ hãi và áy náy ép tới cô cơ hồ không cách nào thở nổi.

"Không phải chị sai..." Tôn Thừa Hoan cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, "Hôm nay, nếu như em không đem chị kéo ra, nếu như chị thật... Người kia ở sau chị, hắn sẽ bị tay súng bắn tỉa giết chết... Chị hiểu chưa? Người kia, mục tiêu không chỉ là chị..."

---

Tiếu Huy lúc biết đám người thủ hạ của mình liên quan đều bị khống chế hết, liền bắt đầu chó cùng rứt giậu, cuối cùng dứt khoát đến một tổ chức sát thủ có chút danh tiếng tiêu tiền mời một tay súng bắn tỉa, yêu cầu giết chết mấy người phụ trách vụ án quan trọng nhất.

Không có ai biết Tiếu Huy rốt cuộc là nghĩ như thế nào, trắng trợn như vậy mua người giết người, còn là sát hại quan chức quốc gia, chính phủ nhất định sẽ đem hết toàn lực truy xét, nhưng hắn vẫn còn làm loại chuyện ngu xuẩn này.

"Nhưng, tay súng bắn tỉa kia vốn là muốn giết chị...." Bùi Châu Hiền mặt đầy nước mắt, tròng mắt vô thần, "Không nên, Tiểu Trịnh vốn dĩ sẽ không chết..."

Ở loại chuyện như vậy căn bản không biết làm sao an ủi Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhíu lại mi, ôm Bùi Châu Hiền cánh tay dùng sức, "Chuyện đã xảy ra a, chị như vậy, hắn cũng không sống lại được."

Hôn nhẹ mái tóc Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan tựa như nỉ non nói, "Chẳng lẽ, chị muốn lấy mạng đền mạng, sau đó không cần em sao?"

"Chị...." Bị lời nói của Tôn Thừa Hoan làm sửng sốt một chút, Bùi Châu Hiền kinh ngạc tự hỏi, cuối cùng mặt đầy ảm đạm, "Hắn là bởi vì chị mà chết...."

"Em nói, cho dù bị giết, người kia cũng sẽ bị tay súng bắn tỉa hạ gục." Tôn Thừa Hoan không thể làm gì khác hơn nói, tiếp đó cúi đầu xuống cưỡng bách Bùi Châu Hiền nhìn mình, "Em biết chị áy náy khó chịu, nhưng chuyện này người sai không phải là chị, huống chi, vô luận chị làm sao áy náy làm sao trách mình, người kia cũng không thể sống lại..."

"Nhưng mà...." Biết rõ Tôn Thừa Hoan nói rất có đạo lý, Bùi Châu Hiền vẫn không tự chủ được sẽ nhớ lại hình ảnh ban ngày trên đầu Tiểu Trịnh xuất hiện một cái lỗ thủng ngã xuống đất mà chết .

"Không có nhưng mà!" Tôn Thừa Hoan nâng cao giọng, sắc mặt nghiêm túc, "Chị ở nơi này hối hận là vô dụng, chẳng lẽ không muốn tìm được người đứng sau đưa ra trừng phạt? Chẳng lẽ không muốn biết rõ thân nhân của hắn, có phải có vợ hay không, có phải có con nhỏ hay không, nhà có phải có nhu cầu phụng dưỡng cha mẹ già hay không?"

Bùi Châu Hiền ngơ ngác nhìn Tôn Thừa Hoan, thần sắc biến ảo hồi lâu, nước mắt rốt cuộc ngừng, con ngươi mê mang cũng dần dần có thần.

"Cho nên, không nên nghĩ bậy bạ, có được hay không? Không phải chị sai..." Tôn Thừa Hoan đem cô ôm thật chặt, "Không cần tra tấn chính mình..."

"Tiểu Đản..." Bùi Châu Hiền mặc nàng ôm, cho dù Tôn Thừa Hoan ôm làm cho cô có loại cảm giác hít thở không thông, "Cám ơn em..."

Kiểm sát trưởng thật sự là một nghề rất có áp lực, lo lắng mình tạo thành oan giả sai án, lo lắng mình một chút sai lầm liền để cho một cái sinh mạng biến mất. . .

Nếu là tố chất tâm lý không tốt, ở trên cương vị công việc này công tác một đoạn thời gian, sợ rằng rất dễ dàng mắc phải bệnh tâm lý.

Mà Bùi Châu Hiền ở tối nay đã là như vậy, khó hiểu bị bắt đi thẩm vấn, thiếu chút nữa bị tra tấn ép cung, đột nhiên xuất hiện đại án hạ xuống, tiếp theo là đồng nghiệp bị bắn chết mà mục tiêu vốn là cô. . .

Nhiều như vậy áp lực người thường trong ngày thường không thể nào gặp phải, ở nơi này mấy ngày mọi vấn đề xảy ra đều áp lên trên người cô, vô luận Bùi Châu Hiền tố chất tâm lý tốt biết bao, ở tối nay, vẫn là có chút cảm xúc không khống chế được.

"Em không cần chị nói cám ơn..." Tôn Thừa Hoan cánh tay dùng một chút lực đem cô đè xuống giường, "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."

" Ừm." Bùi Châu Hiền chui vào trong ngực nàng, "Tiểu Đản, em nói đúng, chị ở chỗ này tự trách là không có ích lợi gì, ngày mai chị phải đi tìm Lương kiểm hỏi địa chỉ nhà Tiểu Trịnh. Em cùng chị đi. . . Có được hay không?"

" Được." Tôn Thừa Hoan kéo qua chăn che mình cùng Bùi Châu Hiền, "Chị làm em sợ muốn chết."

Trở lại một cái liền thấy Bùi Châu Hiền như thế mềm mại lại có bộ dáng kinh hoàng, làm sao không để cho nàng lo lắng đau lòng.

"Mới vừa nằm mơ thấy Tiểu Trịnh khắp người toàn máu. . . Dọa tỉnh lại. . . em không ở đây. . ." Bùi Châu Hiền bĩu môi, ở trong ngực Tôn Thừa Hoan nửa là nũng nịu nửa là bất mãn nói, "Em không ở. . . Chị thật là sợ. . ."

Không nói được ngực có cái loại đó cảm giác khác thường là chuyện gì xảy ra, Tôn Thừa Hoan chỉ biết là Bùi Châu Hiền vô luận mình có phạm sai lầm hay không, cô cũng sẽ tự mình nhận sai, huống chi hôm nay, nàng vốn không nên đem Bùi Châu Hiền một thân một mình bỏ lại, "Em sai rồi, sau này. . . Sẽ không."

"Thật sự?"

"Thật, em bảo đảm, trước khi chị nhắm mắt nhìn thấy em, sau khi chị tỉnh lại, mở mắt ra một cái, cũng có thể thấy em."

" Được."

---

Từ thành phố Z đến thành phố X đại khái một giờ đường xe, thật ra thì cũng không lâu lắm.

Nhưng Tú Anh lúc này cảm thấy một giờ như cả đời vậy, quá chậm rất rất chậm.

"Mau hơn chút nữa!" Ngồi ở trong xe nhìn ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua nhà cùng cây, Tú Anh lòng như lửa đốt thúc giục tài xế.

"Tú Anh tiểu thư, này đã rất nhanh." Người lái xe nửa là vô tội nửa là bất đắc dĩ nói.

Nguyên bản kỳ thật nên là hơn một giờ đi xe, hắn cứ thế tăng tốc, phỏng đoán chừng 40 phút đồng hồ liền có thể đến, nhưng sau lưng Tú Anh lại vẫn còn thúc giục.

Tú Anh cũng biết tốc độ lái xe đã không tính là chậm, có thể cô khẩn trương muốn đến trước mặt Khương Sáp Kỳ.

Thiếu chủ lãnh đạm như vậy lại sẽ có vẻ mặt như vậy, Khương Sáp Kỳ, nữ nhân chết bầm này rốt cuộc bị thương nặng bao nhiêu?

Có phải hay không. . . Sẽ có nguy hiểm tính mạng?

Không thể nào, sẽ không a, rõ ràng, cô buổi chiều mới nhìn thấy chị ấy. . .

Tay nắm thật chặt, trái tim Tú Anh đập rất nhanh, không nhịn được lại mở miệng, "Nhanh lên một chút, mau hơn chút nữa. . ."

Tài xế từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tú Anh, thở dài, một lần nữa tăng tốc.

Ngồi suy nghĩ lung tung, Tú Anh lần đầu biết, nguyên lai Khương Sáp Kỳ xảy ra chút vấn đề, cô cũng sẽ như vậy, tim đập rộn lên nóng nảy, tựa như ba năm trước, cô cõng Tôn Thừa Hoan khắp người máu tươi vọt tới bệnh viện, ở cửa phòng cấp cứu chờ đợi.

Nguyên lai Khương Sáp Kỳ ở trong lòng cô lại không thể so với Tôn Thừa Hoan khác nhau sao?

Một đường đau khổ, tự trách, suy nghĩ miên man, xe rốt cuộc dừng tại bệnh viện lớn nhất thành phố X.

Sau khi Tú Anh xuống xe chạy vào bệnh viện, thế này mới tỉnh ngộ lại cô còn không biết Khương Sáp Kỳ ở đâu.

"Người kia bị súng đả thương thật thê thảm." Hai y tá trùng hợp từ bên người Tú Anh đi qua, mà Tú Anh lỗ tai hết sức bén nhạy nghe được các nàng đối thoại.

"Đúng vậy, cũng không biết cứu nổi hay không nữa, thương ở cái vị trí kia. . ."

Cũng không biết. . .Có cứu nổi không?

Tú Anh tức khắc có chút ngây dại, không thể tin nhìn hai người kia, chợt xông tới ngăn lại các nàng, "Người kia các cô nói, ở đâu?"

Bỗng nhiên bị ngăn lại, hơn nữa người ngăn lại các nàng kia hai mắt đỏ bừng, hai y tá nhất thời bị hù dọa, thật lâu mới hoàn hồn lại, "Ở phòng cấp cứu."

"Phòng cấp cứu ở đâu?"

"Tầng hai. . ." Vừa dứt lời, Tú Anh đã chạy đi.

"Khương Đường chủ. . ." Tài xế ở bãi đỗ xe đem xe đỗ tốt, đang muốn vào bệnh viện tìm Tú Anh, rất trùng hợp ở cửa bệnh viện gặp phải Khương Sáp Kỳ mới vừa băng bó xong cánh tay.

Khương Sáp Kỳ nhìn thấy người tới, gật đầu một cái, tiếp đó có chút nghi ngờ, "Cậu... Không phải ở thành phố Z sao?"

Cô nhớ buổi chiều Tú Anh được người tài xế này đưa đi thành phố Z.

"Tôi đưa Tú Anh tiểu thư tới." Tài xế nhìn Khương Sáp Kỳ, "Tú Anh tiểu thư thật giống như rất gấp, nói ngài bị trọng thương. . ."

"Phải không?" Trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, Khương Sáp Kỳ nghĩ đến bộ dáng Tú Anh bởi vì mình sốt ruột, hơi có chút ngọt ngào, ngay sau đó lại nhíu mày, "Tôi không bị thương nặng a."

"Nhưng là Tú Anh tiểu thư. . ." Tài xế muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhớ tới Tú Anh đã chạy đi vào, vội vàng nói, "Tú Anh tiểu thư đã tiến vào. . ."

Khương Sáp Kỳ chọn mi, liếc nhìn chung quanh không thấy Tú Anh, cảm thấy vui vẻ lại không biết làm sao, vừa vặn thấy y tá đi qua, liền ngăn lại nàng, "Cô y tá, xin hỏi cô mới vừa có thấy một cô gái chừng 20 tuổi, phía dưới mặc quần jean, phía trên là mặc áo T-shirt màu tím, buộc tóc đuôi ngựa. . ."

"À, người kia." Y tá này đúng lúc là một trong hai y tá mới vừa bị Tú Anh dọa sợ, tức giận nói, "Đến tầng hai phòng cấp cứu đi."

"Cám ơn." Khương Sáp Kỳ lấy được câu trả lời lập tức chạy lên tầng hai, hoàn toàn không thấy trên chân đôi giày kia cũng cỡ bảy tám cm.

Lúc Tú Anh chạy đến bên ngoài phòng cấp cứu, đèn phòng cấp cứu vẫn sang như cũ, kéo một y tá từ bên trong đi ra ngoài hỏi thăm tình huống, y tá nhưng vội vội vàng vàng tránh ra, lại bỏ lại một câu "Bệnh nhân rất nguy hiểm", trong lúc nhất thời, một màn ba năm trước cùng hôm nay một lần nữa lặp lại, Tú Anh dựa ở bên tường, cơ hồ sắp hôn mê.

Nhưng là. . . Tại sao hôm nay hốt hoảng, so với ba năm trước, càng sâu hơn?

Yếu đuối té xuống đất, Tú Anh cúi đầu xuống, nước mắt rơi vào trên đùi, một giọt một giọt, cho đến kia một nơi vải vóc toàn bộ ướt đẫm, lệ vẫn là không cầm lại được.

"Tiểu Tú Anh. . ." Chạy lên lầu Khương Sáp Kỳ thấy bộ dáng Tú Anh như vậy, nhất thời ngây ngẩn.

Một lúc lâu sau, phục hồi lại tinh thần Khương Sáp Kỳ từng bước một đi tới, cho đến trước mặt Tú Anh, ngồi xuống, trong mắt nước mắt đang đảo quanh, "Nguyên lai. . . Tôi trọng yếu như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro