Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Thừa Hoan ở biên giới thành phố N đợi mấy ngày, cùng Vũ thúc thương lượng xong một số chuyện, lúc này mới mang người lên đường đi E Quốc.

Đã ba ngày trôi qua, nàng mỗi ngày buổi tối đều gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền, mỗi lần nghe xong thanh âm Bùi Châu Hiền, liền cảm giác phá lệ an tâm.

Hơn nữa. .

Nghĩ đến đêm hôm đó vừa mới tới E Quốc Khương Sáp Kỳ gọi điện thoại cho nàng, Tôn Thừa Hoan liền không nhịn được ngây ngô cười lên.

"Thiếu chủ, buổi tối tôi cùng Bùi Châu Hiền cùng nhau đi dạo phố." Thanh âm Khương Sáp Kỳ kiêu ngạo mang nụ cười, thậm chí có chút nhạo báng nói, "Hơn nữa còn là Bùi Châu Hiền hẹn tôi trước."

"Sao?" Mới vừa tắm xong từ trong phòng tắm đi ra ngoài Tôn Thừa Hoan lau tóc, hơi có chút kinh ngạc.

Nữ nhân đều thích đi dạo phố, Bùi Châu Hiền cũng như thế.

Bùi Châu Hiền thích nắm tay Tôn Thừa Hoan, sau khi ăn cơm tối xong ở trên đường tản bộ, tán gẫu một chút, nhìn xem mọi người lui tới, thậm chí hội đàm nói chuyện.

Về phần mua quần áo, Bùi Châu Hiền cho tới bây giờ cũng sẽ không giống như những người khác vậy, yêu thích đi dạo phố, yêu thích thấy quần áo liền mua, Bùi Châu Hiền quần áo treo trong tủ cho tới bây giờ đều là mấy bộ như vậy, thời điểm vận động có hai bộ đồ thể thao, lúc làm việc có bộ váy cùng chế phục, trong ngày thường có mấy bộ quần áo thường, ở nhà chính là mặc quần áo ngủ rộng thùng thình, một năm bốn mùa cũng không thay đổi.

Nhưng là ngày đó lại tìm Khương Sáp Kỳ cùng nhau đi dạo phố, đây là chuyện cỡ nào kỳ quái.

Tôn Thừa Hoan buông xuống khăn lông, rất kỳ quái nói, "Đi dạo phố, mua cái gì?"

"Thiếu chủ muốn đoán một chút không?" Khương Sáp Kỳ cười duyên, hiếm thấy một lần nghe được giọng Tôn Thừa Hoan khả ái như vậy, trêu chọc nói.

"A, không biết." Thầm suy nghĩ Bùi Châu Hiền tại sao đi dạo phố, Tôn Thừa Hoan rất là đàng hoàng nói.

"Phốc haha. . . Dù sao em khẳng định không đoán được, Thiếu chủ chúng ta anh minh thần vũ cũng có chuyện không đoán được nha." Khương Sáp Kỳ cười dị thường quyến rũ, "Thiếu chủ, em bình thường có nhìn thấy Bùi Châu Hiền dùng qua mỹ phẩm dưỡng da không?"

Tinh tế suy tư một phen, Tôn Thừa Hoan tiếp tục đàng hoàng trả lời, "Chị ấy rất ít dùng, trên căn bản chỉ dùng sữa rửa mặt, còn có kem chống nắng mùa hè, mùa đông bảo vệ mặt. . . Ngô, thật giống như không có."

"Tối nay bồi cô ấy mua rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da." Khương Sáp Kỳ nín cười, bắt chước giọng Bùi Châu Hiền, "Tôi cũng không muốn lớn tuổi sắc suy bị tên ngu ngốc kia vứt bỏ."

Tôn Thừa Hoan sửng sốt một chút, tiếp đó ngây ngốc bật cười, "Chị ấy. . . Nói như vậy?"

"Đúng vậy." Khương Sáp Kỳ cũng không nhịn được nữa, "Tôi vẫn là lần đầu tiên thấy cô ấy như vậy, cười chết tôi."

"Khụ khụ......." Tôn Thừa Hoan trên mặt cười ngây ngô không ngừng, nhưng cố gắng giữ ngữ khí đứng đắn, "Ngô, lại không có gì hay cười."

" Ừm, không có gì hay cười." Rất sợ bị Thiếu chủ nhà nàng xù lông ám toán, Khương Sáp Kỳ cũng không dám lại đi cười nhạo Bùi Châu Hiền nữa, chỉ mang nhàn nhạt ý cười, "Thiếu chủ, nữ nhân Bùi Châu Hiền kia, rất tốt."

Mặc dù các nàng từ thời điểm đại học bắt đầu đối lập, nhưng cô quả thật cảm thấy Bùi Châu Hiền là một cô gái rất tốt, vô luận là ở phương diện sinh hoạt hay là trong công tác, thậm chí là trong tình yêu, nhìn hôm nay, liền có thể biết Tôn Thừa Hoan bình thường có bao nhiêu hạnh phúc.

"Em biết." Tôn Thừa Hoan thu hồi cười, trong đầu tưởng tượng bộ dáng Bùi Châu Hiền lãnh đạm nói câu kia, trong lòng một trận ngọt ngào.

" Ừm, báo cáo công việc kết thúc, Thiếu chủ đi ngủ sớm một chút đi." Khương Sáp Kỳ ý vị thâm trường nói.

"Kỳ tỷ cũng vậy, cùng Tú Anh đi ngủ sớm một chút." Tôn Thừa Hoan trong mắt thoáng qua một nụ cười xấu xa, "Đừng quá mệt mỏi."

Không ngờ tới Tôn Thừa Hoan sẽ bỗng nhiên nói như vậy, Khương Sáp Kỳ sửng sốt một chút, cười duyên ra tiếng, "Yên tâm đi Thiếu chủ, sẽ không ảnh hưởng công tác."

"Ha Ha......."

"Tôi cũng không muốn lớn tuổi sắc suy bị tên ngu ngốc kia vứt bỏ." Trong đầu hồi tưởng những lời này, lòng Tôn Thừa Hoan đều bị hạnh phúc lấp đầy, hận không thể sớm một chút đem chuyện giải quyết, chạy về thành phố X ôm chặt Bùi Châu Hiền.

Ngày đó đến E Quốc thành phố E, Tôn Thừa Hoan đến khách sạn ngủ lại, an bài nhân thủ, liền dẫn người tới cửa viếng thăm Công tước Lô Tạp Tư kia.

"Tôn Thừa Hoan Thanh Long Bang đặc biệt tới thăm Công tước Lô Tạp Tư." Đứng ở trước cửa nhà Công tước Lô Tạp Tư, Tôn Thừa Hoan để cho Lâm Vũ Đồng nhấn chuông cửa, mình thì đánh giá nóc nhà còn lớn hơn so với biệt thự Tôn gia.

"Công tước Lô Tạp Tư không có ở đây." Cửa cũng chưa mở, Lâm Vũ Đồng lui về trước mặt Tôn Thừa Hoan, đối với Tôn Thừa Hoan nói lại lời cái máy ở trước vừa nói.

Lâm Vũ Đồng đã từng học qua ngôn ngữ E Quốc, cho nên Tôn Thừa Hoan lần này chỉ đích danh mang hắn tới.

"Hử, phải không?" Tôn Thừa Hoan nheo lại mắt, liếc mắt máy theo dõi phía trên cửa, hướng về phía máy theo dõi lộ ra một nụ cười lễ phép, "Trễ như vậy vãn bối lần sau lại tới quấy rầy."

Mang Lâm Vũ Đồng cùng nhau trở lại khách sạn, Tôn Thừa Hoan sờ cằm, cúi đầu nhìn bên ngoài khách sạn người E Quốc lui tới, suy tính muốn như thế nào mới có thể thấy Công tước Lô Tạp Tư kia.

Cho dù Lô Tạp Tư thật sự không có ở đây, trong nhà không khả năng không có một bóng người đi, sẽ có người đi ra hỏi thăm một chút là chuyện gì, ước định lần sau tới cửa bái phỏng thời gian các loại.

Rõ ràng Lô Tạp Tư chính là không muốn thấy bọn họ.

Cố gắng áp chế xung động muốn trở về thành phố X tìm Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan xoa huyệt Thái dương suy tính, không để cho mình bị mãnh liệt nhớ nhung làm choáng váng đầu óc.

---

Mà ở thành phố X, Bùi Châu Hiền đồng dạng tưởng niệm Tôn Thừa Hoan.

Cho dù mỗi ngày buổi tối Tôn Thừa Hoan cũng gọi điện thoại cho cô, mà cô cũng không phải loại phụ nữ dính người, đoạn thời gian chia lìa vẫn làm cho cô cảm thấy có chút khó nhịn.

Mặc dù chưa tới 4 ngày, nhưng cô cảm thấy đã rất lâu.

Buổi chiều sau khi tan việc, Bùi Châu Hiền tùy tiện ở ven đường tìm một quán ăn nhỏ ăn chút gì, xong liền ở ven đường nhàn tản đi bộ.

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ ăn xong liền về nhà đọc sách, hoặc là lên mạng xem vụ án gần nhất xảy ra.

Chẳng qua là bây giờ, Tôn Thừa Hoan không có ở đây, trong nhà có vẻ phá lệ lạnh lẽo, cô bắt đầu không quen.

Nguyên lai thói quen có một người tồn tại, có thể nhanh chóng như vậy.

Tôn Thừa Hoan lại cứ như vậy sáp nhập vào cuộc sống của cô, sinh mạng của cô, cô thậm chí bắt đầu lo lắng mình cùng Tôn Thừa Hoan chênh lệch tuổi tác vài năm.

Thời điểm đi ngang qua một cái công viên, một bé gái bỗng nhiên chạy tới đụng phải người Bùi Châu Hiền, ngẩng đầu nhìn đến Bùi Châu Hiền, lập tức khóc lớn lên.

Cho tới bây giờ không có dỗ qua hài tử, Bùi Châu Hiền lập tức bối rối, ngồi xổm dỗ cô bé, "Người bạn nhỏ có bị thương không nha?"

"Mẹ. . ." Cô bé ôm Bùi Châu Hiền, khóc tê tâm liệt phế, "Mẹ không cần đi. . . Nam Nam sẽ rất ngoan. . . Mẹ không cần, không cần Nam Nam. . ."

Bùi Châu Hiền ngồi xổm lập tức trợn to mắt, tay chân luống cuống nhìn cô bé còn ôm cô từng tiếng gọi mẹ, lắp bắp nói, "Tôi. . . Người bạn nhỏ, cháu nhận lầm người, tôi không phải mẹ cháu. . ."

"Mẹ mẹ, không cần đi. . ." Cô bé vẫn liều mạng khóc, nước mắt nước mũi toàn bộ dính vào trên quần áo Bùi Châu Hiền, "Nam Nam sẽ ngoan, Nam Nam muốn mẹ. . ."

Da đầu một trận run lên, Bùi Châu Hiền không dám đẩy đứa trẻ ra, vẫn nói an ủi, "Người bạn nhỏ là cùng mẹ cháu thất lạc sao? Dì mang cháu đi tìm mẹ được không?"

"Mẹ, Nam Nam muốn người, Nam Nam không muốn dì. . ." Cô bé như là hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của Bùi Châu Hiền vậy, khóc càng thêm lớn tiếng.

Lúc này đèn đã lên, thành phố X tháng 12 cũng không lạnh đến để cho người không muốn ra cửa, chung quanh công viên vẫn có rất nhiều người tản bộ hoặc là rèn luyện thân thể.

Quốc nhân cho tới bây giờ thích xem náo nhiệt, vừa nghe bên này có động tĩnh, liền dần dần vây quanh Bùi Châu Hiền cùng cô bé một vòng. Mà theo người vây xem càng ngày càng nhiều, vốn là xì xào bàn tán cũng biến thành trắng trợn mắng.

"Người đàn bà này lòng độc ác...."

"Đúng vậy, đứa trẻ như thế nào đi nữa không ngoan, cũng không thể không muốn đứa trẻ ....."

"Có phải là tìm đàn ông khác hay không ....."

"Ôi chao, xinh đẹp quá...."

Các loại các dạng lời khó nghe rối rít bay vào trong lỗ tai Bùi Châu Hiền, trên mặt Bùi Châu Hiền lúc xanh lúc trắng, cho tới bây giờ bộ dáng bình tĩnh tự nhiên cơ hồ biến mất không còn một mống, chỉ cố gắng duy trì tỉnh táo, vẫn dụ dỗ đứa trẻ, "Người bạn nhỏ, dì mang cháu đi Cục công an được không? Chú cảnh sát sẽ giúp cháu tìm được mẹ...."

"Không nên không nên, con không muốn đi cảnh sát nơi đó, bọn họ cũng là người xấu! ! !" Cô bé nghẹn ngào, người run lên một cái, tay chặt chẽ nắm vạt áo Bùi Châu Hiền, "Mẹ cứu con...."

Không nên đi cảnh sát nơi đó, bọn họ cũng là người xấu?

Dựa vào chức nghiệp nhạy cảm, Bùi Châu Hiền lập tức liền ý thức được chỗ không đúng, liễm khởi mi, quét mắt xung quanh, vừa vặn thấy một người đàn ông mắt lộ ra hung quang nhìn cô bé, khí thế lập tức lạnh xuống.

Trên tay dùng sức ôm lấy cô bé, Bùi Châu Hiền hướng về phía người vây xem nói câu xin lỗi, lại nói, "Xin lỗi, đứa nhỏ này quá tùy hứng, tôi mang nó trở về."

Người chung quanh thấy vậy, liền cũng cho là chẳng qua là trẻ con cáu kỉnh, rối rít tản đi.

Ôm đứa trẻ đi mấy bước, Bùi Châu Hiền chợt nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân, cảnh giác nhìn phía sau, người đàn ông vừa rồi mắt lộ hung quang đuổi theo cô, rất là xin lỗi nói, "Xin lỗi vị tiểu thư này, đứa nhỏ này chính là thích náo loạn, phiền toái cô."

Cô bé vừa thấy người đàn ông, lập tức ôm chặt cổ Bùi Châu Hiền, vùi đầu ở trên vai của cô.

Ôm chặt đứa trẻ, Bùi Châu Hiền lạnh lùng quan sát đàn ông một cái, "Anh là......"

"Tôi là ba của đứa nhỏ này." Người đàn ông thật xin lỗi nói, "Mới vừa đi mua đường cho con bé, kết quả chỉ chớp mắt liền không tìm được nó, sau đó nghe người ta nói mới vừa tìm cô náo loạn, thật xin lỗi thật xin lỗi."

"Hử?" Bùi Châu Hiền nâng âm điệu, cảm giác được trên người đứa bé kia liều mạng kéo áo trên vai mình, mặt không thay đổi đối với người đàn ông nói, "Tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi, Nam Nam là con gái tôi."

"Cái gì, cô....." Người đàn ông vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn, liếc nhìn cô bé, lại nhìn một chút Bùi Châu Hiền, có chút chột dạ nói, "Ngài chớ có nói đùa, này...."

"Nam Nam, con biết chú này sao?" Bùi Châu Hiền sờ sờ đầu cô bé, trên mặt là thần tình nghi hoặc.

" Không quen biết." Cô bé đầu chuyển cũng không chuyển nói.

"Tiên sinh, tôi nghĩ anh nhận lầm người." Bùi Châu Hiền hướng về phía đàn ông gật đầu một cái, "Báo cảnh sát đi."

"Cô.......này......." Người đàn ông hiển nhiên là không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy xuất hiện, trợn mắt thật lâu, trong mắt thoáng qua một đạo hung quang, "Xin lỗi, quả thật nhận lầm người, quấy rầy ngài."

Dứt lời, người đàn ông liền vội vã rời đi.

Bùi Châu Hiền nhìn bóng lưng vội vã của người đàn ông, nhẹ nhàng thiêu mi, ôm đứa bé đặc biệt hướng một cái đường nhỏ tĩnh lặng đi tới.

"Mẹ, ba nói đi đường nhỏ không an toàn." Cô bé túm lấy quần áo Bùi Châu Hiền khẩn trương hô.

"Không có sao." Bùi Châu Hiền khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu của đứa bé, "Cháu còn rất nghe lời."

Con đường nhỏ này quả thật người ở thưa thớt, Bùi Châu Hiền mới đi một đoạn, liền bị mấy người ngăn lại, "Tiểu thư, giao ra đứa trẻ trong tay cô đi, không cần xen vào việc của người khác." Người đàn ông lúc nãy cầm trong tay một cây chủy thủ nói.

"Các người muốn cô bé làm gì?" Bùi Châu Hiền ôm cô bé lui một bước, giọng lạnh lùng nói, "Các người như vậy là phạm pháp."

"Thiết. . ." Người đàn ông rất khinh thường xoạt một tiếng, nói tiếp, "Nếu cô như vậy không biết phải trái, cũng đừng trách chúng tôi không khách khí."

Hướng về phía mấy người bên cạnh nháy mắt, mấy người hướng Bùi Châu Hiền vây tới.

Người đàn ông vốn tưởng rằng đối phó một cô gái cùng đứa nhỏ hết sức đơn giản, nhưng không ngờ tới, bỗng nhiên có mấy người đàn ông áo đen chạy tới, đem mấy người bọn họ đánh cho một trận.

Bùi Châu Hiền gọi thông điện thoại báo cảnh sát, "Alô, 110 sao. . ."

"Cạch" một thanh âm vang lên, cô bé đem điện thoại của cô đập xuống đất, mặt đầy kinh hoàng, "Mẹ, đừng tìm 110, người xấu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro