Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A, phải không?" Tôn Thừa Hoan cười nhạt, "Tôi chỉ là nghĩ, A Sinh lần này dịch dung ẩn núp bên người Lô Tạp Tư đã quá mạo hiểm, mọi người bảo vệ tôi lại.........Huống hồ, tôi một mình ở lại là được rồi."

"Thật ra thì, Thiếu chủ, các huynh đệ nguyện ý." Liên Tề vỗ vỗ bả vai Tôn Thừa Hoan, "Mấy người ám vệ chúng tôi, đều là lúc từ bang chủ còn trẻ liền đi theo bang chủ, nói Thiếu chủ có thể không muốn nghe, mấy người chúng tôi đều là nhìn người lớn lên."

"Như thế nào lại không muốn nghe." Tôn Thừa Hoan lắc đầu một cái, đang muốn tiếp tục mở miệng, sau lưng đèn xe sáng ngời, Tôn Thừa Hoan cố ý lộ ra một bóng người làm bộ muốn trốn, xe quả nhiên hướng nàng bên kia lái đi. Lối rẽ bên kia là một mảng lớn gian nhà phế tích bỏ hoang biến thành, Tôn Thừa Hoan chính là bởi vì chắc chắn có mảnh phế tích này mới dám nhảy xuống xe mạo hiểm.

"Liên Tề Thúc, còn nhớ chuyện hai năm trước, tôi đi tới một cái đảo nhỏ trên Thái Bình Dương đặc huấn không?" Tôn Thừa Hoan hướng bên cạnh phế tích kia chạy đi nói.

"Dĩ nhiên nhớ, Thiếu chủ sau khi từ nơi đó trở lại trở nên thành thục hơn nhiều." Sau lưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, Liên Tề nửa xoay người hướng về phía sau lưng bắn mấy súng, mấy người đuổi theo ở phía trước lập tức mất mạng.

"A. . ." Tôn Thừa Hoan cười nhạt, xoay người lại bắn mấy súng, lại có mấy người kêu thảm ngã xuống đất, "Lúc ấy, tôi cùng một người khác, bị mệnh lệnh ở trong phế tích như vậy ứng phó ba mươi lính đặc chủng."

Lúc đi qua một cái nhà nửa sụp đổ, Tôn Thừa Hoan lắc mình đi vào, đối với Liên Tề cùng đi đến nói, "Tối nay, đơn giản là đem một lính đặc chủng đổi thành mười người bình thường thôi."

Liên Tề sững sốt mà cười, "Vậy ta liền cùng Thiếu chủ vui đùa một chút nhỉ."

Hai người cùng ẩn vào trong phế tích, Tôn Thừa Hoan xoa một chút mồ hôi trên trán, khống chế hô hấp, trên tay cầm súng lục vẻ mặt cảnh giác.
--------------------------
Thành phố X, Bùi Châu Hiền cầm điện thoại di động ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.

Tôn Thừa Hoan. . . Tại sao còn chưa gọi điện thoại về?

Do dự có nên gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cau mày nhìn điện thoại di động, rất bất an cắn môi dưới.

Bình thường đều là khoảng thời gian này.........

Ngồi trở lại trên giường, Bùi Châu Hiền nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, có chút thất thần.

Cô muốn gọi điện thoại đi, nhưng lại lo lắng Tôn Thừa Hoan có phải hay không có chuyện quan trọng phải làm.

Nhưng là, thời gian này, sẽ có chuyện quan trọng gì đây?

Cầm điện thoại di động lên, nhấn xuống số điện thoại hôm qua Tôn Thừa Hoan gọi cho cô, do dự hồi lâu, gọi đi.

Bên đầu điện thoại kia truyền tới một giọng nữ nhu hòa nói ngôn ngữ E Quốc, mà Bùi Châu Hiền nghe không hiểu.

Cảm giác hoảng hốt càng ngày càng nghiêm trọng, Bùi Châu Hiền mí mắt nhảy mấy cái, đưa điện thoại di động buông xuống, có chút mờ mịt ngồi ôm đầu gối.

Cô chợt phát hiện hiểu biết của cô về Tôn Thừa Hoan quả thực quá ít.

Nhà nàng là làm gì, bình thường trừ điện thoại di động còn có thể làm sao liên lạc với nàng, những vấn đề này, Bùi Châu Hiền phát hiện mình chỉ biết được cái thứ nhất.

Đúng rồi, bình thường luôn cảm thấy Tôn Thừa Hoan chính là như vậy, sẽ một mực phụng bồi cô, cho dù có chuyện, cũng sẽ liên lạc qua điện thoại di động.

Nhưng hôm nay cô mới ý thức tới, Tôn Thừa Hoan muốn biến mất lại dễ dàng như vậy.

"Mẹ. . ." âm thanh Bùi Nam ở cửa vang lên, Bùi Châu Hiền thở dài, trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi, "Tại sao lại dậy rồi?"

"Mẹ, Nam Nam sợ. . ."

Bùi Châu Hiền từ trên giường xuống, đi dép đi tới ngoài cửa, Bùi Nam ôm gối làm bộ tội nghiệp ngửa đầu nhìn cô.

Đem cô bé ôm lấy vào khách phòng, đem cô bé thả lên giường, Bùi Châu Hiền chân mày nhíu lại thật chặt, "Mau đi ngủ."

"Mẹ, mẹ không đi sao?" Bùi Nam nắm tay áo cô hỏi.

" Ừ." Đem vài sợi tóc nghịch ngợm vén lên sau tai, Bùi Châu Hiền nhẹ khẽ lên tiếng, nhìn Bùi Nam dần dần nhắm mắt ngẩn người.

Có phải hay không cô quá suy nghĩ lung tung?

Tôn Thừa Hoan một buổi tối không gọi điện thoại cho cô thôi, cô lại đi liên tưởng đến công việc bề bộn như vậy.

Bùi Châu Hiền có chút tự giễu suy nghĩ, lúc ra khỏi phòng luôn cầm điện thoại di động trong tay như cũ không có nửa điểm động tĩnh.
-----------------------------
Tôn Thừa Hoan không biết mình đã nổ súng bắn chết bao nhiêu người.

Tựa như trở lại ba năm trước, bất đồng chính là hôm nay không có giông tố, nàng cũng không phải Tôn Thừa Hoan năm đó ngay cả cầm súng cũng sẽ phát run.

Không thể liên lụy Liên Tề thúc, phải đi về gặp Bùi Châu Hiền.

Hai cái ý niệm kiên định vững vàng chống đở cỗ thân thể thoạt nhìn thực gầy yếu, Tôn Thừa Hoan mỗi một lần nổ súng đều hết sức tinh chuẩn.

Cầm trong tay súng không có đạn ném xuống, cầm lên khẩu súng từ những tên vừa mới bị nàng bắn chết, lần nữa khẩn trương nhìn bên ngoài phế tích.

Tới gần nửa đêm, này một mảnh phế tích vốn nên tỏ ra phá lệ yên lặng, nhưng bởi vì những người kia đến muốn giết Tôn Thừa Hoan mà dị thường huyên náo.

Mấy trăm người, là không có biện pháp che giấu thanh âm, mà Tôn Thừa Hoan như cái bóng bình thường lặng yên không một tiếng động, mỗi một phát súng liền lập tức đổi một vị trí.

"Đoàng đoàng đoàng!" Hợp với ba lần bóp cò súng, tiếng súng ở bầu trời đêm vang vọng, lại là ba cổ thân thể ngã xuống đất.

Tôn Thừa Hoan rất nhanh chóng tránh vào một chỗ khác trong phòng sụp đổ, quỵ xuống đất, dựa vào một căn phòng che chở mình.

Trên mặt đã sớm tràn đầy mồ hôi, khẩn trương cao độ làm cho mặt Tôn Thừa Hoan có vẻ hết sức nghiêm nghị.

"Đùa gì thế? Nàng điên rồi sao?" Khương Sáp Kỳ tắm xong thổi qua tóc, vốn đã định đi trêu đùa Tú Anh liền đi ngủ, không nghĩ tới lại sẽ nhận được tin tức truyền tới từ thành phố N, Tôn Thừa Hoan một thân một mình đi hấp dẫn chủ lực của Thương Lang Bang.

Không chút do dự nào đứng lên đổi quần áo đi giày, Khương Sáp Kỳ vội vã muốn ra cửa, chần chờ mấy giây, chạy đi đối với Tú Anh nói, "Tú Anh, thay quần áo xong, chúng ta đi thành phố N."

Tú Anh giống vậy cũng định lên giường ngủ, nghe vậy sửng sốt một chút, đang còn muốn hỏi, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, bên thay quần áo bên nói, "Thiếu chủ thế nào?"

Trong ngày thường luôn muốn thấy hình ảnh mỹ nhân thay quần áo giờ hiện ra ở trước mặt, Khương Sáp Kỳ nhưng một chút tâm tình thưởng thức cũng không có, vẻ mặt ngưng trọng, "Tình huống chính xác còn chưa rõ ràng, tóm lại, nàng đang làm một chuyện rất nguy hiểm."

Thiếu chủ là điên rồi sao, lại dùng thân mình làm mồi tới kiềm chế địch nhân.

Vội vã ra cửa, xe Uông Minh đã chờ ở nơi đó, đợi sau khi hai người lên xe Uông Minh lập tức cho xe chạy đi sân bay, nơi đó có một chiếc máy bay tư nhân đang đợi mấy người.

Thật ra thì bọn họ đều biết nước xa không cứu được lửa gần, chẳng qua là, để cho Tôn Thừa Hoan một thân một mình mạo hiểm, bọn họ ai cũng không có biện pháp yên tâm.

Trong biệt thự lớn Tôm gia, Tôn Tử Đằng thần sắc biến ảo hồi lâu, bình tĩnh suy nghĩ.

"Thiếu chủ quá mạo hiểm." Liên Ám đứng nghiêm một bên, rất lo lắng nói, "Vũ Đà chủ vừa nghe quyết định của nàng, lập tức phái người đi cứu viện."

"Đứa nhỏ kia. . ." Tôn Tử Đằng nhắm hai mắt, giọng phức tạp nói, "Thật là cùng ta lúc còn trẻ giống nhau như đúc."

Ông còn tưởng rằng Tôn Thừa Hoan trong xương không thích những thứ đánh nhau này, nguyên lai lại dám mạo hiểm như vậy sao?

Nhưng là nếu Tôn Thừa Hoan có vạn nhất, ông nên làm cái gì bây giờ?

"Mấy người Uông Minh nhận được tin tức đã đi N thành phố bên kia đi." Liên Ám lại nói.

Tôn Tử Đằng lắc đầu một cái, ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài.

Hoan Nhi, thời điểm con mạo hiểm, như thế nào không nghĩ một chút, Bùi Châu Hiền còn đang chờ con đấy?
----------------------
Sau lưng bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới, Tôn Thừa Hoan quỳ dưới đất bỗng nhiên ngửa mặt, " Ầm " một tiếng súng vang, viên đạn theo trên người Tôn Thừa Hoan lướt qua.

Duy trì tư thế nằm, Tôn Thừa Hoan hướng về phía người hướng nàng người nổ súng nả một phát súng, lộn mèo lật qua một bên, nhưng không ngờ bên kia lại cũng có một người, lại là một phát súng, cánh tay trái Tôn Thừa Hoan trong nháy mắt bị huyết dịch nhiễm đỏ.

Nhíu lại mày, bởi vì thời gian giằng co quá dài mà có chút mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan thở hào hển, tránh qua một bên, nhắm hai mắt, mồ hôi tự trên trán chảy xuống.

"Tôn Thừa Hoan, tao thật là xem thường mày." thanh âm Cận Phi Hàn mười phần phách lối, "Mày cho là để cho thủ hạ đem xe lái đi là được rồi sao? Mày còn không phải bị chúng tao phát hiện."

Tôn Thừa Hoan nheo lại mắt, lặng lẽ tìm ngọn nguồn âm thanh, Cận Phi Hàn bị một đám hộ vệ hộ ở chính giữa, quần áo mặc ở trên người vốn là âu phục màu trắng giờ cũng bẩn thỉu nhem nhuốc.

Giễu cợt cười lạnh, Tôn Thừa Hoan giơ tay lên, súng nhắm ngay đầu hộ vệ cách Cận Phi Hàn gần nhất, bóp cò.

Một tiếng súng vang, đầu bể, huyết dịch phun đến trên người Cận Phi Hàn, Cận Phi Hàn hoảng sợ kêu một tiếng, tiếp sắc mặt tái xanh, "Còn không mau bắt cô ta cho tao!"

Cẩn thận đổi vị trí, lúc đi qua cỗ thân thể ngã xuống đất , cỗ thân thể kia chợt ôm lấy chân Tôn Thừa Hoan "Cô ta ở đây!"

Kháo!* (tiếng chửi thề)

Trong lòng mắng một câu, Tôn Thừa Hoan hướng về phía người trên đất nã một phát súng, đang muốn chạy, đã có mười mấy người chạy tới.

Mười mấy người đồng thời nổ súng, Tôn Thừa Hoan có chút chật vật lảo đảo trốn sau mấy khối tấm ván, trên người đã có hai nơi chảy máu.

"Tôn Thiếu chủ, ngươi đi ra đi, một mình ngươi có thể làm gì?" Âm thanh một người đàn ông trung niên ở bên ngoài vang lên, "Ngươi đi ra, ba ngươi rất nhanh sẽ đến cứu ngươi, chúng ta không giết ngươi."

Đem súng lục vứt bỏ, lại móc ra một khẩu súng, bởi vì trên lưng trúng một phát đạn, cảm giác đau nhức làm chp nàng hít thở một chút đều muốn co quắp, đôi mắt Tôn Thừa Hoan bình tĩnh, nhịn đau, cắn răng, lặng lẽ thối lui, nhưng không ngờ mới vừa lui ra chút, bên kia lại truyền tới mấy tiếng súng.

Thở dài, Tôn Thừa Hoan nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, nhất thời có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Làm sao lại chạy tới loại địa hình này?

Quả nhiên năm đó đặc huấn huấn luyện viên nói đúng, thời điểm tác chiến cần bình tĩnh.

Mới vừa rồi bị người giả bộ thi thể dọa sợ hết hồn, kết quả là chạy đến loại địa phương này.

Đồng dạng là phòng ở sụp một nửa, so với địa phương nàng vừa nấp nhỏ hơn rất nhiều, chung quanh là một khoảng trống lớn, sớm bị người vây lại.

Cúi đầu xuống, Tôn Thừa Hoan nhìn dưới mặt đất, nhắm mắt, mái tóc sớm bị mồ hôi nhuộm ướt, mấy chỗ vết thương cũng đang chảy máu, đầu mơ hồ có cảm giác choáng váng.

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền.

Vẫn...........Vẫn muốn gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền, nhưng vẫn luôn không có thời gian.

Vừa mới bấm số ra, điện thoại liền gọi thông, thanh âm Bùi Châu Hiền nhu hòa truyền tới, làm cho Tôn Thừa Hoan nở nụ cười.

"Tiểu Đản, tại sao không nói chuyện, em trở về nước sao?" Bùi Châu Hiền chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tôn Thừa Hoan, bất an trong lòng rốt cuộc an định xuống.

"Ừm, qua một thời gian ngắn em sẽ trở về, chờ em." Tôn Thừa Hoan cười càng ôn nhu, ngửa đầu dựa vào bầu trời đêm trống trải không có chút nào che giấu, "Rất nhanh."

"Ừm, chị chờ em."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro