Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngủ đi." Khương Sáp Kỳ mỉm cười buông Tú Anh ra, đem khăn giấy ném vào bên trong thùng rác, đưa tay khẽ vuốt gò má Tú Anh, "Gần hai giờ sáng rồi."

" Ừ." Trong đầu bỗng dưng thoáng qua hình ảnh bao nhiêu lần mình bị bệnh mà Khương Sáp Kỳ thức trắng đêm chiếu cố mình, trên mặt Tú Anh ửng đỏ, cúi đầu đi tới mép giường, cũng không thay quần áo liền nằm lên.

"Không thay quần áo sao?" Khương Sáp Kỳ từ trong tủ quần áo cầm ra một cái áo ngủ khác của mình, "Đổi một chút đi, ngủ như vậy thoải mái hơn."

Do dự mấy giây, Tú Anh ngồi dậy, nhận lấy áo ngủ vào phòng tắm thay xong, nghĩ tới cái áo ngủ này bình thường đều là Khương Sáp Kỳ mặc, lại nghĩ đến mình vừa mới thấy cỗ thân thể trắng nõn hoàn mỹ kia, Tú Anh hít thở sâu mấy cái, lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Khương Sáp Kỳ đã tắt toàn bộ đèn trong phòng, chỉ để lại hai ngọn đèn mờ nhạt ở đầu giường, lúc này đang nghiêng người nằm đối mặt với phòng tắm, thấy Tú Anh đi ra, khẽ mỉm cười, hướng bên cạnh nằm, "Lên đây đi."

Tú Anh thấp giọng đáp một tiếng ừ, đi đến bên giường Khương Sáp Kỳ, nằm lên, sau khi cô nằm lên Khương Sáp Kỳ lập tức vươn tay ôm lấy eo của cô.

Người lại một lần nữa cứng lại, cảm thụ cảm giác thân thể mềm mại kia ôm mình, Tú Anh động một cái cũng không dám động.

Rõ ràng có thể cảm nhận được thân thể Tú Ah cứng ngắc, Khương Sáp Kỳ vẫn cười trộm đem cô ôm càng chặt hơn, nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Tú Anh bị ôm liền cương cứng người nhìn trần nhà, đợi đến lúc nghe được tiếng hít thở đều đều của Khương Sáp Kỳ, bỗng nhiên có chút giận dữ.

Dựa vào cái gì Khương Sáp Kỳ có thể ngủ như vậy, mà cô cứ mở to mắt làm sao cũng không ngủ được?

Cúi đầu nhìn đầu Khương Sáp Kỳ tựa vào cánh tay mình, người này bình thường luôn treo trên mặt nụ cười, làm cho cô không biết được yêu thích hay là chán ghét nụ cười này, vẻ mặt lúc này hết sức bình tĩnh.

Tim vốn đập với tần suất cao đột nhiên chuyển thành ổn định, Tú Anh nhìn vẻ mặt ôn nhu của Khương Sáp Kỳ khi ngủ, không hiểu sao có một sự an tâm vô hình.

Người phụ nữ này, lúc ngủ so với lúc bình thường dễ nhìn hơn, cũng tương đối không làm cho cô cảm thấy chán ghét như vậy.

Mang theo ý tưởng như vậy, Tú Anh nghe tiếng hít thở của Khương Sáp Kỳ, dần dần cũng ngủ.

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng..............."

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng...........Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng................."

Một trận âm thanh huyên náo truyền tới, Tú Anh cau mày, kéo chăn qua đỉnh đầu, định ngăn cách những âm thanh ồn ào kia.

Chẳng qua là trong chốc lát, chăn liền bị kéo xuống, Tú Anh mở mắt ra, thấy vẻ mặt Khương Sáp Kỳ ôn nhu vui vẻ, nhất thời có chút ngây dại.

"Đừng đem chăn đắp lên trên đầu, như vậy không tốt." Khương Sáp Kỳ giúp cô đắp kín chăn, cúi đầu hôn một cái lên gò má của cô, ngồi dậy, đang định xuống giường, đêm qua cũng không có buộc chặt đai lưng bỗng nhiên buông lỏng, áo ngủ mở rộng, tất cả cảnh đẹp bại lộ ở trước mắt Tú Anh.

Vẻ mặt Tú Anh càng thêm dại ra, khoảng cách gần nhìn chằm chằm đỉnh núi cao đầy đặn kia hồi lâu, nhiệt độ trên mặt từ từ nóng lên.

Đai lưng vốn không buộc chặt chính là vì muốn dụ hoặc Tú Anh, nhưng lại ở đêm qua tạm thời thay đổi chủ ý, Khương Sáp Kỳ không ngờ tới lại sẽ xuất hiện tình huống như vậy, theo bản năng liền muốn kéo áo ngủ lên, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác nhìn của Tú Anh, lộ ra một nụ cười mị nhân, cũng không đi kéo áo ngủ, mà cúi xuống phủ ở bên tai Tú Anh, âm thanh lộ vẻ hết sức mê người, "Em thích xem sao?"

Soạt một cái, mặt Tú Anh lập tức đỏ bừng, kéo chăn trùm qua đầu, Khương Sáp Kỳ lại nắm lấy tay cô, "Đã nói với em không được đắp chăn qua đầu, như vậy đối với thân thể không tốt."

Tú Anh mắc cỡ đỏ mặt oán giận liếc nàng một cái, "Chị đem quần áo kéo lên cho tôi!"

"Ồ? Em không thích nhìn sao?" Khương Sáp Kỳ cố làm ra vẻ không hiểu, "Tôi thấy em vừa rồi nhìn rất nghiêm túc, mới không kéo quần áo lên a."

"Chị....." Tú Anh thẹn thùng bực bội định rút tay về, nhưng không ngờ động tác kéo tay của cô cũng làm Khương Sáp Kỳ bị kéo qua, mà Khương Sáp Kỳ nửa ngồi nửa cúi người cũng vì vậy bị kéo đến trong ngực cô, hai ngọn núi đầy đặn mê người kia cũng trực tiếp đụng vào ngực Tú Anh, lúc này ngay cả mặt Khương Sáp Kỳ cũng đỏ.

Nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc, Tú Anh khó hiểu, chỉ muốn biết hai khối đầy đặn kia có mềm mại hay không, đang muốn đưa tay chạm đến, bỗng nhiên ý thức được không đúng, vội vàng nhắm mắt, "Chị mau đứng lên đi......."

Nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ và hành động của cô, Khương Sáp Kỳ mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong tròng mắt lại xẹt qua một nụ cười, cúi đầu tiếp tục ở bên tai Tú Anh nói, "Tiểu Tú Anh, muốn sờ sao?"

Tú Anh bỗng nhiên đem nàng đẩy ra, ngồi dậy, suy nghĩ một chút, lại dứt khoát xuống giường trực tiếp chạy vọt vào phòng tắm.

Khương Sáp Kỳ nhìn bóng lưng hoảng hốt cùng đêm qua giống nhau như đúc, nụ cười dị thường quyến rũ, lúc này mới kéo áo ngủ lên buộc lại đai lưng, đứng dậy đi mở cửa.

Nàng cũng không tin mỗi ngày đều như vậy Tú Anh vẫn giống như đầu gỗ không hiểu gì.

Ngoài cửa Bùi Nam cố gắng đập cửa, sau khi cửa được mở ra liền chống eo ngửa mặt lên nhìn Khương Sáp Kỳ, "Tôi phải về nhà! ! !"

Nụ cười trên mặt cùng ôn nhu thu hồi, Khương Sáp Kỳ cúi đầu nhìn đứa bé không hiểu chuyện này, thở dài, bắt đầu suy tính Tôn Thừa Hoan sẽ đối đãi cô bé này như thế nào.

Nhìn điệu bộ đêm qua của cô bé này, nhất định là hết sức bám dính Bùi Châu Hiền.

Nhưng là, so với lòng dạ hẹp hòi của Tôn Thừa Hoan, sao có thể để cho cô bé dính lấy Bùi Châu Hiền, hơn nữa, còn làm trở ngại thế giới hai người như vậy.

Hơi suy tính, Khương Sáp Kỳ kéo ra một nụ cười, "Mẹ cháu bây giờ còn đang ngủ, tối nay lại đi, được không?"

Mặc dù đã trưa rồi, bất quá nhìn bộ dáng Tôn Thừa Hoan kia, đêm qua phỏng chừng hành hạ Bùi Châu Hiền không ít, nàng mới không tin Bùi Châu Hiền lúc này sẽ tỉnh.

"Tôi muốn tìm mẹ!" Bùi Nam cố chấp kêu, "Tôi phải về nhà!"

Có chút khổ não vuốt trán, Khương Sáp Kỳ liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đóng như cũ, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan đêm qua vui vẻ như vậy còn mình lại khổ cực chiếu cố đứa bé cố tình gây sự này, nhất thời có chút khó chịu.

Bất quá, nếu không phải có đứa bé này, sợ rằng đêm qua Tiểu Tú Anh sẽ không thất thố như vậy.

Hơn nữa, nếu không phải có đứa bé này ở đây, nàng lại làm sao có thể có cơ hội cùng tiểu Tú Anh ngủ ở cùng trên một cái giường.

Nghĩ như vậy, Khương Sáp Kỳ liền thoải mái hơn, ngồi xuống tiếp tục dỗ Bùi Nam, "Vậy cháu đi phòng khách ngồi một hồi, dì thay quần áo xong liền mang cháu trở về."

Bùi Nam lúc này mới gật đầu, xoay người đi tới ghế sa lon trong phòng khách.

Trở lại phòng ngủ, Khương Sáp Kỳ không nhịn được ngáp một cái, vừa vặn thấy Tú Anh đã khôi phục bình tĩnh đi ra phòng tắm, không khỏi nhướng mi, "Tiểu quỷ kia làm sao vậy?"

Khương Sáp Kỳ thấy cô như vậy, đi tới đưa tay xoa gò má cô, "Làm ầm lên đòi tìm mẹ."

Đối với hành động thân mật của Khương Sáp Kỳ, Tú Anh đã sớm trở thành thói quen, không chút nào né tránh, chân mày nhíu chặt hơn, "Thiếu chủ sẽ nổi giận."

"A, vậy cũng phải để cho Thiếu chủ xử lý a." Khương Sáp Kỳ hai cánh tay dây dưa trên cổ Tú Anh, hôn gò má cô một chút, tiến đến bên tai Tú Anh, "Huống chi, đứa bé kia rất quấy rầy thế giới hai người của chúng ta nha."

Khuôn mặt đã muốn hạ nhiệt lại bắt đầu ấm lên, Tú Anh từ bên Khương Sáp Kỳ tránh ra, cắn cắn môi, vẻ mặt ngạo kiều, "Ai cùng với chị thế giới hai người!"

Dứt lời, bước chân mất trật tự ra khởi phòng ngủ của Khương Sáp Kỳ, lúc tới phòng khách, liếc mắt nhìn Bùi Nam đang ôm nệm ngồi trên ghế sa lon.

Thật không biết Bùi Châu Hiền bị làm sao, như thế nào kiếm ra tiểu quỷ đáng ghét như vậy.

Hơn nữa, bây giờ trên người Thiếu chủ khắp nơi đều là vết thương, nếu như tiểu quỷ bướng bỉnh này đem vết thương trên người Thiếu chủ làm nứt ra thì làm thế nào?

Càng nghĩ càng không đúng, Tú Anh dứt khoát đi tới bên cạnh Bùi Nam, cúi đầu nhìn Bùi Nam hồi lâu, suy tính có nên trực tiếp để cho huynh đệ trong bang đem Bùi Nam dẫn đi.

"Bùi Châu Hiền sẽ nổi giận." Từ trong phòng đi ra, Khương Sáp Kỳ nhìn bộ dạng Tú Ạn một cái, liền biết Tú Anh đang suy nghĩ gì, có chút bất đắc dĩ nói, "Bùi Châu Hiền nếu là tức giận, cách Thiếu chủ sinh khí cũng không xa."

Tú Anh nhìn nàng một cái, suy tư một chút, cũng cảm thấy có đạo lý, lúc này mới liếc đứa bé đang sợ hãi nhìn mình, trực tiếp đi trở về phòng thay quần áo.

-------------

Tôn Thừa Hoan thật ra đã dậy từ sớm, chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng Bùi Châu Hiền ở trong ngực mình ngủ say, lại có chút ngây dại.

Nhớ tới ngày hôm qua mình điên cuồng, mơ hồ cảm thấy mình lại muốn Bùi Châu Hiền, chẳng qua là nhìn bộ dạng Bùi Châu Hiền bĩu môi khi ngủ say, lại không nỡ đánh thức cô, chỉ có thể đem ôm chặt hơn, hôn hôn mặt cô, tiếp tục nhìn cô ngẩn người.

"Leng keng.........leng keng, leng keng.........." chuông cửa vang lên, Bùi Châu Hiền đang ngủ say có chút khó khăn mở mắt ra, chống lại ánh mắt thâm tình của Tôn Thừa Hoan, nháy mắt mấy cái, nghĩ đến đêm qua mình nghênh hợp cùng kiều ngâm, đỏ mặt, bĩu môi, "Tiểu Đản hư hỏng. . ."

Cô cũng không biết Tiểu Đản nhà mình lại như vậy. . . Như vậy. . . Muốn tìm bất mãn.

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu hôn chóp mũi của cô một cái, "Ngủ tiếp đi, em đi mở cửa."

"Ừm?" Bùi Châu Hiền lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ý thức được âm thanh đánh thức mình là cái gì, nũng nịu cọ cọ vào ngực Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, chúng ta không để ý tới người bên ngoài kia có được hay không?"

Bình thường sẽ không có người tới nhà cô tìm Tôn Thừa Hoan, nếu là có người nhấn chuông cửa, nhất định là tìm cô.

Nhưng bây giờ cô toàn thân vô lực, chỉ muốn ôm Tôn Thừa Hoan ngủ tiếp, quả thực không nghĩ tới thức dậy.

Nếu là chuyện công việc, sẽ không cứ như vậy trực tiếp tới nhà cô tìm cô, bình thường đều là dùng điện thoại thông báo.

"Được." Tôn Thừa Hoan cưng chiều ôm cô, "Vậy chị tiếp tục ngủ đi."

"Ừm." Ngoan ngoãn nhắm mắt, Bùi Châu Hiền ở trong ngực Tôn Thừa Hoan tìm một vị trí thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh ở ngoài cửa nhấn chuông cửa thật lâu còn không thấy có người ra mở cửa, nhất thời cảm thấy hết chỗ nói rồi.

"Em nói, hai người kia liền ngủ ngon như vậy sao?" Quay đầu hướng về phía Tú Anh vừa nói, Khương Sáp Kỳ có chút tà ác suy nghĩ không biết vết thương của Tôn Thừa Hoan có nứt ra không.

"Thiếu chủ luôn luôn ngủ rất tỉnh." Tú Anh cau mày lại, rất không hiểu, chẳng qua là một giây kế tiếp linh quang chợt lóe, có chút lo âu nhìn Khương Sáp Kỳ, "Thiếu chủ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có, không có." Khương Sáp Kỳ khoát khoát tay, tiếp tục cúi đầu nói với Bùi Nam, "Mẹ cháu không có ở đây, chúng ta trước xuống lầu chờ mẹ cháu đi."

Bùi Nam sợ hãi nhìn Tú Anh đứng bên cạnh, gật đầu một cái, không dám phản đối.

Khương Sâp Kỳ có chút buồn cười nhìn một màn này, rồi xoay người liếc nhìn cửa phòng, nghĩ đến Tôn Thừa Hoan đối với trẻ con luôn luôn không thích, nhất thời có chút mong đợi khi Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Nam va chạm sẽ là một màn như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro