Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Sáp Kỳ và Tú Anh cùng Tôn Thừa Hoan và Bùi Châu Hiền cùng nhau đến bệnh viện, mà Bùi Nam cũng theo sau lưng.

Bùi Nam nhiều lần kéo gấu quần Bùi Châu Hiền gọi mẹ, đổi lại chỉ là một cái liếc mắt của Bùi Châu Hiền, mà không phải vẻ mặt ôn nhu khi nhìn Tôn Thừa Hoan, Bùi Nam vẻ mặt ủy khuất, nhưng có Tú Anh ở một bên, cô bé cũng không dám náo loạn.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng thật ra thì trẻ con lại rất khôn khéo, nhìn ra được thái độ của người lớn.

Cô bé biết Bùi Châu Hiền cùng Khương Sáp Kỳ ngoài miệng nói muốn mang mình vứt bỏ nhất định là hù doạ mình thôi, nhưng Tú Anh thì là thật sự sẽ làm vậy.

Bước chân có chút tập tễnh, Bùi Châu Hiền cảm giác toàn thân vô lực, chỉ có thể ở góc độ người ngoài không nhìn thấy dùng sức liếc Tôn Thừa Hoan mấy cái.

Tôn Thừa Hoan trừ bỏ cố làm ra vẻ vô tội cười ra, không dám nói câu nào.

Bác sĩ giúp Tôn Thừa Hoan tháo băng vải ra, sau đó cẩn thận kiểm tra qua một lần, lại để cho y tá giúp Tôn Thừa Hoan bôi thuốc, băng bó, mình thì đứng ở một bên rất nghiêm túc nói, "Vết thương cũng đừng làm rách nữa, cũng đừng để bị dính nước."

"Vậy về phương diện thức ăn có yêu cầu gì không?" Bùi Châu Hiền lén nhéo chỗ có thịt mềm trên eo Tôn Thừa Hoan, lại không có dùng sức, ngoài miệng hỏi bác sĩ, "Tỷ như không thể ăn cái gì."

"Ồ, tận lực ăn thanh đạm một chút, chớ ăn các loại đồ hải sản." Bác sĩ nhìn Bùi Châu Hiền một chút, lại nhìn Tôn Thừa Hoan, "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"

"Đúng, tôi là chị của em ấy." Vẻ mặt Bùi Châu Hiền bình tĩnh nói dối, sau đó lại nói, "Vậy có phải cũng không thể làm vận động kịch liệt hay không?"

"Phốc. . ." Khương Sáp Kỳ ở sau lưng không nhịn được bật cười, chống lại ánh mắt muốn giết người của Tôn Thừa Hoan, vội vàng quay đầu đi, nhưng bả vai vẫn khẽ run lên.

Tú Anh không hiểu nhìn Bùi Châu Hiền gò má ửng đỏ, cùng với Khương Sáp Kỳ đang nén cười đến run lên, còn có Tôn Thừa Hoan nắm chặt quyền, vẻ mặt buồn bực.

Đây là trạng huống gì?

"Dĩ nhiên không được." Bác sĩ liếc nhìn mấy người, "Mọi việc dùng tay vận động toàn bộ không cho phép làm, dĩ nhiên, đá banh cái gì tốt nhất cũng không cần."

"Vậy tốt, cám ơn bác sĩ." Bùi Châu Hiền hướng về phía bác sĩ gật đầu một cái, lúc này mới nheo lại mắt nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, trong mắt rất rõ ràng viết đầy cảnh cáo.

Cười mỉa mấy tiếng, Tôn Thừa Hoan thầm oán liếc vị bác sĩ kia một cái, âm thầm nghĩ cô bác sĩ này thành thật như vậy để làm gì.

Chẳng qua là, sau khi vết thương băng bó xong, sau đó ra bệnh viện, Tôn Thừa Hoan bắt đầu thấp thỏm không yên.

Về đến nhà, thì phải cùng Bùi Châu Hiền thẳng thắn tất cả, đến lúc đó, Bùi Châu Hiền sẽ thấy thế nào về quan hệ giữa các nàng, lại sẽ làm sao đối với nàng?

"Mẹ. . ." Bùi Nam kéo kéo gấu quần Bùi Châu Hiền, ngửa đầu nhìn Bùi Châu Hiền, "Con đói bụng."

Nghe Bùi Nam nói như vậy, Bùi Châu Hiền chợt nhớ tới hôm qua mình cùng Tôn Thừa Hoan chạng vạng tối cũng chưa ăn cơm, hôm nay cũng chưa một hạt cơm nào vào bụng, không nhịn được cô liếc Tôn Thừa Hoan một cái, khom người sờ đầu Bùi Nam,"Vậy chúng ta đi ăn cơm."

"Đúng đúng, mẹ thật tốt." Bùi Nam cười híp mắt nói, còn không quên thị uy nhìn Tôn Thừa Hoan một cái.

Tôn Thừa Hoan trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào nói chuyện của mình cho Bùi Châu Hiền biết, nên cũng lười để ý cô bé này, chỉ nhàn nhạt nói, "Kỳ tỷ và Tú Anh cùng nhau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi đem tiểu quỷ kia mang về."

Khương Sáp Kỳ nhất thời liền hết ý kiến, nhìn Tôn Thừa Hoan, rất muốn phun trào, nhưng lại bởi vì giọng nói rõ ràng là ra lệnh kia làm cho không cách nào mở miệng.

"Không muốn! ! !" Khương Sáp Kỳ không lên tiếng, nhưng Bùi Nam lại lập tức phản đối, chống eo nghe vậy ngước đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, lại bị con ngươi lạnh như băng kia hù dọa, trong mắt lại bắt đầu nổi lên nước mắt, làm bộ tội nghiệp quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền.

"Này.........Không được tốt đi.........." Thật ra thì cũng không muốn thế giới hai người của mình và Tôn Thừa Hoan có nhiều thêm một đứa trẻ không hiểu chuyện, lại thấy bộ dạng đáng thương của Bùi Nam, Bùi Châu Hiền có chút mềm lòng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Dù sao cũng là chị......"

"Trước để ở chỗ Kỳ tỷ đi." Tôn Thừa Hoan rất cố chấp nói, "Chẳng lẽ chị không muốn nghe những chuyện em muốn nói với chị sao?"

Bùi Châu Hiền nhất thời trầm mặc, hồi lâu, ngồi xổm xuống dỗ Bùi Nam, "Nam Nam ngoan, tối nay đi tới chỗ dì trước, ngày mai ta sẽ đón cháu trở lại, được không?"

"Mẹ. . ." Nước mắt Bùi Nam mãnh liệt chảy ra, hấp hấp cái mũi, "Con muốn mẹ......."

"Chị ấy không phải mẹ ngươi." Từ lúc mới bắt đầu Tôn Thừa Hoan liền rất ghét nghe được Bùi Nam hướng về phía Bùi Châu Hiền một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, rất chán ghét nói, "Ngươi tốt nhất im miệng cho ta."

"Tiểu Đản!" Bùi Châu Hiền vừa nghe giọng nói kia của nàng, có chút bất mãn nhìn Tôn Thừa Hoan một cái, "Tại sao có thể cùng một đứa trẻ nói như vậy?"

Càng suy nghĩ những chuyện kia càng cảm thấy chột dạ lại phiền lòng, lúc này lại thấy Bùi Châu Hiền lại bởi vì đứa trẻ kia đối với mình bất mãn, Tôn Thừa Hoan càng giận, hận không thể trực tiếp đem đứa nhỏ này ném đi chỗ quỷ quái nào đó.

Không nghĩ tới lại làm Bùi Châu Hiền không vui, Tôn Thừa Hoan quay mặt đi không muốn nói thêm, hai tay đút túi quần, hừ một tiếng.

Khương Sáp Kỳ thấy tình huống không đúng, vội vàng nói với Bùi Nam, "Ngày mai dì mang cháu trở lại tìm. . . Cô ấy được không?"

Vốn là định nói là "Tìm mẹ cháu", nghĩ đến trong tròng mắt Tôn Thừa Hoan mới vừa thoáng qua âm lãnh, Khương Sáp Kỳ lập tức thu lời sửa lại nói.

Luôn luôn để ý Tôn Thừa Hoan, Tú Anh vừa thấy sắc mặt Tôn Thừa Hoan khó coi như vậy, cúi đầu nhìn Bùi Nam, thậm chí bắt đầu suy tính có cần làm đứa nhỏ này biến mất hay không, tùy tiện tìm cái phương pháp, chỉ cần có thể làm nó biến mất là được.

Bùi Nam nhìn Bùi Châu Hiền một chút, lại nhìn Khương Sáp Kỳ một chút, cuối cùng còn lén lén lút lút liếc Tôn Thừa Hoan đứng bên cạnh mình cùng với trợn mắt nhìn Tú Anh một cái, miệng giật giật, không dám nói câu nào, cúi thấp đầu xuống.

Rõ ràng cảm giác được Tôn Thừa Hoan không vui, Bùi Châu Hiền ngầm thở dài, đưa tay kéo tay Tôn Thừa Hoan xoa mấy cái để an ủi.

Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, lại nhìn Bùi Nam, ánh mắt lại có vẻ dị thường lạnh băng.

Một đứa bé bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Bùi Châu Hiền, gọi Bùi Châu Hiền là mẹ, vốn là chuyện kỳ quái.

Thủ hạ của nàng đi cứu ba của đứa nhỏ này, nhưng phát hiện cứu không ra, cái này thì càng kỳ quái.

Bây giờ đứa bé này lại như vậy khiến người chán ghét, Tôn Thừa Hoan cho tới bây giờ đối với trẻ con đều không thích, trong lòng lại động tâm tư muốn trừ bỏ Bùi Nam.

Còn có người đàn ông kia.

Là người đàn ông kia nói với Bùi Nam, Bùi Châu Hiền là mẹ cô bé, nếu không Bùi Nam làm sao lại một tiếng lại một tiếng gọi mẹ, làm cho nàng càng nghe càng nổi giận.

Ở đâu ra đàn ông, muốn chết sao?

Từ nhỏ cùng Tôn Thừa Hoan và Tú Anh lớn lên, Khương Sáp Kỳ quét mắt nhìn Tôn Thừa Hoan và Tú Anh, lập tức biết hai người này đang nghĩ gì, lại nhìn Bùi Nam vẫn cúi đầu như cũ không biết mình chọc giận đến hai sát thần, thở dài.

Đứa nhỏ này, cũng thật sự quá không hiểu chuyện rồi.

Như vậy, giữa bầu không khí mấy người bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Ở trong bầu không khí như vậy ăn cơm, Tôn Thừa Hoan quay về phía Khương Sáp Kỳ và Tú Anh nói chia tay, kéo Bùi Châu Hiền muốn đi.

"Mẹ. . ." Bùi Nam quyết không bỏ mà lôi kéo gấu quần Bùi Châu Hiền, không chịu buông ra cho Bùi Châu Hiền đi.

Bùi Châu Hiền đang định dỗ Bùi Nam, nhưng kinh ngạc phát hiện Bùi Nam bỗng nhiên bị Tôn Thừa Hoan xách cổ áo nói, "Ta đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi không được gọi chị ấy là mẹ cơ mà!"

"Tiểu Hoan. . ." Khương Sáp Kỳ vừa nhìn thấy bộ dạng Bùi Châu Hiền cả người sửng sốt, vội vàng đi qua khuyên Tôn Thừa Hoan, "Em nhìn lại mình xem, lại xúc động, thúc thúc đã nói gì với em, gặp chuyện đừng xúc động như vậy........."

Vừa nói vừa nháy mắt với Tôn Thừa Hoan, Khương Sáp Kỳ ôm lấy Bùi Nam bị xách lên giữa không trung, "Còn có, tâm tình em không tốt, cũng đừng phát tiết lên người cô bé."

Tôn Thừa Hoan hiểu ý tứ của Khương Sáp Kỳ, không phải là bảo nàng đừng ở trước mặt Bùi Châu Hiền lộ ra một mặt u ám, chẳng qua là nàng quả thực thấy đứa bé này rất phiền toái.

Liếc mắt thấy sắc mặt Bùi Nam bị dọa đến trắng bệch, Tôn Thừa Hoan hừ lạnh một tiếng, buông tay ra.

"Oa. . . Mẹ. . ." Bùi Nam vừa đến trong tay Khương Sáp Kỳ, lập tức khóc lớn lên, quay về phía Bùi Châu Hiền không ngừng giãy giụa.

Trời sinh mẫu tính khiến cho Bùi Châu Hiền vội vàng đi qua ôm lấy Bùi Nam dỗ dành, trong lòng âm thầm nghi ngờ Tôn Thừa Hoan vừa mới trong tròng mắt rất nhanh thoáng qua lại bị cô nhìn thấy hung quang.

Bùi Nam ở trong ngực Bùi Châu Hiền khóc rối tinh rối mù, nước mắt nước mũi lau cả lên người Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhìn một cái, hỏa khí vừa mới lắng xuống lại lập tức bốc lên lần nữa, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Khương Sáp Kỳ vội vàng đè lại tay Tôn Thừa Hoan, trong tròng mắt bất đắc dĩ đan xen cảnh cáo, hạ thấp giọng, "Bùi Châu Hiền còn ở đây."

Nắm đấm từ từ buông ra, Tôn Thừa Hoan cũng biết mình hôm nay quá xúc động, nhắm mắt lại, đè xuống cơn tức giận, xoay người không muốn nhìn thấy Bùi Nam.

Tú Anh mới không có nhiều cố kỵ như vậy, đi tới, lần nữa nắm lấy cổ áo Bùi Nam, đem Bùi Nam từ trong ngực Bùi Châu Hiền xách ra, "Ngươi nghe không hiểu người lớn nói chuyện sao? Đã nói cô ấy không phải mẹ ngươi, ngươi tên gì?"

"Ôi chao........" Bùi Châu Hiền nhất thời bất đắc dĩ, đang muốn đi ôm lấy đứa bé kia, lại thấy Tú Anh trợn mắt nhìn mình, "Cô khẩn trương như vậy làm gì, vì một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, liền trừng Thiếu.......trừng tiểu Hoan, quả thực là không giải thích được!"

Tình thế đã trở nên rối loạn, mới đem Tôn Thừa Hoan trấn an Khương Sáp Kỳ cơ hồ muốn nội ngưu đầy mặt*, lại đến Tú Anh bên này, cũng lười lại đi ôm cô bé bị sợ muốn khóc cũng khóc không được, trực tiếp đối với Bùi Châu Hiền bỏ lại một câu "Đi trước", liền kéo Tú Anh còn đang xách Bùi Nam đến trong xe mình, chạy đi thật nhanh.
*Nội ngưu đầy mặt 内牛满面 :Từ gần âm của “Rơi lệ đầy mặt “, biểu thị một loại khóc, tâm tình bi thương. Kỳ thực nội ngưu đầy mặt chân chính xuất phát từ hình ảnh một con ma thú truyền thuyết 《 như quả, trạch 》 rơi lệ đầy mặt, lúc đầu ở trong miệng người chơi Ma Thú Thế Giới cũng là rơi lệ đầy mặt , lúc truyền bá rộng khắp tại các ứng dụng internet, lại nảy ra từ đồng âm : nội ngưu đầy mặt. Thông thường khi online trên mạng thì đương nhiên không có nhiều chuyện tình làm cho thực sự khóc bi thương dữ như vậy. Nội ngưu đầy mặt được dùng khá thông thường với một nghĩa rằng để biểu thị một loại châm chọc thiện ý, hoặc là muốn nói rằng bản thân rất kích động vì một việc nào đó .

Bộ dạng Tôn Thừa Hoan nổi giận là thế nào, Bùi Châu Hiền không biết, nàng cũng biết rõ ràng rành mạch.

Trái lại, Tôn Thừa Hoan sẽ không nổi giận với Bùi Châu Hiền, nàng còn lo lắng cho mình và Tú Anh bị liên lụy, còn có cô bé không hiểu chuyện, sợ rằng sẽ bị Tôn Thừa Hoan trực tiếp ném ra ngoài.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền thở dài kéo tay Tôn Thừa Hoan, "Em làm sao lại cùng một đứa bé so đo?"

Bùi Nam mặc dù là cố tình gây sự, nhưng dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, Tôn Thừa Hoan đã lớn như vậy........

"Chị đang trách em?" Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu, nhăn mày lại nhìn Bùi Châu Hiền, "Nếu như có đứa bé bỗng nhiên đến, gọi em là mẹ, chị nghĩ như thế nào?"

"Chị........." Bùi Châu Hiền há hốc mồm, nhưng một câu cũng không nói lên lời.

Đúng vậy, đối với đứa trẻ bỗng nhiên xuất hiện gọi cô là mẹ, Tôn Thừa Hoan căn bản không có hỏi qua cô cái gì, ngay cả cô có quen biết ba của cô bé hay không đều không hỏi qua.

Nhưng trong lòng luôn cảm thấy không phải tư vị không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro