Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Nam càng khóc càng lớn tiếng, Tôn Thừa Hoan bĩu môi, ngồi qua một bên cúi đầu nhìn tấm ảnh kia của Bùi Châu Hiền.

A..., vì cái gì thoạt nhìn không vui như thế?

Bùi Châu Hiền từ phòng bếp đi ra, đem mặt phóng tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, đưa tay muốn đoạt lại tấm ảnh, Tôn Thừa Hoan rất nhanh chóng đem ảnh chụp đút vào trong túi quần, "Em muốn cái này."

Không có biện pháp mà thở dài, Bùi Châu Hiền xoay người bắt đầu dỗ Bùi Nam.

Lớn như vậy còn cùng một đứa bé tị nạnh nhiều như vậy, người này thực sự là. . .

"Chị ấy làm hỏng dây chuyền ba ba cho con...." Bùi Nam cầm lấy gấu quần Bùi Châu Hiền, nghẹn ngào cùng Bùi Châu Hiền khóc lóc kể lể lấy lòng. Bùi Châu Hiền có chút không thể làm gì khác hơn sờ sờ đầu của cô bé, "Ta thay nàng nói xin lỗi với con, Nam Nam đại nhân đại lượng, không cùng nàng so đo nha."

Tôn Thừa Hoan nhìn xem một màn này, gãi đầu, bỗng nhiên cũng hiểu được có phần ngượng ngùng.

Dường như nàng quả thực quá phận một chút, giống như bắt nạt đứa nhỏ vậy.

Chuyển tới, ngồi xổm bên cạnh Bùi Nam, Tôn Thừa Hoan sờ mũi một cái, "Uy, đừng khóc, ta mua cái khác cho ngươi."

"Không muốn! Cô trả cho tôi! Đó là ba ba cho tôi!" Bùi Nam tức giận trừng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, nước mắt làm sao cũng đều không ngừng được.

"Này. . ." Tôn Thừa Hoan chưa từng dỗ trẻ con, thấy cô bé như vậy, cẩn thận từng li từng tí mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, rất sợ cô tức giận.

Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn nàng, oán trách trong mắt hiện lên rất rõ ràng.

Lén lút thò tay ra cầm lấy ngón tay út của Bùi Châu Hiền, vẻ mặt Tôn Thừa Hoan tỏ ra đáng thương bộ dạng cầu xin tha thứ.

Suýt nữa muốn bật cười, sau đó một khắc lại ý thức được không đúng, Bùi Châu Hiền đem tay từ trong tay Tôn Thừa Hoan rút ra, trừng mắt cảnh cáo nhìn nàng.

"Nam Nam đi ngủ trước đi, vòng cổ đưa cho a di, ta cam đoan ngày mai giao cho con một cái vòng cổ nguyên vẹn, có được hay không?" Giọng nói của Bùi Châu Hiền mềm mỏng dụ dỗ cô bé.

"Thật vậy chăng?" Hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Bùi Châu Hiền, cái mũi Bùi Nam co lại mà hít khí vào.

"Thực sự, đi ngủ đi, lúc con tỉnh lại vòng cổ đã hoàn hảo rồi nhé."

"Dạ." Bùi Nam gật đầu, cầm vòng cổ đặt vào trong tay Bùi Châu Hiền, lau lau nước mắt, "A di ngủ ngon."

Sau đó nhìn cũng không nhìn Tôn Thừa Hoan trở về khách phòng đóng cửa lại.

Bùi Châu Hiền đợi sau khi Bùi Nam đi vào, xoay người nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, đưa tay ra trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Lấy ra đây."

"Không cho." Tôn Thừa Hoan vừa nghe Bùi Châu Hiền nói muốn sửa vòng cổ đã biết rõ cô có chủ ý gì, lập tức lắc đầu.

"Tôn Thừa Hoan." Giọng nói của Bùi Châu Hiền nghe vô cùng nguy hiểm, "Đưa cho chị."

"Không cho." Vẫn là hai chữ kia, Tôn Thừa Hoan thối lui mấy bước, ngã ngồi đến trên ghế sa lon, vẻ mặt cố chấp.

"Tôn Thừa Hoan!"

"Dựa vào cái gì ảnh chụp của vợ em phải đặt ở bên trong cái vật không giải thích được kia? Không thể đưa!" Mắt thấy khí tức trên người Bùi Châu Hiền càng ngày càng băng lãnh, Tôn Thừa Hoan thẳng thắn từ từ nhắm hai mắt la lớn, "Nói không cho sẽ không cho!"

Bùi Châu Hiền giật mình, nhìn Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt, tay gắt gao nắm chặt túi quần của mình, lại lộ ra một vẻ ôn nhu cười.

Đi hai ba bước đến chỗ Tôn Thừa Hoan, cúi đầu nhìn Tôn Thừa Hoan còn đang nhắm hai mắt, Bùi Châu Hiền nhịn xuống xung động muốn cúi đầu hôn lên môi Tôn Thừa Hoan, giọng nói nhàn nhạt, "Một tấm ảnh người khác chụp lén, em giữ lại cũng không ngại khó chịu."

Lời này. . . Nhưng lại không có phản bác câu nói của Tôn Thừa Hoan "Vợ của em" .

Mở mắt ra, ngốc lăng ngơ ngác nhìn Bùi Châu Hiền một lúc lâu, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên hiểu được, lập tức đem tấm hình kia móc ra, đưa cho Bùi Châu Hiền, "Lão bà đại nhân, cho chị."

Khuôn mặt thoáng cái đỏ lên, Bùi Châu Hiền lạnh lùng liếc mắt trừng Tôn Thừa Hoan, chìa tay lấy tấm ảnh kia, đi tới một bên định đem ảnh chụp trả lại bên trong dây chuyền.

Tôn Thừa Hoan lập tức đứng dậy đuổi theo, gần như muốn dán lên trên người Bùi Châu Hiền, giọng nói êm tai làm cho Bùi Châu Hiền càng thêm đỏ mặt nói, "Lão bà đại nhân, chúng ta chưa từng cùng nhau chụp bức ảnh nào, ôi chao."

"Em không nên đắc thốn tiến xích*." Bùi Châu Hiền cảm giác mình sắp bị tức đến hôn mê, rõ ràng quyết định từ nay về sau không tiếp tục dây dưa cùng Tôn Thừa Hoan, lại cứ đối mặt với Tôn Thừa Hoan chính là nhịn không được mềm lòng không nỡ.
(*được một tấc lại muốn tiến một thước, được voi đòi tiên)

"Nha, em không có được một tấc lại muốn tiến một thước nha." Tôn Thừa Hoan cười híp mắt nhìn cô, "Em chỉ dự định được tiến thêm một mét."

"Em có còn muốn ăn mì hay không?" Đối với người vô lại như vậy không có biện pháp nào, Bùi Châu Hiền giả vờ lãnh tình, "Nếu không ăn, có thể đổ đi."

"A. . . Đừng đổ đi, em lập tức ăn." Tôn Thừa Hoan tự giác ngồi bên cạnh bàn, cầm đũa lên sì sụp mà ăn mì, rất sợ trễ một chút chén mì kia cũng sẽ bị đổ sạch.

Bùi Châu Hiền ngồi ở một bên trên ghế sa lon, nhìn Tôn Thừa Hoan chuyên tâm ăn mì, thần tình càng ngày càng nhu hòa.

Giờ khắc này, cô nàng cảm giác mình dường như trở lại trước đây, mỗi ngày tan sở sau đó thì mua đồ ăn nấu cơm cho Tôn Thừa Hoan ăn, mỗi một lần Tôn Thừa Hoan đều sẽ cố gắng ăn sạch đồ ăn, trên mặt thỉnh thoảng sẽ nhiễm vài giọt nước sốt, cô sẽ lấy ra khăn giấy giúp nàng nhẹ nhàng lau đi.

Đem đáy chén canh uống sạch, sau đó buông bát, Tôn Thừa Hoan hướng về phía Bùi Châu Hiền trì độn cười cười, khóe môi vẫn còn dính một chút nước canh, Bùi Châu Hiền căn bản chưa suy nghĩ, liền rút khăn tay nhẹ nhàng giúp Tôn Thừa Hoan lau đi, giọng nói cũng nhẹ nhàng ôn nhu, "Đồ ngốc......"

Tôn Thừa Hoan sửng sốt, tiện đà đem Bùi Châu Hiền kéo vào trong lòng ngực mình, cúi đầu ở bên tai Bùi Châu Hiền, mềm nhẹ, lại hết sức kiên định thâm tình, "Em yêu chị."

Lần này Bùi Châu Hiền không có tránh ra, mà lẳng lặng mặc cho Tôn Thừa Hoan ôm mình, một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Em hơi quá đáng."

"Hử?" Tôn Thừa Hoan có chút không hiểu cúi đầu nhìn cô, Bùi Châu Hiền đưa tay ôm lấy eo Tôn Thừa Hoan, thở dài, "Em hại chị không có biện pháp hạ quyết tâm."

Rời xa Tôn Thừa Hoan cũng tốt, không chú ý tới Tôn Thừa Hoan cũng tốt, đối với cô mà nói, quá khó khăn.

"Vậy thì từ bỏ đi........" Ở trên cổ Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng cọ xát, Tôn Thừa Hoan nhịn không được hôn một cái lên sườn mặt Bùi Châu Hiền, "Thật là nhớ, rất nhớ, rất nhớ chị......"

"Không cho phép được một tấc lại muốn tiến một thước." Bùi Châu Hiền nhẹ tay véo véo thịt mềm bên hông Tôn Thừa Hoan, hít một tiếng, "Tiểu Đản, cho chị chút thời gian."

Cô cần thời gian nghĩ rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm nay có mấy kiểm sát trưởng ở Viện kiểm sát tỉnh tới Viện kiểm sát thành phố bọn họ thị sát, Kiều Lâm Cử xem ánh mắt của cô có vẻ hết sức ý vị thâm trường.

Cho đến lúc đó, cô bỗng nhiên ý thức được Kiều Lâm Cử là cậu của Tôn Thừa Hoan, nên biết rõ sự tình của nhà Tôn Thừa Hoan.

Chính và tà, đến cùng là một loại tồn tại như thế nào.

Cô nghĩ không rõ ràng lắm.

Tôn Thừa Hoan có chút ngạc nhiên nhìn Bùi Châu Hiền, bởi vì tiếng Tiểu Đản kia ngốc cười ra tiếng, rồi lập tức vẻ mặt đau khổ, "Em sợ chị nghĩ thông suốt, lại không cần em nữa. . ."

". . ." Bùi Châu Hiền nhất thời trầm mặc.

Cô không biết nàng xoắn xuýt đến cùng là vì cái gì.

Cô yêu Tôn Thừa Hoan, cũng yêu lý tưởng của mình, cô biết trên đời này sẽ luôn có rất nhiều chỗ hắc ám cô không biết tới, vẫn như cũ cố chấp giữ gìn chân lý.

Khi tình yêu và lý tưởng phát sinh va chạm, cán cân khuynh hướng bên nào, cô căn bản là không cách nào khống chế.

"Được rồi. . ." Tôn Thừa Hoan cũng không bỏ được Bùi Châu Hiền như vậy, có chút ủ rũ cúi đầu buông Bùi Châu Hiền ra, "Em không bức chị nữa, chính chị nghĩ rõ ràng đi."

". . ." Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cúi đầu vẻ mặt không vui, lấy tay xoa xoa lỗ tai của nàng, "Cảm ơn."

"Em trở về đây........" Tôn Thừa Hoan bĩu môi rất không nỡ nói, Bùi Châu Hiền vốn cũng không nỡ để Tôn Thừa Hoan đi, bị dáng vẻ đáng thương của nàng khiến cho bản thân càng phát ra khó chịu, thấy nàng muốn đi, theo bản năng đưa tay ra kéo nàng đem đến trong lòng ngực mình.

"Ồ?" Tôn Thừa Hoan khó hiểu nhìn cô, nghênh đón lại là cánh môi hồng nhuận của Bùi Châu Hiền.

Lần đầu tiên cảm thụ được Bùi Châu Hiền chủ động lại là dưới tình huống như vậy, Tôn Thừa Hoan chỉ cảm thấy lưỡi Bùi Châu Hiền rất vụng về trên môi mình cọ xát, trong lòng đột nhiên dâng lên một hồi tiếu ý.

Hơi hơi há miệng ra để cho Bùi Châu Hiền có thể thuận lợi hôn sâu chính mình, đầu lưỡi Tôn Thừa Hoan linh hoạt câu dẫn, quấn quít lấy cái lưỡi vụng về kia, tay dần dần xoa nhẹ thân thể yêu kiều của Bùi Châu Hiền, từng bước đổi khách thành chủ công hãm từng điểm mẫn cảm của Bùi Châu Hiền.

Từ trong ngực Tôn Thừa Hoan tránh thoát, khuôn mặt Bùi Châu Hiền đỏ rực, cắn môi dưới trừng Tôn Thừa Hoan.

Rõ ràng chỉ là bởi vì không nỡ mới muốn hôn cái người dáng vẻ bề ngoài giống như thương tâm kia, ngược lại bị đối đãi như vậy, quả thật là "tiến thêm một mét", Bùi Châu Hiền thực sự là hận không thể cắn Tôn Thừa Hoan một ngụm, để cho nàng biết "hậu quả của việc tiến thêm một thước."

"Hắc hắc. . . Hắc hắc. . ." Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, Bùi Châu Hiền giận quá rồi, khí thế trên người lạnh đến có thể đóng băng, "Mau trở về!"

"Ừm, vậy chị phải suy nghĩ thật kỹ nhé." Hôm nay hết thảy làm cho Tôn Thừa Hoan hiểu rõ mấy ngày nay những ý nghĩ kia đều là lung tung ngờ vực vô căn cứ, giống như được uống thuốc an thần, Tôn Thừa Hoan nhận định Bùi Châu Hiền sẽ không rời nàng đi.

Đi tới cửa thay giày, hướng về phía cô gái vẫn còn trừng mắt lạnh lùng nhìn mình phất phất tay, Tôn Thừa Hoan mở cửa rất vui vẻ đi ra ngoài, xuống lầu lái xe về nhà.

Đóng cửa lại, Bùi Châu Hiền trở về phòng khách ngồi xuống, nghĩ đến dáng dấp của Tôn Thừa Hoan đêm nay, nhịn không được lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tay chạm vào sợi dây chuyền để gần đó, Bùi Châu Hiền lúc này mới nhớ tới chính sự, từ trên bàn cầm tấm hình kia dự định dán vào lại, lại phát hiện mặt kim loại bên trong mấy ký tự cùng với con số: HBAB 32.

Dựa vào thói quen nghề nghiệp, lập tức biết được chuỗi số này có lẽ có ý nghĩa gì đó, Bùi Châu Hiền suy tư trong chốc lát, cầm ảnh chụp ý định dán lại.

"Leng keng --" chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Bùi Châu Hiền nhìn thời gian một chút, có chút kỳ quái đi tới, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, nhịn không được liếc mắt.

Cửa mở, Tôn Thừa Hoan cười hì hì đứng ở ngoài cửa, Bùi Châu Hiền tức giận nói, "Không phải về nhà để ngủ sao?"

"Hắc, quên đưa cái này cho chị." Tôn Thừa Hoan đem túi giấy đựng tư liệu đưa cho Bùi Châu Hiền, tốc độ rất nhanh hôn một cái lên gò má của cô, "Ngủ ngon, lão bà đại nhân."

Vừa dứt lời, Tôn Thừa Hoan liền chạy đi, Bùi Châu Hiền nhìn bóng lưng của nàng, cười khẽ một tiếng.

Lão bà đại nhân sao?

Tựa hồ……So với Kiểm sát trưởng đại nhân dễ nghe hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro