Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai trăm năm sau

Đại công tử Bạch Khinh Dạ Lưu một ngàn hai trăm tuổi.
Nhị công tử Bạch Đăng Kì Thiên chín trăm tuổi.
Tam công tử Bạch Hoạ Nhược Đông sáu trăm tuổi.
Tứ tiểu thư Bạch Vũ Khuynh Thành ba trăm tuổi.

Khuynh Thành là tiểu thư, là nữ nhi được mong chờ của Hồ Đế. Nàng tiểu hồ ly ba trăm tuổi thanh thuần đáng yêu, đôi mắt to tròn trong suốt như ngọc lưu ly, ánh lên những tia sáng như sao, hữu thần mà sạch sẽ.

Nàng ngày ngày được Hồ Nương chải tóc, mái tóc đen tuyền mềm mượt như nhung, búi lại thành hai búi tóc tròn tròn nho nhỏ hai bên đầu, thắt nơ cài hoa, trông đáng yêu vô cùng.

Ăn vận lại hết sức tinh xảo, áo gấm giày hoa. Quần áo nàng mặc đều là tơ lụa thượng hạng, được dệt từ phường thêu chuyên dụng hoàng gia, mỗi một món đều mềm nhẹ như mây, màu sắc tươi tắn, phù hợp với lứa tuổi. Mỗi đôi giày của nàng đều được thêu hoa, phải là hoa bỉ ngạn nàng mới chịu đi. Khuynh Thành từ khi biết nhận thức, đã có một niềm yêu thích đặc biệt với loài hoa của âm ty này. Không những thích hoa, nàng còn vô cùng yêu thích màu đỏ, xiêm y màu đỏ là những bộ mà nàng yêu thích hơn cả.

Khuynh Thành từ khi vừa chào đời đã nhận được vô số chú ý, nàng lại hoạt bát nghịch ngợm, thường xuyên cùng ba tiểu gia hoả không hiết trời cao đất rộng chạy nháo khắp nơi. Nếu chẳng may lạc vào động yêu quái nào, hay rơi xuống biển, chạm mặt Long Tộc, tuy nói bọn họ đã an phận bấy nhiêu năm nay, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, một tiểu hồ ly ba trăm tuổi thì có được bao nhiêu bản lĩnh đối phó với thế lực bên ngoài. Chính vì thế, vào sinh thần tròn ba trăm tuổi của nàng, Thiên Đế đã đặc biệt tặng cho nàng một chiếc ngoại bào được dệt từ tơ trời.

Chiếc áo này, đao thương bất nhập, hoả diệm bất xâm. Ti Mệnh Tinh Quân đã tốn 3 ngày 3 đêm để đặt vào đó một đạo thần chú thượng cổ, tạo cho tấm ngoại bào một kết giới vô hình bảo vệ chủ nhân của nó. Được dệt từ tơ trời, vốn chiếc áo ban đầu trắng muốt như mây, lại lấp lánh tinh quang, mặc lên người, vào ban đêm, hào quang toả ra bốn phía, thập phần bắt mắt. Nhưng vì tiểu hồ ly nhà Hồ Đế chỉ yêu thích màu đỏ, các hoa tiên trên Cửu Trùng Thiên đã dùng chính hoa bỉ ngạn để làm màu nhuộm, nhuộm tấm áo thành một màu đỏ bắt mắt. Từ cổ áo kéo dài xuống hết vạt áo được thêu một hàng hoa bỉ ngạn đỏ, đến chỉ thêu cũng được ngâm trong nước hoa bỉ ngạn, để đạt được màu đỏ cần thiết. Chính tay Tây Vương Mẫu nương nương đã ướp hương chiếc áo bằng Đằng Dạ U Lan, loài hoa chỉ mọc dưới hang sâu nơi Vu Điểu Sơn, khiến tấm áo đỏ lúc nào cũng phảng phất hương lan trầm mê, như hư như thực. Phần đãi ngộ này, có lẽ chỉ có tiểu hồ ly nhà Hồ Đế mới đủ phân lượng để nhận. Vì được dệt từ tơ trời, nên có độ co giãn hoàn mĩ, tiểu hồ ly nàng lớn lên tới đâu, chiếc áo có thể biến rộng ra tới đó, tấm ngoại bào này, sẽ theo tiểu hồ ly từ ngày nàng còn là đứa trẻ ba trăm tuổi ngây thơ đáng yêu, đến những năm tháng rất dài về sau, qua mấy lần thương hải tang điền, tấm ngoại bào vẫn luôn phấp phới một màu đỏ diễm lệ, tô điểm thêm vẻ phong quang cho nàng hồ ly xinh đẹp.

Lại nói đến thân phận nàng là nữ nhi, ba trăm tuổi nàng đã bộc lộ rõ cá tính. Nếu Nhị công tử Kì Thiên là đại bá vương của lũ trẻ Thanh Khâu, thì Khuynh Thành nàng chính là tiểu bá vương danh bất hư truyền. Tuổi còn nhỏ nàng đã theo chân Nhị ca quậy phá khắp Thanh Khâu, lại càng ham thích múa đao lộng thương, cái gì mà cầm kì thi hoạ âm luật kịch nghệ, nàng không để vào trong mắt, sớm tối lục tung thành Vu Ngọc lên để chạy chơi cùng Nhị ca nàng. Hồ Đế cùng Hồ Nương vốn tưởng rằng sinh ra một tiểu nữ nhi, nàng sẽ có hứng thú theo Đại ca hay Tam ca nàng học thi ca âm luật, hay chí ít cũng theo Hồ Nương thêu thùa may vá, học chút ít tay nghề nữ nhi khuê các. Đằng này, ba trăm tuổi đã đoạt lấy danh hiệu tiểu bá vương Thanh Khâu, cả ngày không múa đao lộng thương thì cũng quậy phá khắp nơi, mấy thứ phong phạm của các thiên kim tiểu thư khuê các, nàng còn chẳng bỏ ở trong mí mắt cái nào. Hồ Đế chính là sủng nàng tận trời, nàng quậy phá không những không nhắc nhở, thấy nàng mang danh tiểu bá vương còn gật gù khen nàng có bản lĩnh.

Đại công tử thân là huynh trưởng, đã một ngàn hai trăm tuổi, vẫn thường xuyên bao che khuyết điểm cho đám đệ đệ muội muội. Trước đây hắn cũng thường xuyên theo chủ ý của đám đệ muội, dẫn bọn chúng ra ngoài mua đồ chơi hay ăn quà vặt. Gần đây lớn hơn một chút, chăm chú vào đọc sách luyện cờ. Thi thoảng còn thay mặt phụ mẫu răn đe đám gia hoả chuyên thích gây chuyện, thường xuyên trốn nhà đi chơi. Nhưng chỉ cần Khuynh Thành cùng Tam công tử Nhược Đông mỗi người ôm một chân, làm nũng đòi hắn cho đi chơi, hắn vẫn không thể không mềm lòng mà thả cho chúng đi.

Vào một ngày mùa thu trời trong nắng vàng, vì đã đến tuổi thiếu niên, hắn khăn gói lên đường đến Côn Luân Sơn, bắt đầu con đường học tập và tu luyện của mình. Ngày hắn đi, vốn chỉ có Hồ Đế đưa hắn đi, nhưng đám tiểu gia hoả không chịu, nhất nhất muốn chạy theo tiễn chân Đại ca của chúng, quyến luyến không thôi, thế là cả một nhà, bao gồm cả Hồ Nương, một đường đưa Bạch Khinh Dạ Lưu tới Côn Luân Sơn bái sư học nghệ.

Côn Luân Sơn là thánh địa nhân gian, là nơi tập trung nguồn linh khí mạnh bậc nhất thiên hạ. Đứng trên đỉnh Côn Luân phóng mắt nhìn xuống, lọt vào trong tầm mắt là viễn cảnh non cao hùng vĩ, đằng xa là những dãy núi trùng điệp được phủ một màu xanh ngút ngàn, đẹp vẻ đẹp khoẻ khoắn và mạnh mẽ.

Trên đỉnh Côn Luân quanh năm mây phủ, có một đại viện tên gọi một chữ Vô. Gọi là Vô Viện. Vô Viện trước nay là nơi ở của Thái Vũ thượng thần. Từ lâu rất lâu về trước, vào cái thời mà Thiên Đế cùng Hồ Đế chỉ mới là những đứa trẻ bảy tám trăm tuổi đã đến Côn Luân Sơn bái Thái Vũ thượng thần làm sư.

Thái Vũ thượng thần hiện nay vẫn chưởng quản Côn Luân Sơn. Năm tháng qua đi, hiện nay, vị Thái Vũ thượng thần năm xưa đã được tôn xưng một tiếng Thái Thượng Tôn. Côn Luân Sơn đệ tử không luận bàn xuất thân, hơn nữa không phải ai cũng có cơ duyên xảo hợp để có thể trở thành một đệ tử tu luyện tại đây. Khi đến gặp Thượng Tôn bái làm sư, Thượng Tôn sẽ xem xem người bái sư có đủ tư chất hay đủ cái duyên để làm đệ tử của người hay không. Thái Thượng Tôn môn đệ không tính là nhiều, tuy không trải rộng khắp thiên hạ nhưng mỗi một môn đệ của người đều nắm giữ những vai trò vô cùng quan trọng trong tam giới, điển hình là Thiên Đế, Hồ Đế, hay Ti Mệnh Tinh Quân đều là một trong những lứa học trò đầu tiên của ông. Không luận bàn xuất thân ở đây, có nghĩa là học trò của người có thể là dòng dõi Thiên Tộc, Thần Hồ Tộc huyết thống cao quý, thậm chí Long Tộc hùng mạnh, hoặc cũng có thể chỉ là một con thỏ tinh hay một cây nấm tinh, hoặc thậm chí là phàm nhân, chỉ cần có đủ cơ duyên, đều có thể trở thành môn đệ của Côn Luân Sơn. Người đến bái sư trước đều là huynh, người đến sau là đệ. Trước nay đều là như vậy. Mỗi một lứa học trò Thượng Tôn chỉ nhận mười mấy người, thậm chí chỉ có vài người, mỗi lần nhận học trò còn có thể cách nhau cả trăm hay cả vạn năm. Tất cả, chỉ bởi một chữ duyên.

Bởi thế chuyến đi lần này của Đại công tử Thần Hồ Tộc, còn phải xem xem hắn tư chất cùng cơ duyên đối với Côn Luân Sơn sâu tới đâu.

Một nhà Hồ Đế sửa soạn xong xuôi, liền cùng nhau tháp tùng Đại công tử của bọn họ tới Côn Luân Sơn. Từ Thanh Khâu cưỡi mây vài ba canh giờ là có thể tới được chân núi. Từ chân núi hướng mắt nhìn lên chỉ có thể thấy được những bậc cầu thang bằng đá, rất rộng, còn độ dài thì trải rộng từ mặt đất đến lưng chừng núi thì bị mây mù che khuất, không thể nhìn thêm được nữa. Những bậc thang đá ở đây làm hết sức giản dị, không có những đường vân hay nét chạm trổ tinh xảo như những bậc thang ngoài Nam Thiên Môn trên Cửu Trùng Thiên. Nhưng giản dị cũng có cái đẹp của giản dị, dung hợp hoàn hảo với vẻ đẹp hùng vĩ nơi đây. Bởi vì đám tiểu gia hoả còn nhỏ quá, không thể đi bộ lên đến đỉnh Côn Luân được. Hồ Đế liền đằng vân, đem một nhà 6 người cùng lên đỉnh núi. Đến lưng chừng núi, xuất hiện một cái am nhỏ. Trong am chỉ có một chú tiểu trông coi, đang quét tước sân am. Hồ Nương liền lên tiếng :

- Hay ta và Thành nhi ở lại nơi này nghỉ ngơi, Tiểu Bạch ngươi hãy mang đám trẻ lên đỉnh núi đi.

- Vì sao Thành Nhi không thể lên đỉnh núi cùng phụ thân cùng các ca ca ? - Nàng tiểu hồ ly chớp đôi mắt to long lanh xinh đẹp nhìn mẫu thân nàng, thắc mắc.

- Côn Luân Sơn là thánh địa, linh khí vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa đỉnh núi còn là điểm đầu nguồn của luồng linh khí này, đứa trẻ mới ba trăm tuổi như con, chịu không được luồng khí mạnh như vậy. - Hồ Nương ôn tồn giảng giải cho tiểu nữ nhi nhà mình.

- Phải đấy, Thành nhi ngoan, ở lại chăm sóc mẫu thân thật tốt, phụ thân cùng các ca ca đi rất nhanh sẽ trở lại.

Nàng tiểu hồ ly ngây thơ liền gật đầu, chào tạm biệt phụ thân cùng các ca ca, theo mẫu thân trở vào trong am.

Hồ Đế mang theo ba đứa trẻ, lên tới đỉnh Côn Luân. Đỉnh Côn Luân cùng với Vô Viện, từng là chốn tu luyện của hắn rất nhiều năm trước đây. Năm tháng qua đi, nơi này vẫn không hề thay đổi. Trước cửa viện, vẫn trồng một cây đại thụ, quanh năm cây lá xanh um, bốn mùa xuân hạ thu đông lá chưa từng đổi màu. Vào năm thứ một trăm tính từ ngày đầu tiên hắn đến Côn Luân bái sư tu đạo, cây đại thụ tròn một nghìn năm tuổi, hấp thu tinh hoa và nguồn linh khí dồi dào của Côn Luân, tu thành hình người, bọn đệ tử của Côn Luân thường gọi cái cây đã tu thành tinh này là lão Nhất Phiến. Nhất Phiến dung mạo kì thực nói già không già, nói trẻ cũng không trẻ, trên khuôn mặt tuấn tú lúc nào cũng như vương nét sầu bi. Tính ra lão Nhất Phiến cũng hơn Hồ Đế hắn một hai trăm tuổi, tính đến nay cũng đã là bậc lão niên, lại đứng tại đỉnh Côn Luân linh khí dồi dào, kì thực đã có thể thuận lợi phi thăng, làm một thượng thần nhàn tản cao quý. Thế nhưng lão Nhất Phiến vẫn nhất quyết một mực ở lại trước đại môn của Vô Viện, hắn nói, hắn là chờ, chờ một người thích hợp đến để tặng cho người ấy một món quà. Và cứ thế hắn đứng đó, đợi chờ người ấy không biết đã bao mùa trôi qua. Chứng kiến đất trời mấy phen đổi chủ, bãi bể hoá nương dâu, vẫn một lòng kiên định chôn chân tại nơi này, lặng lẽ làm một vị thần cây vô tâm vô phế.

Hồ Đế nhìn thấy lão Nhất Phiến, liền nhịn không được mà hoài niệm, hoài niệm quãng thời gian hắn cùng với đám huynh đệ, thêm lão Nhất Phiến cùng nhau tu luyện, cùng học tập ăn ngủ nghỉ tại chốn này, mới đó mà đã nhiều chục vạn năm qua đi, hắn về Thanh Khâu làm Hồ Đế, lập gia đình, sinh hài tử. Còn Nhất Phiến, vẫn đứng trước cửa đại môn, vẫn đợi chờ người hắn cần đợi. Nhớ năm đó, Nhất Phiến hắn cũng là một trong những huynh đệ đồng môn của Hồ Đế. Có với nhau không biết bao nhiêu kỉ niệm, nghe nói sau khi Hồ Đế hắn cùng Thiên Đế và đám sư huynh đệ đồng môn năm ấy xuất sơn, đi khắp tứ hải bát hoang làm nhiệm vụ của mình, hắn cũng không kết bạn với bất cứ đệ tử nào của Thái Thượng Tôn, cũng ít khi hoá thành hình người, chỉ thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn sẽ pha trà, hầu chuyện Thượng Tôn những chuyện nhân gian. Còn lại phần lớn thời gian, hắn lại làm một cây Nhất Phiến xanh um tươi tốt, quanh năm suốt tháng đứng lặng lẽ tại đại môn của Vô Viện.

Hồ Đế liền bước tới trước cây, mỉm cười :

- Tiểu Phiến Tử - Đây là danh xưng năm xưa hắn dùng để gọi Nhất Phiến.

Chỉ nghe "vù" một tiếng gió, cây Nhất Phiến xanh tươi đã thoắt cái biến thành một người nam nhân. Nam nhân này, dung mạo tuấn tú, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện một loại khí tức rất mực điềm tĩnh, khuôn mặt vừa già lại vừa trẻ. Một đôi con ngươi trong suốt tĩnh lặng, như đã nhìn thấu thế sự nhân gian, phẳng lặng như nước hồ thu, giống như trên đời chẳng còn chuyện gì có thể khiến đôi mắt kia gợn sóng. Nam nhân khí độ thanh nhàn, vận một bộ xiêm y màu xanh lục pha với sắc trắng, giống như hắn đang khoác một lớp ngọc lên người. Quanh thân tản mát ra một loại hơi thở trầm tĩnh như u lan, nhẹ nhàng khiến người đối diện có cảm giác thanh thản. Trên vầng trán lại ẩn ẩn một nét sầu bi khó nói thành lời.

Hắn nhìn thấy vị sư huynh đồng môn năm nào, nở một nụ cười như có như không, lại nhìn đến đám nhỏ đứng dưới chân Hồ Đế đang tròn xoe mắt nhìn mình, ý cười càng như gió xuân .

- Thiên Hồ Đế Quân, đã lâu không gặp . - Giọng nói cất lên, nhẹ nhàng như vọng về từ một cõi mộng ảo xa xăm.

- Ha ha ha, Tiểu Phiến Tử, ngươi thật biết phép tắc ấy nhỉ.

- Bạch Thanh sư huynh, sư đệ không gọi theo lối ngày xưa, vẫn là đang giữ chút thể diện cho người đấy. - Một câu nói ý vị thâm trường, nói xong còn liếc nhìn xuống đám nhỏ dưới chân Hồ Đế một cái.

- Ha ha, vẫn là tiểu sư đệ ngươi ngoan ngoãn. Nào, đây là Nhất Phiến của Côn Luân Sơn, nhanh gọi một tiếng bá bá đi nào. - Hồ Đế thần thanh khí sảng, ngó đám nhỏ dưới chân.

Đám nhỏ liền ngoan ngoãn gọi một tiếng bá bá. Nhất Phiến hướng chúng gật đầu một cái, quay sang Hồ Đế.

- Dẫn chúng lên đây, là để bái sư ?

- Đúng vậy, cũng đến tuổi cả rồi.

- Đã thông tri sư phụ chưa ?

- Đã. Không biết giờ này người đang làm gì .

- Giờ này mọi khi, đang giảng đạo dưới cây hoa đào bên Tây Viện.

- Ra vậy, ta dẫn đám nhỏ vào trước, mà, ngươi đi cùng không ?

- Đệ ở đây, tiếp tục đợi, biết đâu hôm nay gặp được người cần đợi.

- Được, được, không làm phiền tiểu tử ngươi. - Hồ Đế thừa biết hắn sẽ không theo vào trong, liền dẫn đám nhỏ của hắn đi qua đại môn. Vào bên trong liền gặp được một tiểu đệ tử đang quét tước, bèn nhờ hắn chạy đi chờ, chờ sư phụ hắn giảng bài xong thì báo với người một tiếng. Vị tiểu đệ tử này thấy thế, liền dẫn Hồ Đế vào đại sảnh, pha trà mời khách, sau đó mới cúi chào rồi lui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro