6-7-8-9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ lục chương

Tình cảm

Tĩnh Liễu lần thứ hai bắt mạch cho Minh Sùng là ở ba ngày sau.

Minh Sùng đã có thể dễ dàng thông qua tiếng bước chân mà biết được người đến, lúc Tĩnh Liễu gõ cửa phòng Huyền Dận, Minh Sùng liền cười híp mắt quay người nhìn về phía Tĩnh Liễu, "Tĩnh Liễu, ngươi tới rồi!"

"..." Nhìn thấy tình hình trong phòng, Tĩnh Liễu ngẩn người, "Các người... Đang làm gì?"

Minh Sùng nheo mắt lại, "Ta cảm thấy mình đã thích ướng với tình trạng không nhìn thấy này rồi! Ngươi xem ta đã đem toàn bộ bố cục trong phòng nhớ hết rồi! Sẽ không bị đụng trúng nữa!" Nói xong Minh Sùng liền sờ sờ đi tới bên cạnh bàn, "Khà khà! Ấm trà cùng cốc trà ở đây!"

"..." Tĩnh Liễu nhìn Huyền Dận nhẹ nhàng đem chuôi bình của ấm trà đang ngâm trà nóng chạm vào tay Minh Sùng, lúc Minh Sùng nghiêng ấm đem cốc trà để dưới miệng ấm.

"Ừm... Ghế ở đây!" Minh Sùng nhấp ngụm trà xong liền ngồi xuống, một bên đem cốc trà trong tay để xuống.

"..." Tĩnh Liễu lại nhìn thấy Huyền Dận tay mắt nhanh lẹ đem tay tiếp nhận cốc trà, một bên vận nội lực đưa chân không tiếng động đem ghế đá về dưới mông Minh Sùng.

"Hừ hừ! Ta có phải rất lợi hại không!" Minh Sùng nói xong liền đưa tay ra — Huyền Dận ở bên cạnh đem hộp cơm trên bàn bưng đến dươi tay Minh Sùng — Minh Sùng lại cầm một khối bánh gạo ngọt nhét vào trong miệng, "Cái bánh gạo này ngon lắm, ngươi muốn ăn một cái không?"

"... Không cần." Tĩnh Liễu nhìn Huyền Dận trở nên loạn thất bát tao trong phòng, Huyền Dận là người chỉnh tề nhất toàn bộ đạo quan đấy.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tĩnh Liễu để hòm thuốc xuống, "Còn hai ngày nữa lần thứ hai sẽ phát tác."

Minh Sùng lắc lắc đầu, "Ta cảm thấy rất tốt a, không nhìn thấy với ta cũng không có ảnh hưởng gì!"

"Ờ..." Tĩnh Liễu nhìn Huyền Dận đang đứng ở góc phòng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Minh Sùng, "Ý của ta là, lần thứ hai phát tác nếu như ngươi không cùng người ... Giao hợp, sẽ mất đi giác quan thứ hai, ngươi..."

Minh Sùng chớp mắt, nở nụ cười, "Không sao nha, người có ngũ giác, đây không phải chỉ mới là thứ hai? Mỗi bảy ngày phát tác một lần, ta còn có một quãng thời gian đây, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thời điểm đó nói sau đi!"

Tĩnh Liễu thở dài, hắn vẫn nên đi nghiên cứu thêm một chút tìm thuốc giải đi,

"Minh Sùng..." Đợi Tĩnh Liễu rời đi, Huyền Dận dời ghế dài ngồi xuống bên cạnh Minh Sùng.

Minh Sùng mò tìm nắm chặt tay Huyền Dận, "Khà khà, đừng lo lắng, quá mức thì trước lần phát tác cuối cùng tìm kỹ nữ..."

"Không được!" Huyền Dận không chút nghĩ ngợi phản bác lên tiếng.

Minh Sùng chớp mắt, "Kia tìm tiểu quan..."

"Không chuẩn!" Huyền Dận cầm chặt lại tay Minh Sùng.

"A... Vậy ta muốn sống, thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ..." Minh Sùng hướng xuống phía dưới nắm chuẩn dưới quần Huyền Dận, "Dùng ngươi?"

"Đừng như vậy!" Huyền Dận đỏ mặt mở tay Minh Sùng ra.

Minh Sùng thương tâm nhíu mày lại, "Không cho phép ta tìm kỹ nữ, lại không cho phép ta tìm tiểu quan, nhưng không thể dùng ngươi giải quyết, lẽ nào ngươi muốn ta chết sao?"

"Không phải!" Huyền Dận vội vàng nói, "Ngươi là người xuất gia, đệ tử cửa Phật nếu phá giới..."

"Huyền Dận, tuy rằng ta hiện tại chưa rời đi, mà sư phụ đã đem ta trục xuất sư môn, ta đã... Không tính là đệ tử cửa Phật." Nghĩ đến Tịnh Như đại sư đã tọa hóa, Minh Sùng tịch mịch cười cười, "Sư phụ nói, ta từ nhỏ người đã mang đầy sát khí, thân thể dâm tà vô cùng quỷ dị, người năm đó đem ta nhét vào sư môn, là hy vọng Phật môn thanh tịnh có thể trừ loại sát khí kia của ta, để ta làm bạn với ngươi, bởi vì ngươi thân thể sạch sẽ tinh khiết, mà mãi đến khi người tọa hóa, sát khí trên người ta vẫn có tăng chứ không giảm đi, sư phụ nói cái này là mệnh trời, không có sư phụ che chở, ta liền không thể ở lại Thanh Tịnh tự."

Minh Sùng thưởng thức ngón tay mang theo vết chai do quanh năm luyện kiếm của Huyền Dận, "Nghe đồn bên trong Nam Hải có giao nhân, trên thân thể không có chỗ nào không phải là báu vật, nước nước bọn họ có thể hóa thành trân châu, uống máu có thể kéo dài tuổi thọ, ăn thịt có thể phản lão hoàn đồng kéo dài thanh xuân, lúc ngươi tới tìm ta, trên người ta mang theo cây nến đi, đó là di vật của sư phụ, nghe nói là từ máu của giao nhân mà chế thành, thời điểm đốt lên mùi khói có thể tăng tu vi của tu sĩ, lúc trước sư phụ còn ở lại không ai dám cướp đoạt, hiện tại sư phụ đã tọa hóa, các thế lực lớn tranh nhau cướp đoạt nó, vết thương trên người ta cũng bởi vì nó, nếu như chỉ là pháp bảo thông thường, ta đã có thể trực tiếp đem nó đưa đi, nhưng sư phụ nói trong đó phong tỏa một hồn phách, một khi cháy hết, hồn phách kia sẽ cùng ta dung hợp... Tới lúc đó, ta sẽ nhập ma."

"Minh Sùng..." Huyền Dận nhìn hai mắt mơ hồ cùng thần sắc bất lực của Minh Sùng, chỉ cảm thấy tim căng thẳng, "Ta sẽ không để bọn họ tổn thương được ngươi nữa, trên ngọn nó sư phụ đã bày trận phát, chỉ cần ngươi không rời khỏi Huyền Thiên quan sẽ rất an toàn, coi như ngươi thành ma, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi, ta nói rồi, chỉ cần ta còn ở hồng trần, sẽ vẫn luôn làm bạn với ngươi."

Minh Sùng ha hả cười, hắn sờ sờ tìm cách dựa sát vào Huyền Dận, "Cho nên, ta thật sự không thể dùng ngươi sao?" Hắn ám muội mở vạt áo Huyền Dận ra, đưa bàn tay vào vuốt ve cơ bụng của Huyền Dận, "Ta đã không tính là đệ tử chính thống của Phật môn."

Hắn dựa sát và Huyền Dận đang cứng ngắt người — Ừm, lần này nắm tốt khoảng cách không giống lần trước trực tiếp đánh vào trên mặt Huyền Dận — tay vỗ mặt Huyền Dận, "Thế nào? Ngươi cũng đã chạm vào ta, không muốn phụ trách sao? Ta nhớ ngươi không phải tu luyện công pháp thân đồng tử đi?"

"Tu đạo ý là thanh tâm quả dục..." Huyền Dận không dám nhìn Minh Sùng tay đã sờ xuống dưới bụng y, đỏ mặt thấp giọng nói.

"Ít ham muốn không có nghĩa là cấm dục a." Minh Sùng cười híp mắt dùng chóp mũi cà cà mặt Huyền Dận.

"Ta..." Huyền Dận khổ sở đỏ mặt lắp bắp không dám đẩy Minh Sùng ra.

"Hơn nữa các ngươi không phải còn có song tu à?" Minh Sùng kéo tay Huyền Dận đụng lên người mình, Đến đi đến đi! Là ta cho ngươi đâm vào đây chính là ngươi lời đấy!"

"Ngươi..." Lời nói sỗ sàng của Minh Sùng khiến mặt Huyền Dận càng đỏ hơn.

"Đừng thẹn thùng mà! Trên người ta còn có nơi nào ngươi chưa từng xem?" Minh Sùng cười hắc hắc mở chân ra ngồi trên đùi Huyền Dận, mập mờ dùng mình làm phiền Huyền Dận, "Chỉ một lần mà thôi, ngươi cũng có thể bịt mắt không nhìn ta, ta sẽ không phát ra âm thanh!"

"Không phải... Ta..." Huyền Dận khẩn trương đến cả người cứng ngắc, tay chân cũng không biết nên làm gì.

Nhìn Huyền Dận khẩn trương đến sắp ngất đi, Minh Sùng ha hả cười, hắn dừng lại động tác làm phiền, tựa đầu vào vai Huyền Dận, "Lừa — ngươi! Không giỡn nữa, ngươi vẫn như trước ở phương diện này dễ đỏ mặt thật, rõ ràng ở trước mặt người khác bộ dáng luôn lạnh như băng."

"Bất quá..." Minh Sùng lại duỗi ma trảo ra tập kích vật dưới khố Huyền Dận, "Ta đã cọ ngươi mà một chút phản ứng cũng không có! Ngươi bị lãnh cảm sao? Vật này rõ ràng lớn như vậy thế mà lại là vật trang sức à?"

"Minh Sùng!" Huyền Dận đỏ mặt — lần này là tức giận — túm eo Minh Sùng đem hắn xách lên.

"Ha ha ha!" Bị xách lên Minh Sùng tay chân quơ loạn trên không thuận thế hai tay hai chân lại quấn lấy Huyền Dận, cả người đền vịn trên người y, "Sức của ngươi vẫn lớn như vậy! Trước đây khi còn bé ta thích nhất là chơi như vậy! Mang ta vào phòng! Ta muốn ngủ trưa!"

Người này...

Huyền Dận bất đắc dĩ ôm chặt Minh Sùng toàn thân đều dán lên người mình, đem hắn ôm vào phòng trong.

Từ nhỏ đến lớn, Huyền Dận không thể ứng phó cũng không thể lạnh nhạt cũng chỉ có Minh Sùng, sẽ không có ai biết Minh Sùng quan trọng thế nào với y.

Đây là nhược điểm duy nhất của y.

Đệ thất chương

Tức giận

Y từ nhỏ đã biết, mình không phải là người phàm.

Y ở bên trong phù sa ngủ say nhiều năm, thời điểm y chui từ dưới đất lên, cảm nhận được gió lạnh đến thấu sương, run rẩy nhìn chăm chú vào tuyết trắng, lại thêm nhiều năm nữa.

Y nghĩ chỉ có thể vĩnh viễn cùng bản thân làm bạn.

"Ha! Nhìn ta tìm được cái gì!" Một tiếng nói trầm thấp thô lỗ truyền đến.

Thân thể run rẩy của y bại lộ trong gió, thấy được hình bóng kia — đạo hạnh của y còn chưa đủ để y nhìn rõ vạn vật thế gian này.

"Khà khà! Là một đóa tuyết liên!" Tiếng nói không có ý tốt của người kia đến gần y, "Ồ? Còn là một tuyết liên thành tinh?"

Vẫn luôn nỗ lực nghe âm thanh trong tiếng gió cùng tuyết rơi để nhìn rõ người đến, nhưng vẫn không có kết quả.

"Này! Tiểu Tuyết Liên tinh, đạo hạnh của ngươi bao nhiêu lâu rồi? Để ta ăn ngươi được không?"

Y cũng không để ý người kia là ai mà ném một quả cầu tuyết.

"Ôi chao! Còn biết tức giận!" Bóng đen kia thoáng qua, hình như là đang cười, y cảm giác cánh hoa của mình bị đâm đâm, "Ngươi ngay cả lời cũng không nói, lại không thể hóa hình, có thể cũng không thể thấy rõ hình dáng của ta đi? Đạo hạnh quá kém! Đói với ta một chút tác dụng cũng không có!"

Y cũng không nhúc nhích.

"Ồ khà khà! Ta quyết định sẽ nuôi tốt ngươi!" Bóng đen kia nói lầm bầm cười hì lúc ẩn lúc hiện, "Nuôi mập rồi lại ăn!"

Sau đó người kia quả thực thỉnh thoảng tới tìm y, y cũng biết người kia thật ra là ma quỷ.

"Tiểu Tuyết Liên, ta cho ngươi một cái tên ha?" Ma kia cười hì hì nói.

Y cảm giác cánh hoa của mình lại bị đâm đâm.

"Không nói lời nào coi như ngươi đáp ứng!" Ma cười hắc hắc.

Y cảm thấy rất bất đắc dĩ, tên mà này biết rõ y không thể nói.

Một ngày lại một ngày, y cảm thấy mình bị vứt bỏ, vì tên ma kia khi đặt tên cho y xong, rồi lại vứt bỏ y.

Cứ như vậy qua rất lâu, lâu cho y cảm nhận được mình đã trở về cuộc sống trước kia, cô độc mà hiu quạnh.

"A Mạch, ta đã trở về." Ma rốt cuộc đã tới, vẫn là ngữ khí cười hì hì, lại mất đi sức sống trước kia.

Y vẫn không thấy rõ hình dáng của ma, chỉ thấy bóng đen kia tới gần mình, tựa hồ là ngồi lên vách đá bên cạnh y, ma sờ sờ cánh hoa của y, vẫn là nhiệt độ ấm áp.

"A Mạch, ta muốn ngủ một giấc, đừng đánh thức ta." Thanh âm của ma dần dần thấp xuống.

Y cảm nhận được chất lỏng ấm áp thấm qua băng tuyết, được rễ cây y hấp thu.

Giấc ngủ này ma vẫn chưa tỉnh dậy, y chưa bao giờ cảm thấy tu vi của mình tăng như hiện tại, ít nhất, để y có thể thấy rõ thế giới này, thấy rõ thân thể băng lãnh dựa vào mình.

Không biết lại qua bao nhiêu năm, y đã có thể thấy rõ vạn vật thế gian, lại vẫn không thấy được dáng dấp của ma, bên cạnh y chỉ có tuyết đọng lạnh như băng.

Một vị đạo sĩ áo bào trắng đi tới trên đỉnh tuyết sơn này, đạo trưởng khẽ vung phất trần trong tay, "Ngươi vốn là tuyết liên thanh khiết, trời sinh tiên khí, vốn cực dễ thành tiên thể, lại vì huyết sắc, dùng hóa thành huyết liên, cùng ta đi đi, người ngươi chờ đã đi vào luân hổi, sẽ không trở lại."

Khi y có thể hóa thành hình người, đạo trưởng đưa hắn vào đạo quan, dạy y tu đạo thay đổi lệ khí nhiễm trên người, y đem cái tên trước kia chôn giấu tận đáy lòng, hiện tên là Huyền Dận.

Ngày mai chính là ngày phát tác dục dẫn lần thứ hai, vì có chuyện quan trọng mà Huyền Dận phải xuống núi xử lý tâm trạng luôn không yên, đầu đều nghĩ tới chuyện của Minh Sùng, như là Minh Sùng không có y có thể luôn bị va chạm hay không, nội nhân trong quan có thể chăm sóc hắn tốt không, đói bụng hay không thích món tráng miệng phải làm sao bây giờ — chiếu cố Minh Sùng, tuy là Huyền Dận người vốn tàn phế chín cấp trong sinh hoạt cũng ít nhiều trở nên biết chăm sóc người, tuy rằng đây là mang tính công kích.

Khi y vội vã trở về Huyền Thiên quan, liền biết được một tin dữ — Minh Sùng mất tích, đồng thời cũng không còn thấy cây nến nhỏ mấy ngày nay Huyền Dận luôn đặt trong phòng.

"Tiểu sư thúc! Phải làm sao bây giờ? Ngày mai sẽ là lần thứ hai độc phát rồi! Bất quá chỉ là mới đi lấy điểm tâm, đã không còn thấy tăm hơi của hắn!" Tĩnh Liễu cắn răng, "Nếu như ta cẩn thận một chút là tốt rồi! Trong thiên hạ có thể phá giải trận pháp của sư phụ lác đác không mấy người... Dùng tu vi của bọn họ cũng không cần cây nến nhỏ này..."

"Không phải là người." Huyền Dận mặt lạnh ngắt lời nói, tuy rằng ẩn giấu rất khá, Huyền Dận vẫn phát hiện trong phòng tràn ngập ma khí, trận pháp bên ngoài Huyền Thiên quan cản được người cùng sơn tinh quỷ quái, nhưng không ngăn được Tiên Ma.

Minh Sùng lúc này đang ngồi ngay ngắn ở một chỗ trong huyệt động, trong miệng lầm bầm niệm Phật, trên người hắn tản ra phật quang chói mắt, nhìn kỹ ngoài Phật quang màu vàng lấp lánh còn xen lẫn những ám sắc khác.

"Hừ, một tên ma tu Phật? Yêu tăng sao?" Vây quanh người Minh Sùng là bốn con la sát (1), da đỏ mắt xanh, cực kỳ xấu xí. Bọn họ sợ hãi phật quang của Minh Sùng, rồi lại cực kỳ xem thường.

"Cứ hao tổn như vậy, xem hắn còn có thể chống đỡ bao lâu." Một con la sát khác khoanh tay hừ lạnh, "Chờ hắn chịu không nổi, vật báu của giao nhân kia chính là của chúng ta."

Tuy rằng mất đi thị giác, nhưng chỉ vài con la sát cũng không thể tạo thành uy hiếp gì với Minh Sùng, nếu như bọn nó không thừa dịp Minh Sùng sẵn sàng cùng nhau tiến công, Minh Sùng cũng sẽ không dễ dàng bị bắt như thế.

Minh Sùng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, thân thể bắt đầu từ từ tỏa nhiệt, tiếng nói bên tai cũng bắt đầu trở nên hơi mơ hồ.

Dục dẫn! Minh Sùng nói thầm một tiếng không tốt, không phải ngày mai mới...

Một con la sát nháy mắt bắt được Minh Sùng tinh thần đang không ổn, cùng đồng bạn trao đổi phát động tấn công.

Minh Sùng một bên chống cự lại sự bộc phát dục dẫn mang tới một bên ngăn cản tiến công, sau vài lần ứng phó, Minh Sùng không thể nghe không thể thấy cuối cùng rơi xuống thế hạ phong.

Hắn không thể bất cứ âm thanh nào, ở trong mảnh tăm tối mà bất lực gào thét.

"Chậc, thực sự là một gia hỏa khó dây dưa!" Một con la sát đá Minh Sùng đầy vết thương ngã vào góc. Trên người bọn nó cũng đều là vết thương to nhỏ, vừa nãy Minh Sùng hung tàn như thú bị nhốt, đã đem một con la sát giết chết.

"Hắn hình như có gì đó không đúng." Một con la sát chú ý tới thân thể đang cuộn lại run rẩy của Minh Sùng.

Ba con la sát kiên quyết mở thân thể đang cuộn lại của Minh Sùng ra, chỉ thấy tên hòa thượng vốn bình tĩnh tự nhiên giờ phút này ướt đầy mồ hôi mặt ửng hồng.

"Buông ta ra!" Đôi mắt không nhìn thấy gì của Minh Sùng trừng ra tơ máu.

"Ta phát hiện tên này ngoại hình cũng không tệ." La sát nắm cằm Minh Sùng đem mặt hắn nâng lên.

"Thân thể cũng không tồi." Bởi vì vừa mới hỗn chiến y phục trên người Minh Sùng đã có nhiều chỗ bị cắt ra, một con la sát khác hê hê cười, ánh mắt dâm tà liếm láp da thịt lộ ra ngoài không khí của Minh Sùng.

"Không bằng chúng ta chơi xong rồi lại ăn hắn." Con la sát thứ ba liếm môi, "Hoặc là vừa chơi vừa ăn? Phong cảnh kia nhất định rất đẹp."

Minh Sùng luôn luôn là người lạc quan, hắn chưa bao giờ tuyệt vọng giống hiện tại, hắn cảm thấy hai chân của mình bị tách ra, quần áo trên người bị xé rách, bởi vì giãy dụa mà gương mặt bị tát truyền đến cảm giác đau rát.

"Ồ? Hạ thể của hắn..." Một con la sát kinh ngạc đem hai chân Minh Sùng mở lớn hơn, khiến hạ thân hắn bại lộ trong không khí, thân thể cấu tạo không giống bình thường từ đũng quần bị xé rách lộ ra, "Ha! Lại là một tên quái thai!"

"Cút ngay! Đừng đụng ta!" Minh Sùng giãy dụa khiến cây nến trong ngực rơi mất ra.

"Hừ! Ngươi ngoan ngoãn để chúng ta chơi, nói không chắc sau sẽ khiến ngươi sảng khoái." Một con la sát nhặt cây nến lên bỏ vào trong lòng.

"Cho dù, giãy dụa nữa cũng vô dụng, chuyện đến nước này, ai sẽ đến cứu ngươi?" Một con la sát khác thừa dịp tay chân Minh Sùng bị áp chế lại, đưa ngón tay đâm vào trong hoa huyệt bại lộ của Minh Sùng, miệng hoa yếu ớt bị móng tay sắc nhọn cắt vào, chảy ra từng tia máu đỏ sẫm.

Minh Sùng cắn răng, trong lòng thê lương một trận, dục dẫn làm cho cả người hắn vô lực, cho dù trong lòng chán ghét, bên trong hoa huyệt vẫn từ từ chảy ra chất lỏng trong suốt, vết thương đau đớn cũng mơ hồ mang đến khoái cảm vặn vẹo.

"Thật sự là tao hóa, như vậy mà còn có thể chảy nước." La sát rút ngón tay ra, mở quần móc ra cự vật dữ tợn xấy xí để lên miệng huyệt non mềm, hơi sử dụng lực luốn xen vào trong tiểu huyệt ướt át.

" A a! Chuyện gì xảy ra?!" Đồng bạn gào lên đau đớn khiến la sát dừng động tác lại.

Chỉ thấy tên la sát vừa nãy nhặt lên cây nến từ ngực dấy lên hỏa diễm màu xanh, ngọn lửa kia rất nhanh đem nó trói lại, bất quá phút chốc, la sát thống khổ kêu gào kia liền hóa thành tro bụi.

Cây nến toàn thân màu đỏ rơi trên mặt đất — nói là rơi xuống, không bằng nói như có người đoan chính đặt ở dưới đất — ngọn lửa thanh lam ở ngọn nhấp nháy đốt lên.

"Ta chính là công chủ giao quốc, tên là Tâm Chúc, phụng mệnh thái quân bảo vệ hồn phách chi chủ."

Theo tiếng nói ưu nhã kỳ ảo, một hồng ảnh từ từ trong ánh nến bay ra.

Kia là một cô gái xinh đẹp, xiêm y như lửa đỏ, hai tay cầm quang cầu tím đậm.

"La sát, mưu đồ gây rối, đáng giết."

Nữ tử nhẹ nhàng tiếp cận hai con la sát bởi vì sự cố bất ngờ mà sửng sờ, hai mắt âm u đầy tử khí nhìn về con la sát gần nàng nhất đang áp chế hai tay Minh Sùng, lòng bàn chân con la sát lập tức dấy lên hỏa diễm thanh lam.

"Ngươi! Ác quỷ từ đâu tới?" Con la sát còn đè lên hai chân Minh Sùng không để ý tới đồng bọn gào thảm, kinh hoảng lui về sau một bước.

"Ta chính là công chủ của giao quốc, tên là tâm chúc, phụng mệnh thái quân bảo vệ hồn phách chi chủ." Tiếng nói lạnh lùng như cũ của nữ tử đầy âm u tử khí, "La sát, mưu đồ gây rối, đáng giết."

Nàng trôi về con la sát còn lại.

"Minh Sùng!" Ngoài cửa động đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, bên trong động hai con quỷ đồng thời nhìn về phía cửu động, chỉ thấy một tên áo bào trắng tướng mạo tuấn mỹ xuất hiện ở kia.

Nữ tử nháy mắt nhìn thấy Huyền Dận, liền lặng lẽ tiêu tan trong không khí, vốn ánh nến đang cháy cũng đồng thời tắt, ngọn nến nhỏ ngã nghiêng xuống mặt đất.

Đợi thấy rõ cảnh tượng bên trong động, Huyền Dận chỉ thấy nhịp tim mình như muốn ngừng đập, y bước nhanh đến bên người Minh Sùng đem hắn ôm vào trong ngực.

Chỉ thấy Minh Sùng mặt xám như tro tàn hai chân xụi lơ mở lớn, trên người đầy vết thương to nhỏ xuyên qua quần áo bại lộ trong không khí, ánh mắt lúc chạm đến giữa hai chân Minh Sùng, đồng tử Huyền Dận đột nhiên co lại, hoa huyệt nho nhỏ non mềm kia khẽ nhếch, mơ hồ chảy ra máu tươi đỏ sẫm.

Đôi mắt đen kịt của Huyền Dận nhiễm huyết sắc, giữa chân mày hoa văn sen hồng trở nên đỏ như máu, y nhìn về phía la sát sợ hãi đến ngã ngồi, "Sao ngươi dám!"

"A a a!" La sát kia chỉ cảm thấy hạ thể đau đớn một hồi, cúi đầu vừa nhìn tính khí xấu xí của mình bị miễn cưỡng cắt đứt.

"Huyền Dận..." Minh Sùng trong ngực Huyền Dận mở to hai mắt không có sinh khí một chút, trong miệng lầm bầm.

"Minh Sùng!" Huyền Dận cởi áo ngoài bọc Minh Sùng lại.

"Huyền Dận..." Minh Sùng vẫn lầm bầm như trước, hai hàng chất lỏng óng ánh chảy dài từ đôi mắt âm u đầy tử khí của hắn.

"Ta ở đây, Minh Sùng, ta ở đây." Huyền Dận đem mặt chôn vào giữa cổ Minh Sùng dụi dụi, "Xin lỗi, Minh Sùng, xin lỗi..."

Y ôm Minh Sùng đi về phía cửa động, bên chân đá phải vật cứng gì, y cúi đầu nhìn, là cây nến kia, Huyền Dận mím môi đem cây nến nhặt lên, ôm Minh Sùng rời khỏi huyệt động này.

Ở hang động sau lưng y, la sát đang ôm hạ thể kêu rên bỗng nhiên im bặt — chỉ vì đầu cùng tứ chi của nó thậm chí thân thể như bị lưỡi đao sắc bén cắt đứt mà từng miếng chia lìa.

==========================

Đệ bát chương

Giải độc

"Này sợ là... Đã không thể nghe thấy." Tĩnh Liễu rất vất vả mới thoa dược được cho Minh Sùng luôn giãy dụa, nhíu mày nói với Huyền Dận.

Minh Sùng trải qua chuyện đánh mất thị giác cùng thính giác giống như dã thú bị thương, một khi đụng vào hắn sẽ phản kháng kịch liệt — trừ Huyền Dận ra, Minh Sùng hình như chỉ nhận ra được Huyền Dận.

Trước khi rời đi, Tĩnh Liễu suy nghĩ một chút mới nói với Huyền Dận vẫn sầm mặt như trước: "Tiểu sư thúc, ta cảm thấy, chuyện như vậy nếu đã gặp phải một lần, liền có thể có lần thứ hai, lần này hắn may mắn không bị... Vậy còn lần sau? Cảm quan bị mất, hắn chỉ có thể ngày càng suy yếu, ta biết Minh Sùng tu vi cao thực lực mạnh, nhưng hắn hiện tại vẫn là người phàm, không còn thính giác cùng thị giác, khiến thực lực của hắn giảm nhiều, ngay cả ta bây giờ đều có thể dễ dàng thao túng hắn... Nếu như hắn không ngại phá giới, như vậy thì giải độc dục dẫn đi." Nếu như không phải vì chữa thương, Tĩnh Liễu cũng không biết Minh Sùng lại có thân thể có thể kết hợp âm dương.

"Ô... Giúp ta... Huyền Dận... Cầu ngươi..." Minh Sùng vành mắt đỏ ôm cổ Huyền Dận, đem mặt chôn vào trên người Huyền Dận ngửi mùi hương khiến hắn an tâm, hắn mò kiếm tay Huyền Dận hướng về hạ thể trần truồng của mình thăm dò, "Ta không nghĩ nữa... Giúp ta... Huyền Dận..."

Huyền Dận ánh mắt hạ xuống nhìn da thịt mạch sắc trước mặt, lần này y cũng không từ chối, trái lại chủ động đưa tay chủ động nắm lấy tính khí muốn ưỡn lên của Minh Sùng, cẩn thận ma sát khiến nó toàn đứng lên, ngón tay nhỏ dài trắng nõn khiến hoa huyệt Minh Sùng bởi vì động tình mà ướt át.

"A... A... Ha..." Ngón tay xe nặn khiến âm vật nhạy cảm của Minh Sùng càng gắng gượng, hoa huyệt không được an ủi bất mãn mà mãnh liệt co rút lại phun ra từng cổ chất lỏng dính dáp.

Huyền Dận không để ý tới hoa huyệt liên tục chảy nước, tay hết sức chuyên chú mà xoa nắn âm vật đang ngạnh cứng như đá, tay còn lại cầm tính khí vểnh cao của Minh Sùng mà ma sát. Y nghiêng người về trước dùng vai đem Minh Sùng đẩy ngã ở trên giường, Minh Sùng không kịp chuẩn bị kinh ngạc thốt lên một tiếng ôm chặt Huyền Dận.

Huyền Dận nhìn chằm chằm hạt nâu trước ngực như tô điểm cho làn da mạch sắc, ánh mắt tối sầm, đưa đầu lưỡi liếm lên, động tác tay phía dưới liên tục, hắn cong ngón tay dùng móng tay đào âm vật đã sưng tấy, một bên càng thêm dùng sức ma sát đỉnh tính khí trong tay.

"Ưm a... Ha..." Bị kích thích ba nơi khiến Minh Sùng lần đầu tiên trải qua việc này ưỡn ngực lên, dùng đầu cùng mông chống đỡ, phần eo cong lên đường cong duyên dáng, hoa huyệt ướt đẫm của hắn nhanh co rút lại mấy lần sau đó mở rộng hai cánh hoa, miệng hoa ẩn núp hai cánh hoa nhỏ cũng lớn thành cái miệng nhỏ, mơ hồ có thể vách đỏ tươi bên trong, chất lỏng ẩm ướt dính dáp tuôn ra từ miệng huyệt, thấm ướt sàng đan dưới thân Minh Sùng.

Vốn Huyền Dận không thích nói nhiều lúc này càm trầm lặng hơn, y nhìn chằm chằm Minh Sùng một lúc lâu, không buông tha bất cứ biểu tình nhỏ nhoi nào của hắn, cũng dựa theo biểu tình của Minh Sùng mà điều chỉnh lực đạo ngón tay.

"A... A... Ưm... Tiến vào... Huyền Dận..." Minh Sùng vẫn không thể nhìn thấy cùng nghe thấy, tay hắn sờ lên hoa huyệt còn đang chảy nước của mình, ngón tay hướng hai bên kéo ra để lộ miệng huyệt trơn trượt, "Tiến vào... Nhanh..."

Huyền Dận nhìn đôi môi đang mở ra khép lại của Minh Sùng, cúi đầu đưa lưỡi vào thăm dò bên trong, môi lưỡi quấn quýt vào nhau phát ra tiếng nước "Chậc chậc" đầy dâm mỹ, lưỡi Minh Sùng bị Huyền Dận quấn lấy liếm láp, chiếc lưỡi không ngừng chảy ra càng nhiều nước bọt, Minh Sùng không kịp nuốt khiến nước bọt tràn ra khóe miệng, theo gò má chảy xuống thấm ướt sàng đan.

"Ưm... A..." Chỉ là môi lưỡi quấn lấy nhau đã khiến thân thể nhạy cảm của Minh Sùng khẽ run, hắn không chịu được đem ngón tay của mình cắm vào hoa huyệt ướt át.

Huyền Dận chú ý tới động tác nhỏ của hắn nhưng không ra tay ngăn cản, y một bên hôn Minh Sùng một bên mở vạt áo của mình, tính khí nửa ngẩng đầu từ đũng quần nhảy ra, Huyền Dận cởi hết quần áo thân trần áp lên Minh Sùng, da thịt dính nhau mang tới xúc cảm khó thành lời.

"A... Ngứa... Không đủ... Ưm.." Minh Sùng đem ngón tay đang đùa bỡn của mình nhét càng thêm sâu, không vừa lòng thêm tiếp một ngón.

Tuy rằng hô hấp bình thường, nhưng thân thể luôn lạnh lẽo của Huyền Dận dần nóng lên, vốn tính khí chỉ hơi ngẩng đầu cũng trướng lớn, để trên miệng huyệt trơn trượt của Minh Sùng tiến vào rồi rút ra, giống như cho nó thời gian thích ứng.

Cảm nhận được vật vô cùng khát cầu đã đến, hoa huyệt tràn ra càng nhiều chất lỏng trong suốt, Minh Sùng đem ngón tay nhét trong người lấy ra bên ngoài, mang theo bọt nước óng ánh.

"A a a!" Minh Sùng đột nhiên kinh sợ hô một tiếng, Huyền Dận đã đem côn thịt ngạnh nóng của mình cắm vào hoa huyệt Minh Sùng, miệng hoa bị nhét vào cự vật làm mở rộng, tính khí chỉ có thể chen vào một nửa trong dũng đạo căng chặt khiến nó càng trướng lớn, "Ô ô... Ưm... Đừng lớn nữa... A a!"

Huyền Dận lôi ngón tay Minh Sùng ra, đồng thời eo ưỡn một cái, đem toàn bộ cự vật đi vào, đầu khổng lồ xống phá lá chắn mỏng xông thẳng vào tử cung, thân to lớn mạnh mẽ ma sát vách trong mẫn cảm chưa bao giờ được đụng tới.

Minh Sùng cảm thấy muôn màu trước mắt như muốn nổ tung, truyền vào trong tai chỉ là tiếng "Ong ong", hắn "Tê tê" hút khí lạnh, bắp thịt rắn chắc trên bụng bởi vì đau cùng khoái cảm mà nhấp nhô.

Một tia máu từ chỗ hai người giao hợp tràn ra, nhiễm đỏ sàng đan dưới thân.

Huyền Dận vẫn duy trì tư thế cắm sâu vừa hôn lên đôi môi mới tách rời không bao lâu, hai tay cũng không an phận tập kích lồng ngực Minh Sùng, thưởng thức đầu vú nâu nhạt đứng thẳng, âm vật của Minh Sùng cũng bị Huyền Dận vân vê mà sưng to lên.

"A a a... Không muốn... Đừng... Làm nơi đó nữa..." Minh Sùng thút thít vặn vẹo vòng eo né tránh.

"Ưm!" Huyền Dận không dám cử động lung tung bị miệng huyệt cắn chặt khẽ rên một tiếp, lập tức đem hai chân Minh Sùng mở lớn, nắm bắp đùi của hắn bắt đầu cuồng loạn trừu sáp.

Tính khí tráng kiện từ từ dùng sức mà cả cây đi vào, thân côn mỗi một tấc đầy gân xanh ma sát vách trong nhạy cảm, mang theo khoái cảm như lửa đốt.

"A a!... Quá nhanh... Nhanh... Huyền Dận..." Tiếng rên rỉ của Minh Sùng bị va chạm mà phát ra, hắn nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của Huyền Dận, bởi vì liên tục rên rỉ mà khóe miệng không kịp khép lại tràn ra nước bọt trong suốt, "A a a!... Đừng... Nơi đó... Không muốn... A a!"

Tính khí Huyền Dận tiến thẳng sâu vào trong Minh Sùng tìm được một chỗ đóng chặt lối vào, lửa nóng vì va chạm sinh ra sảng khoái đến cực điểm, Huyền Dận mím chặt môi trừu sáp nơi kia.

"A a... Không... Xót... Rất xót... Ô ô... Ưm a..." Nước mắt Minh Sùng mơ hồ chống đẩy theo lực thắt lưng của Huyền Dận, miệng huyệt mãnh liệt co lại hút tính khí không ngừng rút và lấy ra.

"A a —-" Kèm theo tiếng khóc nức nở của Minh Sùng, tính khí của Huyền Dận thành công đem miệng nhỏ kia mở rộng, tính khí vểnh cao trước người Minh Sùng phun ra từng luồng chất lỏng trắng sền sệt, bắn tóe lên bụng hai người, nơi sâu trong hoa huyệt tuôn ra chất lỏng trong, hoa huyệt cố gắng tưới lên côn thịt tráng kiện, côn thịt bị chặn trong huyệt, Huyền Dận kiên nhẫn tiếp tục đánh vào miệng nhỏ che chắn kia, khoái cảm kịch liệt khiến nam căn Minh Sùng nhanh đứng dậy, hoa huyệt càng thêm mút vào côn thịt đang thâm nhập.

Huyền Dận giữ nguyên tư thế xâm nhập đung đưa eo, khiến tính khí đâm vào nơi sâu nhất, hai túi khổng lồ dán chặt trên miệng hoa, thân thô ráp cứng ngắt khiến miệng hoa đỏ sưng lên, liên tiếp từ nơi đó phát ra tiếng nước nhỏ bé, Huyền Dận giật giật eo từ từ đem tính khí sưng lên rút ra, tính khí đỏ ngầu bị chất lỏng trong suốt trong hoa huyệt ngâm đến sáng lấp lánh, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, hoa huyệt đang ngậm lấy tính khí bởi vì bị rút ra, từ từ ma sát mà dũng đạo cảm thấy ngứa ngáy, không giữ được người xâm lược lại, lúc Minh Sùng bất mãn vặn vẹo eo, Huyền Dận đột nhiên mạnh mẽ đem tính khí tiến vào hoa huyệt, phá tan chỗ sâu nhất trong đó, đem một cỗ lửa nóng phóng thích ra ngoài,

Minh Sùng ngước đầu không thể kêu, nam căn trước người tiết ra, trong cơ thể tuôn ra một đống chất lỏng lớn, tính khí Huyền Dận bị tắc nghẽn trong chỗ giao hợp từ kẽ hỡ rút ra, mông Minh Sùng đã ươn ướt, bắn tung tóe lên lông cùng hai túi của Huyền Dận.

"Đừng... A a... Rất xót... Ưm a... Thật sự... Dừng..." Miệng tử cung không ngừng bị ma sát khiến bụng Minh Sùng ê ẩm, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng người đè trên mình, bên tai dần truyền đến tiếng nước "Nhóp nhép" vì va chạm vô cùng dâm mỹ.

Huyền Dận thở nhanh muốn nhanh rút ra tính khí đang bị miệng huyệt cắn chặt, tính khí rút ra ma sát trên miệng huyệt, Minh Sùng ngâm khẽ một tiếng, hoa huyệt không chịu nổi cô đơn mà khép mở, miệng hoa bị ma sát mà đỏ bừng mở lớn, miệng huyệt vì thời gian dài bị trừu sáp mà mở rộng, nới lỏng thành cái động nhỏ, hơi hé, bởi vì tính khí ngăn chặn rời đi, một lượng lớn chất lỏng trong hoa huyệt từng luồng chảy ra ngoài, tiểu huyệt phun ra chất lỏng quả thực giống như đang dùng nó để đi tiểu.

"A... A... A..." Minh Sùng nắm chặt sàng đan thẳng thắt lưng, chất lỏng được tích trữ hồi lâu trong cơ thể tùy ý chảy ra miệng huyệt nhạy cảm.

Huyền Dận đem hắn trở mình nhấc eo lên bày thành tư thế nằm úp sấp, theo tiếng "Lõm bõm". tính khí sưng lên không chút nào tiêu trừ lần thứ hai toàn bộ đi vào, không chờ Minh Sùng phản ứng lại lần thứ hai toàn lực đánh xuyên vào.

Tính khí thô to đỏ ngầu liên tục đánh sâu vào hoa huyệt, đầu to tàn nhẫn ma sát tử cung đang rất nhạy cảm, dũng đạo nóng hổi gần như bị thao thường xuyên mà mất đi co dãn vốn có, thân thể quá mức nhạy cảm như thoát lũ từ bên trong không ngừng tuôn ra chất lỏng, đi theo tính khí xuyên vào mà tí tách rơi trên sàng đan, sàng đan dưới thân hai người ẩm ướt như nổi trên mặt nước, Huyền Dận hung hăng đùa giỡn âm vật đã thành màu đỏ tím, thuận thế dùng sức ưỡn sống lưng.

"A a! Thật sâu... Thật là nóng... A a —" Rốt cuộc, tính khí hành hạ Minh Sùng nãy giờ lạ lần nữa chen vào đem tinh dịch nóng sệt bắn vào nơi ấm áp kia.

Huyền Dận nhìn Minh Sùng mặt ửng hồng đầy mê loạn đưa lưỡi đỏ liếm nước bọt đang chảy xuống, lúc tính khí bắn tinh càng thêm lớn một vòng, sau khi bắn tinh xong lại trở về trạng thái trừu sáp, tinh dịch nóng hổi ở trong dũng đạo như đang đốt lên, nam căn Minh Sùng đứng thẳng chảy ra chất lỏng vàng óng ánh.

"A a a! ... Ưm... Rất... Lợi hại... Không muốn... A a... Không muốn... Không muốn bắn... A a..." Minh Sùng nức nở rên rỉ muốn bóp lấy năm căn sắp không thể khống chế, lại bị Huyền Dận nắm chặt tay, theo ma sát ngày càng nhanh dũng đạo mẫn cảm bị thiêu đốt sinh ra khoái cảm, Minh Sùng cuối cùng khóc rưng rưng bắn thẳng ra nước tiểu vàng nhạt. Huyền Dận cũng đem tính khí lần thứ hai chôn sâu trong dũng đạo đem tinh dục sền sệt phun trong sào huyệt ấm áp của Minh Sùng.

Huyền Dận kéo tính khí thoáng mềm xuống ra, hạ thân Minh Sùng liền bắt đầu tiết nước, tính khí mềm nhũn trước người còn chảy ra nước tiểu, vốn hoa huyệt màu phấn nộn trải qua va chạm kéo dài đã biến thành đỏ sẫm, miệng hoa non mỏng trở nên đầy đặn sưng to lên, sưng to đến nổi âm vật hoàn toàn lộ ra ngoài miệng, cánh hoa ẩn giấu bên trong bị lộ ra sắc màu đỏ chói, một cỗ chất lỏng lớn từ giữa "Na na" rơi xuống giường, Minh Sùng bị chất lỏng làm bụng trướng từ từ khôi phục bằng phẳng, lần này đệm dưới thân hai người thật sự có thể vắt ra nước, thậm chí còn có vũng nước nhỏ.

"A... Huyền Dận... Có thể..." Trải qua mấy lần bắn tinh cùng cao trào thần trí của Minh Sùng đã muốn hoàn toàn thanh tỉnh, độc tố dục dẫn cũng đã giải hết, hắn vươn mình té nằm trên sàng đan ướt nhẹp nghỉ ngơi một hồi, hoa huyệt đã không còn chảy nước liền muốn đứng dậy xuống giường đi tắm.

— Một bàn tay nắm lấy cổ tay hắn.

Minh Sùng quay đầu lại nhìn, Huyền Dận lẳng lặng theo dõi hắn, hoa văn giữa chân mày đỏ sậm một màu.

"A... A... Không muốn... Sẽ hỏng..." Minh Sùng bị lôi trở lại, hoa huyệt mở lớn rất nhanh bị nhét vào côn thịt quen thuộc, cũng rất nhanh lại bắt đầu hung hăng trừu sáp.


Đệ cửu chương

Độc giải

Hạ thân Minh Sùng cảm giác bị đâm nhói mà tỉnh lại, hắn mơ màng mở hai mắt ta, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là sương mù lượn lờ, cùng với ánh nắng soi sáng hơi nước trong rừng trúc u ám, sau đó... Tại sao còn có đồ vật cắm ở chỗ đó của mình di chuyển!

"Ngươi ngươi... Ngươi còn muốn làm gì?!" Tiếng Minh Sùng khàn khàn đầy mong manh, hắn cảm thấy nếu mà mình làm tiếp nữa chắc chắn sẽ chầu trời!

Thấy hắn tỉnh lại, Huyền Dận liền ôm lấy Minh Sùng hôn lỗ tai của hắn, động tác trên tay liên tục, "Giúp ngươi đem đồ vật bên trong lấy ra, không khó chịu sao?"

Ngươi làm càng khiến ta khó chịu hơn! Minh Sùng thử di chuyển thân thể mềm nhũn không làm được gì, "Lúc nói lời này ngươi có thể đem vật kia của mình rút về được không!" Hắn tối qua bị làm đến ngất đi thẳng tới khi mặt trời hôn nay lên đỉnh rồi! Hiện tại hai cái miệng nhỏ dưới thân đều không khép lại được, bây giờ còn có thể cảm nhận được dòng nước ấm không ngừng rót vào hai cái huyệt nhỏ trước sau của mình.

Cái gì mà thanh tâm quả dục đâu?!

Minh Sùng ngay lúc đầu tâm tư thật bị Huyền Dận mê hoặc, nhưng chỉ đến lúc bản thân hắn khôi phục giác quan mà thôi!

Ai có thể nói cho hắn biết tại sao cái tên bằng hữu chỉ biết xấu hổ luôn cấm dục của hắn vừa làm liền biến thành cầm thú?!

Thất sách! Quá thất sách rồi!

Minh Sùng ở trong lòng tức tối phẫn nộ, vì vậy Minh Sùng tức giận đi tìm chỗ chết.

Hắn cắn răng nghiến lợi quay đầu nhìn Huyền Dận nở nụ cười, lập tức nâng lên eo hư nhuyễn ngồi mạnh xuống dưới khố Huyền Dận.

Hừ! Ngồi lên nghiệt căn này!

"A!" Huyền Dận rên lên một tiếng, "Chớ lộn xộn!"

Thông suốt rồi à! Sao khi làm mặt không đỏ tim không đập mà giờ còn dám phản bác!

Minh Sùng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tạo áp lực cho Huyền Dận, đưa lưng về phía Huyền Dận nên hoàn toàn không thấy người sau lưng mắt càng ngày càng đen.

"Ưm... Minh Sùng!" Huyền Dận từ kẽ răng hô mấy chứ, y một tay ôm sát eo Minh Sùng, một tay duỗi ra đem hậu huyệt còn chưa khép miệng của Minh Sùng kéo mở, dưới quần đã hoàn toàn đứng thẳng nhắm ngay miệng mà cắm vào.

Cái gì gọi là đi tìm đường chết?

Là đây này.

"Ngươi... Tuyệt giao! Ta muốn tuyệt giao với ngươi!" Minh Sùng thoi thóp nằm nhoài mềm nhũn trên giường lớn, sắc mặt tái xanh — tức giận, vừa nãy trong ôn tuyền hai cái huyệt của hắn đã bị chơi tới thông rồi.

"Ngươi dụ dỗ ta." Huyền Dận vừa xoa eo giúp Minh Sùng vừa cây ngay không sợ chết đứng phản bác.

Ta làm sao biết ngươi không chịu nổi khiêu khích như thế?! Minh Sùng trợn mắt lầm bầm.

"Ta đói rồi! Chết đói rồi!" Minh Sùng liền bắt đầu ồn ào.

"Ta đã dặn người chuẩn bị xong cơm nước, sẽ bưng tới ngay bây giờ." Huyền Dận dứt lời đứng dậy ra ngoài phòng bưng mâm đồ ăn.

Dư quang liếc về cây nến tinh xảo cùng mang về hôm qua, Huyền Dận nhíu mày, hình như nhỏ hơn một chút?

"Đói quá đói quá đói quá!" Trong phòng truyền tới âm thanh khàn khàn của Minh Sùng.

Đại khái là suy nghĩ nhiều thôi. Huyền Dận lắc đầu bưng mâm thức ăn đi vào phòng trong.

"Lát nữa Tĩnh Liễu sẽ tới nhìn ngươi một chút, thật sự không sao chứ?" Huyền Dận múc cháo đút Minh Sùng, lo âu hỏi.

"Đương nhiên có chuyện!" Minh Sùng dưới ánh mắt khẩn trương của Huyền Dận lườm một cái, "Phía dưới của ta đau!"

"..." Sắc mặt Huyền Dận đỏ lên, "Ngươi không cho ta bôi thuốc giúp ngươi..."

"Nếu muốn thì cũng là ta tự làm!" Minh Sùng kiềm nén, hắn nào dám để Huyền Dận giúp mình bôi thuốc, hắn còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Minh Sùng càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng u ám, sau đó hắn xong cho hết phần cháo liền cầm lấy cổ tay của Huyền Dận ngay trước mắt cắn mạnh lên.

"Rất có tinh thần ha." Tĩnh Liễu vừa đi vào phòng nhìn thấy động tác của hai người, "Ta tới không đúng lúc?"

Huyền Dận bình tĩnh rút về bàn tay bị cắn đầy dấu vết về, kéo xuống ống tay áo, "Ngươi tới giúp hắn nhìn xem."

"Hả? Tĩnh Liễu?" Minh Sùng lau nước miếng, nhìn về phía Tĩnh Liễu mới bước vào, "Ngươi cao lớn hơn không ít nha!"

Hắn ngạc nhiên sờ sờ đỉnh đầu Tĩnh Liễu. Thời gian năm năm trôi qua khiến Tĩnh Liễu cao lên không ít, tiểu đạo đồng năm đó bây giờ đã lớn thành một thiếu niên duyên dáng yêu kiều (?)

Tĩnh Liễu không để ý tới cái tay đang để trên đỉnh đầu mình, tay xốc mí mắt Minh Sùng lên nhìn một chút, nắm cằm Minh Sùng nhìn chung quanh một chút, cuối cùng nắm cổ tay Minh Sùng lên bắt mạch.

"Độc tố đã khử gần hết, chỉ còn dư lại một chút đối với thân thể không tạo được uy hiếp gì." Tĩnh Liễu thu tay về ngồi bên cạnh bàn viết viết, "Ta viết cho cái toa thuốc, uống mấy ngày thuốc tất cả sẽ tốt lên." Tĩnh Liễu dứt lời cũng viết xong phương thuốc, hắn kêu bên ngoài một tiếng, "Tu Viễn, đừng đứng bên ngoài, mau vào."

"Ta ta... Chuyện này... Phòng ngủ của quan chủ, ta chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi sao có thể tùy ý ra vào..." Ngoài cửa truyền tới âm thanh nhỏ bé.

"Tiến vào đi." Huyền Dận cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

Qua hồi lâu, một thiếu niên mặc áo đệ tử Huyền Thiên quan từ bức bình phong chắn bên ngoài đưa đầu vào trong dò xét, vừa thấy trong phòng ba người đồng loạt nhìn mình mà lập tức sợ hãi rụt cổ lại.

"..." Minh Sùng nhìn Huyền Dận một chút, "Chúng ta rất đáng sợ sao?"

Tĩnh Liễu hít sâu một hơi, "Tu Viễn."

"A!" Tên đệ tử kia rốt cuộc tiến từ từ vào phòng, hắn bái Huyền Dận một cái, "Đệ tử bái kiến quan chủ." Hắn thấy Minh Sùng ngẩn người, gãi đầu hướng Minh Sùng chào một cái, "Bái kiến bằng hữu quan chủ."

Thiếu niên này da dẻ ngăm đen, mày rậm như mắt hổ đầy sức sống, tuổi tác không chênh lệch với Tĩnh Liễu lắm, lại khác với Tĩnh Liễu gầy gò, dáng người cao to tuấn lãng thoạt nhìn rất có tinh thần.

Tĩnh Liễu mặt không thay đổi liếc hắn một cái, "Đối với người này không cần hành lễ cũng được, đến, dựa theo toa thuốc này đi phòng dược bốc thuốc, sau đó trong ba ngày cứ sắc thuốc như vậy đem tới."

"Ách." Thiếu niên tên Tu Viễn ngoan ngoãn nhận toa thuốc, quay người đi ra ngoài được hai bước, dường như nhớ tới cái gì quay đầu lại hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tĩnh Liễu, "Vậy ta đêm nay..."

"Như thường lệ đến phòng của ta." Tĩnh Liễu thu thập giấy bút cũng không ngẩng đầu lên mà cắt đứt, "Ngươi chờ ta một chút, ta đi chung với ngươi."

"Ách..." Tu Viễn hạ bả bai.

"Đứa nhỏ này, là người phát hiện Minh Sùng?" Huyền Dận rốt cuộc cũng nghĩ ra.

"Đúng vậy." Tĩnh Liễu dọn đồ xong, nhìn thiếu niên ngăm đen vẻ mặt co quắp đứng ở một bên, "Chính là đệ tử đem Minh Sùng mang vào, tên là Tu Viễn."

"A? Là ân nhân cứu mạng của ta sao?" Minh Sùng dựa vào Huyền Dận muốn xuống giường, "Ngươi sao có thể để ân nhân của ta giúp ta đi sắc thuốc vậy! Ta muốn tự mình làm! A a!" Chân vứa mới đụng trên mặt đất, đầu gối Minh Sùng liền mềm nhũn ngã xuống.

Huyền Dận vội ôm lấy eo nâng hắn dậy, "Thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, không thể xuống giường." Thấy Minh Sùng trừng hai mắt muốn nổi giận, Huyền Dận vội nói một câu, "Ta đi sắc."

Minh Sùng nhíu mày, "Ngươi biết làm?" Dùng sao Huyền Dận trong ấn tượng của Minh Sùng là một tên tàn phế chín cấp trong sinh hoạt — tuy rằng gần đây không cần người giúp cho ăn cùng tắm rửa cột tóc, bất quá vẫn là trình độ tàn phế tám cấp.

Huyền Dận cau mày nhếch môi, "Ta sẽ sắc tốt."

Kỳ thực ta cũng có thể sắc thuốc giúp ngươi mà. Tĩnh Liễu mắt giật mấy cái, vẫn là đem câu nói này nuốt suống, dù sao mấy ngày nay xem tiểu sư thúc nỗ lực làm cũng có chút ý tứ.

Tu Viễn đứng bên cạnh Tĩnh Liễu trợn to hai mắt, hắn cảm thấy khó tin nổi, vị đại sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thế mà khiến quan chủ không dính bụi trần nhân gian chủ động đi sắc thuốc!


Đệ thập chương

Tình ý

Huyền Dận nửa đêm mơ mơ màng màng bị Minh Sùng lay tỉnh, y chớp đôi mắt còn chưa mở lớn của mình, đem hai tay Minh Sùng đang ngắt má mình kéo xuống, "Sao vậy?"

"Ngươi ngươi, ta ta chúng ta thật sự làm cái kia!" Minh Sùng cưỡi trên lưng Huyền Dận lắc vai y.

"?" Huyền Dận nhu nhu hai mắt.

"A... Hình như là ta chủ động..." Minh Sùng đờ ra một chút, "Nhưng ngươi cũng không thể thấy ta chủ động liền... Liền đem ta làm cái kia a!" Hắn bình thường chọc ghẹo Huyền Dận chủ yếu là mang theo tâm tính đùa giỡn, chưa hề nghĩa tới hai người thật sự sẽ đột phá giới hạn kia.

Bây giờ qua hai ngày, hắn rốt cuộc phản ứng lại, cũng bắt đầu nhìn thẳng vào mối quan hệ bây giờ của hai người.

Huyền Dận tỉnh lại, y ngồi dậy, sử dụng lực đem Minh Sùng áp trên giường, "Ngươi hối hận rồi? Lẽ nào ngươi muốn tìm người khác? Hoắc là muốn kéo đến lần phát tác thứ bảy rồi sau đó chết đi?"

"Ặc..." Minh Sùng ngẩn ra, lúc dục dẫn phát ra thì ý thức của hắn đang mơ hồ, không biết khống chế làm những việc mất lí trí, hiện tại nhớ lại mình nằm dưới thân Huyền Dận tư thế hầu hạ mặt bất giác đỏ lên.

Thấy Minh Sùng không phủ nhận Huyền Dận sắc mặt lạnh xuống, trong đôi mắt đen tuyền kia hiện lên vài tia huyết sắc, hoa văn hoa sen giữa chân mày mơ hồ nổi lên ánh sáng, y một tay nắm cằm Minh Sùng, một tay ấn xuống nơi bí mật kia của Minh Sùng, ngón tay cách vải vóc muốn nhét vào trong, "Ngoại trừ ta ngươi còn muốn tìm ai? Ngươi muốn cho ai tiến vào nơi này?"

"A!" Vải thô ráp không ngừng xâm nhập hoa huyệt vẫn còn đang xưng của Minh Sùng, âm vật nhạy cảm bị ma sát, khiến Minh Sùng bị đau kẹp chặt hai chân, trái lại đem ngón tay thô bạo đang giữ hai đùi của Huyền Dận dễ dàng xâm chiếm.

Đầu ngón tay Huyền Dận cách vải tiến vào chiều sâu nhất định, y cong ngón tay táo bạo đào bên trong non mềm, "Như trước ngươi nói muốn tùy tiện tìm tiểu quan sao?"

"Huyền Dận! Không nên như vậy!" Minh Sùng đau đến đổ mồ hôi lạnh, trong đau đớn mang tới chút vui sướng khiến hoa huyệt chảy ra từng dòng chất lỏng, cảm thấy ngón tay được vải bao lấy bị thấm ướt, Huyền Dận gắng sức tiến vào càng sâu.

"Huyền Dận!" Hai tay Minh Sùng ôm đầu Huyền Dận đem trán mình đập mạnh lên.

Huyền Dận rên lên một tiếng động tác trong tay ngừng lại.

"A a a đau quá đau quá! Đầu của ngươi quả nhiên là làm bằng sắt đi? A, đầu ta sẽ không bị lõm vào chứ?" Minh Sùng sờ sờ cái trán, ừm, không lõm, còn lồi lên.

Minh Sùng tức giận kéo hai má Huyền Dận, "Ta lúc đó chỉ là thuận miệng nói một chút thôi! Sao thật sự có thể đi tìm người khác chứ! Ta là lo lắng cho ngươi! Ngươi cùng ta làm việc kia ngươi có biết không! Chúng ta chính là bằng hữu! Sau khi làm..."

"Lúc quyết định muốn ôm ngươi, ta đã không còn ý định chỉ làm bằng hữu của ngươi." Huyền Dận bình tĩnh lại, y rút ngón tay ra, hai con mắt đen như mực đầy tối tăm, "Ngươi chắc sẽ không nhớ, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi đối với ta mà nói chính là đặc biệt... Ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy."

Minh Sùng nhìn Huyền Dận bị mình bóp hai gò má đỏ lên cười ha ha, "Người đầu tiên ngươi thấy sao có khả năng là ta? Đương nhiên là mẫu thân ngươi, nếu không cũng là sư phụ ngươi đi? Mà ngươi lúc nào có ký ức?"

Huyền Dận mím môi, ôm chặt Minh Sùng, y lầm bầm một tiếng, "Mặt của ta đau quá." Chỉ có ngươi, tuyệt đối không thể bỏ lại ta, chỉ chấp nhận tên ngươi đặt cho ta, ta sẽ truy tìm từng kiếp của ngươi.

"Ta cũng rất đau!" Minh Sùng vỗ vỗ đầu Huyền Dận, "Phía trên đau mà phía dưới còn đau hơn!"

Huyền Dận cọ cọ cổ Minh Sùng, "Ta giúp ngươi bôi thuốc."

"Hừ." Minh Sùng rên một tiếng.

"Không đúng, ngươi đang làm cái gì." Huyền Dận liền nhỏ giọng bồi thêm một câu.

Minh Sùng cười lạnh sờ xuống dưới quần Huyền Dận, "Ngươi nhịn được sao?"

Huyền Dận miệng run rẩy, giật giật eo, "Nhịn được." Sau đó hình như nghĩ tới điều gì đó nhìn về phía Minh Sùng, "Ta... Thích ngươi... Vậy còn ngươi?"

"Ân—? Ngươi thấy thế nào?" Minh Sùng cười híp mắt nhìn Huyền Dận.

"Ta không biết." Huyền Dận rầu rĩ đem đầu vùi vào trước ngực Minh Sùng.

Minh Sùng cười hắc hắc vươn mình đặt Huyền Dận dưới thân, trước ánh mắt kinh ngạc của y cúi đầu hôn lên môi mỏng hé mở, không hề có kỹ thuật mà gặm cắn cùng dán nước miếng lên mặt đối phương, Minh Sùng cười hì hì hỏi: "Biết chưa?"

— Sau đó hắn lại bị Huyền Dận đặt dưới thân.

Cảm nhận được vật cứng đặt dưới bụng mình, Minh Sùng cười bỉ ổi, "Nhịn được?"

"Không nhịn được." Huyền Dận đàng hoàng trả lời.

Minh Sùng cười hì hì, "Không nhịn được cũng phải nhịn!"

"Ô ô..." Huyền Dận ôm Minh Sùng cọ một chút, lại cọ tiếp một chút.

"Ha ha ha! Ngươi là cẩu sao?" Minh Sùng cười hí hửng xoa nhẹ tóc Huyền Dận, "Không thể chính là không thể! Giúp ta bôi thuốc, sau đó ngủ! A ta buồn ngủ quá, phải ngủ trước, ngươi phải đàng hoàng giúp ta bôi thuốc, không cho phép làm chuyện khác! Cứ như vậy, ngủ!"

Hai người cũng không chú ý tới nến đỏ tinh xảo trên bàn phòng ngoài đột ngột cháy lên ngọn lửa thanh lam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro