5 Chương tiếp theo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Binh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 479: Trận chiến đầu tiên của Tư Mã Ý.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Hai ngày sau, Tư Mã Ý chạy tới thành Giang Lăng, phòng ngự thành Giang Lăng là Hướng Sủng, Lý Nghiêm làm Thái Thú Nam Quận, Hoắc Tuấn làm Đô úy, Tân Trị làm Quận Thừa, Hướng Sủng làm Tham quân, bốn người bọn họ chưởng quản quyền to Nam Quận, trong đó Lý Nghiêm là thủ lĩnh cao nhất.


Lần này Nam Quận phát sinh sự kiện nghiêm trọng, mất đi huyện Tỷ Quy, Quận Thừa Tân Trị bất hạnh bỏ mình, Lý Nghiêm biết hậu quả vô cùng nghiêm trọng, y và Hoắc Tuấn suất lĩnh bảy ngàn quân đội chạy tới Tỷ Quy, chỉ chừa Hướng Sủng dẫn một ngàn quân trấn thủ Giang Lăng, lúc này huyện Tây Lăng cũng xảy ra chuyện, Hướng Sủng càng lo lắng an toàn của Giang Lăng, y nghe nói viện quân Tương Dương đã đến, trong lòng vạn phần kích động, ra khỏi thành đón tiếp Tư Mã Ý.

- Ty chức Hướng Sủng, tham kiến Tư Mã quân sư!

Tư Mã Ý xoay người xuống ngựa, đáp lễ hỏi:
- Hướng Tham quân không cần đa lễ, tình hình Giang Lăng như thế nào?

Hướng Sủng thở dài:
- Giang Lăng vẫn tốt, nhưng ta vừa mới nhận được tin tức, huyện Tây Lăng đã bị quân đội Lưu Bị chiếm đánh.

Tư Mã Ý cau mày, huyện Tây Lăng là đường quan trọng đi thông quận Kiến Bình, gã có chút không vui hỏi:
- Rốt cuộc huyện Tây Lăng đóng quân bao nhiêu người?

- Ước chừng năm trăm người.

- Hừ! Chiến lược trọng yếu như vậy, không ngờ các ngươi chỉ trú ba trăm người, ta không rõ, các ngươi sắp xếp phòng ngự như thế nào?
Tư Mã Ý rốt cục không kìm nổi phát tác.

Vẻ mặt Hướng Sủng xấu hổ nói:
- Tỷ Quy mất đi, tất cả mọi người rối loạn, một lòng chỉ muốn đoạt lại Tỷ Quy, rất nhiều chuyện không quan tâm đến.

Tư Mã Ý cũng biết lúc này trách cứ bọn họ cũng vô dụng, y trầm tư một chút hỏi:
- Lý thái thú và Hoắc Đô úy ở đâu?

- Hiện tại bọn họ ở huyện Tín Lăng, lương thảo đã ở huyện Tín Lăng, ty chức đã phái người đi huyện Tín Lăng báo tin, bảo bọn họ không thể sơ suất.

Tư Mã Ý gật gật đầu, chỉ cần lương thảo không ở huyện Tây Lăng, vậy tạm thời quân đội của Lý Nghiêm sẽ không loạn, gã mới trầm tư một chút lại hỏi:
- Tương Dương không có tin tức sao?

- Có! Có!

Hướng Sủng vội vàng nói:
- Ngày hôm qua nhận được thư bồ câu của Tương Dương, nói Châu Mục đã từ Giang Đông trở về, chính suất lĩnh ba vạn viện quân suốt đêm tới Nam Quận, phỏng chừng ngày mai sẽ đến Nam Quận.

Tin tức này khiến Tư Mã Ý mừng rỡ, chỉ cần Lưu Cảnh trở về, như vậy điều động quân đội vân vân, hết thảy đều thông rồi, tâm tình của gã lại khá hơn, nói với Hướng Sủng:
- Bên kia huyện Tây Lăng tạm thời thả xuống, về thành lại thảo luận.

Quân đội của Tư Mã Ý vào thành Giang Lăng, khiến quân coi giữ Giang Lăng tăng tới bốn ngàn người, tăng mạnh phòng ngự, lòng Hướng Sủng treo ở giữa không trung rốt cục cũng buông xuống, y theo Tư Mã Ý thị sát phòng thủ thành, cười nói:
- Ty chức vẫn luôn nghĩ không ra, bên kia Tây Lăng chỉ có ba trăm đóng quân, mà quân coi giữ Giang Lăng ngàn người, phòng ngự hư không, Lưu Bị lại đi tiến công Tây Lăng, mưu kế của Gia Cát Lượng cũng thường thôi.

Tư Mã Ý cười lạnh nói:
- Gia Cát Lượng làm sao có thể có ý tưởng không giành Giang Lăng? Đây là Lưu Bị chột dạ, không dám cùng Kinh Châu đối kháng lần nữa, lão một lòng muốn đoạt Ba Thục, chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa, chỉ biết tự đốt tay.

Hướng Sủng gật gật đầu, lại nói:
- Chúng ta có phái ngưới đi Bắc thượng bẩm báo Châu Mục về việc huyện Tây Lăng thất thủ hay không?

Tư Mã Ý trầm tư chốc lát nói:
- Có thể phái người đi thông báo Châu Mục, nhưng ta lo lắng Lưu Bị sẽ tiếp tục tăng binh đến huyện Tây Lăng, tiến công Lý thái thú từ phía sau, cho nên chúng ta nhất định phải cắt đứt con đường vượt sông của quân Lưu Bị.

Nói đến đây, Tư Mã Ý chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi:
- Chiến thuyền Giang Lăng có bao nhiêu, hiện tại bỏ neo ở đâu?

- Hồi bẩm quân sư, có hơn hai trăm chiến thuyền, đều bỏ neo ở trong thủy trại, có ba trăm huynh đệ trông coi, lúc gần đi Lý thái thú dặn, nếu tình huống nguy cấp, có thể phóng hỏa thiêu hủy chiến thuyền.

Tư Mã Ý tương thông một chuyện, Lưu Bị sở dĩ không tiến công Giang Lăng, hẳn là lão cũng không biết rõ lai lịch của thành Giang Lăng, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi lão đánh hạ huyện Tây Lăng, sẽ biết thành Giang Lăng phòng thủ hư không, cho dù lão không công thành, nhất định cũng sẽ cướp lấy chiến thuyền Giang Lăng, tiện nghi này Lưu Bị không thể bỏ qua.

Nghĩ vậy, Tư Mã Ý liền nói ngay:
- Ta mang hai ngàn quân đi hộ thuyền thủy trại, ngươi giữ nghiêm thành trì, ngoại trừ Châu Mục đến, không cho bất cứ kẻ nào vào thành.

Hướng Sủng lập tức khom người nói:
- Ty chức hiểu rõ!

Thủy trại Giang Lăng cách thành trì hai dặm, ở bến tàu phía đông, là một thủy trại chiếm một ngàn mẫu đất cỡ trung, có thể bỏ neo ba trăm thuyền lớn nhỏ, cũng là một tháng trước mới xây dựng, đánh hạ mấy vạn cái cọc gỗ, lại dùng hơn hai trăm thuyền dân bình thường trươc sau như một, dựa vào cọc gỗ làm thành một vòng thuyền tường.

Bình thường thủy trại có hai ngàn quân đội hộ vệ, nhưng bởi vì tình huống Tỷ Quy khẩn cấp, điều hết quân đội đi, khiến thủy trại chỉ có ba trăm binh lính phòng ngự, từ một quân hầu Thống soái, Hướng Sủng dùng kế nghi binh, cắm nhiều cờ xí, phảng phất có hơn ngàn người phòng ngự.

Tư Mã Ý chạy tới thủy trại, quân hầu tên là Chu Tín, người huyện Tân Dã, y nghe nói Tư Mã Ý đã đến, vội vàng ra đón, thi lễ nói:
- Ty chức Chu Tín tham kiến quân sư!

Tư Mã Ý gật gật đầu hỏi:
- Thủy trại có biến?

- Nửa canh giờ trước, mấy thuyền nhỏ trạm canh gác bắn tên tới gần thủy trại, chúng thần không để ý đến, chúng nó đi hai vòng rồi trở về.

Tư Mã Ý cười lạnh nói:
- Thật ra là chúng đến dò xét thủy trại hư thật, ngươi đã không công kích, như vậy bọn họ biết phòng ngự thủy trại hư không, nhất định sẽ tiến công thủy trại đoạt thuyền.

- Xin chỉ thị của quân sư!

Tư Mã Ý trầm tư một lát cười nói:
- Không bằng tương kế tựu kế!

Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo:
- Khởi bẩm quân hầu, vừa rồi mấy chiếc thuyền trạm canh gác lại tới nữa, càng ngày càng gần thủy trại.

- Xem ra bọn họ vẫn là rất cẩn thận! Ta đi xem trước.

Tư Mã Ý phân phó thủ hạ tạm thời không nên vào trại, gã bước nhanh vào thủy trại, đi thẳng tới cửa chính thủy trại, đứng ở trên một con thuyền nhìn ra ngoài thủy trại, chỉ thấy trên mặt sông có bốn thuyền trạm canh gác trăm thạch, trên thuyền có mười tên lính, không ngừng tới gần thủy trại, sau đó lại chạy nhanh ra xa, thử đi thử lại thăm dò thủy trại.

Lúc này, hai chiếc thuyền trạm canh gác lái tới cửa lớn thủy trại, lại có ý đồ muốn xông vào thủy trại, Tư Mã Ý đảo mắt, lập tức dặn dò quân hầu Chu Tín vài câu, Chu Tín lĩnh lệnh đi.

Bốn thuyền trạm canh gác này đều do đại tướng Quan Bình suất lĩnh, lần đầu tiên y lên thuyền trạm canh gác, trải qua hai lần thử, y đã nhìn ra quân Kinh Châu phô trương thanh thế, căn bản không có nhiều quân đội phòng ngự như vậy, dường như phòng ngự rất hư không.

Nhưng Quan Bình vẫn quyết định dò xét lần cuối cùng, y thấp giọng lệnh:
- Vọt vào thủy trại!

Hai chiếc thuyền của trạm canh gác một trước một sau phóng vào cửa chính thủy trại, tay Quan Bình cầm tấm chắn và chiến đao, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai bên cửa thủy trại, y cảm giác hai bên có mai phục, y cắn chặt môi nói:
- Xông vào!

Thuyền trạm canh gác tăng thêm tốc độ phóng vào cửa chính, ngay khi hai chiếc thuyền sắp lái vào thủy trại, hai bên thủy trại bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, ba trăm quân lính mai phục ở hai bên thủy trại cùng nhau hiện thân, nâng nỏ bắn tên.

Tên dày đặc bắn về phía hai thuyền trạm canh gác, lập tức bắn lật bảy tám người, Quan Bình huy động chiến đao và tấm chắn chống đỡ tên, đồng thời hô to:
- Mau lui lại!

Hai thuyền trạm canh gác vội vàng lui về phía sau, hai thuyền trạm canh gác từ phía khác đồng loạt chạy tới lòng sông, Quan Bình nhìn chăm chú vào ba trăm binh lính thủy trại hiện thân, nở nụ cười lạnh, quả nhiên là phô trương thanh thế

Suy đoán của Tư Mã Ý cũng không sai, tuy rằng Lưu Bị không chịu tiếp thu phương án của Gia Cát Lượng cướp lấy thành Giang Lăng, nhưng lão vẫn tiếp nhận đề nghị kia của Gia Cát Lượng, cướp lấy hoặc là thiêu hủy chiến thuyền Giang Lăng, đây là một loại sách lược phòng ngự, có thể phòng ngừa quân Kinh Châu quân qua sông tiến công Kinh Nam.

Giờ phút này ngay tại trấn nhỏ bên kia bến tàu Giang Lăng, Quan Vũ suất lĩnh ba nghìn quân đội bày trận, chuẩn bị thời cơ tiến công thủy trại Giang Lăng, bọn họ có ba mươi thuyền hàng năm trăm thạch, mỗi thuyền có thể vận chuyển năm mươi người, chỉ cần hai chuyến đem toàn bộ ba nghìn người qua sông.

Nhưng Quan Vũ phải biết tình hình trong thủy trại, y đã phái Quan Bình dẫn bốn thuyền trạm canh gác đi dò xét tình hình thủy trại, đã đi gần một nửa canh giờ, lại không có tin tức quay lại, trong lòng Quan Vũ không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc này, có binh lính chỉ vào mặt sông hô to:
- Quan Tướng quân, bọn họ đã trở lại.

Tinh thần Quan Vũ rung lên, y cũng thấy bốn thuyền trạm canh gác ở phía xa đang chạy về, một lát sau thuyền trạm canh gác ngừng ở trên bến tàu, Quan Bình chạy lên bến tàu, có chút kích động bẩm báo phụ thân nói:
- Con thử đi thử lại, phát hiện trong thủy trại quân coi giữ chỉ có hơn ba trăm người.

Trong lòng Quan Vũ mừng thầm, lại hỏi:
- Con xác định?

- Con nguyện lấy đầu người đảm bảo!

Quan Vũ mừng rỡ, nếu quân đội phòng ngự trong thủy trại ít, vậy bọn họ là có thể đoạt thuyền, y lập tức lệnh:
- Quân đội lên thuyền, cướp lấy thủy trại Giang Lăng!

Lúc này Chu Thương tiến lên chắp tay nói:
- Tướng quân, để cho ty chức đi!

Quan Vũ ngạo nghễ nói:
- Đấu tranh anh dũng, Quan Vân Trường ta sao có thể lùi bước? Đừng vội nhiều lời, ngươi chỉ cần chưởng quản tốt quân đội.

Chu Thương không dám nhiều lời, lui xuống, Quan Bình có chút lo lắng nói:
- Phụ thân, sách lược quân sư là để cho chúng ta thừa dịp ban đêm yểm hộ đổ bộ, tập trung binh lực cướp lấy bến tàu, ban ngày chúng ta làm như vậy, có quá mạo hiểm hay không.

Quan Vũ hung hăng trừng mắt nhìn con một cái:
- Con chớ có nghe Gia Cát nói vậy, y chẳng qua chỉ là một kẻ thư sinh, chỉ để ý mưu, phương án tác chiến cụ thể là do đại tướng lâm chiến quyết định, nào có giam giữ trong lý luận suông? Mọi thứ nghe lời của y, chẳng phải là ta biến thành rối gỗ!

Quan Bình không dám cãi cọ, đành phải ôm quyền nói:
- Con nguyện đi tiên phong, làm gương cho binh sĩ!

Quan Vũ vỗ vỗ bả vai đứa con:
- Đi thôi!

Nhiều đội binh lính chạy vội lên thuyền, rất nhanh, ba mươi thuyền hàng chở một nghìn năm trăm tên lính đến bờ bên kia.

Vẫn là Quan Bình làm tiên phong, tay y chấp đại đao, cầm đầu trê thuyền hàng, trong ánh mắt có một tia lo lắng, nhưng là tràn đầy khát vọng lập công, thuyền hàng bổ theo sóng biển, chạy tới bờ bên kia.

Lúc này phòng ngự trong thủy trại đã phát sinh biến hóa, Tư Mã Ý mang toàn bộ hai ngàn quân đội mai phục hai bên cửa chính thủy trại:
- Đến rồi!
Có người thấp giọng hô.

Tư Mã Ý cũng nhìn thấy, trên mặt sông xuất hiện hơn mười chấm đen nhỏ, đang lái tới thủy trại, gã âm thầm kêu một tiếng may mắn, nếu như mình không nghĩ nguy hiểm chiến thuyền, lúc này đây quân đội Lưu Bị thực hiện được rồi.

- Không nên gấp gáp! Chờ đợi mệnh lệnh.


Tư Mã Ý thấp giọng ra lệnh, gã vẫn lấy thân phận mưu sĩ, đây là lần đầu tiên gã chỉ huy quân đội tác chiến, trong lòng gã cũng vô cùng khẩn trương, e sợ chính mình suy xét không chu toàn.

Ba mươi thuyền ngày càng gần, cách cửa chính thủy chỉ có trăm bước, trong lòng Tư Mã Ý kinh hoàng, khẩn trương vạn phần, gã cắn chặt môi, sợ mình không kìm nổi ra lệnh trước tiên.

Chiến thuyền Quan Vũ ở phía sau, y đứng ở đầu thuyền nhìn chăm chú vào thủy trại, chỉ thấy hai bên cửa chính thủy trại có hơn hai trăm tên lính, trong tay cầm cung tiễn, bọn họ hô to gọi nhỏ, phía sau đã châm khói lửa, đây là đang cầu cứu thành Giang Lăng.

Quan Vũ cười lạnh một tiếng, hạ lệnh:
- Nổi trống! Xông vào.

- Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng trống nổ lớn, bọn binh lính anh dũng lái chèo, thuyền hàng đi vào cửa chính thủy trại, binh lính trong thủy trại bắt đầu thiếu kiên nhẫn bắn tên rồi.

Thuyền con của Quan Bình xông lên phía trước, đã tới gần cửa chính thủy trại gần hai mươi bước, hai mắt y đỏ thẫm kích động, không ngừng múa may đại đao dày đặc tên phóng tới, hét lớn:
- Xông vào!

Đúng lúc này, có binh lính hô to:
- Quan Tướng quân, phía trước có thuyền lớn!

Quan Bình chấn động, chỉ thấy một con thuyền ngàn thạch đang nghênh diện tới, đầu thuyền lớn ngay trước mắt y, y theo bản năng liên tiếp lui về phía sau vài bước, đúng lúc này, trong thủy trại nổ tiếng trống lớn, hai ngàn phục binh đồng thời hiện thân, tên dày đặc che trời phủ đất thuyền quân Lưu Bị phóng tới.

Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn ầm!', thuyền mà Quan Bình ngồi bị một tiếng đập lớn đâm nát, bọn lính đều rơi xuống nước.


----------oOo----------




Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,425CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 480: Quan Vũ thất thủ.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Mũi tên dày đặc bay tứ tung trên mặt sông, hơn mười thuyền binh lính ở phía trước lập tức chết thê thảm và nghiêm trọng, đều kêu thảm thiết rơi xuống nước, thế tiến công lập tức bị trọng tỏa, quan trọng hơn là hai chiếc thuyền lớn phá hỏng cửa chính thủy trại, bọn họ không xông vào được.


Thuyền hàng thả chậm tốc độ, đều quay đầu, Quan Vũ ở phía sau trơ mắt nhìn con ngồi thuyền bị đâm cho dập nát, tất cả mọi người trên thuyền rơi xuống sông, y cả kinh can đảm thất thanh hô to:
- Nhanh cứu con ta!

Nhưng trên mặt sông một mảnh hỗn loạn, tiếng trống, tiếng kêu vang vọng mặt sông, tên như mưa, ép bọn lính thở không nổi, rất nhiều con thuyền mất đi khống chế, đảo quanh ở trên mặt sông, đúng lúc này, một tên binh lính chỉ phía tây hô to:
- Quan Tướng quân, thuyền địch đến rồi!

Chỉ thấy từ phía tây lái tới hai chiếc thuyền chiến ba nghìn thạch, đánh tới thuyền con của bọn họ, mấy thuyền thuyền hàng trốn tránh không kịp, bị đắm đụng ngã lăn, Quan Vũ như bịt tai không thèm nghe, làm như không thấy, ánh mắt của y gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn thủy trại, y đang tìm kiếm tung tích đứa con, lúc này, y thấy có mấy tên lính tránh ở dưới mặt cọc gỗ, ôm cọc gỗ, lại không biết có phải con mình hay không.

- Tướng quân, đụng đến rồi!

Trên thuyền kêu lên, Quan Vũ mới phát hiện một chiếc thuyền lớn xuất hiện cạnh bọn họ, cách xa nhau chỉ có vài bước, không đợi y kịp phản ứng, 'ầm!' một tiếng vang thật lớn, con thuyền bị đánh vào, lực lớn va đập khiến Quan Vũ ngã sấp thật mạnh xuống ở mép thuyền, hơn mười binh lính bị đụng rời thuyền, thân thuyền kịch liệt lay động, nứt ra tiếng vang, nước sông chui vào khe hở.

- Tướng quân, mau nhảy xuống thuyền, con thuyền sắp gãy rồi!

Có người hô to, 'Răng rắc!' một thanh âm vang lên, thân thuyền cắt thành hai đoạn, một cơn sóng đánh tới, thuyền con của Quan Vũ lập tức bị nước sông nuốt sống.

Mặt sông một mảnh hỗn loạn, ba mươi thuyền thuyền hàng bị đụng ngã lăn đắm gần một nửa, khắp nơi là tiếng kêu cứu của binh lính, chân Quan Vũ bị một khối tấm ván gỗ vỡ vụn gắt gao quấn lấy, không thể động đậy, nước đã ngập đến cằm y, mắt thấy y sẽ chìm vào đáy sông cùng con thuyền, Quan Vũ không khỏi thở dài một tiếng,
- Không thể tưởng được Quan Vân Trường ta lại chết ở trên sông.

Đúng lúc này, Quan Vũ chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, một sợi dây thừng trói y lại, chỉ thấy một con thuyền thuyền nhỏ chạy nhanh đến trước mặt y, trên thuyền có năm sáu người, cầm đầu là tướng lĩnh thủy trại quân hầu Chu Tín, y nhìn chằm chằm Quan Vũ ngồi thuyền, y biết Quan Vũ, biết rõ nếu có thể bắt sống Quan Vũ, y sẽ lập công lớn.

Lúc này y thấy Quan Vũ ngồi thuyền bị đụng gãy , hình như Quan Vũ bị quấn lấy rồi, Chu Tín mừng rỡ trong lòng, điều khiển thuyền nhỏ lái tới, y tung dây ra trói Quan Vũ, lập tức nhảy xuống nước, đem Quan Vũ lên thuyền, đẩy Quan Vũ lên thuyền nhỏ.

Lấy đao lạnh như băng đặt trên cổ Quan Vũ, Chu Tín lạnh lùng nói:
- Quan Tướng quân, ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu như ngươi phản kháng, đừng trách ta vô tình!

Quan Vũ dường như không nghe thấy lời của Chu Tín, y vẫn nhìn chằm chằm cửa lớn thủy trại như cũ, bỗng nhiên, y thấy đứa con Quan Bình đang ôm một cây cọc gỗ, Quan Vũ cười ha hả,
- Được! Được! Con ta không việc gì, cho dù ta chết cũng có thể nhắm mắt.

Quân Lưu Bị công chiếm huyện Tây Lăng chừng một nghìn năm trăm người, do quận thừa Võ Lăng Lưu Liễn suất lĩnh, Lưu Liễn cũng là tộc nhân Lưu Biểu, phụ thân Lưu Bạt là đệ Lưu Biểu.

Khi Tào Tháo nam chinh, đại bộ phận Lưu tộc đều chạy đến quận Linh Lăng gia nhập Thái Thú Lưu Độ, Lưu Bạt cũng không ngoại lệ, đứa con cả Lưu Liễn lập tức đến quận Nam theo Lưu Kỳ, được Lưu Bị thưởng thức, phong y làm quận thừa Võ Lăng.

Lần này Lưu Liễn suất lĩnh năm nghìn binh Lưu Bị từ quận Võ Lăng chinh tây Ba Thục, Lưu Bị đưa cho y ba nghìn năm trăm quân ở huyện Công An, giao cho Gia Cát Lượng huấn luyện, lại lập tức mệnh Lưu Liễn dẫn một nghìn năm trăm binh lính vượt sông đi bờ bắc cướp lấy huyện Tây Lăng.

Lưu Liễn cũng không ngờ cướp lấy huyện Tây Lăng lại dễ dàng như vậy, khi y suất quân xông vào huyện Tây Lăng, quân coi giữ không chiến mà rút lui, y dễ dàng cướp lấy thị trấn.

Tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lưu Liễn cũng mất hứng, bởi vì y không biết bước tiếp theo mình nên làm gì, thậm chí y không biết mình rút về bờ Nam như thế nào.

Mặc dù Lưu Bị nói cho y biết, sau khi tiêu diệt toàn bộ quân đội của Lý Nghiêm, bọn họ sẽ hội hợp ở huyện Tỷ Quy, có thể đây chỉ là đói ăn bánh vẽ, bao lâu có thể tiêu diệt quân đội của Lý Nghiêm? Nếu không thể tiêu diệt thì bây giờ nên làm gì? Điều này làm cho Lưu Liễn vô cùng phiền não, ngày đêm bất an, từng giây từng phút đều đang đợi tin tức Tỷ Quy.

Lúc hoàng hôn, mặt trời đã xuống núi, bầu trời nhuộm thành màu tím đã dần rút đi, từng đám mây trở nên màu xám đen, màn đêm sắp hạ xuống, cuối mùa thu thời tiết lạnh lẽo, đám binh sĩ trên đầu thành đều cảm thấy từng đợt rét lạnh, không ít binh lính phủ thêm chăn lông mang theo tùy thân.

Lưu Liễn giống như ban ngày, ở đầu thành phía tây nhùn phương hướng Tỷ Quy, y ở đây lo lắng chờ đợi tin tức của Lưu Bị, đã trôi qua ba ngày, không có chút tin tức nào, trong lòng của y càng thêm bất an, mặc dù y vô cùng sùng kính Lưu Bị nhân nghĩa, nhưng hiện tại y cũng bắt đầu hơi hoài nghi, Lưu Bị phái y tới giành huyện Tây Lăng, mục đích thực sự là muốn cướp lấy quân đội của y.

Y rất không nguyện ý vì tâm suy đoán này của Lưu Bị, nhưng các tướng lĩnh dưới tay đều khe khẽ nghị luận như vậy, trong lòng y cũng hơi dao động rồi.

- Quận Thừa, trời sắp tối rồi, về huyện nha đi!
Thân binh của y ở một bên khuyên nhủ.

Lưu Liễn thở dài, y cũng cảm giác có chút lạnh rồi, liền xoay người xuống dưới thành, mới vừa đi tới đường bên cạnh, bỗng nhiên y dừng bước, dường như nghe thấy cái gì, tất cả binh lính đều đứng lên, hiển nhiên bọn họ cũng nghe thấy rồi, đúng vậy, là tiếng kèn trầm thấp, từng hồi truyền đến từ phía đông.

Lưu Liễn ngây ngẩn cả người, đây là...

Lúc này, một tên binh lính chạy tới, chỉ vào Đông Thành gấp giọng bẩm báo nói:
- Quận Thừa, quân đội! Có đại quân đến đây.

Trong lòng Lưu Liễn trầm xuống, y không lưỡng lự chạy về phía Đông Thành, lúc này tất cả binh lính trên đầu thành đều chạy tới Đông Thành, Lưu Liễn chạy đến đầu Đông Thành, liếc mắt xuống phía, y lập tức ngây dại, tất cả binh lính đều sợ ngây người, giống như đá điêu khắc, vẫn không nhúc nhích nhìn dưới thành.

Chỉ thấy ở dưới bầu trời màu đen, hiện đầy quân đội, cờ che trời phủ đất, khoảng chừng mấy vạn người, phản ứng đầu tiên của Lưu Liễn đó là quân Tào đến đây, nhưng y lập tức hiểu ra, không phải quân Tào, đây là Lưu Cảnh quân Kinh Châu.

Lưu Cảnh tự mình suất lĩnh ba vạn quân Kinh Châu tới huyện Tây Lăng, hắn ở huyện Biên nhận được tin tức của Hướng Sủng, Tư Mã Ý đã tiến đến trợ giúp Giang Lăng, nhưng huyện Tây Lăng lại thất thủ rồi, quân đội Lý Nghiêm đã mất đường lui, Lưu Cảnh liền quay đầu tiến quân huyện Tây Lăng.

Ở trên đồi một tòa núi nhỏ, Lưu Cảnh và Hoàng Trung, Triệu Vân và mười mấy tên đại tướng vây quanh, đang ở ngắm nhìn thị trấn phía xa, đầu năm, hắn từng đã tới huyện Tây Lăng một lần, thị trấn Nam Bắc dài năm dặm, chiều rộng ba dặm, một mặt gần Trường Giang, mặt khác dựa vào dãy núi, chặt đứt đường quan đạo phía tây, địa vị chiến lược vô cùng trọng yếu.

Tuy nhiên Lưu Cảnh cũng nghe người hái thuốc nói, có một đường núi có thể trèo núi, chỉ là súc vật kéo đồ quân nhu không đi được, mấy trăm lính tinh nhuệ của Lưu Bị trèo núi vượt qua huyện Tây Lăng, đánh lén huyện Tỷ Quy.

Tường thị trấn Tây Lăng cũng không cao, chỉ có hai trượng, dùng thang tiến công bình thường cũng có thể trèo lên tường.

Nhìn ra được quân coi giữ trên thành cũng không nhiều, không đến hai ngàn người, trong vòng một canh giờ liền có thể đánh hạ, Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, quay đầu lại lệnh nói:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân dừng lại trú doanh!

Lúc này, Liêu Hóa tiến lên ôm quyền nói:
- Xin cấp cho ty chức năm nghìn quân đội, trong vòng một canh giờ, ty chức sẽ giành được huyện Tây Lăng.

Lưu Cảnh cười cười:
- Tâm tình của Liêu tướng quân ta hiểu, tuy nhiên đại quân một đường hành quân vất vả, nghỉ ngơi trước, ngày mai lại chiến!

Liêu Hóa huých một cái đinh, đành phải thi lễ, xoay người đi xuống, Lưu Cảnh lại phân phó một gã thân binh nói:
- Đi gọi một hạ quan, hỏi xem chủ tướng là ai, nói cho quân coi giữ, đầu hàng có thể miễn tử, nếu không chém tận giết tuyệt!

Thân binh lĩnh lệnh, trở mình lên ngựa chạy về thị trấn Tây Lăng, không bao lâu liền chạy xuống thành, y ngửa đầu cao giọng quát hỏi:
- Chủ công nhà ta hỏi, chủ tướng trên thành là ai?

Lưu Liễn do dự một chút đáp ứng nói:
- Ta là quận thừa Võ Lăng Lưu Liễn, chủ công các ngươi là ai?

- Sở hầu Lưu Châu Mục đấy!

Trên đầu thành lập tức xôn xao, quả nhiên là Lưu Cảnh đến đây, trên mặt các tướng sĩ đều lộ ra ý sợ hãi, Lưu Cảnh đến đây, bọn họ nên làm gì bây giờ? Ánh mắt mọi người đều nhìn Lưu Liễn.

Trong lòng Lưu Liễn rất loạn, không phải nói Lưu Cảnh đi Giang Đông sao? Tại sao trở về rồi, y là tộc huynh Lưu Cảnh, lại nói tiếp hẳn là người một nhà, nhưng y đi theo Lưu Kỳ, hơn nữa Lưu hoàng thúc không chỉ nói qua một lần, Lưu Cảnh là người giả mạo, Lưu Cảnh chân chính đã chết rồi.

Lưu Kỳ không có tỏ thái độ, nhưng tộc thúc Lưu Độ lại ám chỉ đồng ý với thuyết pháp của Lưu Bị, điều này khiến Lưu Liễn không biết phải làm gì mới phải, y đầu hàng Lưu Cảnh không phải là phản bội gia tộc sao?

Lúc này, thân binh lại lớn tiếng quát:
- Tướng sĩ trên thành nghe đây, các ngươi chỉ có một cơ hội, đầu hàng có thể miễn tử, nếu không chém tận giết tuyệt!

'Chém tận giết tuyệt' bốn chữ khiến phía sau lưng mỗi người trên đầu thành đều rùng mình một cái

Màn đêm đã hoàn toàn phủ xuống, đại quân Kinh Châu cũng không công thành, mà đang dựng đại doanh cách thị trấn hai dặm, quân coi giữ trong thành cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến sáng ngày mai quân Kinh Châu sẽ công thành, tâm tình mỗi người tướng sĩ trong thành đều trầm trọng, hoảng loạn.

Ở trong một tòa nhà dân phía Đông thành, hơn mười tướng lĩnh tụ tập ở uống rượu, hai gã Nha tướng, hai gã quân hầu, còn có bảy tám đồn trưởng, mỗi người đều yên lặng uống rượu, ai cũng không nói gì, lúc này, một gã quân hầu nhịn không được nói:
- Lão Ngô, ngươi gọi chúng ta đến, rốt cuộc có chuyện gì? Ngươi nói đi!

Người được quan quân gọi lão Ngô là một gã Nha tướng chừng bốn mươi tuổi, cũng là người nhiều tuổi nhất trong nhóm bọn họ, lão thở dài một hơi nói:
- Ta có chút hoài niệm Triệu tướng quân!

Triệu tướng quân chính là Triệu Vân, lúc trước Triệu Vân ở quận Võ Lăng luyện binh, bọn quan quân này đều là thủ hạ của y, Triệu Vân đối với thủ hạ rất tốt, tuy rằng y đã đầu hàng Lưu Cảnh, nhưng bọn quan quân Võ Lăng vẫn như nhớ mãi không quên.

Lúc này, một gã khác quân hầu tức giận nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta đi tìm Triệu tướng quân, đỡ phải suốt ngày hèn nhát cố gắng hết sức mà vẫn thua.

- Chớ nói nhảm, gia quyến của chúng ta đều ở Võ Lăng, cẩn thận một chút.

Mọi người vừa lặng yên, kỳ thật trong lòng mọi người đều có tính toán, tụ cùng một chỗ chính là muốn thương lượng việc đầu hàng, nhưng ai cũng không nên mở miệng, hơn nữa cũng lo lắng cho gia quyến bị liên lụy.

Lúc này, Nha tướng họ Ngô trầm giọng nói:
- Ta tìm tất cả đến, chính là muốn thương lượng một chút, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta đã không có đường lui rồi, hoặc là đầu hàng, hoặc là toàn quân bị diệt, mọi người tử chiến mà chết, vì Lưu hoàng thúc tận trung.

- Chó má!

Một gã đồn trưởng trẻ tuổi bên cạnh mắng:
- Chúng ta là năm nghìn quân Võ Lăng, bị lão nuốt lấy hơn phân nửa, còn lại phái đến đây chịu chết, cái gì Lưu hoàng thúc, Đại Nhĩ tặc giả nhân giả nghĩa!

Lúc này không ai mắng y, trong lòng mọi người đều đồng ý lời của y, một gã Nha tướng khác mở miệng nói:
- Lão Ngô, ngươi liền nói rõ đi! Tất cả mọi người là huynh đệ đồng hương, chúng tôi nghe ngươi.

Mọi người cùng nhau đáp:
- Lão Ngô, ngươi cứ nói đi!

Ngô Nha tướng rốt cục cắn răng nói:
- Mọi người cũng nhìn thấy, mấy vạn đại quân Lưu Cảnh, chúng ta chỉ có hơn ngàn người, nơi chạy trốn cũng không có, chúng ta vốn chính là quân Kinh Châu, ra nhập vào Lưu Cảnh là hoàn toàn chính đáng, chúng ta đi khuyên bảo Lưu Liễn đầu hàng đi! Giữ mạng quan trọng hơn.

Mọi người sớm có ý đó, đều đứng lên nói:
- Nếu y không đồng ý hàng, liền một đao giết y!

Ngô Nha tướng vội vàng ngăn lại:
- Không thể giết y, y cũng là tộc nhân Lưu Châu Mục, có thể trói lại y đi gặp Lưu Châu Mục.

Mọi người uống một hơi cạn sạch chén rượu, hung hăng từ trên mặt đất, bay vọt ra, bước nhanh đến huyện nha, không ít đang trực binh lính cũng đi theo bọn họ, mọi người trùng trùng điệp điệp đi tới huyện nha.

Lưu Liễn ngồi một mình ở huyện nha uống rượu giải sầu, lúc này, có thân binh vội vàng hấp tấp chạy vào bẩm báo:
- Quận Thừa, các tướng lĩnh đều ở trong sân, mọi người muốn gặp ngài.

Lưu Liễn ngẩn ra, y đứng dậy đi vào trong viện, chỉ thấy trong viện chật ních hơn trăm người, y không vui hỏi Nha tướng cầm đầu nói:
- Ngô Tranh, các ngươi muốn làm gì?

Ngô Nha tướng tiến lên chắp tay nói:
- Khởi bẩm Quận Thừa, các huynh đệ cũng không muốn chết, hy vọng Quận Thừa có thể dẫn dắt chúng ta đầu hàng.

Lưu Liễn giận dữ, mắng chửi nói:
- Lưu Cảnh nói vài câu liền đem hù chết các ngươi sao? Đúng là loại nhu nhược.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên xông lên một loạt, đẩy Lưu Liễn ngã trên mặt đất, dùng dây thừng trói y lại, Lưu Liễn tức giận mắng to:
- Các ngươi bọn khốn khiếp này, hèn nhát! Ô ô ~

Có người dùng vải rách ngăn chặn miệng của y, trong lòng Lưu Liễn bỗng nhiên sợ hãi vô cùng, y liều mạng giãy dụa, lại không làm nên chuyện gì.

Tất cả mọi người quay đầu về phía Ngô Nha tướng, Ngô Nha tướng gật gật đầu:
- Mở cửa thành, đi đại doanh quân Kinh Châu đầu hàng!


----------oOo----------




Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,425CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 481: Tộc huynh Lưu Liễn.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Đêm đã dần khuya, đèn trong đại trướng Lưu Cảnh vẫn sáng như cũ, hơn trăm thân vệ ở xung quanh lều lớn tuần tra, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn chăm chú động tĩnh chung quanh.

Trong đại trướng, Lưu Cảnh khoanh tay đứng trước sa bàn suy ngẫm thật lâu, hắn cũng không đem một huyện Tây Sơn nho nhỏ để vào mắt, hắn đang suy nghĩ chiến lược toàn bộ Ba Thục, cướp lấy Ba Thục là mục tiêu của hắn, nhưng bước đầu tiên phải đuổi hoàn toàn thế lực của Lưu Bị ra Ba Thục.


Trên thực tế thế lực của Lưu Bị ở trong mắt Lưu Cảnh cũng không đáng giá, mặc kệ Gia Cát Lượng có nhiều trí tuệ hơn nữa, nhưng ở trước thực lực hùng mạnh, nhiều trí tuệ cũng vô dụng, Lưu Cảnh lo lắng chính là bản địa Ba Thục, tương lai hắn cướp được Ba Thục, không thể tránh được tiếp xúc cùng với người bản địa Ba Thục.

Nhưng người bản địa Ba Thục đối lập với sĩ tộc Đông Châu, lại khiến cho hắn muốn tranh thủ sự ủng hộ dân bản địa Ba Thục trở nên vô cùng gian nan, đây cũng không phải vấn đề có thể dựa vào nắm đấu để giải quyết, bao gồm phần lớn nhân vật có quyền ở bên trong Ba Thục như đám người Trương Tùng, Trương Nhậm, Ngô Ý, Vương Luy, Hoàng Quyền đối với hắn tràn đầy căm thù.

Tuy rằng Trương Tùng đã chết, đả kích rất lớn đến việc bên trong Ba Thục cấu kết với Lưu Bị, nhưng về phương diện khác cũng thúc đẩy sự đoàn kết của người bản địa Ba Thục, đây là một lưỡi gươm hai mặt, một mặt có lợi một mặt dần dần bị tiêu hao, Lưu Cảnh nhất định phải bắt đầu đối mặt với bất lợi.

Ngay khi Lưu Cảnh trầm tư, một gã thân vệ chạy gấp tới trướng trước cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Châu Mục, bên ngoài có một đám quan quân, tự xưng là quân coi giữ huyện Tây Lăng, cũng trói Lưu Liễn, bọn họ nguyện ý đầu hàng.

Lưu Cảnh ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng, hắn không khỏi mỉm cười, tưởng rằng Lưu Liễn sẽ chủ động cầu hàng, lại không nghĩ rằng một đám thuộc hạ của y không nén được tức giận lại ra tay trước. Lưu Cảnh bước nhanh ra ngoài, cười với đám thân vệ:
- Đi xem một chút!

... .

Ngoài đại doanh, hơn một ngàn cây đuốc chiếu sáng một mảnh đất trống như ban ngày, đại tướng trực đêm nay chính là Hoàng Trung, lão suất lĩnh hơn ngàn tên lính, vây quanh một quân coi giữ huyện Tây Lăng, Lưu Liễn bị trói gô ném xuống đất, miệng bị nhét vải bố, đã không còn phẫn nộ vì bị trói, mà trở nên ủ rũ, giống hệt một con gà trống đợi làm thịt.

Nha tướng họ Ngô đang nói gì đó với Hoàng Trung, lúc này, có binh lính hô:
- Châu Mục đến rồi!

Bọn lính đều mở ra một đường, mười mấy tên thân binh của Lưu Cảnh bước nhanh đi lên trước, Hoàng Trung ôm quyền nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, là quân coi giữ huyện Tây Lăng cầu hàng.

Lưu Cảnh nhìn thoáng qua Lưu Liễn nằm trên mặt đất, đương nhiên hắn biết Lưu Liễn, phụ thân của y là Lưu Bạt có địa vị khá cao trong gia tộc, từng tham gia hiến tế cùng nhau, Lưu Liễn hắn cũng từng gặp qua vài lần, có quan hệ vô cùng tốt với Lưu Kỳ, đối với mình khá lãnh đạm, cũng không nói nhiều.

Lưu Cảnh tạm thời không để ý Lưu Liễn, trên mặt tươi cười chuyển hướng hơn mười tướng lĩnh đầu hàng, hơn mười người tướng lĩnh đều tiến lên quỳ xuống, Nha tướng cầm đầu ôm quyền nói:
- Ty chức là Ngô Tranh Nha tướng Võ Lăng, chúng ta đều là người Võ Lăng, ban đầu là thuộc cấp của tướng quân Triệu Vân, chúngât không muốn vì Lưu Bị bán mạng, nguyện đầu nhập đi theo Châu Mục.

Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Hoá ra các ngươi đều là thuộc cấp của Triệu tướng quân!

- Vâng! Chúng ta đi theo y đã nhiều năm.

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ sắp xếp để các ngươi đi theo Triệu tướng quân, tuy nhiên hiện tại giúp ta đoạt huyện Tỷ Quy.

Mọi người mừng rỡ, đều tỏ thái độ:
- Nguyện vì Châu Mục phục vụ quên mình!

Lưu Cảnh lập tức nói với Hoàng Trung:
- Lão tướng quân có thể dẫn bọn họ đi đón nhận huyện Tây Lăng, ổn thỏa một chút!

- Mạt tướng đã rõ!

Hoàng Trung lập sắp xếp binh lính đến huyện Tây Lăng tìm hiểu, lúc này vừa liếc nhìn Lưu Liễn, phân phó thân binh:
- Dẫn y đến lều của ta.

Trong đại trướng, Lưu Liễn đã được cởi bỏ dây trói, y cúi đầu đứng ở mép trướng, nhẹ nhàng hoạt động tay bị trói chặt, trong đại trướng trừ y và Lưu Cảnh ra không có người thứ ba, không khí có chút xấu hổ, sau một lúc lâu, Lưu Cảnh mới thản nhiên hỏi:
- Hiện tại phụ thân ngươi vẫn tốt chứ?

Dựa theo bối phận xưng hô từ nhỏ, Lưu Cảnh nên gọi phụ thân Lưu Liễn, tức Lưu Bạt là Trọng phụ, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không muốn xưng hô như vậy, lúc trước hắn viết thư cho Lưu Bạt, hy vọng Lưu Bạt có thể mang tộc nhân đến Giang Hạ, nhưng Lưu Bạt lại mang theo mười mấy tên tộc nhân chạy tới Linh Lăng, chuyện này vẫn khiến Lưu Cảnh không hài lòng.

Lưu Liễn lạnh lùng nói:
- Đa tạ Lưu Thái Thú quan tâm, cha ta hiện tại tốt lắm.

Lưu Cảnh liếc qua Lưu Liễn, thật ra người này quá cứng rắn, không chịu thua chút nào. Hắn cười cười lại hỏi y:
- Ngươi kêu ta Lưu Thái Thú, có phải cảm thấy ta không nên đảm nhiệm Kinh Châu Mục hay không?

- Đúng!

Lưu Liễn không che dấu chút bất mãn nào,
- Gia tộc luôn lấy đích làm trưởng, tất cả tộc nhân chúng ta đều cho là để Kỳ công tử kế thừa chức vị Kinh Châu Mục.

- Không phải tất cả! Lục thúc, Thất thúc và Cửu thúc đều đi theo Lưu Tông, bọn họ cho là nên để Tông công tử kế thừa vị Kinh Châu Mục.
Trong nụ cười của Lưu Cảnh có một tia trào phúng.

Lưu Liễn không nói gì, sau một lúc lâu lại cứng cổ nói:
- Bất kể Kỳ công tử hay là Tông công tử, đều là con trai của gia chủ, bọn họ kế thừa nghiệp cha hoàn toàn chính đáng, dù thế nào cũng không tới phiên cháu trai đến kế thừa.

Lưu Cảnh lấy ra một bức huyết thư khá dài từ trong hộp ngọc, đưa cho Lưu Liễn,
- Đây là di thư Biệt Giá Kinh Châu viết trước khi chết, ở trên viết rất rõ ràng, trước khi bá phụ lâm chung quyết định đem chức vị Kinh Châu Mục truyền cho ta, chỉ có điều bị đám người Thái Mạo bóp méo, cũng giết Lưu Tiên diệt khẩu, cũng là phần huyết thư này, khiến lão tướng Kinh Châu Văn Sính, Hoàng Trung nguyện ý trung thành với ta, ta nghĩ lấy trí tuệ của ngươi, chắc có lẽ không cho rằng nó là giả tạo.

Lưu Liễn nhìn chằm chằm huyết thư, trong lòng của y rất khiếp sợ, chuyện này bọn họ không biết, đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Thái Mạo nâng đỡ Lưu Tông kế vị là giả, tuy nhiên bọn họ lại cho rằng trước khi Lưu Biểu lâm chung muốn truyền ngôi cho con cả Lưu Kỳ, nhưng Lưu Liễn không nghĩ ra được, không ngờ Lưu Biểu truyền ngôi cho Lưu Cảnh.

Trong lòng Lưu Liễn rất hỗn loạn, đương nhiên y biết chuyện này Lưu Cảnh sẽ không làm giả, đám người Văn Sính, Hoàng Trung không dễ lừa như vậy, chuyện này tất nhiên là thực, nhưng việc kia giải thích thế nào?

Y nghĩ tới Lưu Cảnh giả mạo thân phận, y bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Cảnh, chỉ thấy trong ánh mắt thâm thúy của Lưu Cảnh thản nhiên lóe ra sát khí, trong lòng của y lập tức hoang mang, giống như gặp quỷ ban ngày, người trước mắt này không phải Lưu Cảnh chân chính, Lưu Cảnh chân chính đã chết rồi.

Trong lòng Lưu Liễn hoảng sợ vạn phần, nhưng lại lui về phía sau hai bước, hai chân nhũn ra từng đợt, cánh tay run rẩy, chỉ vào Lưu Cảnh hỏi:
- Đến tột cùng ngươi là ai?

Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, hắn biết vấn đề ra ở đâu, chính là thân phận của hắn, tất nhiên Lưu Bị đã nói với bọn họ mình là người giả mạo, để bọn họ sinh lòng oán hận. Đám cố chấp này! Lưu Cảnh thầm mắng một tiếng.

- Ngươi nói là, ta Lưu Cảnh giả mạo?

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Lúc trước Lưu Bị cũng nói như vậy với Tôn Quyền, Tôn Quyền không hề nghi ngờ, sau Lưu Bị cũng phái người âm thầm nói cho Tào Tháo, nghe nói còn lấy ra cái gọi là chứng cớ, ngươi có biết kết quả không?

Lưu Liễn không nói gì, Lưu Cảnh lạnh lùng nói:
- Tào Tháo lập tức tấu lên Hoàng đế, chính thức phong ta làm Kinh Châu Mục, Sở hầu, đồng thời đem ta xếp vào danh sách những người chủ tế trong Thái miếu, ngươi biết đây có ý gì không?

Lưu Liễn lau mồ hôi trên trán, y cũng không ngu xuẩn, y hiểu được ý của Lưu Cảnh, Tôn Quyền và Tào Tháo, thậm chí đương kim Hoàng đế đều chỉ thừa nhận thực lực, bỗng nhiên y nghĩ tới Lưu Kỳ, mặc dù là con trưởng, nhưng lại thế nào? Còn không phải trở thành con rối của Lưu Bị đó sao.

Trái lại, nếu không phải Lưu Cảnh thực lực cường đại, đánh bại Tào Tháo và Tôn Quyền, Kinh Châu sớm đã bị xâm lược rồi. Trong lòng Lưu Liễn có chút bị thuyết phục, y cúi đầu một lúc lâu sau không nói.

Lưu Cảnh lại liếc Lưu Liễn một cái, hắn cảm nhận được trong lòng Lưu Liễn có biến hóa, trên thực tế một gia tộc đối với hắn rất trọng yếu, cũng không phải hắn cần thân tình của gia tộc, mà là gia tộc tồn tại, với quyền lực và địa vị của hắn cực kỳ trọng yếu.

Ngữ khí của Lưu Cảnh trở nên ôn hòa:
- Liễn huynh, người sẽ thay đổi, bây giờ các ngươi không cần đối lập với ta, bởi vì ta tranh đoạt lợi ích thiết thân của Lưu Bị, khiến cho ý đồ lão cùng Lưu Kỳ hiệp lực chiếm Kinh Châu thất bại, lão mới tìm mọi cách chửi bới ta, Liễn huynh, ngươi phải tin tưởng một điểm, chỉ có tài năng của ta mới có thể giữ gìn ích lợi gia tộc, nếu tầm mắt mọi người đủ rộng theo lời mà nói..., ánh mắt của các ngươi nên xa một chút, không cần chỉ cực hạn Kinh Châu.

Cơ thể Lưu Liễn chấn động, y hiểu được ý tứ của Lưu Cảnh, ánh mắt của bọn họ hẳn là phóng tới thiên hạ, giống như bỗng mở một cánh cửa sổ trước mắt, Lưu Liễn nhìn cảnh sắc bên ngoài vô cùng tráng lệ, trong lòng của y hoàn toàn dao động rồi, một hồi lâu, y thấp giọng nói:
- Để ta suy nghĩ một chút nữa.

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Ta thả ngươi về, ngươi và Nhị thúc thương lượng một chút, thậm chí có thể cùng tam thúc thảo luận, ta không ngại trước nói cho ngươi biết một câu nói thật, Lưu Bị đã được phong làm Giao Châu Mục, sắp tới đông xuân, Kinh Nam sắp trở về Kinh Châu.

Nói đến đây, Lưu Cảnh phân phó thân binh ở cửa trướng nói:
- Bảo Lý Thanh tới gặp ta.

Một lát, Lý Thanh bước nhanh đến, Lưu Cảnh phân phó y nói:
- Đi tìm một con thuyền, đem Lưu Quận Thừa và thân binh của y về bờ nam.

Lưu Liễn đi rồi, Lưu Cảnh một mình ở trong đại trướng chậm rãi dạo bước, hai năm qua hắn luôn suy xét vấn đề gia tộc, gia tộc đối với hắn quan trọng nếu không ở Kinh Châu, mà là khắp cả hoàng tộc, tuy rằng Tào Tháo không chỉ một lần nói qua phong hắn làm Tương Dương Vương, nhưng hắn tin tưởng cho dù Tào Tháo có lòng này, cũng không chắc đương kim Hoàng đế nguyện ý.

Lưu Hiệp chỉ hy vọng bản thân mình cứu y khỏi nước lửa, mà không hy vọng mình thay thế y, một khi có một ngày Lưu Cảnh thật sự muốn thay thế Lưu Hiệp, tất nhiên hắn sẽ bị dòng họ Lưu thị phản đối mãnh liệt, mà lúc này đây, tầm quan trọng của gia tộc hiện ra rồi.

Dòng họ Lưu thị có thể chỉ trích mình giả mạo hoàng tộc, nhưng bọn họ không thể chỉ trích gia tộc Lưu Biểu là giả mạo, kỳ thật cũng là một loại tranh đấu phe phái, rất nhiều chuyện chỉ cần thực lực, thực lực đương nhiên trọng yếu, nhưng đạo nghĩa cũng trọng yếu, tựa như hắn không thể không kiêng nể gì cướp lấy cơ nghiệp của Lưu Chương.

Lưu Cảnh đang suy nghĩ, lúc này thân vệ ở cửa bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư tới rồi!

Ngày hôm qua Lưu Cảnh phái người đi Giang Lăng, thông báo Tư Mã Ý đến huyện Tây Lăng hội hợp, tưởng rằng phải hai ngày sau mới có thể đến, không nghĩ tới hôm nay gã đã đến.

Lưu Cảnh ha hả cười nói:
- Mời gã vào!

Một lát, Tư Mã Ý bước nhanh đến, gã chắp tay cười nói nói:
- Thần có một lễ vật muốn tặng cho Châu Mục!


----------oOo----------




Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,425CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 482: Tư Mã Ý hiến kế.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




- Lưu Bị muốn ngầm tập kích Giang Lăng, bị Trọng Đạt đánh bại rồi hả?
Lưu Cảnh cười hỏi.

Tư Mã Ý gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu,
- Quả thật Lưu Bị muốn ngầm tập kích thủy trại, thảm bại trở về, nhưng lễ vật ty chức nói không phải chuyện này, mà là chúng ta bắt được Quan Vũ.


- Bắt được Quan Vũ!
Lưu Cảnh lập tức vừa mừng vừa sợ, Quan Vũ là võ tướng số một của Lưu Bị, thế lực rất lớn, bắt được y, thậm chí so với Lưu Thiện còn trọng yếu hơn, Lưu Bị có thể không cần con, nhưng ông ta không thể không cần huynh đệ.

- Bắt được như thế nào?
Lưu Cảnh lại truy hỏi.

- Mấu chốt là Quan Bình làm tiên phong, kết quả thuyền bị đụng nát rơi xuống nước, Quan Vũ không chịu lui về bỏ lại con, cuối cùng thuyền của y cũng bị đụng gãy, bị một gã quân hầu tên là Chu Tín bắt được.

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Người này lập nhiều công lớn, quả thật phải khen ngợi, hiện tại cha con Quan Vũ ở đâu?

- Bọn họ bị giam giữ ở Giang Lăng, dùng lễ đối đãi với cha con bọn họ.

Quan Vũ bị bắt, với Lưu Cảnh mà nói đúng là một tin tức tốt, đương nhiên, Lưu Cảnh cũng không trông cậy Quan Vũ sẽ đầu hàng, mà là có tác dụng lớn khác, tin tức này tới rất đúng lúc, khiến ý nghĩ của Lưu Cảnh được khai sáng.

Tạm thời buông việc Quan Vũ, Lưu Cảnh cười nói với Tư Mã Ý:
- Ngồi đi! Ta vừa định phái người đi mời ngươi tới, muốn nói một chút vấn đề của Ba Thục.

Tâm nguyện lớn nhất của Tư Mã Ý chính là chủ đạo sách lược Ích Châu, nhưng gã chưa từng nói với Lưu Cảnh, thế nên Giả Hủ dùng quân cờ mấu chốt này, ở trên sách lược chiếm ưu thế, để cho tâm nguyện chủ đạo Ích Châu của gã thất bại, điều này khiến lòng Tư Mã Ý có chút uể oải và lo lắng.

Cũng may Giả Hủ dùng là tính Hán Trung, Tư Mã Ý nhìn thấy một đường hy vọng, gã nóng lòng thuyết phục Lưu Cảnh, sách lược Ích Châu phía sau do gã chủ đạo, gã có thể xác lập địa vị ở Kinh Châu.

Tư Mã Ý ngồi xuống, Lưu Cảnh không có vội vã nói chuyện Ba Thục, hơn nữa thân thiết hỏi han:
- Tình hình trong nhà thế nào rồi?

Năm ngoái sau khi sinh xong vợ của Tư Mã Ý suy yếu đã qua đời, khi đứa con vừa đầy tháng, đến nay Tư Mã Ý còn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt, đành phải đợi con một tuổi, trong lòng của gã vô cùng chán nản nói:
- Đứa nhỏ có phụ thân thần ở bên, trước mắt vẫn tốt, sang năm phụ thân sẽ mang đứa nhỏ đến Tương Dương.

Lưu Cảnh gật gật đầu cười nói:
- Lệnh tôn là nho sĩ Hà Nội, vang danh khắp nơi, nếu lão đồng ý đến Tương Dương, ta nhất định mời lão đến thư viện Kinh Châu .

- Đa tạ Châu Mục quan tâm, ta sẽ khuyên bảo phụ thân dốc sức vì Châu Mục.

Hai người hàn huyên hai câu, đề tài liền chuyển đến Ba Thục, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút nói:
- Cái gọi là danh bất chính ngôn bất thuận, cho dù Tào Tháo thảo phạt Kinh Châu cũng phải tìm cớ, có chiếu thư của hoàng đế, nếu ta tùy tiện tấn công Ích Châu, chỉ sợ ở pháp lý không vững, cho nên ta luôn luôn suy xét lấy Ích Châu như thế nào? Ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi.

Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một chút nói:
- Lúc trước Lưu Bị nghĩ biện pháp là thay Lưu Chương thủ hộ, đem quân Ba Đông chia cho y, để báo đáp lại, y đáp ứng đem quận Kiến Bình và quận Nghi Đô trả lại cho Ích Châu, cũng đem đứa con Lưu Thiện tới Thành Đô làm con tin, dưới sự khuyên bảo của Trương Tùng, Lưu Chương liền động tâm, mà Lưu Bị chỉ cần Ba Thục, y liền có thể khơi mào nội loạn Ba Thục, lấy cớ bình ổn loạn thâu tóm Ba Thục.

Lưu Cảnh nhướn mày:
- Trọng Đạt sẽ không đề nghị ta đem con tới Thành Đô chứ!

- Không! Không!
Tư Mã Ý vội vàng lắc đầu cười nói:
- Lúc trước Lưu Bị dám đáp ứng như vậy, là bởi vì đứa con Lưu Thiện ở trong tay Tào Tháo, con trai trở về đương nhiên ông ta sẽ không đáp ứng rồi, cho dù đưa, cũng sẽ là con giả, cho nên lấy con làm con tin không thể thực hiện, ty chức nói còn một đường cuối cùng, chúng ta cũng có thể đánh chủ ý này.

- Ngươi nói là nội loạn Ba Thục?

Tư Mã Ý chậm rãi gật đầu:
- Mấu chốt là Lưu Chương, nếu người đã chết, Ba Thục chính là nơi vô chủ, lúc này chúng ta lại khơi mào loạn đất Thục, lấy cớ bình định tiến vào Ba Thục, lại lập con út Lưu Chương đứng đầu Ích Châu, chờ chúng ta ngồi vững Ba Thục, Châu Mục tự lập được rồi.

- Lưu Chương dễ chết như vậy sao?

- Nếu muốn y chết, kỳ thật dễ như trở bàn tay.

Lưu Cảnh biết Tư Mã Ý dám nói như vậy, tất nhiên là có cớ dựa vào, hắn chắp tay sau lưng đi vài bước, hỏi:
- Con út Lưu Chương là ai?

- Là con trai tiểu thiếp của y, năm nay mới sáu tuổi, lập kẻ này làm người đứng đầu Ích Châu, Châu Mục có thể tự lập làm tướng quân, thống trị quyền to, mấy năm sau lại phế chức.

- Không ổn!

Lưu Cảnh lắc lắc đầu, hủy bỏ đề nghị này:
- Lập con trai của Lưu Chương sẽ sinh ra hậu hoạn, khiến ta trở thành Tào Tháo thứ hai lấn áp ấu chủ, ta không thể thừa nhận con trai của Lưu Chương là người đứng đầu Ích Châu.

- Điều này . . . cũng có thể, nhưng chỉ sợ triều đình sẽ lại bổ nhiệm tân Châu Mục.

Lưu Cảnh mỉm cười:
- Trọng Đạt, tuy rằng ngươi từng làm Tham quân của Tào Tháo, nhưng ta hiểu rõ Tào Tháo hơn ngươi, lão sẽ trăm phương nghìn kế cản trở ta lấy Ba Thục, chỉ khi nào ta lấy Ba Thục, lão mới đối mặt vơi sự thật, bởi vì lão biết, nếu lão dám bổ nhiệm tân Ích Châu mục, lão sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.

Tư Mã Ý yên lặng gật đầu, gã không thể không thừa nhận Lưu Cảnh nói rất có đạo lý, lập con trai Lưu Chương đứng đầu Ích Châu, sẽ xảy ra hậu hoạn, tuy rằng có thể giải quyết vấn đề trước mắt, nhưng về lâu dài thì bất lợi.

Gã trầm tư chốc lát nói:
- Cứ như vậy, nhất định phải nắm chắc thời cơ vô cùng chuẩn xác, không tiến Ba Thục thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải dùng thế tiến công bẻ gãy nghiền nát để chiếm Ba Thục, không thể kéo quá dài, không thể cho triều thần đầy đủ thời gian quyết định.

- Ngươi nói rất đúng, đây là mấu chốt, trước hết để cho Lưu Chương lâm vào bất nghĩa, sau đó Lưu Chương chết, Ba Thục sinh loạn, ta kiếm cớ bình loạn, hoàn hoàn đan xen, nhất định phải nắm chặt thời cơ này.

Lúc này, trong lòng Tư Mã Ý có chút hưng phấn, tuy rằng gã và Lưu Cảnh bất đồng ý tưởng, nhưng về phương hướng lớn, Lưu Cảnh rõ ràng có khuynh hướng theo đề nghị của gã, Tư Mã Ý nhận lấy ủng hộ, tiếp tục nói:
- Lấy thực lực của chúng ta, giành Ba Thục cũng không khó, mấu chốt là nắm Ba Thục trong tay, phương diện này liền liên lụy tới đấu tranh giữa sĩ tộc Đông Châu và người bản địa Ba Thục, đây mới là suy tính trọng điểm của chúng ta.

Lời của Tư Mã Ý chạm vào trong tâm khảm Lưu Cảnh, hắn lo lắng nhất chính là tranh đấu giữa hai phái lớn, Ba Thục đối với hắn mà nói, là tương lai trọng yếu nhất của hắn, là nơi phát tiền lương cho binh lính, nếu như không có người Ba Thục ủng hộ, Ba Thục sẽ trường kỳ hỗn loạn, hoàn toàn vi phạm ý đồ của hắn, đây là nhân tố quan trọng Lưu Cảnh nhất định phải suy xét, hắn cần cân bằng nội bộ hai phái lớn ở Ba Thục.

Tinh thần Lưu Cảnh phấn chấn, ngồi thẳng người, lắng nghe đề nghị của Tư Mã Ý. Tư Mã Ý sửa lại ý nghĩ một chút, lúc này mới chậm rãi nói:
- Sĩ tộc Đông Châu và Ba Thục mâu thuẫn từ xưa đến nay, ở trong loạn Triệu Vĩ, hai phái kết cừu huyết, gần như là không thể nào nan giải, cũng chính vì sĩ tộc Đông Châu ủng hộ chúng ta lấy Ba Thục, cho nên mới làm cho người Ba Thục nghi kỵ phản đối chúng ta, phương án của thần là, khiến phe phái sĩ tộc Đông Châu rời khỏi Ba Thục.

Lưu Cảnh hiểu ý của Tư Mã Ý, hắn nhíu mày nói:
- Ngươi nói để Đổng Hòa về Kinh Châu, Bàng Hi đi Quan Trung, là ý này sao?

Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Sĩ tộc Đông Châu chính là đồng minh hai phái người Kinh Châu và Quan Trung, đem phái Kinh Châu triệu hồi Kinh Châu, đem phái Quan Trung triệu hồi Quan Trung, dĩ nhiên mâu thuẫn nội bộ Ba Thục sẽ biến mất, cứ như vậy, người Ba Thục có thể chấp nhận Châu Mục nhập chủ Ba Thục rồi.

Lưu Cảnh khoanh tay nhìn đỉnh trướng một lúc lâu nói:
- Ban đầu ta định lợi dụng mâu thuẫn của hệ Ba Thục và Đông Châu giành lấy Ba Thục, nếu sĩ tộc Đông Châu biến mất tại Ba Thục, vậy có thể khiến người Ba Thục phát triển an toàn hay không?

Tư Mã Ý cười nói:
- Kỳ thật mâu thuẫn bên trong của người Ba Thục rất lớn, Ngô Ý và Trương Nhậm, Vương Luy và Hoàng Quyền, bọn họ thành phe phái, chỉ vì đối phó sĩ tộc Đông Châu, bọn họ mới có thể tạm thời đoàn kết một chỗ, một khi thế lực sĩ tộc Đông Châu ở Ba Thục biến mất, vậy tất nhiên bên trong người Ba Thục sẽ xuất hiện mâu thuẫn, khi đó Châu Mục có thể lợi dụng mâu thuẫn của bọn họ đến thực hiện cân bằng quyền lực.

Dừng một chút, Tư Mã Ý lại nói:
- Nếu Châu Mục cảm thấy nội bộ tranh đấu phe phái Ích Châu không dễ dàng nắm chắc, kỳ thật cũng có thể lợi dụng cơ hội hai đứa con trai của Lưu Chương tranh đoạt chức Châu Mục, có lẽ dễ dàng hơn một chút.

- Ngươi nói Lưu Tuần và Lưu Vĩ?

Tư Mã Ý gật gật đầu:
- Đúng là hai huynh đệ này, Lưu Chương đến nay chưa lập thế tử, nguyên nhân chính là hai huynh đệ bất hòa, âm thầm đọ sức tranh giành vị.

- Xem ra lại là một Viên Thiệu thứ hai!

Lưu Cảnh mỉm cười, hắn gật gật đầu lại nói:
- Hôm nay Trọng Đạt nói rất nhiều, đầu ta hơi hỗn loạn, để cho ta suy nghĩ một chút, việc này có thể bàn bạc kỹ hơn.

Trong lòng Tư Mã Ý vui vẻ, liền không hề nói việc Ba Thục, gã thoải mái cười cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, Châu Mục tính toán lợi dụng cơ hội lần này đuổi thế lực Lưu Bị ra khỏi Ba Thục.

- Trọng Đạt đoán không tệ, nếu không ta mang ba vạn quân đội đến tiếp viện, không phải có vẻ rất dư thừa sao?

Hai người nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả

Tuy rằng huyện Tỷ Quy giáp Trường Giang, nhưng nó cách bến tàu thị trấn hai dặm, từ Ba Thục đi, Tỷ Quy qua trạm Trường Giang thứ nhất, bến tàu cực kỳ trọng yếu.

Bến tàu Tỷ Quy không chỉ là vùng đất quân sự trọng yếu, cũng là chỗ tập trung thương mại, người buôn bán phồn thịnh tạo thành một cái trấn nhỏ, tên là trấn Bình An, bến tàu cũng liền gọi là bến tàu Bình An.

Trấn Bình An là một trấn nhỏ, hai bên đường đủ các loại cửa hàng và kho hàng, cửa hàng dày đặc, kinh doanh thịnh vượng, nhưng bởi vì quân Kinh Châu và quân Lưu Bị tranh đoạt Tỷ Quy, khiến trấn Bình An gặp tai hoạ ngập đầu.

Ở phía nam trấn Bình An, chỗ giáp bến tàu xây dựng một tòa thành chắc chắn, tòa thành dùng đá lớn để xây, chu vi ước ba dặm, nhiều nhất có thể đóng quân năm trăm người.

Tòa thành cao ba trượng, xây dựng cải tạo ở chỗ cao, từ chỗ trũng ở trấn Bình An nhìn lại, nó như một tòa thành đứng sừng sững ở giữa không trung, mắt nhìn xuống bến tàu và người chèo thuyền.

Mà tòa thành Bảo này là tiêu điểm song phương tranh đoạt.

Chiến tranh đã ba ngày, hơn một trăm gian phòng và cửa hàng trấn Bình An đã bị lửa lớn đốt thành đất trống, ở trong thành chất đầy thi thể, máu tươi rót xuống chỗ trũng thành ao nước, ở trấn Bình An vào lúc này có thể tùy ý thấy được thi thể bị đốt trọi.

Mặc dù quân Lưu Bị ở trấn Tỷ Quy chỉ có ba nghìn quân đội, nhưng bọn họ dựa vào thành vững chắc, một lần một lần đánh lùi tiến công của quân Kinh Châu, quân Kinh Châu đã giết đỏ cả mắt, hơn một ngàn người bỏ mình, nhưng Bình An Bảo thành Tỷ Quy vẫn không thể đánh hạ.

Quân Kinh Châu lấy huyện Tín Lăng làm căn cơ, ra nhập hơn ngàn người phản công Tỷ Quy, sau lần đầu tiên tiến công thất lợi, Lý Nghiêm lập tức điều chỉnh sách lược tiến công, tạm thời đình chỉ tiến công huyện Tỷ Quy, tập trung binh lực tấn công Bình An Bảo, giành được Bình An Bảo là có thể cắt đứt con đường viện trợ từ Trường Giang của quân Lưu Bị.

Lý Nghiêm chia hai đường, Đô úy Hoắc Tuấn dẫn ba nghìn người đánh nghi binh huyện Tỷ Quy, Lý Nghiêm thì tự mình suất lĩnh hơn bốn ngàn quân đội tấn công mạnh Bình An Bảo.

Lý Nghiêm đã hai ngày không ngủ, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu, áy náy không làm tròn bổn phận giống như một tòa núi lớn đè ở trong lòng y.

Tạo thành cục diện bị động như thế, là sơ sẩy của y, nơi hiểm yếu Trường Giang và quân đội Lưu Bị nhất quán che mắt y, y nằm mơ cũng không nghĩ ra, quân đội Lưu Bị đã ở trong huyện thành Công An tạo ra được năm mươi thuyền đò, đúng là năm mươi thuyền đò này đã tạo thành cục diện nghiêm trọng ngày hôm nay.

Trong lòng Lý Nghiêm rất rõ ràng, nếu viện quân Lưu Bị đã đến trước không giành được thành Tỷ Quy hoặc là Bình An Bảo, toàn bộ chiến lược Ba Thục đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Lúc này, một tên binh lính chạy tới, cao giọng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm Thái Thú, Châu Mục suất lĩnh ba vạn viện quân đã qua huyện Tây Lăng, đang đi về chỗ chúng ta, chậm nhất ngày mai là đến huyện Tỷ Quy.

Tin tức này khiến Lý Nghiêm vừa vui vừa lo, vui mừng là viện quân của mình rốt cục đã đến, nhưng lo y nên khai báo với Châu Mục như thế nào?

Bất kể như thế nào? Y nhất định phải giành được Bình An Bảo trước khi Châu Mục đến, nghĩ vậy, lòng Lý Nghiêm càng thêm nóng như lửa đốt, y cao giọng lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, người đầu tiên xông vào Bình An Bảo, tiền thưởng ngàn lượng.


----------oOo----------




Các bạn có thể qua đây để đọc truyện: , and like this.Cả nguồn sống bỗng thu bé lại vừa bằng 1 Vim VimĐại BossĐược thích:90,425CreditsBinh Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 4: Phá Cục
Chương 483: Dùng trí đổi lấy Bình An Bảo.

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn truyện: metruyen.com
(¯''•.¸(¯''•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•''¯)¸.•''¯) ​




Bởi vì địa hình hạn chế, Kinh Châu chỉ có thể một lần cho hai ngàn người vào tấn công Bình An Bảo, phân chia ba phương hướng tiến công đông, trung, tây, mà trong tòa thành có năm trăm quân coi giữ chia làm ba tuyến phòng ngự, bọn họ từtrên cao nhìn xuống, chiếm hết lợi thế, khiến quân Kinh Châu chết thê thảm và nghiêm trọng, lại khó có thể đánh hạ Bảo kiên định này.


Tướng lĩnh phụ trách tiến công tuyến tây quân Kinh Châu là một gã quân hầu, tên là Triệu Tiềm, bọn họ ra nhập nhóm thứ ba của quân Kinh Châu, hai ngàn binh lính lúc trước đã bỏ mình hơn nửa, lúc này đây Lý Nghiêm hạ tử lệnh, đánh hạ tòa thành được trọng thưởng, không đánh hạ được tòa thành chém tất cả, việc này khiến trên vai quân hầu Triệu Tiềm đeo áp lực rất lớn.

Ở phía sau một cửa hàng bị thiêu hủy, Triệu Tiềm triệu tập năm tên đồn trưởng thảo luận đối sách, một gã đồn trưởng tức giận nói:
- Dễ dàng đánh hạ tòa thành nhất là mặt đông, chúng ta bên này khó đánh nhất, đến mặt đông cũng không tấn công được, sao để cho chúng ta đánh phía tây chứ?

- Thối lắm!

Triệu Tiềm nổi giận mắng:
- Ngươi đi nói với Thái Thú, đừng ở trước mặt ta nói những thứ vô dụng này, trước hừng đông ngày mai không giành được tòa thành, đầu lão tử rơi xuống đất, các ngươi cũng đừng hòng sống sót!

Tất cả mọi người đã trầm mặc, lúc này, một gã đồn trưởng dáng người nhỏ gầy nói:
- Ta nghĩ, chúng ta có thể thử một lần từ phía nam.

- Nhưng phía nam tựa vách núi, đến nơi sống yên ổn cũng không có, thử như thế nào?
Một gã đồn trưởng khác lập tức phản đối nói.

- Cũng bởi vì ít khả năng tiến công, cho nên phía nam mới không có quân coi giữ, kỳ thật tòa thành cao lớn chắc chắn không phải là vấn đề, mấu chốt là quân coi giữ quá mãnh liệt.

- Đừng nghĩ nữa, phía nam căn bản không có khả năng, leo lên như thế nào? Bị phát hiện rồi, chỉ cần một tảng đá cũng đập chết toàn bộ.

Mọi người đều phản đối, Triệu Tiềm cũng hiểu được rất không có khả năng, nhưng trừ việc đó ra, y lại không có kế khả thi, y liền hỏi phương án đồn trưởng nói:
- Ngươi cảm thấy leo lên được không?

- Ty chức lớn lên ở trong núi, từ nhỏ đi theo phụ thân hái thuốc, so với việc trèo qua vách núi, ta chỉ cần dẫn năm huynh đệ, trà trộn vào giờ làm việc trong Bảo.

Triệu Tiềm ngẫm nghĩ một chút, cho dù mấy người bọn họ chết cũng không sao cả, rốt cục y đáp ứng:
- Nếu như có thể thành công, ta đem tiền thưởng chia cho ngươi một nửa, mặt khác, ta sẽ tiến công từ phía trước, phối hợp hành động với các ngươi.

Bình An Bảo tựa vào vách núi cao vài chục trượng, dưới vách núi đó là sông Trường Giang cuồn cuộn, mặc dù tòa thành và vách núi có một khe hở, nhưng vây quanh tòa thành phía sau lưng, gần như là không thể nào, chỉ có thể đi thuyền xuống dưới vách núi, lại dọc theo vách núi leo lên phía trước.

Đồn trưởng chấp hành nhiệm vụ này tên là Nhậm Bình, là người quận Nam, từ nhỏ lớn lên ở trong vùng núi, đời đời đều lấy hái thuốc mà sống, Nhậm Bình cũng từ sáu tuổi liền đi theo phụ thân lên núi hái thuốc, mười tám tuổi gia nhập quân quận Nam, đến nay đã bảy năm, mệt công thăng làm đồn trưởng.

Nhậm Bình trực thuộc quân đội của Lưu Bị, năm ngoái đi theo Vương Uy đánh lén Tương Dương bị quân Giang Hạ bắt được, chính thức theo đại quân Giang Hạ của Lưu Cảnh.

Vóc dáng Nhậm Bình gầy nhỏ, cơ hội lập công cũng không nhiều, còn lần này y biết cơ hội của mình đã tới, mặc dù y cũng biết chuyện này phiêu lưu thật lớn, nhưng dục vọng thăng quan phát tài thúc đẩy y tình nguyện mạo hiểm.

Từ trong năm trăm binh lính y chọn ra năm tên dũng sĩ đi theo mình, năm người này đều thân thủ nhanh nhẹn, cực trèo lên dễ dàng.

Đêm nay vận khí của bọn họ không tệ, ráng hồng dầy đặc, trăng sao che đậy, trên bầu trời một mảnh tối đen, ngoài vài bước không thấy bóng dáng, là cơ hội tốt thừa dịp ban đêm đánh lén, dưới sự yểm hộ của bóng đêm, Nhậm Bình suất lĩnh năm tên thủ hạ đi thuyền xuống vách núi, tay không trèo lên núi.

Tuy rằng vách núi dốc đứng, nhưng dây dài dai mạnh, khiến cho bọn họ trèo lên vô cùng thuận lợi, không đến nửa canh giờ, bọn họ liền bám lên vách đá, phía sau lưng dính sát vào nhau dựa vào tòa thành, đứng ở một khe hở, lại không dễ dàng leo lên hướng về phía trước.

Tòa thành được xây bằng tảng đá lớn, giữa tảng đá lớn kín kẽ, không hề dễ dàng leo lên hướng về phía trước, nhưng đối với Nhậm Bình bọn họ mà nói, leo lên cũng không khó, khó khăn là không thể bị quân địch phát hiện, bọn họ không có vội vã động thủ, mà đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội

Lý Nghiêm cũng tự mình đến dưới Bình An Bảo, y vừa mới nhận được tin tức của huyện Tín Lăng, thám báo bờ bên kia phát hiện hơn một vạn quân đội Lưu Bị đang ở bờ bên kia bến tàu tập kết, trời sáng chuẩn bị vượt sông.

Việc này khiến trong lòng Lý Nghiêm vô cùng khẩn trương, hiện tại y đã không lo lắng trình báo với Lưu Cảnh như thế nào, mà là một khi quân Lưu Bị vượt sông thành công, chiến lược giành Ba Thục của bọn họ sẽ bị đả kích nặng nề, thậm chí chỉ cần Lưu Bị trấn giữ ở thành Tỷ Quy, liền có thể thong dong nhập Thục, mà bọn họ lại bất lực.

Chỉ có giành được Bình An Bảo, bọn họ mới có thể đánh úp quân Lưu Bị vượt sông, lúc này Lý Nghiêm cũng biết tình báo của sáu gã dũng sĩ đang trèo lên thành, y tính đi tính lại canh giờ, có thể tiến công, lúc này y hạ lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ tiến công tòa thành!

- Đông! Đông! Đông!
Tiếng trống quân Kinh Châu nổ lớn, hơn hai ngàn binh lính từ ba mặt Bình An Bảo phát động tiến công, tiếng kêu rung trời, đám người chạy như dòng nước lớn, tên như mưa, che trời phủ đất bắn về phía đầu thành.

Toàn bộ năm trăm quân coi giữ trên đầu thành phòng ngự, từng tảng đá lớn ném xuống dưới thành, tảng đá lớn quay cuồng, lăn vào trong đám người, nháy mắt đập lật ra bảy tám người, để thang lên thành, lập tức bị đầu thành đẩy xuống, cây thang dài trở mình về phía sau, mười mấy tên binh lính trên thang phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Quân Lưu Bị từ trên cao nhìn xuống, dùng tên bắn, dùng tảng đá, lăn cây đập, phản kích sắc bén, khiến quân Kinh Châu tiến công chết thê thảm và nghiêm trọng, nhưng Lý Nghiêm cũng không cho binh lính lui ra, y không ngừng hạ lệnh tiếp tục tăng binh, bất cứ giá nào liều mạng công thành.

Sáu gã dùng sĩ ở tòa thành phía nam chờ đợi cơ hội này, quân Kinh Châu công thành linh hoạt, sắc bén, khiến phía nam đã không có quân coi giữ, chỉ còn lại có hai gã trạm gác, hơn nữa lực chú ý của bọn họ đều bỏ vào chiến đấu phía trước, không chú ý tới khác thường phía sau.

Nhậm Bình kinh nghiệm phong phú, từ nhỏ y đã biết chế tác công cụ leo lên vách núi, bọn họ chậm rãi dựng thẳng ba cây gậy trúc cao vài trượng, phía trước cây gậy trúc trang bị móc sắt, lớn móc lên đầu thành, sáu người chia làm ba tổ, nhanh chóng dọc theo cây gậy trúc leo lên phía trước.

Nhậm Bình đặt cái thứ nhất lên đầu thành, y dùng tay vịn lỗ hở, chậm rãi nhìn, quả nhiên phía nam không có binh lính tuần tra, chỉ có hai gã lính gác đứng ở hai bên, bọn họ đang hết sức chăm chú nhìn chiến đấu phía trước, căn bản không ý thức được nguy hiểm phía sau.

Một gã thủ hạ khác cũng lên đầu thành, hai người gật gật đầu, từ sau lưng gỡ nỏ quân xuống, một cánh tay cầm nỏ, nhắm ngay hai gã lính gác, đầu mũi tên bọn họ có kịch độc, kiến huyết phong hầu, hai người gần như đồng thời bóp đao treo, chỉ nghe 'Tạch...! Tạch...!' hai tiếng, hai mũi tên như thiểm điện bắn về phía lính gác.

Hai gã lính gác phát ra một tiếng kêu trầm đục, liền ngã xuống đất. Nhậm Bình mừng rỡ, nhảy lên đầu thành, một tên binh lính khác cũng cùng y nhảy lên thành, hai người phân công nhau hành động, đem hai thi thể bỏ xuống Trường Giang, bốn người còn lại đều như ý lên đầu thành, sáu người đều mặc quân phục quân Lưu Bị, nhanh chóng chạt đến đầu thành phía trước.

Lúc này chiến đấu phia trước đã vô cùng kịch liệt, mặc dù quân Kinh Châu đã tử thương mấy trăm người, nhưng bọn họ cũng đột phá được trận lăn đá lớn của quân địch, hơn mười cái thang đáp lên đầu thành, quân sĩ Kinh Châu chấp lá chắn cầm đao bám lên thành, cùng quân coi giữ trên đầu thành kịch liệt giao chiến.

Nhậm Bình dẫn dắt năm tên thủ hạ, lẫn vào trong quân, trong hỗn loạn, không ai chú ý bọn họ không giống bình thường, ở trên thành phía trước, Nhậm Bình và cấp trên của y thảo luận tốt sách lược ứng đối.

Y suất lĩnh năm tên thủ hạ vọt tới góc Tây Bắc, nơi này là một góc chết, rất ít người tiến công lên góc độ này, chỉ cần mấy người có thể bảo vệ nơi hẻo lánh này.

Nơi này cũng không có cây thang tiến công, sáu người bọn họ giữ được nơi hẻo lánh này, Nhậm Bình từ đầu thành ném một cây cây đuốc xuống dưới.

Cây đuốc trên không trung tạo thành một đường cong, rơi xuống trong binh lính Kinh Châu b dưới thành, đây là một tín hiệu, dưới thành Triệu Tiềm chờ đợi nhìn thấy cây đuốc rơi xuống, y mừng rỡ trong lòng, lập tức bẩm báo Lý Nghiêm:
- Bẩm báo Thái Thú, huynh đệ của chúng ta chiếm được rồi.

Trong lòng Lý Nghiêm cũng sinh ra một đường hy vọng, y gật gật đầu:
- Giờ phải trông vào các ngươi rồi!

Triệu Tiềm vung tay lên:
- Theo ta lên!

Y mang theo hơn một trăm người khiêng cây thang phóng tới nơi hẻo lánh hướng tây bắc, cây thang đáp lên đầu thành, tay Triệu Tiềm cầm khiên lớn và trường mâu dẫn đầu đi đến đầu thành, lúc này, một gã Nha tướng thấy cái cái thang công thành, quát to:
- Bảo vệ góc Tây Bắc!

Nhậm Bình lên tiếng trả lời hô lớn:
- Các huynh đệ bảo vệ, tuyệt không để quân địch lên thành một bước!

Sáu người bọn họ đóng kín tất cả góc độ, ngăn mười mấy người đến trợ giúp ở phía sau, sáu trường mâu phong tỏa ở miệng trèo lên thành, lăn cây và tảng đá lớn ném xuống phía dưới vô ích, cái nĩa xiên thép đẩy cây thang ra ngoài cũng vô dụng, chỉ dùng trường mâu không có chút ý nghĩa nào đâm cây thang.

Loại thái độ bị động phòng thủ khiến chủ tướng đầu thành giận tím mặt, mắng to:
- Mấy tên ngu xuẩn góc Tây Bắc, bảo bọn họ cút ngay!

Hơn mười người quân binh chấp côn chạy tới, đánh xuống, binh lính phía sau thấy bọn họ phòng thủ bất lực, cũng đều bài trừ, ý đồ đẩy bọn họ ra, lúc này, hai tên lính mang một đầu gỗ trăm cân chen lên trước, chuẩn bị đem đầu gỗ ném xuống phía dưới.

Tình thế vô cùng nguy cấp, Nhậm Bình bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
- Động thủ!

Sáu người đồng thời quay giáo, dùng trường mâu chiến đao đánh tới quân coi giữ, trường mâu đâm xuyên qua đầu gỗ vào lưng binh sĩ phía sau, đâm hai người này trở mình trên mặt đất, quân coi giữ còn lại bị giết chết bốn năm người, sợ tới mức mọi người đều lui về phía sau, đột nhiên có biến cố khiến đầu thành đại loạn.

Nha tướng cầm đầu chấn động, y lập tức ý thức được cái gì, khàn giọng rống to:
- Mau giết bọn họ!

Mười mấy tên binh lính vung mâu nhằm về sáu người, sáu người khiên lớn liều chết chống cự, ở nơi này đúng lúc ngàn dây treo sợi tóc, quân hầu Triệu Tiềm nhảy lên thành, trường mâu đâm tới quân địch, đâm một gã Thập trưởng trở mình.

Phía sau binh lính liên tiếp xông lên đầu thành, chắc chắn tòa thành rốt cục bị xé mở một phòng tuyến, từ hơn mười người gia tăng đến trăm người, từ một cái thang công thành tăng lên đến hơn mười cái thang đi lên đầu thành, binh lính lên đầu thành ngày càng nhiều.

Sau nửa canh giờ dùng sắt thô đúc mở cửa tòa thành, binh lính như hồng thủy Kinh Châu vọt vào trong tòa thành, cờ lớn quân Kinh Châu bay cao ở đầu thành, Bình An Bảo bị chiếm đóng rồi, rốt cục quân Kinh Châu đã khống chế bến tàu.

Tuy rằng quân Kinh Châu không đánh hạ huyện Tỷ Quy, nhưng bọn họ lại phá được Bình An Bảo chiếm lĩnh bến tàu, cùng sử dụng túi bùn xây dựng công sự, cũng cho ba nghìn binh lính dùng cung nỏ phòng ngự quân đổ bộ Lưu Bị.

Hơn nữa Bình An Kiên Bảo giáp bến tàu, trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng đả kích con thuyền cập bờ, việc này lại một lần nữa cắt đứt liên hệ của quân Lưu Bị và Di Lăng, khiến quân Lưu Bị không thể tấn công Ba Đông quy mô lớn, thế cục nguy cấp thoáng xoay chuyển.


----------oOo----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh#lam