Chương 449: Lỗ Túc đi sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tin tức Châu trị của Kinh Châu phải dời đến Tương Dương lan truyền nhanh chóng, ở bên trong thành Vũ Xương lập tức trở nên ồn ào huyên náo, biểu hiện rõ ràng nhất đó chính là giá đất của Vũ Xương đã có biến hóa lớn.

Rất nhiều quan lại quyền quý đều bắt đầu bán nhà, khiến cho đất ở Vũ Xương vốn có tiền cũng không mua được, thế mà trong hai ngày nay giá đất liền giảm đi một nửa, nguyên bản phải trăm lượng hoàng kim mới có thể mua được một tòa nhà hai mẫu ruộng hiện tại đã rớt giá thê thảm, ba mươi lượng hoàng kim đã có thể mua được.

Quan trọng hơn là ra giá mà không ai mua, mà người muốn mua thì lại muốn giá giảm chút nữa mới mua. Số người cần bán nhà ở trong thành Vũ Xương đã có hơn ngàn hộ, cung tăng mà cầu giảm, làm sao bán được, giá đất giảm mạnh khiến cho người trong thành thần hồn nát thần tính, lòng người bàng hoàng.

Tuy nhiên thị trường cũng không hề ngay lập tức tiêu điều, rất nhiều cửa hàng gặp tình cảnh khó khăn nhưng tình cảnh tiểu nhị thất nghiệp cũng không có xuất hiện. Tuy số thương nhân ở Phàn Thành tới đây đều muốn trở về chốn cũ, thế nhưng muốn buông tha cho thành Vũ Xương này thì còn rất nhiều thương nhân phải xem chừng, mà vấn đề mấu chốt trong đó là thái độ của Đào gia.

Mấy năm này được quan phủ cổ vũ và dẫn đường, việc buôn bán ở Giang Hạ đã chiếm được con đường thuận lợi để phát triển, so với năm năm trước, bất kể quy mô, số lượng tài sử của thương nhân đều gia tăng gấp mấy lần.


Mặc dù trong thành đã tạo thành một hội thương nhân do hơn mười nhà đóng góp vốn liếng thế nhưng Đào gia vẫn chễm chệ ở ngôi đầu, cho dù là vốn liếnh hay qui mô cũng không có ai có thể động chạm, nhất là từ khi Đào gia thiết lập được mối quan hệ với Lưu Cảnh thì, toàn bộ thương giới ở Kinh Châu gần như là của Đào gia, họ lên như diều gặp gió.

Có thể nói, chỉ cần Đào gia bắt đầu bán đi các cửa hàng ở Vũ Xương thì giới thương nhân sẽ gặp đại họa, buôn bán sẽ sụp đổ, thành Vũ Xương sẽ trở nên tiêu điều, mà Vũ Xương là trái tim của Giang Hạ, Vũ Xương tiêu điều làm cho toàn bộ Giang Hạ lâm vào tình trạng suy sụp.

Đây là cục diện rút dây động rừng.

Giữa trưa, trong tửu quán ở phía Đông của thành Vũ Xương bỗng náo nhiệt vang trời, ở chỗ này việc kinh doanh vẫn sôi nổi như cũ. Tửu quán này là cửa hàng tập trung đông khách nhân, luận quy mô ở thành Vũ Xương cũng là số một số hai, là sản nghiệp của Tô gia, đồng thời cũng là chợ tin tức ở phía đông.

Mấy ngày nay, trong tửu quán mỗi ngày đều chật ních thương nhân đến uống rượu ăn cơm, mà quan trọng hơn là đến đây để tìm hiểu tin tức.

Ở bên trong một phòng trên tầng ba tửu quán đầy bặt trên trăm bàn rượu lớn, mỗi bàn lớn đều chật ních khách uống rượu, nhân số so với trước gia tăng gấp đôi, mấy chục loại danh tửu và thức ăn cứ đua nhau để lên bàn, chân tiểu nhị đi gần như không chạm đất.

Bận rộn nhất cũng là chưởng quầy, y từ lầu một đi đến lầu ba, gần như mỗi một bàn rượu khách nhân đều phải giữ chặt y hỏi vài câu, tìm hiểu tin tức, y cười đến quai hàm đau nhức.

Lúc này, một người trung niên nam tử mang theo vài tên tùy tùng lên lầu hai, người đàn ông trung niên sắc mặt hơi vàng, dưới hàm để một chòm râu dài một thước, cử chỉ thong dong, khí chất cao nhã, càng lộ vẻ trác tuyệt không tầm thường, người này chính là Giang Đông sứ giả Lỗ Túc vừa đến Vũ Xương.

Lỗ Túc cũng không làm kinh động quan phủ vùng Giang Hạ, ông ta muốn đến đây kiểm tra trước, lúc nãy ông đã tìm được mật thám của Giang Đông xếp vào ở Vũ Xương cũng đã được biết một ít tình huống.

Lưu Cảnh đi Tương Dương vẫn chưa về, hơn nữa nghe nói Lưu Cảnh và Tào Tháo đã đạt thành hiệp nghị giải hòa chuẩn bị dời châu trị về Tương Dương.

Tin tức này khiến Lỗ Túc vừa lo vừa vui, lo là Tào Tháo và Kinh Châu giải hòa, nhưng không đàm phán với Giang Đông, liệu có chuyện hắn tập trung binh lực để năm sau tấn công Giang Đông hay không?

Còn cốt yếu nhất chính là từ sau khi hòa giải Lưu Cảnh không hề Bắc thượng tấn công Nam Dương, Tào Tháo cũng đã không có nỗi lo về sau, đối với uy hiếp của Giang Đông ngày càng lớn, điều này khiến Lỗ Túc cực kỳ sầu lo, quân Giang Hạ còn có thể ở thời khắc mấu chốt trợ giúp Giang Đông sao?

Nhưng về phương diện khác, việc dời châu trị Kinh Châu về phía Tây cũng có nghĩa là chiến lược phát triển của Kinh Châu đã hoàn toàn chuyển đến hướng tây, không hề uy hiếp Giang Đông, đây cũng là chuyện làm Lỗ Túc bớt đi lo lắng.

Lúc này, một gã tửu bảo tiến lên hô:
- Vị khách kia đến thật đúng lúc, hiện đang còn một bàn trống, xin mời đi theo ta.

Lỗ Túc gật gật đầu, đi theo gã tới một bàn trống, bảo tùy tùng ngồi xuống, lại gọi đến mười mấy món thức ăn, ba bầy rượu, tửu bảo vội vàng trở về chuẩn bị rượu và thức ăn cho ông ta.

Lỗ Túc vừa uống trà vừa suy nghĩ, lần này ông làm như thế nào đàm phán, Lưu Cảnh có còn tiếp kiên trì lập trường cứng rắn, mạnh mẽ nữa hay không?


Nghĩ đến lần trước Giang Hạ đưa ra bốn điều kiện hà khắc, Lỗ Túc không khỏi thở dài, một lần quyết sách sai lầm, đưa tới hậu quả nghiêm trọng như thế, Ngô hầu cũng chuẩn bị không kịp!

Lúc này, vài tên tửu bảo đưa rượu và thức ăn lên cho ông, mọi người cùng động đũa. Lỗ Túc uống vào vài chén rượu, bỏ chuyện giảng hòa sang một bên, ông lại đánh giá một chút tửu quán, phát hiện ở quán rượu này rất nhiều người đều đã cơm nước xong, lại không chịu rời đi, khiến Lỗ Túc có chút khó hiểu, điều này là vì sao?

Đúng lúc này, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, chưởng quầy béo mập bước nhanh lên lầu hai, phía sau đi theo một nhóm khách uống rượu, khách uống rượu ở trên lầu ba cũng chạy xuống tầng hai, trong đại sảnh tầng hai bỗng vang lên một tràng vỗ tay.

Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hoá ra tất cả mọi người đều chờ đợi chưởng quầy, đoán chừng là có cái gì trọng yếu tin tức, ngay cả Lỗ Túc cũng hiếu kỳ phải vểnh tai lên nghe.

Hôm nay chưởng quầy béo có vài phần lo lắng, y có trọng yếu tin tức phải tuyên bố. Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, tên chưởng quầy béo cười nói:
- Mọi người im lặng, hãy nghe ta nói vài câu.

Mọi người dần dần an tĩnh lại, còn có mấy người ở xì xào bàn tán, tên chưởng quầy béo lại nói:
- Đúng là tin tức mà mọi người quan tâm, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.

Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, khách tới uống rượu ở lầu trên lầu dưới đã chắn đầy đầu bậc thang, có người hô to:
- Chưởng quầy, nói lớn một chút, chúng tôi nghe không thấy!

Chưởng quầy lập tức nói với giọng lớn hơn:
- Ngày hôm qua ta đi Tô phủ báo sổ sách, gặp Đại lão gia, hắn nói cho một ít tin tức.

Đại lão gia mà tên chưởng quầy béo nhắc tới chính là người sắp đảm nhiệm Thái Thú Giang Hạ Tô Phi, tất cả mọi người đều biết, mấy trăm ánh mắt chăm chú nhìn chưởng quầy, rất nhiều người thở mạnh cũng không dám, sợ là chỉ cần thở ra một ngụm sẽ nghe lầm tin tức trọng yếu đó.

Chưởng quầy mập cười tiếp tục nói:
- Đại lão gia nói cho ta biết, Kinh Châu sắp đạt thành hiệp nghị với Giang Đông, phía Giang Đông sẽ hủy bỏ hết thảy các mậu dịch, bao gồm cả việc hủy bỏ cấm trên sông và cấm biển, mọi người có thể đi Ngô Quận và quận Hội Kê buôn bán, thậm chí còn có thể ngồi thuyền biển đi phương bắc, nói như vậy nghĩa là thành Vũ Xương chúng ta vẫn là đại thành đệ nhất về việc buôn bán.

Trong tửu quán lập tức nổ tung, mười mấy năm qua, việc buôn bán giữa Kinh Châu và Giang Đông chỉ có thể ở dọc tuyến đường sông Trường Giang, cho dù là Đào gia có căn cứ ở Đông Ngô, nhưng kho hàng vẫn phải xây dựng cải tạo ở ven bờ Trường Giang.

Giang Đông chưa bao giờ cho thuyền của Kinh Châu tiến vào nội hà đồng thời cũng không cho thuyền rời bến khỏi đất Giang Đông, cái này kêu là cấm trong sông và cấm biển.

Mỗi vị thương nhân đều biết được ý nghĩa của tin tức này, đó là bọn họ không cần phải chịu đựng lần bóc lột lần thứ hai của Giang Đông, có thể trực tiếp xâm nhập các quận huyện Giang Đông mua bán hàng hóa, kiếm thêm mấy phần lợi ích nữa. Đám thương nhân đang đứng trong đại sảnh vô cùng hưng phấn, lập tức trở nên ầm ĩ.

Lông mày Lỗ Túc chau lại, trong lòng của ông vô cùng khiếp sợ, ông không nghĩ tới ở tửu quán sẽ nghe được tin tức này, buông tha mậu dịch vốn là một trong bốn điều kiện của Lưu Cảnh nhưng lúc ấy cũng không nói gì đến chi tiết, không ngờ là khiến Giang Đông buông tha nội hà và cấm biển.

Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Giang Hạ đã chuẩn bị cho cuộc đàm phán với Giang Đông, đây là một tin tức tốt, nhưng gỡ bỏ cấm sông và cấm biển là điều kiện rất hà khắc. Người Giang Hạ chắc chắn sẽ không hoan nghênh chút nào, nếu gỡ cấm sông, chẳng phải nền kinh tế của Giang Đông sẽ hoàn toàn bị chèn ép sao?

Tin tức này có đúng hay không? Lỗ Túc hơi ngồi không yên, ông nhất định phải làm rõ ràng chuyện này, lập tức quay sang người bên cạnh nói nhỏ vài câu, để tên chưởng quầy tới gặp mình, nói xong liền quay người rời khỏi bàn.

Lúc này chưởng quầy béo lại nói:
- Còn có tin tức quan hệ với Đào gia!

Trong đại sảnh lại trở nên yên tĩnh, Đào gia là ngọn đèn chỉ hướng cho toàn thương gia ở Kinh Châu, nhất cử nhất động của họ đều khiến người người nhà nhà thương nhân đều quan tâm, huống chi tại thời điểm mẫn cảm này. Thái độ của Đào gia sẽ trực tiếp quyết định sự phồn vinh của thành Vũ Xương.

- Chưởng quầy nói mau! đừng có nhấn nhá nữa.
Có người cấp bách khó nhịn nổi hô lớn.

Tên chưởng quầy béo lúc này mới dương dương đắc ý
nói:

- Tin tức mới nhất là, Đào gia ngày hôm qua đã mua lại toàn bộ mảnh đất trống ở trên tuyết đường sông vận chuyển lương thực, nghe nói là chuẩn bị xây dựng kho hàng cho thuê, tin tức này tuyệt đối là thật, ta lấy hai mươi năm danh dự cam đoan.

Tin tức này lập tức khiến giới thương nhân trong tửu quán lại bùng nổ lần nữa, tiếng hoan hô vang vọng tửu quán, Đào gia đã không đi, còn tiếp tục mua đất, tất cả mọi người đều tin tưởng lời chưởng quầy nói hẳn là thật sự.

Rất nhiều thương nhân khôn khéo lập tức chạy vội xuống lầu, bọn họ phải tranh thủ khi tin tức này chưa truyền ra ngoài, mua một ít mảnh đất với giá thấp.

Các thương nhân đều rời đi, mỗi người đều cảm thấy phải làm chút gì đó, không thể ở trong này tiếp tục tán nhảm nữa. Lúc này, người của Lỗ Túc đem chưởng quầy mời đi qua:

- Lão gia nhà ta có chuyện thỉnh giáo chưởng quầy.

Ánh mắt chưởng quầy rất sắc, y cũng nhìn ra Lỗ Túc không phải là người bình thường, hẳn là một vị quan lại có địa vị, y vội vàng hành lễ nói:
- Quý khách có chuyện gì cứ việc hỏi, tiểu nhân biết sẽ đáp.

Lỗ Túc gật gật đầu hỏi:
- Ta hỏi ngươi trước một chút, Đại lão gia nhà ngươi là ai?

- Là Tô Thái Thú quận An Lục, sắp đảm nhiệm Giang Hạ Thái Thú.

Lỗ Túc giờ mới hiểu được, hóa ra là Tô Phi, ông sớm đã biết được tin này, chẳng trách. Lỗ Túc lại cười hỏi:
- Việc quan trọng là, việc Giang Đông gỡ bỏ cấm sông, theo ta được biết, Giang Đông và Giang Hạ còn chưa có bắt đầu đàm phán, như vậy dựa vào đâu mà nói Giang Đông đã gỡ bỏ cấm sông?

Chưởng quầy cười khổ một tiếng nói:
- Cụ thể tiểu nhân cũng không hiểu, nhưng chuyện này đúng là ta nghe gia Đại lão gia nói, hắn nói đây là một trong ba điều kiện của Giang Hạ, Giang Đông không đáp ứng cũng phải đáp ứng.

Trong lòng Lỗ Túc vừa động, liền vội vàng hỏi:
- Ba điều kiện là gì?

Chưởng quầy sợ vội vàng lắc đầu:
- Tiểu nhân không biết!

Lỗ Túc trầm tư một lát, lấy địa vị của Tô Phi, y tất nhiên là người biết chuyện lúc trước Lưu Cảnh đưa ra bốn điều kiện, hiện tại lại biến thành ba điều kiện, tất nhiên là có một mục phải hủy bỏ, nếu không tính mậu dịch, thì phải là bồi thường lương thực, con tin, hoặc là hạn chế chiến thuyền, nhưng cái nào sẽ hủy bỏ đây? Phỏng chừng khả năng lớn nhất là con tin.

Đúng lúc này, có người hô:
- Châu Mục đã trở lại!

Mọi người đều đứng dậy xúm lại ở phía trước cửa sổ, Lỗ Túc cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bờ sông gần tửu quán này, chỉ thấy một đội thuyền có hơn ba mươi chiến thuyền chậm rãi tiến đến cửa biển.

Trên thuyền nhỏ đứng đầy binh lính, ở giữa là một con thuyền chở khách chở đầy đá, đầu thuyền cắm một quân kỳ mặt cờ có khảm giấy mạ vàng, trên đó có đề một chữ 'Sở' cực lớn, Lưu Cảnh được phong làm Sở hầu, đây chính là quân kỳ của hắn.

Ở hai bên bờ sông đã đứng đầy thương nhân và dân chúng bình thường, hàng người chạy dài vài dặm. Khi bọn họ thấy thuyền lớn của Châu Mục đi tới thì tiếng hoan hô vang trời nổi dậy, từ trong thuyền đi ra một người, đúng là Kinh Châu Mục Lưu Cảnh.

Hắn ôm quyền chào dân chúng và thương nhân, cao giọng cười nói:
- Mời các vị thương gia yên tâm ở Vũ Xương kinh doanh, Vũ Xương về sau vẫn là trọng địa thương mại của Kinh Châu. Kinh Châu là vùng đất trung tâm của Giang Đông, Phàn Thành và Vũ Xương, từ đây lại có thể thông tới Giang Lăng, Ba Thục, vì thế sẽ dễ dàng thực hiện mậu dịch. Chúc mọi người nhanh chóng phát tài, thuế nộp cho triều đình càng ngày càng tăng.


Tin tức Châu Mục giáp mặt hứa hẹn nhanh chóng truyền ra, mấy ngàn thương nhân ở hai bên bờ sông lập tức vui vẻ, nhất thời tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, Lưu Cảnh không khỏi mỉm cười.

Hắn nghe Đào Thắng nói, nhân tâm ở Vũ Xương bất ổn, các vị thương nhân bàng hoàng cho nên hắn mượn đường sông để vận chuyển lương thực vào thành, trấn an thương gia, chỉ cần việc buôn bán của Vũ Xương phồn vinh như trước, thì Giang Hạ cũng sẽ không suy sụp.

Đúng lúc này, ánh mắt Lưu Cảnh trong lúc vô ý thấy được một người đứng ở lầu hai của tửu quán gần sông đang dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn mình, hắn không khỏi ngẩn ra.

  Ở phía trước cửa sổ lầu hai, Lưu Cảnh không ngờ thấy được Lỗ Túc, điều này làm cho hắn rất kinh ngạc, tại sao Lỗ Túc lại ở chỗ này? Hắn lập tức lệnh thị vệ đi tửu quán mởi Lỗ Túc đến đây.

Không bao lâu, Lỗ Túc mang theo vài tên tùy tùng đi tới chỗ chuyển lương thực lên bờ. Lỗ Túc chắp tay cười nói:
- Thật sự là đúng dịp, ta cũng vừa mới đến Vũ Xương, tuy nhiên không có chuyện gì nên không thông cáo quan phủ, mời Châu Mục thứ lỗi!

Lưu Cảnh ha hả cười to:
- Đây là Tử Kính không đúng rồi, là chúng ta không thể tận tình vai trò của chủ nhân mới đúng, nhưng xem giao tình của chúng ta nên sẽ không phạt rượu, nếu Tử Kính không ngại thì mời lên thuyền một lát.

- Quấy rầy Châu Mục rồi!

Lỗ Túc cũng không từ chối, vui vẻ lên thuyền, cho dù hai nhà vừa mới chấm dứt đại chiến nhưng cũng không ảnh hưởng tới giao tình của Lỗ Túc và Lưu Cảnh, hai người ở trong khoang thuyền ngồi trò chuyện, Lưu Cảnh cười nói:
- Ta nghĩ lần này Ngô hầu chinh tây, hẳn là Tử Kính ngươi đã ngăn lại.

Lỗ Túc cười khổ một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Không chỉ có ta phản đối, Công Cẩn cũng kiên quyết phản đối, tiếc rằng Ngô hầu khư khư cố chấp, vấp phải sai lầm lớn, ta không biết nên nói như thế nào nữa.

Vẻ mặt tươi cười Lưu Cảnh biến mất, thản nhiên nói:
- Việc này cũng không tính là gì, nếu không phải ta muốn chinh Tây thì có lẽ ta sẽ chủ động tiến công Giang Đông, tất cả đều vì là ích lợi của đất nước, ta đương nhiên sẽ không trách tội Ngô hầu, tuy nhiên chuyện này chỉ sợ rất khó giải quyết tốt hậu quả.

Trong lòng Lỗ Túc rất chua xót, hiện tại ông có việc cầu người, không thể không cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói:
- Liệu có thể mời Châu Mục cùng chúng ta chống chọi lại Tào Tháo không? Chúng ta sẽ cố gắng giải quyết tốt hậu quả vừa rồi, Ngô hầu cam đoan sẽ không tái xâm chiếm Kinh Châu.

Lưu Cảnh lạnh lùng cười:
- Có thể, nhưng danh dự Ngô hầu các ngươi làm cho người ta thật sự không có gì để nói nữa.

Lỗ Túc đã trầm mặc, ông không biết nên nói như thế nào cho đúng, loại không khí này khiến cho ông cảm thấy rất khó có thể nói gì. Lưu Cảnh thật sự không phải là người khắc nghiệt, hắn cũng không muốn cố ý gây khó xử cho Lỗ Túc, nhưng hiện không thể nào làm khác được.

Lưu Cảnh lại cười cười nói:
- Tuy nhiên dựa trên giao tình của ta và Tử Kính, trước tiên ta có thể đem Thượng Hương Công chúa giao trả lại cho ngươi mà không có bất kỳ điều kiện.

Lỗ Túc mừng rỡ, Lưu Cảnh đã đồng ý bằng miệng thì tức là việc này chắc chắn xảy ra, nhưng hắn chưa hề nhắc đến việc đàm phán, đành chỉ đi bước nào tính bước nấy thôi.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi vào dịch trạm của khách quý, Vương Dịch Thừa ra đón, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến Châu Mục!

- Thượng Hương Công chúa hiện tại như thế nào rồi?

Trên mặt Vương Dịch Thừa lộ ra vẻ khiếp đảm, giải thích nói:
- Công chúa kiên trì muốn đi tù binh doanh, vì thế tuyệt thực ba ngày, vừa lúc Châu Mục phu nhân tới thăm nàng, liền đáp ứng yêu cầu của nàng, Công chúa bây giờ đang ở tù binh doanh.

Vương dịch thừa vừa nói, vừa vụng trộm xem sắc mặt Lưu Cảnh, thấy hắn có chút không vui, vội vàng bổ sung:
- Nghe nói là an trí nàng một mình, phu nhân còn phái nữ thị vệ đi bảo hộ nàng, dường như phu nhân và Công chúa từ trước đã quen biết.

Lưu Cảnh bình thường không cho thê tử hỏi đến chính vụ, thê tử tự tiện đem Tôn Thượng Hương chuyển qua tù binh doanh, đương nhiên khiến hắn không vui, tuy nhiên nghe nói thê tử và Tôn Thượng Hương quen biết nhau, lúc này sắc mặt hắn mới hơi hòa hoãn, quay đầu lại nói với Lỗ Túc:
- Thật xin lỗi, chúng ta lại phải đi một chuyến đến tù binh doanh rồi!

Trong lòng Lỗ Túc lo lắng, thiên kim Công chúa sao có thể ở trong loại địa phương như tù binh doanh đươc chứ, tuy nhiên nghe nói có nữ thị vệ bảo hộ, ông mới thoáng thả lỏng trong lòng, vội vàng nói:
- Không ngại, chúng ta cứ qua tù binh doanh thăm công chúa đã.

Hai người trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của đại đội thân vệ hướng phía bắc đi ra ngoài thành.

Tù binh doanh trên thực tế là một tòa quân doanh, rộng hơn ngàn mẫu đất trước mắt giam giữ mấy vạn tù binh Giang Đông, do đại tướng Lý Tuấn dẫn năm nghìn binh lính trông coi, đề phòng nghiêm khắc.

Tuy nhiên vì phòng ngừa tù binh gây rối tất cả quan quân từ Nha tướng trở lên đều được giam giữ ở mặt khác bao gồm ba người Thái Sử Từ, Lã Mông, Từ Thịnh, đã bị giam lỏng ở trong thành.

Lưu Cảnh một đường chạy tới tù binh doanh, Lý Tuấn nghe thì lập tức ra đón. Lưu Cảnh lập tức hỏi :
- Giang Đông Công chúa giam giữ ở trong này đúng không?

Lý Tuấn biết rằng Lưu Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ hỏi việc này, gã gật gật đầu:
- Nàng ở bên trong quân doanh, mời Châu Mục đi theo ta.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc vào tù binh doanh, đi thẳng đến góc Tây Bắc, nơi này có hàng rào phân doanh trại thành một khu vực riêng biệt, các lều trại đều được làm bằng vải bạt trắng, có hang rào bảo vệ xung quang, hông cho người ngoài tiến vào, bên trong thì có tám nữ thị vệ bảo hộ Tôn Thượng Hương, đương nhiên cũng là một loại tạm giam.

Lưu Cảnh mang theo Lỗ Túc đi qua hàng rào, vài nữ thị vệ liền vội vàng tiến lên thi lễ, Lưu Cảnh nhìn thoáng qua lều trại, hỏi:
- Nàng thế nào, còn tuyệt thực nữa không?

Nữ thị vệ thủ lĩnh lắc đầu:
- Bẩm báo Châu Mục, nàng hiện tại đã tốt hơn một chút rồi, tuy nhiên thể chất rất yếu, quân y hôm qua tới xem qua nàng nói ít nhất phải nằm yên tĩnh nửa tháng mới có thể khôi phục.

Lưu Cảnh đi đến trước lều lớn, từ khe hở liếc mắt nhìn vào trong trướng vải một cái, thấy Tôn Thượng Hương dường như nằm ở trên giường, cũng không hề ngủ, Lưu Cảnh liền cười hỏi:
- Ta có thể đi vào không?

Sau một lúc lâu, lều trại truyền đến thanh âm oán hận:
- Ta là tù binh của ngươi, ngươi muốn như thế nào liền như thế đấy, liệu có cần phải hỏi qua ta chăng?

Lưu Cảnh vén màn trướng đi vào, Lỗ Túc lại do dự một chút, chưa cùng đi vào, hai người này tương lai sẽ là vợ chồng, mình cũng không nên đi vào.

Chỉ cần Công chúa bình an, ông cũng đã an tâm, ông vội vàng rời khỏi doanh trại, vài tên thân vệ cũng đi theo lui ra ngoài, có nữ thị vệ ở lều lớn xung quanh, bọn họ cũng không cần phải lo lắng.

Lưu Cảnh đi vào lều lớn, chỉ thấy Tôn Thượng Hương đã quay lưng đi, lấy chăn kín toàn thân ngay cả phần đầu cũng bưng kín, chỉ chừa một đám tóc đen ở bên ngoài.

Lưu Cảnh ngồi xuống bên cạnh giường, ôn hòa nói:
- Ta tới nói cho cô biết, chỉ cần thân thể của cô tốt hơn một chút ta sẽ cho cô trở về Giang Đông.

- Hừ, những điều ngươi nó ta chưa bao giờ tin tưởng.
Tôn Thượng Hương lạnh hừ lạnh một tiếng.

- Vì sao không tin.
Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Chẳng lẽ ta đường đường Kinh Châu Mục còn có thể lừa gạt một tiểu nữ tử như cô sao?

- Ngươi nói chuyện có đáng tin hay không, thì trong lòng ngươi thừa biết.

Thật ra là Tôn Thượng Hương muốn ám chỉ lúc trước Lưu Cảnh đã đáp ứng làm cho nàng bắn ba mũi tên nhưng cuối cùng Lưu Cảnh lỡ hẹn rồi, tuy nhiên chuyện này Lưu Cảnh đã sớm quên, hắn quả thật không nhớ rõ.

- Được rồi! Sáng mai, ta liền an bài thuyền đưa cô trở về Giang Đông, có tin hay không là tùy cô.

Tôn Thượng Hương vén chăn lên, bỗng ngồi dậy, căm tức Lưu Cảnh:
- Ngươi không cần giả nhân giả nghĩa rồi, ta tuyệt sẽ không trở về!

Lưu Cảnh cũng không có tức giận, hắn cười cười:
- Vì sao không quay về, chẳng lẽ nơi này ở thật sự thoải mái sao?

- Việc này không liên quan gì đến ngươi.

- Như thế nào lại không có quan hệ gì với ta, có chút tù binh ta không thích, ta sẽ đem hắn đuổi đi ra ngoài, cô cũng giống như vậy, ta đem cô đuổi ra khỏi Kinh Châu, muốn đi nơi nào? Tùy cô, sáng mai đi!

  Nói xong, Lưu Cảnh đứng dậy rời đi, Tôn Thượng Hương cắn chặt môi, ngay tại lúc Lưu Cảnh sắp đi khuất nàng cao giọng nói:
- Ta cũng là một thành viên Giang Đông, ta phải đi cùng với binh lính của mình ta tuyệt sẽ không bỏ rơi bọn họ một mình trở về Giang Đông, nếu như ngươi muốn cưỡng ép ta, ta sẽ nhảy sông tự sát!

Lưu Cảnh dừng bước, quay đầu lại nhìn chăm chú vào nàng, qua một hồi lâu, hắn gật gật đầu:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ để cho cô trở về Giang Đông cùng với binh lính của mình, ngày mai buổi sáng, các cô sẽ xuất phát cùng lúc.

- Chờ một chút!

Tôn Thượng Hương gọi Lưu Cảnh lại, kinh ngạc nhìn hắn:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Lưu Cảnh bình tĩnh nói:
- Ta mới vừa nói, vì cấp cho cô mặt mũi nên, quyết định thả tất cả binh lính Giang Đông, tổng cộng hơn năm vạn người, toàn bộ đều được trở về Giang Đông.

- Ngươi là và huynh trưởng ta đạt thành điều kiện gì sao?
Thượng Hương không thể tin được, vẻ mặt hoài nghi hỏi.

- Thượng Hương cô nương, cô có vẻ quá coi thường Lưu Cảnh ta rồi, lúc trước hơn mười vạn tù binh quân Tào ta cũng thả bọn chúng ra, có từng đề cập qua điều kiện gì không? Trận chiến này, không phải do binh lính sai lầm bao gồm cô, chúng ta vốn không nên là địch nhân.


Nói xong, Lưu Cảnh cười thản nhiên đẩy trướng đi ra ngoài, Tôn Thượng Hương nhìn bóng dáng hắn biến mất, hàm răng cắn chặt vào môi làm đôi môi trắng bệch, trong long nàng dường như bị ai đổ cả lọ ngũ vị hương, nỗi lòng phức tạp, cũng không biết là cái tư vị gì.

Lưu Cảnh đi ra lều lớn, gặp Lỗ Túc đứng xa xa ở ngoài hàng rào, liền đi lên trước cười nói:
- Tử Kính sao lại chạy đến chỗ này hả?

Lỗ Túc xấu hổ, cười một tiếng:
- Nếu Châu Mục cố ý thả nàng, ta cảm thấy hay là tạm thời không nên quan tâm tới nàng.

- Không chỉ có là nàng, tất cả binh lính Giang Đông ta nhất định sẽ thả bọn họ hồi hương.

Lỗ Túc ngây dại, trong lòng của ông cảm động vạn phần, còn chưa đàm phán, Lưu Cảnh đã thả người, loại lòng dạ liệu ai có thể so sánh được chứ, ai nói hắn không có đàm phán thành ý, Lỗ Túc bỗng nhiên khom người thật sâu thi lễ:
- Châu Mục đồng ý thả tướng sĩ Giang Đông ta hồi hương, Lỗ Túc cảm động đến rơi nước mắt, ta cũng đại biểu Ngô hầu và phụ lão vùng Giang Đông cảm tạ nhân đức của Châu Mục!

Lưu Cảnh vỗ nhè nhẹ bờ vai của ông, khẽ mỉm cười nói:
- Tử Kính quá lời rồi, ta chỉ nói thả binh lính trở về, chứ không có nói thả tướng lĩnh ra, Tử Kính ngàn vạn lần không nên xem trọng ta như thế.

Nói xong, Lưu Cảnh hiên ngang rời đi, Lỗ Túc sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, có thể thả binh lính ra ông đã rất thỏa mãn rồi, đám người Lý Tuấn ở bên cạnh đều nhịn không được phải bật cười bọn họ cũng hiểu không đúng, Châu Mục làm sao có thể đem tất cả tù binh đều thả đi được chứ, thiên hạ nào có tốt như vậy chuyện?

Vào đêm, Lưu Cảnh để hai tay gối dưới đầu, nằm ở trên giường nhìn vào nóc nhà tối như mực thoáng chút suy nghĩ, Đào Trạm theo trong chăn vươn cánh tay trơn bóng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, thấp giọng hỏi:
- Sao lại còn chưa ngủ?

- Ta đi đường rất mệt mỏi nên không ngủ được.

- Ai bảo chàng tham công tiếc việc, nghỉ ngơi hai ngày không được sao?

Lưu Cảnh cười ha hả, không trả lời nàng, một lát sau, Đào Trạm sâu kín hỏi:
- Chàng nhất định phải cưới cô ấy sao?

- Ai?

- Chàng nói đi?

Lưu Cảnh đã trầm mặc, sau một lúc lâu nói:
- Ta cũng không biết nữa.

Đào Trạm thở dài nói:
- Kỳ thật thiếp cũng không phải ghen, thiếp chỉ muốn nói, mặc kệ chàng vì mục đích gì mà cưới cô ấy, nếu cô ấy đã gả cho chàng, chàng phải đối đãi thật tốt với cô ấy, để cho cô ấy có được một vị phu quân chân chính chứ không phải là vật hi sinh dùng để trao đổi lợi ích giữa các nước.

Lưu Cảnh rất kinh ngạc, hắn thật không ngờ thê tử sẽ nói lời nói này, sau một lúc lâu, Đào Trạm lại thấp giọng nói:
- Thiếp cũng chỉ hy vọng chàng không có mới sẽ quên cũ.

Trong lòng Lưu Cảnh cảm động, hắn xoay người ôm chặt thê tử vào lồng ngực, thủ thỉ bên tai nàng:

- Nàng là thê tử kết tóc se duyên với ta, không có bất kỳ người nào có thể thay thế được nàng.

Đào Trạm vùi mặt dán chặt vào lồg ngực trượng phu, trong lòng thở dài một tiếng thật sâu, ai có thể biết được trong nội tâm nàng bất đắc dĩ và khổ sở đến mức nào chứ?

Bến tàu bên ngoài thành Vũ Xương đang người ngựa tấp nập, hơn năm vạn tù binh Giang Đông xếp thành hàng chờ đợi lên thuyền mỗi người đều kích động vạn phần, rốt cục có thể trở về đoàn tụ với gia đình và thân nhân mình, không ít người kích động được nên đã khóc rống lên, nguyên tưởng rằng sẽ cả đời sẽ phải ở Kinh Châu sống kiếp sống khổ dịch, không nghĩ tới chỉ qua hơn một tháng bọn họ đã được phóng thích.

Một chiếc thuyền lớn cập bờ, binh lính Giang Đông bắt đầu xếp thành hàng lên thuyền, ở một con thuyền lớn khác, Tôn Thượng Hương đứng ở đầu thuyền, lặng yên nhìn chăm chú vào đám đông tấp nập ở bến thuyền, nhìn lần lượt từng khuôn mặt kích động của mỗi tên binh lính. Đây đúng đúng cảm kích ân đức tái sinh, là một loại cảm xúc mong mỏi được về nhà, là sự hân hoan với hòa bình và đoàn tụ, đồng thời lên án chiến tranh.

Bọn lính không hề đang mặc khôi giáp, mà chỉ mặc những bộ xiêm y của ngưofi bình thường, trên người bọn họ đã nhìn không thấy bóng dáng của chiến tranh, bọn họ từ binh lính biến thành một đám bình thường nông phu, ngư dân, thương nhân, đây là một dạng sinh mạng sống vô cùng tươi mới, không cần phải đối mặt tử vong lần nữa. Tôn Thượng Hương khe khẽ thở dài, giờ khắc này nàng cũng trở nên cực kì chán ghét chiến tranh.

Nàng cúi đầu nhìn nhìn mũ giáp trên tay, đó là do huynh trưởng tặng cho nàng, lúc trước vật mà nàng từng vô cùng yêu thích, mà lúc này, Tôn Thượng Hương lại cảm thấy nó nặng trịch, từ mũ giáp ánh lên sự giết chóc rợn người.

Nàng đã từng vô cùng say mê với chiến tranh, nhưng lúc này nàng dường như sống lại từ trong chiến tranh, trước mắt nàng xuất hiện cảnh tượng mấy vạn binh lính bị chết cháy, bị giết chết, bị chết đuối trong sông. Bọn họ kêu đau, khóc hô, cầu xin tha thứ nhưng ai cho họ những thứ đó đây? Cảnh tượng đó ăn sâu vào linh hồn làm Tôn Thượng Hương đau nhói.

Binh lính còn có thể chết, nhưng cha mẹ, thê tử và hài nhi của bọn họ làm sao sống được với sự thật thảm thiết như vậy? Từ nay cuộc sống của bọn họ biết dựa vào ai đây?

Chiến tranh! Tất cả là vì chiến tranh, nó chỉ thỏa mãn dục vọng quyền lực của vài người, nhưng lại làm cho vô số binh lính biến thành bạch cốt, làm cho người nhà bọn họ lâm vào trong thống khổ vô tận.

Tôn Thượng Hương thở dài một hơi thật sâu, giơ tay ném mũ giáp vào dòng Trường Giang, xoay người quay trở về khoang thuyền.

Một chiếc thuyền lớn bắt đầu xuất phát, tiếp theo là những con thuyền tương tự nối đuôi nhau tạo thành đội ngũ thật dài, dựa vào những lớp sóng trùng trùng điệp điệp của Trường Giang mà xuôi về phía Đông.

  Các tầng lớp quan lại ở thành Vũ Xương đã loạn thành một bầy, gần trăm viên quan lạo đang bận rộn thu thập và chỉnh sửa, thống kê lại các loại công văn, như núi bình thường, tiếp qua mười ngày, châu nha sẽ chính thức dời trở về Tương Dương, rất nhiều người đều có chút lưu luyến không rời nhưng mỗi người đều biết rằng, châu nha dời về Tương Dương là bắt đầu quá trình phục hưng Kinh Châu đây cũng điều khiến trong lòng mọi người tràn đầy hy vọng.

Ở bên trong nghị sự đường châu nha, Lỗ Túc đang cùng Trưởng sử Từ Thứ tiến hành lần đàm phán đầu tiên, tuy hơn năm vạn binh lính được trả lại cho Giang Đông nhưng còn trên trăm vị danh tướng còn chưa được thả ra, hơn nữa ba vị danh tướng Thái Sử Từ, Lã Mông và Từ Thịnh vẫn bị giam lỏng ở bên trong thành Vũ Xương như cũ, điều này khiến cho Giang Đông không chiếm bất cứ ưu thế nào trong cuộc đàm phán lần này.

Huống chi bốn quận Kỳ Xuân, Lư Giang, Dự Chương và Cửu Giang trước mắt đều bị Giang Hạ quân chiếm lĩnh, nếu Kinh CHâu gióng một tiếng thúc giục binh sĩ hăng hái lên đường Đông chinh thì Giang Đông có thể gặp nguy cơ diệt quốc, tình thế Giang Đông lúc này đúng là cực kỳ ác liệt khiến Lỗ Túc không dám có nửa điểm lơi lỏng.

Từ Thứ là một người thành thực thẳng thắn, không giống như lời của Giả Hủ luôn luôn ẩn giấu cạm bẫy làm người ta khó lòng phòng bị, cho nên trong lòng Lỗ Túc có áp lực ít hơn, điều này cũng làm cho ông âm thầm cảm kích Lưu Cảnh đã âm thầm an bài đối thủ trên bàn đàm bàn, khiến cho hai bên có thể lấy thành ý mà tiếp đãi nhau.

- Ta ở trong thành nghe được một tin đồn, nói Châu Mục sắp sửa cầu chuẩn bị cho việc Giang Đông buông thả lệnh cấm vận sông và cấm biển, có chuyện như vậy không?
Lỗ Túc thật cẩn thận hỏi.

Từ Thứ cười cười:
- Đấy chẳng qua chỉ là một phương thức buông tha mậu dịch mà thôi, quả thật có yêu cầu này, đương nhiên là có sự công bằng, thương nhân Giang Đông cũng có thể tới Kinh Châu tiến hành các loại mậu dịch, cảm thấy điều này đối với song phương đều có lợi, là chuyện tốt, Tử Kính hà cớ gì phải lo lắng?

Lỗ Túc cười khổ một tiếng:
- Tuy nói như vậy, nhưng kinh tế của Giang Hạ vốn vượt xa Giang Đông, nếu như đột nhiên có một số lượng tiền lớn chảy vào Giang Đông, chỉ sợ Giang Đông sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, cho nên ...

Không đợi Lỗ Túc nói tiếp, Từ Thứ khoát tay nói:
- Tử Kính không thể nói như vậy, bàn về mỏ đồng thì mỏ đồng Lịch Dương ở Giang Đông phải hơn xa mỏ đồng lớn nhất ở Giang Hạ, theo ta được biết, sản lượng của Giang Đông gấp hai lần Giang Hạ. Mà đồng là nguyên liệu mấu chốt dung để đúc tiền, hơn nữa trong tiền của Giang Đông có chín thành là đồng còn Giang Hạ chỉ là sáu phần. Điều này khiến cho việc tiền Giang Đông luôn ít hơn tiền của Giang Hạ, Giang Đông các vị nên kiểm điểm mình trước rồi hãy bàn vấn đề khác sau, cần phải cải tiến các đúc đồng, nếu không cho dù không buông lỏng việc buôn bán thì sớm muộn gì Giang Đông cũng sẽ bị tiền của Giang Hạ chiếm lĩnh.

Lúc này, Tưởng Uyển bên cạnh cũng bổ sung:
- Kỳ thật buông lỏng mậu dịch chỉ là một điều kiện phụ mà thôi, nói đối với song phương đều có lợi, Lỗ công sao cứ phải so đo vấn đề này mãi nhỉ?

Lỗ Túc thở dài trong lòng một tiếng, không quan tâm đến việc này nữa, dù sao chuyện này cũng cần có Ngô hầu phê chuẩn mới có thể tiến hành. Lỗ Túc trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Mời Từ Trưởng sử nói tiếp đi!

Từ Thứ gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Vừa rồi nhắc tới chính là vấn đề mậu dịch sau đó là bồi thường chiến tranh, cũng chính là bồi thường lương thực, lần trước quân sư bọn ta cũng đã đề cập với Tử Kính rồi, hẳn là Tử Kính không quên!

Tâm thức Lỗ Túc nhảy dựng lên, ông đương nhiên sẽ không quên, đây chính là một trăm vạn thạch lương thực, Giang Đông làm sao có thể chịu đựng nổi, Lỗ Túc vội vàng nói:
- Lần trước Giả quân sư quả thật đã đề cập tới, tuy nhiên một triệu thạch lương thực, Giang Đông không thể gánh nổi, mong các vị có thể giảm nhẹ chút ít.

- Việc này...

Từ Thứ suy nghĩ một chút nói:
- Ta biết, không ngại nói thẳng cho Tử Kính biết, chúng ta sẽ phải đàm phán năm điều kiện chính thức, cộng thêm điều kiện phụ là buông lỏng mậu dịch. Bồi thường lương thực chỉ là điều kiện thứ nhất, nếu vấn đề này không thể đồng ý, bốn vấn đề phía sau, chỉ sợ càng khó nói chuyện.

Lỗ Túc cảm giác mình đang ở thế vô cùng bị động, cứ mỗi một điều kiện đưa ra tới cuối cùng chỉ sợ sẽ là điều kiện trên trời, Giang Đông khó mà thừa nhận nổi ông chỉ phải cười khổ nói:
- Từ trưởng sử có thể nói hết các loại điều kiện được không? Nó có thể khiến ta an tâm hơn một chút sau đó chúng ta lại từng bước từng bước đàm phán.

- Có thể!

Từ Thứ thẳng thắn nói:
- Đầu tiên là bồi thường lương thực, tiếp theo là vấn đề con tin, tiếp theo là việc chia giữ lãnh thổ, thứ tư đương nhiên là chiến thuyền, thứ năm là Giang Đông phải cam đoan sẽ không tiếp tục tây tiến, hưng sư vấn tội, cuối cùng là thêm vào điều khoản phụ, buông lỏng mậu dịch. Đây là năm việc lớn, chỉ sợ không thể hoàn tất đàm trong ngày một ngày hai.

Giữa trưa, Tưởng Uyển cùng đi dùng cơm với Lỗ Túc, Từ Thứ thì vội vàng đi vào quan phòng của Lưu Cảnh. Trong này cũng đang rất hỗn độn và bận rộn, Đổng Doãn đang chỉ huy năm sáu quan viên chỉnh lý và đóng gói lại toàn bộ các loại sách vở, công văn, bản đồ.

Mà phòng trong cũng rất an tĩnh, Lưu Cảnh ngồi ở trước bàn phê duyệt các loại công văn sự vụ, các vấn đề về Giang Đông đã được hắn mau chóng giải quyết, bên người chỉ còn lại mấy việc khó có thể tự mình giải quyết, lúc này Từ Thứ đi đến, cười nói:
- Châu Mục có thời gian nghe ti chức báo cáo việc đàm phán không?

Lưu Cảnh cười ha hả, để bút xuống, từ trong hộp gỗ bên cạnh lấy ra hai quyển văn điệp nói:
- Nguyên Trực tới vừa lúc, ta đang muốn thảo luận với ngươi một số vấn đề, trong hai quyển văn điệp chính là phương án xử lý của các ngươi. Chúng ta cứ nói về vấn đề này trước, còn vấn đề đàm phán thì hẵng nói sau.

Từ Thứ gật gật đầu, y biết rằng đây chỉ là một loại cách nói uyển chuyển của Châu Mục, trên thực tế chính là không đồng ý với phương án xử lý của bọn họ, y liền cười nói:
- Vi thần xin lắng nghe!

- Ngồi xuống đi!

Lưu Cảnh mời Từ Thứ ngồi xuống, mở ra hai quyển công văn, hắn xem qua để cân nhắc một chút rồi đem công văn đưa cho Từ Thứ:
- Đầu tiên là chuyện an bài nô dịch núi Lục Đồng, Nguyên Trực đề nghị cấp hai vạn quáng nô đang tự do, ta cảm thấy không ổn, bởi vì quyết định ban đầu là cưỡng bức lao động ba năm, hiện tại mới chỉ là một năm, nếu thực hiện kiến nghị của ngươi thì e là sẽ phủ định quyết định của năm trước, ta cho rằng nhất định phải kiên trì kỳ hạn ba năm, Nguyên Trực cảm thấy thế nào?

Từ Thứ cười khổ một tiếng nói:
- Kỳ thật ta cũng đã suy xét từ lâu, bởi vì có rất nhiều thợ mỏ thuần thục đã biến thành thợ đồng, ta đã làm cuộc điều tra, nếu thả bọn họ tự do, chí ít có năm thành nguyện ý lưu lại, nếu như có thể bảo hộ người nhà bọn họ, vậy thì con số đó sẽ tăng lên là bảy, như vậy bọn họ liền từ quáng nô chuyển hóa làm thợ mỏ, trở thành một loại thợ chuyên nghiệp, sẽ có lợi cho Giang Hạ.

Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Theo quan điểm của ngươi thì ta cũng đồng ý, tuy nhiên để giữ gìn quyền uy thì tốt nhất vẫn là tận lực không nên sửa, có thể cung cấp điều kiện tốt hơn cho bọn họ ở các phương diện khác, tỷ như cải thiện ăn ngủ, có thù lao nhất định, sửa gọi là thợ mỏ, rút ngắn thời gian lạo động, hoặc chấp nhận thư từ của người nhà công nhân, thậm chí còn có thể cùng bọn họ ký tên một phần khế ước làm cho bọn họ an tâm khai thác mỏ, nhưng kỳ hạn ba năm không thể thay đổi. Bọn họ dù sao cũng là tù binh, mặt khác, nên đem tù binh đang giam giữ ở các nơi khác bổ sung nhân sự cho việc khai thác và mở rộng mỏ quặng.

Từ Thứ đành phải đáp ứng rồi:
- Được rồi! Vi thần phác thảo lại phương án một lần nữa.

Lưu Cảnh lại nói:
- Còn nữa, đó là việc ba vạn lính tù binh của Hoàng Trung, ta đã thỏa thuận với Tào Tháo sẽ phóng thích Tào Nhân và Hạ Hầu Uyên, lão đã đáp ứng sẽ chuyển gia quyến của ba vạn binh lính này tới chỗ chúng ta. Danh sách ta đã nói Hoàng Trung đưa cho Tào Tháo, phỏng chừng rất nhanh sẽ có di dân với quy mô rất lớn, hãy để họ đến sống ở quận An Lục phân phối đất đai cho họ. Mỗi hộ 120 mẫu đất, thuế má sẽ giảm phân nửa chuyện này khá khẩn cấp, hy vọng ngươi lập tức an bài nhân sự tới quận An Lục trước đó một đoạn thời gian để làm tốt công tác chuẩn bị.

Từ Thứ yên lặng gật đầu, y biết rõ, phương diện này có vô số việc vặt vãnh phải làm. Phải chọn người đã có kinh nghiệm đi xếp đặt cho đám di dân, hai người Bàng Sơn Dân và Khoái Kỳ chắc chắn có thể phụ trách việc này.

- Vi thần nhớ kỹ, sẽ lập tức an bài nhân sự.

Lưu Cảnh thấy giải quyết được chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng rất nhiều, cười nói:
- Nếu đã giải quyết ổn thỏa, vậy thì hãy nói đến chuyện Giang Đông đi! Thái độ của Lỗ Túc như thế nào?

Đây mới là chủ đề của ngày hôm nay, Từ Thứ vội vàng nói:
- Hôm nay, ta và Lỗ Túc đàm phán cũng không thuận lợi, ngoại trừ đáp ứng ký tên vào hiệp nghị cam đoan vĩnh viễn không Tây chinh nữa thì các vấn đề khác rất khó có thể đạt được. Về phương diện mậu dịch y cần xin chỉ thị Ngô hầu có thể hoàn toàn buông lỏng cấm biển và cấm nội hà hay không.

- Còn việc thủy quân Kinh Châu mượn đường ra biển thì sao?
Lưu Cảnh hỏi:
- Hắn có thái độ gì?


- Điều này, y nói số lượng thuyền của đội tàu cần phải hạn chế ở một mức độ nhất định và và không thể cập bờ.

Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng:
- Xem ra Lỗ Túc cũng không hồ đồ, vậy những vấn đề khác thì thảo luận đến đâu rồi?

- Về việc bồi thường lương thực bọn họ không thể chịu đựng được con số một trăm vạn thạch, hy vọng có thể giảm phân nửa. Còn việc đưa thế chết đến Kinh Châu đọc sách, ý tứ của Lỗ Túc là, hiện tại Ngô hầu chỉ có một đứa con hơn nữa năm nay mới có nửa tuổi, hắn hi vọng có thể dùng việc gả muội tử của Ngô hầu cho Châu Mục để thay thế.

- Mới được nửa tuổi?

Lưu Cảnh không kìm nổi phải bật cười, điều này hắn thật sự không ngờ đến, hắn biết rằng con trai của Tôn Quyền còn nhỏ, nhưng không nghĩ chỉ mới có nửa tuổi.

Tôn Quyền đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, không ngờ hiện tại mới có một đứa con. Nếu mới nửa tuổi quả thật không có ý nghĩa, Lưu Cảnh suy nghĩ một chút nói:
- Thay người cũng có thể được, mà giảm phân nửa lương thực bồi thường cũng được, nhưng nhất định phải buông lỏng lệnh cấm nội hà.

Từ Thứ do dự một chút, Lưu Cảnh chỉ mới nói qua cho y một phần điều kiện đàm phán còn lại rất nhiều phương diện y cũng không quá rõ ràng, hơn nữa bồi thường một trăm vạn thạch lương thực, đó là điều hơi hoang tưởng. Mặt khác việc đem bốn quận chia cho Kinh Châu, y cũng không thể hiểu nổi, y không thể biết được nguyên tắc và điểm mấu chốt mà Lưu cảnh mong muốn nên, khiến y rất khó xử lý.

- Khởi bẩm Châu Mục, lần này đàm phán vi thần thật sự vẫn chưa nắm bắt được hết, rốt cuộc thì vấn đề nào có thể nhượng bộ, vấn đề nào không thể thay đổi, vi thần cảm thấy lo lắng, mong Châu Mục chỉ rõ.

Lưu Cảnh mỉm cười:
- Chuyện này đương nhiên sẽ nói cho ngươi biết, vốn định đợi mọi người đầy đủ sẽ thông cáo, tuy nhiên hiện tại nếu như ngươi muốn biết...

Lưu Cảnh gác tay đi vài bước nói:
- Đầu tiên là nắm chắc mấu chốt thế cuộc, khiến Giang Đông vô lực tiến công chúng ta lần nữa, đồng thời có thể chống đỡ khi quân Tào xuôi nam, cho nên cũng không nên chèn ép Giang Đông quá ác liệt. Lương thực có thể giảm xuống mức ba trăm ngàn thạch, đồng thời có thể giao trong kỳ hạn ba năm.

Trong vòng năm năm chiến thuyền ngàn thạch không được chế tạo. Quan trọng nhất chính là lãnh địa, quận Kỳ Xuân có thể trực tiếp uy hiếp Giang Hạ, nhất định phải chia cho Kinh Châu, biên giới của quận Cửu Giang quá sát với Sài Tang, nhất định phải đem Bành Trạch hồ chia cho Kinh Châu. Còn nữa, chính là quận Dự Chương luôn nương tựa quận Trường Sa và quận Giang Hạ, đối với chúng ta uy hiếp quá lớn, cho nên quận Dự Chương cũng nhất định phải chia cho Kinh Châu, có thể đem quận Lư Giang và quận Cửu Giang trả lại cho Giang Đông. Quận Kỳ Xuân và quận Dự Chương thuộc về Kinh Châu.


Trong lòng Từ Thứ tính toán một chút, y phát hiện ngoại trừ phương diện bồi thường lương thực có thể lập tức đạt được sự nhất trí với Lỗ Túc, còn những điều khoản và yêu cầu khác thì còn phải tranh nhau dài hơi.

Nhất là đất đai, Giang Đông yêu cầu trả lại toàn bộ bốn quận, Lưu Cảnh chỉ chịu trả lại hai quận, bất đắc dĩ, Từ Thứ chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
- Vi thần hiểu rồi, buổi chiều vi thần sẽ tiếp tục đàm phán.

Lúc này, Từ Thứ lại nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Còn chuyện hai nhà hòa thân, Châu Mục có nguyện ý hay không cưới muội tử của Ngô hầu hay không?

Lưu Cảnh gật đầu cười:
- Hai nhà kết duyên Tần Tấn là chuyện tốt, có lợi cho việc giữ gìn hòa bình của Kinh Châu và Giang Đông, ta có thể đáp ứng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#binh#lam