2. Một cảm xúc thật kì lạ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhóm, nó là đứa ít nói nhất, và cũng sống nội tâm nhất( ahii giống mình vl). Giang bảo, con gái sống nội tâm thì rất mau buồn, mau nhảy cảm nữa. Nhưng nó vẫn thích thu mình vào thế giới riêng, cả những lúc vui và buồn. Để cảm nhận niềm vui và nỗi buồn thật trọn vẹn.

Gần tới ngày thi giữa kì, nhóm bắt đầu ít họp mặt. Cả Giang và nó cũng thế. Hoặc nếu có tụ tập thì cũng chẳng đầy đủ bộ tứ như trước đây. Đôi khi, bốn cặp mắt vô tình giao nhau giữa lớp, hốt hoảng cùng nhận ra bọn nó đang bị cuốn vào vòng quay, và thời gian thì không còn bao lâu nữa. Nó và Huy thi ban B. Giang và Lan thi ban A. Tan học, bọn nó chia làm hai ngả. Nó và Huy rẽ tay trái, Giang và Lan rẽ tay phải. Chạm tay nhau trước cổng trường 1 cái để lấy tinh thần rồi tất cả cùng" chạy sô".

Một ngày cuối tháng 9, Huy bảo đang stress và muốn rủ nó đi chơi. Cậu ấy kéo nó chạy veo veo qua mấy dãy bán đồ tre nứa, mua một cặp lồng đèn bằng tre rồi dúi vào tay nó:

- Đem về treo trong phòng, thích thì thắp nến lên, đẹp lắm!

- Ơ. Hết mùa trung thu rồi mà?

- Vớ vẩn. Ai bảo lồng đèn chỉ dành cho mỗi mùa trung thu? Thích thì chơi mùa nào chả được.

- Ừ nhỉ?

Nó bảo cô bán hàng cho đổi lại màu. Một nâu và một xanh cốm. Nó sẽ tặng Giang một cái. Lâu rồi không hẹn nhau.

Huy lại kéo nó đi ăn uống một chặp nữa rồi mới chịu tha cho nó về. Lúc nó chuẩn bị đóng cổng, Huy ngập ngừng định nói điều gì đó. Nó nheo nheo mắt chờ đợi. Nhưng cậu ấy chỉ đưa lên gãi tai rồi bảo:

- Lo học đi. Thi trượt là ở lại năm sau một mình.

- Ừ. Cậu cũng thế, hehehe.

Huy về. Nó nhướn mày nhìn theo cái dáng lêu nghêu ấy cho đến khi khuất hẳn. Lớp 12, có những điều thật giản đơn bỗng trở nên khó nói lạ kì. Nó định bảo với Huy rằng nó thèm họp nhóm như ngày xưa. Ừ, bận thì bận thật. Nhưng gặp nhau rồi ăn chung một ổ bánh mì, nhâm nhi một ly cà phê, năm mười phút thôi cũng được. Khó khăn đến thế sao?

Tối, xếp bộ đề thi qua một bên. Nó lôi một tờ báo cũ ra đọc, nghe một bản nhạc Pháp vui tai, rồi với tay lấy điện thoại, bấm số của Giang. Tiếng gió ù ù. Hình như cậu ấy đang đi ngoài đường thì phải. Nó ngập ngừng rủ Giang đi ăn. Cậu ấy ngẩn ra 1 lúc, rồi bảo bận mất rồi, tiếc quá, rằng cậu ấy cũng có chuyện muốn nói với nó, nhưng để hôm khác tiện hơn... Nó ừ, vội cất chiếc đèn lồng màu nâu vào ngăn tủ quần áo. Trở lại bàn, nó chăm chú đọc tiếp cuốn báo cũ, nghe nốt khúc cuối của bản nhạc Pháp vui tai. Chẳng có chữ nào nhập vào đầu, còn nhạc thì cứ trôi tuột qua tai đi đâu ấy. Nó thở hắt ra. Chợt thấy hơi buồn và nhớ cậu ấy kinh khủng. Vớ tạm chiếc áo khoác mỏng cùng ly cà phê sữa mẹ pha cho ban nãy, nó nhấn nhá khép cửa rồi đi thang máy xuống khuôn viên. Lớp cỏ ướt mềm dưới chân khiến nó tỉnh táo hẳn. Phía xa, ngay khung thành của sân bóng cũ, có 1 cặp đang hát khe khẽ cho nhau nghe. Nó tủm tỉm cười. Ngày xưa, Giang cũng hay hát cho nó nghe như thế. Cậu ấy hát tiếng Anh hay tuyệt. Bọn nó cũng đã có thời cũng sến sến như thế này. Vui thật!

Nó xốc lại cổ áo, cố tình đi dấn thêm 1 đoạn nữa để nhìn cho rõ cặp đôi nhí nhảnh. Tới gần cột mốc đánh dấu khu vực khung thành, tim nó bỗng run lên. Hơi lạnh ban đêm thấm dần vào lớp áo khoác mỏng khiến nó co mình lại. Kéo sụp mũ xuống để che khuất khuôn mặt còn chưa hết bàng hoàng, nó vội vã quay lưng. Dưới ánh đèn cao áp, những hạt mưa bay đang kết thành 1 lớp sương mờ ảo. Nó nắm chặt tay lại, run run bấm số của Giang và gửi đi tin nhắn ngắn nhất có thể:" Chuc cau mot toi that vui!".

Đó là câu chuyện cậu ấy định nói với nó ư? Nó không biết, không cần biết nữa. Một buổi tối thật buồn, khi màn bí mật được vén lên, một cách tình cờ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro