3. Hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng chủ nhật, nó quyết định 1 mình bắt xe đi Nha Trang. Đơn xin phép nghỉ học, nó đã gửi mail cho Huy từ đêm trước. Nó thu xếp hành lý rất nhanh và thậm chí còn chẳng có thời gian để đánh thức con miu đang say ngủ. Đó là chuyến xe đi Nha Trang sớm nhất trong ngày. Một ngày đầu tuần hanh hanh nắng và gió thì chẳng biết đi lạc nơi đâu. Nó xốc ba lô nặng trịch, đựng toàn tạp chí với sách lên chỗ nằm. Hơi chật chội 1 tí, nhưng nó cần đọc, để lấp đầy cái đầu rỗng tuếch ngay lúc này và trong tất cả những khoảng thời gian trống còn lại. Khi không thể quên, tốt nhất là phải tìm cách lấp đầy.

Vừa leo lên chỗ nằm, nó khẽ kéo rèm cửa - chỉ chừa 1 khoảng vừa đủ để nhìn ra khung cảnh đang lao đi vùn vụt bên ngoài - và khóc. Nước mắt làm mờ ô cửa kính. Cây cối, nhà cửa 2 bên đường dần nhòe đi. Cảm giác bị phản bội khiến nó nghẹt thở. Điện thoại đổ chuông. Huy gọi. Nó tắt máy, trùm mền và thiếp đi lúc nào chả biết.

Xe dừng lại ở Nha Trang vào lúc 5h chiều. Nó bắt xe ôm chạy một mạch ra biển. Gió lùa mạnh làm mớ tóc rối tung. Cát dưới chân mềm ướt, nắng nhạt dần, và biển vẫn rì rầm phía xa. Một cánh hải âu vụt bay qua ngang đầu. Mùi của biển. Nó nhắm mắt lại và tự thưởng cho mình vài giây trống rỗng ngắn ngủi. Huy bảo, lúc cảm thấy tâm trạng tệ nhất thì hãy học cách làm trống bộ nhớ của mình. Có những lúc, không phải mình cứ cho tình cảm và niềm tin đi là người khác sẽ thừa nhận. Dù món quà đó, mình đã nâng niu và trân trọng biết nhường nào.

Sóng vỗ ì oạp từ xa, rồi lại gần, nghe du dương như một bản nhạc chiều êm dịu. Nó lại xốc ba lô lên và đi, càng đi càng thấy bãi cát trải dài ra vô tận. Một chiếc vỏ ốc lẫn trong cát trắng khẽ cứa vào chân đau nhói. Nó nhặt lên, thổi phù phù lớp cát khô dính trên bề mặt rồi nheo nheo mắt nhìn. Một con dã tràng đang loay hoay tìm lối ra trong đó. Mắt nó chợt cay. Cảm giác này đâu phải của riêng ai. Rồi ai cũng sẽ trải qua nó, ít nhất một lần trong đời. Ở tuổi 17, hoặc xa hơn thế...

Tối, Huy lại gọi. Nó bắt máy. Thấy hơi buồn cười vì giọng cậu ấy cứ quýnh lên:

- Đang ở đâu? Sao gọi mãi không thấy trả lời? Gì thì gì cũng phải bắt máy hay nhắn tin 1 cái chứ. Lo phát điên!

- Không thích dùng di động, vì đang du lịch 1 mình. Sao nào?

- Chả sao cả. Chả việc gì mà phải bỏ đi như thế.

- Không phải bỏ đi. Mà là đi tìm.

- Tìm gì? Niềm tin bị đánh cắp?

- Không. Đi tìm mùa hè thiên đường muộn. Được chưa?

- Nói thế còn nghe được. Ngủ sớm đi. Sáng mai còn tranh thủ ra đảo chơi cho biết.

- Ừ. Bye nhé!

Nó không tắt máy nữa, vì còn phải để chuông báo thức cho buổi sáng ngày mai. Ngoài ban công, biển đêm vẫn rầm rì như đang kể cho nhau nghe một câu chuyện bí mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro