Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta ngoan ngoãn tiến lên, cười híp mắt nói: "Nô tỳ không có gì bất mãn.

Đa tạ Công chúa thương xót, được hầu hạ Vương thượng là vinh hạnh của nô tỳ."
"Ừm."
Trần Bình hài lòng gật đầu: "Coi như cung kính, lui xuống đi."
Ta xoay người âm thầm phỉ nhổ đôi cẩu nam nữ này một chút, nhưng lại cảm thấy càng đi càng nặng nề.
Cảm giác, phía sau có cái gì đó luôn nhìn chằm chằm vào ta.
Như bóng với hình, tựa con giòi bám xương.
Mi mắt ta giật giật.

Trực giác mách bảo, sắp có rắc rối rồi.
Quả nhiên không sai.
Khi Trần Bình sai ta đi lấy trái cây cho hắn, ta bị hai cung nữ lôi đến dưới núi giả.

Cao Gia Di ẩn mình trong bóng tối, vẻ dịu dàng tốt bụng ở đại điện đã biến mất không còn tăm tích.

Nàng ta lạnh lùng chất vấn: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai!"
3
Ta nhìn Cao Gia Di hầm hầm giận dữ, khẽ mỉm cười từ tốn nói: "Nô tỳ là Thường Niệm!"
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tưởng ta sẽ tin sao?"
"Vương thượng có thể mê muội, nhưng ta đâu phải kẻ mù!"
Với vẻ quả quyết như nắm chắc phần thắng, Cao Gia Di nói: "Thường Niệm kia đã hơn ba mươi tuổi, còn ngươi mới chỉ mười sáu mười bảy!"
"Mau nói, ngươi rốt cuộc là do ai phái đến, có ý đồ gì!"
Đáy mắt ta thoáng qua vẻ sửng sốt.

Nhưng nhìn Cao Gia Di đang bức ép từng bước, lửa giận trong lòng ta bùng lên.
"Sao thế?" Ta cười nhạo: "Nhanh vậy đã quên mười vạn dân thành An Dương c.h.ế.t thảm như thế nào rồi sao? !"
"Còn cả ta nữa!"
Ta giằng ra khỏi tay cung nữ, mạnh mẽ nắm lấy tay Cao Gia Di đặt lên n.g.ự.c mình: "Công chúa, ngươi quên rồi sao?"
"Mũi tên xuyên qua tim ta chính là do tay ngươi b.ắ.n ra đấy!"
"Chúng ta đều c.h.ế.t vì ngươi cả!"
"Sao ngươi có thể quên chúng ta nhanh như vậy!"
Trong tích tắc, sắc mặt Cao Gia Di trở nên tái nhợt, bàn tay đặt trên n.g.ự.c ta run rẩy không thành hình.
"Im ngay!"
Cao Gia Di giơ tay kia lên, bàn tay nặng nề giáng xuống mặt ta: "Ai cho phép ngươi vu khống bổn Công chúa!"
Ta cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt rực sáng nhìn thẳng vào nàng ta.
"Đúng hay không, ngươi và ta đều rõ."
"Rốt cuộc ngươi là ai!" Cao Gia Di trợn mắt: "Con gái của Thường Niệm, hay là ai phái đến để uy h.i.ế.p bổn Công chúa?"

"Muốn cái gì, ngươi nói đi!"
"Ta chẳng muốn gì cả." Ta cười, nhưng mỗi một lời nói ra đều đủ khiến Cao Gia Di lạnh gáy: "Bởi vì ta chính là Thường Niệm."
Cao Gia Di hít một hơi lạnh, bàn tay phải buông thõng bên người siết chặt.

Móng tay đỏ thẫm cắm vào thịt, m.á.u tươi chảy qua kẽ ngón tay.

Nhưng nàng ta như không biết đau, chỉ nhìn ta chằm chằm, như muốn nhìn thủng một lỗ trên mặt ta.
Hồi lâu, nàng ta nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, nàng ta đã bình ổn được cảm xúc.
"Cho dù ngươi là Thường Niệm." Bàn tay trái đang bị ta giữ chặt của nàng ta thuận thế nắm lấy vạt áo ta.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Nàng ta độc ác nói: "Ta cũng không sợ!"
"Ta có thể g.i.ế.c ngươi một lần, thì có thể g.i.ế.c ngươi cả ngàn lần!"
"Huống chi," nàng ta đầy vẻ khinh miệt: "ngươi có bằng chứng không?"
"Hay là ngươi định mang gương mặt này đi kêu oan cho mình? !"
"Có ai tin không?" Nàng ta cười châm biếm: "Sẽ chẳng có ai tin, cả Trần Bình cũng không."
"Họ chỉ nhớ rằng, chính ta đã xuất binh cứu viện khi Trần Bình nguy cấp."

"Còn ngươi," Cao Gia Di nhướn mày, ánh mắt thương hại nhìn ta: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bạc tình vô nghĩa!"
Nói xong, nàng ta mạnh mẽ ném ta vào núi giả.
Khi bỏ đi, Cao Gia Di vẫn không quên đe dọa ta: "Muốn sống thì an phận thủ thường đi."
"Vị trí Ung Vương hậu ta đã đợi ba năm, ai dám cản đường ta.

.

." Nàng ta khẽ cười, dùng chân nghiền nát bông hoa bên cạnh xuống bùn: "Ta sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"
Ta bị nàng ta ném đến hoa mắt chóng mặt, phải một lúc lâu mới đứng dậy được.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của nàng ta khuất dần, ta bật cười khinh miệt.
Thật vô vị.
Lấy cái c.h.ế.t để đe dọa một người đã chết..

Nghĩ vậy, ánh mắt ta đảo quanh, rồi ta từ từ vuốt ve gương mặt mình, đầu ngón tay run rẩy.
Lời Cao Gia Di đã nhắc nhở ta.
Hiện giờ ta đang mang dáng vẻ của một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, Trần Bình gặp ta không những không hề ngạc nhiên, mà còn xem như chuyện bình thường.
Nếu nói hắn hận ta đến mức mê muội thì ta hoàn toàn không tin.
Một vị quân vương yêu dân như con như vậy tuyệt đối sẽ không vì tư tình của mình mà trút giận lên thần dân vô tội.
Trừ phi? !
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt như muốn xuyên thủng cung điện huy hoàng này rơi xuống người Trần Bình.
Chốc lát sau, ta nhắm chặt mắt lại, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Thì ra?
Trần Bình biết tất cả.
Thì ra.

.

.
Việc ta c.h.ế.t đi sống lại thực sự có liên quan đến Trần Bình!

4
Ta thất thểu bước về Cần Chính điện, Trần Bình đang bồn chồn đi đi lại lại bên ngoài.
Vừa thấy ta, hắn vội vã chạy lại.

"Nàng!" Hắn liếc nhìn đám cung nữ xung quanh, lời nói ân cần bỗng chốc im bặt.

Hắn quát: "Làm việc kiểu gì vậy! Bảo nàng lấy đĩa trái cây mà lâu thế, muốn bổn vương c.h.ế.t đói à?"
Lần này ta không hề cãi lại, chỉ khẽ nói: "Trần Bình, xuất cung ăn tô hoành thánh với ta nhé."
"Lâu rồi chưa được ăn."
Trần Bình đang nổi trận lôi đình bỗng im bặt.

Giây lát sau, hắn nắm tay ta bước ra ngoài.
Vừa đi vừa chửi: "Mẹ kiếp! Có ai làm nô tỳ như nàng không! Dám sai khiến cả bổn vương!"
"Thôi được, vừa hay bổn vương cũng đói, lần này tạm tha cho nàng."
"Lần sau mà còn dám, xem bổn vương có vả nát miệng nàng không!"
Chúng ta chạy dọc hành lang dài.

Trời chạng vạng tối, sương mù như mây vờn quanh, dần dần làm mờ đi đôi mày nhíu chặt của Trần Bình.

Chỉ còn đôi mắt rưng rưng, ánh lên những tia sáng vụn vỡ.
Ta bất giác nắm c.h.ặ.t t.a.y Trần Bình.
Cảm nhận được hành động của ta, Trần Bình khẽ liếc nhìn.

Trong khoảnh khắc sáng tối đan xen, ánh mắt đắm đuối của hắn có thể làm tan chảy cả băng giá.
Hắn luyến tiếc nhìn ta một cái, rồi thu liễm cảm xúc, lớn tiếng phàn nàn: "Đi nhanh lên! Đi chậm thế này là muốn bổn vương mời nàng à?"
Khi chúng ta đến nơi, chủ quán vừa mới bày hàng.
Thấy Trần Bình thành thạo lau ghế, lấy bát, đưa thìa cho ta, chủ quán không khỏi ngưỡng mộ.

Bà khen Trần Bình biết chiều người, rồi lại nói ta có phúc, tìm được phu quân chu đáo tỉ mỉ như vậy.
Ta mỉm cười, cổ họng dâng lên vị chua xót, không nói gì.
Hoành thánh được dọn ra rất nhanh.

Hơi nóng bốc lên làm mờ đôi mắt, khiến chúng ta có thể nhìn thẳng vào nhau.

Nhân cơ hội này, ta hỏi hắn: "Trần Bình, chàng thật sự nghĩ rằng năm đó ta bỏ thành chạy trốn sao?"
Vừa dứt lời, đám tùy tùng xung quanh rất ăn ý lùi lại một bước, sợ rằng Trần Bình sẽ nổi giận đùng đùng.
Ta có vẻ thờ ơ khuấy hoành thánh, nhưng thực ra ánh mắt đầy hy vọng đều dõi theo Trần Bình.
Ban đầu, khi nghe nói hắn và Cao Gia Di đến với nhau, ta đã ôm một bụng tức giận, muốn trêu chọc hắn cho đã, rồi ép hắn giải trừ cấm thuật cho ta.

Sau đó ta sẽ thoải mái đi đầu thai.
Nhưng giờ đây, nếu hắn đã biết hết mọi chuyện.

Ta hy vọng hắn sẽ thừa nhận, thừa nhận sự thật rằng ta đã c.h.ế.t từ lâu.

Như vậy, chúng ta không cần phải vất vả giả vờ nữa.

Chúng ta có thể tận hưởng trọn vẹn những khoảng thời gian cuối cùng!
Trong mắt Trần Bình thoáng qua một tia hoảng loạn.

Ngay sau đó, hắn vội vã múc hoành thánh lên ăn.

Hoành thánh vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, nhưng Trần Bình như không biết nóng, cứ liên tục nhét vào miệng từng cái một.

Thân hình thẳng tưng của hắn hơi run rẩy, cũng không biết có phải vì nóng hay không.
Đến khi bát hoành thánh đã cạn, Trần Bình mới kéo kéo khóe miệng sưng tấy, giọng khàn đặc.
"Chẳng lẽ còn sao nữa?"
"Thường Niệm, ta đã tha cho nàng một mạng." Trần Bình cúi đầu, vẻ mặt chìm trong bóng tối, thêm vào đó là giọng nói khàn đặc, càng khiến người ta khó phân biệt được hỉ nộ.
"Nhưng nàng không thể cậy vào lòng nhân từ của ta mà lên mặt làm càn."
"Ta cũng có giới hạn của mình!"
"Chuyện này.

.

." Bàn tay đang cầm thìa của Trần Bình khẽ siết chặt: "Không được nhắc lại nữa!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro