Chương 7: Hàn Duy Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về điểm hẹn, Chương Hạo báo cáo chi tiết về tình hình bên trong trung tâm thương mại Kim Hoa cho Thành Hàn Bân và đội A. Các thông tin về số lượng xác sống, vị trí tập trung, điểm yếu của chúng, hệ thống điện và báo cháy đều được trình bày rõ ràng và chi tiết.

"Cũng tạm ổn," Thành Hàn Bân gật đầu miễn cưỡng.

"Đó là nhiệm vụ của tôi." Chương Hạo đáp lại ngắn gọn.

Thành Hàn Bân không để ý đến thái độ xa cách của Chương Hạo mà quay sang các thành viên đội A ra lệnh: "Chuẩn bị tấn công! Chúng ta sẽ chia làm ba nhóm, mỗi nhóm tấn công một lối vào tầng hầm. Nhóm một do tôi chỉ huy, nhóm hai do Chương Hạo chỉ huy, nhóm ba do đội phó Kim Khuê Bân chỉ huy. Mục tiêu của chúng ta là tiêu diệt toàn bộ xác sống trong tầng hầm, sau đó tiến lên các tầng trên. Nhớ rằng, phải hành động nhanh chóng và dứt khoát, không được để chúng có cơ hội phản ứng."

"Rõ!" Các thành viên đội A đồng thanh đáp lại, khí thế hừng hực.

Đội B, dưới sự chỉ huy của Kim Địa Hùng, đã vào vị trí trên các tòa nhà xung quanh. Họ sẵn sàng yểm trợ hỏa lực cho đội A bất cứ lúc nào.

"Đội B đã sẵn sàng, đội trưởng Thành," Kim Địa Hùng báo cáo qua bộ đàm.

"Tốt. Chờ lệnh của tôi."

Tại trung tâm chỉ huy, Thạch Hữu Huyền đang tập trung theo dõi tình hình trên màn hình giám sát. Bên cạnh cậu là một chàng trai trẻ với mái tóc nhuộm màu nổi bật và đôi mắt sáng sau cặp kính dày cộp.

"Đây là Hàn Duy Thần, một người bạn của tôi," Thạch Hữu Huyền giới thiệu với Thành Hàn Bân qua bộ đàm. "Em ấy là một hacker tài năng, có thể hỗ trợ chúng ta rất nhiều trong việc giám sát và vô hiệu hóa hệ thống an ninh của trung tâm thương mại."

"Rất vui được hợp tác," Hàn Duy Thần lên tiếng, giọng nói đầy tự tin. "Mọi thứ đã sẵn sàng, đội trưởng Thành. Tôi đã vô hiệu hóa hệ thống báo động và camera an ninh của trung tâm thương mại. Các anh có thể tiến vào mà không bị phát hiện."

Thành Hàn Bân gật đầu, ra lệnh: "Tấn công!"

Ba nhóm của đội A đồng loạt xông vào các lối vào tầng hầm. Tiếng súng nổ vang lên, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Chương Hạo dẫn đầu nhóm hai, cậu di chuyển nhanh nhẹn như một con báo, lưỡi dao găm trong tay cậu lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Xác sống ngã xuống dưới lưỡi dao của cậu như những con rối bị cắt dây.

Nhóm của Thành Hàn Bân và Kim Khuê Bân cũng không kém cạnh. Họ phối hợp ăn ý, sử dụng súng và lựu đạn để tiêu diệt xác sống một cách hiệu quả.

Từ trên cao, đội B liên tục bắn tỉa, yểm trợ cho đội A. Những viên đạn chính xác găm vào đầu những con xác sống đang cố gắng tấn công từ phía sau.

"Phải vậy chứi!" Kim Địa Hùng phấn khích hét thầm khi nhìn thấy những con xác sống ngã xuống.

Trên màn hình giám sát, Hàn Duy Thần liên tục cập nhật tình hình cho Thành Hàn Bân. "Đội A đã kiểm soát được tầng hầm. Họ đang tiến lên tầng một."

Thành Hàn Bân gật đầu, "Tiếp tục theo dõi và báo cáo tình hình."

Trận chiến diễn ra ác liệt. Xác sống tràn ra từ tầng hầm như một dòng thác đen ngòm, chúng gào thét, cào cấu, cố gắng xé xác những người lính. Nhưng đội A không hề nao núng, họ chiến đấu với tất cả sức lực và lòng dũng cảm của mình.

Sau hơn một giờ đồng hồ chiến đấu, đội A đã kiểm soát được tầng hầm và tầng một. Hàng trăm xác sống nằm la liệt trên sàn nhà, máu me be bét.

"Tiến lên tầng trên!" Thành Hàn Bân ra lệnh.

Tiếng súng vẫn vang lên không ngớt, mỗi tiếng nổ như xé toạc không gian tĩnh mịch của trung tâm thương mại. Đội A, với sự hỗ trợ của đội B từ bên ngoài, đang dần dần tiến lên các tầng trên. Mùi máu tanh nồng nặc hòa quyện với mùi ẩm mốc của tòa nhà tạo nên một thứ mùi kinh tởm, khiến bất kỳ ai cũng phải buồn nôn.

Chương Hạo vẫn dẫn đầu nhóm của mình, di chuyển nhẹ nhàng như cơn gió giữa những lối đi hẹp và tối tăm. Cậu không chỉ chiến đấu với xác sống, mà còn phải đối mặt với những cái bẫy chết người được đặt rải rác khắp nơi. Những chiếc bàn ghế đổ ngổn ngang, những mảnh kính vỡ sắc nhọn, những dây điện lòng thòng... tất cả đều có thể trở thành vũ khí nguy hiểm trong tay lũ xác sống.

"Cẩn thận!" Chương Hạo hét lên khi một con xác sống bất ngờ nhảy ra từ một góc khuất. Cậu nhanh chóng né tránh, đồng thời vung dao găm chém đứt đầu con quái vật.

"Cảm ơn, Chương Hạo!" Một thành viên trong nhóm thở phào nhẹ nhõm.

"Cẩn thận một chút, tập trung vào nhiệm vụ." Chương Hạo nhắc nhở, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán.

Trên tầng ba, đội của Thành Hàn Bân gặp phải một ổ xác sống đông đảo. Chúng tràn ra từ các phòng làm việc, gào thét và tấn công dữ dội. Thành Hàn Bân ra lệnh cho các chiến sĩ lùi lại, tìm vị trí phòng thủ tốt hơn.

"Lựu đạn!" Anh hét lên.

Một quả lựu đạn được ném ra, nổ tung giữa đám xác sống, tạo ra một khoảng trống tạm thời. Đội A nhanh chóng tận dụng cơ hội này để phản công.

"Tiến lên!" Thành Hàn Bân hét lớn, dẫn đầu các chiến sĩ xông vào đám xác sống.

Trên tầng bốn, đội của Kim Khuê Bân đang phải đối mặt với một đám xác sống đông đúc và hung hãn. Trong lúc giao tranh, Kim Khuê Bân bị một con xác sống cào vào cánh tay, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bộ quân phục.

"Đội phó!" Những người lính khác hét lên lo lắng.

"Không sao, vết thương nhỏ thôi." Kim Khuê Bân nghiến răng, tiếp tục chiến đấu.

Hàn Duy Thần, từ trung tâm chỉ huy, nhìn thấy cảnh tượng đó qua màn hình giám sát. "Đội trưởng Thành, đội phó Kim bị thương rồi!" Cậu hét lên trong bộ đàm.

Thành Hàn Bân lập tức ra lệnh cho đội B yểm trợ hỏa lực mạnh hơn. "Đội B, tập trung hỏa lực vào tầng bốn! Bảo vệ đội phó Kim!"

Kim Địa Hùng nhận lệnh, lập tức điều chỉnh hỏa lực của đội B. Những loạt đạn chính xác găm vào đám xác sống, tạo điều kiện cho Kim Khuê Bân và đồng đội rút lui an toàn.

"Mẹ kiếp! Đám khốn này đông quá!" Kim Khuê Bân vừa thở dốc vừa chửi thề.

Trên tầng năm, không khí đặc quánh mùi máu tanh và tiếng gầm gừ của xác sống. Đội A đã tiến đến khu vực rạp chiếu phim, nơi ánh sáng lập lòe từ màn hình chiếu khổng lồ tạo nên một khung cảnh ma quái. Hàng trăm xác sống đang tụ tập tại đây, bị thu hút bởi ánh sáng và âm thanh phát ra từ bộ phim đang chiếu.

Thành Hàn Bân ra hiệu cho đồng đội dừng lại, quan sát tình hình. Anh nhận ra đây là một cơ hội để tiêu diệt một lượng lớn xác sống cùng lúc.

"Kim Khuê Bân," anh nói qua bộ đàm, "Em dẫn một nhóm đánh lạc hướng chúng từ phía sau. Khi chúng tập trung về phía em, anh và Chương Hạo sẽ tấn công từ phía trước."

"Rõ!" Kim Khuê Bân đáp lại, cùng một số chiến sĩ tách khỏi đội hình, di chuyển vòng ra phía sau rạp chiếu phim.

Trong khi đó, Thành Hàn Bân và Chương Hạo nấp sau một quầy bán đồ ăn nhanh, quan sát đám xác sống. Chúng đang chen lấn, xô đẩy nhau để tiến gần hơn đến màn hình chiếu.

"Chương Hạo," Thành Hàn Bân nói, "Khi tôi ra hiệu, cậu hãy dùng súng bắn vào màn hình chiếu. Tiếng ồn sẽ thu hút sự chú ý của chúng."

Chương Hạo gật đầu, tay siết chặt khẩu súng trường.

Một lúc sau, Kim Khuê Bân và nhóm của anh đã vào vị trí.

"Đội trưởng, chúng tôi đã sẵn sàng," Kim Khuê Bân báo cáo qua bộ đàm.

"Tốt. Chờ tín hiệu của tôi."

Hàn Duy Thần, từ trung tâm chỉ huy, nhìn thấy cảnh tượng đó qua màn hình giám sát. "Đội trưởng Thành, có một đám đông xác sống đang tiến về phía sau rạp chiếu phim. Có vẻ như chúng đã phát hiện ra đội của đội phó Kim."

Thành Hàn Bân nhíu mày. "Khuê Bân, cậu cẩn thận. Chương Hạo, chuẩn bị sẵn sàng."

Kim Khuê Bân nghiến răng, giơ súng lên. "Anh em, xả đạn!"

Tiếng súng nổ vang lên, đám xác sống ngã xuống hàng loạt. Nhưng số lượng của chúng quá đông, chúng vẫn tiếp tục tiến lên.

"Đội trưởng, bọn em cần hỗ trợ!" Kim Khuê Bân hét lên trong bộ đàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro