Chương 8: "Anh xinh xinh ơi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngay bây giờ!" Thành Hàn Bân hét lên.

Chương Hạo lập tức bóp cò, những viên đạn xuyên qua màn hình chiếu, tạo ra những tiếng nổ lớn. Đám xác sống hoảng loạn, quay lại phía phát ra tiếng động.

Thành Hàn Bân và Chương Hạo nhân cơ hội này xông ra, xả súng vào đám xác sống. Những tiếng súng nổ chát chúa vang lên liên hồi, xác sống ngã xuống như ngả rạ.

Cuộc chiến diễn ra trong khoảng mười lăm phút. Đội A, với sự phối hợp ăn ý và chiến thuật hợp lý, đã tiêu diệt toàn bộ xác sống trong rạp chiếu phim. Họ tiếp tục tiến lên các tầng trên, từng bước một giành lại quyền kiểm soát trung tâm thương mại Kim Hoa.

Trong khi đó, tại trạm y tế dã chiến, Thạch Hữu Huyền và đội ngũ y bác sĩ đang làm việc không ngừng nghỉ để cứu chữa những người bị thương. Hàn Duy Thần, từ trung tâm chỉ huy, liên tục cập nhật tình hình cho Thành Hàn Bân qua bộ đàm.

"Đội trưởng Thành, có một đám đông xác sống đang tiến về phía sau rạp chiếu phim. Có vẻ như chúng đã phát hiện ra đội của đội phó Kim."

Thành Hàn Bân nhíu mày. "Khuê Bân, cậu cẩn thận. Chương Hạo, chuẩn bị sẵn sàng."

Kim Khuê Bân nghiến răng, giơ súng lên. "Anh em, xả đạn!"

Tiếng súng nổ vang lên, đám xác sống ngã xuống hàng loạt. Nhưng số lượng của chúng quá đông, chúng vẫn tiếp tục tiến lên.

"Đội trưởng, chúng tôi cần hỗ trợ!" Kim Khuê Bân hét lên trong bộ đàm.

"Bọn tôi đến ngay!" Thành Hàn Bân đáp lại, cùng Chương Hạo nhanh chóng di chuyển đến vị trí của Kim Khuê Bân.

Nhờ sự hỗ trợ kịp thời của Thành Hàn Bân và Chương Hạo, đội của Kim Khuê Bân đã đẩy lùi được đám xác sống. Tuy nhiên, trong lúc giao tranh, Kim Khuê Bân bị một con xác sống cào vào cánh tay, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ bộ quân phục.

"Đội phó!" Các chiến sĩ khác hét lên lo lắng.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ," Kim Khuê Bân nghiến răng, tiếp tục chiến đấu.

Hàn Duy Thần, từ trung tâm chỉ huy, nhìn thấy cảnh tượng đó qua màn hình giám sát. "Đội trưởng Kim, đội phó Kim bị thương rồi!" Cậu thông báo qua bộ đàm.

Kim Địa Hùng nhận lệnh, lập tức điều chỉnh hỏa lực của đội B. Những loạt đạn chính xác găm vào đám xác sống, tạo điều kiện cho Kim Khuê Bân và đồng đội rút lui an toàn.

Đêm đã khuya, nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Đội A vẫn tiếp tục chiến đấu, từng bước tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng: giải phóng hoàn toàn trung tâm thương mại Kim Hoa.

Tầng bảy của trung tâm thương mại Kim Hoa, nơi được cho là nơi ẩn náu của một nhóm người sống sót hiện ra trước mắt đội A trong một khung cảnh hỗn loạn. Cánh cửa dẫn vào tầng này đã bị phá hủy, đồ đạc ngổn ngang, vết máu loang lổ trên sàn nhà. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc và tiếng gào thét của xác sống vang vọng khắp nơi.

"Mọi người cẩn thận!" Thành Hàn Bân ra lệnh, giọng anh căng thẳng. "Có thể có người sống sót ở đây."

Đội A di chuyển chậm rãi, súng lăm lăm trong tay, cảnh giác cao độ. Mỗi bước chân đều thận trọng, mỗi tiếng động đều khiến họ giật mình.

"Có ai ở đây không?" Thành Hàn Bân hét lớn, giọng anh vang vọng khắp tầng lầu.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng rên rỉ của gió và tiếng gầm gừ của xác sống vọng lại từ phía xa.

Đội A tiếp tục tiến sâu vào bên trong, bước chân dò dẫm trong bóng tối. Họ đi qua một hành lang dài, hai bên là những căn phòng trống rỗng, cửa sổ vỡ tan, rèm cửa bay phần phật trong gió. Cảnh tượng hoang tàn khiến không khí càng thêm nặng nề, đè nặng lên tâm trí mỗi người.

Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía cuối hành lang. Một người phụ nữ trẻ tuổi, quần áo rách rưới, mái tóc đen dài rối bù đang bị một con xác sống đuổi theo. Cô ta chạy thục mạng, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Khuôn mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt mở to hoảng loạn.

"Cứu tôi!" Cô ta hét lên tuyệt vọng.

Thành Hàn Bân và Chương Hạo lao tới. Chương Hạo nhanh hơn một bước, cậu vượt qua con xác sống, một nhát chém chí mạng vào đầu nó. Con quái vật đổ gục xuống, không còn động đậy.

Người phụ nữ ngã quỵ xuống đất, thở hổn hển. Cô ta nhìn Chương Hạo với ánh mắt biết ơn.

"Cảm ơn cậu," cô ta nói, giọng run rẩy.

"Cô không sao chứ?" Chương Hạo hỏi.

"Tôi... tôi không biết," người phụ nữ nói, "Tôi bị lạc khỏi nhóm của mình."

"Đừng lo," Thành Hàn Bân trấn an cô ta, "Chúng tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn."

Đội A đưa người phụ nữ đến trạm y tế dã chiến của đội C. Sau khi được kiểm tra và chăm sóc, cô ta đã bình tĩnh hơn và kể lại câu chuyện của mình.

Cô gái được cứu nói tên mình là Linh Lang, là một trong số ít người may mắn sống sót sau khi trung tâm thương mại bị xác sống tấn công. Cô và một nhóm người khác đã trốn lên tầng bảy, cố gắng cầm cự trong nhiều ngày.

"Nhưng chúng tôi không còn thức ăn và nước uống," Linh Lang nói, giọng nghẹn ngào, "Nhiều người đã chết, chỉ còn lại vài người."

Thành Hàn Bân và Chương Hạo nhìn nhau, ánh mắt họ ánh lên sự quyết tâm.

"Hàn Duy Thần," Thành Hàn Bân nói qua bộ đàm, "Cậu có thể xác định vị trí của những người sống sót còn lại không?"

"Tôi đang cố gắng, đội trưởng," Hàn Duy Thần đáp lại, "Nhưng hệ thống camera ở tầng bảy đã bị hỏng."

"Vậy thì chúng ta phải tìm kiếm thủ công," Thành Hàn Bân nói. "Đội A, tiếp tục tìm kiếm trên tầng bảy. Cẩn thận, có thể còn xác sống ẩn nấp."

Đội A tiếp tục tìm kiếm trên tầng bảy. Họ phát hiện ra một căn phòng bị khóa chặt, bên trong có tiếng kêu cứu yếu ớt. Thành Hàn Bân ra lệnh phá cửa.

Bên trong căn phòng, họ tìm thấy năm người sống sót, trong đó có một đứa trẻ. Tất cả đều đang trong tình trạng kiệt sức và hoảng loạn.

"Chúng tôi được cứu rồi!" Một người đàn ông trung niên bật khóc khi nhìn thấy đội A.

Đội A nhanh chóng đưa những người sống sót đến trạm y tế dã chiến. Sau khi được chăm sóc, họ đã dần hồi phục sức khỏe và tinh thần.

Trạm y tế dã chiến được dựng tạm bợ trong một trường tiểu học bỏ hoang, với những dãy bàn học giờ trở thành giường bệnh, bảng đen phủ đầy những ghi chú y tế. Không khí nơi đây vừa căng thẳng, vừa ấm áp. Tiếng khóc của trẻ con, tiếng rên rỉ của người bị thương, tiếng động cơ của máy phát điện, và cả tiếng cười đùa của những đứa trẻ may mắn thoát khỏi nanh vuốt xác sống, tất cả tạo nên một bản hòa ca kỳ lạ giữa thành phố chết.

Ông Trần, người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhóm, đang kể lại những kỷ niệm về thời hoàng kim của Chấn Minh, khi thành phố còn tràn ngập ánh sáng và tiếng cười. Giọng ông trầm ấm, pha chút tiếc nuối, nhưng vẫn ánh lên niềm tin vào tương lai.

"Chấn Minh của chúng ta sẽ hồi sinh, tôi tin là như vậy," ông nói, nhìn quanh những người xung quanh. "Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại thành phố này."

An Điềm cũng có mặt tại trạm y tế. Cô bé không ngừng chạy tới chạy lui, giúp đỡ các bác sĩ, y tá chăm sóc những người bị thương. Đôi mắt to tròn của cô bé ánh lên sự đồng cảm và thương xót.

Chương Hạo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trinh sát, cũng đến trạm y tế để kiểm tra vết thương nhẹ trên cánh tay. Anh lặng lẽ ngồi một góc, quan sát mọi người. Ánh mắt anh dừng lại ở An Điềm, cô bé đang chơi đùa với những đứa trẻ khác. Một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt cậu.

An Điềm nhận ra Chương Hạo, cô bé chạy đến bên anh, đôi mắt sáng long lanh.

"Anh xinh xinh ơi, anh có đau không?" Cô bé hỏi, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương trên cánh tay cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro