Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương Hạo vừa nhìn liền nhịn không nổi, ngồi vào bàn ăn, cầm muỗng sứ khuấy bát cháo thịt.

Dì giúp việc đem món cuối cùng là đĩa thịt hun khói đặt lên bàn, "Tiên sinh, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Chương Hạo vừa ăn vừa chào lại một tiếng, húp nửa chén cháo thịt, lại cầm đũa tấn công sang bánh bao thịt.

Dì giúp việc thấy vậy cũng tinh ý không quấy rầy anh ăn sáng, xoay người rời phòng ăn đi quét dọn.

Bữa sáng nhiều món nhưng phân lượng vừa đủ, Chương Hạo ăn hết tất cả các món trên bàn xong, bụng mới no được bảy tám phần - chắc là do đói bụng từ tối hôm qua, chứ bình thường thì là vừa no.

Ăn uống xong xuôi, Chương Hạo trở lại phòng khách ngồi nghỉ.

Dì giúp việc lo lắng nói: "Tiên sinh, đầu ngài không sao chứ? Có cần đi bệnh viện khám một chút không?"

Chương Hạo sờ miếng băng dán trên đầu: "Không sao, chỉ trầy da một chút thôi."

Dì giúp việc: "Nếu vết thương lớn, nhất thiết phải cẩn thận."

Chương Hạo: "Ừ, tôi biết."

Thấy vậy, dì giúp việc cũng không khuyên bảo nữa, trở lại phòng ăn dọn dẹp, rồi đi lau dọn phòng bếp.

Chương Hạo nhớ lại xem nguyên chủ sẽ làm gì vào thời gian này, anh trở về phòng thay bộ vest, tìm chìa khóa của một cái xe khác, nói với dì giúp việc một tiếng là mình đi làm, rồi đóng cửa rời đi.

Thanh thế Chương gia hiển hách, căn cơ vững vàng, coi như ngang hàng với nhà nam chính, khác biệt ở chỗ, một người có hào quang nam chính, còn một người chỉ là nam phụ.

Nguyên chủ thân là Chương gia đại công tử, từ nhỏ đã được bồi dưỡng với thân phận người thừa kế, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp tiếp nhận công ty, gánh vác công việc cho ba mình, mỗi ngày đều làm tấm gương mẫu mực đi làm đúng giờ.

Nếu Chương Hạo phải tạm thời thay thế nguyên chủ sống, anh dĩ nhiên sẽ sống theo quy tắc cũng như hướng phát triển cuộc sống của nguyên chủ - ít nhất sau khi mình rời đi, nguyên chủ sẽ không lâm vào cảnh bất tiện.

Thật ra thì nhân vật này, ngoại trừ vấn đề tình cảm dây dưa, thì nhân phẩm, cung cách làm việc hay trách nhiệm cũng đều không chê vào đâu được, hắn có thể thành ngón tay vàng lớn nhất của nữ chính nên bản thân cũng có thực lực nhất định.

Để không bị người khác phát hiện dị thường, Chương Hạo làm việc với công suất hơn 100%, rồi bận bịu cho tới tận trưa.

Đến giờ ăn trưa, Chương Hạo bị trợ lý giám đốc ép đi bệnh viện để xử lý vết thương, băng bó lại một lần nữa.

Trợ lý giám đốc tên Kim Thái Lai, là nhân viên tinh nhuệ được ba Chương đích thân tuyển chọn để giúp con trai mình xử lý công việc, sống chung với Chương Hạo nhiều năm nên dần dần trở thành anh em, quan hệ cực kỳ tốt. Việc công làm rất nghiêm túc, nhưng việc tư thì có chút như gà mẹ.

Sau khi phát hiện vết thương băng bó sơ sài trên đầu Chương Hạo, cậu vẫn rất lo lắng. Vất vả lắm mới rút được chút thời gian, liền mang người chạy tới bệnh viện, đợi đến lúc vết thương được xử lý xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người sóng vai đi ra ngoài bệnh viện, cậu còn lẩm bẩm: "Thương nhẹ cái gì chứ, vết đấy mà lớn chút nữa thì xong cả khuôn mặt rồi, ông có biết không? Tôi tin ông mới để ông ngồi tới trưa, tôi mà thấy sớm một chút là đưa ông đi liền."

Chương Hạo chột dạ sờ lên vết thương: "Được rồi, này cũng chỉ là băng bó kỹ hơn mà thôi."

"Á à." Kim Thái Lai vừa mở cửa xe cho anh, vừa nói: "Ông có tin là vết thương nhích lên một chút nữa, đụng phải đường chân tóc rồi chỗ đấy về sau sẽ không mọc cọng nào nữa không? Muốn hói hả?!"

Chương Hạo: "..."

Quá độc.

Thấy Chương Hạo không nói gì, Kim Thái Lai hài lòng đóng cửa xe, vòng qua bên tay lái, chở anh đi ăn trưa.

Do bị thương nên không thể ăn những món gây kích ứng, Kim Thái Lai liền lái xe tới một nhà hàng dược thiện (*), chuẩn bị bồi bổ cơ thể cho anh, kết quả vạn vạn không ngờ tới vừa bước vào cửa đã thấy một vị khách vô cùng quen mặt đang ngồi khóc sướt mướt.

(*) nhà hàng phục vụ những món ăn chế biến từ thuốc.

Ngồi đối diện với cô là bà Kim sắc mặt lạnh nhạt, trên bàn ném thứ gì đó nhìn na ná như tờ chi phiếu, liếc một cái là thấy ngay motif thường thấy trong phim.

Kim Thái Lai ngay lập tức xoay người, đẩy Chương Hạo đi ra ngoài: "Chỗ này đầy người rồi, đi đi đi, đổi chỗ khác."

Chương Hạo bất đắc dĩ đẩy tay cậu ra, dịu dàng nói: "Thái Lai, tôi cao hơn ông đấy." Cho nên lúc anh vào cửa cũng đã nhìn thấy nữ chính, còn cảm khái một phen quả nhiên định luật nữ chính lại để nam phụ xuất hiện rất trùng hợp lúc cô gặp rắc rối.

Kim Thái Lai: "..."

Ông cũng độc thật!

Hai người bạn tốt tổn thương nhau xong, Chương Hạo liền nghiêm túc, nhàn nhạt nói: "Đi, đi vào đặt phòng riêng."

Kim Thái Lai nghi ngờ nhìn anh, giống như đang kỳ lạ tại sao anh không quan tâm... rõ ràng vì người kia mà đầu bị thương... Cái này... Không lẽ chiều hôm qua bị thương ở đầu xong nên nước úng trong não chảy hết ra ngoài theo cái lỗ ấy rồi?

Kim Thái Lai cực kỳ kinh ngạc mừng rỡ, đưa Chương Hạo đi qua đại sảnh đến quầy tiếp tân, nói muốn đặt phòng riêng.

Đáng tiếc định luật nữ chính còn mạnh hơn cả tưởng tượng của Kim Thái Lai, bọn họ mặc kệ sự tình, nhưng sự tình cứ phải quấn lấy họ.

Kim Thái Lai vừa nói với nhân viên phục vụ: "Đặt một phòng riêng."

Liền nghe từ phía sau có tiếng người lắp bắp gọi: "Hạo ca ca..."

Kim Thái Lai tối sầm mặt, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Cách đó không xa, An Nhu Vũ nãy còn ngồi khóc lóc giờ đã đứng lên, đang nhìn chằm chằm chỗ này, đôi mắt rưng rưng tràn đầy mong mỏi, chắc là cho rằng Chương Hạo vẫn giống trước kia, có chuyện là tới cứu cô.

Bà Kim đối diện An Nhu Vũ cũng không được tự nhiên, ngồi thẳng lưng dậy, rõ ràng là bà có nghe qua danh tiếng sứ giả hộ hoa của Chương Hạo, đang suy nghĩ nên giải quyết như thế nào.

Ngay cả Kim Thái Lai bên cạnh cũng ngờ vực nhìn anh, ánh mắt để lộ ra cậu đã chuẩn bị tinh thần việc anh sẽ chạy qua giúp An Nhu Vũ như cũ.

Trong một căn phòng của nhà hàng, có người nào đó chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân đang nghiêm mặt lại, tay nắm thật chặt, chờ đợi phản ứng của Chương Hạo.

Trong một cái chớp mắt, Chương Hạo cảm thấy tầm mắt của tất cả mọi người đang tập trung trên người mình, chờ đợi anh trả lời cùng hành động.

Giúp, những lời cắt đứt quan hệ lúc trước thành trò cười, nam phản diện sẽ nhanh chóng biết mình gạt hắn, cho là mình đang kéo dài thời gian, sau đấy sẽ bị đánh gãy chân rồi xuất ngoại, gia tộc thì được món quà bự là chèn ép xấu xa.

Không giúp, về tình và lý thì không ai có thể nói gì, vạn sự thuận lợi.

Cho nên, phản ứng của Chương Hạo là, mỉm cười gật đầu, tỏ ý như thấy một người quen bình thường, sau đấy quay qua hỏi phục vụ: "Có phòng không?"

Phục vụ liền đưa tay làm động tác mời, "Có ạ, mời ngài đi theo tôi."

Chương Hạo không để ý nữ chính phản ứng thế nào, trực tiếp khoác vai Kim Thái Lai, dẫn cậu đi theo người phục vụ về phòng được đặt.

"Hạo ca ca!" Sau lưng truyền tới tiếng kêu không thể tin cùng tuyệt vọng.

Tựa như đang khóc.

Nhưng bước chân của Chương Hạo từ đầu đến cuối đều không dừng lại, cũng không quay đầu nhìn.

Việc này làm cho An Nhu Vũ tuyệt vọng, cũng để bà Kim thở phào nhẹ nhõm, bà nghĩ Chương Hạo người ta thấy rõ mặt mũi thật của con bé này, còn con mình thì mãi không thấy được!

Bà Kim càng nghĩ càng giận, nhíu mày nói: "An tiểu thư, tôi bây giờ vẫn nói chuyện nhẹ nhàng là để mặt mũi cho cô, tôi biết cô dù là Đại tiểu thư An gia nhưng sống cũng không được tốt, tôi cho cô tiền để ra nước ngoài, coi như là làm việc thiện đi, nếu cô không đồng ý thì tự mình giải quyết lấy!"

Bỏ lại lời tàn nhẫn, bà Kim xách túi ngạo nghễ rời đi.

An Nhu Vũ lau sạch nước mắt, để tờ chi phiếu lại chỗ tiếp tân, cuối cùng thương tâm nhìn hướng phòng của Chương Hạo, rồi cũng đi.

...Trong phòng, Thành Hàn Bân nhìn chằm chằm màn hình theo dõi, lúc Chương Hạo quay đầu nhìn An Nhu Vũ, trong đầu hắn lướt qua vô số ý tưởng để đối phương lùi bước, kết quả không ngờ rằng đối phương chỉ đơn giản gật đầu một cái.

Đơn giản đến bình thản, bình thản như thể thật sự buông tha vậy...

Hắn không nhịn được, tiếp tục xem bóng Chương Hạo trên màn hình, đến khi đối phương bước vào phòng mới cau mày suy nghĩ rốt cuộc người này xảy ra chuyện gì.

Vệ sĩ đứng phía sau thấp giọng nói: "Tiên sinh... An tiểu thư đã rời đi."

Thành Hàn Bân lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ ra mình đứng dậy là để chuẩn bị ra ngoài làm anh hùng cứu mỹ nhân cọ thiện cảm, nhưng mắt nhìn hai vòng trong màn hình cũng không thấy bóng An Nhu Vũ, hắn cau mày.

Sự chú ý của hắn vừa bị Chương Hạo cướp đi toàn bộ...

Rõ ràng trực giác của hắn đang nói cho hắn biết, Chương Hạo có gì đó khác thường! Nói không chừng tên đấy đang âm mưu gì đó!

Nghĩ một chút, Thành Hàn Bân ra lệnh: "Tìm người theo dõi Chương Hạo, có gì khác thường thì báo tôi."

Vệ sĩ: "Vâng."

Ra lệnh xong, Thành Hàn Bân cảm thấy cơn nóng nảy trong đầu nguội lại... Tất cả vẫn còn nằm trong kế hoạch, không có việc gì.

Chương Hạo hoàn toàn không biết nam phản diện lại vừa chú ý đến mình, anh đang vui vẻ ăn cháo gà với Kim Thái Lai - cháo chân gà, vàng óng ánh lại còn ngọt ngào.

Kim Thái Lai ngạc nhiên vì anh đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng sợ hỏi nhiều lại gợi chuyện thương tâm, nên đành an ủi bằng cách gọi thêm chút đồ bổ dưỡng cho Chương Hạo, cùng anh húp cháo gà.

Hai người ăn uống no nê rồi đi ra, bên ngoài đã sớm sóng yên biển lặng.

Chương Hạo trở lại công ty bắt đầu bận bịu, anh cố gắng bắt chước cung cách làm việc của nam phụ để giải quyết công việc, tập đoàn Chương thị vừa lớn lại vừa nhiều việc vô cùng, vừa ngồi vào bàn là cái gì nữ chính nam phản diện gì đó đều biến thành văn kiện văn kiện văn kiện.

Cuộc sống cứ bình tĩnh trôi qua một tháng, Chương Hạo đã thích ứng cuộc sống mới hoàn hảo, hơn nữa còn thản nhiên dung nhập luôn vào thế giới mới.

Nữ chính thời gian này không thấy xuất hiện, cuộc sống trừ công việc thì là nghỉ ngơi, bận rộn nhưng sắp xếp khoa học, Chương Hạo thậm chí còn cảm thấy cuộc sống này vô cùng giống khuôn mẫu đi chín về năm(*) khi chưa xuyên sách, anh càng hài lòng với cuộc sống.

(*) Cuộc sống dân văn phòng, đi làm lúc 9h sáng và về lúc 5h chiều

Hôm nay, Chương Hạo vừa tắm rửa thay quần áo xong, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, đột nhiên anh ngửi thấy mùi cay của ớt, cay đến sặc người... Chương Hạo trong phút chốc cảm thấy có một chảo ớt lớn đang bị dì giúp việc rang cháy khét trong phòng.

Đang ngạc nhiên nghi ngờ thì mùi cay nhanh chóng biến mất, mùi trong phòng cũng trở lại bình thường, Chương Hạo cúi đầu ngửi, chỉ ngửi thấy mùi hơi nước sau khi mình vừa tắm xong.

Chuyện gì mới xảy ra?

Sao có cả chuyện thần quái thế này!

Ngay lúc Chương Hạo nghĩ mãi không ra, thậm chí cảm thấy chuyện có chút vô lý thì nhiệm vụ Ớt Nhỏ tự động online.

[Đinh - Phản hồi thành công, nhiệm vụ Ớt Nhỏ tự động nâng cấp 1.0, yêu cầu nhiệm vụ: người phát động trong thời gian một tháng nhiệm vụ, phải trồng ra được một quả ớt, thu hoạch đúng thời hạn, vượt quá thời hạn coi như thất bại.]

[Tặng một bịch ớt cấp thấp, tỷ lệ kết trái 10%]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro