Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử điện hạ ra chỉ dụ, ở trước mặt Thái tử phi phải tuân thủ "Cấm túc lệnh."

Cái gọi là "Cấm túc" này không phải là hạn chế việc đi lại của Thái tử phi, mà là những người khác phải hạn chế di chuyển trước mặt Thái tử phi.

Ở trước mặt Thái tử phi, cung nhân không được đứng thẳng, cũng không được đi nhanh, khi đứng im thì phải quỳ, khi đi phải khom lưng xuống, bước đi phải chậm rãi, giữ thái độ khiêm tốn; các phi tần, hoàng tử hay công chúa đều phải khom lưng hành lễ, cúi đầu trả lời, không được chạy nhảy; triều thần phải cúi đầu, mắt nhìn xuống mặt đất.

Vào ngày sắc phong Thái tử phi, Vương Nhất Bác đặc biệt cho phép xe hoa tiến vào cung, chỉ là để giảm bớt sự không vui của Tiêu Chiến khi ngồi trên xe lăn bị dân chúng vây xem, nhưng cuối cùng để đi lên sân rồng phải đi qua mấy trăm bậc bạch ngọc, thật sự không thể ngồi kiệu được, ôm ôm ấp ấp thì không ra thể thống gì, đành phải dùng xe lăn đẩy người lên. Mặc dù Vương Nhất Bác đã ra lệnh cho tất cả triều thần phải quỳ sát đất, nhưng Tiêu Chiến vẫn không giấu được xấu hổ vì đôi chân tàn tật của mình.

Bởi vậy, Vương Nhất Bác mới ra chỉ dụ này.

Vương Nhất Bác nói, Tiểu Cửu của chúng ta không được đau lòng, cũng không thể chịu mất mát, không cần phải ghen tị với người khác. Thứ Tiểu Cửu không có, người khác cũng không được phép có.

Tiêu Chiến xấu hổ, y cau mày bối rối nói với Vương Nhất Bác: "Ta cũng không phải là nữ nhân yếu đuối, ngươi đừng làm thế. Nếu ngươi hạ lệnh ngang ngược như vậy, người khác sẽ nói ngươi là hôn quân, cũng nói ta là hồng nhan hoạ thuỷ..."

"Ta xem ai dám nói như vậy? Việc quốc sự ta chưa bao giờ cẩu thả, bọn họ lấy đâu ra cớ để nói như vậy? Ta sủng ái chính phi của mình thì có gì sai?"

Tiêu Chiến bị hàng loạt câu hỏi liên tiếp của hắn đổ vào thì cứng họng không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể tức giận nhấc chân đá Vương Nhất Bác, cuối cùng lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy mắt cá chân.

Trong mắt Vương Nhất Bác tràn đầy ý cười, "Tiểu Cửu thật giỏi, còn có thể đá người, xem ra cẳng chân của ngươi càng ngày càng tốt. Không lâu nữa, cấm túc lệnh cũng có thể gỡ bỏ, Tiểu Cửu của chúng ta cũng có thể nhảy nhót rồi."

.....

Chân của Tiêu Chiến đã được điều trị từ khi ở Đông Cung, mỗi ngày đều được châm cứu, uống thuốc và xoa bóp. Sau vài tháng, xương mới đã từ từ mọc ra, không còn mỏng manh như trước nữa.

Khi truyền Lý thái y tới xem xét kỹ hơn, thái y nói: "Tình hình của Thái tử phi còn tốt hơn nhiều so với vi thần tưởng tượng, chắc là Thái tử điện hạ đã chăm sóc ngài rất tỉ mỉ. Bây giờ xương mới đang phát triển, có thể tập một số bài tập nhẹ để thúc đẩy quá trình hồi phục. Tạm thời không thể xuống đất, nhưng có thể nhẹ nhàng đạp lên một số đồ vật gì đó mềm và dẻo, mỗi ngày đều cử động nhiều một chút, bệnh sẽ nhanh khỏi. Chỉ cần nhớ, mắt cá chân mỏi và ngứa là chuyện bình thường, nhưng cảm thấy đau đớn thì không được tiếp tục nữa."

Vì thế, ngoài việc xoa bóp hàng ngày, Mãn Đào sẽ cầm một chiếc gối không mềm không cứng quỳ dưới giường, đặt chiếc gối sát mép giường, Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, dùng tay chống sau lưng, duỗi chân nhẹ nhàng giẫm đi giẫm lại trên gối, mỗi khi mệt mỏi thì nghỉ một lát, uống một chén trà nhỏ, thong thả đung đưa bắp chân trắng nõn trên mép giường.

Giờ Ngọ giẫm một lần, buổi tối giẫm một lần. Chỉ là buổi tối thì không cần dùng gối. Tiêu Chiến ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, một tay Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, tay khác cầm sách xem, để mặc Tiêu Chiến duỗi đôi chân non nớt của mình mà giẫm lên đùi hắn.

Vương Nhất Bác luyện võ quanh năm, cơ đùi gầy nhưng rắn chắc mà dẻo dai. Tiêu Chiến giẫm rất vui vẻ, toàn bộ cơ thể đặt lên người Vương Nhất Bác, tay ôm lấy cổ hắn, giẫm lên đùi hắn, khi nào mệt mỏi thì dựa vào ngực hắn mà ngủ gật.

Có đôi khi Tiêu Chiến cũng chịu thua thiệt. Y nằm ở trên giường còn không yên phận, co chân giẫm lên cơ bụng của Vương Nhất Bác, hí hửng nói, "Giẫm lên đây tốt hơn". Nhưng mà y giẫm lung tung cũng có lúc đá vào bụng nhỏ của Vương Nhất Bác, khi ngẩng lên mới phát hiện ra vẻ mặt Vương Nhất Bác hiện lên vẻ đùa cợt, ánh mắt cũng trở nên thâm thuý. Tiêu Chiến ngơ ngác dừng đôi chân lộn xộn của mình lại, nhưng ngay sau đó đã bị người ta kéo lấy mắt cá chân đè lên người....

Sau đó, Thái y đề nghị Tiêu Chiến nằm trên giường luân phiên đạp chân để tập cho phần eo và cơ hông thêm mềm mại nhằm hỗ trợ cho việc đi lại sau này.

Thể lực của Tiêu Chiến vốn kém, đá vài cú đã phải buông chân xuống mà thở hồng hộc, liền nghiêng người nằm xuống giường để nghỉ ngơi. Cảm thấy cứ như thế này thì không phải là cách, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc liền kêu Mãn Đào tìm một ít dây cột tóc nối lại, một đầu buộc vào đỉnh màn, một đầu buộc vào mắt cá chân, hai đùi được treo lên bằng dây đai.

Nghe nói làm như vậy thì dù mệt mỏi cũng không thể thả lỏng, hai chân vẫn phải lắc lư lay động trên không trung. Chỉ không ngờ phương pháp này lại càng làm cho y thêm mệt mỏi, bởi vì khi Vương Nhất Bác xử lý chính sự xong trở lại cung Vân Lang, vừa vào tẩm điện đã thấy Tiêu Chiến nằm trên giường, hai đùi bị treo lên không trung bằng một dải lụa màu đỏ tươi, hai chân uể oải đong đưa.

Tơ lụa đỏ tươi thít chặt lấy mắt cá chân trắng muốt của Tiêu Chiến, vùng da xung quanh vẫn còn phiếm hồng. Cảnh tượng diễm lệ như vậy lại diễn ra trong căn phòng ấm áp và tràn ngập hương thơm. Màu đỏ tươi và trắng muốt đan xen loá mắt. Vương Nhất Bác lập tức che giấu cảm xúc của mình, cụp mắt xuống để che giấu đi ái dục đang cuồn cuộn, phất tay đuổi hạ nhân ra ngoài, cởi giày và vớ ra, leo lên giường quỳ giữa đôi chân lơ lửng của Tiêu Chiến, ánh mắt tham lam nhìn từ trên xuống dưới.

Trong lòng Tiêu Chiến ập đến dự cảm không lành, lắp bắp hỏi: "Ngươi muốn làm gì? Đừng có quấy rầy ta tập luyện..."

Vương Nhất Bác cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên sườn Tiêu Chiến, chậm rãi nói, "Để ta giúp ngươi."

Ánh mắt hắn giống như một con sói đang chuẩn bị vồ mồi, thắt lưng mạnh mẽ, bụng và xương hông đều đang tích luỹ sức mạnh. Tiêu Chiến muốn quỳ xuống để thoát thân, nhưng lại chết lặng khi phát hiện ra đôi chân vẫn còn đang treo trên dây, y cười khổ khi thấy Vương Nhất Bác đang mỉm cười sung sướng.

Tiêu Chiến nhìn người đang nằm nghiêng trên người mình với đôi mắt ngấn nước, nhỏ giọng thương lượng, "Cởi trói cho ta trước."

Vương Nhất Bác giả điếc, lại cúi người cắn lên cổ Tiêu Chiến, làm Tiêu Chiến cảm thấy mình là con mồi bị sói xám bắt giữ, mặc cho người ta xâu xé.

Từng tầng rèm trướng được buông xuống che lại, hai chân bị trói bằng lụa đỏ chỉ phí công đá lung tung trên không, dùng một phương thức khác mà tập luyện, cho dù quá trình này không được nhẹ nhàng như Tiêu Chiến hi vọng, thậm chí còn khiến y mệt đến mức không thể dậy khỏi giường.

.....

Tiêu Chiến đã rèn luyện được hai tháng, cả quá trình không thể nói là không gian khổ, eo y muốn tan thành từng mảnh, nhưng may mắn thay, thái y nói rằng hiệu quả rất tốt, xương đùi cũng trở nên cứng cỏi, cơ bắp hữu lực và dẻo dai, có thể thử đứng lên đi lại.

Tiêu Chiến chưa từng thử bước đi giống như một người bình thường. Bây giờ y mới bắt đầu học đi, nơm nớp lo sợ đi về phía trước giống như một đứa trẻ mới sinh đang tập bước.

Phòng y phục trong cung mỗi tháng đều phải may vài đôi giày cho Thái tử phi, nếu đôi giày nào khiến Thái tử phi thích thú, tú nương đó sẽ được ban thưởng hậu hĩnh, cho nên tất cả tú nương đều chuyên tâm nghiên cứu để làm ra những đôi giày xinh đẹp và thoải mái nhất.

Thời gian gần đây, Tiêu Chiến thích tập đi bằng một đôi giày bằng lụa trắng, phía trên có đính ngọc trai. Y ngồi trên ghế đá trong Ngự Hoa Viên, cẩn thận vươn một mũi chân đặt lên trên mặt đất, sợ hãi không dám bước hẳn xuống.

Vương Nhất Bác động viên y: "Đừng sợ, ngươi cứ bám vào ta, sẽ không ngã đâu."

Tiêu Chiến chậm rãi đứng dậy, một tay gắt gao bám chặt vào cổ Vương Nhất Bác, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Mãn Đào, bên phải bên trái đều có người che chở, lúc này mới run rẩy đi về phía trước, từng bước chậm chạp và vụng về, thỉnh thoảng vướng chân vấp một chút lại ngã vào vòng tay đang mở rộng của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đi mệt rồi thì ngồi xuống xoa bóp eo lưng đau nhức, lúc này Vương Nhất Bác mới nhìn về phía xa, ý vị thâm trường nói: "A, Tiểu Đàn học cũng rất nhanh."

Tiêu Chiến nghe thấy vậy thì nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác. Hứa Hữu Đàn cũng đang đến tuổi học đi, bà vú ngồi xổm xuống dùng thân mình che chở cho nó, đứa nhỏ giơ đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm như củ cải trắng vui vẻ múa may.

Tiêu Chiến cảm thấy mặt mũi nóng bừng, bất mãn vì bị so sánh với một đứa nhỏ mới sinh chưa đầy một năm, hơn nữa còn thua kém nó. Y phải cần đến hai người đỡ. Quan trọng nhất là Vương Nhất Bác khen Hứa Hữu Đàn, nhưng lại không khen y một câu nào!

Tiêu Chiến tức giận đến mức muốn bốc khói, lại ngượng ngùng không muốn nói ra. Y dùng một tay đẩy Vương Nhất Bác ra, hung dữ nói: "Ta chỉ cần Mãn Đào đỡ là được! Ngươi cút đi!"

Vương Nhất Bác bị đẩy về phía sau vài bước, mỉm cười đi theo sau Tiêu Chiến, ôn nhu nhìn Tiêu Chiến đang nắm tay Mãn Đào giận dỗi bước đi.

Những hạ nhân đi ngang qua Ngự Hoa Viên đều không dám nán lại, sau khi vội vàng quỳ xuống hành lễ thì lui ra xa, nhưng cũng không hoàn toàn rời đi mà lén lút núp sau bụi hoa nhìn "chuyện lạ" này – Thái tử phi được một thị nữ đỡ, vừa giận dỗi vừa kiên trì đi về phía trước. Thái tử điện hạ chắp tay sau lưng chậm rãi theo sau, trong mắt đều là ý cười sủng nịnh. Thái tử phi đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, chuẩn bị ngã xuống, thị nữ bên cạnh vội vàng vươn tay ra đỡ, nhưng mà Điện hạ đã nhanh hơn một bước, xông đến bên cạnh, ôm lấy eo Thái tử phi kéo vào lòng.

Ngay cả thị nữ đi bên cạnh Thái tử phi còn không kịp phản ứng, nhưng Điện hạ đi phía xa xa sau lưng lại phản ứng thần tốc, khiến người ta nghi ngờ hắn thật ra luôn chờ khoảnh khắc này, thế nên mới có thể ôm lấy người nhanh như thế.

Tiêu Chiến vừa hẫng chân đã được Vương Nhất Bác đón lấy, cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn vẻ ngây thơ mờ mịt của người trong lòng, cố ý hạ giọng nói một câu, "A, Tiểu Cửu của chúng ta cũng học rất nhanh, so với Tiểu Đàn còn giỏi hơn nhiều!"

Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, bất lực đảo mắt, trên đỉnh đầu dường như nở một đoá hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro