19 (🚗)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác từng tự hỏi, liệu lúc ở trên giường hắn có bao giờ không lên được không? Vì thế thuốc này là do bạn tình cũ của hắn chuẩn bị. Thuốc tương đối nhẹ, ít tác dụng phụ, hiệu quả chậm, bình thường mỗi lần uống một phần tư viên là đủ. Nó làm tê liệt thần kinh và tăng khoái cảm. Lúc Vương Nhất Bác hứng lên, bạn tình có thể không chống đỡ nổi cho nên người đó sẽ uống nửa viên để ứng phó chuyện giường chiếu. Tuy nhiên, sau khi Vương Nhất Bác phát hiện ra chuyện ngày, người kia liền bị đá đi ngay lập tức. Số thuốc còn dư một ít ném ở trong xe, hắn vỗn dĩ cũng quên rồi, chẳng ngờ có ngày lại dùng nó với Tiêu Chiến.

Lửa giận của Vương Nhất Bác theo nụ hôn dần dần dập tắt. Hắn vốn thật sự từng muốn giết chết anh, cho anh uống thuốc, sau đó tùy tiện đem người ném ở nơi nào đó tùy ý động dục, để anh trần truồng nằm ở ven đường trong hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm, để anh bị ánh mắt người đời sỉ nhục nặng nề, tước đi lòng tự trọng cùng nhân cách của anh, hoàn toàn hủy diệt Tiêu Chiến.

Nhưng vừa nghĩ đến việc sẽ có loại người không sạch sẽ mang anh đi, thừa dịp anh không tỉnh táo, nằm ở trên người anh làm loại chuyện này, khoái cảm hả hê dơ bẩn trong lòng hắn lập tức bị nghiền nát, trái tim như bị đâm mạnh, đau đớn vô cùng.

"Thứ gì cậu cho, tôi cũng không sợ."

Tiêu Chiến là của một mình hắn, cho dù là phá hủy, cũng chỉ một mình hắn mới có cái quyền này.

Vương Nhất Bác cởi áo khoác ra, bọc kỹ Tiêu Chiến ở ghế sau rồi lái xe về căn phòng làm việc của anh ở ngoại ô. Người trong áo khoác rộng thùng thình bởi vì thuốc dần dần có tác dụng mà khẽ run rẩy, đôi mắt ướt sũng, lý trí không còn lại bao nhiêu, giống như động vật nhỏ rất ỷ lại vào Vương Nhất Bác. Anh níu lấy góc áo hắn, chu môi đáng thương, nói muốn về nhà.

Vương Nhất Bác đỡ anh xuống xe, đi qua lối sân có những khóm hoa tử đằng nở rộ. Tiêu Chiến chân không mang giày nên đi rất chậm, tinh dịch trong lỗ huyệt không ngừng chảy dọc theo đùi anh, giống như một con búp bê tình dục bị thao đến hỏng.

Yết hầu của Vương Nhất Bác hơi co giật. Hắn bế anh lên, cửa vừa mở, hai người đã nóng lòng hôn nhau. Tác dụng của thuốc đạt đến đỉnh điểm, như có vạn con kiến ​​bò trên da của Tiêu Chiến. Cảm giác nóng bừng từ bên trong lan khắp toàn thân, mãnh liệt bao bọc lấy cơ thể anh, giống như một loài bò sát đói khát, mỗi tế bào trên da đã trở thành một cơ quan sinh dục nhạy cảm đầy ham muốn không thể nào kiềm chế được, cho dù chỉ là ma sát nhỏ nhất với vải vóc cũng tạo ra cảm giác khao khát muốn được lấp đầy.

"Vương Nhất Bác, cậu chuốc thuốc tôi, cậu thế mà lại chuốc thuốc tôi...", âm cuối của anh kéo dài ngâm nga mang vẻ oán trách lại pha chút nũng nịu. Anh vừa dây dưa hôn hắn vừa thì thào trong hơi thở gấp gáp: "Cậu và những khác cũng giống như nhau..."

"Anh không phải thật sự cho rằng chúng ta đang yêu đương đấy chứ?", Vương Nhất Bác cười lạnh, nắm lấy xương hông gầy gò của anh ném cả người anh lên bàn làm việc rộng rãi. Bởi vì cơ thể Tiêu Chiến quá gầy, ván gỗ cứng rắn cấn vào lưng anh rất đau, cặp mông tròn lửng bởi vì tác dụng của thuốc lưu lại những dấu hằn rõ ràng. Hắn lật cả người Tiêu Chiến lại, lưng đối diện với mình, nửa người trên ngã sấp trên bàn, khớp hông nửa người dưới bị bàn tay lớn nâng lên, mũi chân chật vật giẫm lên mặt đất, dương vật nhắm ngay tiểu huyệt còn đang rỉ ra bọt trắng thẳng tắp thao vào.

Thuốc giúp khuếch trương rất tốt, khiến nó vừa ấm lại vừa trơn khi đút vào. Dây thắt lưng vẫn trói chặt hai tay Tiêu Chiến, để lại vết hằn đỏ đậm trên da.

"Vương Nhất Bác! Cậu lên cơn điên gì vậy... Nếu cậu muốn chơi, tôi sẽ chơi với cậu, sao đột nhiên lại tính toán chuyện gì vậy?"

Nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt Tiêu Chiến, tinh dịch chảy dọc khắp chân anh. Chiếc bàn gỗ cũng bị chính chất lỏng rỉ ra ướt đẫm của anh thấm lên, trên bàn còn vương vãi rất nhiều linh kiện và dụng cụ. Anh đang bị cưỡng bức giữa một đống trang sức và châu báu, khuôn mặt ửng hồng trông vừa xa hoa vừa phóng đãng, tiểu huyệt có quy luật mà co rút lại như mời gọi đối phương xâm nhập.

Khoái cảm luôn luôn nhắc nhở Vương Nhất Bác về cơn phẫn nộ của chính mình. Hắn cúi người xuống, trở tay bóp cằm Tiêu Chiến, viên hồng ngọc kỳ lạ trên tai anh vẫn còn treo ở đó. Hắn ở bên tai anh cắn răng nói nhỏ: "Nhà của anh ở Miến Điện, con mẹ nó, là ai cho anh?"

Tiêu Chiến có chút nghẹn ngào, khó nhọc nói: "Là tôi mua..."

"Ai mà tin được điều vớ vẩn này!", Vương Nhất Bác gằn giọng, càng dùng lực đẩy mạnh phần thân dưới, càng đay nghiến: "Cho nên hai người vẫn luôn liên lạc rất mật thiết có phải không? Bắt đầu từ khi nào? Thân mật đến mức có thể mua nhà? Nói ra ai tin được. Anh giúp anh ta làm việc, ngủ với anh ta, cho nên lấy căn nhà làm thù lao? Sau đó liền tính toán qua loa lấy lệ với tôi..."

Tiêu Chiến giống như đang khóc, hai chân bắt đầu nhũn ra, dương vật của Vương Nhất Bác hơi hướng lên trên, lúc tiến vào từ phía sau vừa vặn có thể đẩy đến điểm G của anh. Tác dụng của thuốc khiến hiện tại anh không thể bắn được gì, đang cao trào nhưng bị chặn lại, miệng không thể nói gì ngoài khóc lóc và hét lên, chỉ muốn dùng tay chạm vào phần trước của mình để tự mình an ủi. Nhưng lúc này, Vương Nhất Bác vẫn đang gay gắt hỏi anh về mối quan hệ của anh với một người đàn ông khác. Anh thật sự không còn gì để nói.

"Anh đã điều tra tôi đúng không? Diệp Trọng Lân cài anh vô đây, bán mình cho tôi để đổi lấy tin tức. Tôi thật sự suýt chút nữa đã bị các người gạt. Anh cả của tôi có một con chó trung thành và tận tâm như giống như anh thật là hạnh phúc."

Tác dụng làm tê liệt thần kinh của thuốc bắt đầu phát huy, cảm giác ngứa ngáy tê dại thay thế cho cơn đau dữ dội, bên trong có một ham muốn tột độ, anh muốn Vương Nhất Bác thâm nhập vào mình mạnh hơn, sâu hơn, ngay cả điều này cũng có thể vẫn chưa đủ, anh muốn một thứ gì đó mãnh liệt hơn. Lượng thuốc thật sự quá nhiều, cơ thể và thần kinh hoàn toàn bị tê liệt, biến con người từ một loài động vật tiên tiến có lý trí trở thành một kẻ phóng đãng, tiểu huyệt không ngừng đóng mở để làm hài lòng dương vật, muốn hắn tiến vào càng lúc càng sâu để giảm bớt cơn ngứa ngáy bên trong. Vương Nhất Bác đâm càng lúc càng mạnh, đẩy ra những hình thù trên cơ thể mỏng như tờ giấy của anh, nhào nặn bên trong anh vừa vặn hoàn hảo, kéo ra bọt trắng chảy khắp chân, trên mông phủ kín vết đỏ lộn xộn, các lớp thịt lắc lư lay động theo những cú thúc ra vào, hình xăm hoa hồng trong tinh dịch trở nên mờ ảo và dâm đãng ...

Vương Nhất Bác vuốt ve mấy vết sẹo to bằng đồng xu kia, sau đó lật người anh lại. Hai chân của Tiêu Chiến bị dang rộng một cách thô bạo, dương vật cương cứng trước người bị nghẹn đến đỏ bừng, nhưng anh không bắn ra được... Đau khổ cùng cao trào cực lớn bao phủ thần trí Tiêu Chiến, khiến anh chỉ muốn tìm một sự giải thoát.

Vương Nhất Bác liếm dọc vành tai anh. Đôi tai vì hưng phấn, nhịn không được khẽ run rẩy. Vương Nhất Bác ở bên tai anh nói ra lời ác độc: "Trên đường đi tìm anh, tôi vẫn luôn nghĩ sẽ trả thù anh như thế nào. Trói đá ném ra vùng biển quốc tế? Hay là chôn ở trong thùng xi măng công trường? Hoặc là cởi sạch anh ném vào khu ổ chuột đầy rẫy kẻ say rượu... Tôi cảm thấy anh... thật bẩn thỉu."

Đôi mắt phượng của Tiêu Chiến bị bao phủ bởi một lớp hơi nước dày đặc, đôi mắt đẫm lệ và mồ hôi của anh dưới ánh đèn rực rỡ trên đầu phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Sợi dây xích kim cương bên tai vắt ngang má anh, trong cơn tình dục giận dữ bị sự hung hăng của Vương Nhất Bác làm đứt. Hai tay anh bị trói ở sau lưng, cuối cùng mò mẫm đến một cây bút chì. Anh nhìn Vương Nhất Bác trước mắt, vừa khóc vừa nắm chặt lấy bút chì.

"Tôi không có... Tôi thật sự không có... Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu..."

Vương Nhất Bác thấy được bộ dáng này của anh, bỗng nhiên có chút tỉnh táo trở lại. Có lẽ chỉ cần anh nói một câu không có, hắn giống như đã có được câu trả lời.

Vương Nhất Bác bị những lời này khiêu khích, dương vật trong huyệt nhỏ đẩy mạnh vài cái, càng dùng thêm lực ở eo khiến cho cả người Tiêu Chiến bị đẩy ra ngoài. Bên kia bàn dựa vào vách tường, trên đó treo dày đặc các loại công cụ làm việc nhỏ. Khi đầu anh suýt chút nữa bị đẩy đụng vào tường, Vương Nhất Bác theo bản năng đưa tay ra bảo vệ, mu bàn tay của hắn bị một cái móc đâm vào bị thương.

Khi cảm giác đau đớn từ mu bàn tay truyền đến, hắn nằm ở trên người anh mà bắn ra.

.

Còn 4 tiếng nữa là đến cuộc họp lúc 8 giờ sáng, ngủ lúc này không có ý nghĩa nhiều, dù sao bình thường hắn cũng không ngủ được.

Xử lý xong mọi chuyện đã là gần bốn giờ sáng. Mùa hè nắng dài, bốn giờ có thể nghe được tiếng chim hót. Ở chỗ này của Tiêu Chiến có rất nhiều chim, vào ban ngày rất ồn ào nhưng trong đêm tối chưa rạng sáng lại có vẻ đặc biệt an tĩnh. Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến trở về nơi mềm mại duy nhất trong phòng làm việc - trên chiếc sô pha tơ tằm màu đỏ cũ. Hắn vệ sinh đơn giản cho anh, trên thân thể gầy gò phủ kín vết thương do hắn tạo ra. Lúc hắn đưa ngón tay vào bên trong dọn dẹp lần nữa, Tiêu Chiến đang hôn mê vẫn theo bản năng co rúm lại, cuộn thành một cục bông nhỏ không cho hắn chạm vào. Hắn đành phải đem áo khoác của mình đắp lên cho anh.

Sô pha không lớn, đặt một người cao to một mét tám dù nằm co lại vẫn có vẻ rất chật chội. Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ, hắn muốn đặt một cái giường lớn ở chỗ này.

Hắn nhanh chóng lắc lắc đầu. Rõ ràng hắn không có ý định thiết lập mối quan hệ lâu dài, huống chi mối nghi ngờ về Tiêu Chiến cũng chưa được giải toả, chỉ là nghe lời giải thích của anh liền dễ dàng tin tưởng vậy sao. Đây thật sự không phải nguyên tắc làm việc của Vương Nhất Bác, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn có chút áy náy.

Sau khi dọn dẹp xong, Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ. Hắn ra bồn rửa tay rửa mặt, chỉnh lại tóc, cởi hai nút áo trên chiếc sơ mi ướt đẫm, sắc mặt giống như đã đi nơi nào đó uống rượu, rồi trải qua một đêm hoang đường, ăn uống no say càng thêm phong lưu phóng khoáng. Chỉ là vết thương bị móc trên mu bàn tay đang chảy máu, hắn tìm băng gạc, tự khử trùng rồi băng bó đơn giản cho mình.

Bên cạnh hồ nước có trồng một cây xoài, được chăm sóc rất tốt, mùa này đang ra trái, lúc nhìn thấy liền cảm thấy khát nước.

Tiêu Chiến hình như đã lâu không uống nước, còn ra rất nhiều mồ hôi. Vương Nhất Bác đi lấy chút nước, rồi đến ghế sô pha nhẹ nhàng vỗ về Tiêu Chiến đang ngủ. Môi Tiêu Chiến thật sự rất khô nhưng anh lại bướng bỉnh đến mức cứ ôm lấy giấc ngủ, vùi mình vào trong áo khoác không chịu ngẩng đầu.

"Tiêu Chiến, dậy uống chút nước đi, anh sẽ bị mất nước đấy", Vương Nhất Bác khẽ gọi.

Tiêu Chiến trong lúc ngủ cau mày, lẩm bẩm điều gì đó nghe không rõ, Vương Nhất Bác tiến lại gần, cẩn thận lắng nghe, là tiếng Miến Điện: "Tôi không phải Tiêu Chiến..."

Không có gì ngạc nhiên khi Tiêu Chiến có thể nói tiếng Miến Điện. Thông tin lý lịch của anh cho thấy anh lớn lên trong một gia đình Hoa kiều bình thường. Bố mẹ anh đều không còn, anh sống ở Miến Điện trước khi vào đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh tìm được việc làm ở Trung Quốc và sau đó định cư ở Trung Quốc.

Vương Nhất Bác đưa nước lên miệng anh, nhỏ giọng nói: "Uống chút nước đi."

Tiêu Chiến hơi hé miệng, miễn cưỡng mở mắt nhìn lên Vương Nhất Bác. Anh không lấy tay cầm ly nước, chỉ nghiêng cổ trực tiếp uống ừng ực. Tư thế giống như một trong những con thú cưng bị giam cầm của Vương Nhất Bác, anh thậm chí còn không mặc quần áo.

Uống nước xong, hài lòng tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Vương Nhất Bác muốn tìm cho anh một bộ quần áo thay thế. Hắn mở tủ đồ ra, bên trong tất cả đều là công cụ và dụng cụ vẽ tranh, trong đó có một xấp tập tranh được cất giữ ở tận cùng bên trong, gói ghém cẩn thật, mỗi một tấm đều được cẩn thận bỏ vào túi văn kiện.

Là bản phác thảo của hoàng tử ở các góc độ khác nhau.

Lúc Vương Nhất Bác ngồi xem anh sửa chữa đã thấy qua một ít, nhưng không nghĩ đến có nhiều bản như vậy, ước chừng có trên trăm tấm, vẽ ở các góc độ khác nhau, phương án thiết kế khác nhau, biểu cảm khác nhau, chất liệu khác nhau. Tất cả đều làm vô cùng tỉ mỉ, càng về sau, hoàng tử thoạt nhìn càng ngày càng tinh xảo và hoàn chỉnh.

Tài hoa và nỗ lực của Tiêu Chiến ở lĩnh vực thiết kế trang sức này thật sự có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Nhưng phần lớn mọi người đều sẽ bị nhẫm lần với vẻ bề ngoài của anh ấy. Trong mắt nhiều người, anh yêu tiền, thích giao dịch với người có tiền, có đôi khi vì để kiếm tiền mà làm chút chuyện trái với lương tâm. Tính tình anh thì kém, đôi khi hơi tự kỷ, mỏ thì hỗn, xắt xéo lại độc mồm độc miệng, còn thích "vuốt mông ngựa" nịnh nọt người có tiền....

Mắt Vương Nhất Bác tiếp tục lướt qua các bản thảo, trong đó có một tấm, hoàng tử trông u sầu nhưng rất lạnh lùng, tay vung thanh kiếm xanh, dưới chân có một con báo mắt xanh, thể hiện tư thế nổi loạn, khác hẳn với các bức phát họa khác, thật sự rất thú vị.

Dưới bức vẽ, Tiêu Chiến viết bằng bút chì – "To my prince" (Gửi hoàng tử của tôi).

Không biết có phải do vấn đề góc độ hay không mà Vương Nhất Bác cảm thấy thần thái của vị hoàng tử này có vài phần tương tự với mình.

Tbc

04.04.2024

🌈🌈🌈

Vương tổng bắt đầu muốn rinh một cái giường vào nhà người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro