32 (🚗)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng tử Vương Nhất Bác chấn động, hắn nhanh chóng rút dây lưng ra, đem dương vật tráng kiện của mình cắm thẳng vào trong huyệt. Cửa huyệt trong nháy mắt bị cự vật lấp đầy, miệng huyệt bị kéo căng đến mức không còn một nếp gấp, thịt huyệt trơn trượt bao lấy dương vật thô dài, Vương Nhất Bác phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ một khắc đê mê mà thất thủ, như vậy sẽ rất mất mặt, hắn hy vọng mình có thể hoàn toàn làm chủ trận chiến tình dục này.

Bụng Tiêu Chiến cũng bị đẩy ra một biên độ nho nhỏ, anh ngửa đầu, tận hưởng cảm giác sảng khoái triệt để ở bên trong, cả người hoàn toàn bị nhấc lên, treo trên người của Vương Nhất Bác. Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ xoa lên khóe môi hắn, tinh nghịch hỏi: "Vương Nhất Bác, có phải cậu đang hiểu lầm gì không?"

Vương Nhất Bác muốn hôn anh, nhưng Tiêu Chiến lại hơi lùi lại, cười khúc khích: "Cậu cho rằng món quà tôi muốn tặng là phần dưới của tôi sao?"

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh, ánh mắt như ngầm xác nhận câu trả lời, sau đó Tiêu Chiến lắc lắc hông, càng cười lớn tiếng hơn: "Trời ơi, cái tôi tặng cậu là căn nhà này, không phải cái đó của tôi."

Vương Nhất Bác sửng sốt, trực giác cảm thấy mình lại bị Tiêu Chiến lừa, nhưng làm tình đến nước này, hắn hiện tại không thể chủ động được nữa. Giờ phút này hắn mới là lão đại, chỉ có hắn mới có thể làm cho anh sảng khoái lên thiên đường, điều này so với những thứ khác không phải quan trọng hơn sao? Hạnh phúc ngay bây giờ, phải trân trọng và tận hưởng.

"Nhưng nếu cậu thích, tôi cũng có thể tặng cho cậu."

Tiêu Chiến vừa dứt lời liền hôn lên môi hắn, lập tức bị Vương Nhất Bác dùng lưỡi cạy răng ra, hai chiếc lưỡi mềm mại như đôi rắn, ướt át dây dưa cùng một chỗ, không ngừng phát ra tiếng nước, trằn trọc trăn trở, một khắc không thể chia lìa.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến lên lầu, dương vật còn chôn ở trong thân thể anh, mỗi bước đi đều ra vào một lần, trong huyệt chứa đầy nước, vừa đi vừa nhỏ giọt trên sàn nhà, Tiêu Chiến nhỏ giọng phàn nàn hắn làm bẩn nhà mới.

Hai người đi đến tầng hai, chiếc đàn piano trong phòng khách vẫn còn đó, Vương Nhất Bác ngồi ở trên ghế đàn, dương vật còn nối liền với người trong ngực. Mặt đàn sơn màu đen đã lâu không được lau chùi nên phủ một lớp bụi, dây đàn cùng linh kiện đã từng được bảo dưỡng tinh tế cũng mục nát, nắp đàn không biết vì sao không thấy, phím đen phím trắng lộ ra bên ngoài. Tiêu Chiến không cẩn thận đụng phải phím đàn phía sau làm phát ra âm thanh, vào ban đêm đặc biệt vang dội.

"Vương Nhất Bác... cậu... cậu chậm một chút... có âm thanh...", Tiêu Chiến chịu đựng gồng cứng người để giảm lực va chạm, cố gắng không để mình tạo ra âm thanh nữa.

Vương Nhất Bác hôn anh, lực đẩy của thân dưới không hề giảm đi: "Anh thấy hay không? Khi còn nhỏ tôi đều luyện đàn này hàng ngày."

Nước của Tiêu Chiến chảy lênh láng, anh dứt khoát nằm thẳng trên đàn, tùy ý Vương Nhất Bác ra vào trong cơ thể mình, mang theo tiếng nước nhớp nháp, thỉnh thoảng đụng phải phím đàn phát ra những hợp âm rời rạc, một sự kết hợp kỳ diệu.

Nghe nói trẻ con khi còn bé luyện đàn đều có cảm xúc, chính là tuổi chơi đàn. Nhưng lúc còn bé hắn ghét nhất là nhạc cụ, ai lại muốn mắc kẹt trong một thế giới cô đơn, luyện tập hoài những bản nhạc nhàm chán, có điều hắn không ngờ giờ phút này chiếc piano cũ kĩ lại có thể tấu ra những giai điệu đê mê đến thế.

Cưỡi ngựa được một lúc, Vương Nhất Bác lật người anh lại, để Tiêu Chiến quỳ trên ghế đàn piano, hai tay đỡ lấy đàn, từ phía sau tiến vào trong anh, tư thế này càng thuận tiện hơn cho việc xâm nhập. Điểm G của Tiêu Chiến ở phía sau hành lanh tuyệt mật, khi từ phía sau đi vào sẽ dễ dàng đẩy vào phần thịt non đó. Dương vật hếch lên, chỉ cần mò mẫm đơn giản vài lần có thể tìm được vị trí của nó. Tiêu Chiến bị kích thích đến mức choáng váng, thịt huyệt co rút nhanh một chút, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, quỷ kế của Vương Nhất Bác đã thành công.

Hắn véo vào đầu ngực Tiêu Chiến: "Cưng à, đừng làm bẩn đàn piano của tôi được không?"

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời thì Vương Nhất Bác đã tóm lấy mông anh, cắm mạnh vào.

"Ách" - Khoái cảm mãnh liệt làm cho Tiêu Chiến suýt nữa phóng thích, sau đó hàng chục cú thúc liên tiếp khiến toàn thân anh tê dại, "Đừng...Đừng mà..."

Anh đưa tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác ở phía sau, muốn cho hắn chậm một chút, tốc độ quá nhanh, anh không thể chịu được. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ thúc vào, sóng thịt trên mông anh không ngừng dâng lên, tiểu huyệt bị thao đỏ lên sưng tấy còn phát ra tiếng nước "ùng ục" không dứt, dương vật vốn đã căng cứng run lên vì lực đẩy. Tất cả các dây thần kinh trong cơ thể đều tập trung vào điểm mẫn cảm trong hành lang, liên tục bị dương vật với tốc độ cao nghiền qua. Tiêu Chiến lúc thì ôm bụng, lúc thì ôm lấy cánh tay của Vương Nhất Bác giãy giụa lung tung, cố gắng thoát khỏi khoái cảm cực độ này, nhưng Vương Nhất Bác một mực giữ hông anh thật chặt, mỗi cú va chạm sẽ đẩy sâu hơn, khiến cho anh không tài nào thoát khỏi.

"Đừng, đừng...Vương Nhất Bác, tôi sắp tới...", Tiêu Chiến gào khóc, tay chống đỡ không được, đập vào phím đàn bên dưới, phát ra âm thanh kỳ quái.

Vương Nhất Bác sảng khoái không chịu được, dán môi mình vào bên tai Tiêu Chiến, dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm mang theo tê dại: "Cưng à, tôi thích nghe anh đánh đàn, anh đánh nhiều một chút."

Trong miệng Tiêu Chiến chỉ còn lại tiếng nức nở, tay vỗ loạn trên phím đàn, lúc này, một cái đỉnh sâu rốt cục đột phá giới hạn của anh, anh ngẩng đầu lên, cả người cứng ngắc run lên hai cái, sau đó một cảm giác tê liệt lan tràn toàn thân đem tất cả thần kinh cảm giác hội tụ đến hạ thân khiến anh kịch liệt co giật. Thịt huyệt không khống chế được co rút lại, kẹp Vương Nhất Bác đến hít sâu một hơi, thấp giọng mắng một câu "Mẹ nó", sau đó cầm dương vật của Tiêu Chiến, hung hăng tuốt động hai cái, trong lúc mình bắn tinh, Tiêu Chiến cũng bắn ra, tinh dịch phun lên đàn piano trước người, chất lỏng đặc sệt ở trên mặt sơn đen vô cùng dâm mỹ.

Hai người lăn qua lăn lại đến khi trời sắp sáng, Tiêu Chiến gần như ngất xỉu Vương Nhất Bác mới buông tha anh. Hắn đặt anh vào căn phòng nơi hắn và Nhất Tâm ở khi còn bé, mặc quần áo tử tế cho anh rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Sáng sớm ở các nước nhiệt đới, độ ẩm trong không khí cực kỳ cao, cho dù là lớp vải áo mỏng manh cũng sẽ dính vào da thịt, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái. Vương Nhất Bác bước ra sân, từ cốp xe lấy ra một gói đồ, rồi đi vào phòng bếp tìm một cái chậu sắt cũ kỹ, lấy bật lửa ra, châm cho mình một điếu thuốc, sau đó tạo mồi lửa. Hắn mang chậu than ra ngoài sân, đầu tiên là đốt một ít giấy vụn cùng cành khô, lúc ánh lửa cháy lên, hắn lại mở gói hàng kia ra.

Người nhận bưu kiện viết tên Bành Mật, được gửi từ Yangon.

Vương Nhất Bác ngậm điếu thuốc trong miệng, mở gói hàng ra, bên trong là chục bức ảnh được bọc trong túi nhựa chống thấm nước. Đó là những "bức ảnh cũ" mà Ngô Mậu từng nói với Tiêu Chiến—

Tiêu Chiến trong ảnh chỉ mới mười tuổi, khác nhiều so với bây giờ. Trong ảnh, anh ấy rất gầy, vóc dáng không cao. Anh giống như một búp bê tình ái rách nát bị người ta bày ra các loại tư thế, có đôi khi mặc đồng phục học sinh: áo sơ mi đồng phục học sinh tiểu học, quần đùi âu phục cùng vớ chân nhỏ màu trắng; hoặc có đôi khi không mặc gì...... Bụng nhỏ xẹp xuống cùng xương sườn bởi vì quá gầy mà nhô ra, gò má cùng khóe miệng có dấu bầm tím cùng vết đỏ. Người đàn ông giống như con heo mập đè trên người anh, bàn tay to ghê tởm ấn vào những vết đỏ bẩn thỉu trên làn da trắng nõn, giữa hai đùi còn có những vết sẹo bỏng mới, gương mặt của anh từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm , chỉ nhìn về phía ống kính, đồng tử trống rỗng vô hồn, nhìn không ra chút cảm xúc nào, tựa như đã chết......

Vương Nhất Bác lật từng tấm một, tay dần dần bắt đầu run rẩy, tàn thuốc rơi xuống tấm ảnh, bị hắn nhẹ nhàng phủi đi. Cuối cùng hắn cũng lật không nổi nữa, nắm chặt những tấm ảnh này trong tay, dùng sức bóp mạnh, trong mắt đột nhiên dâng lên cảm giác nhức nhối...

Đêm qua hắn đã nhìn thấy những bức ảnh này. Trước khi rời khỏi sòng bạc, Diệp Trọng Minh đột nhiên yêu cầu hắn tìm một gói hàng, bên trong chứa một thứ để họ tiếp tục đàm phán. Khi hắn chạy như bay đến trường học của Bành Mật, ngăn được bưu kiện kia, mở ra nhìn một chút, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được hậu quả nếu con bé nhìn thấy những thứ này.

Lúc hắn nhận được bưu kiện, đồng thời cũng nhận được tin nhắn của Diệp Trọng Minh: [Nhất Bác, anh chấp nhận phương án của em, nhưng anh cho rằng đàm phán nên xây dựng trên cơ sở công bằng, sau khi em nhận được bưu kiện, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ hơn]. Tiếp theo đó là một tấm ảnh chụp, trong nháy mắt ngắn ngủi, khuôn mặt dính máu của Tiêu Chiến xuất hiện ở bên trong camera giám sát.

Từng tấm ảnh bị ném vào trong ánh lửa, hắn cũng sẽ không để cho Tiêu Chiến biết. Những thứ này từ nay về sau chính là một đống tro tàn, là một bí mật vĩnh viễn, sẽ không có người nhìn thấy, cũng sẽ không có người nhắc đến nữa.

Tiêu Chiến giết người, hắn sẽ giúp anh chôn xác. Bọn họ chính là quan hệ như vậy.

.

Sau khi xử lý mọi việc xong xuôi, trời cũng đã sáng. Vincent gọi điện thoại đến cho Vương Nhất Bác, trong nước còn chưa tới giờ làm việc, hôm qua hắn còn bảo Vincent suốt đêm tra xét chút việc.

Ở đầu bên kia điện thoại, Vincent hiếm khi bắt đầu như vậy, dùng giọng điệu do dự hỏi Vương Nhất Bác: "Sếp, bây giờ có tiện cho anh nghe điện thoại không?"

Vương Nhất Bác nói: "Cậu nói đi."

Vincent lại hỏi: "Bây giờ anh có ở một mình không?"

Vương Nhất Bác khó hiểu cau mày, nhìn ánh đèn trong phòng tầng hai rồi nói: "Một mình."

Vincent dường như hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục: "Tiêu Chiến... Ý tôi là Tiêu Chiến thật đã rơi khỏi vách đá và chết cách đây hơn mười năm. Tiêu Chiến hiện tại là kẻ giả mạo."

"Khoảng mười năm trước có một vụ đả thương người xảy ra tại một trại trẻ mồ côi địa phương ở Mogok, người bị hại là viện trưởng trại trẻ mồ côi. Vì là người nước ngoài nên đã gây náo loạn lớn trong khu vực. Có người đã dùng hung khí sắc nhọn đâm vào mắt phải của viện trưởng, khiến ông ta bị thương và mù lòa. Hung khí cùng hung thủ đều không tìm được, cô nhi viện cũng bị giải tán nhưng theo căn cứ vào hồ sơ của cảnh sát điều tra vào lúc ấy, hung thủ có thể là một cô nhi. Bởi vì sau khi vụ án xảy ra, có ba đứa bé của viện mất tích, hai nam một nữ, lúc ấy chỉ mới mười mấy tuổi, bé gái giống như đã mang thai. Dường như hệ thống pháp luật lúc đó chưa mạnh mẽ, không cách nào tìm được ba đứa trẻ kia. May mắn là cái mạng của viện trưởng mù kia được nhặt về nên vụ án cứ thế kết thúc.

Vương Nhất Bác đứng yên tại chỗ, nhìn về phía tường ngoài trường học chỉ cách nhà cũ một bức tường: "Cô nhi viện đó... tên là gì?"

Tên tiếng Anh của trại trẻ mồ côi là Angel, phiên dịch thành tiếng Trung gọi là 'Nhân Kiệt', Sở phúc lợi Nhân Kiệt.

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia điện thoại im lặng, Vincent đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ nghe thấy trong ống nghe truyền đến tiếng côn trùng kêu.

Tiêu Chiến chính là một trong ba người đó. Anh ta lang thang trong xã hội, trong khoảng thời gian này Bành Thục cũng sinh một bé gái, hẳn là con gái lớn của cô ấy, tên Bành Mật, năm nay đã 15 tuổi. Cả nhà bọn họ vẫn luôn liên hệ với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn bức tường sặc sỡ của ngôi trường, lẩm bẩm: "Ba người bọn họ không có chứng minh thư, vẫn chưa trưởng thành, không việc làm, làm sao sống được? Còn phải nuôi con nhỏ thì làm sao sống được..."

Vincent ngẩn người, chỉ có thể đáp: "Cái này tôi không rõ lắm, nghe nói Miến Điện có rất nhiều xưởng đen, làm việc trên mỏ đá quý, lừa đảo trộm cắp rất phổ biến, đều là trẻ con làm..."

Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại di động, nhỏ giọng nói: "Nói tiếp đi, tại sao Tiêu Chiến lại là giả? "

"Có ba cái tên trong danh sách của trung tâm phúc lợi. Bành Đoán và Bành Thục đều trùng khớp, nhưng Tiêu Chiến lúc đó không được gọi là Tiêu Chiến. Anh ấy không có tên nên chỉ tùy tiện gọi theo tên của trại trẻ mồ côi Nhân Kiệt, Tiêu Nhân Kiệt.

"Vậy...... Tiêu Chiến này là ai?", Giọng Vương Nhất Bác có chút run rẩy.

Vincent nói: "Chúng tôi chỉ có thể lấy được một ít thông tin rời rạc về chuyện tiếp theo, có thể không chính xác."

Vương Nhất Bác: "Nói."

"Tiêu Chiến... Tiêu tiên sinh từng làm việc ở một xưởng đá quý nhỏ, chủ xưởng vẫn còn nhớ anh ta. Bởi vì tiếng Trung của anh ấy rất lưu loát, chủ xưởng dốt đặc cán mai, cho nên thường xuyên để anh tiếp đãi khách mua. Có một lần, vào một buổi tối, anh ta dẫn một người khách Trung Quốc đến mỏ xem tình hình, sau khi đi thì không thấy trở về, chủ xưởng dọc đường đi tìm rất lâu cũng không tìm được. Sau đó qua hai năm, có người vô tình ở chân núi kia phát hiện một thi thể vô danh. Sự việc cách đó quá lâu, thi thể chỉ còn lại xương trắng, trên người không có giấy tờ, cũng không có người nhà nên không giải quyết được gì", Vincent ngập ngừng nói, "Vị khách kia chính là Tiêu Chiến ".

Kể từ ngày "Tiêu Chiến" thật biến mất, 'Tiêu Chiến" mới đã chiếm lấy danh tính của anh ta. Chuyện xảy ra đêm đó chỉ có 'Tiêu Chiến" và thi thể ngủ say dưới vách núi kia biết.

Tbc.

04/05/2024

🌈🌈🌈

Câu chuyện lúc này mới thật sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro