38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó hai người thả mình vào một bồn nước lớn, toàn bộ phòng tắm thủy tinh có thể nhìn thấy toàn cảnh sân. Hai người nằm ở trong nước ấm áp, thoải mái đến buồn ngủ.

Cuộc sống trôi qua giống như thần tiên, Vương Nhất Bác tay còn cầm máy tính bảng xem công việc.

"Vương Nhất Bác, hay chúng ta cứ ở chỗ này, sống đến già rồi chết đi. Chúng ta cũng đủ ăn uống thả cửa cả đời rồi."

Tiêu Chiến nằm ở trong lòng Vương Nhất Bác, ôm một ly sữa lạnh. Anh xem không hiểu những bảng biểu cùng đường cong dày đặc trên màn hình bằng những ngôn ngữ không xác định.

"Hai ngày nữa em phải về nước, xử lý xong lập tức quay lại, có được không?", Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh, ánh mắt không rời khỏi màn hình.

Tiêu Chiến chán nản nghịch xà phòng, nhìn khung cảnh sân sau qua bức tường kính một mặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy thân thể trần trụi của bọn họ.

"Anh có tiền, anh nuôi em, em đừng đi."

Vương Nhất Bác cười: "Được, anh có tiền, nửa đời sau em đều dựa vào anh."

Vẻ mặt Tiêu Chiến rất nghiêm túc: "Là thật, anh có thể kiếm rất nhiều tiền, em đừng có mà không tin."

Vương Nhất Bác thực sự không tin. Tài khoản của Tiêu Chiến quanh năm đứng bên bờ vực phá sản, tiền trả hàng tháng lại chảy vào tài khoản phúc lợi của trường tiểu học mới xây bên cạnh. Tiêu Chiến có thể kiếm được bao nhiêu? Bản thân anh ấy cũng vung tiền như nước, mắc nợ thẻ tín dụng và phải trả khoản vay thương mại 30 năm cho ngôi nhà cũ nát này. Sau khi Vương Nhất Bác đến mới giúp anh chi trả hết.

"Ồ, nuôi em tốn kém lắm, Tiêu lão sư", Vương Nhất Bác cười nói.

Tiêu Chiến rất đại khí: "Em muốn cái gì, anh đều mua cho em."

Vương Nhất Bác dừng một chút, đem màn hình đặt trước mặt Tiêu Chiến : "Toàn bộ Diệp thị, mua được không?"

Ngay cả xu hướng biểu đồ cổ phiếu Tiêu Chiến cũng xem không hiểu, chỉ có thể nhìn thấy đường cong này gần đây dốc xuống thảm hại, khẳng định không phải dấu hiệu tốt gì.

"Có giảm giá không? Nếu giảm giá anh sẽ mua cho em."

Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt vẫn còn dính những bọt xà phòng.

Vương Nhất Bác bị bộ dáng đáng yêu này làm cho rung rinh, nhéo nhéo mặt anh, hôn nhẹ một cái: "Đừng lộn xộn nữa, em làm xong việc sẽ về nhà. Anh chờ em."

Tiêu Chiến cảm thấy rất buồn chán, nhìn bãi cỏ bên ngoài nhà, bỗng nhiên nhìn thấy một con sâu trắng tím nằm sấp ở nơi đó.

"Vương Nhất Bác, anh thật sự rất có khả năng", Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, "Khẳng định có khả năng hơn em nghĩ."

Vương Nhất Bác hiểu tính tình của anh, đóng máy tính bảng lại, nhấp một ngụm rượu: "Em tất nhiên hiểu anh, ngày mai em đi với anh, sợ không an toàn."

"Gặp Dương Trác?"

"Bà ấy biết chúng ta ở bên nhau. Bà ấy tìm anh, chính là muốn gặp em, nhưng em không muốn gặp, em đang chờ một cơ hội."

Tiêu Chiến uống một hơi cạn sạch sữa lạnh trong ly: "Thật ra, cái trâm cài áo kia là cha em đặt rất lâu trước đây nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày cưới của bọn họ."

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc.

"Xem ra, cha em sẽ không tự mình đến lấy, cho nên Dương Trác liền chủ động hẹn gặp anh. Bà ta nhất định sẽ giật mình", Tiêu Chiến cười, "Cha của em khôn khéo như vậy, cái gì ông ta cũng biết."

Bọ ngựa cái xinh đẹp lộng lẫy luôn muốn ăn thịt chồng nhưng chồng lại biết hết mọi chuyện.

"Cho nên anh đã sớm biết?", Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến nhún vai: "Gần đây anh tra bách khoa động vật mới hiểu ra".

Vương Nhất Bác có chút khó tin. Hắn đối với hành động của Dương Trác cũng không phải hoàn toàn không biết, tai mắt hắn cài vào trong đội ngũ y tế của Diệp Triệu Đức đã sớm nói cho hắn biết tác động của loại ngộ độc mãn tính này. Trong thời gian ngắn, thậm chí trong vài năm cũng không tạo thành thương tổn rõ ràng đối với thân thể, nhưng 10 năm, 20 năm, 30 năm, độc tính lại càng tích càng nhiều, vả lại rất khó tra ra nguyên nhân bệnh. Trong thời gian 30 năm, thân là một tài phiệt tay nắm quyền lực, làm việc cường độ áp lực cao, suy kiệt là kết quả hiển nhiên. Không ai sẽ hoài nghi nguyên nhân của những căn bệnh cơ bản này... Không ai biết ý đồ giết người đã âm thầm diễn ra hơn 30 năm.

Dương Trác cũng đối xử như vậy với mẹ hắn. Bà ta là người cực kỳ kiên nhẫn, kiên trì, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và lập kế hoạch cẩn thận.

Nhưng tất cả những điều này đều nằm trong tay Diệp Triệu Đức. Đối với người bên gối thân mật nhất, dốc lòng chăm sóc và đồng hành đến nửa đời người đều ẩn giấu sát ý. Ông ta vẫn có thể mỗi ngày yên tâm thoải mái đi vào giấc ngủ, thật sự là phi thường.

Vương Nhất Bác há miệng, cái gì cũng nói không nên lời. Người Diệp gia luôn mở rộng giới hạn hiểu biết của hắn.

Hắn nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm con bọ ngựa hoa lan chạy thoát trên bãi cỏ trong sân, Vương Nhất Bác tiến lên ôm lấy anh.

"Chờ em làm xong việc, anh cũng muốn làm một chút việc của mình", Tiêu Chiến nhìn con bọ ngựa nói.

Vương Nhất Bác hôn lên tấm lưng trần của anh: "Anh muốn làm gì? Em đều ở bên anh."

Tiêu Chiến xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác: "Anh chưa nghĩ ra, anh muốn ra ngoài xem, chỉ đơn thuần ra ngoài xem, không làm gì cả."

Vương Nhất Bác không hiểu ý Tiêu Chiến, hắn cho rằng anh chỉ đơn thuần muốn ra ngoài chơi một chuyến, liền gật đầu đồng ý.

"Được."
.

.

.

Hằng năm Dương Trác có thói quen ra nước ngoài lễ Phật, bái Minh Vương, cầu cho cả nhà khỏe mạnh. Tiêu Chiến hẹn gặp bà tại một ngôi chùa nổi tiếng, toàn bộ ngôi chùa nguy nga và tỏa sáng ánh vàng, thu hút tín đồ các nơi trên thế giới đến viếng thăm cúng dường.

Vì bà là khách quý nên thời gian bái Phật được chọn vào ngày chùa nghỉ ngơi, thậm chí Đức Phật còn đóng cửa lại nghe lời thì thầm của bà. Bà mặc một thân váy đen trang nghiêm, nhưng cổ, vành tai cùng trên ngón tay đều đeo trọn bộ lục phỉ thúy đế vương, ngực là một tấm thẻ bài bình an vô sự bằng ngọc đầu đủ nước*. Phu nhân tài phiệt tín ngưỡng sâu đậm, vô trang vô sự, khí định thần nhàn, làm hết nghi thức mới đi ra gặp Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến chờ ở quán cà phê nhỏ trước cửa chùa, đeo kính râm, uống coca đá, chân mang dép xỏ ngón, mặc quần đùi đi biển bằng vải lanh, bắt chéo chân, một chút trang nghiêm cũng không có. Dương Trác kéo ghế dựa ra, ngồi ở trước mặt anh, túi bạch kim tùy ý vứt ở trên ghế nhựa vỉa hè.

"Chúng ta vào thẳng vấn đề đi, Vương Nhất Bác đâu?"

Tiêu Chiến lấy ra một chiếc hộp nói: "Phu nhân, sao bà không xem hàng trước đã? Chồng bà đã đặt cái này cho bà từ rất lâu để làm quà kỷ niệm 30 năm ngày cưới."

Dương Trác cao ngạo nhướng mày: "Nếu chồng tao biết con của ông ta ở cùng một chỗ với một tên bán mông, sẽ tức giận đến mức tự mình rút máy thở ra để giết chết mày."

Tiêu Chiến sắc mặt lạnh lùng, rất không hài lòng với chức danh mới của mình.

Dương Trác ghét bỏ mở hộp châu báu ra, trong hộp có một con bọ ngựa trang sức màu trắng và hồng phấn đan xen trông rất sống động, bộ phận màu trắng là ngọc trai và kim cương, bộ phận màu tím phấn là đá tourmaline, to chừng nửa bàn tay, hai chân sau đỡ lấy các chi, quơ quơ cánh tay giống như giây tiếp theo sẽ bò ra khỏi hộp.

"A!!", Dương Trác giật mình, đánh rơi chiếc hộp, đứng bật dậy, lùi lại một bước.

Chiếc trâm cài rơi xuống đất, Tiêu Chiến đau lòng nhặt lên: "Tự mình làm gãy sẽ không lấy lại được!"

Dương Trác tức giận đến mức lớn tiếng chửi bới: "Đồ đồng tính bệnh hoạn! Thật là ghê tởm! Cút!!!"

Lúc này Vương Nhất Bác bưng một cái đĩa từ trong quán cà phê đi ra, sắc mặt âm u: "Bà nói ai bệnh hoạn?"

Dương Trác ngẩng đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác. Hắn và Tiêu Chiến cùng mặc trang phục mùa hè Đông Nam Á. Áo sơ mi vải lanh thoải mái, quần đùi Bermuda, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ phơi nắng ngăm đen, cả người trông mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, trong tay bưng một cái khay, mặt trên là ba ly sinh tố xoài.

"Vương Nhất Bác! Mấy tháng nay con đi đâu vậy? Trong nhà rối mù lên, theo mẹ về nhà!". Vẻ mặt Dương Trác lại thay đổi sang bộ dáng tận tình khuyên bảo.

Vương Nhất Bác đen mặt đặt ly sinh tố xoài trước mặt Tiêu Chiến, cắm chiếc thìa nhỏ xinh xắn vào. Tiêu Chiến ngoan ngoãn cầm lấy múc một muỗng.

"Món sinh tố xoài ở đây rất nổi tiếng. Thử đi. Thời tiết nóng bức đừng nên tức giận", Vương Nhất Bác đẩy ly sinh tố đến trước mặt Dương Trác. Bà ta nhìn Vương Nhất Bác múc một miếng lớn thịt xoài rồi đưa vào miệng mà kinh ngạc không nói nên lời.

"Nhất Bác, con ở ngoài chơi đủ rồi. Đã đến lúc về nhà. Cha con...", Dương Trác ngập ngừng, "Hẳn con đã nghe nói đến."

Vương Nhất Bác nói: "Cha sẽ không sao đâu. Anh hai và anh ba mới gặp rắc rối."

Nói tới hai đứa con trai của mình, vẻ mặt Dương Trác có chút không nhịn được, rơi vào tình cảnh bây giờ toàn bộ đều do Vương Nhất Bác ban cho, nhưng hiện tại bà không thể làm lớn chuyện. Bà phải lừa hắn về nước giải quyết nguy cơ trước mắt.

Khoảng nửa tháng trước, tổng cục hải quan bắt giữ một lô hàng. Công ty hóa chất dưới trướng Diệp thị nhập lậu mấy chục tấn nguyên vật liệu hóa chất quý hiếm đội lốt thành vật liệu xây dựng bình thường. Vốn chuyện như vậy sẽ bị đè xuống trước khi truyền thông đưa tin, sau đó đóng cửa nhà tự mình giải quyết, nhưng không biết làm sao lại bị phơi bày trước dư luận. Ngành công nghiệp nhẹ là sản nghiệp do Diệp Trọng Thái và Diệp Trọng Minh cùng quản lý, trường kỳ vẫn được chính sách quốc gia che chở, hiện giờ bị tuôn ra bê bối trốn thuế, trong lúc nhất thời giá cổ phiếu Diệp thị tụt dốc thảm hại, lỗ lã cực kỳ nghiêm trọng. Tại thời điểm mấu chốt này, chuỗi siêu thị dưới tay Diệp Trọng Thái bại lộ tổn thất kếch xù càng làm cho Diệp Triệu Đức trực tiếp bị chọc giận phải nhập viện. Nhất thời quần long vô thủ, Diệp thị tràn ngập nguy cơ.

"Anh em có hiểu lầm gì cũng sẽ qua, dù sao cũng là người một nhà, người nhà chính là vô cùng bao dung...... cha con...... cùng các anh trai, hiện tại rất cần con."

Dương Trác liếc nhìn Tiêu Chiến đang chuyên tâm cầm ly sinh tố ăn. Người ngoài này rõ ràng có chút thừa thãi, nhưng Vương Nhất Bác lại ngồi cạnh anh ta, cho nên hai người rõ ràng là cùng một bọn. Vương Nhất Bác đã chủ động tiết lộ mình là người đồng tính vào thời điểm này, điều này chẳng có lợi gì cho hắn, nhưng hắn ta dường như không quan tâm chút nào và cũng không muốn giấu diếm. Dương Trác đối với việc này thật sự không rõ nhưng tóm lại nó có lợi cho kế hoạch của bà ta.

Tiêu Chiến uống xong ly sinh tố, đứng lên, xem đồng hồ: "Bỏ đi, hai người cứ nói chuyện, tôi phải đi làm chuyện chính! Sắp lỡ máy bay rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Ừ, trên đường cẩn thận, qua đến bên kia gọi điện thoại cho em."

Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác trước mặt Dương Trác: "Được, anh làm xong việc sẽ trở về ngay."

Dương Trác đang diễn cảnh khóc lập tức cảm thấy trong lòng nặng nề không nói nên lời.

Tiêu Chiến quay về phía Dương Trác nói lời tạm biệt: "Tôi phải làm việc, không thể cùng ăn cơm. Dương phu nhân, hẹn gặp lại."

Dương Trác tức tới mức thiếu chút nữa lật bàn. Giáo dưỡng nghiêm khắc miễn cưỡng làm cho bà nhanh chóng ổn định cục diện, đợi Tiêu Chiến đi rồi, mới tiếp tục nói: "Cha con còn phải phẫu thuật, cấp trên đang ép ông ấy giao ra cổ phần. Mẹ là phụ nữ, cái gì cũng không hiểu, thật sự là không giúp được gì."

"Sức khỏe của cha vốn nên cân nhắc về hưu. Đây không phải là một cơ hội tốt sao?", Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào Dương Trác với vẻ khó chịu.

Dương Trác sửng sốt một chút, lại khôi phục vẻ mặt đáng thương: "Con đừng nói bậy, cha con đang tuổi tráng niên, cho dù về hưu, cũng phải ở phía sau màn chủ trì đại cục. Đây đều là vì tốt cho gia đình của chúng ta."

Vương Nhất Bác nói: "Nếu cha đã không sao, còn tới tìm tôi làm gì?"

Dương Trác nói: "Dù sao đi nữa, trong nhà gặp phải chuyện lớn như vậy, cũng phải cùng nhau bàn bạc. Con trốn ở bên ngoài, cha con cũng sẽ có ý kiến, mẹ đây là vì muốn tốt cho con."

Vương Nhất Bác thậm chí còn cười lớn: "Bàn bạc? Vì lợi ích của tôi? Lừa tôi về nhà, sau đó lại thuyết phục tôi gánh tội thay mấy người?"

Dương Trác vội vàng nói: "Nhất Bác, sao con lại nghĩ như vậy?!"

"Tiền của con trai lớn của bà là tôi lừa mất, mắt của con trai thứ hai của bà là do tôi chọc mù. Làm gì có chuyện bà có thể nghĩ đến tôi, lời này quỷ tin mới lạ."

Vương Nhất Bác châm một điếu thuốc, nói tiếp: "Để tôi đoán xem, sau khi tôi cùng bà trở về sẽ nói gì? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bộ Tư pháp luôn muốn bắt một người chịu tội, chỉ cần tôi thay cha ngồi tù nửa năm tượng trưng, sau khi được bảo lãnh ra ngoài, cùng cha đánh một ván bài tình thân, ở trong tập đoàn sẽ có chỗ tốt khác."

Dương Trác bày ra vẻ mặt đáng thương, nói: "Mẹ không phải ý đó, hơn nữa loại chuyện này nhất định phải tự nguyện làm."

Vương Nhất Bác lắc đầu, cười: "Đúng vậy, phải là tự nguyện. Nếu thật sự tôi không được thì anh hai cũng có thể làm được, đối với anh hai cũng không có hại gì."

Dương Trác: "Một người mẹ sao lại có thể chủ động tống con trai mình vào tù..."

"Lỗ thủng trên sổ sách của anh hai sớm muộn gì cũng phải ngồi tù. Nếu như cha không ra tay, số tiền tham ô công quỹ của anh cũng khiến cho anh ta ngồi tù mọt gông. Còn nếu như cha ra tay, chuỗi siêu thị của Diệp thị vốn tách ra khỏi Diệp thị, một khi tiếp nhận tài chính của Diệp thị, đồng nghĩa với việc cha tham ô và không làm tròn trách nhiệm. Đó là một tử huyệt. Trong tình thế tuyệt vọng càng giãy giụa thì chỉ khiến cho cục diện thêm rối rắm. Trước mắt đã như vậy, một là anh hai ngoan ngoãn bó tay chịu trói hay là kiên quyết lỗ mãng kéo cả cha vào? Giao ra 50% cổ phần hóa chất của Diệp thị để giành cơ hội về hưu trong vinh quang, vận khí cũng rất tốt, anh hai sẽ tiếp tục tiếp quản tập đoàn dưới sự quản lý kiểm soát của bà."

"Hay là, bà lừa tôi nhận tội thay, hứa hẹn sau này khi tôi ra tù sẽ có nhiều lợi ích. Chỉ cần bà ngồi bên cạnh cha lời ngon tiếng ngọt, nặc danh tố cáo tôi, sau này ra ngoài càng lúc càng vây hãm, vì từng mang tù tội nên tạm thời không thể giao cho bất cứ hoạt động kinh doanh nào."

"Hoặc là, nói tôi không chấp nhận gánh tội, anh hai tự mình dành một năm rưỡi nhận tội thay cha để thể hiện lòng trung thành. Sau này ra ngoài, anh ta vẫn là thái tử, địa vị càng lúc ổn định hơn, cho dù thế nào cũng là bà được lợi. "

"Ba kết cục của ván cờ này cho dù cờ rơi xuống thế nào cũng đều là bà thắng. Diệp thị nên giao cho bà quản lý, tiếp tục phát triển lớn mạnh."

Vương Nhất Bác nói xong, vừa đúng lúc chùa miếu gõ chuông, Phật tháp màu vàng phát ra tiếng vang dội, kinh động một đám chim chóc.

Sắc mặt Dương Trác hoàn toàn mất đi vẻ đáng thương vừa rồi, trong mắt ánh lên vẻ nham hiểm hiếm thấy.

"Người bình thường sẽ nghĩ như vậy, có lẽ cha cũng nghĩ như vậy. Thân thể của cha không sao, chỉ là đang suy nghĩ mà thôi. Nói thật với bà, anh hai của tôi cho dù có cố gắng thế nào cũng không bao giờ có thể nghĩ ra được thủ thuật xuất sắc như vậy, phân nửa thủ đoạn có lẽ đều do bà sắp đặt, đem màn kịch mẹ hiền diễn trước mặt tôi. Đáng tiếc tôi không có một người mẹ thông minh để tỉ mỉ tính toán cho tôi như vậy, đôi lúc thật sự ngưỡng mộ anh hai."

Hành động của Vương Nhất Bác đã trực tiếp phá hủy mọi tính toán của Dương Trác. Sở dĩ lâu như vậy bà không đến chỗ Vương Nhất Bác để tính sổ việc hãm hại hai con trai mình chính bởi vì bận rộn thao túng kế hoạch này. Diệp Trọng Minh mù một con mắt, còn Diệp Trọng Thái dù sao cũng là đích tôn của vợ chính thức hiện tại nhà họ Diệp, cho dù có lỗ hổng tài chính, nếu nghĩ biện pháp chặn lại, còn có cơ hội vãn hồi.

Dương Trác rất ngạc nhiên, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Sau khi Diệp Trọng Minh gặp chuyện không may, từng nói rằng Vương Nhất Bác đã thay đổi rất nhiều. Trước kia hắn biết một ít thủ đoạn ngầm nhưng không đủ nham hiểm, luôn luôn ít nhiều để lại một ít sơ hở, xuất phát từ sợ hãi đối với Diệp Triệu Đức, kiêng kỵ đối với Dương Trác. Nhưng Vương Nhất Bác hiện giờ không chỉ khôn khéo xảo trá, còn thêm âm ngoan độc ác, tính toán đến giọt nước cũng không lọt qua được.

Vương Nhất Bác cất ghim cài áo bọ ngựa Tiêu Chiến để lại vào hộp trang sức, một lần nữa đẩy tới trước mặt Dương Trác.

"Quân quân thần thần, phụ tử cha con, lợi ích trước mặt, ở phía sau đều là bọ ngựa bắt ve."

Lúc này, Dương Trác không còn muốn giả vờ nữa, bà ta lấy trong túi bạch kim ra một cặp kính râm đeo lên, lớn tiếng với giọng điệu khinh thường: "Mày có thể nói với cha mày, xem thử ông ấy tin mày hay là tao?"

"Tin tôi", Vương Nhất Bác lập tức đáp lại với giọng điệu có phần giễu cợt, "Nhưng ông ấy có thể không nghe tôi. Tuy rằng ông bà đồng sàng dị mộng hơn nửa đời người, nhưng vì tiền, cũng phải tiếp tục giả làm vợ chồng ân ái."

"Xoảng ---" Dương Trác giơ tay hất đổ đồ uống trước mặt, chiếc ly vỡ tan trên mặt đất.

Nếu Diệp Triệu Đức muốn trở mặt với Dương Trác thì đã sớm trở mặt. Điều mà Vương Nhất Bác không hề biết sớm hơn chính là Diệp thị và Dương thị Singapore có mối liên quan sâu rộng hơn.

Dương Trác xuất thân từ một gia đình danh tiếng. Tuy rằng địa vị cao quý, ở Dương thị cũng coi như có thế lực, nhưng một khi đã gả ra bên ngoài, không phải làm chủ gia đình, nhà mẹ đẻ có người chống lưng cũng không phải giải pháp lâu dài. Diệp Triệu Đức tất nhiên có tính toán của mình, đối với người vợ tâm như rắn độc, sát ý ẩn giấu này, không dễ bị bà ta bài bố. Nhưng Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ cha của mình, lăng nhăng là một chuyện, nhưng không để cho phụ nữ can thiệp vào công việc kinh doanh của mình.

Đồng sàng dị mộng nửa đời người, bị con của tình nhân vạch trần, điều này chạm đến giới hạn tự tôn của phu nhân tài phiệt.

"Mày là cái thá gì! Ở chỗ này nói những điều vớ vẩn!", Dương Trác cao giọng răn dạy, "Mày lớn như vậy, là ai cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày học hành, cho mày công việc! Thu Ý lại rất thích mày, Vương Nhất Bác, đến cuối cùng mày có cái gì không hài lòng? Mẹ mày tranh không lại tao, mày cũng muốn đấu với tao sao?! Mày xứng sao?! Con của tiện nhân cũng là tiện nhân! Tao nói cho mày biết, nếu mày dám động đến thứ thuộc về con tao...."

"Tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Tbc

06.06.2024

Lúc này, tiểu Vương tổng vẫn chưa nhận ra vợ mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền còn một lòng tư tưởng như thế nào nuôi lão bà... Đây là câu đố sau này sẽ giải đáp – Chiến Chiến nói anh ấy mua lại Diệp Thị, không phải nói đùa đâu 🤓

🌈🌈🌈

(*) Đầu đủ nước: Trên thị trường ngọc bích " đầu nước " là một từ thường được người chơi nhắc đến, có thể nói " đầu nước " trực tiếp quyết định chất lượng của ngọc bích hay không. Một viên ngọc bích có đủ đầu nước nhìn chung sẽ hiển thị đầy đủ màu sắc, độ trong suốt và độ sáng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro